Hơn nửa đêm, giữa nơi hoang dã đầy trời băng tuyết, đột nhiên truyền đến tiếng khóc của nữ nhân, theo gió tuyết truyền đến nơi xa, nhưng là không có cách nào xác định được phương hướng.
Triển Chiêu đem Tiểu Tứ Tử ôm tới, để tránh cho bé bị đống tuyết ướt dày kéo đến chân, bên hướng phương xa thăm dò ————– chắc không có tà môn như vậy đi.
Bạch Ngọc Đường cũng đi ra, hắn cảm thấy có chuyện kì quặc, liền quyết định đi xem một chút.
“Ngọc Đường, ta cùng đi với ngươi.” Triển Chiêu vừa nói vừa đem Tiểu Tứ Tử giao cho Công Tôn vừa mới chạy tới xem náo nhiệt phía sau.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, hướng về phía chuồng ngựa cách doanh trại nơi xa, huýt gió một tiếng.
Tiếng huýt gió vừa dứt, mọi người liền nghe có tiếng ngựa hí truyền đến, chỉ trong chốc lát, bảo mã Bạch Vân Phàm của Bạch Ngọc Đường trực tiếp xông từ trong chuồng ngựa ra ngoài, tung bốn vó trắng tinh, một mực xông vào trong tuyết.
Bạch Ngọc Đường tung người lên ngựa.
Mà sau lưng Bạch Vân Phàm, ái mã vừa lanh lợi vừa khả ái của Triển Chiêu Tảo Đa Đa cũng tò mò theo ra.
Tảo Đa Đa đôi mắt to chớp chớp, nghiêng cái đầu nhìn Triển Chiêu giống như là đang muốn hỏi ———— Hơn nửa đêm rồi các người còn muốn làm cái gì nha ?
Triển Chiêu ôm cánh tay nhìn nó ————- Ngươi sao lại chẳng có chút khí thế nào vậy?
Tảo Đa Đa trực tiếp ngáp một cái, muốn trở về ngủ tiếp , Triển Chiêu liền ôm nó giữ lại.
Thật ra thì nháo thành như vậy, cả đại quân căn bản đều đã tỉnh, một số tướng sĩ khá hơn cũng dáo dác ngó nhìn xung quanh bên ngoài, vừa mới rồi Bạch Vân Phàm xông ra đầy khí thế, cùng với dáng vẻ tung vó trên nền tuyết anh dũng kia, chúng tướng sĩ đều là không nhịn được mà cảm khái ——– Bạch long câu a ! quả nhiên là không có thua kém gì so với con bảo mã Hắc Kiêu kia.
Lại nhìn Tảo Đa Đa.
Đa Đa gần đây lượng ăn thật đúng là không tệ, vốn nó cũng đã mập mạp, nay lại càng thêm châu tròn ngọc sáng, hơn nữa nó có một đôi mẳt to đặc biệt khả ái, cả ngày lẫn đêm vẻ mặt cũng cùng dạng với Tiểu Tứ Tử luôn ngẹo đầu bát quái. Tất cả mọi người đều có chút buồn cười, đều tiếc cho Triển Chiêu một đời đại hiệp a, vậy mà cưỡi cái con ngựa này thật không đủ khí phách, nhìn còn có chút nhị (dở người…).
Mọi người còn đang cảm khái, Triển Chiêu đã phóng thân lên ngựa, nhẹ nhàng vỗ đầu Đa Đa một cái, “Đã tỉnh ngủ chưa a?” Nói rồi, vung lên dây cương ……..
Chỉ thấy Tảo Đa Đa hí một tiếng, “vèo” một cái đã chạy ra ngoài, một động tác này, tông mao liền nổ tung một mảnh đỏ rực, hướng vào trong tuyết như một mảng hỏa thiêu, cùng ánh lửa đỏ rực đồng dạng như nhau, hơn nữa tốc độ lại cực nhanh ……… đuổi theo sát ngay Bạch Vân Phàm đang phi phía trước.
Mọi người há to miệng ———— Qủa nhiên ngựa cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài a !
Triệu Phổ sờ cằm miệng lầm bầm, “Chẳng lẽ thật sự có Thiên mẫu a?”
Đang lúc suy nghĩ, lại cảm giác có ai đó kéo ống tay áo hắn, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Hắc Kiêu cũng không biết chạy ra ngoài khi nào, trợn tròn đôi mắt nhìn hắn chằm chằm, cắn tay áo hắn hất đầu, ý như là ———- Người ta cũng đã chạy đi rồi, ngươi vẫn còn ở nơi này mà nhìn a ? Ta mặc kệ ! Ta cũng muốn chạy !
Triệu Phổ đẩy con ngựa điên này về phía chuồng ngựa.
Hắc Kiêu một mực nhìn chằm chằm hắn, ý bảo ——— Ta muốn chạy !
