Gần đây, Người chuyên làm chuyện xấu cũng đều là nhìn người mới làm xấu a,
ngươi là thần y, có quan hệ tốt với ngươi trăm lợi vô hại, ta công phu
tốt, lúc quan trọng cũng có thể cứu mạng hắn, Triệu Phổ quyền cao chức
trọng, Bạch Ngọc Đường cũng là nhân trung long phượng, Thái sư tự nhiên
muốn nịnh bợ còn không được, làm gì có chuyện đắc tội. Còn nữa giữa
chúng ta cũng không có xung đột lớn gì, gặp nhau cười một cái cũng chẳng sao, nhưng mà nếu như là chuyện nghiêm túc , Thái sư chắc chắn sẽ là
người “Nhân bất vi kỷ” đó……. bất qua yên tâm, hắn có khắc tinh.”
*******************************************
Đến trưa, đội ngũ đi tuần cũng đã chậm rãi đi đến cửa thành Khai phong.
Nhóm thủ vệ thành mở cửa thành, nghênh đón đội ngũ Bao Đại nhân .
Hai bên đều đầy người đến xem náo nhiệt,
nhưng không có hỗn loạn nào, dù sao dân chúng ở Khai phong cũng đã quen
rồi, mặt khác ……. nếu như vạn nhất mà làm loạn trật tự, hay làm phá hủy
hàng quán ven đường, chính là muốn đi hầu tòa a.
Tiểu Tứ Tử bám vào cửa xe, mở to hai mắt mà nhìn.
Công Tôn ở phía sau túm lấy y phục của bé, để tránh cho bé kích động lại cứ vậy mà lao ra khỏi cửa xe.
Triệu Phổ vẫn cứ ở trong xe cùng Công Tôn trêu đùa, ngồi ngáp một cái.
Công Tôn nâng cằm mà nhìn hắn,, nhớ đến Tiểu Tứ Tử ngày đó có nói một câu, “Cửu Cửu giống một con sư tử lười lười nhác nhác.”
Công Tôn nhìn hắn cũng cười lên, Triệu
Phổ như vậy đâu có giống cái vị tướng quân uy mãnh chiến trường bách
chiến bách thắng, căn bản vẫn chính là một con sư tử ……….. lười chảy
thây.
Hắn còn đang nhìn, Triệu Phổ đột nhiên mở mắt nhìn Công Tôn , “Thư ngốc, ngắm trộm ta a.”
Công Tôn khóe miệng rút trừ, lườm hắn một cái, đem Tiểu Tứ Tử túm lại, ôm lấy, “Nhiều người không ?.”
“Nhiều !”
Tiểu Tứ Tử thuận thế rúc vào ngực Công Tôn, cọ a cọ a.
“Náo nhiệt hay không?”
“Náo nhiệt !”
. . . . . .
Công Tôn một câu lại một câu nói đùa với Tiểu Tứ Tử, còn thuận tiện cù hắn một chút, Tiểu Tứ Tử liền khanh khách cười.
Triệu Phổ nâng cằm nhìn, tâm nói, làm cha cũng thật tốt a, mỗi ngày đều có một cái nấm ở bên , không có việc gì
có thể xoa xoa vài cái, vừa nghe lời, lại vừa nhu thuận…….
Hắn còn đang ngẩn người, liền cảm giác được xe ngựa đã dừng lại.
Âu Dương Thiếu Chinh thăm dò tiến vào, “Vương gia, đến vương phủ rồi.”
“Nga” Triệu Phổ đứng dậy, cũng không thèm dùng cửa, trực tiếp từ cửa sổ xe nhảy ra ngoài, quay đầu lại nói với
Công Tôn , “Ta trước về nhà một chuyến, các ngươi lát nữa đi chỗ nào ăn a ?”
Công Tôn mờ mịt lắc đầu.
“vậy ngươi nói với bọn Triển Chiêu , chờ ta, ta có nơi tốt giới thiệu !” Triệu Phổ nói xong rồi chợt lóe không thấy bóng dáng.
Tiểu Tứ Tử cùng Công Tôn liếc mắt một cái ———— Cảm giác thật đúng là hắn đã về đến địa bàn của mình.
Mã xa lại đi tiếp về phía trước, đường đi cũng ngày càng náo nhiệt, lúc này Công Tôn cũng nhịn không được mà thăm dò nhìn ra bên ngoài một cái ——- Khai phong phủ đúng là khác biệt, nhà ở đều rất cao, người trên đường cũng nhiều, hàng quán san sát, náo nhiệt
vô cùng.
Công Tôn khẩn trương, nắm lấy tay Tiểu Tứ Tử , túm lấy đai lưng của Tiểu Tứ Tử , “Tiểu Tứ Tử , nơi này có nhiều
người như vậy, con phải theo sát phụ thân a, đừng có đi lạc đó.”
Tiểu Tứ Tử cũng nhăn mặt ——– chuyện này có vẻ rất nghiêm trọng nha.
