Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 546: Huyền cơ

Mọi người một đường chạy tới Kim gia lão trạch, đi tới nửa đường, chợt nghe có tiếng hét thảm.

Triển Chiêu cảm thấy giọng này có chút quen tai, Bạch Ngọc Đường cũng thấy hình như có quen biết.

Chờ mọi người tìm được nơi phát ra thanh âm, thì thấy ở giữa đường, một phu canh té ngồi ở đó, há hốc miệng như bị kinh hoàng ghê lắm.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa nhìnphu canh kia thì đều muốn bật cười, đây chính là lão Đàm mà ngày trước bị “hồn ma” Kim gia tôn tức phụ nhi hù cho sợ chết khiếp, nếu nói đến người kém may mắn nhất ở Khai Phong, trừ Bàng Dục ra thì chính là hắn đi.

Lão đầu lúc này trạng thái so với tiểu Hầu gia càng không xong, chỉ vào phía trước lắp bắp, “Kim... Kim thiếu gia!”

Triển Chiêu lưu lại hai nha dịch chiếu cố hắn, rất nhanh chạy về Kim gia lão trạch.

Mà lúc này, trước cửa Kim gia lão trạch đang có quan sai canh gác, đêm nay đến phiên trực của Tào Lan.

Đại khái cũng vì buồn chán, các tiểu binh ngồi tụm lại, đốt đèn ***g kể chuyện ma, xung quanh gió hiu hiu thổi rất hợp không khí.

Tào Lan bất đắc dĩ nhìn đám thanh niên, lắc đầu, đi bộ ra ngoài, duỗi thắt lưng cho đỡ mỏi.

Lúc hắn đang ngửa mặt duỗi người thì thấy một nhân ảnh đi vào tường vây đã bị dỡ bỏ của Kim gia lão trạch, tiến vào tòa nhà.

Tào Lan đang giơ cánh tay thì sững sờ tại chỗ... Thân ảnh ấy nhìn như một thanh niên, bất quá khiến hắn chú ý là y phục trên người, hơn nửa đêm dĩ nhiên có người mặc áo liệm đi tới đi lui?

Hắn đang muốn gọi người tới kiểm tra, thì cảm giác vai bị người vỗ một cái.

Tào Lan giật mình, quay lại đang tính chửi thì liếc mắt thấy được quan bào màu đỏ, “Triển Đại nhân?”

“Có thấy ai khả nghi không?” Triển Chiêu hỏi.

Tào Lan hơi sửng sốt, lập tức chỉ tay vào gian nhà, “Vừa rồi hình như thấy một...”

Tào Lan còn chưa dứt lời, trước mắt sưu sưu hai tiếng, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã không thấy đâu.

Tào Lan không hiểu ra sao, lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh cũng lên đây, còn chưa nói một câu nào, chợt nghe từ bên trong Kim gia lão trạch truyền đến tiếng hét thảm.

Binh lính trong quan trướng đều chạy ra, mấy người đang tham gia kể chuyện ma đều sợ đến mức thiếu chút nữa nước tiểu quần.

Âu Dương nhíu mày, “Trong nhà có người?”

Tào Lan nhìn lướt qua, thấy các binh sĩ đều có mặt, nhân mã tuần tra cũng vừa trở về, thì lắc đầu, song song đó hoang mang, “Mà làm sao có người đi vào đó được?”Vừa nói hắn vừa híp mắt, ngửa mặt nhìn tòa nhà, nhìn một hồi, Tào Lan há to miệng, nhìn chằm chằm lên nóc nhà cao cao, “Ta hoa mắt đúng không...”

Âu Dương cũng nhìn thoáng qua, nhíu mày.

Phía sau, Triệu Phổ mang theo Công Tôn tới nhịn không được huýt sáo một cái, “Hơn nửa đêm rồi nha, cái này cũng quá kích thích.”

Mà lúc này, Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu đã chạy ào vào Kim gia lão trạch...

