Long Đồ Án

Quyển 16 - Chương 500: Thuyền

[Thuyền]

Sáng sớm hôm sau, mọi người tỉnh dậy trong tiếng quân binh thao luyện.

Bạch Ngọc Đường mở mắt, thấy Tiểu Tứ Tử đang nằm trên bụng mình, hình như mới tỉnh dậy, hai cái chi trước… à không phải, hai cái tay ngắn ngủn đang vươn vai.

Bạch Ngọc Đường xoa xoa mày, chắc là do đêm qua vẫn vấn vương vụ con Mèo điên kia cắn người nên mở mắt ra nhìn thấy cái gì cũng nghĩ đến mèo.

Đêm qua Tiểu Tứ Tử lại ngủ rất thoải mái, Bạch Ngọc Đường ngủ ngoan hơn cả Công Tôn nữa, không động đậy chút nào, hơn nữa người thúc ấy không béo không gầy, bé ôm rất thoải mái.

Ngáp một cái, Tiểu Tứ Tử chào Bạch Ngọc Đường. “Chào buổi sáng Bạch Bạch.”

Bạch Ngọc Đường ngồi dậy, đưa tay sờ đầu Tiểu Tứ Tử, tiện thể nhìn sang giường đối diện một cái.

Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn một cái đã giật cả mình, chẳng biết Triển Chiêu đã dậy từ lúc nào rồi, đang khoanh tay ngồi xếp bằng trên giường, đôi mắt mèo mở to, đang nhìn hắn chằm chằm, hình như đang suy nghĩ gì đó.

Thật ra thì Bạch Ngọc Đường không hề biết, hôm nay, trước khi tỉnh dậy Triển Chiêu lại gặp giấc mộng cái mặt nạ đó, bây giờ y đang ngồi suy nghĩ, y cứ cảm thấy sắp có chuyện gì đó chẳng lành xảy ra.

Bạch Ngọc Đường bị y nhìn đến dựng cả lông tơ, đưa tay chọc Tiểu Tứ Tử đang quay cái mông béo đưa đôi tay ngắn ngủn của mình đi lấy áo khoác dưới chân giường.

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại nhìn Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường ý bảo bé hãy nhìn Triển Chiêu.

Tiểu Tứ Tử vừa quay mặt lại cũng bị Triển Chiêu làm giật mình, lùi dần về phía Bạch Ngọc Đường, Tiểu Tứ Tử hỏi nhỏ. “Miêu Miêu sao vậy?”

Bạch Ngọc Đường chỉ cổ mình, ý bảo – Từ tối qua đã bất thường rồi!

Tiểu Tứ Tử đứng lên xem vết cắn trên cổ Bạch Ngọc Đường, rồi đưa tay sờ thử. “Á, rất rõ.”

Bạch Ngọc Đường cầm gương xem thử. Được chứ… giống hệt vết săm hình dấu răng vậy.

Bạch Ngọc Đường đặt gương xuống nhìn Triển Chiêu. Lúc này Triển Chiêu còn rất hiên ngang lẫm liệt mà nhìn hắn, chẳng có chút đau lòng nào.

“Cận nhi!”

Bên ngoài lều, Tiểu Lương Tử vui vẻ chạy vào, kéo Tiểu Tứ Tử. “Thuyền lớn đóng xong hết mũi rồi, đi xem không?!”

Tiểu Tứ Tử há to miệng. “Á! Xong mũi thuyền rồi là sao?”

“Sư phụ nói là muốn đóng một cái mũi thuyền hình đầu rồng, một đại hòa thượng ở Ma cung đến sáng nay, ông ấy đóng đầu rồng như khắc củ cà rốt vậy, nhanh ơi là nhanh…” Tiểu Lương Tử chưa nói xong thì Triển Chiêu đã nhảy phốc khỏi giường. “A, hòa thượng Mộc Đầu đến rồi!” Nói xong, Triển Chiêu nhanh chóng mặc quần áo, xỏ giày chạy ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường bất lực lắc đầu, cũng xuống giường mặc quần áo.

