Bên cạnh đường lớn ngoài bến tàu trong hoàng thành Khai Phong, dưới một gốc cây lớn có một con ngựa to lớn màu xám đang đứng.
Nhìn kỹ lại, màu lông con ngựa này cũng không phải màu xám, mà là trong lớp lông trắng của nó có xuất hiện đầy những chấm nhỏ màu xám, lại thêm cái bờm màu xám nhạt cho nên nhìn từ xa mới giống một con ngựa xám.
Nhìn cách bố trí yên cương của con ngựa kia cũng biết nó được chăm sóc cẩn thận, trên yên ngựa còn treo hai cây cung, một to một bé.
Lúc này chính là thời điểm nóng nhất, mặt trời cũng lên cao nhất vào buổi chiều, cả con đường đất lớn dẫn vào thành đều khô trắng, chỉ có khu rừng bên cạnh là còn chút mát mẻ.
Trước mặt con ngựa kia có đặt một thùng nước lớn, có cả một thùng cỏ lớn và một chiếc khay táo nho nhỏ nữa. Con ngựa đó đã ăn no, đang phe phẩy cái đuôi mà nghỉ ngơi, nhìn có vẻ rất thỏa mãn.
Đúng lúc này, từ hướng bến tàu phía bên kia đường lớn, có bốn người đi tới.
Bốn người này đều mặc quân phục có số hiệu đồng nhất của quân Tống, nhưng nhìn qua màu sắc quân phục thì họ có thể là Thủy quân tu tiên. Bời vì thường ngày không được huấn luyện đủ, hơn nữa lúc tuyển chọn lại không được kỹ lưỡng cho nên mới có cái kiểu béo gầy đủ loại thế này. Điểm giống nhau duy nhất của họ chính là nhìn qua chẳng có chút sức chiến đấu nào, đi có một tẹo đã uể òa uể oải.
Bốn người vừa đi vừa lau mồ hôi, dùng tay áo quạt gió, còn oán giận tiết trời quái đản.
Người đi đầu tiên là một tên cao gầy, hắn chỉ chỉ cho ba người kia thấy, ý bảo – nhìn kìa!
Ba người kia đều liếc đến đống hành lý trên yên ngựa.
Người cao cao đó nhíu mày với người nhỏ thó một cái, người nhỏ thỏ kia gật đầu.
Cho nên, ba người còn lại đánh động, còn người nhỏ con kia lại chạy đến bên cạnh con ngựa xám kia, đưa tay định lấy hành lý.
Bàn tay của hắn vừa mới động đến bọc hành lý, con ngựa xám kia đột nhiên lại xoay người lại, mông nó quất thẳng về phía hắn.
Tên nhỏ con kia còn đang khó hiểu thì lại nghe một tiếng “phụp”… con ngựa xám kia xì một làn hơi thối thật vang thẳng vào mặt hắn.
“Khụ…” Tên nhỏ con kia rất lùn, cái mặt lại đối diện thẳng chỗ đó của con ngựa xám kia, một quả khí này rất chính xác mà đập thẳng vào mặt hắn, cả khuôn mặt hắn đều tái mét.
Tên nhỏ con kia lăn thẳng ra ngoài, thối đến độ lăn lộn đầy trên đất.
Ba người còn lại cũng chỉ biết cấm ngữ. Tên béo nhất trong bốn tên kia thì đi tới đạp cho tên nhỏ con một cái: “Ngươi là cái đồ ăn hại.”
Nói xong hắn bèn sải bước đi đến, định kéo lại bọc hành lý trên lưng ngựa kia. Ai ngờ con ngựa kia lại đột nhiên xoay người lại.
Tên béo đối mặt với con ngựa xám ấy, cảm thấy hơi sững sờ. Đúng lúc đó hắn lại nghe thấy mấy tiếng “ùng ục” vang lên từ cổ con ngựa, còn đang nghĩ xem đó là tiếng gì thì… con ngựa kia đột nhiên ngẩng mặt lên, “khạc khạc… phụt.”
Chờ đến khi tên béo kia hoàn hồn lại thì… chẳng thấy gì hết nữa rồi!
Chẳng biết con ngựa kia khạc thẳng vào mặt hắn một đống nước dãi hay là đờm cổ hôi thối nữa, tóm lại thứ này dính dính nhớp nhớp dán đầy trên mặt hắn. Hắn đưa tay lên lau một cái, thấy cả mảnh táo đã được nghiền nát vụn luôn.
Con ngựa xám kia cứ thế mở to mắt nhìn, nhìn tên béo ú đang lăn đầy đất cực kỳ tởm lợm kia.
Hai tên còn lại nhìn nhau một cái.
