Long Đồ Án

Quyển 6 - Chương 136: Ý thức của Minh Sủng

Điều gây khó hiểu cho mọi người lúc này, ngoại trừ việc diện nhân quỷ dị sống lại còn có thêm cả mục đích của việc hồi sinh diện nhân, có thể nói là càng nghĩ càng lo.

Quả nhiên, chuyện này ngay hôm sau đã được truyền ra ngoài, rất nhanh chóng sẽ lan nhanh đến dân chúng toàn thành, mọi người đều hỏi ——- Người chết có thể sống lại a? Vậy là thế nào?

Nhưng đúng là ngày đó có nhiều người nhìn thấy Phương Vũ, Phương Vũ đã chết nay lại còn sống, đây không phải là sự thật sao!

Đến gần tối, trong Hoàng cung.

Triệu Trinh ngồi ở thư án trong thư phòng. Trong tay còn bưng một bát canh, hắn đang ăn gà hầm, gần đây Ngự thiện phòng ninh rất nhiều món bổ cho Bàng phi, Bàng phi ăn không hết liền bảo người mang đến cho Triệu Trinh. Thật ra thì, đây là cách Bàng phi tẩm bổ cho Triệu Trinh …….. Vì vậy, theo cách nói của Tiểu Tứ Tử thì “Gần đây Long Long rất mập.”

Triệu Phổ vào thư phòng, thấy Triệu Trinh chẳng khác gì lúc nhỏ ngồi ở trên bàn, vừa đặt tấu chương trên đùi vừa ăn.

Triệu Phổ cười nói: “Mùi vị không tệ a.”

Triệu Trinh còn vừa gặm đùi gà vừa vô tư nói: “Nhân lúc còn sống thì phải ăn nhiều một chút, chớ đến lúc nào đó chết đi, chôn xuống rồi còn bị người ta moi ra, đến lúc đó muốn cũng không có ăn được rồi.”

Triệu Phổ dở khóc dở cười, đi tới bên cạnh bàn, thấy trên bàn còn có một thực hạp, mở ra nhìn, bên trong còn có một lồng tổ yên đôn nhân sâm, lập tức thuận tay cất vào trong áo.

Triệu Trinh nhai thịt gà híp mắt nhìn hắn: “Cửu thúc, sao ngươi lại đoạt canh tổ yến của ta? Trẫm muốn bồi bổ, gần đây thân thể trẫm không tốt a.”

Triệu Phổ bĩu môi: “Ta mới không tốt đây, ta vừa mới đánh nhau với quỷ một trận.”

Triệu Trinh vẻ mặt ta đây rất không tin mà nhìn hắn: “Ngươi mà lại ăn canh tổ yến? Từ trước đến nay ngươi không thích ăn đồ ngọt, hơn nữa còn xem thường điểm tâm mà!”

Triệu Phổ còn đang nhìn tiếp tầng bên dưới thực hạp xem còn thứ tốt nào nữa không, vừa tà tà liếc hắn: “Ta khi nào thì xem thường điểm tâm?”

“Từ nhỏ đến lớn ngươi đều nói vậy, điểm tâm là thứ mà đám thư sinh, đàn bà mới ăn, nam tử hán đại trượng phu phải ăn thịt!” Triệu Trinh vừa nói, vừa tiến tới hỏi Triệu Phổ: “Vậy ngươi cầm canh tổ yên đi là mang đến cho nữ nhân ăn hay là cho thư sinh ăn?”

Khoé miệng Triệu Phổ rút rút: “Ta cầm đi cho Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử ăn.”

“Tiểu hài tử mà ăn tổ yến với lộc nhung?” Triệu Trinh thấy Triệu Phổ lại thuận tay cướp đi một tô cháo bào ngư nấu lộc nhung, lại càng không tin: “Công Tôn để cho Tiểu Tứ Tử ăn mới lạ … ân…” vừa nói đến đây, Triệu Trinh dừng lại một chút: “Nhắc mới nhớ, ngươi cầm đi chứ không phải là cho Công Tôn ăn đi?”

Mí mắt Triệu Phổ trực nhảy, bĩu môi nói: “Ta đưa cho thư ngốc kia ăn làm gì?”

“Nga, vậy cũng đúng a.” Triệu Trinh cầm tăm xỉa răng nói: “Gần đây Trẫm thấy Công Tôn tiên sinh có chút mệt mỏi, liền đặc biệt dặn Ngự thiện phòng làm mấy món tẩm bổ, định bảo ngươi cầm đi đây.”

Triệu Phổ nghe xong thiêu mi một cái.

“Nhắc tới, ngươi tìm Trẫm làm gì?” Triệu Trinh tò mò.

“Nga, nói cho ngươi một tiếng, ta để Kiều Quảng mai phục những người này ở gần hoàng cung, ngươi cũng bảo Nam Cung Kỷ gần đây cần phải tăng cường thủ vệ, đặc biệt là chỗ của Bàng phi cùng Thái hậu.”

Triệu Phổ vừa nói vừa cầm một viên tôm đút vào miệng, lại vừa nhai vừa đi ra ngoài: “Ta còn bảo lão Hạ phái binh mã đến đây, ta muốn đập tan lão Phương Phách bên Hoài Nam kia.”

Triệu Trinh gật đầu, nhìn Triệu Phổ ra khỏi viện liền hướng đến Ngự thiện phòng phía Tây mà đi, cười lắc đầu ——– Không thành thật!

…………………………

Trong Khai Phong phủ, Triển Chiêu đứng ở cửa phòng ngỗ tác, dựa vào khung cửa mà nhìn vào trong.

Trước mắt Công Tôn lúc này không phải là đống bột mì mà là một cái lồng, bên trong lồng còn có hai con chuột trắng.

Công Tôn đang mài một ít dược phấn, hình như là đang chế tạo phương thuốc gì đó, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đều ngồi một bên chăm chú nhìn.

Lâm Dạ Hỏa ở bên ngoài viện chạy vào, liếc cái đã nhìn thấy Triển Chiêu, chạy ngay tới: “Triển Tiểu Miêu!”

