Sáng sớm, Công Tôn đã bận rộn cả đêm bị đánh thức bởi mấy tiếng kêu lớn, vừa mở mắt ra đã thấy trời sáng rồi. Tiểu Tứ Tử không có trong phòng, mà ở bên giường đối diện, cả Triệu Phổ và Tiêu Lương cũn không thấy.
Công Tôn ngồi phắt dậy, nhớ lại hôm qua sau khi bận rộn cả đêm quay về phòng thì hình như có nghe thấy tiếng Triệu Phổ nói với Tiểu Tứ Tử. “Cha con đã vất vả cả ngày rồi, sáng mai đừng gọi hắn dậy sớm.”
Công Tôn vỗ đầu, cảm thấy mình thật không tốt, mọi người ai cũng bận rộn mà mình lại ngủ nướng như vậy. Nhưng mà…
Bên ngoài vẫn vang lên mấy tiếng “chíp chíp chíp”, cứ như tiếng gà con kêu loạn xạ vậy.
Công Tôn khó hiểu – Gà con ở đâu kêu vậy?
Xuống giường đẩy cửa, ánh sáng mặt trời chói lọi khiến Công Tôn phải chau mày, hơn nữa, cảnh tượng lắc lư trước mắt cũng làm cho hắn suýt nữa thì choáng váng.
Trong sân lúc này, chẳng biết ở đâu ra một đàn gà con đang không ngừng kêu la mà mổ thóc dưới mặt đất.
Tiểu Tứ Tử ở giữa đàn gà, trong tay cầm một bò thóc đang rắc cho gà ăn. Xung quanh bé có một đàn gà con vàng óng đang tranh nhau nhặt thóc.
Lại nhìn xung quanh, đám nha hoàn đang phồng má, ôm ngực mà chảy nước miếng nhìn Tiểu Tứ Tử.
Công Tôn còn đang khó hiểu không biết mọi người lấy gà ở đâu ra thì đúng lúc hắn ngẩng mặt lên định tìm Triệu Phổ… thì lại thấy một người.
Trong nháy mắt, Công Tôn sinh ra một ảo giác, hắn… thấy một thanh niên mặc áo vải thô kệch, mặt mày đen đúa.
Người cầm cây gậy trúc đứng phía trước là Nam Cung Kỷ, còn người đứng sau lưng Nam Cung Kỷ, nhìn chỉ sạch sẽ hơn Cái Bang một chút xíu… lại là Triệu Trinh.
Công Tôn kinh ngạc không thôi, nhìn xung quanh thấy chẳng còn ai ở đây cả, chỉ còn mỗi Ân Hậu đang chống cằm ngáp bên cạnh bàn đá mà thôi.
Công Tôn đến ngồi xuống bên cạnh Ân Hậu, hỏi ngài. “Lão gia tử, mọi người đang làm gì đây ạ?”
Ân Hậu phẩy tay. “Nói muốn thể nghiệm cuộc sống của dân chúng bần cùng.”
Công Tôn suy nghĩ một chút – Chẳng lẽ Triệu Trinh muốn dùng cách này để tiếp cận đám huynh đệ của Bát Tộc kia sao… làm ẩu quá đi?
“Việc này sẽ không có phát sinh gì chứ?” Công Tôn lo lắng.
Nam Cung ở bên cạnh lập tức phụ họa, khuyên Triệu Trinh. “Hoàng thượng nghĩ lại a…”
“Khụ khụ.” Triệu Trinh ngắt lời Nam Cung, cầm cọng rơm chỉ mặt hắn. “Xem ngươi kìa, nhìn thế nào cũng giống hệt thị vệ đại nội, ngươi không thể quê mùa như trẫm một chút à?”
Mọi người lặng lẽ nhìn Triệu Trinh, ý bảo – Vậy ngươi đừng có há miệng là xưng Trẫm có được không?
Mọi người còn đang nói chuyện thì bên ngoài có một đám cao thủ đại nội tất tả chạy vào, người nào cũng đã thay trang phục rồi nhưng vẫn cứ dở nọ dở kia.
Triệu Trinh bất mãn, trừng Nam Cung. “Mang theo nhiều người như vậy làm cái gì?”
