Trong Hoàng cung, Triệu Trinh vốn đang cùng Bàng phi dỗ cho Hương Hương ngủ, bỗng nhiên nghe thấy một trận nổ vang.
Không hổ là người làm mẹ, Bàng phi nghe xong mà mặt mày biến sắc, nhanh chóng bịt kín tai của Hương Hương.
Triệu Trinh cũng giật mình, hai phu thê đều lập tức nhìn mặt con mình… chỉ thấy khuôn mặt Hương Hương vẫn hồng hào, lúc ngủ vẫn mang vẻ mặt tươi cười, ngủ rất ngon.
Hai người thở phào nhẹ nhõm. Triệu Trinh đứng lên mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy Nam Cung đã rơi xuống sân rồi.
Hai người nhìn nhau một cái, Nam Cung chỉ một ngón tay về bầu trời phía Tây.
Triệu Trinh theo hướng nhìn sang, trợn tròn mắt.
Chỉ thấy một tòa cung điện đang lơ lửng giữa trời, bay về phía xa.
Triệu Trinh dụi mắt nhìn kỹ, chắc chắn mình không bị lỗi giác rồi, đồng thời cũng xác định – Tòa cung điện đang bay kia chính là điện Tứ Hải.
Gần đây vị Qúy phi này cũng có một cái tật, sao mà lúc nào cũng cảm thấy bất an thế chứ? Ngày nào cũng gặp chuyện chẳng lành cả.
Triệu Trinh an ủi nàng: “Không sao, nhà sập mà thôi, Trẫm đi xem một chút, nàng ngủ sớm đi.”
Bàng phi gật đầu. Triệu Trinh xoa đầu nàng một cái rồi xoay người ra cửa.
Triệu Trinh dẫn theo Nam Cung đến vườn Phù Dung trước cửa điện Tứ Hải, vừa nhìn qua cũng chỉ biết dở khóc dở cười.
Thấy đám thị vệ như vừa lăn một vòng qua chuồng lợn mà ngã đầy đất, cả người đầy đất cát. Vị trí điện Tứ Hải lúc này chỉ còn lại cái hố to, bốn phía đất cát bụi mù, rất hỗn độn.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Triệu Trinh hỏi Nam Cung.
Nam Cung gọi một thị vệ ở gần đó đến, thị vệ kia báo cho Triệu Trinh: “Ban nãy đột nhiên có một trận gió lốc, gió cực to, thổi gãy cả cây cối xung quanh. Sau đó, chúng thần nghe thấy mấy tiếng “rắc rắc”, điện Tứ Hải bắt đầu lung lay, mặt đất xung quanh cũng xuất hiện đầy những vết nứt. Cuối cùng điện Tứ Hải đột nhiên nhô lên, cứ y như bị thứ gì đó kéo trời lên vậy, sau đó, có rất nhiều đồ đạc bị gió lốc thổi bay, cả đến mấy thị vệ cũng bị thổi bay ra ngoài nữa.”
Triệu Trinh cảm thấy thật khó tin, cho dù gió lớn đến đâu đi nữa thì cũng làm sao có thể thổi bay cả một tòa lầu được.
“Oá!”
Đúng lúc này, mấy thị vệ đang châu đầu nhìn xuống hố bỗng hét toáng lên.
Triệu Trinh cũng bị dọa sợ hết hồn. Nam Cung vô thức nắm chặt chuôi đao, chắn trước Triệu Trinh…
Cùng lúc đó, trong hố sâu tối đen như mực hình như có thứ gì đó đang lay động. Sau đó, một cánh tay chọc thẳng lên, bám lấy miệng hố, hình như đang chuẩn bị bò lên.
Tất cả mọi người đều khẩn trương, nín thở ngưng thần nhìn chằm chằm cái tay kia.
Một lát sau, một cái đầu nhô ra, đầu óc mặt mũi đầy đất, hai tay bám lấy miệng hố, một người đất leo lên, nằm trên miệng hố thở dốc không ngừng.
Mọi người nhìn hắn chằm chằm một lúc, đồng thanh kêu lên: “Qua Thanh?!”
Người đất kia thở dài một hơi rồi, hồi phục trở lại: “Phù… suýt nữa ngạt chết rồi.”
Nam Cung đi tới, vỗ đầu hắn: “Sao ngươi lại ngã xuống đấy?”
“Ta thấy nhà sắp bay nên mới định kéo lại.” Qua Thanh ngẩng đầu lên, rồi đột nhiên như nhớ ra cái gì đó bèn chỉ xuống cái hố to, kêu lên: “Nhiều tiền lắm!”
Nam Cung không hiểu: “Tiền sao?”