Triển Chiêu híp mắt xoay mặt nhìn hắn, cái tiếng “Lâm Hoả Kê’ đã tới ngoài miệng lại nuốt trở về, suy nghĩ một chút, bỏ đi, làm người cũng nên tốt bụng một chút.

“Con chuột kia đâu?” Lâm Dạ Hỏa nhìn quanh bốn phía, phát hiện chỉ có mấy người này.

Triển Chiêu sờ sờ cằm: “Ngoại công cùng Thiên Tôn vừa rồi ra ngoài dùng xong trà trưa, lúc quay trở về ngoại công đến xem một chuyện náo nhiệt nào đó, quay đầu lại liền thấy Thiên Tôn biến mất, cho nên hai người đó đi tìm rồi.”

Lâm Dạ Hỏa bất đắc dĩ: “Thiên Tôn lại đi lạc sao?”

Triển Chiêu gật đầu một cái: “Ngươi nếu nhàn rỗi cũng chạy đi tìm giúp một chút đi.”

Lâm Dạ Hỏa cười một tiếng, tiến tới bên cạnh Triển Chiêu: “Ai nha, đúng lúc Bạch Ngọc Đường không có ở đây, hai chúng ta lén lút hẹn hò, thế nào?”

Vừa mới dứt lời, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cùng nhau ngẩng đầu nhìn qua, nghiêng đầu —— vụng trộm sao?

Lâm Dạ Hỏa lại tiếp tục thu được ánh mắt bạo liệt của Công Tôn ——- Không cho phép ngươi dạy hư nhi tử nhà ta!

Lâm Dạ Hỏa cười hì hì dùng cùi chỏ đụng vào Triển Chiêu một cái: “Hai ta đi ăn một bữa?”

…………………..

“Nhìn thấy ngươi, cho dù là cật hoá cũng muốn tuyệt thực thôi.”

Lâm Dạ Hỏa vừa mới nói xong, còn chưa nghe thấy Triển Chiêu nói tiếng nào đã nghe thấy một thanh âm lạnh như băng truyền đến ——— Có điều, hình như cũng không phải là tiếng của Bạch Ngọc Đường.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Trâu Lương mang theo hai con đại cẩu đi vào trong viện, dường như là nghe được câu chuyện, liếc Lâm Dạ Hỏa một cái.

Lâm Dạ Hỏa híp mắt nhìn: “Tên câm kia, ngươi có ý gì?!”

Trâu Lương đến trước mặt hắn, tiếp tục chế nhạo hắn: “Hỏi câm có ý gì, ngươi là đang nói ngươi bị ngốc sao?!”

Lâm Dạ Hỏa tức đến run người, vén ống tay, Triển Chiêu thấy lại sắp có đánh nhau, liền chuyển đề tài, hỏi Trâu Lương: “Cẩu này ở đâu tới a?”

“Trong doanh trại nuôi đó.”

Khi Trâu Lương đang nói chuyện, Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đã chạy ra, đứng ở khung cửa nhìn hai con đại cẩu thật to.

Hai con đại cẩu kia dáng vẻ gần giống như lang, uy phòng lẫm liệt, ngồi bên cạnh Trâu Lương không hề nhúc nhích, thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đang quan sát mình, cũng ngoẹo đầu nhìn hai tiểu hài nhi, ánh mắt cũng rất hiền, cho thấy chúng rất thích người, tính tình lại ôn thuận.

“Thật là hai chú cẩu rất có tinh thần a!” Triển Chiêu ngồi xổm xuống xoa đầu nó a.

Hai con đại cẩu này liền ngoe nguẩy đuôi với hắn, xem ra là cảm nhận được Triển Chiêu có quan hệ tốt với Trâu Lương, cho nên đối xử như với bằng hữu tốt của chủ nhân nó.

Lâm Dạ Hỏa trừng mắt nhìn, ngẩng mặt lên, tựa hồ có chút không được tự nhiên: “Miêu vẫn tốt hơn chút! Cẩu thì có cái gì …. Không đáng yêu!”

Tiểu Tứ Tử đang sờ sờ cổ của đại cẩu, nghe được Lâm Dạ Hỏa nói, ngẩng mặt lên kinh ngạc mà nhìn hắn, nói: “Tiểu Lâm Tử, ngươi không thích cẩu a? Cẩu ngoan như vậy!”

Lâm Dạ Hỏa xoa lỗ mũi, tựa hồ cũng không phải rất tự tại, ngửa mặt nói: “Không thích!”

Lúc này, có một con đại cẩu tiến đến, ngửi ống quần Lâm Dạ Hỏa một chút, sau đó hướng về phía hắn mà vẫy cái đuôi, phát ra một thanh âm ư ử.

Lâm Dạ Hỏa cúi đầu, nhìn chằm chằm con cẩu kia.

Cứ thế mà nhìn thẳng vào mắt nó.

Khoé miệng Tiêu Lương rút rút: “Đừng nhịn nữa…..”

Vừa dứt lời, Lâm Dạ Hỏa đã nhào qua ôm chặt cổ con cẩu kia: “A! Quả nhiên cẩu vẫn là khả ái nhất a! Lang cẩu cái gì cũng đều ngoan hết, Miêu là phiền nhất a!”

Triển Chiêu ngược lại cười rất tươi —— thì ra Lâm Dạ Hỏa là một tên cẩu si, khó trách bình thường lúc nào cũng giống hệt một con chó nhỏ.

Lâm Dạ Hỏa ngồi cùng một con đại cẩu hết ôm ôm lại cọ cọ, Trâu Lương không nói gì đứng nhìn ——- liếc mắt cái đã nhận ra là huynh đệ thất lạc nhiều năm …….

Tiểu Tứ Tử hỏi Tiêu Lương: “Tiểu Lương Tử, Tiểu Lâm Tử thật sự thích cẩu sao?”

Tiêu Lương gật đầu: “Đúng vậy, trong Hoả Phụng đường nuôi không biết bao nhiêu là cẩu, nếu như ai mà ăn thịt cẩu để cho hắn nhìn thấy thì xong đời rồi! Hơn nữa hắn thích đại cẩu nhất!”