“Không cần sợ, không lạc được đâu.”
Đang nói chuyện, chợt thấy một thân ảnh màu lam, “sưu” một tiếng đã chui vào xe.
Triển Chiêu cầm trên tay một túi giấy dầu bao, mở ra đều là những món điểm tâm đặc sắc , đưa cho Tiểu Tứ Tử ăn,
“Tiểu Tứ Tử , trước tiên ăn lót dạ đã, phỏng chừng phải lát nữa mới được ăn cơm a, Triệu Phổ nói lát nữa hắn mời ăn đó.”
Tiểu Tứ Tử nhanh tay lấy điểm tâm ăn, thuận tiện cũng đút cho Công Tôn một khối.
Công Tôn hỏi Triển Chiêu , “Bạch Ngọc Đường đâu rồi ?”
“Hắn trước tiên về nhà một chuyến đi.”
Triển Chiêu chậc chậc hai tiếng, “Hãm Không đảo quả nhiên tài lực hùng
hậu đi, ta hiện tại mới biết được tòa trang viên tại phía đông Khai
phongg phủ cùng nửa tòa sơn trang kia đều là sản nghiệp của Hãm không
đảo đó.”
Tiểu Tứ Tử kinh ngạc, “Bạch Bạch rất giàu sao ?”
Triển Chiêu gật đầu, “Cũng không phải chỉ là có tiền bình thường thôi đâu, về sau chúng ta cứ ăn chực hắn là được.”
“Ăn chực sao ?” Tiểu Tứ Tử nghiêng cái
đầu, Công Tôn đút cho bé một khối điểm tâm, tránh cho bé cứ nói hươu nói vượn, vừa hỏi Triển Chiêu “ Biểu ca ngươi đâu rồi ?”
. . . . . .
Lại nói, ngoại trừ Triệu Phổ cùng Bạch
Ngọc Đường còn có Tiểu Tứ Tử ,những người khác đều không biết Ân Hầu rốt cuộc có quan hệ gì với Triển Chiêu . Tuy rằng Công Tôn cùng Bao Đại
nhân cũng không có ngốc, nhưng là chuyện nhà của người ta cũng không
tiện hỏi, cũng không cần phải hỏi, sẽ theo đó mà gọi là “Biểu ca” để
tránh gây phiền toái cho Triển Chiêu .
Triển Chiêu nghe xong cũng nhíu mày, “Ta
cũng không biết a, ngày đó sau khi rời khỏi Thiên sơn cũng không có thấy mặt, nói là gặp được người quen, bảo chúng ta cứ đi trước, không cần
xen vào chuyện của hắn.”
Triển Chiêu cũng không có lo lắng Ân Hầu
sẽ xảy ra chuyện gì, hắn thần long thấy đầu không thấy đuôi cũng không
phải là ngày đầu tiên, chỉ là cũng có chút lo lắng, dù sao cũng đã lớn
tuổi rồi.
Lúc này Bàng Thái Sư cùng đội ngũ của
mình cũng ly khai, mã xa chuyển hướng về phủ Thái sư, trước khi đi còn
không quên vẫy tay từ biệt với đám người Công Tôn .
Công Tôn rất ngạc nhiên mà hỏi Triển
Chiêu , “Ta nghe nhiều tiếng xấu của Bàng Thái Sư , người ta còn đặt cho hắn danh hiệu Bàng giải, đứa con vô pháp vô thiên Bàng Dục của hắn còn
được gọi là Tiểu bàng giải, hoành hành ngang ngược khiến cho người ta
căm ghét, nhưng là ở chung mấy ngày, cũng không đến nỗi tệ a.”
Triển Chiêu chậc chậc hai tiếng khoát
tay, “Tiên sinh ngàn vạn lần không được chủ quan a, Bàng Thái Sư ở bên
ngoài và Bàng Thái Sư ở Khai phong không có giống nhau đâu.”
Công Tôn tỏ vẻ không hiểu.
“Gần đây, Người chuyên làm chuyện xấu
cũng đều là nhìn người mới làm xấu a, ngươi là thần y, có quan hệ tốt
với ngươi trăm lợi vô hại, ta công phu tốt, lúc quan trọng cũng có thể
cứu mạng hắn, Triệu Phổ quyền cao chức trọng, Bạch Ngọc Đường cũng là
nhân trung long phượng, Thái sư tự nhiên muốn nịnh bợ còn không được,
làm gì có chuyện đắc tội. Còn nữa giữa chúng ta cũng không có xung đột
lớn gì, gặp nhau cười một cái cũng chẳng sao, nhưng mà nếu như là chuyện nghiêm túc , Thái sư chắc chắn sẽ là người “Nhân bất vi kỷ” đó……. bất
qua yên tâm, hắn có khắc tinh.”
“Khắc tinh nào a ?” Công Tôn tò mò.