Tiểu Tứ Tử tò mò hỏi. “Hòa thượng Mộc Đầu là ai vậy ạ?”

Bạch Ngọc Đường nói. “Hòa thượng Mộc Đầu tên thật là Tiết Mộc, là thợ mộc giỏi nhất thiên hạ, vì động chạm đến một số chuyện nên mới bị người ta đuổi giết, cuối cùng trốn đến Ma cung. Đừng nói đến việc khắc một cái đầu rồng, dù có khắc cả một căn lầu gỗ ông ta cũng có thể làm xong trong một ngày, có thể coi là thần nhân. Còn về việc tại sao ông ta lại đi làm hòa thượng, nghe nói vì ông ấy rất thích tràng hạt, có lẽ làm hòa thượng để được đeo tràng hạt thoải mái.”

Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn, Tiêu Lương còn đưa cho bé xem một chuỗi phật châu. “Ông ấy cho ta một chuỗi làm quà gặp mặt nè.”

Tiểu Tứ Tử nhìn kỹ thì thấy trên cổ tay Tiêu Lương có đeo một chuỗi tràng hạt màu đen, trên mỗi hạt đều khắc một loại hoa văn, nhìn cực kỳ tinh xảo.

“Đại hòa thượng đó đeo rất nhiều tràng hạt, gặp người nào cũng cho, mà chuỗi tràng hạt ông ấy đeo trên cổ nhìn vô cùng đẹp.” Tiểu Lương Tử vừa nói vừa lén liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường đang thay quần áo, bé rất tò mò, trên cổ Bạch Ngọc Đường có cái gì vậy…

Tiểu Tứ Tử kéo bé, Tiêu Lương hồi phục tinh thần, kéo Tiểu Tứ Tử ra ngoài. Lúc ra khỏi quân trướng, Tiểu Lương Tử tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử. “Cận nhi, hôm qua Triển đại ca và Bạch đại ca làm gì đấy?”

Tiểu Tứ Tử mở to mắt nhìn. “Làm gì cơ?”

“A…” Tiểu Lương Tử vừa định hỏi thì lại nghe thấy từ xa vang lên tiếng động rất lớn. Hai bé nhìn ra xm thì thấy chiếc cầu treo ở bến tàu đã được hạ xuống, mũi thuyền Hình Thiên Hào xuất hiện bên ngoài bến tàu, vô cùng hùng vĩ, khiến Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đều há hốc miệng nhìn, nhanh chóng chạy qua xem, quên béng chuyện mà mình đang nói dở.

Bên cạnh bến tàu có rất nhiều người đang tập trung, Tiêu Lương kéo Tiểu Tứ Tử, rẽ đoàn người chui vào, thấy ở trên bãi đất trống, mùn gỗ tung bay như tuyết rơi đầy trời, bên trong đống mùn gỗ có một người đang lướt qua lướt lại bên khúc gỗ, tốc độ nhanh đến độ khiến người nhìn hoa mắt chóng mặt.

Triển Chiêu và Ân Hậu đều đứng bên cạnh nhìn, Triệu Phổ thì khoanh tay gật đầu lia lịa. Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng đã tới.

Thiên Tôn vốn đang xem đại hòa thượng điêu khắc, nhưng vừa liếc thấy đồ đệ nhà mình thì bỗng thấy có gì đó là lạ…

Thiên Tôn mở to mắt nhìn, sờ cằm quay đi, rồi đột nhiên lại quay sang nhìn Bạch Ngọc Đường. Thiên Tôn nghiêng đầu quan sát đồ đệ mình, cứ cảm thấy… hôm nay Ngọc Đường có gì đó khang khác.

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường cũng đến thì đi đến, định giới thiệu đại hòa thượng kia cho hắn biết. Chỉ là, Bạch Ngọc Đường vừa liếc thấy y thì tránh sang bên cạnh một chút, ý bảo – Ngươi còn cắn người nữa không đấy?

Triển Chiêu đụng tay hắn một cái, ý bảo – Đừng nóng nảy thế chứ! Chỉ cắn có mỗi một cái thôi mà!