“Bên trong đó có rất nhiều vàng bạc. Ban nãy ta suýt nữa bị chôn sống đấy.”
Nam Cung sai mấy thị vệ cầm đuốc tới, soi xuống dưới hố, thấy trong hố có rất nhiều hòm đầy ắp, một số cái còn bị bung nắp vung vãi khắp nơi, tất cả đều là vàng bạc.
Trên miệng hố còn có mấy thị vệ nhặt vàng bạc về chất thành đống, tất cả đều nói là ban nãy có không ít bị gió cuốn đi, văng đầy đất.
Triệu Trinh nghi ngờ: “Tại sao ở lòng đất dưới điện Tứ Hải lại giấu tiền?”
“Không phải dưới lòng đất đâu ạ.” Qua Thanh nói: “Lúc điện Tứ Hải sắp bay, thần thấy nhà bay đi bèn nhảy lên định kéo lại. Bên dưới điện Tứ Hải vẫn còn mấy tầng nữa, cứ như một cái hòm lớn vậy. Thần thấy tầng bên dưới hình như kéo theo thứ trông như sợi dây thừng cho nên mới kéo một cái. Ai ngờ vừa kéo xong đã mở ra ngay, tiền rơi thẳng xuống, thần cứ thế bị chôn dưới đất luôn.”
“Thứ mà hắn kéo mở ra có thể là cơ quan.”
Lúc này, một giọng nói truyền đến, nhóm Triệu Trinh quay đầu lại xem, thấy người nói chính là Bạch Ngọc Đường. Triệu Phổ cũng theo đến phía sau, mà phía sau nữa, ảnh vệ khiêng theo mấy cái hòm chứa toàn vàng bạc, tất cả đều bị rơi xuống phủ Khai Phong.
“Cơ quan sao?” Triệu Trinh hỏi Bạch Ngọc Đường.
“Điện Tứ Hải có rất nhiều cơ quan, đó có thể là một cái hòm kho báu. Sở dĩ có một cái hố lớn như thế ở dưới đất là vì cả mấy tầng nằm sâu dưới đất thật ra đều là một cái hòm, cơ quan nằm ở trên mặt đất. Phần nằm trên mặt đất chẳng có chút giá trị nào, chỉ dùng để che mắt mà thôi.” Bạch Ngọc Đường nói: “Vì muốn bảo vệ cơ quan dưới đất nên cửa mở sẽ nằm ở dưới cùng, muốn lấy tiền ra, phương pháp duy nhất là phải quật cả điện Tứ Hải lên, sau đó mở nắp ở bên dưới… Qua Thanh chẳng qua là gặp may mà thôi.”
Mọi người nhìn Qua Thanh đầu tóc mặt mày đầy đất và một cái hố đầy tiền bạc đều có chung suy nghĩ, chẳng lẽ kẻ ngốc luôn gặp may thật à? Dù sao thì người thấy nhà bay còn cố kéo một cái cũng không nhiều lắm…
Triệu Trinh đưa tay vỗ đầu Qua Thanh một cái, gật đầu: “Lập công lớn! Trọng thưởng!”
Qua Thanh nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu – Há?
Triệu Trinh nhìn điện Tứ Hải vẫn còn đang bay xa xa: “Vậy cái đó giờ phải làm sao?”
“Đuổi theo kéo lại chứ sao.” Triệu Phổ nói.
Triệu Trinh đang định sai Nam Cung đuổi theo thì nghe thấy một tiếng kêu lanh lảnh từ trên truyền xuống. Mọi người ngẩng đầu, một bóng đen cực lớn xẹt qua.
Yêu Yêu bay ngay phía trên Hoàng cung, bắt đầu lượn quanh. Triển Chiêu ngồi trên lưng Yêu Yêu, vẫy tay gọi Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường nhảy lên lưng Yêu Yêu. Yêu Yêu giương cánh đuổi theo ngôi điện Tứ Hải đang bay càng lúc càng xa, cảm giác như sắp đụng phải ngọn núi rồi kia.
Mà bên ngoài Hoàng thành, Âu Dương và Trâu Lương dẫn người bọc từ hai hướng, đuổi theo tòa lầu nhỏ kia.
Triệu Trinh khoanh ty nhìn chằm chằm về phía tên lệnh phóng lên xa xa, thở dài: “Thật muốn nhanh chóng sinh con trai quá.”
Nam Cung khó hiểu nhìn hắn.
Triệu Trinh giận hừ hừ, phất tay áo bỏ đi: “Khi nào Trẫm mới được thoái vị chứ, phiền thật.”
