Đêm khuya tĩnh, lão Đàm gõ mõ cầm canh, vừa ngáp vừa đi dọc theo đường ở thành tây Khai Phong.
Lão đầu nhi nửa đêm cùng mấy người bằng hữu uống rượu đánh bạc, hiện tại quán đóng cửa, các bằng hữu đều tự về nhà ngủ, hắn thì đi gõ mõ.
Thành tây so với thành đông thì hẻo lánh hơn một chút, đã hơn nửa đêm, trên đường ngay cả cẩu cũng không có, hơn nữa thành tây nhà hoang nhiều, phụ cận là bãi tha ma lớn nhất Khai Phong, còn có một bãi tha ma chuyên dùng để mai táng những thi thể vô danh, bởi vậy phu canh bình thường không ai chịu đến nơi này.
Lão Đàm được xưng là Đàm đại đảm, từ hơn hai mươi tuổi đã bắt đầu gõ mõ cầm canh ở vùng này, tính ra đã được hai mươi năm, hắn cũng không sợ tối, mỗi ngày đều vui vẻ tự tại.
Lão Đàm lim dim mắt say sưa hát, lảo đảo gõ chiêng, còn ngâm nga một điệu hát dân gian.
Tới chỗ quẹo, lão Đàm giương mắt nhìn lên… Thì thấy trên nhai đạo tối như mực, từ phía xa có một người đang đi tới.
Lão đầu dụi dụi mắt, buồn bực, hơn nửa đêm còn có người ra ngoài a?
Nhưng nhìn kỹ, lão đầu nghĩ có chút không thích hợp — người nọ thấy thế nào cũng giống nữ?
Lão đầu lắc lắc đầu, để bản thân thanh tỉnh một chút, rồi nhìn kỹ lại. Lúc này, lão đầu cũng tỉnh rượu phân nửa, mở to hai mắt nhìn chằm chằm người đang đi về phía mình … Quả thật là nữ nhân, mặc một thân trắng thuần, trong tay ôm một bố bao, nhìn như là một đứa trẻ sơ sinh.
Lão Đàm nghi hoặc, là tức phụ nhi nhà ai a? Đã là canh tư rồi, dĩ nhiên ôm hài tử đi ngoài đường?
Lão đầu tăng cước bộ đi về phía trước, nhìn nữ nhân càng lúc càng gần.
Đến khi nhìn kỹ rồi, lão Đàm sửng sốt — ái chà! Tiểu nương tử nhà ai? Nhìn cũng chỉ mười tám đôi mươi, rất xinh đẹp! Hơn nửa đêm còn đi một mình trên đường quá nguy hiểm!
Lão Đàm lại nhìn thoáng qua trong lòng nàng, quả nhiên là một đứa trẻ mới sinh.
Lão đầu cũng nhiệt tình, vẫy vẫy nàng, hỏi, “Cô nương, ngươi đang đi tìm nhà để nương tựa a?”
Nàng kia ngừng cước bộ, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Đàm lão đầu, nói, “Ta về nhà.”
Lão đầu ngẩn người, liềnhỏi, “Nhà ngươi ở đâu a?”
Lúc hỏi, không biết vì sao, lão đầu cảm giác cô nương này nhìn có chút quen mắt, gặp qua ở đâu rồi a?
Cô nương nọ đưa tay chỉ chỉ xa xa. Lão đầu theo phương hướng ngón tay nàng chỉ vọng qua, thì thấy nàng chỉ về phía tây.
Lão Đàm cũng không biết cụ thể nàng chỉ chỗ nào, phía tây có một bãi săn của Hoàng cung, còn có vài căn nhà cũ đã lâu đời, cơ bản đều là của các võ tướng giải giáp quy điền.
Lúc này lão Đàm buồn ngủ cũng tỉnh, nhìn sao cũng thấy cô nương này nhìn quen mắt, liền suy nghĩ, có khi là hài tử của nhà nào đó lão có quen a, vì vậy rất tốt bụng hỏi, “Ngươi ở đâu? Ta đưa ngươi về, buổi tối rất nguy hiểm a.”