Tên vóc dáng cao cao và tên gầy nhằng lại lưng còng kia bèn chia nhau hành động, một trước một sau bao vậy con ngựa ấy.
Con ngựa xám kia lùi về sau hai bước, trở lại cái dáng vẻ đứng dưới tàng cây như ban nãy.
Tên cao cao kia vọt lên trước, con ngựa xám đó lại đột nhiên hí một tiếng, nâng vó trước lên, hai vó ngựa gần như bổ thẳng xuống mặt của tên cao cao.
Tên cao cao kia bị hai vó trước con ngựa đạp cho thẳng vào người, ngồi phịch xuống đất mà ôm mặt, sống mũi của hắn suýt nữa thị bì nó đạp gãy rồi, máu mũi chảy thẳng ra từ lỗ và từ chỗ rách.
Tên gầy nhom kia vừa đúng lúc đến sau lưng con ngựa, mà con ngựa kia vừa mới hạ vó trước xuống đấy, vó sau đã đá hậu thẳng ra, đạp hắn một cái. Một cước này vung ra… tên gầy nhom kia bay xa thật là xa.
Con ngựa xám vung bờm, đứng dưới tàng cây nghiêng đầu nhìn bốn người kia.
“Ông nội ngươi chứ.”
Bốn tên lính kia bò dậy, cảm thấy bất chấp rồi, trong lòng còn nghĩ sao có thể để một con ngựa như ngươi làm khó được?
Bốn người đồng loạt rút đao ra.
Con ngựa kia nhìn bốn người lăm lăm đao sắc trong tay, bèn xoay người lùi từng bước nhỏ về phía gốc cây, miệng không ngừng “càu nhàu” kêu nhỏ, nghe cứ như đang lải nhải vậy, chẳng biết đang muốn nói gì nữa.
“Biết sợ rồi sao?” Tên cao cao cầm đầu kia lau máu mũi một cái, thẹn quá thành giận, cầm đao vọt tới.
Nhưng mà hắn vừa mới tới phía sau cây đã thấy có gì đó ngáng chân mình, ngã chổng quèo ra ngoài, đầu còn đụng phải một thân cây khô sưng húp. Hắn vừa che đầu vừa quay lại nhìn, thấy thứ vừa nãy ngáng chân mình lại là một cái chân.
Ba người khác cũng đi tới phía sau cây, thấy ở phía sau có một người đang nằm. Người nọ gối đầu lên tay, đang lim dim mắt, mặc một bộ áo màu xanh lam. Nhìn thân hình hắn có thể thấy được là một nam tử cao lớn, không thấy rõ mặt mũi lắm, vì mặt hắn đã bị một chiếc mũ trùm che kín rồi.
Con ngựa xám kia đứng bên cạnh hắn, vẻ mặt nhìn bốn người rõ ràng là đang khiêu khích.
Bốn người hơi do dự. Chỗ này cách bến tàu không xa, mà ở gần bến tàu đều có người của Triệu gia quân, Triệu Phổ cũng ở đây nữa. Mà, mọi chuyện bắt đầu cũng do bọn họ muốn ăn cắp đồ của người ta, chẳng may bị Triệu Phổ biết… ba người vừa nghĩ tới đã sợ đến tóc gáy dựng thẳng rồi.
Ba người ở sau bèn dàn xếp ổn thỏa, quyết định rút lui. Nhưng mà người cao cao vừa mới bị ngã kia lúc này máu nóng đã bốc đến đỉnh đầu rồi, hắn xăm xăm tiến tới nhấc chân đạp lên cái chân vừa mới ngáng khiến hắn ngã lăn của người áo lam kia.
Nhưng mà đúng lúc hắn sắp đạp đến chân đối phương rồi, người áo lam kia lại đột nhiên trở mình, co chân lại, đổi tư thế nằm ngủ tiếp.
Người cao cao kia dùng sức quá mạnh, không kịp thu chân, đạp thẳng lên thân cây khô, đau đến độ hắn phải kêu lên, ôm chân mà nhảy loi choi.
Ba người còn lại nhìn nhau một cái, trùng hợp thế sao?
Lúc này, thấy người áo lam kia duỗi người, đưa tay vé rèm mũ trùm lên một chút.
Sau khi mũ trùm được vén lên, thứ đầu tiên mà mọi người nhìn thấy là hai cái ria mép nho nhỏ, và trên bàn tay kéo mũ có một hình xăm nửa đóa hoa sen.
Con ngựa xám kia cũng bào bào mặt đất, hí vang một tiếng, nhìn bốn người ở đối diện. Không biết có phải mọi người bị ảo giác hay không, sao lại thấy trong ánh mắt nó có chút hả hê chứ.