Tiểu Tứ Tử sờ cằm: “Không nhìn ra nha! Ta còn tưởng hắn thích miêu chứ!’

Tiêu Lương bĩu môi một cái: “Làm bộ thôi, hắn một chút cũng không thích miêu, nếu không phải là muốn so cao thấp với Bạch Ngọc Đường thì đời nào hắn chịu nuôi mèo. Hắn có quan hệ tốt với cha ta như vậy, là bởi vì hắn thích nhất cờ cùng huy phù của Lang Vương a.”

Tiểu Tứ Tử há miệng ——– Thật không ngờ a.

Triển Chiêu ôm cánh tay đứng ở một bên cảm khái —— Thật ra thì tính cách của Lâm Dạ Hỏa cũng quá không bình thường đi.

Trâu Lương nhìn trời một chút, đưa tay vỗ vỗ Lâm Dạ Hỏa: “Ai, buông huynh đệ ngươi ra đi!”

Lâm Dạ Hỏa đang ôm một con đại cẩu đây, ngẩng mặt lên nhìn hắn —— Không nghe thấy, nói gì?”

Trâu Lương đưa tay sờ sờ cằm, quay mặt đi chỗ khác ——- Dáng vẻ của Lâm Dạ Hỏa ngẩng mặt lên ban nãy, thật giống hệt một con cẩu con.

Tiêu Lương híp mắt nhìn Trâu Lương —— Cười!

Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái ——- Trâu Trâu lại cười!

Triển Chiêu cũng kinh ngạc ——- Thật sự cười!

“Hoắc, người cũng có lúc cười a?”

Lúc này, Long Kiều Quảng chạy vào, vỗ bả vai Trâu Lương: “Tìm được nguyên soái không? Lấy nhiều cẩu đến như vậy là muốn làm gì?”

Triển Chiêu không hiểu: “Rất nhiều cẩu sao?”

“Đúng vậy, nguyên soái bảo tìm năm trăm con quân khuyển tới .” Long Kiều Quảng nói: “Năm trăm con này chẳng qua là được đưa từ biên quan tới, ngồi mã xa gần nửa tháng, ngươi có thấy mập không a.”

“Triệu Phổ tìm nhiều cẩu tới làm chi?” Công Tôn không hiểu. Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng cẩu kêu, sau đó thay phiên nhau kêu lên.

Triển Chiêu đi ra ngoài liếc mắt nhìn một cái ……. Được chứ! Ngoài cửa Khai Phong phủ hùng hùng tráng tráng năm trăm đại khuyển, ngồi theo hàng ngũ chỉnh tề, bên người mỗi con đều có một giáo khuyển đứng cạnh. Lúc này, mấy trăm đại khuyển này đều đồng loạt hướng về một mục tiêu mà kêu lên.

Đám người Triển Chiêu nhìn sang, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường cùng Ân Hầu đã tìm được Thiên Tôn, Thiên Tôn còn cầm trong tay mấy bức hoạ, trông dáng vẻ rất thoả mãn, Bạch Ngọc Đường lôi tay áo hắn, có lẽ sợ hắn lại lạc mất.

Vào lúc này, đám khuyển kia không có nhằm vào bọn Bạch Ngọc Đường, mà là nhắm vào Tiểu Ngũ bên cạnh hắn.

Tiểu Ngũ bị Bạch Ngọc Đường dẫn ra bên ngoài tìm Thiên Tôn, phải nhờ đến nó mới có thể tìm ra nhanh như vậy.

Lúc Bạch Ngọc Đường cũng Ân Hầu tìm được Thiên Tôn, hắn còn đang ngồi ở một khối đá ven đường, có hai tên côn đồ đang nói muốn mời hắn ăn cơm, Thiên Tôn còn đang rất nghiêm túc suy nghĩ nữa.

Bạch Ngọc Đường nhìn trời ——– Mấy người này hắn từng thấy Triển Chiêu giáo huấn qua, là mấy tên lưu manh đầu đường xó chợ ở Khai Phong phủ, thường làm những chuyện trộm chó đánh gà, nếu thấy mỹ nhân liền mon men đến gần, là người đàng hoàng thì trêu đùa một chút, người ngây ngô ngốc nghếch liền lập tức lừa đi ……. bộ dạng này của bọn chúng, có lẽ là muốn gạt Thiên Tôn bắt đi đây.

Hai tên lưu manh này lúc trước khi người Khai Phong phủ vẫn ở lại thì cũng không phải người tốt, nay người Khai Phong phủ không còn ở đây, Triển Chiêu bọn chúng sợ nhất cũng không còn ở lại, liền ở ngay trên đường cái làm chuyện xấu xa mà không sợ bị bắt.

Bất quá gần đây mọi người đều trở lại, bọ họ cũng không tiện tiếp tục hành hoành, yên phận hơn.

Đúng lúc hai người này muốn ra ngoài nhìn xem có cái gì khả nghi không để tiếp tục hành sự, lại nhìn thấy một người tóc bạch kim nam tử, đẹp tựa thiên thần đang đi tới đi lui một chỗ, hình như là lạc đường. Hai tên này liền thương lượng với nhau, cảm thấy đây có lẽ là người nơi khác, nhìn hắn tư văn như vậy, có lẽ là một thư sinh, tóc màu bạch kim, nói không chừng còn là ngoại tộc, ai nha, đẹp mắt như vậy có lẽ sẽ bán được rất nhiều tiền a.

Vì vậy, hai người liền tiến đến hỏi Thiên Tôn có phải lạc đường hay không, lại nói có thể dẫn hắn về nhà, Thiên Tôn còn thật vui vẻ, tâm nói Khai Phong phủ quả nhiên nơi nơi đều là người tốt nha!

Đang nói chuyện, hai tên lưu manh còn nghe thấy sau lưng có người ho khan, quay đầu nhìn lại …… bị doạ cho hồn phách lên mây ———– Bạch Ngọc Đường!