Bạch Ngọc Đường nhìn trời, lần sau ngươi đi gặp đám hải tiên bị ngươi ăn sạch kia rồi nói thử thế xem…

Rốt cuộc bây giờ Thiên Tôn đã phát hiện ra Bạch Ngọc Đường lạ chỗ nào rồi, trên cổ đồ đệ nhà ngài có đeo một chiếc khăn lụa trắng. Thiên Tôn rất khó hiểu, ngẩng mặt nhìn sắc trời một chút. Trời hôm nay đâu có lạnh, mà Ngọc Đường nhà ngài cũng không sợ lạnh, sao lại phải đeo khăn? Chỗ này cũng đâu có gió cát gì.

Cho nên, Thiên Tôn chạy đến bên đồ đệ nhà mình, hỏi: “Sao ngươi lại đeo khăn thế? Muốn giả làm văn nhân à?”

Bạch Ngọc Đường cũng không ngờ Thiên Tôn lại hỏi như vậy, không thể nói là Triển Chiêu cắn mình được, cho nên hắn chỉ trả lời lấy lệ. “Hôm qua bị côn trùng đốt nên trên cổ bị sưng ạ.”

Triển Chiêu liếc hắn – Ngươi dám nói Miêu gia ta là côn trùng!

Bạch Ngọc Đường trừng lại y – Ngươi ngoan ngoan chút cho ta!

Triển Chiêu quay ngoắt mặt đi – Ta mới không thèm ngoan đấy!

Bạch Ngọc Đường nói không lớn nhưng vì Công Tôn đứng rất gần nên cũng nghe rõ ràng. Hắn quay đầu lại liếc Bạch Ngọc Đường một cái, thắc mắc sao thời tiết như thế này mà lại có muỗi được?

Vì vậy, Công Tôn rất có tinh thần thầy thuốc, hỏi. “Bị đốt nặng không? Để ta xem qua xem có phải thoa thuốc không?”

Bạch Ngọc Đường củng rất muốn hỏi Công Tôn xem có loại thuốc nào có thể xóa được dấu răng khong, nhưng mà không có cách nào mở miệng cho được, bèn nói: “Không sao.”

“Nếu bị sưng thì phải bôi thuốc, ngươi có làm vỡ nhọt không? Để ta kiểm tra cho ngươi.” Là một thần y, Công Tôn đương nhiên không thể lơ là với bệnh nhân được.

Nhưng mà Bạch Ngọc Đường vẫn cứ phẩy tay như muốn nói – Không cần đâu!

Thế là, hành động đó của Bạch Ngọc Đường khiến cả Công Tôn và Thiên Tôn đều nghi ngờ, nhất là Thiên Tôn.

Bạch Ngọc Đường cảm thấy mình cứ ở đây thì sớm muộn gì cũng lộ mất, bèn đi tới bến thuyền xem Hình Thiên Hào hoàn thiện đến đâu rồi.

Đợi khi Bạch Ngọc Đường đi qua mình, Thiên Tôn nhanh tay kéo lấy Tiểu Tứ Tử vừa mới cùng Tiểu Lương Tử chạy đến bến tàu qua. Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái nhìn Thiên Tôn. Thiên Tôn hỏi bé. “Nghe nói tối qua ngươi ngủ cùng bọn Ngọc Đường hả?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Cổ nó bị cắn à?” Thiên Tôn hỏi tiếp.

Tiểu Tứ Tử gật đầu. “Vâng.”

Thiên Tôn kinh ngạc – Thì ra là thật, Ngọc Đường không nói dối, chẳng lẽ bị cắn nặng lắm sao?

Cho nên lão gia tử lại hỏi. “Cắn nặng lắm à?”

Tiểu Tứ Tử suy nghĩ rồi gật đầu. “Nặng lắm ạ.”

“Vết cắn to không?” Công Tôn cũng hỏi.