Lúc này, cái người cao cao kia hình như cũng bình tĩnh lại rồi. Bốn người thấy người vừa lim dim kia đã ngồi dậy, bỏ mũ trùm sang bên cạnh, nhìn bốn người họ, dáng ngồi ra vẻ rất là “đại gia”.
Nhìn lại lần nữa, thì ra người đó là một nam tử tuổi khoảng ba mươi, mày kiếm tuấn lãng, dáng người nam tính cao to, hai hàng ria mép cực kỳ bắt mắt.
Bốn người vô thức nuốt ngụm nước bọt, nhìn thế nào thì cũng không thể đắc tổi nổi vị này đâu. Lại nhìn sang phía cung tên treo bên kia, nghĩ thế nào cũng biết đó có thể là một nhân sĩ giang hồ biết võ công.
Người có ria mép kia ngồi dậy rồi thì lại ngáp một cái, vươn tay vẫy gọi bốn người kia, mở miệng hỏi một câu: “Đánh bạc không?”
Bốn người sửng sốt, nhìn nhau – Đánh bạc á?
Tên ria mép kia lại đưa tay, con ngựa xám tiến lên hai bước, đứng bên cạnh hắn. Tên ria mép cũng không ngẩng đầu lên, chỉ tiện tay lấy một cái hồ lô rượu trên lưng ngựa xuống, mở ra uống một ngụm. Sau đó, hắn lại tiện tay lấy ra hai đĩnh vàng từ trong ống tay áo, nhướng mày một cái, cười cực kỳ lưu manh: “Chơi đại tiểu đi.”
Người ta thường nói thấy tiền sáng mắt, mấy người kia vừa nhìn thấy vàng nguyên đã không thể bước đi nổi nữa rồi.
“Chúng ta không có nhiều vốn để đạt cược như vậy…” Tên cao cao trong số đó nói.
“Không sao.” Tên ria mép kia cười hì hì: “Thắng các ngươi cầm vàng đi, thua ta sẽ hỏi thăm một chuyện.”
Bốn người bàn bạc một chút, cuối cùng tên cao cao gật đầu: “Được!”
Tên ria mép kia cầm một cái lon đến, hỏi bọn họ có xúc sắc không.
Tên cao cao lấy ra một con xúc sắc ném cho tên ria mép kia. Chẳng biết tên ria mép kia làm thế nào mà xúc sắc đã chui vào trong lon rồi. Chỉ lát sau, tiếng xúc sắc vang lên trong hộp theo từng động tác lắc lắc của hắn.
Bốn người nín thở lắng nghe mấy tiếng vang này, cuối cùng tên ria mép kia úp cái lon xuống mặt đất, nhướng mày nhìn bốn người.
Bốn người trao đổi một cái, cùng nhau đặt: “Đại!”
Tên ria mép cười một tiếng, mở nắp lon ra… Trong khoảnh khắc hắn mở nắp, viên xúc sắc đáng lẽ phải là “Bốn, năm, sáu” đột nhiên lại lăn một vòng, biến thành “một, hai, ba” tiểu.
Tên ria mép cười nhìn bốn người.
Bốn người nhụt chí, nhưng mà không thua tiền chỉ phải trả lời mà thôi, cho nên, tên cao cao kia hỏi: “Ngươi muốn hỏi gì?”
“Các ngươi là Thủy quân của triều Đại Tống à?” Tên có râu hỏi.
Bốn người sững sờ, hơi nghi ngờ, hắn hỏi “thủy quân của triều Đại Tống” sao? Chẳng lẽ vị đại gia này là là người ngoại tộc?
Bốn người gật đầu một cái.
Vẻ mặt quân có râu bèn lộ ra một nụ cười đặc biệt vui vẻ, hình như còn chút nguy hiểm nữa, hắn hỏi: “Triệu Phổ có ở quân doanh không?”
Bốn người sửng sốt, không trả lời, chỉ nhìn nhau một cái, rồi cùng nuốt một ngụm nước bọt mà nhìn hắn.
Tên béo hỏi: “Ngươi… hỏi chuyện này làm gì?”
“Một mình hắn ở quân doanh sao? Nghe nói thủy quân phòng thủ không được nghiêm mật lắm, cũng không có nhiều nhân mã.” Tên có râu hơi nheo mắt lại: “Có bao nhiêu người vậy?”
“Ngươi muốn làm gì?” Tên cao cao giật mình, chẳng lẽ người này muốn tới hành thích sao?
Lúc này, tên lùn đứng bên ngoài rừng cây đột nhiên nhìn thấy từ trên đường lớn xa xa bụi tung mù mịt, hình như có một đoàn binh mã lớn đang phi nhanh tới.
Bốn người cau mày.