***
Triệu Phổ cũng bất lực, sai người vét hết đống vàng trong hố kia lên.
Bên này vẫn còn hỗn loạn, Triệu Phổ đến hành lang gần đó, nghĩ hay là mình cũng đến chỗ điện Tứ Hải kia xem chút đi.
Đúng lúc này lại thấy ở con đường cách đó xa xa, có một thái giám nhỏ tuổi đang nhìn dáo dác về phía này.
Dù sao thì cũng là Đại nguyên soái thống lĩnh ba quân, ánh mắt của Triệu Phổ đương nhiên là người thường không chịu nổi rồi. Thái giám nhỏ kia bị dọa cho co rúm cả người lại.
Triệu Phổ khẽ cau mày, đi tới xem.
Thái giám nhỏ kia núp sau một cây cột ở hành lang. Vì thân hình quá nhỏ gầy cho nên gần như không thể nào thấy được, vẫn còn đang vỗ ngực thở. Hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn lại lần nữa, lại thấy bên người có một mảng đen thui, ngẩng mặt lên… Triệu Phổ đang đứng bên cạnh hắn.
Thái giám nhỏ kia sợ đến tê liệt.
Triệu Phổ buồn cười: “Ngươi làm sao thế?”
“Ách… Cửu vương gia.” Thái giám nhỏ đó cứ lắp ba lắp bắp.
Triệu Phổ ngoắc tay gọi hắn đứng dậy, không cần hành lễ, còn hỏi: “Ngươi là người cung nào? Mờ mờ ám ám như thế định làm cái gì?”
“Không phải… nô tài đến đưa bấc đèn.” Thái giám nhỏ kia đưa cho Triệu Phổ nhìn hộp bấc đèn trong tay, trong đó có đựng đậy bấc đèn hương nho.
Triệu Phổ gật đầu một cái: “À, ở Đằng Hương Các hả?”
“Vâng.” Thái giám nhỏ kia gật đầu một cái.
Triệu Phổ đánh giá hắn một chút, chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi mà thôi, nhìn kỹ một chút, nói: “Ngươi là nữ à?”
“Sư phụ tiểu nữ sai tiểu nữ đến đưa bấc đèn.” Thái giám nhỏ kia gật đầu một cái, y phục mặc nhìn qua cũng không vừa người lắm.
Triệu Phổ gật đầu. Đằng Hương Các chính là nơi làm nhang đèn lớn nhất Khai Phong. Tất cả bấc đèn trong cung đều đặt từ nơi đó, mỗi lần đều do học trò ở đó đưa đến, có cả nữ nữa. Bởi vì làm bấc đèn cũng là một nghề kiếm sống cho nên có khá nhiều người đến học nghề, cả nam nữ đều có. Khi vào cung đều theo một luật lệ phải ăn mặc theo cách của thái giám, được thị về dẫn vào, sau đó lại do thị vệ dẫn ra.
“Ban nãy, một tiểu ca thị vệ dẫn tiểu nữ vào… sau đó đột nhiên nhà bay đi, hắn bèn nhảy qua. Tiểu nữ chạy theo hắn mấy bước đã thấy hắn biến mất, sau đó tiểu nữ cứ đi lòng vòng rồi lạc đường…”
“À.” Triệu Phổ gật đầu một cái: “Ta tìm một thị vệ dẫn ngươi ra ngoài.”
Cô bé đó thấy Triệu Phổ định đi, đột nhiên lấy hết can đảm kêu lên: “Chuyện đó, Vương gia, tiểu nữ nhìn thấy!”
Triệu Phổ sửng sốt: “Ngươi thấy cái gì?”
“Yêu quái!”
Triệu Phổ nhìn nàng: “Yêu quái sao?”
“Vâng!” Cô bé gật đầu: “Một người mặc y phục trắng. Lúc tiểu nữ chạy vào thì hắn đứng ở chỗ đó, sau đó hắn lách người một cái rồi biến mất.”
Cô bé chỉ về phía vườn Phù Dung ở khu vườn phía Tây: “Gần chỗ cửa đá.”
Triệu Phổ cau mày: “Tại sao ngươi nói hắn là yêu quái? Hình dáng hắn thế nào?”
“Dạ, nhìn có vẻ rất già, râu trắng, mặc áo trắng, ở chỗ này trên mặt…” Cô bé vừa nói vừa chỉ vào sống mũi bên trái: “…có một cái bớt hoặc một thai ký gì đó, móng tay rất lớn, lớn khoảng từng nào thì tiểu nữ cũng không nhìn rõ lắm. Nhưng mà, trên người hắn có gió rất lớn, tiếp đó, ánh mắt hắn hình như có màu vàng nữa. Tiểu nữ bị gió thổi ngã vào trong bụi cỏ.”