Triệu Phổ nhìn Trời một chút, hắn thật ra cũng rất hiếu kì, cũng tương đối muốn xem một chút Thiên mẫu trong miệng có tới ba hàm răng sẽ ra cái bộ dáng gì, vì vậy liền chuẩn bị lặng lẽ cưỡi Hắc Kiêu đi, chỉ là hắn còn chưa kịp lên ngựa, liền cảm thấy y phục mình bị người giữ chặt, quay đầu nhìn lại …… Bao Chửng đang lôi y phục hắn, mặt đen sì mà nhìn hắn.
Triệu Phổ chỉ có thể thở dài, ngoan ngoãn mà xuống ngựa.
Hắc Kiêu trực tiếp bào đất, Triệu Phổ khoát tay với Tử Ảnh, “Đem con ngựa điên này kéo trở về “
Tử Ảnh mang theo mấy ảnh vệ tới, lôi kéo Hắc Kiêu đang sống chết đòi ra ngoài hoạt động gân cốt trở lại chuồng.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường theo thanh âm đi ra ngoài phía xa, lúc này gió tuyết ngược lại nhỏ hơn rất nhiều, nhưng là trong bóng đêm âm trầm, dõi mắt nhìn lại trừ bỏ một mảnh trắng xóa cũng thật sự không có thể thấy được gì.
Hai con bảo mã cũng dừng lại, bốn vó đạp tuyết, đánh vang một tiếng đem một làn hơi nước trắng xóa từ trong miệng thở ra.
Bạch Ngọc Đường nhìn chung quanh một vòng, hỏi Triển Chiêu, “Còn có tiếng khóc không?”
Triển Chiêu khoát tay —— Hình như không còn.
Hai người còn đang hồ nghi, Tảo Đa Đa đột nhiên hương bên cạnh đi đến vài bước, quay đầu lại nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu đi theo phương hướng nó chỉ nhìn một chút, liền hơi cau mày, đưa tay chỉ dấu máu đằng xa hỏi Bạch Ngọc Đường, “Đó là cái gì?”
Bạch Ngọc Đường nhìn theo hướng tay Triển Chiêu chỉ ———- chỉ thấy trên một mảnh đất trống phía xa, có một vết máu màu thâm đen.
Hai người nhìn nhau một cái , xuống ngựa đi tới xem, chỉ thấy trên mặt đất một chuỗi dấu chân thật dài, bị gió tuyết phủ lấp một nửa, còn có một vũng vết máu lớn, nhỏ giọt theo dấu vết chân hướng chạy phía xa…. kéo dài cho đến tận sâu trong rừng, dấu chân không có đồng đều, tựa như là không chỉ có một người chạy, còn có cả dấu vó ngựa chạy theo hướng ngược lại, có thể là do ngựa bị kinh hãi, giật mình bỏ chạy.
Triển Chiêu nhỏ giọng hỏi Bạch Ngọc Đường, “Chắc không phải là do Thiên mẫu đó đã cắn chết người rồi kéo vào trong rừng đó chứ?”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, hỏi : “Nếu như là ngươi chưa từng nghe qua truyền thuyết về Thiên mẫu, ngươi sẽ nghĩ thế nào?”
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, “Hẳn là có một nữ nhân bị dã thú tấn công hoặc bị người tấn công, bị thương, chảy máu rồi chạy vào trong rừng đi, sau đó nàng không chạy nổi nữa liền bắt đầu khóc.”
Bạch Ngọc Đường thiêu mi, “Vậy bây giờ ngươi cảm thấy loại nào có khả năng lớn một chút?”
Triển Chiêu chớp mắt mấy cái, “Loại thứ hai……”
Vừa dứt lời, hai người liền theo dấu chân, nhanh chóng chạy về phía trong rừng.
Tiến vào trong rừng, quả thật liền nghe thấy tiếng người thở, tựa hồ còn tương đối suy yếu. Hai người theo tiếng thở mà đi về phía trước, gạt ra mấy bụi cây, nhanh chóng liền thấy được vết máu, chỉ cách đó không xa dưới một thân cây, một cô nương khoác áo gió bằng da chồn trắng toát, đang ôm một nam nhân cả người đầy máu.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều cả kinh,———– Không phải chứ?
Cô gái kia liền đột nhiên quay đầu lại, sau khi thấy được hai người thì ngẩn ra.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng ngẩn người ——– cô nương này thoạt nhìn không giống như là kẻ ăn thịt người a, ngoài miệng cũng không có máu, dường như miệng cũng không có lớn, hẳn là không thể nào chứa được ba hàm răng đi.
Đang suy nghĩ, chỉ thấy cô gái kia nhanh chóng bảo vệ nam nhân bên cạnh, khẩn trương nhìn Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu, “Các ngươi là ai a! Người tốt hay người xấu ? Người sống hay là yêu quái !”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường thấy được rất rõ ràng ——– chỉ có một hàm răng!
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm cô nương kia một hồi suy nghĩ một hồi, suy nghĩ một chút, “Ngươi là muội muội của Tiết Bạch Qủy ?”
Cô nương kia lúc này cũng không còn kích động như ban nãy, nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường, đột nhiên vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng hô lên, “Bạch đại ca! Bạch đại ca cứu mạng a!”
Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “Là muội muội của Tiết Bạch Qủy, đại tiểu thư của Bạch Qủy sơn trang.”
Triển Chiêu buồn bực ———- Bạch quỷ sơn trang đại tiểu thư sao lại một mình đến nơi hoang sơn dã lĩnh thế này ? Lại còn mang theo một người toàn thân là máu nữa.
Bạch Ngọc Đường bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống nhìn người bên cạnh nàng ta.
Chỉ thấy bên người cô nương kia là một lão đầu tóc hoa râm, trên cổ còn có một vệt máu, chảy rất nhiều máu, đôi môi trắng bệch.
Bạch Ngọc Đường cũng không nhận ra được đó là ai, bất quá nhìn thấy quen mắt, chắc cũng là người của Bạch quỷ sơn trang, vì vậy liền đỡ lão đầu lên, nhanh chóng mang về doanh trại chữa trị.
Triển Chiêu tới đỡ vị cô nương kia liền thấy nàng đang bị trặc chân.
Cô nương kia được Triển Chiêu đỡ dậy, tập tễnh đi trở lại, bên lo lắng hỏi, “Nhị thúc ta sẽ không sao chứ ? sẽ không sao chứ?”
“Phía trước có thần y, đưa đến nơi nếu như còn chưa đoạn khí đoán chừng là có thể cứu được a.” Triển Chiêu đến bên ngoài rừng, chỉ thấy Bạch Vân Phàm cùng Tảo Đa Đa đều ở đó.
Bạch Ngọc Đường đoán chừng cảm thấy thời gian cấp bách nên đã vội thi triển khinh công mang người đi chữa trị rồi.
Triển Chiêu muốn đỡ cô nương lên lưng Bạch Vân Phàm, nhưng là Bạch Vân Phàm đột nhiên tránh ra mấy bước.
Triển Chiêu bất đắc dĩ ——– con ngựa này tính khí còn đại phôi, trừ Bạch Ngọc Đường ra ai cũng không cho cưỡi, có nhiều lúc còn cảm thấy nó so với con ngựa điên Hắc Kiêu kia còn khó chiều hơn nữa.
Triển Chiêu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, bèn lôi Tảo Đa Đa tới, vỗ vỗ đầu bảo nó ngoan chút.
Tảo Đa Đa nhìn nhìn cô nương kia thấy nàng đứng cũng còn không có vững, vì vậy liền ngoan ngoãn bất động, Triển Chiêu đem cô nương kia đỡ lên lưng Tảo Đa Đa, một tay dắt Tảo Đa Đa, một tay dắt dây cương Bạch Vân Phàm cùng trở về.
Cô nương kia tựa hồ đã kiệt sức, nằm sấp trên lưng Tảo Đa Đa, nhìn Triển Chiêu, hỏi, “Thiếu hiệp xưng hô thế nào a? Ngươi là bằng hữu của Bạch đại ca sao ?”
“Đúng a, ta là Triển Chiêu.” Triển Chiêu đáp lời.
Cô nương kia cả kinh “Nam hiệp Triển Chiêu ?”
Triển Chiêu cười cười, tâm nói cái nha đầu nhà ngươi cũng đừng có mà nói cái gì mà sao lại trẻ, sao lại gầy như vậy nữa nha…..
“Triển đại hiệp !” Cô nương thế nhưng ngược lại cũng không có nói gì gầy hay trẻ tuổi, chỉ là mở to đôi mắt, hai đồng tử nhìn chằm chằm Triển Chiêu nói, “Ta đã nghe qua thật nhiều chuyện của ngươi a !”
Ngược lại Triển Chiêu có chút lúng túng, cười, “Tiết tiểu thư……”
“Ta tên Tiết Bạch Cầm !” Cô nương Tiết tiểu thư này ngược lại rất phóng khoáng, Triển Chiêu cảm thấy nếu không phải do nhị thúc nàng xảy ra chuyện thì đây cũng có thể là một cô nương vui tính lanh lợi mà hiếu động.
“Các ngươi làm sao nửa đêm còn ở trong tuyết a ?” Triển Chiêu liền hỏi, “Mới rồi là do ngươi khóc sao?”
“Không phải ta !” Tiết Bạch Cầm một mực lắc đầu, “Nhưng mà cũng là đều tại ta cả.”
Triển Chiêu còn chưa có hiểu hết, lúc này, hắn lại cảm thấy Bạch Vân Phàm cắn cắn tay áo kéo hắn.
Triển Chiêu không hiểu gì nhìn nó.
Bạch Vân Phàm hất hất đầu ra sau lưng mình, tuyết trắng trên lông mao nó rơi xuống đất.
Triển Chiêu không rõ nhìn yên ngựa Bạch Vân Phàm, tâm nói ———– Ngươi là muốn ta lên ngồi sao?
Bạch Vân Phàm càu nhàu mấy tiếng, hướng vào Triển Chiêu mà nhích lại gần, giống như đang giục hắn mau lên một chút.