“Quân doanh của Thủy quân ở hai bên bến tàu.” Tên ria mép kia cầm hai đĩnh vàng quơ quơ trước mặt bốn người: “Nói cho ta biết Triệu Phổ đang ở quân doanh nào, tất cả chỗ này đều là của các ngươi.”
Sắc mặt bốn người đều xanh mét, người cao cao đó lắc đầu: “Ngươi định làm gì? Chúng ta sẽ không nói cho ngươi biết.”
Tên ria mép nhướng mày một cái, rút từ sau lưng ra hai thanh đao ngắn, dà khoảng hai thước, vẻ mặt rất đáng sợ, nói: “Nếu không nói… ta cũng không thể để các ngươi trở về mật báo được.”
Người cao cao đột nhiên đạp tên lùn tịt kia ra ngoài, hét: “Nhanh đi thông báo cho Nguyên soái!”
Nói xong, ba người còn lại đều rút đao vây quanh tên ria mép kia. Tên lùn đó lăn một vòng ra khỏi rừng cây, vội vàng phóng tên lệnh, chạy nhanh về phía bến tàu.
Ánh mắt tên ria mép kia run lên, giơ tay lên giật lấy cây cung ngắn trên lưng con ngựa xám kia, thuận tay rút tên. Ba người cũng không kịp nhìn rõ đã xảy ra chuyện gì… chỉ thấy ngọn tên lệnh còn chưa kịp bay lên trời cao kia đã bị bắn rơi xuống.
Tên lùn đó quay đầu lại liếc nhìn.
Ba người còn lại rút đao đánh về phía tên có râu, nhưng mà chưa đợi ba người đánh đến đã bị đạp ra khỏi rừng cây rồi.
Tên ria mép đi ra, đạp một cước lên đầu cái tên cao cao đó, rút đao ngắn khỏi vỏ.
Tên cao cao nằm trên mặt đất, thét mấy người kia nhanh chóng chạy về báo tin.
Ba người chạy về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn.
Đao của tên ria mép kia đặt lên cổ người cao cao, nói với ba tên lính quèn đang chạy kia: “Các ngươi mặc kệ huynh đệ sao?”
Ba người đó rõ ràng còn do dự.
Nhưng mà người cao cao kia mặt mùi bê bết máu quay qua rống: “Nhìn cái gì! Chạy mau!”
“Triệu Phổ cũng đâu phải cha ngươi, việc gì phải thế?”
“Ta nhổ vào!” Người cao cao kia cũng quát lại hắn: “Nguyên soái nhà chúng ta sẽ làm thịt ngươi!”
“Triệu Trinh ban cho ngươi bao nhiêu bổng lộc chứ? Đáng để ngươi bán mạng sao?” Tên ria mép kia đạp xuống mặt hắn, còn nghiền thêm hai cái nữa: “Mất mạng thế chẳng đáng chút nào!”
“Mất mạng còn tốt hơn là làm tội nhân thiên cổ, ngươi con mẹ nó đừng hòng mơ tưởng!” Người cao cao kia vẫn rất cứng rắn, ngạnh cổ lên: “Cứ đến đi!”
***
Nhưng mà lúc này, ba người chuẩn bị chạy đi báo tin lại ngây ngẩn cả người, tập thể ngu ngơ nhìn về phía đường lớn xa xa.
Người cao kia đợi mãi nhưng chẳng thấy cổ mình ăn đao, đầu cũng không rơi mất, cái chân đang đạp mặt mình kia cũng đã thu lại rồi.
Ba tên lính lác kia cũng ngây ngẩn đứng trên đường lớn mà nhìn đoàn binh mã đang phi nhanh tới, đây mà là người đến hành thích sao? Sao lại mặc quân phục đánh số của Triệu gia quân chứ?
Vừa liếc mắt đã nhận thấy có đến ba bốn ngàn người, tất cả đều là những quân tinh nhuệ mặc y phục đen, khoác áo choàng đen chạy tới, sau lưng mỗi người đều đeo một thanh cung lớn, ống tay phải còn có kí hiệu nửa đóa hoa sen. Trên lưng con ngựa chạy đầu tiên có một kỵ binh đang đeo một cán cờ lớn. Trên mặt màu xanh của lá cờ trắng xám có hình một nửa đóa u liên, còn có một chữ “Long” rất lớn nữa.
Ba tên lính lác kia đều há to miệng, tên cao cao kia cũng ngây ngẩn cả người. Lúc này, con ngựa màu xám kia cũng chạy ra, đứng bên cạnh tên ria mép.
Tên ria mép treo cây cung ngắn lên yên ngựa, tra đao ngắn vào vỏ.
Tên lính cao cao kia há to miệng – đột nhiên hắn nghĩ đến một người…
Lúc này, từ trong đội kỵ binh có một người nhảy khỏi lưng ngựa, rơi xuống hành lễ trước mặt người áo lam: “Tướng quân, nhân mã của U Liên Doanh đã tập trung đầy đủ.”
