Thuyền của Từ Tam gia một đường thuận lợi mà đến Hãm Không Đảo, ở bến đò sớm đã có người đứng đó nghênh đón, người đứng đứng đầu chính là Lô Phương, còn có cả Hàn Chương cùng Tương Bình, Mẫn Tú Tú bụng cũng đã lớn, không tiện đi lại nên chỉ có thể chờ ở trong phòng.
Từ Khánh kéo Bạch Ngọc Đường nhảy xuống thuyền đầu tiên.
Mấy huynh đệ nhìn thấy lão đệ nhà mình, đều có một cảm giác như xa cách tam thu ——- Người này cũng có thể coi là đã đoạt lại từ trong tay người của phủ Khai Phong a, là người sau khi đã bị lừa đi cũng không thèm trở lại nhà a.
Bạch Ngọc Đường giới thiệu từng người, Thiên Tôn rất thân quen với tất cả mọi người của Hãm Không Đảo, hắn cùng có viện tử riêng ở đây, Thần Tinh Nhi cùng Nguyệt Nha Nhi quen nhà nên giúp đỡ mọi người đi dọn dẹp, Ân Hầu liền ở trong viện của Thiên Tôn. Triệu Phổ cùng Công Tôn ở một đại viện tử, Triển Chiêu vốn cũng là ở cùng với bọn họ, bất quá Trâu Lương bị thương tương đối nặng, cho nên đành dành căn phòng còn lại cho hắn nghỉ ngơi. Tương Bình nói sẽ cấp cho Triển Chiêu một viện tử khác, Bạch Ngọc Đường lại nói không cần phải phiền phức như vậy, cứ ở chỗ của hắn là được.
Bốn huynh đệ kia lại nghiêm túc quan sát Triển Chiêu một cái ————— Bạch Ngọc Đường cũng chưa từng cho phép người khác ở lại viện tử của mình a!
Công Tôn theo bọn Triệu Phổ trở lại phòng, giúp Trâu Lương xử lý vết thương một chút. Những người khác còn có công việc của mình, Triển Chiêu liền thuận tay ôm theo Tiểu Tứ Tử, cùng với Thiên Tôn và Ân Hầu đi thăm quan viện tử của Bạch Ngọc Đường.
Thiên Tôn đi cùng Triển Chiêu ở phía sau, nói với hắn, “Viện của Ngọc Đường chơi rất vui đó.”
“Chơi rất vui sao?” Triển Chiêu tò mò, “Trong sân có rất nhiều cơ quan?”
“Cũng không phải.” Thiên Tôn vừa nói lại vừa cảm thấy có thứ gì dụi dụi hắn từ phía sau, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy chính là Tiểu Ngũ. Trên lưng Tiểu Ngũ, Tiểu hồ ly kia lại đang nằm ở đó, cảnh tượng này…………..
“Ha ha.” Ân Hầu vui vẻ, “Cái này không phải chính là cáo mượn oai hùm sao……….”
“Mieo ~”
Bạch Ngọc Đường vừa mới bước một chân vào viện, đã có ngay hai thứ có nhung mao mềm mịn chạy đến cọ cọ chân hắn, một con là bạch miêu, một con là bạch cước tiểu hắc miêu.
Bạch Ngọc Đường sai người đem ba con mèo cướp được từ chỗ Lâm Dạ Hỏa kia cũng thả vào trong sân, để cho năm con mèo cùng nhau chơi đùa.
Triển Chiêu cũng thật tò mò, tay cọ cọ cánh tay Bạch Ngọc Đường, hỏi hắn “Ngươi không phải chính là con Chuột sao? Sao lại đi nuôi nhiều mèo như vậy?”
Bạch Ngọc Đường cười nhạt một tiếng, đưa tay nhấc một tiểu miêu lên, véo véo hai cái, chọc cho con mèo nhỏ kia kêu mieo mieo, Bạch Ngọc Đường mới thả lại nó lên đất, lại tựa hồ vô cùng vui vẻ.
Triển Chiêu không nói gì ——- Đường đường là Cẩm Mao Thử, ở nhà lại có cái sở thích khi dễ mấy con mèo nhỏ là sao?