Triển Chiêu cười cười, vỗ vỗ cổ Bạch Vân Phàm, quay đầu còn muốn tiếp tục hỏi Tiết Bạch Cầm xem vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng mà Bạch Vân Phàm một phát liền kéo lấy tay áo hắn không rời, tựa hồ như là không muốn cho hắn cùng Tiết Bạch Cầm nói chuyện, nhanh chóng đi thôi !
Triển Chiêu đưa tay sờ sờ yên ngựa nó, nhìn nó lần nữa, giống như là đang hỏi ——— Thật hay giả đây ? Bình thường ngươi đều không phải không cho người ta đụng đến sao, chớ có khi ta vừa lên đến ngươi lại hất ta xuống, như vậy ta cũng mất hết mặt mũi nha !”
Bạch Vân Phàm thấy Triển Chiêu không động, liền lấy đầu đẩy đẩy hắn.
Triển Chiêu kéo dây cương một cái, nhảy lên lưng nó.
Tảo Đa Đa ở phía ngẹo đầu khó hiểu nhìn Triển Chiêu bị Bạch Vân Phàm “cướp đi” mất, mặt mờ mịt —— Phàm Phàm làm gì mà lại cướp chủ nhân ta ?!
Triển Chiêu vội vàng đối với nó ngoắc ngoắc, tâm nói Bạch Vân Phàm này có khải là cảm thấy đi rất chậm nên không có kiên nhẫn không a ? Hắn cũng không quên hướng về phía Tiết Bạch Cầm kêu, “Tiết cô nương, nắm chắc dây cương a !”
Tiết Bạch Cầm theo bản năng bắt lại dây cương, đồng thời Tảo Đa Đa cũng tung vó chạy như điên, đuổi theo Bạch Vân Phàm phía trước.
Tiết Bạch Cầm lúc này mới nhìn rõ, thì ra phía trước mấy dặm một mảng trắng tuyết hiện ra một doanh trại, doanh trại so với trong tưởng tượng còn thật là khí phái a!
Bạch Ngọc Đường đã đem lão đầu bị thương dìu vào doanh trướng, Công Tôn kiểm tra một chút, khẽ cau mày, lấy ra ngân châm giúp hắn cầm máu, vừa nói, “Chảy quá nhiều máu, tuổi cũng lớn, có thể gặp nguy hiểm.”
Lúc này, Triển Chiêu cùng Tiết Bạch Cầm cũng đến.
Vị lão hán bị thương kia, mặc dù Tiết Bạch Cầm gọi là nhị thúc, nhưng thật ra cũng không phải nhị thúc thực sự của nàng, mà là trợ thủ đắc lực của Tiết Bạch Qủy, nhị gia Trần Mục.
Bạch Qủy sơn trang trang viên rộng lớn, nhân số cũng đông, cái gì nhị gia, tam gia nhất định cũng không ít, Trần Mục còn gọi là Trần Hắc, tất cả mọi người cũng chưa từng nghe qua, bất qua nghe Công Tôn thuật lại tình hình vết thương lại khiến mọi người hoài nghi.
Chỉ thấy Công Tôn sau khi cầm máu cho Trần Mục, ngẩng đầu liền nói hai câu, câu thứ nhất là, “Không chết được.”
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Công Tôn nói tiếp câu thứ hai, “Bị cắn”, mọi người cau mày, cùng nhau nhìn Tiết Bạch Cầm.
Tiết Bạch Cầm ngược lại không hề kinh ngạc, lúc này tâm trạng cũng đã ổn định, nói, “đều tại ta, ta không nên tối muộn như vậy còn lên đường trở về sơn trang, chúng ta vừa rồi mới trên đường, nghe được trong rừng có tiếng khóc, nhị thúc nói ta đừng có quan tâm, nhưng là ta vẫn muốn xem, nhị thúc liền cho ta ở bên ngoài cánh rừng chờ, hắn đi thử xem. Ta chờ một lúc lâu, tiếng khóc đã ngừng nhưng là nhị thúc cũng không có đi ra, ta liền chạy vào, thấy được vết máu, theo vết máu vào tới được trong rừng, thấy một nữ nhân đang nằm tại bên người nhị thúc của ta, giống như đang cắn cổ hắn, ta kêu một tiếng lền hướng nàng ta quất roi ngựa, nàng ta liền bỏ chạy vào trong rừng đi.”
Mọi người đều há ta miệng ——- nữ nhân cắn người sao ? chẳng lẽ lại là ……
“Ta còn tưởng Thiên mẫu chẳn qua chỉ là cái truyền thuyết thôi, cái nữ nhân đó chẳng lẽ thật sự là yêu quái đi !” Tiết Bạch Cầm còn bĩu môi, “đại ca có lẽ muốn cấm túc ta, cũng may nhị thúc không có sao, nếu không ta thật thảm.”
Mọi người hai mặt nhìn nhau một cái —— Này thật có Thiên mẫu sao ? Chắc không có tà môn như vậy chứ ?
“Tiết cô nương, có thể tả lại hình dáng cô nương đó một chút không ?” Bao Chửng hỏi.
