Triệu Trinh đẩy cửa phòng đi ra sân, Trần công công khoác thêm áo cho hắn.
Triệu Trinh nhìn lên nóc nhà phía trước thì thấy Nam Cung Kỷ đang đứng ở nơi đó.
Trước Bao Chửng đã nói qua kế hoạch đêm nay cho Triệu Trinh, ảnh vệ cũng đã bẩm báo lại sau khi bao vây tiễu trừ kết thúc, còn bốn tên cao thủ đã được dẫn ra bên ngoài Khai Phong phủ để giải quyết. Nói cách khác, Nam Cung Kỷ lúc này đứng ở trên nóc nhà cao như vậy nhưng không thể nhìn thấy gì, thế nhưng Nam Cung vẫn chắp tay sau lưng đứng ở nơi đó, hai mắt nhìn về phía xa.
Triệu Trinh khẽ phất tay với Trần công công.
Trần công công dẫn mấy tiểu thái giám đều lui xuống.
Triệu Trinh đi tới hai bước, ngửa mặt nhìn Nam Cung Kỷ trên nóc nhà, hắn không thể chạy đi xem mọi người luận võ được, vì không thể ly khai Hoàng cung, hoặc nên nói là... Hắn không thể rời khỏi mình nửa bước.
So với Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường bọn họ, Triệu Trinh không hiểu sao cảm thấy Nam Cung như bị chú chim bị nhốt trong ***g, cho dù cửa có mở cũng không sẽ bay đi.
Triệu Trinh đứng ở trong viện đờ ra.
Nam Cung quay đầu lại nhìn thoáng qua... Hắn vừa rồi cũng biết là Triệu Trinh xuất môn, phỏng chừng là buổi tối ngủ không được vì lo lắng cho tình huống bên ngoài. Bất quá Triệu Trinh không nói gì, cứ đứng im như thế, Vì vậy hắn hiếu kỳ, quay đầu lại nhìn thử.
Thấy tầm mắt Triệu Trinh hình như đang nhìn chính mình, Nam Cung từ trên nóc nhà nhảy xuống, đi tới cạnh hắn, “Hoàng thượng.”
Triệu Trinh gật đầu, hỏi, “Bên ngoài thế nào?”
“Đều dẫn ra ngoài thành... Có thể cảm giác được các luồng nội lực khác nhau, hẳn là chuẩn bị đấu võ.” Nam Cung chỉ chỉ phương hướng, chính xác nói ra vị trí của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Triệu Phổ cùng với Lâm Dạ Hỏa.
Triệu Trinh có chút hiếu kỳ, “Ngươi là làm sao mà biết được?”
Nam Cung nói, “Nội lực của bốn người bọn họ không giống nhau, khá dễ nhận ra.”
Triệu Trinh tìm một tảng đá ngồi xuống, để nghe Nam Cung giải thích.
“Ân, bởi vì bọn họ đều là sư thừa danh môn, công phu độc nhất vô nhị, nên nội lực cũng thâm sâu hơn người bình thường không ít.” Nam Cung nói, “Nội lực của Bạch Ngọc Đường và Thiên Tôn giống nhau, mang lại cảm giác băng lãnh, nội lực của Thiên Tôn Hoàng thượng trước đây hẳn cũng đã cảm thụ qua.”
Triệu Trinh gật đầu, “Cái đêm hắn giết Chu Tàng Hải, hạ một màn tuyết thật lớn, nhưng lại an tĩnh ôn hòa, ngay cả Hương Hương cũng không khóc.”
Nam Cung gật đầu, “Ân, Bạch Ngọc Đường hầu như hoàn mỹ kế thừa nội lực của Thiên Tôn, hàn lãnh thấu xương, thế nhưng lại bình thản, đến từ tuyệt học của Thiên Sơn.”
“Vậy còn Triển Chiêu?” Triệu Trinh hỏi.
“Tương đối mà nói, nội lực của Triển Chiêu thuộc về dạng nhu hòa, cũng giống như nước.”
Triệu Trinh sờ sờ cằm, “Như vậy a... Thế nhưng công phu của Triển Chiêu hẳn là là đến từ Ân Hầu đi? Với danh tiếng Ma vương của Ân Hầu, vì sao nội lực lại ôn hòa như vậy?”
Nam Cung lại khẽ cười, lắc đầu, “Hoàng thượng, một vũng nước có thể sẽ khiến người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng nếu là một đầm nước, hoặc một biển nước thì sao? Sẽ không thoải mái như vậy đâu.”