Những người biết Triển Chiêu đương nhiên đều biết Bạch Ngọc Đường, hai tên lưu manh này bản lĩnh nhỏ đương nhiên lá gan cũng nhỏ, tâm nói —– Xong rồi, xong rồi! Bị Triển Chiêu tóm cùng lắm là bị bắt lại đánh một trận, bị Bạch Ngọc Đường bắt nói không chừng còn bị làm thịt!

“Ai nha, Ngọc Đường!” Thiên Tôn nhảy tưng tưng lên: “Vi sư muốn mua một nghiên cọ mực, nhưng khắp nơi đều không cửa hàng nào tốt hết!”

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, tâm nói người mua nghiên cọ mực làm gì, không quá hai ngày lại làm rơi vỡ.

Nhìn lại hai tên tiểu lưu manh kia, bọn chúng bị doạ há to miệng y như một con cóc ——- Vi sư? Đây chính là sư phụ Bạch Ngọc Đường?

“Hai vị tiểu huynh đệ này là người rất tốt a!” Thiên Tôn cười híp mắt nói với Bạch Ngọc Đường: “Vi sư bị lạc đường, bọn họ nói muốn dẫn đường a!”

Bạch Ngọc Đường hơi thiêu mi, mắt lạnh mà nhìn hai người kia: “Nga?”

“A a…. Phải phải.” Hai tên côn đồ cắc ké nói xong vội vàng chạy.

Thiên Tôn còn vẫy vẫy tay từ biệt với hai người đó, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ kéo hắn đi, một đường trở về, Thiên Tôn còn đi không đàng hoàng chút nào, thiếu chút nữa đã lạc mất đến hai lần, sau đó Bạch Ngọc Đường còn mua cho hắn hai bức cổ hoạ, hắn mới chịu đàng hoàng mà đi, nói phải về nhà, sau còn muốn mua nghiên cọ mực.

Đến cửa Khai Phong phủ, trận này thật khiến cho hắn sợ hết hồn.

Tiểu Ngũ vốn là đang hoan hoan hỉ hỉ chạy ở phía trước, vừa mới quẹo vào một cái, đã đối mặt với đám đại quân khuyển kia.

Đàn khuyển dường như cũng hiếm khi nhìn thấy con cọp, vì thế mà cùng hướng về phía Tiểu Ngũ sủa vang.

Tiểu Ngũ liền trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường ——- Hảo hán không sợ thua thiệt trước mắt a!

Thiên Tôn cũng trốn sau lưng Bạch Ngọc Đường ——- Thật nhiều cẩu!

Lúc này chỉ thấy Trâu Lương đi từ trong Khai Phong phủ ra, huýt gió một cái.

Đám quân khuyển lập tức an tĩnh lại, tập thể quay đầu, ngước mắt nhìn Trâu Lương.

Nói đến cũng đúng lúc, Triệu Phổ lúc này cũng về tới, trong tay còn xách theo thực hạp, vừa cau mày mà hỏi Long Kiều Quảng: “Mang hết đến nơi này làm gì? Sao không chia nhau mà tìm đi.”

Long Kiều Quảng gật đầu,liền phân phái người, mang theo đám đại khuyển, tản ra bốn phương tám hướng.

Bạch Ngọc Đường lúc này cũng vào đến cửa, hỏi Triển Chiêu: “Thế nào?”

Triển Chiêu xua tay, hắn cũng mới vừa nhìn thấy cẩu a.

Triệu Phổ tung người xuống ngựa, nói: “Phương Phách cũng không có trở về Tần Hoài, mật thám báo lại, hắn đến nửa đường liền mất tích, lão tử hoài nghi hắn đang ẩn nấp trong một cái sơn cốc nào đó, cho nên để cho lũ cẩu đó tìm một chút, mặt khác …..” Triệu Phổ nhìn chung quanh một chút: “Di, thư ngốc kia đâu?”

“Phụ thân vừa rồi còn ở đây a.” Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương cùng chạy trở lại.

Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh Triển Chiêu, quơ quơ thực hạp trong tay: “Có đói bụng không?”

Triển Chiêu vẻ mặt chán ghét mà nhìn Bạch Ngọc Đường —— Ngươi sao lúc nào cũng mua đồ ăn cho ta, làm như ta là cật hoá vậy.

Bạch Ngọc Đường tâm nói, ngươi vốn là một tên cật hoá mà, nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Tứ ca sai người đưa cua tới, vừa mới chưng xong.”

Triển Chiêu liền ôm thực hạp qua, nói: “Ai nha, thực sự cũng có chút đói.” Vì vậy cùng Bạch Ngọc Đường xoay người tiến vào trong phủ.

Ân Hầu ôm cánh tay bực mình mà đứng ngoài cửa, Thiên Tôn níu lại cánh tay hắn: “Ai nha, ngươi nhanh chóng vào nhà đi a, cẩn thận một hồi lại lạc mất!”

Ân Hầu hung hăng mà trợn mắt trừng hắn.

Tất cả mọi người đều đi đến phòng ngỗ tác gọi Công Tôn, Triệu Phổ đem thực hạp của mình đưa cho bọn nha hoàn chuẩn bị vãn thiện.

Triệu Trinh cũng thật có tâm, biết đợt này người của Khai Phong phủ mệt mỏi, cho lên chuẩn bị cả một bàn tiệc lớn đều là những món tẩm bổ, để cho Triệu Phổ mang về.

Chờ cho đến khi mọi người đến phòng ngỗ tác lại gặp Công Tôn đang xách theo cái lồng chạy ra ngoài, kỳ quái nhất chính là, con bạch thử ban nãy rõ ràng đã chết nay lại sống lại.

“Di?” mọi người đều rất hiếu kỳ, nhìn con chuột kia.

Triển Chiêu cau mày: “Kỳ quái a, chẳng phải vừa rồi bị ngươi độc chết sao!”

Bạch Ngọc Đường lại rất là thắc mắc ——- Làm gì mà phải mang con bạch thử đến thử thuốc chứ? Hắc thử không được sao?