“Bao Đại nhân đó.” Triển Chiêu cười tủm
tỉm với Công Tôn , gật đầu, “Yên tâm, toàn bộ Khai phong phủ ta đã xem
xét qua, Bao Đại nhân là “đen” nhất ! gì chứ để kiềm chế Bàng Thái Sư
quá tốt !
Công Tôn khe khẽ thở dài, “Kỳ thật chuyện khác cũng không có gì, ta chỉ sợ đến lúc đó quan trường tranh đấu, sẽ
khó mà chống đỡ a.”
Triển Chiêu mỉm cười,, ngồi xổm bên người Công Tôn, nhẹ nhàng vỗ bả vai hắn, “ Tiên sinh chỉ cần chuyên tâm xem
bệnh cứu người là được, những cái khác không cần để ý, cho dù nhanh mồm
nhanh miệng đắc tội người khác cũng không sao, trên dưới Khai phong phủ
văn đã có Bao Đại nhân chống đỡ, võ thì có ta làm chủ, ai cũng không thể làm hại ngươi và Tiểu Tứ Tử đâu.”
Công Tôn cười cười nhìn Triển Chiêu ,
thật không hổ danh là đại hiệp, chỉ thuận miệng hứa hẹn một tiếng, nhưng lại làm cho người ta hoàn toàn an tâm.
Công Tôn ôm quyền chắp chắp tay với Triển Chiêu , “ Cám ơn Triển huynh trước nha.”
Triển Chiêu cũng ôm quyền đối với hắn chắp chắp, “Khách khí, khách khí.”
Triển Chiêu ôm lấy Tiểu Tứ Tử lắc lắc,
“Tiểu Tứ Tử ở đối diện tiểu viện của thúc được không, trong viện của
thúc chỉ có hai phòng thôi, thúc ở một gian, trong viện còn có mấy con
mèo a !”
Tiểu Tứ Tử vừa nghe có thể ở cùng chỗ với Triển Chiêu, vui vẻ đến vỗ vỗ tay.
Công Tôn đương nhiên là cũng cao hứng, làm hàng xóm với Triển Chiêu, nhất định mỗi ngày sẽ đầy lạc thú a.
Đội ngũ chậm rãi đi rốt cục cũng đã dừng lại trước cửa phủ Khai Phong.
Công Tôn xuống mã xa, ngẩng mặt lên nhìn xem ——– quả thật giật mình.
Tiểu Tứ Tử há to miệng trầm trồ, “Oa, phủ Khai Phong thật lớn nha !”
Công Tôn cũng âm thầm tán thưởng, nguyên
bản là tưởng rằng so với các nha môn bình thường Khai phong phủ cũng chỉ lớn hơn một chút, không nghĩ đến lại lớn đến như vậy.
Nha dịch cùng binh lính cũng trở lại vị
trí của mình, Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử vừa mới xuống xe, liền đã nhìn
thấy bên trong đại môn một đám tiểu tư chạy đến chuyển đồ, phía sau còn
đi theo mười mấy nha hoàn trẻ tuổi.
Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử , cùng Công Tôn đi qua đại môn, giới thiệu cho Công Tôn , “Ở phía bắc là đại đường nha
môn, phía sau là nơi mà nha dịch trực ban. Phía bên kia sân là nơi ở của các nha dịch, sân bên đó là nơi luyện công và diễn binh, ở đó cũng có
một quân doanh nhỏ, trong phủ Khai Phong cũng có năm trăm tinh binh, đều là đóng tại nơi đó.
Triển Chiêu lại chỉ về phía tây, “Bên đó
là trù phòng cùng khố phòng, phía sau chủ yếu là nơi ở của các gia
quyến, các nha hoàn cũng ngụ tại đó, thường ngày chúng ta cũng ít qua
đó.”
Công Tôn gật đầu, lại cảm khái một lần
nữa ……….. cũng đúng a, nhiều người như vậy nếu như phủ nha không lớn thì lấy đâu ra chỗ mà ở !
“Phía sau có một hoa viên.” Triển Chiêu
giới thiệu, “trong hoa viên đó có một tiểu lâu, đó là tàng thư lâu, bên
trong còn có một tàng thư các của riêng Bao Đại nhân , rất nhiều sách đó !”
Họ Công Tôn mắt sáng rực lên.
“Tiếp đó, phía sau hoa viên là thư phòng
của Bao Đại nhân , sau thư phòng là phòng riêng của Bao Đại nhân , chúng ta sẽ lần lượt ở chung quanh hoa viên, còn có cả chỗ ở của Trương Long, Triệu Hổ, Vương Triều, Mã Hán nữa, phía sau thư phòng cũng có một số
phòng của các nha dịch bảo vệ phủ, vào ban đêm phủ Khai phong cũng có
thủ vệ tuần tra, bất quá cũng không nhiều người lắm, chia ba ca mà đi
tuần.” Triển Chiêu nói xong, liến đi lên chỉ phía sau, “Cuối cùng là cửa sau, bên ngoài cửa sau cảu phủ nha có một gian nhà, cũng là thuộc về
Khai phong phủ, phía sau còn có từ đường, thiện đường, hiệu thuốc …..”