Cô nương nọ lắc đầu, “Trong nhà không có ai, ngươi không thể đi vào.”
Lão Đàm nghe thế thì cảm thấy kỳ dị, hơn nữa lúc này, đêm lạnh như đóng băng, hơn nửa đêm còn có nữ nhân ôm hài tử ra đường, lão Đàm không hiểu sao cảm thấy toàn thân nổi da gà.
Lúc này, chợt nghe “Oa” một tiếng, hài tử trong lòng nữ nhân đột nhiên khóc lên, một cánh tay múp míp nhỏ bé lộ ra ngoài.
Cô nương nọ mà bắt đầu khe khẽ vỗ hài tử, trong miệng i a dỗ nó.
Khuê nữ nhà lão Đàm cũng đang mang thai, lão đầu đặc biệt thích tiểu hài nhi, nên thò đầu lại nhìn.
Nhưng khi lão đầu nhìn thấy rõ thì, bên trong bọc, vươn ra hai cái đầu.
Lão đầu trong nháy mắt như bị đóng băng.
Đứa trẻ trong bọc, thân thể thì rất mập mạp đáng yêu, nhưng có những ba đầu, lại không phải đầu người mà giống như đầu rắn.
Ba cái đầu đang mở to sáu mắt, nhìn chằm chằm lão Đàm.
“Nương a!!!!”
Lão Đàm kêu thảm một tiếng, ngã phịch xuống đất.
Nữ nhân nọ ôm hài tử, xoay người bỏ chạy, chớp mắt đã tiêu thất trong bóng đêm.
Lão Đàm nhìn thân ảnh nữ nhân tiêu thất trong đêm đen, chợt nhớ ra nữ nhân này giống ai, hay nên nói, nữ nhân này là ai.
Sau khi nghĩ rõ ràng, lão Đàm trong nháy mắt cảm giác từ chân lên tới đầu, cả người bắt đầu phát run.
Đúng lúc này, đột nhiên có người vỗ lên vai hắn, “Lão Đàm.”
“Ô oa!” Lão Đàm hét thảm, té lăn sang một bên, sợ đến mức xém nữa tiểu ra quần.
Lão Đàm không chỉ tự dọa mình, còn dọa giật mình hai người phía sau, phía sau là ai?? Một thân đỏ một thân trắng, hai thanh niên vô cùng tuấn mỹ.
Lão Đàm thở hổn hển, một lát mới hồi phục tinh thần, giọng đều phá, “Triển... Triển Đại nhân.”
Đưa tay vỗ vai lão Đàm là Triển Chiêu, lúc này, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng bị phản ứng của lão đầu hù sợ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vừa rồi ở trên nóc Miêu Miêu lâu thấy được Kim gia lão trạch ở Tây Sơn dĩ nhiên ánh đèn sáng choang, cảm thấy bất khả tư nghị, nên hai người chạy tới Tây Sơn xem thử.
Một đường đi chợt nghe thấy tiếng hét thảm.
Hai người theo thanh âm đi tới, chỉ thấy lão Đàm gõ mõ cầm canh đang ngồi dưới đất.
Triển Chiêu đương nhiên nhận thức hết phu canh của Khai Phong phủ, đi tới kêu hắn một tiếng. Thế nhưng lão Đàm như bị choáng váng, Triển Chiêu kêu hắn hai tiếng hắn không hề phản ứng, cuối cùng Triển Chiêu đưa tay vỗ vai hắn, ai biết lão Đàm như đã trúng một đao bật dậy, dọa Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường một trận.
“Triển... Triển...Không xong!” Lão Đàm nói năng lộn xộn chỉ vào xa xa, “Quỷ! Có quỷ!”
Triển Chiêu không giải thích được, “Quỷ gì?”