Hai người bọn họ vừa tới cửa thì nghe được tiếng hét, vì vậy liền chạy vào.

Chạy đến hoa viên, thì thấy giữa sân có một người đang nằm, chính là thi thể Kim Thiện.

Lúc này, trạng thái của Kim Thiện y hệt khi ở trong quan tài, hai tay đặt trước bụng, thần tình an tường, bất hủ bất lạn.

Triển Chiêu nhíu mày, “Vừa hét là hắn sao?”

Lại nghe Bạch Ngọc Đường bên cạnh thấp giọng nói, “Có vẻ không phải.”

Triển Chiêu hơi sửng sốt, xoay mặt nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ, Triển Chiêu theo đó nhìn sang, ngẩng mặt... Thì thấy trên nóc tòa nhà cao nhất của Kim gia, có một cây cọc dựng đứng, có một người bị cọc gỗ xuyên tim, cứ thế treo lơ lửng trên đó, thân thể biến dạng, giống một con tôm bị xuyên qua thanh trúc, bóng đêm càng làm cho đường viền xung quanh trở nên rõ ràng, dị thường đáng sợ.

Công Tôn nhíu mày.

Triệu Phổ hỏi, “Bị thế này còn sống nổi không?”

Công Tôn bó tay, “Ngươi thấy ai bị xuyên qua thế còn sống không a?”

Triệu Phổ nhìn trời.

Rất nhanh, tất cả mọi người tụ tập vào trong sân chính củagian nhà.

Trên mặt đất có một cỗ thi thể, trên bầu trời có một cỗ thi thể, hình dạng lại cách biệt nhau một trời một vực, nhưng trình độ quỷ dị thì cũng sàn sàn như nhau.

Kim Thiện cứ nằm như thế, cảm giác như chỉ bị thay đổi địa điểm mà thôi.

Công Tôn muốn đi kiểm tra, Triệu Phổ túm lại, “Ai biết hắn sống hay chết? Không chừng còn cắn người đó! Cứ nghe ta chém nát đi!”

Âu Dương bọn họ gật đầu biểu thị đồng ý, Tào Lan còn nhảy dựng, “Vừa rồi còn thấy hắn đi tới! Chắc chắn là chưa chết!”

Công Tôn tức mình, trừng Triệu Phổ, “Hắn nếu không chết chém chết hắn không phải tội giết người à?”

Triệu Phổ chớp chớp mắt, “Ách...”

Triển Chiêu cũng có chút bất đắc dĩ, cũng không thể nói là người ta khởi tử hồi sinh chạy về nhà một chuyến rồi lại chết, nên phải bầm thây vạn đoạn đi, dù sao cho tới bây giờ Kim Thiện vẫn chưa từng giết người... Đương nhiên, nếu như cái bên trên kia không có liên quan gì tới hắn.

“Cái kia hình như còn đang chảy máu a.” Long Kiều Quảng nhãn thần hảo, nhìn thoáng qua, rồi chỉ cái vị còn đang ở trên nóc nhà, “Hay là đưa hắn xuống đã?”

Triệu Phổ bảo các ảnh vệ lên đưa cả thi thể và cọc gỗ xuống.

Người ở phía dưới thì kiểm tra thi thể Kim Thiện.

Triển Chiêu đi qua sờ mạch đập của hắn, lại thử thử hơi thở, cuối cùng là ghé vào ngực nghe tiếng tim đập, ngẩng đầu, Triển Chiêu híp mắt, “Cái này tuyệt đối đã chết, căn bản không sống được!”

Công Tôn cũng chạy tới, từ hòm thuốc rút châm ra, châm vài cái lên một số huyệt vị, thấy không có phản ứng thì lắc đầu, “Đã chết! Tuyệt đối, hơn nữa chết từ lâu rồi!”