Một đường đi vào trong viện, Triển Chiêu chỉ muốn viết cho Bạch Ngọc Đường một chữ “Phục”! Cả viện này cũng thật quá trắng đi! Cát trắng, hoa trắng, tường trắng, cột nhà trắng, ngay cả cầu thang cũng là màu trắng ngọc nữa……..
“Ngươi cứ đi như thế mà lại không có bước hụt ngã xuống đống cát này a?” Triển Chiêu vẻ mặt chán ghét nhìn Bạch Ngọc Đường, “Làm gì mà cái gì cũng là màu trắng hết chứ!”
Bạch Ngọc Đường tựa hồ còn thật bất mãn, nhìn Triển Chiêu một chút, mở miệng, “Cỏ cùng lá cât đều là màu xanh đó, nóc nhà cũng không phải là màu trắng ………..”
Triển Chiêu khóe miệng cũng rút lại, vẫn giữ vẻ mặt chán ghét mà tìm phòng của mình, “Ta ở chỗ nào?”
“Không cần tìm, ở căn phòng sát vách phòng ta trong viện.” Vừa nói, Bạch Ngọc Đường vừa mang theo bọn người Triển Chiêu xuyên qua một hành lang màu trắng thật dài, đến trước mặt một tòa tiểu lâu.
Ngoài dự liệu của mọi người, tiểu lâu này lại không phải có màu trắng, tiểu lâu là dùng một gốc đại thụ tạo khung mà thành, treo lơ lửng ở giữa không trung.
“Ai nha…..” Tiểu Tứ Tử ngước mặt, nhìn vào một cái cây có hình giống như một mái vòm thật lớn, hỏi “Cây này là cái cây gì nha, thật lớn a!”
“Cây này gọi là Hồng Diệp Nam, đến mùa hè sẽ nở hoa đỏ rực, cánh hoa cũng sẽ rơi đầy viện a.” Thiên Tôn cười híp mắt, “Khi đó a, cả sân cũng không phải là màu trắng nữa, vô cùng đẹp!”
Triển Chiêu nhìn căn phòng được thiết kế phức tạp lại vô cùng vững chắc kia một chút, quả nhiên Bạch Ngọc Đường về phương diện này rất tinh thông, lại đủ đặc biệt a!
“Lên trên ngồi đi.” Bạch Ngọc Đường theo một lối lầu thang gỗ đi lên trên phòng, tất cả mọi người đều theo vào, trong chốc lát, Nguyệt Nha Nhi cùng Thần Tinh Nhi đã bưng điểm tâm cùng rượu đến.
Triển Chiêu ở trong mộc phòng đi dạo một vòng, phát hiện bên trong còn có đến hai tầng, tầng bên dưới là dùng để tiếp khách, rất rộng rãi. Bên trên là phòng ngủ, có giường lớn …… còn có thể nhìn thấy sao trời và cảnh biển.
Triển Chiêu sờ cằm ———- Cái con chuột này cũng thật biết hưởng thụ.
“Có thuyền lớn a.” Tiểu Tứ Tử nằm bên cửa nhìn cảnh biển, thấy ở nơi xa có một con thuyền lớn đỏ rực như lửa chậm rãi đi đến.
Triển Chiêu cẩn thận quan sát một cái, “Đó không phải là thuyền của Hỏa Phụng đường sao?”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ, “Hướng tới Hãm Không Đảo sao.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái ———- Hắn không phải là đã đi rồi sao, tại sao còn tới nữa?
Chỉ thấy thuyền của Hỏa Phụng đường vừa mới đến bờ, ở mũi thuyền một thân ảnh đỏ rực đang đứng tít trên cao, chính là Lâm Dạ Hỏa! Cũng thật khó cho hắn ở xa như vậy cũng cố nhìn thấy căn nhà trên cây của Bạch Ngọc Đường, lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu đang ở trong căn nhà đó. Vì vậy, người ta chỉ còn kịp thấy vị đại đương gia võ công số một số hai trên giang hồ này, đang nhảy loi choi trên mạn thuyền, lại vừa nhảy dựng vừa hét lên với Bạch Ngọc Đường, “Họ Bạch kia, hai ta vẫn chưa xong chuyện đâu! Đại chiến đoạt Miêu vẫn còn chưa có kết thúc, gia đây liền lên Hãm Không Đào cùng ngươi cướp Mèo!”