“Kim Kim... Kim gia tôn tức phụ nhi!” Lão Đàm kích động, “Kim gia tức phụ ôm một yêu quái!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường không hiểu ra sao, cái gì mà Kim gia tôn tức phụ nhi? Còn ôm một yêu quái? Là sao a …
Lúc này, chợt nghe xa xa có tiếng bước chân, còn có tiếng vó ngựa, tựa hồ là có một đội binh mã đang hành quân qua đây.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, thì thấy một đội Hoàng thành quân đang chạy tới, dẫn đầu là thuộc hạ của Âu Dương Thiếu Chinh, thống lĩnh Hoàng thành quân Tào Lan.
“Triển Đại nhân! Bạch Ngũ gia!” Tào Lan tới gần.
Triển Chiêu và hắn gần như đồng thanh hỏi, “Các ngươi sao lại tới?”
Tào Lan chỉ Tây Sơn xa xa, “Vừa rồi có binh sĩ phát hiện kim gia lão trạch có đèn sáng, nên …”
“Oa a!”
Tào Lan còn chưa dứt lời, chợt nghe lão Đàm kêu thảm một tiếng, “Quả nhiên! Quả nhiên a!”
Triển Chiêu và Tào Lan hai mặt nhìn nhau.
“Quả nhiên cái gì?” Tào Lan không giải thích được.
Bạch Ngọc Đường thuật lại những gì lão Đàm vừa lộn xộn nói ra cho hắn, “Ông ấy vừa nói đụng phải quỷ, cái gì mà Kim gia tôn tức phụ nhi đã trở về.”
Tào Lan nghe đến đó biến sắc, “Cái gì?” Binh sĩ Hoàng thành quân phía sau hắn cũng có chút rối loạn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều nhìn hắn, ý là — hay là ngươi hỗ trợ giải thích một chút?
Tào Lan suy nghĩ một chút, nói, “Vừa đi vừa nói chuyện a.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường Bạch Ngọc Đường, Tào Lan phân phó hai binh sĩ đưa lão Đàm đã không đứng dậy nổi trở về Khai Phong phủ, nhân mã còn lại cùng hắn tiếp tục tuần tra.
“Triển Đại nhân và Bạch Ngũ gia đều chưa từng nghe qua thuật lại về kim gia lão trạch sao?”Tào Lan hỏi.
Triển Chiêu lắc đầu, “Chỉ nghe mọi người nói nhà đó có ma.”
Tào Lan gật đầu, đem cố sự Kim gia tôn tức phụ nhi không phải người mà hồi sáng Triệu Trinh nghe được, kể lại cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hai mặt nhìn nhau.
Bạch Ngọc Đường hỏi, “Vậy lão Đàm vừa rồi là thấy Kim gia tôn tức phụ nhi?”
Tào Lan gật đầu — nếu không sao lại nói là đụng phải quỷ, sợ thành vậy cũng có thể hiểu được.
“Lão Đàm vì sao biết nàng?” Triển Chiêu hiếu kỳ.
“Cái này sao...” Tào Lan cũng không rõ ràng lắm, lúc này, trong đội ngũ Hoàng thành quân phía sau hắn, có một binh sĩ chạy ra, “Thống lĩnh, ta biết!”
Triển Chiêu hỏi lại hắn, “Ngươi biết?”
“Nhà của ta ở Tây Sơn, cha ta và lão Đàm quen biết đã lâu.” Tiểu binh nọ rất lanh lợi, nói cho Triển Chiêu biết, “Lão Đàm gõ mõ cầm canh trước từng làm bàn vận cho Kim gia, giúp vận chuyển đồ này nọ ấy, không chừng đã gặp qua tôn tức phụ nhi nhà hắn a.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hiểu rõ, cũng rất có thể.
Vì vậy Triển Chiêu lại hỏi tiểu binh nọ, “Về Kim gia lão trạch, ngươi còn biết gì không?”