“Màu vàng?” Triệu Phổ cau mày.
“Vâng… Tóm lại là nhìn rất sáng.” Cô bé gãi đầu.
Triệu Phổ im lặng – Người mà nàng ta nhìn thấy là một cao thủ. Chỉ có lúc cao thủ vận nội lực lên mức cực hạn thì ánh mắt mới lộ sắc vàng, thực ra thì cũng không phải loại ánh sáng vàng mà nói đúng hơn chính là ánh mắt sáng lấp lánh, cặp đồng tử mắt sẽ nhạt màu đi nên mới khiến người ta có ảo giác là màu vàng.
Trận gió quái dị vừa rồi chắc không phải tự dưng sinh ra, hẳn là do người có nội lực cao cường tạo ra. Mục đích là đề phòng có người giống như Qua Thanh đột nhiên xông lên kéo cái dây thừng kia. Hắn ta không thể ngờ được hướng đi của Qua Thanh khác với những thị vệ khác, có thể hắn đi cùng hướng với người đang phát nội lực, hơn nữa Qua Thanh còn có được nội lực của phái Thiên Sơn, cũng chẳng phải là thị vệ bình thường… cho nên mới lập được cái công lớn như thế.
Triệu Phổ hỏi cô bé kia: “Ngươi tên là gì?”
“Trần Thất Thất.” Cô bé trả lời.
Triệu Phổ gật đầu một cái, sai Giả Ảnh dẫn cô bé đến phủ Khai Phong, tìm Công Tôn vẽ chân dung của người áo trắng kia, đồng thời hỏi thử nhóm Thiên Tôn xem có biết chút gì hay không, dù sao thì có được nội lực thế này chắc chắn không phải là người bình thường.
Sau khi Giả Ảnh dẫn cô nương kia đi rồi, Triệu Phổ đột nhiên hỏi: “Người có biết ai như vậy không?”
Vừa hỏi xong, từ phía sau cây cột, Yểu Trường Thiên đi ra, dựa vào lan can hành lang mà nhìn Triệu Phổ: “Người thì ta không biết nhưng mà võ công thì ta đại khái biết được thuộc loại nào.”
Triệu Phổ nhìn ông.
“Võ công đó gọi là Kinh Phong Chưởng, nghĩa như tên gọi, rất dễ hiểu đúng không?” Yểu Trường Thiên hỏi.
Triệu Phổ gật đầu một cái.
“Không có nhiều người biết võ công loại này lắm, bởi vì nó rất khó học.” Yểu Trường Thiên nói: “Tính chất hơi tương tự như Cách Không Chưởng của Thiên Tôn, để lừa người cực tốt. Năm đó, trên giang hồ có một tên lừa gạt giả mạo Thiên Tôn, biết loại võ công này.”
“Giả mạo Thiên Tôn sao?” Triệu Phổ cau mày: “Chẳng phải rất cao tuổi rồi?”
“Nhưng trên mũi người đó không có thai ký cũng không có bớt, ta chỉ nhớ người đó họ Chu.” Yểu Trường Thiên nói: “Sau đó người này đã được Ngân Yêu Vương cảm hóa, quay sang làm quan, có vẻ sống cũng không tệ lắm, là một người giảo hoạt.”
“Chu sao?” Triệu Phổ đột nhiên cau mày: “Thứ trên mũi đó, nếu không phải là thai ký, không phải bớt, liệu có phải là vết sẹo không…”
Yểu Trường Thiên nhìn hắn một chút: “Có người như thế à?”
Triệu Phổ đột nhiên cười một tiếng: “Con biết ai đang giở trò rồi!”
Nói xong cứ thế xoay người đi.
Yểu Trường Thiên khoanh tay lắc đầu, đám trẻ bây giờ đứa nào cũng thích lẩm bẩm một mình à?
***
Ở núi phía Tây.
Một tiếng vang rất lớn nổ ra, điện Tứ Hải đụng phải sườn núi, nát bét. Gạch vỡ ngói vụn y như núi lở, cuồn cuộn lăn xuống, cũng may có một cái thung lũng ngăn lại cho nên ngoại trừ một số loại côn trùng chuột bọ rắn rết ra thì cũng không làm hại đến ai, coi như may mắn lắm rồi.
Yêu Yêu dừng lại trước ngọn núi, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường rơi xuống sườn núi, nhìn điện Tứ Hải đã bị vỡ nát thành một đống phế tích.