Tiểu Tứ Tử và Công Tôn đều là ngẩng mặt há to miệng mà nghe.
“Lại đi về phía sau nữa có nhà lao, dùng
để tạm giam phạm nhân, xung quanh đếu có binh lính canh gác, còn có cả
một địa lao thật lớn, chuyên giam giữ những trọng phạm, phía sau đó nữa
là một thiên lao của phủ Khai phong, cuối cùng là rừng. Trên núi có mỏ
đá, các phạm nhân sẽ đến đó lao động khổ sai, phía sau cánh rừng còn có
bãi săn bắn. Bất quá bãi săn cũng không có thuộc về Khai phong phủ, đó
là nơi các võ tướng hoặc các công tử, thiếu gia trẻ tuổi cùng bằng hữu
đến săn thú, bên trong cũng có linh dương, nai,, hoẵng linh tinh, nhưng
cũng không có mãnh thú.”
Công Tôn liên tiếp gật đầu ——– Quy mô của Khai Phong phủ thật là lớn a !
Đang nói chuyện thì có một người trung niên nam tử khoảng bốn, năm mươi tuổi đến hành lễ với Triển Chiêu, “Triển đại nhân.”
Triển Chiêu đáp lễ, giới thiệu với Công
Tôn , “vị này là Bao phúc, Phúc thúc đi theo Bao Đại nhân đã hơn ba mươi năm rồi, là quản gia của Khai phong phủ đó, những công chuyện bên ngoài thúc đều nắm được hết, nếu có gì không biết cứ tìm thúc hỏi là được.”
Nói xong, Triển Chiêu giới thiệu Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử cho Bao phúc,
Bao phúc nhanh chóng hành lễ, mang theo hai nha hoàn còn đang nhìn Tiểu
Tứ Tử chằm chằm, đi chuẩn bị phòng ở cho Công Tôn .
Công Tôn nhìn bóng dáng hắn, liền cảm
giác được một sự khôn khéo, giống như cái khôn khéo có được trên người
quản gia của nhà Bạch Ngọc Đường ,Bạch phúc kia.
Đúng rồi, Khai phong phủ tổng cộng có bốn đại môn chia bốn hướng, ở phía nam là cửa lớn nha môn, cơ bản là không
được tùy tiện đi vào, cửa phía tây là đường lớn náo nhiệt nhất của phủ
Khai phong , ở đó vừa lúc có một gian phòng bỏ trống, lúc trước đại nhân còn lo không biết nên dùng nó để làm gì, lúc này vừa tốt, chuẩn bị làm
thành một cái hiệu thuốc, tiên sinh lúc rảnh rỗi có thể đến đó tọa chẩn
a.” Triển Chiêu giới thiệu cho Công Tôn xong liền mang theo một lớn một
nhỏ tiến vào hoa viên.
Trong hoa viên không có kỳ hoa dị thảo,
là một hoa viên bình thường, nhưng cây cối cũng rất đẹp, mai lan trúc
cúc thập phần tao nhã lịch sự, có thể thấy là được chăm sóc cẩn thận.
“Lúc Bao Đại nhân có hứng thú hay là có
chuyện cần suy nghĩ đều là đi chăm sóc hoa viên, cho nên cây cỏ rất
đẹp.” Triển Chiêu lại có chút ngượng ngùng, cười cười, “bất quá những
lúc ta có chuyện cần suy nghĩ đều là thích bứt bứt mấy lá hoa cỏ, cho
nên Bao Đại nhân cấm ta những lúc đó không được đến hoa viên a”
Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau cười, chợt nghe “Meo ô” một tiếng.
Hai người ngửa mặt nhìn lên đầu tường, hoảng sợ.
Chỉ thấy trên đầu tường vây, trên giả
sơn, trên cây ……. có thật nhiều mèo đang nằm ở đó, đầy đủ màu sắc, đầy
đủ trạng thái, có lười biếng ngủ gật, lại có ngoe nguẩy cái đuôi.
“Thật nhiều mèo a.” Tiểu Tứ Tử buồn bực.
Triển Chiêu có chút bất đắc dĩ, “Ai, ta
cũng không biết có phải là trời sinh đã có thể dụ mèo không nữa, dù sao , bình thường ta ở chỗ nào cũng đều có thể dẫn tới mấy con đại miêu đến.
Vốn lúc đầu chỉ có hai ba con thôi, bất quá trù phòng đại nương cùng đám tiểu nha hoàn đều là mang thức ăn đến nuôi chúng, cho nên có thể lũ mèo này,, một truyền mười, mười truyền trăm a, ngươi xem cuối cùng lại tụ
tập thành đông đến như vậy.”
Nói xong, Triển Chiêu còn không quên nhắc nhở Tiểu Tứ Tử , “Nhóm tiểu nha hoàn tuy là cũng thường xuyên tắm cho
chúng, nhưng vẫn nên ít ôm chúng thôi, cẩn thận có rận a.”