Tiểu binh lắc đầu, “Biết không khác chuyện thống lĩnh kể mấy, người Khai Phong phủ đại thể đều biết, ta cũng chỉ nghe nãi nãi kể lại.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đầy bụng hồ nghi, việc này thật sự rất tà môn.
Thế nhưng chờ mọi người chạy tới dưới chân núi, Tây Sơn một mảnh đen kịt, tòa Kim gia lão trạch vẫn im lìm bên trong tường vây, không hề có bất cứ ánh đèn nào.
Triển Chiêu cau mày, nhiều người thấy như vậy, chứng tỏ không phải bị lỗi giác. Cho nên … Có người thổi tắt đèn, hoặc là đã chạy mất?
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường muốn vào xem một chút.
Tào Lan vội vàng cản lại, “A! Không thể vào a không thể vào!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều cau mày.
Triển Chiêu ôm, “Ta nói Tào Thống lĩnh, ngươi cũng tin nơi này là là quỷ trạch a?”
“Khụ khụ.” Tào Lan cũng rất thú vị, vươn một ngón tay,” Đầu tiên, ta thực sự tin đây là quỷ trạch a, cho nên có chết ta cũng không vào.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường gật đầu, Triển Chiêu vỗ vỗ vai hắn, “Vậy ngươi ở đây nhé, chúng ta đi vào.”
“Ai!” Tào Lan tiếp tục ngăn, “Ta biết nhị vị võ công cao cường khẳng định không sợ yêu ma quỷ quái, bất quá...” Đang nói, Tào Lan chỉ chỉ căn nhà, “Đây là dấu niêm phong của Đại Lý tự, trong minh văn đã quy định rõ muốn vào phải được Đại Lý tự hoặc Khai Phong phủ cho phép.”
Triển Chiêu chỉ chỉ mũi mình — ta chính là người Khai Phong phủ a.
Tào Lan nhún vai, “Phải có công văn cho phép của Bao Đại nhân…”
Triển Chiêu bất lực, “Không chừng bên trong có đầu mối trọng yếu gì, hiện tại không tra sẽ bỏ lỡ đó!”
Tào Lan còn muốn ngăn, ai ngờ bóng trắng phía sau Triển Chiêu nhoáng lên... Chờ Tào Lan hiểu được, Bạch Ngọc Đường đã lên núi.
“Ế!” Tào Lan nóng nảy, Triển Chiêu cũng vọt tới, cùng Bạch Ngọc Đường lên giữa sườn núi.
Tào Lan giậm chân, cũng muốn lên.
Nhất chúng thuộc hạ Hoàng thành quân đại thể đều là người địa phương, vẻ mặt cầu xin nhìn thống lĩnh nhà mình.
“Không phải chứ thống lĩnh, thật muốn đi vào a?”
“Đúng a... Đi vào bị quỷ mê thì làm sao bây giờ?”
“Những người đi vào trước đây đều đã chết đó!”
Tào Lan trừng mắt, “Khai Phong phủ đã vào mà Hoàng thành quân không dám vào, truyền ra không sợ người chê cười a?”
Mấy binh sĩ đều bĩu môi.
Tào Lan liền mang nhân mã lên núi.
Kim gia lão trạch được phong bế rất tốt, tường vây cao hơn thân người, nhưng đúng là ở phía tây bắc có bị sập một đoạn.
Khi Tào Lan chạy tới, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đang đứng bên ngoài chỗ tường sập nghiên cứu một chút.
Tào Lan nâng một cây đuốc chạy tới tiếp tục khuyên, “Nhị vị tốt xấu gì cũng nên thương lượng với Bao đại nhân hoặc cửu Vương gia a?”
Triển Chiêu bất đắc dĩ nhìn Tào Lan, “Ngươi nghĩ Bao đại nhân và Triệu Phổ nếu như ở chỗ này, hai người bọn họ sẽ thế nào?”