“Có thể nào là quy tức công các loại không?” Triệu Phổ hỏi, dù sao, tự hắn chạy tới đây không chỉ một người thấy, vừa rồi vẫn sống sờ sờ ra đó mà! Lẽ nào thực sự là xác chết vùng dậy?

“Không thể.” Công Tôn lắc đầu, “Nếu như không chết, vô luận nội lực cao cỡ nào, dưới mấy châm vừa rồi của takhông thể nào không có phản ứng!”

Triệu Phổ bất đắc dĩ đỡ trán, “Vậy thằng cha này làm sao từ quan tài bò ra rồi một đường đi đến nơi đây?”

Công Tôn cũng hết nói tiếp được.

“Không bằng ngươi rạch ra nhìn xem?” Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn do dự, thi thể Kim Thiện được bảo tồn tốt như vậy, hơn nữa vụ án còn chưa rõ ràng, nếu tùy tiện xé ra, lỡ mà thực sự còn sống... Đương nhiên, cũng không có khả năng đó.

Bên này đang xoắn xuýt, bên kia, các ảnh vệ đã nâng được thi thể xuống.

Triệu Phổ nhìn sang, hơi ngẩn người.

Bạch Ngọc Đường cũng nói, “Y phục nhìn quen mắt a.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Là y phục của đại nội thị vệ.”

“Người chết là đại nội thị vệ?” Âu Dương kinh ngạc, chạy lại nhìn, quan sát nửa ngày, thì thấy chết là một nam tửhơn bốn mươi tuổi, hình dạng đã không thể nhìn ra, cũng không phải bị hủy dung gì, mà vì biểu tình vặn vẹo quá mức dữ tợn, căn bản nhận không ra hình dạng nguyên bản. Về trang phục thì... Đại nội thị vệ dựa theo thứ bậc khác nhau sẽ mặc kiểu y phục khác nhau, có điều...

“Hắn giống bị người ném từ trên cao xuống, rơi trúng cọc gỗ, rồi chết.” Bạch Ngọc Đường quan sát vết thương.

Công Tôn cũng kiểm tra qua, lắc đầu, “Hắn là vừa mới chết, bị cọc gỗ xuyên tim, mất mạng tại chỗ, hung thủ có thể còn chưa chạy xa đâu?”

Triệu Phổ nghĩ khả năng tìm được người cũng không cao, bởi vì kẻ tình nghi lớn nhất đang nằm ngay bên chân bọn họ, bất quá vẫn bảo Tào Lan đi tìm một chút.

Cả đám Hoàng thành quân không ai nhận ra người đại nội thị vệ này, Vì vậy Triệu Phổ để Âu Dương đi tìm Nam Cung đến nhận dạng.

Bạch Ngọc Đường nhìn thi thể, có chút tò mò hỏi Triển Chiêu, “Đại nội thị có người hơn bốn mươi tuổi sao?”

Triển Chiêu cũng thấy kỳ quái, quay đầu lại hỏi Triệu Phổ, “Ta tưởng đều là hai mươi xuất đầu...”

Triệu Phổ gật đầu, “Theo lý mà nói thì đúng như vậy, chưa gặp qua bất cứ ai lớn tuổi mà còn làm đại nội thị vệ, cơ bản đều tới ba mươi sẽ đổi người, không chừng cũng có ngoại lệ đi?”

Mấy Tướng quân Triệu gia quân đều nhún vai, bọn họ chỉ rành biên chế quân đội, không rõ tình huống bên đại nội thị vệ thế nào, bất quá mọi người thường xuất nhập Hoàng cung, đều chưa thấy qua thị vệ nào lớn tuổi như vậy.

“Y phục của đại nội thị vệ hình như đã vài chục năm chưa đổi kiểu đúng không?” Trâu Lương nói, “Có thể nào đã xuất ngũ rồi không?”

“Cũng có thể.” Triệu Phổ gật đầu.