“Không lo.” Công Tôn vỗ hà bao trên lưng
Tiểu Tứ Tử , “Mang theo chút dược thảo hương, sâu rận gì cũng không sợ,
lát nữa ta sẽ viết một phương thuốc, tất cả mọi người đều mang một chút
trên người, sẽ không sợ con trùng nữa.”
Triển Chiêu tự nhiên thật cao hứng, có
đại phu quả thật khác biệt nha, Công Tôn ở lại Phủ Khai phong thật quá
tốt, đây chính là thần y a, so phái ngự y trong cung còn khí phái hơn
nha.
Toàn bộ phủ Khai phong mang đến cho Công
Tôn cảm giác thật khí phách, đơn giản nhưng không hề nghèo nàn, lịch sự
mà tao nhã, sạch sẽ và ngăn nắp, lại mang đến cho người ta cảm giác thân tình.
Phủ Khai phong trong tưởng tượng của Công Tôn phải là một nha môn lãnh như băng, cho nên trước đó hắn vẫn không
hiểu một người sáng sủa nhiệt tình như Triển Chiêu sao lại có thể ở lại
đây làm việc, thì ra không phải như vậy a, trừ bỏ đại đường nha môn phía trước, phía sau chính là một đại gia đình. Có thể thấy được Bao Đại
nhân bình thường rất hòa khí, đám nha hoàn cũng hoạt bát nhanh nhẹn,
nhưng lại rất lễ phép, thật không hổ danh tể tướng đầu triều, tề gia trị quốc bình thiên hạ, mọi thứ đều chu toàn.
Cho cho Công Tôn đơn giản thu thập một
chút nhập gia tùy tục, quay đầu lại đã không thấy Tiểu Tứ Tử , trong
viện lại có thanh âm truyền ra.
Công Tôn đi đến cửa vừa nhìn, chỉ thấy mười mấy nha hoàn xinh đẹp đang quây thành một vòng, vây Tiểu Tứ Tử ở giữa.
Tiểu Tứ Tử lớn đến từng đó cũng chưa ngay một lúc gặp được nhiều cô nương như vậy, trong tay đám nha hoàn còn
nựng nựng mà đút điểm tâm cho bé, bộ dáng bé cũng thật ngượng ngùng.
Công Tôn dở khóc dở cười, xem ra nếu như mình có bận rộn, cũng không phải lo không có người chiếu cố cho Tiểu Tứ Tử rồi.
Vừa qua buổi trưa, Triệu Phổ liền phái người đến mời, nói cùng đến đế cư đối diện phủ Vương gia ăn cơm.
Công Tôn sờ sờ cằm, “Tên như vậy nghe có chút phạm thượng …….”
“đế cư lâu kỳ thật chỉ là một danh tự mà
thôi, vì đối diện vương phủ mới được như vậy.” Triển Chiêu mỉm cười, “Ở
đó có món cua rất ngon.”
Công Tôn muốn cười, Triển Chiêu không chỉ là đại hiệp còn là một cật hóa, xem ra chỗ nào có món ngon hắn đều biết rõ nhất, bất quá cũng thật kỳ quái,, hắn ăn uống nhiều như vậy mà cũng
không có béo, chẳng lẽ nguyên nhân là do quá hiếu động sao ?
Lần này bọn Bao chửng đi tuần, liền phá
luôn mấy đại án tử, trở về phủ Khai Phong lại không có án tồn, vì thế mà tất cả mọi người cũng đều vô cùng thoải mái.
Bao Đại nhân hình như có tâm sự, không có cùng bọn Triển Chiêu đi ăn, chỉ là vộ vàng ăn chút cơm,
Bất quá Bao đại nhân tựa hồ có tâm sự,
cũng không cùng Triển Chiêu bọn họ đi ăn cơm , vội vàng hẹn Bàng Thái Sư , cùng đi tìm Bát vương gia, còn mang theo cả đồng đại bảo nữa, xem ra
là có quan hệ với Đào hoa nương nương kia.
Triển Chiêu cũng cảm thấy án tử này có kỳ cục, nhưng cũng không muốn hỏi quá nhiều.
Tới cửa đế cư lâu, Triển Chiêu quét một vòng nhìn xung quanh ——— không thấy con bạch mã nào cả !
Mọi người cũng nhau lên lầu, trong nhã gian lầu ba, Triệu Phổ nâng mặt, rất mất thể diện mà ngáp một cái.
Triển Chiêu cùng Công Tôn và Tiểu Tứ Tử vào đến cửa, nhìn thấy cảnh này cũng có chút buồn bực.
Triệu Phổ nhìn trời, “vẫn là ở bên ngoài
tốt hơn a, thanh tĩnh a…..” vừa nói vừa hỏi Triển Chiêu , “Phủ Khai
phong các ngươi còn giường trống không ? đêm nay cho ta tá túc đi.”