Công Tôn vẻ mặt vô cùng hưng phấn nói cho mọi người: “Các ngươi nhìn một chút có phải là đang sống không? Có phải là đang sống thật tốt không?”

Mọi người hai mắt nhìn nhau một cái ——- Đúng vậy!

Công Tôn đối với Triển Chiêu mà nhấp nháy mắt nói: “Đem đầu nó chém rớt xuống.”

“A……” mọi người đều hít sâu một ngụm khí lạnh.

Triệu Phổ đưa tay sờ trán Công Tôn: “Ngươi có phải đói bụng không a? Sao hôm nay lại dị thường hung ác như vậy.”

Khoé miệng Triển Chiêu cũng giật liên hồi: “Làm gì a? Thật vất vả nó mới sống lại!”

“Ai nha, lát nữa ta lập cho nó một cái bia là được chứ sao?” Công Tôn nói: “Chỉ còn bước cuối cùng này thôi, chém đầu nó đi!”

Triển Chiêu một mực lắc đầu, ý là ——- Không xuống tay được!

“Người ngươi cũng có thể chém, con chuột thì sợ cái gì!” Công Tôn gấp gáp.

Triển Chiêu hí mắt, lầm bầm một câu: “Nhưng đây là con chuột bạch.”

Công Tôn bất đắc dĩ, nhìn Triệu Phổ, ý kia ——- Chém nó!

Khoé miệng của Triệu Phổ cũng rút rút: “Thư ngốc, ngươi đang chơi cái gì đây?”

“Ai nha, trong các ngươi ai có thể giúp ta chém đầu con chuột này xuống ….. đây.” Công Tôn còn chưa có dứt lời, đã nghe đến “xạch” một tiếng ……

Nhìn lại, con chuột kia đã thân đầu mỗi cái một nơi, sau đó cái lồng cũng rơi xuống hai bên, Bạch Ngọc Đường thu đao vào vỏ, rất nhanh cũng rất ngoan, rất chính xác, con chuột ngay cả đau cũng không cảm thấy được.

Khoé miệng Triển Chiêu co giật, quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường phất tay một cái ——– Ta tự mình chém!

Công Tôn lấy ra một cái kẹp và một hoả tập, từ trong người con chuột kia gắp ra một mẩu giấy, thả vào trong lửa đốt, sau đó …….. nháy mắt cái, mẩu giấy cũng không còn.

Tất cả mọi người đều khẽ cau mày, nghĩ tới mấy diện nhân kia đều chết kiểu này.

“Oa!”

Lúc này, Lâm Dạ Hỏa đột nhiên kêu một tiếng, đưa tay chỉ chỉ điểm lạ của con chuột kia.

Chỉ thấy con chuột kia giống y như bột phấn, cũng giống như mấy diện nhân lúc trước, nháy mắt cái tan thành bột.

Công Tôn khẽ mỉm cười, thiêu mi với mọi người.

Mọi người vây xem cũng có chút sững sờ.

“ Nếu như vừa rồi ta dùng lửa thiêu, mấy con chuột kia cũng sẽ giống như Yến Phi, biến thành tro bụi bay đi, hơn nữa còn phát ra tiếng kêu thảm thiết!” Công Tôn vừa nói vừa thở dài: “Bất quá, như vậy quá tàn nhẫn, không làm vẫn hơn.” Vừa nói hắn lại chắp tay đối với con chuột kia mà lầm rầm khấn vái mấy tiếng: “Bí ẩn của huyết chú diện nhân đã được giải, thật đa tạ ngươi rồi, cũng xin lỗi ngươi, một lát nữa ta sẽ niệm kinh siêu thoát cho ngươi, để cho ngươi kiếp sau được hảo hảo đầu thai.”

Triển Chiêu vừa mừng vừa sợ, lôi Công Tôn nói: “Tiên sinh, ngươi làm sao mà giải được?”

Công Tôn cười nhạt, vừa định nói, Triệu Phổ ở một bên đã nói: “Chờ chút!”

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Triệu Phổ chỉ chỉ thiên viện, nói: “Ăn cơm, vừa ăn vừa nói.”

Mọi người cũng đều đói bụng, liền lục tục hướng về phía thiên viện mà đi.

Công Tôn lại bị Triệu Phổ kéo đến bên một giếng nước.

Công Tôn nháy mắt mấy cái, nhìn Triệu Phổ đang múc nước cho mình rửa tay.

Triệu Phổ cau mày: “Ngươi xem, cái tay này của ngươi thật chẳng khác nào cái tăm trúc, cũng không có to bằng Tiểu Tứ Tử, mấy ngày nay ngươi có ăn cơm ngon miệng không đó?”

Công Tôn cứ để cho hắn rửa tay cho mình, ngược lại có chút ngoài ý muốn ——– Triệu Phổ động tác cũng thật nhẹ a, hắn mà cũng có lúc ôn nhu như vậy?

Tiểu Tứ Tử tới trước hai người, ngẩng mặt nhìn Triệu Phổ rửa tay cho Công Tôn, khoé miệng cũng nhếch lên.

Tiêu Lương ở phía sau đang bưng mặt: “Thiết hán nhu tình a…. ai nha!” Còn chưa dứt lời đã bị Lâm Dạ Hỏa đạp trên mặt đất: “Ngươi học mấy cái vớ vẩn này ở đâu?”

Triển Chiêu đang chuẩn bị tiến đến thiên viện ăn cơm, Bạch Ngọc Đường liền giữ hắn lại.

Triển Chiêu nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ giếng nước: “Ngươi cũng đi rửa tay!”

Triển Chiêu đưa hai tay ra: “Sạch sẽ a!”

“Ngươi vừa rồi có bắt chuột không?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

Triển Chiêu lắc đầu, lại đưa tay ra bấm tay của Bạch Ngọc Đường một cái: “Cái này có tính là bắt chuột không?”

Bạch Ngọc Đường không nói, lại hỏi: “Vậy ngươi có chạm vào cẩu không?”

“Ách …” Triển Chiêu nhìn trời: “Cái này sao ….”