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường hơi híp lại.
Triển Chiêu cũng cảm thấy mí mắt nhảy liên hồi, tâm nói ——– Thiếu chút thì quên mất chuyện này!
Lô Phương rất khách khí với Lâm Dạ Hỏa, dù sao cũng là khách từ xa đến, hơn nữa hắn hình như có quen biết Hàn Tinh từ trước, liền mời mọi người vào trong ngồi.
Bạch Ngọc Đường có chút buồn bực, Lô Phương lại còn chuẩn bị cả viện tử phía Tây, hình như đã sớm biết bọn người Lâm Dạ Hỏa sẽ đến vậy.
“Lại nói tới, đám người Hỏa Phụng đường tại sao lại tới Trung Nguyên?” Ân Hầu hỏi, “Chắc không phải chỉ là đến tìm ngươi tỷ võ như vậy đi.”
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài có một người đi vào, là Tứ gia Tương Bình.
Tương Bình vào tiểu lâu liền hỏi Bạch Ngọc Đường, “Ngọc Đường, lát nữa muốn đi đâu ăn cơm? Hay là đi ăn hải sản đi? Mới bắt được một số sò cùng nhím biển, còn có cả mấy con đại hoa giải rất lớn nữa.
Bạch Ngọc Đường còn chưa kịp đáp ứng, đã thấy Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, đang mở to đôi mắt vừa to tròn vừa sáng lấp lánh mà nhìn mình, ý kia —— Sò cùng nhím biển a, đại hoa giải là loại cua gì a?
Bạch Ngọc Đường liền gật đầu với Tương Bình một cái, “Được ………….”
“Ta đến bảo Lão Tam chuẩn bị đi, làm hàu nướng ăn.” Tương Bình cười hì hì gật đầu, lại hỏi Thiên Tôn cùng Ân Hầu, “Lão gia tử muốn uống chút hoàng tửu hay là nhiệt tửu a?”
Thiên Tôn cùng Ân Hầu đều nheo mắt lại, “Nhiệt Tửu có vẻ hấp dẫn hơn………..”
Tương Bình cứ thể vui vui vẻ vẻ mà đi chuẩn bị, Bạch Ngọc Đường gọi hắn lại, “Tứ ca, Lâm Dạ Hỏa đến Hãm Không Đảo làm gì vậy?”
Tương Bình nháy mắt mấy cái, “Không phải đã nói là đến tranh Mèo với ngươi sao?”
Bạch Ngọc Đường nhìn trời.
Tương Bình cũng không trêu chọc hắn nữa, nói “Đại khái khoảng nửa tháng trước, Lâm Dạ Hỏa liền sai người đưa đến cho Đại ca một phong thư, nói là muốn tới thăm.”
Bạch Ngọc Đường hơi sửng sốt, “Bọn họ có giao tình sao?”
“Liễu Hàn Tinh cùng Đại ca đã sớm quen biết, bất quá không tính là quá thân.” Tương Bình phe phẩy một cây quạt nhỏ, vuốt vuốt chỏm râu, “Bất quá trong thư có viết, nói có một số việc muốn nhờ chúng ta giúp một tay, cho nên mới tới quấy rầy, cụ thể một lát nữa Đại ca sẽ nói chuyện với bọn họ đi.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, mặc dù cũng không biết được là chuyện gì, nhưng mà cả Tùng Giang phủ này, thậm chí là cả một vùng biển đều thuộc quản hạt của Hãm Không Đào, người giang hồ đến nơi đây làm việc, nếu như cần giúp một tay, hay hỏi một chút tin tức, cũng đều đến tìm Lô Phương, đây cũng không tính là chuyện lạ.
Sau khi an bài ổn thỏa, tất cả mọi người đều đến Lô Vi Đãng
Trong Lô Vi Đãng có đặt một chiếc lò nướng thật lớn, bên trên là một hàng dài các loại hải sản tươi ngon, nào là Sò biển, nào là Bào Ngư… tất cả đều là đồ tươi sống được nướng lên, hương thơm ngào ngạt bốn phía.