Tào Lan nhìn trời suy nghĩ một chút suy nghĩ một chút, nếu như là Bao Chửng... Khai PhongPhủ doãn khẳng định vung tay áo, “Cái gì thần thần quỷ quỷ, bản phủ đi vào trước!”
Lại suy nghĩ một chút nếu là Triệu Phổ... Cửu Vương gia phỏng chừng vung tay, “Phá tường cho lão tử!”
Tào Lan đỡ trán.
Đang nói chuyện, bên trong đột nhiên truyền ra một tiếng “Lạch cạch”.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau — bên trong có người!
Bạch Ngọc Đường tiến vào, Triển Chiêu dặn Tào Lan, “Thủ ở bên ngoài đừng cho kẻ nào chuồn mất!”
“Nga...” Tào Lan dù sao cũng là võ tướng, nói thì nói vậy, nếu thực sự có người ở bên trong giả thần giả quỷ, hắn thật ra cũng muốn vào xem.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cầm đuốc đi vào Kim gia lão trạch.
Cảnh tượng trước mắt vô cùng tiêu điều, Kim gia lão trạch vốn đã bị khói hun đen thui, lúc này ngay cả đường nét cũng đều dung nhập vào trong trong đêm đen. Hơn nữa hôm nay mặt trăng đã bị mây che khuất, không gian hoàn toàn đen kịt … Trên mặt đất cỏ dại mọc thành bụi, không còn chỗ đất bằng mà đi, chậu hoa ngã trái ngã phải, tường trong cũng bị tổn hại nghiêm trọng. Đại môn thì mở rộng, một cánh cửa đã biến mất, một cánh cửa khác treo vắt vẻo trên khung cửa. Tấm biển bên trên đã bị bụi bao trùm, đã không còn thấy rõ chữ, dưới mái hiên là một chiếc đèn ***g trắng rách nát, bên trên là một chữ “Điện”. Cũng có thể hiểu được, năm đó Kim gia liên tiếp có người chết, việc ma chay hẳn cũng không ngớt.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi vào Kim gia lão trạch.
Kim gia là phú hộ số một số hai số một số hai năm đó, nhà này lớn đến kinh người, ngay sau cửa lớn là thính thất để khách nhân đến chơi thì ngồi chờ, thế mà đã lớn đến vô cùng.
Triển Chiêu đưa tay sờ thử ngọn đèn trên bàn, nói với Bạch Ngọc Đường, “Còn ấm.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, quả nhiên ban nãy có người.
“Vì sao phải đốt đèn nhỉ?” Bạch Ngọc Đường có chút nghi hoặc, nếu như là kẻ trộm đi vào trộm đồ, đốt đuốc hoặc cầm theo đèn ***g không phải tốt hơn sao?
Triển Chiêu cũng gật đầu, “Sáng đến mức từ Miêu Miêu lâu cũng thấy, chứng tỏ phải đốt hết đèn trong các phòng lên.”
Bạch Ngọc Đường cũng gật đầu, hai người đi quanh gian phòng đầu tiên, không phát hiện cái gì khả nghi, hơn nữa lúc này hai người cũng không cảm giác phụ cận có khí tức của người khác, vì vậy đi về phía sau.
Từ gian phòng đầu tiên đi tới, đầu tiên đụng phải là một tấm bình phong thạch điêu rất xinh đẹp.
Kim gia là hộ làm ăn, coi trọng những vật phong thủy sinh tài, bình phong thạch điêu này sắc màu rực rỡ, chính giữa là bốn chữ lớn — kim ngọc mãn đường.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi qua bình phong, trước mắt xuất hiện một hoa viên thật lớn, đúng là chỉ có thể dùng hai chữ thật lớn để hình dung, nơi ở của người Kim gia còn ở rất xa, phía bên kia hoa viên có vài phiến cửa đá hình tròn, xem ra hoa viên không chỉ có một cái.