Còn đang nói chuyện, con ngựa màu xám kia đột nhiên nâng vó trước lên hí dài một tiếng, nhảy một cái đã xông ra ngoài. Ba ngàn kỵ binh kia cũng không dừng lại, chạy theo sát con ngựa kia, lướt qua bên cạnh mọi người, xống thẳng về phía bến tàu.
Người áo lam gật đầu một cái, vung tay lên, kỵ binh vừa mới nhảy xuống kia cũng nhanh chóng xông về phía đàn ngựa, nhảy mấy cái đã trở lại trên lưng ngựa của mình, tiếp tục đi về phía trước.
Bốn tên lính quèn đều há to miệng mà nhìn về phía trước, đoàn kỵ binh màu đen đạp đường đất nhanh chóng chạy đi khiến người ta cảm thấy như bốn bên mặt đất đều rung chuyển cả.
Bốn ngươi còn đang ngây ngốc thì lại nghe có tiếng huýt sáo vang lên.
Cùng nhau quay đầu nhìn lại, thấy người có ria mép kia đột nhiên phất tay.
Bốn người vừa đón, mỗi người nhận được một đĩnh vàng nguyên.
Người có ria mép kia cười: “Mặc dù nền tảng đúng là hơi kém một chút nhưng vẫn còn cốt khí, sau này cứ theo đại gia ta lăn lộn đi. Đúng rồi… trở về mỗi người nhận phạt mười quân côn.”
Nói xong hắn bèn tung người đuổi theo đội ngũ, nhảy một cái đã vọt qua đoàn kỵ binh rồi. Áo choàng màu xanh tung bay trong gió, rơi xuống lưng con ngựa xám chạy đầu tiên. Con ngựa xám đột nhiên tăng tốc, dẫn theo ba ngàn kỵ binh chạy như bay về phía trước, cảnh tượng cực kỳ đẹp.
Chờ đến khi bốn người kia hiểu ra thì thấy trước mắt chỉ còn lại có bùn đất rối mù và cả đĩnh vàng trong tay nữa.
Tên ria mép đó là ai vậy? Còn có thể là ai nữa đây? Đương nhiên là Hữu tướng quân bị Triệu Phổ gọi từ biên quan về để “quản giáo” đám thủy quân kia rồi, Long Kiều Quảng chứ ai.
Mà cái con ngựa xám rất nghịch ngợm kia chính là con thần câu Báo Hoa nhà Long Kiều Quảng, là đồng đảng của bọn Hắc Kiêu, Sơ Thất, Thiên Tinh Đạp và Phong Nha Đầu, tên gọi Yêu Long Ban, nhũ danh gọi Ban Ban.
Từ trên bến tàu xa xa, Triệu Phổ từ xa đã nhìn thấy kỵ doanh U Liên của Long Kiều Quảng đang chạy như điên tới.
Khóe miệng Cửu vương gia lại co giật, tên lắm miệng tới rồi.
Đám lính thủy đều rất tò mò mà ra ngoài nhìn, tất cả đều châu đầu ghé tai đến nghị luận với nhau.
Có một số ảnh vệ nói cho bọn họ biết là hôm nay Long Kiều Quảng sẽ tới thay Trâu Lương huấn luyện thủy quân. Đám thủy quân vừa nghe xong cũng rất vui, bởi vì Trâu Lương nổi tiếng nghiêm khắc, huấn luyện cũng cực kỳ đáng sợ. Đám thủy quân này vốn dĩ đã lâu không được huấn luyện, chịu trận này xong ai cũng eo mỏi lưng đau, không ngừng kêu khổ.
Cho nên, bọn họ vừa mới nghe tên Long Kiều Quảng đến là cảm thấy may mắn quá. Nghe nói vị Hữu tướng quân này tính cách khác hoàn toàn với Tả tướng quân, rất dễ chịu…
Nhóm ảnh vệ thì lại không ngừng thay họ nuốt giọt lệ chua cay. Đây đúng là điển hình cho việc chưa thấy quỷ ma chưa biết cuộc đời này đen tối đến thế nào mà, bọn họ sẽ rất nhớ Trâu Lương cho xem…
Binh mã của Long Kiều Quảng đến trước cửa bến tàu bèn dừng lại, ngẩng đầu lên…
Triệu Phổ tựa vào trên tường thành nhìn hắn.
Long Kiều Quảng giơ tay lên, chào hỏi: “Ê!”
Triệu Phổ thở dài, gật đầu một cái, phất tay, ý bảo – Đại gia, ngươi cứ tự nhiên.
Long Kiều Quảng dẫn đoàn nhân mã của mình vào doanh trại thủy quân.