“Được, ta không có nhìn rõ ràng lắm, nàng mặc một thân trắng sao ……. còn có cái gì màu tím nhạt hay vàng nhạt gì đó, hình như là ngẫu sắc a,,,”
Mọi người nghe có chút co quắp khóe miệng, cô nương này thật có chút nhị sao, ngay cả màu sắc cũng không có phân rõ ràng.
“Ngươi thấy nàng cắn nhị thúc ngươi sao ?” Công Tôn hỏi.
“Cái này sao ….” cô nương vẻ mặt giống như là đang cố nhớ lại, “nàng chính xác là ngồi ở bên người nhị thúc.”
“Trên miệng nàng có vết máu không?” Triệu Phổ hỏi.
Tiết Bạch Cầm suy nghĩ một hồi, đột nhiên thiêu mi, “Hình như là không có,…… nàng ta quay lại nhìn ta một cái, mặt cũng thật trắng a nhưng dường như là không có máu, có thể là lau đi rồi không?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— nói rốt cục là tình huống thế nào đây, cô nương này có chút hồ đồ, rất không có dáng vẻ đáng tin cậy.
“Các ngươi vì sao hơn nửa đêm còn mạo hiểm gió tuyết mà lên đường ?” Bạch Ngọc Đường mặc dù cùng Tiết Bạch Cầm không tính là thân quen, bất quá Bạch Qủy sơn trang quy củ rất nghiêm, Tiết Bạch Qủy nói một không hai, hơn nữa Tiết Bạch Cầm cũng không giống loại tiểu thư điêu ngoa thất thường. Hai người họ sở dĩ biết là bởi Tiết Bạch Cầm rất cẩn thận chăm sóc Tần Lê Thanh, thuộc loại người có hiểu biết thi thư lễ nghĩa …….. vậy thì không nên nửa đêm còn mạo hiểu gió tuyết ra ngoài, thật không quá hợp lý.
“Ách,….” Tiết Bạch Cầm đột nhiên do dự, tựa hồ có bí ẩn khó nói gì, hết nhìn đông đến nhìn tây, còn có chút không yên dáng vẻ.
Mọi người cũng không hỏi, có lẽ người ta thật có chuyện khó nói.
“Khục khục…”
Lúc này Trần Mục ho khan một tiếng, từ từ tỉnh lại, hắn mở mắt việc đầu tiên là nhìn ngó xung quanh, vừa mở miệng “Tiểu thư…”
Tiết Bạch Cầm vọi vàng chạy qua cầm lấy tay hắn, “Nhị thúc, ta ở đây, ngươi thế nào rồi a ?”
“Không sao…” Trầm Mực tựa hồ còn không cỏ tỉnh táo, hàm hồ nói, “Có chút choáng…”
Tiết Bạch Cầm ngẩng đầu nhìn Công Tôn.
Công Tôn cười cười, “Ta cho hắn dùng chút thuốc giảm đau nên có chút chóng mặt, không có việc gì, sáng mai là tốt rồi.”
Tiết Bạch Cầm yên tâm, đắp chăn lại cho Trần Mực, nói, “Nhị thúc người mau ngủ một chút đi.”
“Không thể ngủ a, còn phải lên đường nữa mà……..” Trần Mực xem ra thật sự chưa có tỉnh táo, giống như nói mê mà thuyết, “vạn nhất để lỡ mất, sẽ không thể thấy được tình nhân trong mộng của ngươi a …… ngô !”
Trầm Mực còn chưa có dứt lời, Tiết Bạch Cầm một mạch vội che lại miệng hắn, mặt đỏ bừng trừng hắn.
Mọi người trong lòng liền hiểu, khó trách sao nha đầu này vội vàng như vậy, thì ra là đi nhìn trộm tình lang a, vì vậy tập thể thức thời ngẩng mặt nhìn trời, coi như không có nghe thấy.
Công Tôn vội vàng khoát tay với Tiết Bạch Cầm, ý là ——- buông tay a, lão dầu bị ngươi làm ngộp chết.
Tiết Bạch Cầm vội vàng buông tay, che mặt đỏ bừng trốn sang một bên, không có mặt mũi gặp mọi người.
Bao Chửng bảo mọi người đem ra một chiếc xe ngựa để cho Trần Mực nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai liền đưa hắn cùng Tiết Bạch Cầm cùng nhau trở về sơn trang.
Chờ Tiết Bạch Cầm đi rồi, Bạch Ngọc Đường chỉ thấy Triển Chiêu đứng ở ngoài lều nhìn hướng rừng cây đằng xa.
“Thế nào?” Bạch Ngọc Đường đi đến bên cạnh hắn, “Muốn lại đi tìm Thiên mẫu một chút a ? Xem chừng đã sớm chạy rồi .”
“Ta chẳng qua là cảm thấy một chút kì quái.” Triển Chiêu nói, “Thiên mẫu không phải là một năm trước đã thất tung sao, tại sao chúng ta vừa đến, nàng đã liền chạy ra cắn người ? lại còn đúng lúc để chúng ta bắt gặp ?”
