Long Đồ Án

Quyển 17 - Chương 517: Ba tên trộm

Buổi trưa, Triển Chiêu dẫn Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử xuất môn.

Triển Chiêu đi đâu? Không phải đi tuần nhai, mà là tới Bạch phủ tìm Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu bồi Đa Đa một hồi, phát hiện đã đến giờ cơm, vốn định lập hội tới Thái Bạch cư mới tu sửa lại để ăn cơm, nhưng phát hiện tất cả mọi người đều không có ở nhà.

Bao đại nhân vàThái sư đi Đại Lý tự, án tử lúc trước còn có vài chuyện phải xử lý nên Công Tôn cũng cùng đi.

Nhóm Triệu Phổ đều đã về nhà, nhóm Ân Hầu đã bị Lam Hồ Ly đưa tới Lam Hồ bang chơi, Thiên Tôn cũng đi, đưa cả Tiểu Ngũ và Yêu Yêu đi cùng.

Bao Duyênvà Bàng Dục ăn vội cơm xong đã trở lại Thái Học viện, tiếp tục giúp Lâm Tiêu phu tử chỉnh lý tân sinh danh lục.

Triển Chiêu sân trước sân sau tìm một vòng thì tìm ra được Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đang ngồi bên bàn.

Tiểu Lương Tử cầm bút, đang cùng Tiểu Tứ Tử nghiên cứu cái gì đó.

Triển Chiêu lại gần, “Hai đứa làm gì đó?”

“Tiểu Lương Tử viết thư cho cha nương hắn.” Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nói với Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn thử, dở khóc dở cười nhéo mũi Tiểu Lương Tử, “Tiểu Lương Tử, chữ ngươi viết cũng đẹp như cẩu gặm vậy.”

Tiểu Lương Tử xấu hổ, nhìn tờ giấy đó cũng có chút ghét bỏ.

Tiểu Tứ Tử ôm cánh tay lắc đầu, “Tiểu Lương Tử đã cố hết sức để viết rồi nga!”

Triển Chiêu chọc Tiêu Lương, “Ngươi viết thế này cha nương ngươi lại bảo chúng ta không hảo hảo dạy ngươi công khóa a.”

Tiêu Lương mếu máo, “Ghét nhất là luyện chữ.”

Triển Chiêu không hiểu, “Công Tôn tiên sinh và Bao Duyên chữ đẹp như vậy, ngươi theo bọn họ học a.”

Tiểu Lương Tử xoay mặt đi chỗ khác.

Tiểu Tứ Tử thì thầm vào tai Triển Chiêu, “Học rồi nhưng không thành a.”

“Viết chữ kỳ thực cũng có bí quyết cả.” Triển Chiêu cầm tờ giấy viết thư kia, nói với Tiểu Lương Tử đang ủ rũ, “Đi, ăn cơm trước.”

Tiểu Lương Tửvà Tiểu Tứ Tử đều khinh bỉ nhìn Triển Chiêu, ý là — sao chuyện gì ngươi cũng để ăn cơm xong mới giải quyết?

Triển Chiêu nhìn trời, vỗ vỗ đầu hai đứa nhóc, “Ăn cơm xong đưa hai ngươi tới Thái Học viện.”

“Đến Thái Học viện làm gì?”Tiêu Lương khó hiểu.

Tiểu Tứ Tử nhấc tay, “Vừa rồi Tiểu Màn Thầu nói Thái Học viện mới xây xong rất đẹp, ta muốn đi xem!”

Triển Chiêu lôi kéo hai người bọn họ đi ra ngoài, “Bao Duyên bọn họ đều đang chỉnh lý danh lục a, người phụ trách chép lại là Vương Kỳ.”

Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Chữ của Kỳ Kỳ rất đẹp!”