Tiểu Tứ Tử nhìn Triển Chiêu vẫn đứng xem như chẳng có chuyện gì xảy ra cả bên cạnh, đưa tay mô phỏng một khoảng bằng cái miệng bé, sau đó nói với Công Tôn. “To thế này này.”

Công Tôn hít sâu một hơi. “Sưng to như vậy?!”

Thiên Tôn cũng giật mình. “Vậy con muỗi đó phải to thế nào chứ?”

“Chắc không phải muỗi đâu…” Công Tôn nói.

Tiểu Tứ Tử lắc đầu, thầm nghĩ đương nhiên không phải là muỗi rồi, là Miêu Miêu cắn mà, làm gì có con muỗi nào có cái miệng sắc nhọn như thế chứ.

“Nguy rồi, liệu có để lại sẹo không?” Thiên Tôn nhảy dựng lên.

Công Tôn cũng không dám chắc. “Chuyện này… còn phải xem vết sưng thế nào, do loài côn trùng nào cắn nữa, hơn nữa, vết sưng to như vậy không chừng còn có độc.”

Thiên Tôn nhướn mày. “Có độc thì không lo, dù sao độc cũng chẳng làm nó chết được, quan trọng nhất là không được để lại sẹo, nếu không mẫu thân nó nhất định sẽ liều mạng với ta cho mà xem!” Nói xong bèn kéo Công Tôn chạy đến bến tàu tìm Bạch Ngọc Đường.

Tiểu Tứ Tử bị Công Tôn đưa cho Triển Chiêu.

Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, cùng Triển Chiêu nhìn nhau chằm chằm.

Triển Chiêu mở to mắt nhìn.

Tiểu Tứ Tử vội vàng che cổ, Triển Chiêu bị bé chọc cười, thầm nghĩ cho dù ta có muốn cắn cũng cắn má ngươi, ai thèm cắn cổ ngươi chứ!

Hai người còn đang trêu chọc nhau thì Triển Chiêu lại cảm thấy có người kéo vạt áo mình. Vừa cúi đâu nhìn thì thấy Tiểu Lương Tử đang đưa tay ra như muốn nói – Cận nhi của đệ mà!

Triển Chiêu trả Tiểu Tứ Tử lại cho Tiêu Lương, Tiểu Lương Tử kéo Tiểu Tứ Tử đến bến tàu xem thuyền lớn. Triển Chiêu cũng vội vã theo sau.

***

Trong bến tàu, bọn Triệu Phổ đều có mặt đông đủ.

Khung thuyền gần như đã hoàn thiện, hình dáng cũng đã rõ ràng hiện ra trước mắt mọi người. Điều khiến người ta rúng động nhất chính là, không chỉ có con thuyền này quá lớn mà công tác tu bổ và hoàn thiện cũng diễn ra vô cùng nhanh chóng.

Công tượng của đảo Hãm Không có đến hơn một ngàn người, phân công công việc rõ ràng: Mấy trăm người sửa sang ván thuyền, mấy trăm người sửa cột buồm và phòng lầu, quân binh trong quân doanh của Triệu Phổ thì phụ trách vận chuyển nguyên vật liệu, đương nhiên đẹp nhất vẫn là những thợ đóng ván thuyền ở bên ngoài.

Bên ngoài thuyền có treo lủng lẳng rất nhiều những sợi dây thừng to bản, mỗi một sợi dây có treo một người cầm những chiếc đinh thuyền, từ trên xuống dưới, tay họ thoắn thoắt ghép các ván thuyền lại với nhau, hơn nữa, từ chỗ đóng thuyền cho đến tận bến tàu đều chất đầy các ván thuyền bằng gỗ, những thợ đống thuyền có khinh công cực giỏi, bay qua bay lại chuyển ván thuyền nhìn rất đẹp mắt.

“Oa!” Tiểu Tứ Tử lần đầu được nhìn thấy cảnh tượng như vậy, vỗ tay khen ngợi không ngừng.

Bạch Ngọc Đường đến bên cạnh bọn Triệu Phổ, ngẩng mặt nhìn chiếc thuyền kia.