Trên thành lầu, có mấy vị thống lĩnh của thủy quân rất tò mò mà hỏi Giả Ảnh: “Chẳng phải người ta vẫn nói Hữu tướng quân rất thích nói sao? Đâu có…”
Khóe miệng Giả Ảnh co giật. Bọn họ còn không biết là Triệu Phổ có định ra một quy tắc cho Long Kiều Quảng, khi gặp mặt nhất định chỉ được dùng một chữ để chào.
Long Kiều Quảng xuống ngựa, thấy tất cả thủy quân đã đội hình chỉnh tề mà chờ hắn trong thao trường.
Hữu tướng quân cười một tiếng, nhảy lên đài cao trước thao trường, hỏi: “Ăn cơm xong chưa?”
Các tướng sĩ đều mừng rỡ – Qủa nhiên là người dễ chịu nha, làm gì có vị tướng quân nào vừa gặp mặt đã hỏi xem quân lính ăn cơm chưa chứ?
Cho nên mọi người đều đồng thanh trả lời: “Ăn rồi ạ!”
Long Kiều Quảng hài lòng gật đầu, hỏi tiếp: “Vậy à? Ăn no chứ?”
Bọn lính càng vui hơn, đồng loạt gật đầu: “No.”
Trên thành, Triệu Phổ đỡ trán – Ngây thơ quá rồi!
Lại thấy Long Kiều Quảng cười, hài lòng mà gật đầu.
Hai vị phó tướng mang một cái ghế mà một chiếc bàn trà nho nhỏ lên, trên bàn còn đặt ấm trà.
Các tướng sĩ đều nhìn nhau – Tình hình thế nào?
Lại thấy Hữu tướng quân cười tươi rói mà ngồi xuống ghế, vắt chân, cầm chung trà lên, từ tốn nói: “Ăn no là tốt, chúng ta cứ trò chuyện thâu đêm nhé?!”
Chúng tướng sĩ sửng sốt mất một lúc lâu – Hả?
Ở bên ngoài doanh trại, chúng tướng sĩ của U Liên Doanh đang dựng lều an trí đội ngũ đều đồng tình mà liếc mắt nhìn đám tân binh đang ngồi dưới diễn quân tràng kia – Địa ngục thức đêm tập huấn bắt đầu rồi! Tướng quân đã bắt đầu nhập thần!
***
Trong thành Khai Phong.
Tiếng chiêng trống trên đường cái cực kỳ náo nhiệt.
Trong ngõ nhỏ, mấy võ nhân đeo đao đuổi bắt hai đứa trẻ trong lúc vội vã đã đụng phải Bạch Ngọc Đường.
Đồng thời, Triển Chiêu lại xuất hiện sau lưng mấy võ nhân kia. Vừa nghe thấy bé gái nói ra ba chữ “bọn buôn người”, thế là Triển hộ vệ liền vô cùng hăng hái – Chờ đợi rồi lại đợi chờ bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng giấc mơ đã thành hiện thực rồi! Bọn buôn người đó! Y có thể tận mắt thấy được rồi!
Sau khi mấy võ nhân hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng xua tay: “Không phải! Chúng ta là người của Thiên Bảo Đường!”
Triển Chiêu nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu sang một bên: “Thiên Bảo Đường cũng buôn người?”
Đối phương gấp đến độ gãi đầu gãi tai, nhanh chóng xua tay: “Triển đại nhân, ngài đừng nói bừa, Thiên Bảo Đường chúng ta là danh môn chính phái, sao có thể buôn người được?”
Triển Chiêu hí mắt – Hình như không chịu tiếp nhận chuyện bọn họ không phải là kẻ buôn người, giấc mộng tan biến chỉ trong nháy mắt!
Thiên Bảo Đường quả thực đúng là danh môn chính phái, tổng đường ở ngay trong thành Khai Phong. Đường chủ Trại Thiên Bảo là một trong những nhân vật nổi danh trong võ lâm. Nhà họ Trại cũng là một dòng họ có tiếng trong võ lâm, còn cho ra đời rất nhiều quan lớn, có thể nói là gia lớn nghiệp lớn. Nhưng mà Thiên Bảo Đường cũng không có làm chuyện xấu xa nào, Trại Thiên Bảo và Triển Chiêu với Bạch Ngọc Đường cũng có quen biết, con người hắn cũng không tệ.
“Sao người của Thiên Bảo Đường lại dùng đao đuổi theo hai thiếu niên chứ?” Bạch Ngọc Đường không hiểu.
“Ngũ gia, hai đứa này là tiểu tặc!” Một gia tướng của Thiên Bảo Đường chỉ vật thon dài mà cậu bé kia đang ôm trong ngực, nói: “Bọn họ trộm đao của thiếu chủ nhà ta!”