“Vương Kỳ là ngươi có bút pháp tốt nhất Thái Học viện.” Triển Chiêu vừa thong thả đi ra ngoài, vừa nói, “Bất quá hồi trước ta có nghe kể, Vương Kỳ khi còn bé viết chữ rất xấu, trong nhà Vương thừa tướng có bao nhiêu đại tài tử a? Tài tử mà viết chữ xấu còn không bị cười nhạo đến chết sao? Vì vậy Vương Kỳ nghĩ ra được một cách, cuối cùng luyện ra một tay hảo tự.”

“Biện pháp gì!” Tiểu Lương Tử vội vàng hỏi.

“Vậy phải đi tìm Vương Kỳ hỏi a, lát ăn cơm xong ta dẫn hai đứa tới Thái Học viện, tự ngươi đi tìm hắn hỏi.” Triển Chiêu cười tủm tỉm.

Tiểu Tứ Tử vàTiểu Lương Tử đều vui vẻ, bất quá hai người vừa nhìn đường thì cùng nhau túm lấy Triển Chiêu.

“Miêu Miêu ngươi có đi nhầm hướng không?” Tiểu Tứ Tử chỉ về hướng ngược lại, “Thái Bạch cư ở bên kia!”

“Khụ khụ.” Triển Chiêu ho khan một tiếng, giả vờ bất ngờ, “Ai nha! Dĩ nhiên lại đi nhầm, vừa lúc tiện đường, thôi thì đi gọi Ngọc Đường ăn chung luôn.”

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương híp mắt liếc Triển Chiêu — ngươi cứ việc nói thẳng là đi tìm Bạch Ngọc Đường ăn chung là được rồi, không tự nhiên làm gì chứ….

Triển Chiêu dắt hai đứa nhỏ tới cổng Bạch phủ thì thấy trước cổng chất rất nhiều đồ, như là đang dọn nhà.

Bạch Phúc vừa lúc chạy ra, thấy Triển Chiêu, “Triển đại nhân, đến tìm Ngũ gia a.”

Triển Chiêu cười tủm tỉm lắc đầu, “Ta đúng lúc đi ngang qua.”

Tiểu Lương Tử và Tiểu Tứ Tử bất đắc dĩ — thật không thẳng thắn!

“Các ngươi làm gì thế?” Triển Chiêu thấy trước cửa lộn xộn, có chút khó hiểu.

Bạch Phúc thở dài, “Ai, chẳng muốn nhắc tới, dọn dẹp a!”

Triển Chiêu nghi hoặc, “Không lễ không tết sao phải dọn dẹp a?”

Tiểu Tứ Tử vàTiêu Lương cũng nhìn nhau, thầm nói, trong mấy tòa phủ đệ sạch sẽ nhất chính là Bạch phủ, thế mà còn phải dọn dẹp?

Bạch Phúc vẻ mặt bất đắc dĩ, nói với Triển Chiêu, “Ngũ gia vừa tới khố phòng kiểm bạc, không biết phải khố phòng lâu không có ai vào không, Ngũ gia đưa tay lấy xâu bạc thì bắt phải con sâu mập như ngón cái, đầu màu xanh, trên người còn có lông …”

Triển Chiêu và hai đứa nhóc hít sâu — thế thì Bạch Ngọc Đường không nổi điên mới lạ?!

Quả nhiên, Bạch Phúc nhún vai, “”Ngũ gia muốn phóng hỏa thiêu khố phòng... Chúng ta ngăn cản nửa ngày mới được, bây giờ đang rửa tay, ta phải sai người đi dọn dẹp, nếu không lại túm được sâu hay gì đó, không chừng Ngũ gia lại muốn đốt nhà.”

Tiểu Lương Tử hiếu kỳ, “Hắn không phải thiên hạ đệ nhất đao sao? Thế nếu lúc đánh nhau mà ném đậu phụ thối này nọ về phía hắn, có khi nào rất dễ thắng không?”

Tiểu Tứ Tử suy nghĩ một chút, “Có thể thử một chút.”

Triển Chiêu đỡ trán, hai đứa nó mà thử thật khác nào bức điên Bạch Ngọc Đường, hắn hỏi Bạch Phúc, “Người đâu rồi?”