Hoàng Nguyệt Lâm đứng ở vị trí cao nhất, đang bện dây buồm, đừng thấy bà béo núc na núc ních mà lầm, từng sợi dây thuyền đều được bà bện cực kỳ khéo léo.

Triệu Phổ tán thán: “Qủa nhiên cảm giác hoàn toàn khác với đánh giặc trên cạn.”

Long Kiều Quảng đứng ở mui thuyền, bám lan can nhìn ra phía bờ biển xa xa. Thật lòng mà nói, không phải hắn đang ngắm bờ biển, mà đang ngắm Ngô Nhất Họa đang đứng bên bờ biển nhìn về phía xa xa thì đúng hơn.

Số vũ khí trên thuyền này chắc chắn được thiết kế cùng lúc với Hình Thiên Hào, ngay cả Hoàng Nguyệt Lâm cũng không biết chút gì về chúng, vậy mà Ngô Nhất Họa lại biết rõ ràng, hướng dẫn mọi người cách lắp ráp, giúp công việc tiến triển nhanh hơn rất nhiều. Chẳng lẽ lại là do Bệnh Thư Sinh bác học tinh thông thôi sao? Nhưng đâu có lý nào một thư sinh lại có thể hiểu rõ việc cầm binh đánh giặc như vậy chứ… Hơn nữa, lúc hắn dạy cách lắp tên nỏ ban nãy, Long Kiều Quảng cứ cảm thấy Ngô Nhất Họa chắc chắn là một người thiện bắn cung…

Nhưng mà toàn bộ giang hồ đều biết vũ khí của Bệnh Thư Sinh là một cây quạt mà…

Trâu Lương và Lâm Dạ Hỏa cũng lên thuyền, hai người đứng ở phía sau Long Kiều Quảng, Lâm Dạ Hỏa thấy hắn như vậy thì không nhịn được, hỏi Trâu Lương: “Các ngươi định bao giờ mới nói cho hắn biết?”

Trâu Lương nhún vai – Để hắn tự mình phát hiện ra có khi hắn sẽ hạnh phúc hơn đấy.

Lâm Dạ Hỏa sờ cằm. “Tại sao năm đó Thần tiễn lại biến mất nhanh như vậy nhỉ?”

Trâu Lương lắc đầu, chuyện này quả thực rất kỳ quái, một vị Nho tướng, đồng thời cũng là danh tướng, đang lúc chiến công hiển hách, không có địch thủ lại đột nhiên biến mất, sau bao nhiêu năm gặp lại thì đã trở thành vị Bệnh Thư Sinh nổi tiếng của Ma cung rồi… Năm đó, hắn rõ ràng là đại tướng lừng danh, còn là danh gia vọng tộc, khí chất của hắn rõ ràng là khác xa so với Ma cung, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?

Lâm Dạ Hỏa nói nhỏ với Trâu Lương: “Ta nghe sư phụ nói đừng có trêu chọc Ngô Nhất Họa, đặc biệt là không được kích thích ngài ấy, chẳng may ngài ấy nổi điên lên thì hậu quả nghiêm trọng vô cùng.”

Trâu Lương cau mày – Ngô Nhất Họa là một trong thập đại cao thủ của Ma cung, võ công ngay dưới Ân Hậu, khi nổi giận tất nhiên không phải chuyện đùa. Nhưng tại sao lại nói là nổi điên mà không phải nổi giận chứ?

Hai người còn đang nói chuyện thì có một thân ản nho nhỏ đã xuất hiện bên cạnh từ lúc nào rồi, là Hắc Thủy Bà Bà. Hình như Bà Bà nghe thấy hai người nói chuyện nên mới ngẩng đầu nhìn họ một cái, sau đó mỉm cười quay sang nhìn Ngô Nhất Họa, mà nụ cười kia, có vẻ quỷ dị quá.

***

Thiên Tôn và Công Tôn đến sau lưng Bạch Ngọc Đường, thấy Bạch Ngọc Đường và Triệu Phổ đang nghiên cứu bản đồ, mà hình như Triệu Phổ đã có biện pháp đánh thắng trận này rồi.