“Thật ra thì chưa chắc đã phải là Thiên mẫu.” Bạch Ngọc Đường ôm cánh tay, “Chờ Trần Mục tỉnh hỏi hắn rõ ràng nhất.”
Triển Chiêu ngẩng mặt lên nhìn sắc trời một chút, lúc này, tuyết không sai biệt lắm cũng ngừng, nhưng cũng không có bảo đảm một lát nữa sẽ không tiếp tục rơi.”
“Ta muốn đi xem lại trong rừng một chút.” Triển Chiêu lời vừa ra khỏi miệng, Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cùng đi thôi.”
Hai người cùng Bao Chửng nói một tiếng, Bao Đại nhân gật đầu một cái, Âu Dương Thiếu Chinh mang theo nhân mã, cùng hai người đi, Triệu Phổ tò mò muốn đi, Công Tôn Sách bảo cũng muốn xem một chút vết máu, liền cùng hắn đi, dù sao nhân mã cũng đông, coi như thật sự có Thiên mẫu cũng đảm bảo cho nàng ăn đủ.
Trong rừng, mọi người bắt đầu tìm kiếm.
Vết máu bị phủ bởi một tầng bông tuyết mỏng, Tiểu Tứ Tử bị dắp thành một khối nhung tròn vo, để cho Triệu Phổ ôm hắn.
Công Tôn cầm một mảnh trúc phiến, nhẹ nhàng gạt ra một tầng tuyết mỏng.
Vết máu văng tung tóe hiện ra, thật dài, sau đó là dấu kéo lê, máu rỏ từng giọt từng giọt dọc bên người rơi xuống.
Công Tôn nhìn , khẽ cau mày .
“ Có cái gì không ổn sao ? ” Triệu Phổ tiến lên hỏi .
“Nếu như thật bị cắn …… máu chảy nhiều như vậy, cô nương kia trên mặt không thể nào không có vết máu.” Công Tôn cảm thấy không đúng.
“Vậy thì không phải là bị cắn, mà là bị người tập kích đi ?” Triệu Phổ suy đoán, “Hoặc là, là bị cắn nhưng không phải do cô nương kia làm ?”
Lúc này, ở phía trước Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường tìm được một chuỗi dấu chân, kéo dài sâu vào trong rừng cây.
“Hai người sao?” Bạch Ngọc Đường cúi đầu nhìn dấu chân, tựa hồ là một chạy, còn một đuổi …..
“Đó là cái gì?” Triển Chiêu chỉ chỉ nền tuyết phía trước.
Bạch Ngọc Đường đi tới, ngồi xổm xuống nhặt lên xem một chút ——- chỉ thấy là một khối thẻ bài đeo hông bằng đào mộc, hoa văn rất đặc biệt, giống như là mấy chữ khoanh lại với nhau, rất giống lá bùa.
“Viết cái gì vậy?’ Triển Chiêu xem không hiểu.
“Đây là trừ tà.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, chỉ thấy Âu Dương Thiếu Chinh ôm cánh tay, nâng cằm đứng ở phía sau hai người.
“Trừ tà ?” Bạch Ngọc Đường đem thẻ bài cho hắn nhìn kĩ , “Ngươi nhận ra sao ?”
“Nhận ra a.” Âu Dương Thiếu Chinh nói, “ Ở vùng Tây vực có rất nhiều thầy trừ tà cũng đều mang theo lệnh bài như vậy, đem máu dính vào một chút là có thể dùng để trừ ma quỷ, mặc dù không biết có ích hay không, bất quá nhìn rất thần bí.”
“Thầy trừ tà sao ?” Bạch Ngọc Đường cau mày suy nghĩ một chút, “Chẳng lẽ vừa rồi Tiết Bạch Cầm thấy cái nữ nhân, chính là một thầy trừ tà đến bắt Thiên mẫu sao?”
“Dấu chân đích xác là một chạy, một đuổi, cũng rất có thể ….”
“Hay là cứ đi theo dấu chân xem thử một chút ?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
Triển Chiêu gật đầu bày tỏ đồng ý, Âu Dương Thiếu Chinh nói với hai người chờ một chút, hướng nơi xa ra hiệu……. chỉ trong chốc lát, Tử Ảnh cùng Giả Ảnh mang theo một đoàn chó chạy như bay đến.
Triển Chiêu ngồi xổm xuống sờ đầu con chó lớn nhất kia, bên sách sách “Cẩu chính là rất tốt a….., rất nghe lời a….., Không giống với miêu …… Chỉ biết có ăn, không lo kiếm sống !”
Tất cả mọi người mỉm cười nhìn hắn ——- quá khiêm nhường rồi, ngươi không chỉ có ăn, cũng rất lo kiếm sống.
Âu Dương Thiếu Chinh để cho lũ cẩu ngửi dấu chân một chút, lũ cẩu này là do doanh trại của Triệu Phổ đặc biệt huấn luyện, lập tức lĩnh ý, đuổi theo dấu chân chạy vọt vào rừng.
Mọi người khinh công đều tốt liền chạy theo, có lũ cẩu dẫn đường cũng không có sợ lạc hoặc là tìm không ra doanh trướng.