“Đang ở ngoài giếng rửa tay, Triển đại nhân hay là ngươi đưa thiếu gia ra ngoài đi dạo, chờ ta thu thập xong sẽ đi gọi hắn về đếm bạc.” Bạch Phúc tội nghiệp nhìn Triển Chiêu.

Triển Chiêu đương nhiên nguyện ý, chạy vào sân, túm Bạch Ngọc Đường đang lau tay ra cổng.

Ngũ gia lúc này trong đầu chỉ toàn là con sâu mập hồi này, vừa nghĩ tới đã thấy nổi da gà, cả người không chỗ nào thấy yên ổn,Tiểu Tứ Tử cho hắn kẹo bạc hà để áp kinh, rất muốn nói với hắn là — kỳ thực mấy bé sâu mập rất khả ái mà, Bạch Bạch đúng là không có thường thức.

Triển Chiêu hỏi Bạch Ngọc Đường, Đa Đa sắp sinh rồi, tiểu mã nên đặt tên gì thì được.

Bạch Ngọc Đường lại thành công bị Triển Chiêu dời đi lực chú ý, hai đứa nhỏ cũng lăng xăng giúp chọn tên cho tiểu mã.

Bạch Ngọc Đường vừa đi vừa hỏi Triển Chiêu, “Sư phụ ta còn ở Khai Phong phủ không?”

Triển Chiêu lắc đầu, “Cùng ngoại công tới Lam Hồ Bang rồi, Lam di hình như tổ chức chơi bạc, nói muốn đánh bài cửu.”

Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vậy thì tốt.”

Triển Chiêu bật cười, “Ngươi không sợ Lam di Hồng di bọn họ liên thủ tính toán Thiên Tôn a? Hai nàng rất lợi hại đó! Còn có cả Thái di bà, khéo Thiên Tôn thua hết tiền của ngươi.”

Bạch Ngọc Đường lầm bầm, “Tốt nhất là thua hết khố phòng đi! Khỏi đếm.”

Triển Chiêu đột nhiên chỉ vào cổ hắn, “Ngọc Đường trên cổ ngươi có sâu …”

Quả nhiên, Bạch Ngọc Đường biến sắc, Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử cười đến giậm chân — hảo thú vị!

Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ cái cổ, thật muốn đạp một cước vào mông Triển Chiêu.

Bốn người tới cửa Thái Bạch cư, tới giờ cơm rồi, Thái Bạch cư đương nhiên rất náo nhiệt.

Tiểu Lục Tử liếc mắt nhìn thấy bốn người, bật người chạy đến, “Triển đại nhân Ngũ gia!”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường vào cửa, quan sát Thái Bạch cư mới xây lại.

Triển Chiêu nhìn nhìn, cũng coi như nhân họa đắc phúc, quy mô Thái Bạch cư so với trước kia chí ít rộng hơn gấp hai, rất khí phải, có vẻ nhân thủ cũng nhiều lên, không biết có đầu bếp mới không.

Tiểu Lục Tử theo thường lệ lưu lại nhã gian cho Bạch Ngọc Đường, đón mọi người lên lầu.

Tiểu Tứ Tử và Tiêu Lương chắp tay lên lầu, một đường chào hỏi các thực khách đi ngang qua, nhân duyên của Tiểu Tứ Tử sắp vượt qua Triển Chiêu rồi.

Triển Chiêu cảm khái — hậu sinh khả uý a!

Mọi người lên lầu nhập tọa, Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử xem bảng món ăn mới, Triển Chiêu thì hỏi thăm Tiểu Lục Tử, “Gần đây Khai Phong thế nào? Có chuyện gì mới không?”

Tiểu Lục Tử vui vẻ, “Gần đây chuyện mới thì không có, nhưng người rất nhiều a! Buôn bán cũng tốt!”

Triển Chiêu gật đầu, “Là tân sinh Thái Học viện đúng không?”