“Là Bản vương sắp xếp.”
Triệu Trinh quay đầu lại thì thấy Bát vương ra đang sầm mặt đi vào.
Triệu Trinh lập tức trừng Nam Cung – Ngươi muốn chết à? Dám mật báo với Hoàng thúc!
Nam Cung thầm nghĩ – Nếu thần không báo cho ai mà cứ thế điên theo người, nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì mới gọi là muốn chết thật ấy!
Bát vương gia quan sát Triệu Trinh một lát, lại lo lắng. “Đủ người chưa? Ta sai cả Đa La theo ngươi đi?”
Còn đang nói chuyện thì Qua Thanh cũng chạy vào, hắn mặc bộ y phục tả tơi, mặt đã đen lại còn bôi thêm than đen, nhìn chẳng khác nào cục than cả.
Triệu Trinh nhìn mà giận nha, chỉ vào đám “ăn mày” uy phong lẫm liệt giờ đang vô thức xếp thành một hàng kia, mắng. “Các ngươi có gì giống lưu manh chứ hả? Dẫn các ngươi ra ngoài mất hết mặt mũi của trẫm cho coi!”
Đám thị vệ nhìn nhau.
Nam Cung cũng thấy không giống, nhìn qua cũng sẽ phát hiện ra là giả ngay, hơn nữa đám thị vệ này quá lo lắng chuyện an toàn của Triệu Trinh nên càng dễ lộ hơn.
“Ha ha…” Ân Hậu đang ăn điểm tâm cũng không nhịn cười được nữa rồi, lắc đầu cười lớn.
Triệu Trinh cảm thất mất mặt chết đi được, nói với Bát Vương gia: “Hoàng thúc, có Ân Hậu đi cùng rồi nên sẽ không sao đâu, để bọn họ về đi.”
Bát vương trừng Triệu Trinh.
Triệu Trinh cũng không dám ho he gì, dù sao thì hắn được Bát Vương gia nuôi lớn từ nhỏ mà, bởi vậy chẳng còn cách nào khác ngoài lườm Nam Cung.
Nam Cung thì chỉ có thể nhìn trời, thầm nói, ngươi lại bắt nạt ta.
Triệu Trinh thỏa thuận với Bát Vương gia, cuối cùng Bát vương cũng nhượng bộ, nhưng Triệu Trinh nhất định phải dẫn theo mấy cao thủ đại nội, nếu không thì đừng có đi nữa! Đã thế ông còn ra đòn sát thủ – Nếu không nghe sẽ kể cho Hoàng thái hậu biết!
Triệu Trinh không thể làm khác, mặt cũng buồn so.
Lúc này lại nghe Ân Hậu nói: “Cần nhất không phải là cao thủ đại nội đâu, phải là một cao thủ lưu manh kìa.”
Tất cả mọi người cùng sửng sốt, nhìn Ân Hậu.
Ân Hậu cũng nhìn ra bên ngoài một cái. “Chắc là tới rồi!”
Ngài còn chưa dứt lời thì đã nghe thấy bên ngoài ồn ào huyên náo, lập tức có một thân ảnh màu lam nhảy vào. “Cung chủ!”
Người tới mặc bộ váy màu xanh da trời, hai tay xách váy chạy vào, miệng thì kêu Cung chủ nhưng người thì lao thẳng đến chỗ Tiểu Tứ Tử đang chăm gà.
Mọi người nhướn mày – Đây chẳng phải là Lam Hồ Ly sao!
Lam Hồ Ly vừa ôm Tiểu Tứ Tử vừa cọ lấy cọ để, miệng còn hỏi. “Cung chủ tìm ta tới làm chi?”
Ân Hậu vỗ tay một cái, ngoắc đầu ngón tay gọi Lam Hồ Ly, ý bảo – Mau để Tiểu Tứ Tử xuống, Cung chủ ở đây này!
Lam Hồ Ly híp mắt cười, đặt Tiểu Tứ Tử xuống, nhảy khỏi đàn gà chạy đến bóp vai cho Ân Hậu. “Đột nhiên lại bảo người ta dẫn mấy tên giống lưu manh nhất tới… ngài xem mấy tên này có giống không, nếu không giống ta đi tìm người khác!”