Công Tôn dạy bọn Thần Tinh Nhi cách đặc chế nước chấm, Nguyệt Nha Nhi thì mang theo một đám tiểu nha hoàn bày bàn ghế, chuẩn bị nước nóng cùng hâm lại rượu.
Lúc này gió biển nhẹ nhàng từng trận. Tại Lô Vi Đãng giữa rừng lô vi màu trắng từng đợt sóng nhẹ nhàng lăn tăn theo gió …… mọi người trong lòng cũng cảm thấy sảng khoái vui vẻ.
Đám người Triển Chiêu ngồi xuống ăn cơm, Lô Phương cũng mang theo đám người Lâm Dạ Hỏa đến.
Lâm Dạ Hỏa ‘xoạch’ một cái, liền nhảy đến ngồi bên cạnh Triển Chiêu.
Triển Chiêu nhìn hắn.
Lâm Dạ Hỏa lại nhìn bốn phía một vòng, thấy Triệu Phổ đang ôm Tiểu Tứ Tử ăn nhím biển, Công Tôn thì đang cùng mấy người Triệu gia quân vừa ăn vừa nướng đồ, liền hỏi, “Tên câm kia đâu rồi?”
“Ngươi nói Trâu Lương sao?” Triển Chiêu đang cầm chân một con cua thật lớn, cảm thấy cuộc sống thật đúng là quá tốt đẹp đi, nghe được Lâm Dạ Hỏa hỏi, liền nói “Hắn vừa mới dùng dược xong, ngủ thiếp đi rồi.”
“Thật vô dụng!” Lâm Dạ Hỏa bĩu môi, Gia Cát phu nhân ở bên cạnh đưa cho hắn một cái chân cua.
“Đây là thứ gì vậy?” Lâm Dạ Hỏa nhảy dựng lên, nhìn chằm chằm cái chân con cua thật lớn lại còn mang theo cả lông tơ kia, “Hình dạng thật khó coi!”
“Đây là con cua, cá là ngươi cả đời cũng chưa từng nhìn thấy qua đi.” Tiêu Lang đang gỡ một con sò điệp nói cho Lâm Dạ Hỏa, vừa nói, tầm mắt lại chuyển hướng đến Tiểu Tứ Tử đang chạy qua chạy lại cách đó không xa.
“Ngươi nhìn người ta đã mấy lần rồi.”
Sau lưng Tiêu Lương, Tang Mẫu nói, “Muốn tìm người ta cùng chơi thì phải chủ động chút.”
Tiêu Lương xoa xoa cằm.
Lúc này, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử đã chạy đến, trong tay còn cầm một cái chén nhỏ, bên trong có con sò điệp, còn có mấy khối thịt nhím biển nữa.
“Miêu Miêu nếm thử một chút đi.” Tiểu Tứ Tử bưng cái chén nhỏ đến bên cạnh Triển Chiêu, leo lên băng ghế.
Triển Chiêu gỡ một khối thịt cua thật lớn cho bé, lại gắp miếng thịt nhím biển kia bỏ vào trong miệng, sau đó liền che miệng lại, “Ngô!”
“Ngon a?” Tiểu Tứ Tử cười híp mắt hỏi hắn.
Triển Chiêu che miệng gật đầu lia lịa ——- Vừa bùi vừa ngon! Mỹ vị a!
“Này thì thịt…..”
Bên cạnh, Lâm Dạ Hỏa nhắm mắt nhắm mũi ăn một miếng thịt cua, sau đó đột nhiên mở mắt ra, ngậm chiếc đũa mà than thở, “Mặc dù hình dạng thật xấu xí nhưng mà mụi vị thật không tồi a.”
“Có muốn thử một chút nhím biển hay không?” Túc Thanh gắp một con nhím biển đến trước mặt hắn.
Lâm Dạ Hỏa che miệng, “Thật xấu xí!”
“Hải sâm thì sao?” La Tử Mục Hải sâm nướng thật cũng không tệ, liền đem đến cho Lâm Dạ Hỏa uống rượu.
Lâm Dạ Hỏa vừa liếc nhìn đã vội lui về phía sau, ngã nhào ra khỏi băng ghế, “Sâu a!”