Tiểu Lục Tử cười, “Không chỉ Thái Học viện, tân sinh của những thư viện khác cũng đến Khai Phong đợt này, tới Khai Phong rồi đâu có đạo lý không tới Thái Bạch cư, đúng không?”

Triển Chiêu gật đầu, lúc này Tiểu Tứ Tử bắt đầu gọi món ăn.

Bạch Ngọc Đường cũng bình tĩnh lại nhiều, ngồi dựa vào cửa sổ, nhìn người đến người đi trên đường, đúng là có rất nhiều thanh niên, phần lớn ăn mặc kiểu thư sinh.

Ở Khai Phong thành ngoại trừ Thái Học, còn có vài thư viện vô cùng tốt, trong đó có ba cái, đào tạo ra không ít người tài, đã tồn tại hàng ngàn năm lịch sử, cùng Thái Học viện được xưng là tứ viện, tài tử trong thiên hạ cơ bản đều tập trung vào bốn thư viện này. Năm nay những ai có chút tài học đều chạy tới Khai Phong, Hoàng thành mà, có rất nhiều cơ hội để nhập sĩ. Tư tưởng này cũng không có gì đáng trách, thư sinh như Công Tôn dù sao cũng là số ít, đại thể khổ học cũng chỉ vì công danh lợi lộc.

Tiểu Lục Tử nói chuyện với Triển Chiêu vài câu, tiểu tử tự đã chọn món xong, vì vậy bắt đầu dọn lên.

Tay nghề trù tử Thái Bạch cư vẫn tốt như vậy, Triển Chiêu vừa ăn vừa gắp đồ ăn cho Bạch Ngọc Đường, để hắn ăn nhiều một chút chấn tác tinh thần a, trở lại hảo hảo tiếp tục chiến đấu với kho bạc.

Bạch Ngọc Đường cũng dở khóc dở cười, Triển Chiêu trở về Khai Phongrồi càng thêm có tinh thần.

Đang ăn, có người gõ cửa nhã gian, Triển Chiêu nghe Tiểu Lục Tử ở bên ngoài nói, “”Khổng gia, bên trong là Triển đại nhân và Bạch Ngũ gia.”

“Thật không?” Một nam âm hồn hậu truyền đến, “Vậy đi gian khác a.”

Triển Chiêu ra hiệu với Tiểu Lương Tử.

Tiểu Lương Tử chạy ra mở cửa, nhìn ra ngoài.

Ở cửa, một trung niên nam tử cao lớn đang chuẩn bị ly khai, nghe được tiếng mở cửa, quay đầu lại.

“Khổng đại gia.” Tiểu Lương Tử hiển nhiên cũng nhận thức người này, chào hỏi hắn.

“Tiểu vương gia a.” Người cao to nọ thấy Triển Chiêu cũng ở trong phòng, liền phân phó thủ hạ tiếp tục điều tra, còn mình đi đến, chào hỏi Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đều biết hắn, người này là chủ sự Hình bộ Khổng Tu. Chức quan cụ thể thì rất khó đọc, Triển Chiêu tới bây giờ cũng không nhớ rõ lắm, chỉ biết khoảng tầm tam phẩm. Khổng Tu chủ yếu phụ trách việc giám ngục của Khai Phong, lao ngục lưỡng nha tam ti hắn đều quản, vì vậy Triển Chiêu cũng thường làm việc qua với hắn.

Khổng Tu làm người dũng cảm chính trực, hơn nữa võ công cao cường, là cao tăng Thiếu Lâm, am hiểu ngạnh công, vũ khí là một đôi thiết quyền, đều có giao tình với Triển ChiêuBạch Ngọc Đường, người của Khai Phong phủ cũng đều biết hắn.

Triển Chiêu thấy trên tay Khổng Tu có cầm vài tấm hoàng bảng thì hỏi, “Có người đào ngục ư?”

Khổng Tu gật đầu, “Đừng nói nữa, đào tẩu ba phạm nhân.”