Mọi người nhìn theo hướng tay Lam Hồ Ly chỉ, vừa nhìn cũng phải dở khóc dở cười.
Người mà Lam Hồ Ly mang đến đương nhiên là người của bang Lam Hồ rồi. Bang Lam Hồ chính là nơi tập trung của đám lưu manh, rất nhiều cao thủ, mấy người này đúng là ăn mặc rách rưới, tính cách lưu manh đến cực điểm, nhìn thế nào cũng không ra người đứng đắn được.
Triệu Trinh cũng vỗ tay một cái, quay qua giáo huấn đám thị vệ kia. “Thấy chưa? Đó mới gọi là khí chất! Dẫn ra ngoài mới không bị xấu mặt!”
Mấy cao thủ đại nội nhìn mấy tên lưu manh ngoài cửa, lại nhìn dáng vẻ anh tuấn tiêu sái của mình, tập thể ủ rũ.
Lam Hồ Ly nghiêng đầu nhìn Triệu Trinh, hỏi nhỏ Ân Hậu: “Thằng nhóc kia là ai vậy ạ? Nhìn quen mắt quá!”
Ân Hậu bưng chén trà giới thiệu cho nàng. “Hoàng đế.”
Lam Hồ Ly phản ứng hơi chậm. “Hoàng đế à… A!” Sau đó nàng giật mình hiểu ra, cẩn thận quan sát một chút, vỗ Ân Hậu cái đét. “Ngoại hình cũng được đấy chứ!”
Triệu Trinh hài lòng, cười hỏi Lam Hồ Ly. “Mỹ nhân xưng hô thế nào đây?”
“Khụ khụ…” Công Tôn bị sặc nước trà.
Tiểu Tứ Tử vẫn chuyên tâm chăm gà lúc này cũng ngẩng mặt lên, nhìn Triệu Trinh như muốn nói – Đệ sẽ kể cho Bàn di di nha!
Triệu Trinh gãi đầu, không phải dân chúng bình thường đều gọi như vậy sao?
Mọi người bắt đầu lo lắng, chẳng may Triệu Trinh cho rằng bách tính bình dân đều giống mấy tên lưu manh hắn đánh bạc cùng thì hỏng bét…
Lam Hồ Ly che miệng cười hắc hắc, cảm thấy hoàng đế này cũng rất thú vị.
“Nói mãi…” Lam Hồ Ly không hiểu hỏi Ân Hậu. “Rốt cuộc là muốn làm gì ạ?”
Ân Hậu chỉ Triệu Trinh, ý bảo – Hỏi hắn ấy!
Lam Hồ Ly chạy đến hỏi Triệu Trinh.
Nam Cung chú ý đến bước đi của nàng, nàng đi mà không hề nhìn mặt đất, chạy qua đàn gà mà không giẫm lấy một hạt thóc nào chứ đừng nói gì đến gà, mỗi bước đi đều vô cùng nhanh nhẹn. Nếu hắn nhớ không lầm thì Lam Hồ Ly chính là một trong bảy di nương của Triển Chiêu… Nam Cung hiểu rõ, người này là cao thủ trong cao thủ.
Triệu Trinh mang kế hoạch của mình ra nói cho Lam Hồ Ly nghe.
Sau khi Lam Hồ Ly nghe xong cũng khó hiểu. “Sao ngươi lại phải làm như vậy? Không sợ phí công sao?”
Triệu Trinh khoanh tay nhún vai một cái. “Lam di có biện pháp này hay hơn sao?”
Lam Hồ Ly nhìn chằm chằm Triệu Trinh một lúc rồi đưa tay vỗ bả vai hắn. “Làm hoàng đế như ngươi cũng không tệ, Lam di giúp ngươi.”
Triệu Trinh cười gật đầu, Lam Hồ Ly ngoắc mấy thủ hạ của mình vào, dặn dò họ mấy câu xong thì đám thủ hạ kia bèn ngoan ngoãn đi làm việc.