“Bất quá đại nội thị vệ công phu hẳn là không kém.” Triển Chiêu nhìn cái cọc gỗ nhọn hoắt, “Hầu như là một chiêu mất mạng, nhưng lại đến vô ảnh đi vô tung, hung thủ này là cao thủ phương nào a?”

“Có lẽ...” Tất cả mọi người nhìn Kim Thiện trên mặt đất — căn bản không phải người?

Rất nhanh, Nam Cung tự mình tới.

Hắn tới quan sát thi thể, nhíu mày lắc đầu, “Đại nội thị vệ không có người này, thị vệ cấp một không có ai trên ba mươi tuổi cả, nếu ở tầm tuổi này mà còn làm đại nội thị vệ, thì phải mặc quan phục thống lĩnh hoặc cao hơn nữa, đại nội thị vệ nhân số không nhiều lắm, từng người ta đều biết, tuyệt đối không có người này!”

“Vậy bộ y phục này, là thật sao?” Triển Chiêu hỏi.

Nam Cung gật đầu, “Xem tuổi tác thì hẳn là đại nội thị vệ của vài chục năm trước.”

“Đại nội thị vệ sau khi xuất ngũ thường thì làm gì?” Triển Chiêu hiếu kỳ.

“Chỉ cần trong thời gian tại nhiệm không phạm lỗi gì nghiêm trọng thì thường đều có cuộc sống tốt đẹp. Đại nội thị vệ phân ra làm tốt và làm không tốt,cơ bản đều bắt đầu làm từ hai mươi tuổi, đến ba mươi tuổi thì mãn chức, sau đó tiếp tục nhập sĩ hay về nhà trồng trọt thì tự chọn, khi đó đều có bổng lộc, còn có nhà và phần thưởng. Theo ta được biết thì nghề gì cũng có, người thì về với cha nương, thú thê sinh tử, người thì mở võ quán, người thì ở lại Khai Phong tiếp tục mưu cầu chức quan, võ quan rất nhiều người đều từng làm đại nội thị vệ, ví dụ như cha của Qua Thanh.”

“Ôi chao!” Triển Chiêu bị Nam Cung nhắc tỉnh, “Cha Qua Thanh có vẻ xấp xỉ tuổi người này, có thể nào có quen không?”

Nam Cung cũng thấy có lý, liền sai người đi tìm Qua Thanh, mời cha hắn tới một chuyến.

Một hồi, Qua Thanh cùng một trung niên nam nhân chạy tới.

Cha Qua Thanh là Qua Trường An, nhậm chức vu bộ binh, trước đây cũng từng dẫn binh, quen biết Triệu Phổ đã lâu, cao to uy mãnh, thập phần uy nghiêm, có vẻ giỏi giang ổn trọng. Bất quá thần tình rất ôn hòa, đi vào cùng mọi người hành lễ, rồi lại gần quan sát thi thể.

Qua Trường An nhìn thoáng qua thi thể, khẽ nhíu mày.

Công Tôn lúc này đang tận lực chỉnh lận biểu tình dữ tợn của thi thể trở về bình thường, Triển Chiêu cầm cây đuốc rọi sáng.

Qua Trường An sau khi nhìn thoáng qua, nhíu mày, “Hắn tênĐịch Hoa, là đại nội thị vệ không sai, bất quá hẳn đã sớm từ nhiệm.”

“Cha, ngươi nhận ra a? Có quen sao?” Qua Thanh hiếu kỳ.

Qua Trường An lắc đầu, “Có trò chuyện qua vài câu, biết tên vậy thôi, đại nội thị vệ đều biết nhau, cái chính là để tránh có người giả mạo trà trộn vào.”

Qua Thanh và Nam Cung Kỷ đều gật đầu.

“Có tên là dễ tra xét rồi.” Triển Chiêu để Vương Triều Mã Hán đi thăm dò xemĐịch Hoanày hiện tại đang làm cái gì.