Triển Chiêu nghe xong liền nhíu mày, hắn có vương phủ lớn như vậy không ở, đến Khai phong ở làm gì ?
Âu Dương Thiếu Chinh nháy mắt với Triển Chiêu , nhỏ giọng nói ——– bị Hoàng thái phi tụng kinh a !
Triển Chiêu hiểu rõ, anh hùng từ xưa đến nay đều sợ mẹ a.
Tiểu Tứ Tử tò mò, hỏi Triệu Phổ , “Cửu cửu a, mẫu thân của người sao lại nói người a ?’
Âu Dương Thiếu Chinh cười xấu xa, “Còn không phải vẫn là chuyện đó sao, nhanh chóng thành thân sinh hài tử đi.”
“Cửu cửu hiện nay không có ai sao ?” Tiểu Tứ Tử khỏ hiểu.
Triệu Phổ bĩu môi,lắc đầu nói với Tiểu Tứ Tử , “từ trước đến nay, có một địch nhân vĩnh viễn không ai có thể thắng được !”
“Tiểu Tứ Tử mở to hai mắt.
“Nương a.” Triệu Phổ rất thành thật mà nói, “Ngươi đánh không được, ngươi cãi cũng không lại !”
Công Tôn buồn cười, “Ngươi đã lớn đến như vậy rồi, lập gia đình cũng là chuyện bình thường, còn trốn cái gì, bất hiếu tử !”
“Phốc …….” Âu Dương Thiếu Chinh phun trà, Triển Chiêu lại còn nghiêm túc nghiên cứu thực đơn trên tường, vừa
thỉnh thoảng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn đường cái một chút —— Bạch Ngọc
Đường còn chưa đến a ?
Triệu Phổ buồn cười nhìn Tiểu Tứ Tử
Công Tôn thân thủ nắm lấy mặt Tiểu Tứ Tử , “Ngươi lại nữa rồi, nam nhân thì phải lấy vợ, chỉ có nữ nhân mới là gả chồng a.”
“Ác” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, rất để tâm mà hỏi Triệu Phổ , “Cửu cửu muốn lấy ai a ?”
Triệu Phổ nâng cằm bĩu môi, “Không vừa ý ai hết.”
“Uy” Âu Dương Thiếu Chinh đem khuỷu tay
nhẹ nhàng chạm vào Triệu Phổ , “Ngày mai, lúc dùng thiện khẳng định sẽ
có rất nhiều người đến cầu thân a, ngươi định ứng phó thế nào ?”
Triệu Phổ mặt cũng dài ra, “Không đi không được sao ?”
“Ngày mai đến đâu dùng bữa ?” Công Tôn tò mò.
“Phải rồi, ngày mai Hoàng thượng muốn mời văn võ bá quan dự tiệc, thuận tiện tiếp đãi xứ thần, tất cả mọi người
đều phải đi.” Âu Dương Thiếu Chinh giải thích cho Công Tôn .
Công Tôn gật đầu, hẳn là cũng không liên
quan đến mình,, bất quá cảnh Triệu Phổ bị ép hôn cũng thật thú vị. Triệu Phổ cầm chén định uống nước, lại nhìn đến Tiểu Tứ Tử bên người Công Tôn còn đang liếc mắt nhìn chính mình đâu, mí mắt còn đang cau lại kia,
hình như là có gì đó bất mãn.
Triệu Phổ cảm thấy thật thú vị, liền cúi đầu định hỏi bé một chút, không ngờ Tiểu Tứ Tử xị mặt, không thèm để ý đến Triệu Phổ .
Triệu Phổ buồn bực, nhìn theo bé.
Tiểu Tứ Tử quyệt miệng , rõ ràng là sinh khí với Triệu Phổ .
Triệu Phổ vò đầu ———- ta làm gì đắc tội nó a ?
Tiểu Tứ Tử tức giận cái gì ? chính là tức giận câu nói kia của Triệu Phổ —— không vừa mắt ai hết !
Âu Dương Thiếu Chinh nâng cằm, “Đói quá a, có thể ăn cơm chưa ?”
Triển Chiêu nhìn ra bên ngoài, “Bạch Ngọc Đường sao còn chưa có tới ? không ai đi báo cho hắn sao ?’
“Sáng sớm đã đi đưa tin rồi.” Tử Ảnh nhảy xuống từ nóc nhà, phía sau là Giả Ảnh,, hai người hình như là đã ở trên nóc nhà mà ngắm một hồi, “Có phải xảy ra chuyện gì làm chậm chạp hay
không a ?”
Triển Chiêu khẽ cau mày, “Không thể nào, hắn nếu như không tới nhất định sẽ phải người đưa tin đến, chắc không phải là ………”
“Làm sao vậy ?” Triệu Phổ thấy Triển Chiêu dột nhiên nghiêm túc đứng lên, tâm nói hay là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Ai ngờ Triển Chiêu sau một lúc trầm mặc , nói ra một câu, “Có phải là hắn lạc đường hay không a?”