Bạch Ngọc Đường chỉ giếng nước một cái, vẻ mặt mất hứng: “Đi rửa!”

Triển Chiêu híp mắt nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên đưu hai tay ra, sờ soạng trên má hắn một trận, sau đó chạy mất.

Vì vậy, bên cạnh giếng nước liền xuất hiện hình ảnh thế này ……….

Triệu Phổ rửa tay cho Công Tôn.

Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Triệu Phổ rửa tay cho Công Tôn.

Triển Chiêu rửa tay.

Bạch Ngọc Đường rửa mặt.

Triển Chiêu đem nước rửa tay nhỏ vào trong cổ áo Bạch Ngọc Đường đang cúi đầu rửa mặt.

Bạch Ngọc Đường kéo cổ áo rửa cổ.

Triển Chiêu híp mắt ngăn trở tầm nhìn của những người khác, giục hắn: “Nhanh lên chút đi, cổ áo cũng giặt sạch rồi mà!”

Mà ở cửa viện xa hơn chút nữa, Ân Hầu đang ôm cánh tay than thở.

Thiên Tôn đến thư phòng của Bao đại nhân tìm nghiên cọ mực không có kết quả, đi ngang qua nhìn thấy hắn: “Ngươi làm gì mà lại chưng cái vẻ mặt ghen ghét đó ra a?”

Ân Hầu liếc mắt nhìn hắn một cái, bất mãn ——- Trong mắt ngoại tôn ta chỉ có đồ đệ ngươi!

Thiên Tôn sờ cằm, còn đang nghiên cứu đây: “Nha? Sao Ngọc Đường nhà ta lại rửa mặt a?”

Cuối cùng, cái gì nên rửa cũng đã được rửa sạch, Triệu Phổ thuận tay từ trong ngực móc ra một cái hộp tinh xảo ra, lấy một khối cao nhét vào miệng Công Tôn.

Công Tôn nhai nhai, có một cỗ mùi nhân sâm cùng tổ yến, lại rất ngọt ngào ăn thật ngon, khi phục hồi lại thì trong tay đã được đặt sẵn một khối nữa, cầm lên cúi đầu nhìn.

Chỉ thấy trong tay Triệu Phổ còn cầm một thực hạp nhỏ, bên trong có những viên điểm tâm màu trắng, chia cho Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương: “Tới, đến ăn một khối!”

Công Tôn không hiểu ——- Lỗ tai Triệu Phổ sao lại đỏ như vậy a? Thượng hoả sao?

Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương đưa tay nhận lấy, Công Tôn cảm khái, tổ yến cao này làm rất ngon a ….

“A!” lại một lần nữa Công Tôn lấy lại tinh thần, nhào qua cướp lấy cái hộp.

Công Tôn trợn mắt: “Tiểu hài tử không cho phép ăn!”

Triệu Phổ ho khan một tiếng, đứng lên, ôm cánh tay nói: “Ai nha, thiếu chút nữa thì đã quên mất, thư ngốc, vậy cái này ngươi ăn đi!” Nói xong kêu mọi người đến tiền viện.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhẫn cười ——- Triệu Phổ cũng biết xấu hổ a, không phải chỉ là muốn cho Công Tôn ăn chút nhân sâm tổ yến để bồi bổ chút thôi sao, có hảo ý là tốt, làm gì mà cứ lén lút như trộm vậy chứ.

Công Tôn bưng cái hộp bị Triệu Phổ kéo đi, Tiểu Tứ Tử rất vui vẻ mà chạy theo phía sau. Ai da! Khối cao trong miệng phụ thân bé nhìn thật ngọt nha!

…………………..

Trở lại tiền viện, rượu và đồ ăn đã được dọn lên, bởi vì đều là những món ăn tẩm bổ, cho nên không quá thích hợp cho tiểu hài tử, vừa đúng lúc có cua chưng của Hãm Không Đảo đưa tới, Hồng Cửu Nương cùng Lam Hồ Ly mỗi bên một người Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương, bóc cua cho hai bé.

Diệp Tử Thiền hỏi Công Tôn: “Công Tôn tiên sinh, ngươi làm sao mà giải được huyết chú này a?”

Công Tôn cười nhạt: “Tử di nói một chút cũng không sai, mấy cái huyết chú diện nhân, cải tử hồi sinh kia đều là gạt người mà thôi!”

Bao Chửng sờ sờ chòm râu: “Tiên sinh nói đúng! Mấy cái thần chú quái lực ly kỳ này, không thể tin.”

Bao Duyên cũng không còn chú tâm tới ăn nữa, vẻ mặt khâm phục nói: “Tiên sinh, cái kia đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?”

“Thật ra thì ngay từ đầu, Phương Vũ cũng không có chết, hắn là giả chết!” Công Tôn nói.

“Cái gì?” mọi người đều giật mình.

“Nhưng mà Phương Vũ còn được đặt ở phòng ngỗ tác của Khai Phong phủ một đêm rồi a, quả thật cũng không còn thở nữa.” Âu Dương Thiếu Chinh không hiểu: “Ngươi còn nghiệm thi tóc của hắn nữa, nói là bị độc chết.”

“Vấn đề chính là ở loại độc này!” Công Tôn nói: “Sở dĩ Phương Phách sợ thi thể của Phương Tuấn bị phá hỏng, bởi vì có người nói với hắn, thi thể không hoàn chỉnh thì không thể sống lại!”

“Nhưng mà việc hoàn sinh này, không hề có quan hệ với bùa chú gì hết?” Triển Chiêu tựa hồ đã hiểu được ý Công Tôn: “Phương Vũ cùng Phương Tuấn đều là cùng trúng một loại độc, mà loại độc này thật ra chỉ là thuốc giả chết, có thể khiến cho người ta giả chết, sau đó thông qua giải dược có thể khiến người ta sống lại!”

Công Tôn gật đầu: “Thông minh! Ta vừa rồi có dùng bạch thử để làm thí nghiệm này.”