Triển Chiêu nhìn trời, nghĩ bụng kẻ có tiền đúng là rảnh rỗi a, đi từ nhà trước ra nhà sau mất nửa canh giờ, cũng không ngại mệt, tòa nhà này chẳng lẽ thiết kế theo kiểu Hoàng cung? Lạc đường trong nhà của mình rất thú vị sao?
Triển Chiêu đang muốn đi tiếp thì Bạch Ngọc Đường phía sau vỗ nhẹ lên vai hắn.
Triển Chiêu quay đầu lại.
Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ phía sau... Là phía sau bức bình phong mà bọn họ vừa đi qua.
Triển Chiêu vừa quay đầu lại, sửng sốt.
Phía sau thạch đầu bình phong, có treo một người.
Triển Chiêu giơ cây đuốc, cùng Bạch Ngọc Đường đến gần xem, lúc này... Bầu trời có một trận gió thổi tới, đẩy đám mây đi, ánh trăng vừa lúc chiếu vào bình phong, tràng diện này, cũng may là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tài cao mật lớn, đổi lại là ai khác nhát gan, phỏng chừng bị hù chết tại chỗ.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thấy chính giữa khối thạch bích, có một người “vướng” ở trên đó, có lẽ nên nói … là bị “treo” ở đó.
Chính giữa cái cổ người này cắm một cây mộc bổng, là phần cán của đèn ***g, trên đó vẫn có treo đèn ***g, trên đó toàn là máu, nhìn thấy mà giật mình! Cây gỗ đâm thủng cái cổ của người chết rồi xuyên qua thạch bích, cứ như vậy cả người bị treo đung đưa ở đó, cái cổ bị thân thể kéo dài ra, tử trạng dị thường kinh khủng.
Người chết khuôn mặt biến dạng, ngoại trừ cảm thấy vô cùng dữ tợn ra thì đã không cách nào nhận được dáng dấp nguyên bản của hắn.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cau mày nhìn một lúc lâu, đại khái nhận, người chết khoảng bốn năm mươi tuổi, tóc xám trắng, vóc người thon gầy, mặc một kiện trường bào màu xám, y phục cầu kỳ, coi như có chút quen mắt. Máu tươi nhiễm toàn bộ vạt áo trước và chiếc đèn ***g đang lung lay trong gió, trên mặt đất có một bãi máu loãng.
Mặc dù tử trạng đáng sợ, nhưng trong mắt Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường thì đây cũng không phải cảnh quỷ dị nhất … Càng khiến hai người không thể hiểu nổi chính là, hai bên cổ ngươi chết, bị gắn lên hai đóa bách hoa cực lớn, cũng không phải hoa thật, mà là hoa giấy màu trắng hay dùng để xuyên thành vòng mặc cùng với áo liệm khi làm đám tang.
Hai người nhìn chằm chằm thi thể quỷ dị một lúc lâu, mới xem xét xung quanh.
Bạch Ngọc Đường đưa tay chỉ chỉ bên cạnh vũng máu dưới đất.
Triển Chiêu cũng thấy được, chỗ đó có một cái quạt giấy.
Triển Chiêu sờ sờ cằm, vừa rồi bọn họ nghe được một tiếng “Lạch cạch”, hẳn là thanh âm cây quạt này rơi xuống đất, hung thủ là vừa đi, người này cũng vừa chết, thi thể còn chưa lạnh mà.
Bạch Ngọc Đường đi qua, nhặt cây quạt lên, mở ra nhìn thoáng qua rồi quay sang Triển Chiêu, “Có lẽ ta biết người chết là ai.”
Triển Chiêu cũng lại gần, nhìn thoáng qua mặt quạt, kinh ngạc, lại nhìn một chút thi thể, tựa hồ là tỉ mỉ nhận rõ một chút, sau đó kinh ngạc, “Thật là hắn... Hơn nửa đêm sao lại chết ở chỗ này?!”