Triển Chiêu nhíu mày, “Kẻ nào vậy? Có nguy hiểm không?”

Tiểu Tứ Tử dịch mông vào trong, túm túm tay áo Khổng Tu bảo hắn ngồi xuống rồi nói.

Khổng Tu ngồi cạnh Tiểu Tứ Tử, xoa đầu bé, tiếp tục nói chuyện với Triển Chiêu vàBạch Ngọc Đường, “Hai ngày trước khi các ngươi trở về Khai Phong hạ mưa xối xả, trong thành có vài bức tường cũ bị sập. Yên Quán ngục ở Tây Sơn bị sụp mất một mặt tường ngoài, có ba phạm nhân không biết như thế nào mà ban đêm không quay về tù, trốn ở bên ngoài, chờ tường sụp thì nhân cơ hội chạy trốn. Nhóm ngục tốt lúc đó đếm thấy thiếu người cũng đi tìm, nhưng mãi không tìm được. Vì mưa quá lớn, ban đêm càng khó tìm người …. Hôm ta ta dẫn người soát núi, phát hiện có vài vết chân, hẳn là chạy trốn vào Khai Phong thành.”

Nói xong, Khổng Tu mở hoàng bảng trong tay cho Triển Chiêu vàBạch Ngọc Đường xem.

Bạch Ngọc Đường xem hoàng bảng, Triển Chiêu hỏi, “Nhốt ở Yên Quán cũng không phải trọng phạm a?”

“Ba người này vốn bị xử không nặng lắm, một là kẻ trộm lão làng, một là lừa đảo, người còn lại hung ác hơn một chút, là sơn phỉ, nhưng hắn chỉ đánh cướp không giết người.” Khổng Tu khoanh tay, “Chỉ là gần đây Khai Phong nhiều người, lại đều là thư sinh, ra ra vào vào, ta không bắt lại nhanh khéo lại bị thương đến người vô tội.”

Triển Chiêu gật đầu.

Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên chỉ vào một người trong đó, “Người này ta đã thấy qua.”

Khổng Tu và Triển Chiêu đều nhìn sang, thấy kẻ Bạch Ngọc Đường chỉ vào là tên sơn phỉ khoảng bốn mươi tuổi, để râu, tướng mạo hung ác, tên là Khâu Kiện.

“Ngũ gia gặp qua lúc nào.” Khổng Tu vội hỏi.

“Mới vừa xong thôi.” Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Hẳn là hắn, chúng ta vừa vào Thái Bạch cư, hắn đi ra từ một ngõ nhỏ bên cạnh, vừa lúc đối mặt với ta, cảm giác có chút len lút nên có chút ấn tượng.”

“Vậy đúng rồi!” Khổng Tu vui vẻ, “Vừa rồi cũng có người báo quan, nói thấy hắn ở gần Thái Bạch cư, nên ta mới tới nơi này tìm, hắn chạy về phía nào a?”

Bạch Ngọc Đường đi tới bên cửa sổ, chỉ đường cho Khổng Tu, “Bên kia, chạy theo đường lớn.”

Khổng Tu tạ ơn, dẫn người đi tìm.

Triển Chiêu lắc đầu, nghĩ bụng tên trộm đó cũng quá không may, lại đối mặt với Chuột Bạch đã thấy sẽ không quên.

Khổng Tu đi nhưng lại bỏ quên Hoàng bảng ở trên bàn, trên hoàng bảng có ghi lại hành vi phạm tội và thời hạn thi hành án của mấy kẻ này.

Tiểu Lương Tử vàTiểu Tứ Tử hiếu kỳ cầm nghiên cứu.

Tiểu Lương Tử nhìn xong khó hiểu, “Tên sơn tặc này tháng sau là được thả ra a, sao hắn không chờ thêm một tháng mà phải vượt ngục?”

Triển Chiêu lấy hoàng bảng đọc thử, quả nhiên, Khâu Kiện vốn tháng sau sẽ được thả ra.