Triệu Trinh hơi nhướn mi.
“Nội lực của Ân Hầu tương đối đặc biệt, hơn nữa huyết thống nhà bọn họ di truyền toàn thiên phú dị bẩm, loại nội lực này có thể mang đến cảm giác ôn nhu dịu dàng, nhưng đến khi cuộn trào mãnh liệt, ai mà bị nội lực đó cuốn vào thì không khác gì lọt xuống biển sâu không đáy, vô cùng đáng sợ.”
Triệu Trinh sờ sờ cằm, “Thì ra là thế.”
“Triển Chiêu đã từng tức giận một lần khi gặp phải hậu nhân Chu vương.” Nam Cung nói, “Nội lực thập phần khiếp người, bài sơn đảo hải khiến cho không thể thở nổi.”
“Như vậy Lâm Dạ Hỏa thì sao?” Triệu Trinh hiếu kỳ, “Hắn bình thường cũng không có bộ dáng của cao thủ.”
Nam Cung lắc đầu, “Nội lực của Hỏa Phụng Đường chủ rất mãnh liệt, võ học Tây Vực và võ học Trung Nguyên khác nhau, về địa lý khí hậu cũng một trời một vực, đó là một loại võ học thuộc về đại mạc. Vô Sa đại sư là cao tăng đắc đạo, nội lực của hắn dựa vào tuệ căn và sự thấu đạo, đừng thấy Lâm Dạ Hỏa thường ngày có chút hâm, nhưng không có Phật tính và tuệ căn thì không thể học được công phu của Vô Sa đại sư. Nội lực của hắn giống như sa mạc bị mặt trời chiếu ánh nắng chói chang, hoặc giống như hai mắt của Phật gia vào ngày tận thế.”
Triệu Trinh cười cười, “Tương phản không nhỏ so với Lâm Dạ Hỏa thường ngày a.”
“Đó cũng là điểm thú vị.” Nam Cung cũng cười, “Hoàng thượng xem mấy cao tăng đắc đạo như Vô Sa đại sư, Vi Trần đại sư, thường ngày không phải cũng rất khác sao?”
“Đúng vậy.” Triệu Trinh gật đầu, “Thế còn Cửu thúc?”
Nam Cung hỏi Triệu Trinh, “Hoàng thượng cùng Cửu Vương gia lớn lên, không cảm giác được sao?”
Triệu Trinh xuất thần, nói, “Trẫm khi còn bé thật ra cũng hay thấy hắn đánh nhau, bất quá đáng tiếc nhất là chưa từng cùng hắn xuất chinh... Cửu thúc trên chiến trường trẫm cũng chỉ nghe nói mà thôi.”
“Cửu Vương gia trên chiến trường càng giống một chiến binh.” Nam Cung nói, “Đừng quên, sư phụ Vương gia thế nhưng là Bạch Quỷ Vương Yêu Trường Thiên nổi danh cùng với Thiên Tôn Ân Hầu, ta từng nghe sư phụ nói qua, Bạch Quỷ Vương có nội kình chí cương chí mãnh, nội lực cuồng phong sậu vũ, Vương gia từ nhỏ đến lớn đánh nhau đều là lấy ít địch nhiều, muốn đánh đều đánh cả đám, một mình đánh với một nhóm sức vóc lớn nhất công phu tốt nhất... Tổng kết một chút, nội lực của Vương gia, là thuộc kiểu ngông cuồng.”
Triệu Trinh nghe Nam Cung nói xong, trầm mặc chốc lát, đột nhiên hỏi, “Ngươi có hâm mộ bọn họ không?”
Nam Cung hơi sửng sốt, nhìn Triệu Trinh.
“Ngươi cũng là hậu nhân danh sư.” Triệu Trinh nói, “Nếu như ở trong võ lâm, hẳn cũng giống bọn họ là nhân vật oai phong một cõi.”
Nam Cung sửng sốt một lúc lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, Triệu Trinh thật ra rất ít thấy hắn tươi cười như thế.
Nam Cung gãi gãi đầu, “Hoàng thượng trước hỏi thần vì sao trung tâm, chẳng lẽ là vì vậy?”
Triệu Trinh nhíu mày, “Trẫm đúng là nghĩ không thông, rốt cuộc vì sao ngươi lại ở cạnh trẫm.”
Nam Cung Kỷ nhẹ nhàng lắc đầu.