Lũ cẩu chạy thật xa, dấu chấn vẫn là ở phía trước, trên đất vẫn còn là lấm tấm vệt máu.
Mọi người không khỏi cảm khái ———– Đây vẫn là còn có sức chạy a ?
Rốt cục, khoảng mười bước tiếp lũ cẩu cũng dừng lại, đứng dưới một cây đại thụ, ngước mặt lên, hướng phía trên cây mà sủa.
Mọi người chạy đến phía tàng cây, theo bản năng ngẩng mặt nhìn.
Chỉ thấy trên nhánh cây, có người ngồi đó.
Đó là một cô nương hơn mười tuổi một thân bạch y, tóc đen, tay nâng cằm, dựa vào nhánh cây, bĩu môi, ngẹo đầu nhìn đám cẩu dưới gốc cây, một tay khác nhẹ lắc một thanh đào mộc kiếm.
Triển Chiêu liếc mắt nhìn, cau mày.
Cô nương kia cũng trừng mắt nhìn hắn, đột nhiên một ngón tay chỉ Triển Chiêu , “ a !”
Triển Chiêu nhẹ nhàng kéo ống tay áo Bạch Ngọc Đường một cái, ý bảo ———- Chạy !
Thấy Triển Chiêu xoay người rời đi, tất cả mọi người có chút buồn bực, chẳng lẽ là quen biết, còn có động chạm?
Nhưng là Triển Chiêu chỉ vừa mới quay người, cô nương kia đã liền phốc một cái nhảy từ trên cây xuống, một ngón tay chỉ hắn, “Đứng lại ! Miêu Yêu !”
……
Một câu nói ra khỏi miệng, tất cả mọi người đều sửng sốt, chỉ thấy Triển Chiêu đỡ cái trán.
Tiểu Tứ Tử há to miệng ———– Miêu Yêu sao ?!
“Phốc”
Mọi người ở đây vẫn còn đang kinh ngạc, Bạch Ngọc Đường không nhịn được mà cười một tiếng.
Tất cả mọi người xoay mặt nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ cô nương kia, “Ta biết ngươi là ai rồi,.”
Cô nương kia nhướng mi một cái, cười, “Ngay cả đỉnh đỉnh đại danh Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường cũng biết ta là ai, vinh hạnh vinh hạnh.” Nói xong, vén áo tiến lên, tiến đến vỗ lên đầu vai Triển Chiêu một cái, “Ngươi chạy cái gì a ? thật lâu rồi không gặp cũng không thèm chào hỏi một câu liền bỏ chạy !”
Mọi người hai mặt nhìn nhau —— Người quen sao ?
Triển Chiêu nhìn một chút cô nương kia, bất đắc dĩ, “Ngươi sao lại ở chỗ này ?”
“Phụ thân bế quan rồi, ta liền chạy đến Ma cung chơi, nghe ngoại công cùng Hồng di nói ngươi đến Tuyết thành phía bắc, dù sao ta cũng đang rảnh rỗi sao, liền chạy tới đây.!” Cô nương kia cười híp mắt.
Mọi người nghe xong cũng cả kinh ——- ngoại công ? cùng Hồng di ? Ân Hầu không phải là chỉ có mình Triển Chiêu là ngoại tôn sao ?
Triển Chiêu thấy mọi người không hiểu, liền giới thiệu, “Nàng gọi là Long Miểu Miểu, nhà ở phụ cận Ma cung, con gái của bạn tốt của ngoại công ta.”
“Họ Long sao?” Triệu Phổ nghĩ tới một người.
“Không sai, cha nàng ta chính là Long Cửu Luyện.” Triển Chiêu nói.
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, “Dạ Xoa vương Long Cửu Luyện, phía sau ma sơn có đầm dạ xoa, dạ xoa cung ở ngay cạnh, Long Cửu Luyện chính là Dạ Xoa cung cung chủ.”
Mọi người liền hiểu ——- Nga, thì ra là hàng xóm nhà Triển Chiêu a.
Long Cửu Luyện còn là một giang hồ kỳ nhân, thập phần thần bí, nghe nói là người trông coi cửa khẩu hai giới âm dương, nửa người nửa ma, võ công kỳ cao nhưng không hỏi đến chuyện giang hồ, hắn có quan hệ mật thiết với Ân Hầu cùng Thiên Tôn, nhưng là không mấy khi ra khỏi Dạ Xoa cung, có rất ít người giang hồ nhận ra hắn. Mà vị trí cụ thể của Dạ Xoa cung không ai biết, là một địa phương so với Thiên Ma cung có khi còn thần bí hơn.
Long Miểu Miểu từ nhỏ đã quen thân với Triển Chiêu , Triển Chiêu vừa nhìn thấy nàng là đã thấy đau đầu, cô nương này tuyệt đối không phải chỉ là một cái phiền toái nhỏ thôi đâu.