“Hai người còn lại cũng không còn nhiều, lâu lắm cũng nửa năm nữa là được tha.” Bạch Ngọc Đường cũng thấy kỳ quái, “Đào ngục thì tội sẽ tăng lên một bậc, cảm giác rất không có lợi.”

Triển Chiêu cũng gật đầu, “Trong Yên Quán đa phần là tiểu thâu tiểu mạc, không đáng a… Phiêu lưu như vậy chỉ để sớm ra ngoài nửa tháng.”

Bạch Ngọc Đường gắp đồ ăn cho Triển Chiêu, ý là — mặc kệ đi, kẻ đó mới đi không lâu, với bản lĩnh của Khổng Tu hẳn là rất nhanh sẽ tìm được, bắt về rồi cho ngồi ngục thêm nửa năm.

Triển Chiêu thu hoàng bảng lại, dù sao chuyện này cũng không ảnh hưởng đến bữa cơm của hắn, ăn tiếp thôi.



Trước hết không nói tới nhóm Triển Chiêu đang vui vẻ dùng bữa ở Thái Bạch cư, lại nói về Thái Học viện.

Trong Thái Học viện, Lâm Tiêu phu tử đang đứng trong sân, lật xem danh lục Vương Kỳ đã chép xong.

Bao Duyênvà Bàng Dục cũng đã làm xong, đang uống trà ăn cam.

Vương Kỳ vừa sao xong thư thì cùng người trong phủ quay về phủ Thừa tướng, có vẻ gia gia hắn muốn mời khách, hắn phải về nhà tiếp chuyện với khách nhân.

Trong viện, ngoại trừ Bao Duyên, Bàng Dụcvà Lâm lão đầu ra, còn có Triệu Lan, Qua Thanh, cùng Âu Dương Thuần Hoa vừa xoa mông vừa nằm rạp trên bàn nói chuyện phiếm với Bàng Dục và Bao Duyên.

Thuần Hoa chỉ vui miệng xúi Triệu Lan tham quan quỷ ốc, không ngờ Triệu Lan tưởng thật đi khai hết với Triệu Trinh, Vì vậy Thuần Hoa gặp tai bay vạ gió, bị cữu cữu hắn đập cho nát mông, bây giờ vẫn còn rát.

Triệu Lan ở trong cung cũng chịu không nổi, chạy tới ngự phòng lấy đồ ăn ngon, rồi nói muốn tới Thái Học viện giúp Bao Duyên bọn họ.

Triệu Trinh thấy nàng không dám đi thăm nhà ma nữa nên để Qua Thanh bồi nàng đi. Qua Thanh cũng đã sớm quen, dù sao vị điêu ngoa công chúa này xưa nay vẫn là do hắn bồi, Qua Thanh hôm nay tâm tình lại tốt, ai chẳng biết tối nay Hoàng thượng thiết yến, đến lúc đó là có thể nhìn thấy Thiên Tôn … Cùng Triệu Lan tới Thái Học viện, không chừng còn có thể gặp trước.

Tới Thái Học viện thì thấy Âu Dương đã ở đó, đang bĩu môi tố khổ với Bao DuyênBàng Dục, vô duyên vô cớ lại bị ăn đòn.

Lâm Tiêu phu tử nghe mấy đứa nhỏ nói chuyện về Kim gia lão trạch thì thở dài.

Triệu Lan cầm khối hoa quế cao, hỏi lão phu tử, “Lâm phu tử, Kim thiếu gia trước đây đúng là môn sinh Thái Học viện sao?”

Lâm Tiêu gật đầu, “Ân, hắn tên Kim Thiện, tuấn tú lịch sự, thành tích cũng không tồi, đáng tiếc.”

Âu Dương hiếu kỳ, “Hắn thực sự treo cổ tự tử tự sát sao?”

Lâm phu tử bất đắc dĩ, “Hẳn là thế, dù sao ai cũng nói như vậy, các ngươi cũng không nên vào tòa nhà đó a, toàn gia bọn họ chưa tới một tháng đã lần lượt bỏ mạng, rất kỳ hoặc.”