Công Tôn vừa định chạy đến kiểm tra vết côn trùng cắn của Bạch Ngọc Đường thì Thiên Tôn đã kéo hắn lại, ý bảo – Không thể cứ đi như vậy được.

Công Tôn khó hiểu.

Thiên Tôn mặt chán nản, đồ đệ của ngài rất đáng ghét, đã nói không cho nhìn thì nhất định không cho nhìn đâu.

Vì thế, Công Tôn chỉ kịp nhìn thấy Thiên Tôn lóe lên một cái… đã đến bên sau lưng Bạch Ngọc Đường rồi.

Thiên Tôn đã muốn đánh lén đồ đệ mình thì dù Bạch Ngọc Đường có bản lĩnh đến đâu cũng không thể nhận ra được. Hắn chỉ kịp phát hiện cái khăn trên cổ mình lỏng dần, rồi cái cổ bỗng nhiên lành lạnh… Ngũ gia vừa mới cúi đầu nhìn thì đã thấy khăn quàng bị rút ra rồi, Thiên Tôn đang cầm chiếc khăn đó, nhìn cổ Bạch Ngọc Đường…

Thật trùng hợp, đúng lúc Triệu Phổ cũng xoay mặ nhìn sang, hơn nữa cả Công Tôn cũng tiến đến nữa… Ba người cùng liếc một cái đã thấy cái “vết muỗi cắn” trên cổ Bạch Ngọc Đường rồi.

Mọi người như bị đóng băng.

Công Tôn vẫn chưa kịp phản ứng lại, vẫn còn nghiên cứu xem đây là vết cắn của loài côn trùng gì, sau lại đều đặn tròn trịa như thế!

Khóe miệng Triệu Phổ thì co giật, vô thức liếc sang chỗ Triển Chiêu, ý bảo – Không ngờ khẩu vị của ngươi lại nặng thế đấy!

Thiên Tôn vẫn cầm khăn lụa ngây người.

Lúc này, Tiểu Lương Tử đột nhiên rống lên: “Á! Ta đã nói là dấu răng mà, vậy mà ta cứ tưởng là mình nhìn lầm chứ!”

Thế là, mọi người đều châu đầu ghé tai cùng nhau bàn tán.

“Dấu răng gì?!”

“Trên cổ Ngũ gia có dấu răng.”

Thợ thuyền ở đây hầu hết là người của đảo Hãm Không, những người giúp việc cũng là nha dịch của phủ Khai Phong, trợ giúp là binh lính của Triệu gia quân, ba bên chung sống rất hòa thuận với nhau nữa, cho nên… một truyền mười, mười truyền trăm… chẳng bao lâu mọi người đều rối rít bình luận – Sao trên cổ Bạch Ngọc Đường lại có dấu răng chứ?

Công Tôn được nhắc nhở cũng nhận ra, bắt đầu giật mình: Hắn nghĩ hôm qua Tiểu Tứ Tử ôm tay Bạch Ngọc Đường ngủ, chắc không phải ban đêm nó nằm mơ rồi cắn Bạch Ngọc Đường đấy chứ?

Vì vậy, Công Tôn vội vàng hỏi Bạch Ngọc Đường: “Tiểu Tứ Tử cắn sao?”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Tất cả mọi người cùng nhìn Tiểu Tứ Tử.

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, đột nhiên đưa tay chỉ về một phía…

Mọi người nhìn theo hướng tay Tiểu Tứ Tử chỉ thì thấy được Triển Chiêu đang đứng cách bọn họ không xa.

Vì vậy… mọi người trợn tròn cả mắt.

Bên cạnh Triển Chiêu, Ân Hậu chẳng biết đã đến quan sát vết thương của Bạch Ngọc Đường từ lúc nào rồi, cũng gật đầu xác nhận: Nhìn bốn dấu răng hổ đều tăm tắm kia cũng biết là do ngoại tôn ngài cắn rồi!

Nghĩ vậy, Ân Hậu nhịn không được mà hỏi: “Ban đêm ngươi nằm mơ nên tưởng nó là bánh bao gạch cua mà cắn à?”