“Phụ thân, nàng hai con mắt không có đồng sắc nha.” Tiểu Tứ Tử đột nhiên đưa tay chỉ ánh mắt Long Miểu Miểu, “Giống như Cửu Cửu a ! một bên sáng, một bên nhạt …… ừm nhưng của Cửu Cửu là hôi sắc còn của nàng lại là hồng sắc.”
Tất cả mọi người nhìn sang, không nhịn được cau mày.
Long Miểu Miểu có một con ngươi hồng sắc, một cô nương rất xinh đẹp lại thấy có chút quỷ dị, nói về dung mạo không kém chút nào, da trắng nõn, ngũ quan thanh tú, nhưng là khóe miệng luôn mím mím môi, mắt híp lại, tự tiếu phi tiếu lại cổ cổ quái quái.
“Cái này gọi là mắt âm dương nha !” Long Miểu Miểu đến trước mặt Tiểu Tứ Tử cho bé nhìn mắt mình, chỉ màu mắt bình thường, “Nhìn dương gian a !” lại chỉ sang màu đỏ kia “Nhìn âm phủ nha!”
Công Tôn nhìn chằm chằm ánh mắt nàng, “Thật có thể thấy sao?”
“Có thể a !” Long Miểu Miểu gật đầu.
Bạch Ngọc Đường nhìn một chút Triển Chiêu ———– đúng là có truyền thuyết người của Long tộc Dạ Xoa vương lớn lên đều có mắt âm dương, bất quá trước đây Thiên Tôn mỗi lần nhắc đến đều bĩu môi, nói Long Cửu Luyện chẳng qua là Long thần côn cái gì.
Triển Chiêu đối Bạch Ngọc Đường nháy mắt ——– cách xa nha đầu này một chút ! Nơi nào có nàng ta là có phiền toái lớn !
“Ngươi vừa mới vừa rồi là đuổi theo Thiên mẫu sao ?” Triệu Phổ tò mò hỏi.
Long Miểu Miểu gật đầu một cái, “Đúng vậy ! ta nhìn thấy, thật sự có ba hàng răng nha !”
Tất cả mọi người không quá tin tưởng “Thật sao ?”
Long Miểu Miểu gật đầu một cái , “ đúng vậy ! ta nhìn thấy , thật có ba hàng nha !”
“Thật !” Long Miểu Miểu thật ra còn rất nghiêm túc, “Thật sự có ba hàng răng ! Cắn cái lão đầu một cái, ta đuổi theo một đường vậy mà vẫn để cho nàng chạy thoát.”
Triển Chiêu đem tấm lệnh bài kia giao cho nàng, hỏi, “Của ngươi ?”
Long Miểu Miểu kia liếc một cái, lắc đầu, “Không phải a, ta mới không cần vật này, ta còn nhặt được thanh kiếm gỗ đào này đâu.” Vừa nói vùa tiện tay đưa thanh đào kiếm kia cho Triển Chiêu nhìn.
Đồ vật khác nhau nhưng chất liệu tương tự, xem ra là của cùng một người.
Triển Chiêu cau mày, chẳng lẽ là thầy trừ yêu sao?
“Hừ, hừ”
Đang thất thần, liền thấy phía trước một khuôn mặt phóng đại.
Triển Chiêu thối lui về sau một bước, Long Miểu Miểu còn híp mắt nhìn chằm chằm mặt hắn đây.
“Ngươi muốn làm gì” Triển Chiêu không khỏi cảm thấy chột dạ.
“ Ngươi có phải có người tương hảo hay không ?” Long Miểu Miểu đột nhiên một ngón tay chỉ Triển Chiêu, còn không quên bổ xung một câu, “Nam hay nữ ?”
Triển Chiêu khóe miệng rút trừ.
Tất cả mọi người nhìn trời, thuận tiện có chút bát quái dỏng tai nghe hóng.
“Ngươi nói nhăng cuội gì đó.” Triển Chiêu xua tay đẩy nàng “Ngươi chạy đến cha ngươi có biết không a?”
“Chớ có lảng sang chuyện khác!” Long Miểu Miểu liếc mắt nhìn nhìn Triển Chiêu, “ Nói! Ngươi có phải có người trong lòng hay không ? Nếu không tại sao lại có vẻ mặt xuân phong tâm động thế hả ?”
“Xuân cái đầu ngươi.” Triển Chiêu chắp tay sau lưng cầm kiếm đi lên phía trước, “Cái này là tuyết phong đầy mặt !”
Nói xong, đối với Bạch Ngọc Đường ở một bên, vẫy vẫy, “Đừng để ý tới nha đầu này, nửa đêm không có ngủ được còn muốn đùa giỡn đâu.”
Bạch Ngọc Đường khóe miệng giật giật, cũng không có lên tiếng, chỉ là cùng Triển Chiêu đi về phía trước. Âu Dương Thiếu Chinh thấy không có được việc gì bèn mang theo binh lính cùng nhau trở về.
“Xuân phong đầy mặt sao ?” Long Miểu Miểu ôm cánh tay đi theo cuối cùng, nhìn bóng lưng Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường song hành đi ở phía trước, sờ cằm, “Thật thú vị !”