Bạch Ngọc Đường xoau mặt nhìn hai đứa bé một nam một nữ đang núp sau lưng mình.
“Không phải.” Bé gái đó nhanh chóng nói: “Đao này của bạn ta, bọn họ cướp đi.”
Mấy gia đinh của Thiên Bảo Đường bất mãn: “Ta nói nha vị tiểu thư này, đường chủ nhà chúng ta có thân phận gì chứ, sao có thể cướp đao của ngươi được?”
Cậu bé kia vẫn ôm chặt thanh đao, ý bảo – Không giao cho ai hết.
Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu nhìn nhau một cái, nhìn dáng vẻ của gia đinh và của bọn trẻ đều không nói dối, chẳng lẽ có hiểu lầm gì sao?
Triển Chiêu tò mò hỏi: “Đó là đao gì?”
“Một trong những thanh đao mà Thiếu chủ nhà ta cất giữ.” Gia đinh nhà họ Trại giải thích.
Triển Chiêu cũng biết Trại Thiên Bảo thích sưu tập binh khí.
“Thiếu chủ nhà ta sao lại cướp đao của trẻ con được?” Mấy gia đinh kia rất khí thế.
Nhưng mà cô bé kia lại cười mỉa mai, nói: “Chỉ với chút võ mèo quào của thiếu chủ ngươi, sao có thể sử dụng được cây đao này chứ? Thanh đao này, nếu không phải hắn trộm được thì cũng là nhặt được, nhưng chắc chắn không phải là của hắn mà là của bạn ta. Đao còn người còn, ta chỉ lấy về hoàn nguyên chủ mà thôi.”
“Hỗn xược…” Gia đinh kia vừa mới rống lên đã bị Triển Chiêu cầm cây tăm trúc vừa mới xiên thịt gà đã được y ăn hết ban nãy châm luôn lên trán, nói: “Nói chuyện với cô nương phải nhã nhặn chút, không được y như đám buôn người thế.”
Bọn gia đinh bị đâm đau đến độ kêu gào, trong nháy mắt, trên gương mặt cô bé và cậu bé kia, vì không nhịn được cũng xuất hiện nụ cười thoáng qua.
Bạch Ngọc Đường than thở – Qủa nhiên Triển Chiêu vẫn day dứt chuyện bọn buôn người mà…
Triển Chiêu lại nhìn cô bé kia một chút. Võ công của Trại Thiên Bảo cũng coi như khá tốt, sao cô bé này lại nói là chút võ nghệ mèo cào được?
“Triển đại nhân.” Gia đinh biết rõ đã đụng phải Triển Chiêu rồi mà còn muốn cướp đồ trên tay bọn trẻ về rất phiền phức cho nên bất đắc dĩ nói: “Đao này quả thực là của thiếu chủ nhà ta, nếu các ngài không tin có thể dẫn cả người và đao đến đối chất với Thiên Bảo Đường của chúng ta cũng được. Hai người này thực sự là kẻ trộm, ngài lại là quan sai.”
Triển Chiêu sờ cằm, gật đầu một cái, nói: “Đúng vậy, ta là người làm quan quản chuyện này đúng là không tốt lắm…”
Đúng lúc đám gia đinh đang thở phào nhẹ nhõm thì Triển Chiêu lại vỗ tay đánh bộp một cái, nhướng mày với Bạch Ngọc Đường: “Ta mặc kệ, người giang hồ, ngươi giải quyết đi.”
Nói xong, Triển hộ vệ lại lắc lư đi về tiếp tục ăn cánh gà với bọn Tiểu Tứ Tử.
Mấy gia đinh kia há to miệng, lại còn nói mặc kệ nữa… thế cũng được sao?
Cuối cùng, mọi người đồng loạt nhìn sang Bạch Ngọc Đường và hai đứa nhỏ đang núp sau lưng Bạch Ngọc Đường kia.
Bạch Ngọc Đường cũng hết nói nổi, con Mèo tặc kia vừa thấy không phải là bọn buôn người thì chẳng còn hứng thú nữa, chạy nhanh thật.
Trại Thiên Bảo cũng chỉ quen biết sơ sơ với Bạch Ngọc Đường mà thôi, Ngũ gia cũng chẳng sợ đắc tội hắn. Mà cô bé kia nói cũng đúng, mặc dù Trại Thiên Bảo cũng dùng đao nhưng mà cũng không thuộc cấp độ Đao Khách được.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn bé trai kia một chút, hỏi: “Ta có thể xem qua đao được không?”
Bé trai nhìn bé gái, bé gái gật đầu một cái.
Bé trai mở tấm vải ra.
“Không được mở ra.” Gia đinh đột nhiên hét lên.