Qua Trường An nguyên bản thấy mọi người phải tra án khá bận rộn, đang muốn để lại Qua Thanh hỗ trợ còn mình đi về, nhưng khi hắn xoay người, liếc mắt... nhìn thấy Kim Thiện đang nằm trên cáng đặt gần đó.

Qua Trường An kinh hãi mở to hai mắt, “Kim Thiện?!”

Tất cả mọi người quay đầu lại nhìn hắn.

Qua Thanh vội hỏi, “Cha, ngươi nhận ra hắn a?”

“Ở đối diện nhà gia gia ngươi sao không nhận ra!” Qua Trường An nói, “Khi còn bé vẫn hay nhìn thấy... Hắn không phải đã chết thật lâu rồi sao? Thế nào...”

Công Tôn bất đắc dĩ, “Nói đến thì dài, thi thể được bảo tồn rất tốt.”

“Đúng vậy.” Triệu Phổ gật đầu, “Tốt đến độ xác chết vùng dậy luôn.”

“Xác chết vùng dậy?” Qua Trường An kinh ngạc.

Qua Thanh ở một bên vỗ ngực, may mà mấy hôm nay không chạy sang Khai Phong phủ chơi, quả nhiên Khai Phong phủ là nơi kỳ quái, cái chuyện thi thể nâng vào rồi vùng dậy đã phát sinh nhiều lần rồi, cũng không có gì mới mẻ!

Triển Chiêu hỏiQua Trường An, “Qua Tướng quân có biết rõ Kim Thiện không?”

“Ân...” Qua Trường An thở dài, “Chưa nói có biết rõ hay không, hắn là một thư sinh ta là một võ sinh, bất quá vì ở quá gần nên vẫn có thể gặp mặt. Khi ta làm thị vệ, hắn cũng học ở Thái Học viện, ra cửa vào cửa thường xuyên đi cùng đường. Kim Thiện rất thành thật, có đôi khi sẽ có người khi dễ hắn, ta từng giúp hắn đánh đuổi vài lần,tính cách rất hiền lành, thấy ta sẽ gọiQua đại ca, cũng có tùy tiện trò chuyện vài câu.”

“Có người khi dễ hắn?” Bạch Ngọc Đường hiếu kỳ, “Người nào?”

“Thái Học viện học sinh.” Qua Trường An nói, “Đừng thấy chỉ là một đám thư sinh, thế nhưng cũng rất ngang ngược, đại khái do Kim Thiện là con nhà giàu, người lại thật thà, nên muốn trấn lột tài sản này nọ.”

“Nội quy Thái Học viện nghiêm như vậy mà cũng có người làm loại chuyện này sao?” Công Tôn dạy học ở Thái Học viện lâu như vậy, học sinh đều là dạng khiêm cung hữu lễ, cãi nhau cũng rất ít, minh mục trương đảm khi dễ người thực sự quá ít thấy, cảm thấy không thể tin tưởng.

Qua Trường An nhớ lại một chút, “Ta thấy có ba bốn người mặc Thái Học viện học bào đi theo phía sau hắn, còn lấy đá chọi hắn, đến mức rách cả đầu. Còn một lần khác thì có ngườikéo áo hắn để hắn ngã, sau đó hai kẻ khác đến đá hắn vài cước.”

Tất cả mọi người nhíu mày, quả thật chính là khi dễ a... Không chỉ là khi dễ, hành vi này đã có thể báo quan rồi, Kim Thiện sao lại thành thật như thế?

“Ta lúc đó cũng nói với hắn, Lâm phu tử nghiêm như vậy, nếu biết nhất định sẽ khai trừ đám học sinh đó.” Qua Trường An nhún vai, “Bất quá hắn lại khúm núm nói không sao, ta chỉ là gã thô kệch, chẳng hiểu nổi đám mọt sách nghĩ gì, nên cũng không nhiều chuyện.”

Tất cả mọi người nghĩ, có chút kỳ quái.

“Vậy Kim gia tôn tức phụ nhi thì sao?” Triển Chiêu hỏi, “Ngươi gặp qua chưa?”