Sau khi chuẩn bị xong, Nam Cung đưa cây gậy tre cho Triệu Trinh, hỏi: “Không sao chứ ạ?”
Triệu Trinh gật đầu, cầm gậy trúc lùa đàn gà con ra cửa.
Công Tôn tò mò. “Tại sao phải chăn gà con?”
Bát Vương gia thở dài, đứng dậy hành lễ thật sâu với Ân Hậu. “Lão nhân gia, kính nhờ ngài.”
Ân Hậu phẩy tay áo một cái, ý bảo không có gì, xong rồi ngài đi theo Triệu Trinh.
Tiểu Tứ Tử cầm vò thóc định chạy đi xem náo nhiệt một chút, thế nhưng bé chưa kịp đi thì trước mắt lại hiện ra một cảnh tượng thoáng qua.
“A?” Tiểu Tứ Tử gãi đầu, vẻ mặt rất khó hiểu.
Công Tôn liếc mắt nhìn thấy vội chạy đến ôm lấy bé, chạy vào trong nhà rồi mới hỏi. “Con thấy cái gì?”
Tiểu Tứ Tử nói. “Ô… có phải con nhìn nhầm rồi không?”
Công Tôn lo lắng. “Có phải Hoàng thượng gặp nguy hiểm không?”
“Không phải nha.” Tiểu Tứ Tử nói. “Con thấy Miêu Miêu và Bạch Bạch.”
Công Tôn ngây ngời, sau đó lại càng lo lắng hơn, không phải Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đã xảy ra chuyện gì đấy chứ, vội vàng hỏi: “Hai người họ thế nào?”
Tiểu Tứ Tử bĩu môi nghiêng đầu, vẫn rất khó hiểu. “Ô…”
Công Tôn nhìn thấy Tiểu Tứ Tử có vẻ không lo lắng lắm nên cũng hơi buồn bực, chọc chọc nhi tử mình. “Không phải con đã nhìn thấy chuyện kỳ quái gì đấy chứ?”
“Rất là kỳ quái ạ!” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Công Tôn lúng túng, bế nhi tử mình lên, vỗ bụng bé. “Đừng nghĩ nữa, không nguy hiểm là được rồi.”
Tiểu Tứ Tử sờ cái cằm mũm mĩm của mình nghiêng đầu suy nghĩ vấn đề rất là khó hiểu này, nhưng bé nghĩ mãi vẫn không biết chuyện gì xảy ra cả. Lúc này Công Tôn cũng cảm thấy đói bụng rồi, bèn đi tìm Triệu Phổ ăn sáng.
“Triệu Phổ đâu?” Công Tôn vừa đi ra bên ngoài vừa hỏi.
“Ban nãy Cửu Cửu vừa mới ra ngoài cùng Tiểu Đỗ Tử, nói là đi bắt rùa đen gì đó.”
Công Tôn vừa nghe xong thì sửng sốt, sau đó hiểu ra – Triệu Phổ và Bàng Cát đi đối phó Bá Dương Vương rồi sao? Công Tôn giờ mới giậm chân, sao lại không dẫn hắn theo chứ! Gấp muốn chết!
Sau khi chạy khỏi phủ Khai Phong, Công Tôn đến thẳng Cửu vương phủ. Lúc đi ngang qua Thái Bạch Cư đang xây dựng lại, Công Tôn dừng bước hỏi Tiểu Tứ Tử. “Triệu Phổ ở Cửu vương phủ hay ở phủ Thái sư?”
Tiểu Tứ Tử lắc đầu, bé cũng không biết mà.
Công Tôn vẫn đang nghĩ thì đột nhiên lại cảm thấy có người vỗ nhẹ mình một cái, đè lại vai mình.
Công Tôn sửng sốt, một cây đao gác trên cổ hắn rồi.
Tiểu Tứ Tử nhanh chóng ôm chặt cha bé, sợ hãi nhìn về phía sau Công Tôn.
Công Tôn quay đầu lại thì thấy ngay một cái mặt nạ quỷ màu vàng, cả một thân thể to lớn nữa.
“A!” Công Tôn thiếu chút thì kêu lên. Người trước mắt này chính là Ngũ Túc bị Bạch Ngọc Đường đánh cho một trận tơi bời lần trước.