“Nhưng mà vì sao lại biến thành diện nhân? Hơn nữa sau khi đốt bùa còn bị tan ra?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Đây chính là điểm mấu chốt!” Công Tôn nói: “Thật ra thì tờ phù chú kia cũng không phải là bùa nguyền rủa gì, mà là giải dược!”

“Phù chú đó chính là giải dược?” Mọi người kinh ngạc.

Công Tôn gật đầu: “Phù chú này bên trong có chứa giải dược, không những vậy, còn chứa cả độc dược!”

Triển Chiêu chớp mắt mấy cái: “Là loại dược có thể biến người ta thành diện nhân sao?”

Công Tôn gật đầu: “Rất cơ trí!”

Mọi người cũng không biết nói sao ——– Triển Chiêu quả thật là chân Miêu, cơ trí như quỷ, chỉ cần một chút gợi ý liền hiểu thấu hết.

“Loại độc chất này gọi là Kiến Phong Tẫn.” Công Tôn nói: “Nhưng thật ra là một loại cơ quan bằng dược thuốc mà thôi.”

Bạch Ngọc Đường hơi thiêu mi: “Dược này cũng có, thường thường được đặt trong tín hàm trọng yếu, chỉ cần xem xong thư, đưa ra trước gió rung tay một cái, sẽ biến thành tro bụi.”

Công Tôn gật đầu: “Chính là cái này.”

“Vật này thường dùng để truyền chút văn kiện cơ mật.” Triệu Phổ cũng biết: “Xem xong thơ, chỉ cần tạo chút gió sẽ biến thành tro bụi, huỷ diệt chứng cứ.”

“Thật ra thì cách thức cụ thể lại rất đơn giản!” Công Tôn nói: “Đầu tiên, hạ loại độc này!” Công Tôn vừa nói vừa lấy ra một bình nhỏ: “Dây là thứ độc dược ta làm theo chất độc được lấy ra từ tóc của Phương Vũ cùng Phương Tuấn, đây là độc dược mãn tính, dùng mấy lần …….. sẽ lập tức sinh ra triệu chứng trúng độc, lúc so chiêu với người khác sẽ đột nhiên như bị chết đi ………… thật ra thì, chỉ là rơi vào tình trạng chết giả mà thôi!”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Những người này sau khi giả chết, đem phần lưng bên trái, phía trên tim cắt ra, nhét một mảnh bùa đặc chế vào trong cơ thể.” Công Tôn giải thích: “Trong bùa này, có một nửa là giải dược của độc dược lúc trước, một nửa là độc dược Kiến Phong Tẫn, giải dược cùng Phong Tẫn cùng nhau theo huyết dịch trong thân thể, chậm rãi lưu chuyển toàn thân! Qúa trình này, bùa chú cũng theo dòng máu mà đi lên phía trên, cuối cùng dừng lại ở khoang cổ.”

Mọi người cau mày —— Thì ra là như vậy, giải độc đồng thời cũng hạ độc!

“Giải dược sẽ khiến người giả chết tỉnh lại, đồng thời độc dược cũng bắt đầu lưu động mà từng bước từng bước ăn mòn thân thể người đó, mấy người kia, trong lúc vô thức liền biến thành những hoạt tử nhân không thể chảy máu, không biết đau đớn, bọn họ căn bản đều sống không được bao lâu!”

“Bởi vì không biết đau cho nên không cảm thấy khó chịu, không sợ và khí lực cũng lớn vô cùng sao!” Âu Dương cũng hiểu được.

Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Xương bị ăn mòn dần cho nên người nhẹ hơn rất nhiều, có cảm giác nhẹ như yến vậy!”

Công Tôn tiếp tục gật đầu, hài lòng với năng lực thấu hiểu của mọi người, nói: “Hồng di dùng hoả thiêu: khi Yến Phi bị đốt hắn gào thảm thiết, thực ra đó chính là tiếng kêu thật của hắn. Bởi vì Kiến Phong Tẫn đã sớm xâm nhập toàn thân hắn, khi vừa mới gặp lửa, thân thể cũng giống hệt những thứ kia, nhanh chóng hoá thành tro bụi …….. xương còn lưu lại, bởi vì mới chỉ có độc dịch cùng huyết dịch bên trong xương đã bị ăn mòn nhưng xương thì chưa, căn cứ theo thời gian trúng độc, sự hư hại về xương cũng khác nhau!”

Tất cả mọi người liên tục gật đầu ——– Thì ra là vậy!

“Mà bọn người Hoàng Thạch Hải, sau khi bị chém thành mấy đoạn, bởi vì thân thể không còn tri giác, cho nên cơ ở những nơi bị chém kia vẫn co giật! Thoạt nhìn rất quỷ dị.” Công Tôn nói: “Mà khi đem bùa lôi ra, dùng lửa đốt … thực ra cái này chỉ là một giả tượng mà thôi, cho dù không đốt, chỉ cần chờ một chút thi thể cũng có thể tan thành tro bụi! Cái này cũng một nguyên lý với những thứ kia! Khi khoang cổ bị cắt ra, chỉ cần chờ một chút, gặp gió liền tan theo làn gió.”

Mọi người lúc này cũng coi như đã hoàn toàn hiểu.

“Vậy Phương Tuấn kia …..” Triển Chiêu hỏi: “Có người lấy đi toả hồn phù của hắn?”

Công Tôn gật đầu: “Ta cảm thấy có người muốn Phương Tuấn chết, không muốn hắn sống lại, ngay cả việc có thực sự đặt bùa chú vào hắn hay không, cái này cũng rất khó nói, không chừng ngay từ đầu cũng không có đặt vào người hắn, làm như vậy chỉ là để lừa gạt Phương Phách mà thôi! Để cho hắn nghĩ người của phủ Khai Phong làm hỏng thi thể của nhi tử hắn, khiến cho nhi tử hắn không cách nào sống lại, mà việc Phương Vũ sống lại càng khiến cho hắn càng tin tưởng hơn, cũng hận Tống Triều nhiều hơn …… có thể ngay cả bản thân Phương Phách cũng không biết bí mật của toả hồn phù đó!”