Tiêu Lương không có thèm nhìn Lâm Dạ Hỏa té ngã khỏi ghế, chỉ dịch dịch cái mông đến vị trí của hắn, đẩy đẩy Triển Chiêu …….. Nói đúng ra là đẩy đẩy Tiểu Tứ Tử bên cạnh Triển Chiêu.
“Ta tên là Tiêu Lương, ngươi tên gì nha?” Tiêu Lương gãi gãi đầu, hỏi Tiểu Tứ Tử.
“Tiểu Tử Tử nghe qua chính là nhũ danh mà!” Tiêu Lương tiếp tục gãi đầu, “Nhũ danh của ta gọi là Tiểu Lương Tử, đại danh của ngươi gọi là gì?”
“Là Công Tôn Cận.”
Lúc này Công Tôn cũng đem một con ốc thật lớn đến, cho Triển Chiêu, nói với Tiêu Lương.
“Nga…… Cận nhi a!” Tiêu Lương gọi Tiểu Tứ Tử một tiếng.
Tiểu Tứ Tử ngẩn người, sau đó khuôn mặt cũng ửng hồng ——- Lần đầu tiên có người gọi bé như vậy!
Tiêu Lương nhìn khuôn mặt tròn xoe của Tiểu Tứ Tử, khuôn mặt mình cũng ửng hồng một chút.
Những đại nhân bên cạnh cũng cảm thấy thú vị —– Ai nha, hai tiểu hài nhi đã tìm được bạn chơi rồi, dường như lại còn xấu hổ nữa.
Lâm Dạ Hỏa từ dưới đất bò dậy, bay lại lên ghế ngồi, thấy Triệu Phổ cũng đến đây ngồi, cầm một thứ đồ ăn hình dạng kỳ quái hỏi Tương Bình phải ăn như thế nào.
Lâm Dạ Hỏa liền nói, “Triệu Phổ, tiểu hài nhi này nhân huynh có muốn hay không a?”
Vừa nói, vừa chọc chọc Tiêu Lương.
Triệu Phổ đang cầm trong tay một con sò điệp lật tới lật lui, nhìn Tiêu Lương.
“Muốn nhờ ngươi giúp ta mang theo hắn hai ngày, để cho hắn làm bạn với tiểu đoàn tử kia.” Lâm Dạ Hỏa dùng chiếc đũa mà đâm đâm một con tôm, con tôm giật giật mấy cái, hắn cả kinh mà thu hồi chiếc đũa.
Tiểu Tứ Tử nheo mắt lại ———- Ai là đoàn tử!
“Ngươi từ xa chạy đến Hãm Không Đảo, đến tột cùng là muốn làm cái gì?” Bạch Ngọc Đường đã không nhịn được, hỏi Lâm Dạ Hỏa.
Triển Chiêu lúc này cái gì cũng không thèm để ý đến nữa, ở đâu có quá nhiều đồ ăn a, hơn nữa còn đều là các loại mỹ vị nữa! Miệng không có rảnh để tán gẫu, chỉ đơn giản là mở to cặp mắt mà nhìn Lâm Dạ Hỏa. Vừa nghe Bạch Ngọc Đường hỏi ra chuyện mình muốn biết, cũng liền gật gật đầu một cái.
Tất cả mọi người không khỏi cảm khái, tính cách Triển đại nhân quả nhiên rộng rãi a.
“Là có chút việc.” Lâm Dạ Hỏa khó cưỡng lại được tâm tình muốn ngoạn nháo, liền hỏi Bạch Ngọc Đường, “Tùng Giang phủ cũng có Hồ ly tinh gây họa phải không?”
“Cũng?” mọi người cùng nhau ngẩng đầu nhìn hắn ——- Lúc trước cũng từng xuất hiện ở nơi nào sao?
“Hồ ly tinh này trước đây cũng đã từng gây án ở Tây Vực.” Gia Cát Âm nói với mọi người, “Ở Ma Qủy Thành của chúng ta trước đây cũng đã xuất hiện mấy cỗ thi thể, đều nghe nói là nhìn thấy một bạch y hân, nhưng mà không có nhìn thấy hồ ly.”