“Tà môn vậy a?” Bao Duyên không giải thích được, “Có thể nào là có người hại bọn họ? Sao không điều tra rõ?”

“Ngay lúc đó xác thực có tra qua, bất quá những bộ khoái phụ trách tra vụ án đó chỉ cần bước vào tòa nhà đều chết rất lạ lùng.” Lâm phu tử niêm phong lại danh lục trong tay, chuẩn bị ngày hôm sau dâng lên cho Hoàng thượng xem qua.

Bao Duyên hỏi, “Hồ sơ vụ án năm đó vẫn còn ở Long Đồ các ạ?”

Đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng hỗn loạn.

Mọi người nhìn nhau, Lâm phu tử cũng hiếu kỳ, “Làm sao vậy?”

Qua Thanh đi ra xem, thấy ngoài cửa Thái Học viện không ít quan sai, dẫn đầu chính là Khổng Tu của Hình bộ.

“Khổng đại nhân.” Qua Thanh hỏi Khổng Tu, “Làm sao vậy?”

“Qua Thanh?” Khổng Tu sửng sốt, “Sao ngươi lại ở đây?”

“Ta bồi công chúa đến bàn chút chuyện.” Qua Thanh thấy Khổng Tu cầm hoàng bảng, nhíu mày.

Khổng Tu vội hỏi, “Công chúa ở đây? Ngươi nhanh mang theo công chúa ly khai, có ngục phạm ở gần đây …”

Chỉ là Khổng Tu còn chưa dứt lời, chợt nghe bên trong truyền đến một tiếng thét chói tai.

Qua Thanh vừa nghe thanh âm của Triệu Lan, xoay người vọt trở lại, Khổng Tu cũng đuổi theo.

Tới trong viện, chỉ thấy danh lục bay tán loạn, Lâm phu tử té dưới đất, đang hô lên, “Người tới a!”

“Phu tử!” Khổng Tu đi tới dìu hắn, Qua Thanh thấy trong viện không có nhóm Triệu Lan vội hỏi, “Người đâu?”

Lâm phu tử chỉ vào phía sau, nói, “Vừa rồi bên ngoài có ba người nhảy vào, kèm công chúa bỏ chạy, đám Bao Duyên đều đuổi theo rồi, nhanh đi!”

Qua Thanh vội lóe lên, Khổng Tu cũng đuổi theo.

Qua Thanh lúc này đã túa ra một thân mồ hôi lạnh, hắn cũng không biết kẻ vượt ngục đó là hung đồ cỡ nào, nhưng chính mình phụ trách bảo hộ công chúa, giờ lại để bị bắt đi. Nếu xảy ra chuyện gì chính mình phải cắt cổ bồi táng! Còn có, Bao DuyênBàng Dục Âu Dương Thuần Hoa, hai trong ba tên đó một là phế sài một là gà mờ, đuổi theo làm thí gì a, cũng sẽ bị làm thịt thôi.

Đám Qua Thanh đuổi theo tới cửa sau Thái Học viện … bỗng thấy trên bầu trời đột nhiên “ầm” một tiếng, có tên lệnh phi lên trời.

Qua Thanh vội đuổi về hướng đó.

Cùng lúc đó, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường ăn no, mang theo Tiểu Tứ Tử vàTiểu Lương Tử từ Thái Bạch cư đi ra, chuẩn bị đi Thái Học viện.

Mới vừa đi một vài bước, thì thấy có tên lệnh bắn lên.

Triển Chiêu cau mày, “Đây là...”

“Có phải Tiểu Màn Thầu không?” Tiểu Tứ Tử ôm mặt, bé nhận ra đây là tên lệnh mà người của Khai Phong phủ luôn dùng.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau, mỗi người nhấc một đứa nhóc nhảy lên nóc nhà, rất nhanh chạy về phía tên lệnh.