“Nói như vậy.” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Nếu như có thể giải độc cho thi thể của Phương Tuấn, hắn vẫn có thể sống lại?”

Công Tôn gật đầu: “Có thể, có điều vẫn còn phải xem tình huống thế nào đã, nếu như bọn họ không bảo tồn thi thể thật tốt, hoặc đã mang đi chôn, cái này khó làm.”

Bao Chửng cau mày: “Muốn giải được lệ khí của Phương Phách, chỉ có cách cứu sống Phương Tuấn, mới có thể làm cho hắn tỉnh ngộ!”

“Đáng tiếc hoạ cũng đã gây ra rồi!’ Triệu Phổ lắc đầu: “Ngoại trừ việc bị lừa gạt, cũng không phải là lão đầu này không có dã tâm.”

Mọi người đều gật đầu, có điều cũng đều thở phào nhẹ nhõm —— Bí ẩn rốt cuộc cũng đã được giải, không cần bị đám diện nhân đó làm cho khốn hoặc nữa.

“Những kẻ cải tử hồi sinh như Lý Trọng Tiến, Lý Quân, Hoàng Thạch Hải, Yến Phi, Một Phổ hoà thượng, đều là những kẻ giả mạo a ……” Ân Hầu uống trà, nói.

Triển Chiêu gật đầu: “Trên mặt bọn họ đều có chút bột phấn làm mặt nạ, là một loại phấn dùng để dịch dung đặc thù, cho nên lúc đánh nhau mặt phấn ấy mới bị rơi ra hết!”

“Mặt phấn dịch dung này so với những loại dịch dung khác tốt hơn. Nếu như là mặt nạ da người, thi thể tan ra thì nó vẫn còn, liếc mắt một cái liền biết là giả! Nhưng mà sử dụng bột phấn thì không giống vậy, cũng giống như tro bụi mà tan xuống …… cái này cao minh a!” Lâm Dạ Hỏa gật đầu.

“Đối phương chẳng qua là tìm được binh khí của Hoàng Thạch Hải, Một Phổ hoà thượng mà thôi, hơn nữa nội lực cùng võ công giống, có thể là được đặc biệt luyện qua, để tạo ra một cái giả tượng cải tử hoàn sinh, gây ra trận hỗn loạn này, mục đích thật sự là giả danh Sài Vinh để tranh đoạt thiên hạ!” Triệu Phổ cười lạnh một tiếng, đưa tay nhéo má Công Tôn một cái: “Bất quá mưu đồ của đối phương đã bị nhìn thấu, cơ quan cũng được giải khai, khẳng định bọn chúng không biết đến phía chúng ta còn có một thiên hạ đệ nhất thần y đã phá hỏng kế hoạch hoàn mỹ của chúng a!”

Công Tôn liếc mắt nhìn hắn.

Triệu Phổ không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng buông tay.

Công Tôn cúi đầu ăn cơm, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành rồi, đến cuối cùng là phá án hay đánh giặc, đều là chuyện của người khác. Nghĩ tới đây, tâm tình đột nhiên tốt lên, liền gắp cho Triệu Phổ đũa thức ăn đặt vào trong chén.

Triệu Phổ mở to hai mắt mà nhìn, Tiểu Tứ Tử cũng trợn tròn hai mắt —– Nha! Phụ thân có phải gắp nhầm bát không a? Nhưng mà mình cũng ở rất xa chỗ phụ thân a, chắc chắn không thể nhầm nha!

Triệu Phổ cũng cúi đầu ăn cơm, tâm tình cực tốt……

Bao Duyên kích động đến vỗ tay, hắn cũng bị mấy cái vấn đề khó khăn này khiến cho mấy đêm không ngủ được, hôm nay rốt cuộc cũng đã rõ ràng chân tướng! Công Tôn nghiễm nhiên đã trở thành thần tượng của hắn rồi! Hơn nữa Bao Duyên cảm thấy, mục tiêu đến gần Công Tôn xem ra khả thi hơn là đến gần cha hắn, hơn nữa, Công Tôn cùng mình đều giống nhau —— Trắng a!

Bao Chửng hỏi Triệu Phổ: “Cửu Vương gia, kế tiếp ….”

Triệu Phổ thiêu mi một cái, có vẻ rất dễ dàng: “Bí ẩn phiền toái nhất đã được sáng tỏ, chuyện sau này dễ làm rồi, Bao tương không cần lo lắng!”

Bao Chửng cũng cười mà gật đầu —– Rất tốt!

Triển Chiêu gặm con cua, liền nghe Bạch Ngọc Đường ghé lại gần mình nói một câu: “Miêu, danh tiếng bị đoạt hết rồi.”

Triển Chiêu mở to đôi mắt nhìn hắn, ý kia như đang muốn nói ——— Đung nha? Làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy thật không có cảm giác tồn tại gì hết!

Bạch Ngọc Đường gắp cho hắn một đũa thức ăn ——- Không sao, dù sao thì ngươi cũng là Minh Sủng của Khai Phong phủ, không cần sợ, lần sau bắt Sài Vinh, đoạt lại thanh danh này, để Triệu Trinh phong ngươi thành Thiên hạ đệ nhất Minh Sủng là được!

Không biết Triển Chiêu có hiểu được ý tứ “liếc mắt đưa tình” của Bạch Ngọc Đường hay không, nhưng dù sao hắn cũng chắc chắn biết rằng con Chuột này nhất định không nói chuyện hay ho gì ……….

Chẳng qua là, Triển hộ vệ vạn lần không nghĩ tới. Bạch Ngọc Đường nói chuyện tốt thì chẳng bao giờ linh nghiệm, chuyện xấu thì lại rất linh, mấy ngày sau, hắn thật sự làm được một chuyện lớn danh tiếng vang dội. Có điều, trận oanh liệt này lại mang về cho Triển hộ vệ vô tận phiền toái, khiến hắn giận đến độ, Bạch Ngọc Đường dù dùng cả đời mang tất cả những đại tiệc lớn nhất cho hắn ăn, cũng không đủ bồi tội a ……….