“Chúng ta có hỏi thăm một chút, cá quốc gia Tây Vực khác cũng từng có phát sinh mấy vụ án tương tự, nhưng mà trước đây không lâu, Hồ yêu kia lại biến mất, nghe nói là xuất hiện ở Tùng Giang phủ, xem ra chạy cũng thật xa đó.” La Mục Tử nói, “Bởi vì phương pháp đối phương sử dụng để giết người lại rất giống Vô Phong Chưởng của Đường chủ, cho nên khắp Tây Vực đều có lời đồn đại chuyện này có quan hệ với Ma Qủy Thành. Vì để bắt lại Hồ yêu kia, chúng ta mới đến Tùng Giang phủ.”
Triển Chiêu nghe được là chuyện đứng đắn, cũng buông con cua xuống, bưng chén rượu hắng giọng hỏi, “Ngươi đã từ xa như vậy mà chạy đến đây, hẳn là đã có đầu mối gì đi?”
“Â,…..” Lâm Dạ Hỏa vừa nói, lại đột nhiên nhìn Tiểu Tứ Tử bên cạnh một cái, hỏi “Đoàn tử này là từ đâu tới?”
Tất cả mọi người sửng sốt.
Tiểu Tứ Tử bĩu môi nhìn Lâm Dạ Hỏa —— Làm gì mà đoàn tử trước lại đoàn tử sau chứ.
Bất quá không đợi Tiểu Tứ Tử biểu đạt bất mãn trong lòng, Tiêu Lương liền đạp cho Lâm Dạ Hỏa một cước, “Ngươi dám nói một tiếng đoàn tử nữa xem? Ngươi mới là tên ma can nhi, trúc cao tử! (*)”
(*) Ma can nhi, trúc cao tử: Cái gậy gai, cây sào trúc ~~~ Ý là em ý rất xấu đó~~~
Lâm Dạ Hỏa ôm ngực, chỉ Tiêu Lương, “Ngươi là tên tiểu tử hỗn đản khi sư diệt tổ…….”
“Nghiêm túc nói chuyện!” Triệu Phổ đem đề tài kéo về, lại nháy mắt với Tiêu Lương một cái.
Cũng không biết Tiêu Lương có thấy được hay không, liền ngậm một cái chân cua, lôi kéo tay Tiểu Tứ Tử, “Cận nhi, chúng ta đi ăn sò nướng đi, ta nướng cho ngươi một con nha!”
Tiểu Tứ Tử cười híp mắt gật đầu, đi theo Tiêu Lương đến bên cạnh lò nương, cùng nướng Sò với Từ Khánh.
Chờ cho hai tiểu hài nhi đi rồi, Công Tôn cũng ngồi xuống, nói “Tiểu Tứ Tử là ta nhặt được ở đại mạc.”
“Khó trách.” Lâm Dạ Hỏa gật đầu một cái, “Không điều tra thân thế của nó sao?”
“Có quan hệ gì đến thân thế của nó?” Triệu Phổ kinh ngạc.
Ân Hầu khẽ cau mày, “Chuyện kia cũng đã xảy ra hơn trăm năm rồi đi, chẳng lẽ vẫn còn liên quan gì sao?”
“Chuyện gì?” Triển Chiêu tò mò, lúc trước Tiểu Tứ Tử cũng giống mình có thể nghe được mấy thanh âm cổ quái, sau đó là Bạch Ngọc Đường cùng Thiên Tôn hình như có gì đó muốn giấu giếm, chẳng lẽ vụ án Hồ yêu giết người lần này lại có quan hệ gì đó với thân thế của Tiểu Tứ Tử sao? Vậy việc Tiểu Tứ Tử cùng với Công Tôn bị người ta theo dõi chẳng lẽ cũng bởi nguyên nhân này?
Mọi người còn đang thảo luận, chỉ thấy Hàn Chương đang tiến tới, trong tay còn xách theo một cái lồng cá, bên trong lồng còn thấy được mấy cái đuôi cá màu sắc khác nhau. Trước tiên hắn đem cá giao cho Từ Khánh xử lý, sau đó liền đi tới, vừa đi lại vừa nói “Nghe gì chưa? Lại có người chết nữa.”
“Cái gì?” Triển Chiêu cau mày, “Lại là Hồ yêu giết người sao?’