Triệu Trinh híp mắt, “Đừng hòng đáp “nghĩ không ra” như hồi sáng rồi cho qua.”
Nam Cung mở miệng, “Thần phỏng chừng cả đời sẽ không biết đáp án.”
Triệu Trinh kinh ngạc.
“Có một số việc căn bản không cần lý do cũng không có đáp án.” Nam Cung thấp giọng nói.
Triệu Trinh nhìn hắn.
Nam Cung đảo mắt nhìn về nóc nhà mà hắn vừa đứng, “Cũng giống như Triển Chiêu vì sao không kế thừa Ma Cung mà ở lại Khai Phong phủ, Bạch Ngọc Đường không kế thừa phái Thiên Sơn mà lại hỗ trợ tra án, Vương gia chưa từng nghĩ tới chuyện tạo phản.”
Triệu Trinh kinh ngạc, Nam Cung từ trước đến nay đều mang đến cảm giác không hề có chút sắc sảo nào, lần đầu nghe trong lời hắn nói có một loại ngữ khí cứng rắn.
“Hoàng thượng chỉ cần biết rằng, ta cũng giống bọn họ, là được.” Nam Cung hạ giọng, sau khi tiếp thu ánh mắt nghi hoặc của Triệu Trinh xong thì chậm rãi nói một câu, “Không ai có thể bức ta làm bất cứ chuyện gì, ta chỉ làm việc ta muốn làm, không cần lý do, cũng không thể cho ra đáp án.”
Triệu Trinh ngây người, cùng lúc, chợt nghe Nam Cung đột nhiên nói, “Bắt đầu rồi...”
Theo câu nói của Nam Cung, Triệu Trinh bỗng nhiên cảm giác được bốn phương tám hướng tựa hồ có bốn cỗ khí thế hoàn toàn bất đồng vọt tới, sự an tĩnh trong nháy mắt xao động... Màn đêm trong nháy mắt có cảm giác như bị bốn sức mạnh hoàn toàn bất đồng xé rách.
...
“Nội kình thật mạnh!”
Trong Miêu Miêu lâu cũng có tụ tập rất nhiều khán giả, tỷ như Bao đại nhân và Bàng Thái sư, Bát Vương gia cũng tới, Đa La đưa tất cả mọi người lên mái nhà, lập tức cảm giác được bốn cỗ nội lực mãnh mẽ trùng kích mà đến.
Bao đại nhân nghe được câu cảm khái của Đa La thì vô thức nhìn xung quanh một chút... Lúc này, có vài tốp đã lủi lên nóc nhà, trong đó có không ít ảnh vệ và cao thủ, bọn họ động tác thống nhất, đứng thẳng bất động, đều nhìn về một hướng nào đó, nhãn thần chuyên chú.
Bát Vương gia hỏi Đa La, “Ngươi có vẻ rất hưng phấn?”
Đa La cười khẽ, “Đều tầm tuổi nhau, nhưng những người đó đến từ một cảnh giới khác. Chiêu số có thể học, nhưng nội lực thì không thể lười biếng, đều là dựa vào chăm chỉ tập luyện và giác ngộ... Nội lực mạnh bao nhiêu thì bọn họ có bấy nhiêu nỗ lực!”
“Sẽ thắng chứ?” Bao đại nhân không hiểu võ công, chỉ đành lo lắng.
“Đương nhiên phải thắng.” Đa La nói, “Đánh cược chính là thanh danh của sư phụ bọn hắn, sao có thể thua!”
...
Đa La vừa dứt lời, chợt nghe bốn phía gần như cùng lúc truyền đến một tiếng nổ “ầm”.
Triệu Phổ, Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa và Bạch Ngọc Đường chiêu đầu tiên cũng chưa dùng tới binh khí, đều tặng cho mỗi kẻ một uất ức cước, đương nhiên... Triển Chiêu đạp thẳng vào mặt.
Tứ đại cao thủ song song bị đánh bay, nhưng mấy người này cũng không phải kẻ hời hợt, vừa thu lại nội kình để chống đỡ nội lực theo cú đạp của bốn người kia bắn tới, vừa xoay tay lại một chưởng đánh ra nội lực để đánh trả...
Vì vậy, tiếng nổ truyền đến.
Trong màn bụi bay tứ tán, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa và Triệu Phổ đều khẽ nhướn mi — nga, hóa ra là nội lực ở mức này a.