Qua Trường An lắc đầu, “Hắn thú thê thì ta đang ở Mạc Bắc, hắn tự sát cũng là sau khi trở về nghe nương ta nói, chuyện ma quái này nọ ta không tin, bất quá đúng là ly kỳ.”

Qua Trường An lại nhìn thi thể Kim Thiện, nhíu mày, hình nhưcảm thấy có gì đó không thích hợp.

“Cha.” Qua Thanh chọt chọt hắn, “Ngươi tỉ mỉ nhìn một cái, nói không chừng có thể nhớ tới đầu mối gì đó.”

Qua Trường An dở khóc dở cười, “Ta và hắn thật sự không thân, bất quá...”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn.

Qua Trường An suy nghĩ một chút, đi qua, đưa tay kiểm tra sườn mặt Kim Thiện, sau đó vén tóc Kim Thiện lên xem, vừa nhìn vừa lẩm bẩm, “Ta cứ thấy thiếu thiếu gì đó.”

Công Tôn ở một bên hỏi, “Làm sao vậy?”

“Ta nhớ khi còn bé hắn bị đám tiểu tử kia ném đá, có một cái trúng thái dương, đến mức đầu rơi máu chảy, mấy tháng sau gặp lại thì thấy đã thành vết sẹo.” Qua Trường An chỉ chỉ vị trí thái dương, nói, “Là ở chỗ này, ta nhớ có một vết sẹo rất dài, từ phía trước tai tới tận chân tóc.”

“Bên trái hay bên phải?” Công Tôn trong miệng hỏi, trên tay cũng kiểm tra hai bên thái dương của Kim Thiện, nhưng kỳ quái là – đều không có!

“Hai bên thái dương của hắn cũng chưa từng thụ thương.” Công Tôn lắc đầu.

“Chẳng lẽ đã lành?” Qua Trường An lẩm bẩm.

“Không thể nào.” Công Tôn nói chắc nịch, “Cho dù đã lành, cũng sẽ lưu lại vết tích!”

“Cho nên...” Bạch Ngọc Đường hỏi, “Hắn không phải Kim Thiện?”

“Thế nhưng bộ dáng chính là Kim Thiện a.” Qua Trường An cũng không thể hiểu nổi.

“Đúng vậy, tìm rất nhiều người đến nhận dạng, đều nói chính là Kim Thiện.” Triển Chiêu hỏi Công Tôn, “Có thể nào là dịch dung?”

Công Tôn kiểm tra vị trí cằm và đỉnh đầu Kim Thiện, lắc đầu, “Khuôn mặt này là bẩm sinh.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau — đây là chuyện gì a? Lẽ nào Kim Thiện này và Kim Thiện năm đó không phải một người? Hay là bọn hắn quá đa nghi, vết sẹo kia đã khỏi hẳn mà không lưu lại bất cứ vết tích gì?

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói, “Bàng Dục thấy Kim Thiện từ quan tài bò ra, sau đó đi tới đây.”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Nếu như cái hắn thấy không phải cương thi, mà là một người sống thì sao?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

“Lẽ nào có người chuyển thi thể Kim Thiện đi từ sớm, đặt ở Kim gia lão trạch, sau đó tự mình giả trang thành Kim Thiện, bò ra rồi đi lại trước mặt Bàng Dục?” Triển Chiêu vuốt cằm, “Ta cũng không tin thi thể sẽ bước đi, hẳn là có người giả thần giả quỷ, thế nhưng Bàng Dục đi tiểu đêm chỉ là trùng hợp, hơn nữa người nọ làm sao đi vào quan tài rồi lại đi ra? Then chốt là hắn thế nào đi vào Khai Phong phủ, mà không bị ai phát hiện?”

“Có lẽ...” Bạch Ngọc Đường như nghĩ tới gì đó, “Trong khẩu quan tài đó, có huyền cơ!”