Tất cả mọi người đều đỡ cái trán ………
Đang lúc còn nghi hoặc, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân rất nhỏ, sau đó cửa nhã gian được đẩy ra.
Bạch Ngọc Đường đi đến.
Hắn vừa mới vào cửa, trong phòng tất cả mọi người đồng loạt “soạt” một tiếng quay đầu lại nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường ngẩn người , khó hiểu mà
quay đầu lại nhìn mọi người, sau đó liền ý thức được có thể là do mình
đến trễ, liền mở miệng nói nhanh, “Thật có lỗi.”
Triển Chiêu một tay cầm chiếc đũa, chằm
chằm nhìn mà đánh giá trên dưới Bạch Ngọc Đường một lần, cuối cùng tầm
mắt dừng lại trên đầu vai hắn, “Trên vai có một cánh hoa.”
Bạch Ngọc Đường nhíu mày, thân thủ vỗ vỗ, rơi xuống một cánh hoa màu hồng nhạt.
Công Tôn nhìn chằm chằm cánh hoa rơi trên nền đất, sờ cằm, “Nhìn thấy được đây là hoa đào.”
“Trên giầy còn có đất a …….” Âu Dương Thiếu Chinh chậc chậc lắc đầu, “Đi có vẻ rất vội vàng a ?”
“Ân,” Triệu Phổ gật gật đầu, “lại là đất
màu đen, ở trong thành Khai phong vốn không có, ngươi lại ở phía đông,
trên núi phía đông thực ra có loại đất này ………. ngươi không phải là đi
lên núi đi ?’
Triển Chiêu nheo mắt lại, “Núi phía đông, có một vườn hoa quả, phía tây là cánh rừng hoang không có người ở. Mấy
ngày nay trời cũng không mưa, đất ướt chỉ ở phía đông mới có, ngươi là
đi đến vườn hoa quả a ?”
“Nếu như là dính phải cánh hoa đòa, nơi
ngươi đi chắc chắn phải là rừng đào.” Triệu Phổ nâng cằm cười hì hì, “
chắc không phải Bạch Ngũ gia ngươi cũng muốn gặp đào hoa nương nương đó
chứ ?”
“Cũng cầu hoa đào a?” Âu Dương giật mình.
“Đây không phải là đã làm chuyện thừa thãi rồi sao ?”
Triển Chiêu bưng chén trà thổi a, thổi a, “Ngươi nếu như muốn có hoa đào cũng đâu cần phải cầu a, chỉ cần chìa
cái mặt ra là hoa đào đóa đóa nở rộ cho ngươi xem.”
Bạch Ngọc Đường không nói gì, bình tĩnh
đi đến bên bàn ngồi xuống, nhìn nhìn mọi người, “Ta quả thật là muốn gặp đào hoa nương nương đó.”
Mọi người sửng sốt, soạt một tiếng nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường .
Bạch Ngọc Đường trầm mặc một lát, mở miệng, “Nói đùa thôi.”
. . . . . .
Nhìn khuôn mặt thản nhiên còn mang ý cười của Bạch Ngọc Đường , Triển Chiêu hít một ngụm khí lạnh ——– Bạch Ngọc
Đường vậy mà cũng nói đùa sao !
Tử Ảnh túm túm Giả Ảnh ———- Bạch Ngọc
Đường có phải gặp chuyện gì cực tốt hay không, làm sao mà tên ngàn năm
mặt than lại có thể nói đùa chứ !
“Nói nghiêm túc, ngươi đến vườn đào làm cái gì vậy ?” Triển Chiêu buồn bực.
“Gặp phải chuyện lạ.” Bạch Ngọc Đường
nói, “Trong phủ của ta có một cái nha hoàn, tên là cái gì Đào hay là cái gì Hạnh đó, ta cũng không rõ lắm, đã mất tích.”
“Mất tích ?” Triển Chiêu nhíu mày, “ Là bỏ đi hay là gặp phải chuyện gì ?”
“Ta căn bản cũng khôn biết, vừa rồi lúc
ra cửa định đi ăn cùng mọi người, liền thấy mấy nha hoàn ngoài cửa khóc
sướt mướt, ta liền đi hỏi thử.” Bạch Ngọc Đường nhíu mày, “nha hoàn kia
hình như là một tháng trước bị một tên bạc tình ruồng bỏ , liền ủ rũ
không vui, sau đó tên bạc tình kia lại lấy một cô nương nhà giàu, còn
phũ phàng sỉ nhục nha hoàn kia, khiến cho nàng ta phải nhảy sông tự vẫn, may mắn được người trong phủ đúng lúc phát hiện, cứu lại.”
Công Tôn lắc đầu, “đầu năm nay những kẻ bạc tình phụ nghĩa thật đúng là không ít a.”
Triệu Phổ gật đầu, “Thật đúng là rất thiếu đạo đức.