Ân Hậu vừa hỏi xong thì đã nghe thấy sau lưng có người nói: “Cung chủ, ngài quá ngây thơ rồi!”

Ân Hậu quay đầu lại thì thấy Hồng Cửu Nương đang híp mắt nhìn, nghiêm túc nhìn Triển Chiêu một lúc rồi lại hai tay bưng mặt, cười đến là rạo rực. “Ai nha! Trẻ tuổi thật tốt quá!”

Bạch Ngọc Đường vô lực.

Trên thuyền, bốn vị ca ca của Bạch Ngọc Đường cũng hiếu kỳ nhìn xuống – Cái gì? Trên cổ Ngọc Đường có dấu răng Triển Chiêu cắn sao?

Tất cả mọi người đều nhìn Triển Chiêu, ý hỏi – Ngươi cắn thật à?

Triển Chiêu nhìn mọi người một cái, sau đó toét miệng cười… Mọi người nhìn rõ ràng bốn cái răng hổ cùng hai hàm răng đều tăm tắp của y, sau đó yên lặng quay sang quan sát vết răng trên cổ Bạch Ngọc Đường, cực kỳ chắc chắn – Không sai! Là Triển Chiêu làm!

Công Tôn sờ cằm: “Nằm mơ cũng là một loại bệnh… có phải gần đây Triển Chiêu quá lo lắng không, mấy ngày trước có vẻ y cũng không được ngủ ngon nữa…”

Hắn còn chưa nói hết thì Triệu Phổ đã vỗ đầu hắn một cái.

Công Tôn xoa đầu, bất mãn trừng Triệu Phổ – Sao lại đánh ta?

Triệu Phổ chẳng còn gì để nói – Ngây thơ!

Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường cũng liếc Thiên Tôn một cái.

Thiên Tôn cười ha hả, đeo lại khăn cho hắn, thắt cho hắn một cái nút thật đẹp, còn vỗ thêm mấy cái.

Bạch Ngọc Đường thấy Thiên Tôn cười vui vẻ như vậy thì cũng rất khó hiểu, thật ra, cả hắn cũng không biết tại sao Triển Chiêu lại phải để lại một dấu răng trên cổ mình nữa.

Riêng Triển Chiêu lại rất hài lòng, lúc này thì tất cả mọi người đều biết trên cổ Ngọc Đường có dấu răng của Miêu gia đây rồi, việc này cũng tương tự như hàng đã được đánh dấu vậy, có kiểm chứng rõ ràng, không kẻ nào giả mạo được!

Lúc này, từ ngoài cửa những tiếng ồn ào truyền tới, chiếc đầu rồng đã được hòa thượng Mộc Đầu khắc xong rồi, đang gắn vào mui thuyền…

Mọi người vừa nhìn sang thì đồng loạt sững sờ.

Cái đầu rồng này không hề đơn giản chút nào, mà là một cái cửu long đầu, xung quanh còn có chín con rồng uốn lượn, gắn vào mũi thuyền vừa khít, tạo nên một sự trầm lắng mà tà khí không sao nói nổi thành lời! Không hiểu sao, cái đầu rồng lớn nhất ở chính diện, từ thần thái cho đến biểu lộ đều có vài phần tương tự với Triệu Phổ, hơn nữa còn có một con mắt lồi, một con mắt lõm, cực kỳ khí phách.

Ân Hậu nhìn thấy cũng phải cất lời khen ngợi: “Không tệ!”

Cùng lúc đó, thuyền buồn cũng đã được Hoàng Nguyệt Lâm tung ra, cầm lấy một đầu dây buồm nhảy ngay xuống dưới… kéo một tiếng, một chiếc thuyền buồm to lớn rơi ra. Trên cánh buồm màu đen có hoa văn cửu long, là quân huy của Triệu gia quân.

Tất cả mọi người đều nhịn không được mà vỗ tay – Thật khí phách quá!

Triệu Phổ cũng cười vui vẻ, gật đầu lia lịa: “Rất giống!”