Ngũ gia cau mày, quét mắt qua mấy gia đinh đó, khiến cho mấy người đó sợ lui cả lại.
Gia đinh cầm đầu cố can đảm nói: “Không… không thể mở ra! Thiếu chủ nhà ta dặn không được để người khác nhìn thấy thanh đao này.”
Bạch Ngọc Đường nhìn hắn một cái, hỏi: “Thiếu chủ nhà ngươi lấy được đao này từ đâu?”
“Ách…” gia đinh lắc đầu: “Ta… ta chẳng qua chỉ là một hạ nhân mà thôi, ta cũng không rõ.”
Bạch Ngọc Đường không thèm để ý đến hắn nữa, quay sang nhìn hai đứa nhỏ kia một chút, hỏi: “Ngươi ngươi lấy được đao thế nào?”
Bé gái nói: “Muội giả thành nha hoàn xâm nhập vào Thiên Bảo Đường, sau đó lấy từ trong kho đao của Trại Thiên Bảo ra.”
“Xem đi!” Gia đinh kia nhảy cao ba thước.
“Đao này vốn là của bạn ta, ta không có trộm mà đến lấy về.” Giọng bé gái rất cao: “Trong kho đao của Trại Thiên Bảo có đến gần bốn mươi cây đao, cây nào cũng rất quý giá, tại sao ta không lấy cây nào mà chỉ cầm cây này về thôi chứ.”
Nói xong nàng nói với bé trai kia: “Mở tấm vải ra cho Ngũ gia nhìn.”
Gia đinh vừa định ngăn cản nhưng mà bé trai kia đã mở ra rồi…
Bạch Ngọc Đường vừa liếc mắt nhìn, đã sửng sốt… thấy nửa đoạn chuôi đao lộ ra bên ngoài không phải được chế tạo bằng vàng, bạc, đồng hay bất cứ loại kim loại nào, mà bằng xương!
Bạch Ngọc Đường nhìn hai đứa nhỏ kia, hỏi: “Các ngươi nói là mang đao về cho bạn sao?”
Hai người gật đầu.
“Bạn các ngươi tên gì?” Bạch Ngọc Đường hỏi: “Hắn còn sống không?”
Bé gái nhìn Bạch Ngọc Đường, nói nhỏ: “Một người tên Diệp Tri Thu! Còn sống!”
Bạch Ngọc Đường từ từ tránh sang bên một bước, nói với hai người: “Đi thôi.”
Hai người vui mừng, nói tiếng tạ ơn với Bạch Ngọc Đường, chắp tay xong chạy đi.
Mấy gia đinh kia gấp đến giậm chân, vừa định đuổi theo nhưng Bạch Ngọc Đường đã giơ Vân Trung Đao lên chặn lại.
Mọi người nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường nhìn đám gia đinh một chút, nhàn nhạt nói: “Tam Nhận Cốt Đao chính là vật của Diệp Tri Thu, không phải của Trại Thiên Bảo.”
Đám gia đinh nhìn nhau một cái, bất lực, chẳng còn cách nào khác là chạy về phục mệnh.
Bạch Ngọc Đường cau mày đứng ở đó, nhìn hai đứa nhỏ biến mất trong đoàn người, vẻ mặt cũng nghiêm túc hơn mấy phần.
Triển Chiêu cầm một xiên gà rán quay lại, hỏi: “Không phải Diệp Tri Thu đã chết sao?”
Bạch Ngọc Đường nói: “Nhưng vẫn chưa tìm được thi thể.”
Triển Chiêu tò mò: “Thanh đao kia có phải là…”
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Là Tam Nhận Cốt Đao.”
“Ngươi có giao tình với Diệp Tri Thu sao?” Triển Chiêu tò mò.
“Có một duyên gặp mặt, tính cách quái lạ nhưng mà công phu rất tốt.” Bạch Ngọc Đường nói.
“Vậy, ý là Ngũ gia đang xen vào chuyện của người khác hả?” Triển Chiêu cười tươi rói hỏi hắn: “Cứ thế đắc tội Trại Thiên Bảo sao?”
Bạch Ngọc Đường quay mặt sang nhìn Triển Chiêu: “Đúng thế, nhỡ đâu người ta tìm ta trả thù thì phải làm sao giờ?”
Triển Chiêu cười đến hạnh phúc, một tay quàng vai hắn, vỗ ngực mình: “Đừng sợ, Miêu gia sẽ che chở cho ngươi!”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đưa tay vỗ vỗ Tiểu Tứ Tử phía trước, hỏi mượn bé cái khăn tay.
Tiểu Tứ Tử rút một chiếc khăn tay giao cho Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường đưa tay cầm khăn, giơ ra trước mặt Triển Chiêu.