“Ba ngày trước, nha hoàn kia đột nhiên cầm một ngọn nến cùng tiền giấy, hơn nửa đêm đã đi ra ngoài.”
“Hơn nửa đêm sao ?” Công Tôn kinh ngạc, “Cầm theo nến cũng tiền giấy để làm gì ?
“Một nha hoàn thân thiết với nàng ta nói
rằng, nàng ta rất hận nam nhân kia, vẫn muốn trả thù, ngày đó đi ra
ngoài, nàng ta hình như có nói, đã có biện pháp để thu thập người nọ.”
Bạch Ngọc Đường nhún nhún vai, “ Nha hoàn kia nghĩ rằng nàng ta có thể
là đi đến ngôi miếu nào đó để thắp hương nguyền rủa linh tinh đi, cũng
không có ngăn cản, nhưng mà nàng ta đi rồi, liền cả ba ngày cũng không
có thấy quay trở lại.”
“Hay là đã xảy ra chuyện gì rồi.” Âu
Dương Thiếu Chinh nói, “Nghĩ luẩn quẩn trong lòng mà đi tìm nam nhân kia đồng quy vu tận chẳng hạn, nhưng mà còn chưa kịp ra tay đã bị hạ độc
thủ cũng nên đi.”
Mọi người cũng cảm thấy khả nghi, nhưng là vì sao lại mang theo cả nến thơm với cả tiền giấy mà đi trả thù a ?
“Gia đinh canh cửa nói, nàng ta là hướng
phía vườn hoa quả mà đi.” Bạch Ngọc Đường nói, “Ta đến vườn hoa quả đó
gặp phải một lão đầu, hắn nói đêm hôm đó đích xác có nhìn thấy có một cô nương đi vào vườn, lúc đầu hắn còn hoảng sợ vì tưởng là nữ quỷ, bất quá cô nương kia lại hỏi hắn rừng đào đi hướng nào ?”
“Lại là hoa đào sao ?” Triển Chiêu nhíu mày, tại sao lần này trở về lại có quan hệ với hoa đào nhiều như vậy a ?
“Ta đi rừng hoa đào, không có gặp ai
nhưng là nhặt được một chút đồ vật này nọ.” Bạch Ngọc Đường lấy đồ ra
đặt trên bàn, chỉ thấy là một chuỗi xích tay hạt đào. Hạt đào được điêu
khắc tinh xảo thành một đóa hoa xinh đẹp, là hoa gì thì không có nhìn
ra, tổng cộng có bẩy hạt, dùng một dây tơ màu hồng mà xâu lại.
“Trông rất tinh xảo a.” Công Tôn nhận lấy xem.
“Còn có chữ nữa.” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ mặt trái của đóa hoa đào.
Công Tôn đem một viên hạt đào đến xem,
chỉ thấy quả thật là trên mỗi đóa hoa đều có chữ trên mặt trái, tổng
cộng có bảy chữ, Công Tôn đọc trong chốc lát, đọc thuận lại là ———- Tào
Kiếm sẽ chết không toàn thây.
“Tào Kiếm là ai ?” Triển Chiêu tò mò.
“Ta về nhà hỏi một chút, nghe nói chính là cái tên tình lang phụ bạc kia.” Bạch Ngọc Đường trả lời.
“Là do chính tay nha hoàn kia khắc sao ?” Triển Chiêu cầm vòng tay nhìn, cảm giác được oán khí tràn ngập, “ Chết
cháy không toàn thây a ………”
Triệu Phổ nói với Tử Ảnh cùng Giả Ảnh , “Đi thăm dò chi tiết về Tào Kiếm này xem.”
“Dạ” Tử Ảnh cùng Giả Ảnh đi ra ngoài.
Triệu Phổ thấy không khí đột nhiên ngưng
trọng, liền nói, “Ai, đầu năm nay nữ nhân một khi trở mặt thì đi nguyền
rủa cũng là chuyện thường, có lẽ cũng không gây ra đại sự gì đâu, chúng
ta ăn cơm trước đi.”
Bạch Ngọc Đường cảm thấy cũng đúng, mọi người trước hết cứ yên tâm ăn cơm đã.
Cơm mới ăn được một nửa Tử Ảnh cùng Giả
Ảnh đã trở lại, còn mang theo một tin tức kinh người ——- nghe nói đêm
qua, thành nam Khai phong phủ có một hộ gia đình phát sinh đại hỏa hoạn: lửa cháy, thư phòng sụp, tân lang mới thành thân của nhà này đã chết,
còn bị xà ngang cháy rực nửa đập trúng, chết không toàn thây. Người đó,
tên gọi là Tào Kiếm.
Mọi người nghe xong, trong nhất thời cũng không biết nói gì.
Thật lâu sau, Triển Chiêu lắc đầu nói một câu, “Mới vừa gặp phải cái Đào hoa trái, lần này lại đến cái Hạnh đào
chú, ai lại gây thù chuốc oán với trái đào a ?”