“Lần này không giống!” Hàn Chương nói “Gần trưa hôm nay ở Trịnh Tông tiêu cục lại xảy ra chuyện, Tổng tiêu đầu Trịnh Lão Lục chết nay trên giường, mấy tiểu thiếp của hắn nói hắn chuyển một chuyến biêu đến Tây Vực, sau khi trở về liền cả người đầy vẻ cổ quái. Hôm qua lại không biết đi uống rượu ở đâu, uống đến say mèm, lại còn mang theo một bạch y mỹ nữ trở về. Hôm nay, chờ đến gần trưa rồi cũng không có rời giường, nha hoàn mới lặng lẽ nhìn trộm vào bên trong một cái, mới phát hiện ra hắn đã nằm trên mặt đất. Mọi người phá cửa vừa vào nhìn, thấy người đã chết, đoán chừng là chết lúc nửa đêm, thân thể cũng đã cứng ngắc, còn có ….. bên miệng hắn còn có một nhúm lông hồ ly trắng toát!”
Mọi người nghe xong hai mặt nhìn nhau —— Thật sự tà môn như vậy?
“Lúc Lão Trịnh chết, cửa phòng đều được khóa chặt.” Hàn Chương càng nói càng cảm thấy tà hồ, “Nha hoàn trong phủ bọn họ nói, đêm hôm đó, nàng nhìn thấy một nam nhân bạch y, thân hình gầy teo cao ngất đi từ trong viện ra. Nàng còn cho là mình bị hoa mắt, người nọ chợt lóe cái đã không còn thấy thân ảnh đâu. Bất quá, nha hoàn vẫn một mực nói, nàng nhìn thấy sau lưng người nọ có một cái đuôi hồ ly thật trắng!”
“Có phải nàng ta đã uống nhiều quá không?” Triệu Phổ thế nào cũng không tin có Hồ yêu tồn tại, “Lại còn có cả đuôi?”
“Nàng ta không hề uống say.” Lúc này Túc Thanh mở miệng, “Trong các án mạng ở Tây Vực, cũng có người nói nhìn thấy một bạch y nhân có cái đuôi hồ ly thật dài.”
“Ta không hiểu.” Công Tôn lúc này ngược lại không hề nghĩ đến chuyện cái đuôi hồ ly, mà là cảm thấy kỳ quái vì sao Tiểu Tứ Tử lại bị cuốn vào chuyện này, “Hung thủ này cùng với Tiểu Tứ Tử có quan hệ gì sao?”
Triệu Phổ cũng gật đầu.
“Đương nhiên có quan hệ.” Lâm Dạ Hỏa dùng một chiếc đũa mà gõ gõ vào một con sò điệp, “Cái tiểu đoàn tử đó, nhất định là một Tiểu Yêu Hồ.”
Lâm Dạ Hỏa vừa nói xong, mọi người đột nhiên trầm mặc, sau đó, chỉ thấy đầu của Tử Ảnh lắc đến độ sắp bay luôn ra ngoài, “Không thể nào nha! Ta đã chọc cái mông của nó rồi, cũng không thấy có cái đuôi nào lộ ra a!”
Gia Cát Âm cười, trừng Lâm Dạ Hỏa, “Ngươi sao không có nói năng cho có đầu có đũa hả, đêm chuyện nói rõ xem.”
Lâm Dạ Hỏa xoa xoa cằm, liếc mắt nhìn Tiểu Tứ Tử đang nói nói cười cười cùng Tiêu Lương ở nơi xa, “Yêu Hồ này không phải là nói Hồ ly tinh, lại càng không phải là yêu quái, mà là nói đến một bộ tộc.”
“Bộ tộc?” Tất cả mọi người đều sửng sốt, “Yêu Hồ tộc sao? Chưa từng nghe qua a.”
Thiên Tôn cười cười, “Đó là bộ tộc vô cùng thần bí, cũng hết sức cổ xưa.”
“Lúc trước Tiểu Tứ Tử có thể nghe được thanh âm kỳ quái, con cũng có thể nghe được.” Triển Chiêu tò mò hỏi Ân Hầu, “Chẳng lẽ cái này là nói chúng ta có quan hệ gì với Yêu Hồ tộc sao?”
Ân Hầu cười cười, tựa hồ như là nhớ ra chuyện thú vị gì.