Trên thành lâu, mấy lão nhân đều hiểu rõ — chiêu thứ nhất để thử nội lực sao? Không tồi.
Mà bốn kẻ kia sau cú đạp đầu tiên, phải dùng cả bảy tám phần nội lực để bảo vệ tâm mạch, mới không bị chấn thương, song song đó trong lòng sinh nghi — mấy đứa nhỏ này dùng bao nhiêu nội lực?
Tiểu Lương Tử bởi vì tính sai phương hướng tới muộn một chút, Triệu Phổ vừa đá ra một cước thì vừa vặn nó cũng lủi lên được thành lâu, nhìn thấy một cước kia thì nhảy dựng, “Hòa thượng béo, đầu hàng đi! Nội lực còn không được nửa sư phụ ta nữa!”
Triệu Phổ nhướn mi, trên mặt là biểu tình vui mừng.
Tiểu Tứ Tử hiếu kỳ hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương Tử, cái này làm sao thấy được?”
Tiêu Lương suy nghĩ một chút, “Ân, đại khái có thể nhìn ra! Dựa vào cảm giác!”
Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh đều kinh ngạc, Tiêu Lương gần đây đúng là đã bắt đầu luyện nội công, nhưng cũng chưa lâu, dĩ nhiên đã có thể nhìn rõ, dưa vào cảm giác sao? Quả thực thông minh tuyệt đỉnh.
Hắc Thủy bà bà đưa tay vỗ vỗ gáy Tiểu Lương Tử đã cao hơn mình, “Không hổ là đồ đệ của Triệu Phổ.”
Bên ngoài cửa thành, hòa thượng béo kia sau khi ổn định cước bộ thì thả người bay lên, vận đủ mười phần nội lực lao về phía Triệu Phổ, nhưng mà... Lao đến giữa chừng thì hai tay vươn ra sau ... Một cây trường côn ngân sắc bị rút ra... Hắn không chính diện đánh vào Tân Đình Hầu, mà ở giữa không trung vặn người, đánh vào sườn Triệu Phổ.
Triệu Phổ khóe miệng khẽ nhếch, Tân Đình Hầu đã sớm biến chiêu, quét ngang một đao... Trúng ngay cây côn đang nhắm thẳng đến bên sườn hắn...
Cửu Vương gia chân trái bước ra một bước, khom người vung cánh tay, Tân Đình Hầu mang theo một cỗ nội lực mạnh đánh tới.
Mọi người chợt nghe “bang” một tiếng... Cây côn kia sau khi bị Tân Đình Hầu đập trúng thì từ trong tay Kim Đầu đà bay thẳng về phía thành lâu.
Tiểu Lương Tử nhảy lên, tiếp được cây côn còn thô hơn cánh tay nó.
Mọi người nhìn thấy cánh tay nhỏ của nó cầm lấy cây côn vòng hai vòng, lại quăng trở về, hô lên một câu, “Trả lại cho ngươi!”
Hòa thượng nọ nhíu mày, đưa tay muốn tiếp lấy, thế nhưng cây gậy mang theo tiếng gió vù vù bay tới, lực đạo và tốc độ vô cũng kinh hãi.
Trong nháy mắt Hòa thượng do dự, vô thức thu tay lại, chợt nghe “ầm” một tiếng nổ... Cây gậy đó rơi vút tới bên chân hắn, đập ra một cái hố, còn cây gậy đã bị uốn cong.
Kim đầu đà trong nháy mắt há hốc mồm, hoảng sợ ngẩng đầu nhìn Tiểu Lương Tử, nghĩ bụng đứa nhỏ này là đồ đệ của Triệu Phổ? Nó nội lực đã cao như vậy, thì nội lực của Triệu Phổ còn đến mức nào nữa? Hơn nữa sao có thể như thế được? Một thằng nhóc tám tuổi sao lại có nội lực cao hơn hắn?
Tiểu Tứ Tử cũng ôm mặt nhìn Tiểu Lương Tử, sau đó vỗ vỗ bàn tay nhỏ bé, “Tiểu Lương Tử thật là lợi hại!”
Âu Dương Thiếu Chinh và Long Kiều Quảng nhìn nhau, rồi cùng nhìn Tiểu Lương Tử — Tiêu Lương đương nhiên không có bằng đó nội lực, đó là nội lực Triệu Phổ cho nó “mượn”.