“Sâm Sâm!” Tiểu Tứ Tử gọi một câu, thanh đao của Ngũ Túc vốn dán trên cổ Công Tôn hơi nhích ra ngoài một chút, Ngũ Túc hung hăng hỏi: “Hai ngươi là người của Triệu Phổ sao?”
Công Tôn lắc đầu, Tiểu Tứ Tử gật đầu….
Hai người lại nhìn nhau, Công Tôn gật đầu Tiểu Tứ Tử lắc đầu.
Khóe miệng Ngũ Túc co giật kịch liệt, lại đè chặt bả vai Công Tôn, bắt hai người đi. “Đi theo ta một chuyến!”
Công Tôn nháy mắt với Tiểu Tứ Tử, nhẹ nhàng lắc đầu một cái.
Tiểu Tứ Tử nằm trên lưng Công Tôn nhẹ nhàng phẩy tay ra hiệu cho ảnh vệ sắc mặt đang đen thui ở trên nóc nhà cách đó không xa.
Nhóm ảnh vệ nhìn nhau một cái, cũng hiểu là Công Tôn muốn tự mình vào hang cọp. Vì vậy, một người nhanh chóng đi thông báo cho Triệu Phổ, số còn lại nhanh chóng theo sát bọn Ngũ Túc.
***
Lúc này, ở gần đảo Ác Hồ, chiếc thuyền đen của Hoàng Nguyệt Lâm cũng dần cập bờ, bây giờ mọi người có thể nhìn rõ được đảo Ác Hồ rồi.
Từ vị trí bây giờ của họ nhìn sang thấy có rất nhiều nhà cửa, hẳn là nơi ở của những người sống ở đảo Ác Hồ trước đây. Lúc này mặt trời lên cao, tiết trời quang đãng, vậy mà… cảnh tượng trên đảo Ác Hồ cũng khiến lòng người rét lạnh.
Phòng óc trên đảo bị đốt rụi, cả nửa quả núi đều trống trơn, từng bãi từng bãi mộ hiện ra. Có một số ngôi mồ do không đủ bia đá nên phải dùng bia gỗ thay thế, cảnh tượng thê lương tiêu điều không sao kể siết. Có lẽ những ngôi mộ này là do Diệp Tri Thu và tỷ đệ La Oanh, La Diên cùng nhau đắp lên cho cư dân trên đảo.
Triển Chiêu nhìn làn nước biển mênh mông xanh biếc, bờ cát trắng trải dài, từng hàng cây xanh mượt và kiến trúc nhà cửa rộng rãi thoáng đáng kia, nơi này trước đây hẳn là một tiểu đảo y hệt thế ngoại đào viên, vì sao lại phải hứng chịu nỗi bất hạnh nhường này chứ?
“Cửa vào thung lũng kia chắc là ở mặt bên của đảo, cửa núi hình đuôi cá chắc là ở đằng kia.” Hoàng Nguyệt Lâm dẫn đường, thuyền cứ thế đi vòng quanh đảo, dần dần… dãy núi đá màu đen sừng sững giữa đảo đã hiện ra rõ ràng trước mắt mọi người. Dãy núi cao này vắt ngang qua đảo Ác Hồ hình thành một thung lũng ở giữa. Thung lũng đó chính là nơi cất giấu long cốt của Hình Thiên Hào mà mọi người đang tìm kiếm, và… “quái vật” bị xích sắt xích chặt kia nữa. Nếu truyền thuyết kia là thật thì còn có cả sơn động đã tống tiễn vô số những tử tù lên đường tới quỷ môn quan nữa.
Đúng lúc thuyền sắp đến gần sơn cốc, khi mọi người vừa thấy cái thung lũng kia thì Hắc Thủy Bà Bà vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thân đột nhiên mở mắt, nói. “Nó còn sống!”
Mọi người nhìn nhau.
Hoàng Nguyệt Lâm hỏi. “Con rắn kia ạ?”
Hắc Thủy Bà Bà gật đầu một cái. “Còn có cả…”
Không đợi bà nói xong, Thiên Tôn đã chen vào. “Còn có những người khác nữa.”