“Thế nào a?” Triển Chiêu nhìn nhìn nụ cười của ngoại công mình.
“Mẫu thân của ngoại công ngươi, cũng chính là nương của ta, thái nãi nãi của ngươi, chính là Yêu Hồ tộc nhân.” Ân Hầu vừa nói lại vừa đưa tay ra nhéo nhéo má của Triển Chiêu, “Biết Yêu Hồ tộc đều có đặc điểm chung gì không?”
“Cái gì a?’ Triển Chiêu tò mò, chẳng lẽ mình cùng Tiểu Tứ Tử có quan hệ máu mủ gì sao?
“Đặc biệt xinh đẹp đó.” Ân Hầu thiêu mi một cái, “Ngươi lại giống hệt thái nãi nãi của ngươi! Lúc nhỏ lại càng thêm đáng yêu…….”
“Nga!” Triển Chiêu đột nhiên vỗ tay một cái, “Khó trách sao ngày đó Thiên Tôn lại nói người khi còn bé lại giống hệt Tiểu Tứ Tử a…………..”
“Khụ khụ.” Ân Hầu bị sặc rượu.
Tất cả mọi người đều nhẫn cười, nhớ đến ngày đó Thiên Tôn ngộ nhập tẩm cung, ôm Tiểu Tứ Tử nói bé giống hệt Ân Hầu khi còn nhỏ, thì ra là có chuyện như vậy …….. Có thể nói Yêu Hồ tộc khi còn nhỏ hẳn đều là béo béo mập mập như vậy.
“Nếu như Yêu Hồ tộc nhân cùng Hồ yêu một chút quan hệ cũng không có.” Triệu Phổ không hiểu, “Vậy thì tại sao lại không thể nói?”
Công Tôn gật đầu, “Đúng vậy, tại sao lại có người có ý xấu với Tiểu Tứ Tử nhà ta?”
Công Tôn vừa mới hỏi ra, sắc mặt của Thiên Tôn cùng Ân Hầu cũng không có dễ nhìn như vậy, tựa hồ lại có chút khổ sở.
“Có chuyện gì sao?” Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái, “Ta cũng không có biết rõ ràng.”
“Thật ra thì chuyện cũng đã lâu như vậy rồi, không nói cũng được.” Lâm Dạ Hỏa xua tay một cái, “Cũng chưa chắc là có quan hệ với Yêu Hồ tộc, Yêu Hồ tộc trời sinh đều là tính cách ôn hòa, tuyệt đối không phải là cái loại Hồ yêu chuyên đi hại tính mạng người khác, chỉ sợ là có người mưu đồ bất chính, đừng để cho mình bị nhiễu loạn mà trúng kế.”
“Cá nướng xong rồi!”
Lúc này, ở bên kia Từ Khánh kêu một tiếng, tất cả mọi người đều đi qua ăn cá.
Công Tôn vẫn đứng yên tại chỗ, có chút lo lắng mà nhìn Tiểu Tứ Tử đang được một đám đai nhân thay phiên nhau đút cá cho ăn ở đầu bên kia.
“Không cần lo lắng.”
Lúc này, Triệu Phổ nói nhỏ với Công Tôn, “Coi như thư đó thực sự chính là Hồ ly tinh, cũng đừng có mơ tưởng làm hại được Tiểu Tứ Tử.”
Công Tôn gật đầu một cái, lúc này, một tiếng cam đoan của Triệu Phổ quả thật rất đáng tin cậy.
Mà cách đó không xa, Triển Chiêu cầm một con cua lớn, dùng cái càng của nó mà vỗ nhẹ bả vai Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn, Triển Chiêu cầm càng cua mà chỉ hắn, “Ngươi có phải là biết được cái gì hay không?”
Bạch Ngọc Đường nhìn nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hầu cách đó không xa.
Triển Chiêu nheo mắt lại, lại cầm càng của mà chỉ vào mũi Bạch Ngọc Đường, “Có nói hay không?!”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, thấp giọng nói, “Chờ buổi tối, khi không có những người khác, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Triển Chiêu hài lòng mà gật đầu một cái, nhưng cũng không khỏi có một loại cảm giác kỳ quái, giống như có chỗ nào đó không đúng ……… Buổi tối, không có những người khác ……… Những người khác………..