Triệu Phổ chém ra một đao kia phóng nội lực ra, còn tạo ra biến chiêu để thuận đà bay trở về, nói cách khác... Cây gậy đó sau khi bay lên thành lâu, cho dù Tiểu Lương Tử không đón lấy thì nó cũng sẽ thuận đà vòng hai vòng rồi bay trở về, đập trúng hòa thượng. Đó hoàn toàn là nội lực của Triệu Phổ, hòa thượng kia đương nhiên là tiếp không được.
Thế nhưng Tiểu Lương Tử vừa rồi đưa tay tiếp lấy cây gậy, đồng thời tính toán hoàn hảo thời điểm nó xoay quanh và kiểm soát rất tốt lực đạo, nếu không chỉ cần xảy ra chút sai lầm thôi cũng có thể bị thương!
Long Kiều Quảng và Âu Dương Thiếu Chinh há hốc miệng.
Hắc Thủy bà bà mỉm cười — Ân Hầu và Thiên Tôn hẳn sẽ không phục lắm, bởi vì lão vương bát đản Yêu Trường Thiên ngoại trừ thu được đồ đệ tốt ra, còn sớm hơn bọn họ có được một đồ tôn tiền đồ vô lượng.
Trong gió đêm, Hắc Thủy bà bà bỗng nhiên cảm khái — quả nhiên, thời đại này vô luận luân hồi như thế nào, càng ngày càng có nhiều nhân tài xuất hiện, phát triển không ngừng, đấy mới là võ lâm chân chính, bọn họ đều đã già rồi...
Hòa thượng kia hiển nhiên cũng bị một chiêu này của hai sư đồ nhà Triệu Phổ dọa sợ, đứng tại chỗ nhìn cây gậy đã cong queo.
Tiểu Lương Tử như con cún nhỏ ngồi xổm ở chỗ nhô ra của máng hứng nước mưa, cái máng này thế nhưng làm từ trúc, vô cùng mỏng manh, đây là nơi Lâm Dạ Hỏa vô cùng thích ngồi.
Tất cả mọi người dở khóc dở cười — quả nhiên, nhiều năm đi theo Hỏa Kê như vậy, cũng không phải không bị lây chút nào.
...
“Hắt xì...”
Lâm Dạ Hỏa ở một hướng khác, đột nhiên hắt xì một cái.
Nữ nhân đang đối diện với hắn thoạt nhìn khác xa so với tưởng tượng, bởi vậy Hỏa Phụng không cách nào xuống tay được.
Phụ nhân trước mắt hơn bốn mươi tuổi, hình dạng bình thường, ăn mặc cũng là vải bố phổ thông, vẻ mặt phúc hậu, kém xa những nữ nhân bại hoại mà Lâm Dạ Hỏa từng đụng phải. Hỏa Phụng cảm thấy sụp đổ tam quan, nữ ma đầu gần đây không phải đều như phù thủy sao? Thế nào lại giống phụ nhân hiền lành lương thiện thế này?
Hồng Đầu đà vỗ vỗ bụi bặm trên người, ánh mắt nhìn Lâm Dạ Hỏa có chút đáng thương, “Ngươi cho ta một con đường sống được không!”
Lâm Dạ Hỏa chớp chớp mắt — Nương a, nước cờ này là sao?
Hồng Đầu đà quỳ rạp xuống đất, cầu xin Lâm Dạ Hỏa, “Ta là bị ép buộc...”
Lâm Dạ Hỏa cũng ngồi xổm xuống, y như con cún nhỏ, đối diện phụ nhân kia, nói với ả, “Ta nói... Đại thẩm.”
Hồng Đầu đà giương mắt nhìn hắn.
Lâm Dạ Hỏa chỉ chỉ cánh tay ả đặt sau lưng, “Ám khí của ngươi mùi hơi nồng đó... Tẩm trong hũ độc bao nhiêu ngày lận vậy?”
Theo câu nói của Lâm Dạ Hỏa, phụ nhân hiền lạnh kia dần xuất hiện biểu tình dữ tợn rất không hài hòa, nhãn thần cũng âm ngoan hẳn...
“Đây là bộ mặt thật sao?” Hỏa Phụng cười thấu hiểu, “Cũng đúng, nhìn không thành thật sao gạt người được?”
Nói xong, Lâm Dạ Hỏa đứng lên, rút ra Phá Thiên kiếm, “Cũng tốt... Ngươi không xấu xa cặn bã, thì uổng công đại gia ta không ngủ đủ giấc dưỡng nhan, thức đêm tới thu thập ngươi.”