Ở chân núi, nhân mã của Âu Dương cũng đã tới, mọi người tìm dọc theo đống đổ nát cũng không thấy người nào, chỉ tìm thấy một ít ngân lượng rải rác. Số lượng cũng cực kỳ ít do đa số đã rớt lại trong cái hố to đùng ở Hoàng cung rồi, một phần khác thì lại rơi trong phủ Khai Phong.
Số vàng bạc rớt xuống phủ Khai Phong có thể cũng do trùng hợp mà thôi, vì người dùng nội lực tạo gió rít ấy không ngờ được vàng bạc sẽ rớt xuống cho nên một phần đã bị thổi đi. Có thể là do lầu Miêu Miêu quá cao, đồ vừa bay đến đó đã bị chặn lại, cứ thế rớt xuống trong sân của Triển Chiêu.
“Miêu nhi.”
Trên lưng chừng núi, Bạch Ngọc Đường gọi Triển Chiêu lên.
Triển Chiêu chạy lên, thấy trên một thân cây rất lớn có một cái cột nhà, trên cây cột còn có một dây xích ống hóa được chế tạo bằng băng thiết, xích khóa cũng rất dài.
Triển Chiêu sai người tìm kiếm, tổng cộng tìm được bốn dây xích sắt bằng băng thiết như vậy, mỗi dây đều buộc chặt vào một cây cột trụ.
“Điện Tứ Hải bị kéo từ lòng đất ra như vậy à?” Âu Dương Thiếu Chinh hỏi.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một cái, muốn làm được như vậy thì phải cần bao nhiêu sức chứ? Cho dù có bốn người nội lực cao cường kéo bốn chiếc dây sắt ở bốn bên hẳn là cũng khó mà kéo được cả điện Tứ Hải lên đi? Nếu như kéo từ phía trên hẳn là cũng có thể, nhưng mà muốn đứng giữa không trung lâu như vậy thì trừ phi có cánh, còn nếu là con người hẳn là cũng phải nghỉ lấy hơi chứ?
Lúc này, Trâu Lương đi tới, trong tay cầm một mảnh vải, hình như đang bọc thứ gì đó. Hắn đưa cho Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường: “Thị vệ nhặt được trên đường đấy.”
Triển Chiêu cầm lấy, mở ra nhìn, thấy một chiếc lông chim màu xám rất to, rất dài, còn dài hơn cả cánh tay người nữa.
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Chim gì mà lông dài thế?”
Yêu Yêu đứng bên cạnh, thấy chiếc lông chim kia thì xán tới ngửi thử một cái. Sau đó, nó có vẻ chán ghét mà quay ngoắt mặt một cái.
Bạch Ngọc Đường vỗ nó, Yêu Yêu ngẩng mặt nhìn lên trời.
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cũng ngẩng mặt nhìn lên trời… Tối nay mây rất dày.
Triển Chiêu khẽ cau mày, lên lưng Yêu Yêu, vỗ cái đầu nó.
Yêu Yêu vung cánh, nhảy một cái đã lủi lên giữa không trung, hướng thẳng lên trời cao, xuyên thẳng lên tầng tầng lớp lớp mây phía trên.
Mọi người vẫn còn ngửa mặt nhìn bên dưới… đột nhiên thấy sau tầng mây bỗng có một con chim rất lớn ngã ra.
Tất cả mọi người không nhịn được phải cau mày… Mặc dù cách rất xa nhưng mà cũng có thể nhận thấy nó rất to.
Đồng thời lúc đó, Yêu Yêu cũng bay ra, đụng vỡ con chim to đó, lao thẳng xuống phía dưới… Nhìn lại lúc này, sau lưng Yêu Yêu có ba con chim cực kỳ hung hãn đuổi theo.
Bạch Ngọc Đường cau mày: “Chim này lớn cỡ Yêu Yêu, xem ra Tiểu Tứ Tử không hề nhìn lầm rồi. Bọn chúng nấp sau tầng mây cho nên mới không bị phát hiện.”
Vừa nói Bạch Ngọc Đường vừa nhìn xung quanh một lần, hỏi Âu Dương Thiếu Chinh: “Có giáo dài không?”
Giả Ảnh lấy một chiếc giáo dài trong tay một quân binh đưa cho Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cầm lấy, nhẹ nhàng phất tay với Yêu Yêu đang lao xuống.
Triển Chiêu đang ở trên lưng Yêu Yêu bèn vỗ cổ Yêu Yêu một cái. Yêu Yêu đột nhiên quẹo sang bên… bay thẳng sang hướng khác.
Chỉ trong một khắc như vậy, Bạch Ngọc Đường nghiêng thân, vung tay về phía con chim to đuổi ngay sát Yêu Yêu ban nãy… giáo dài bay ra, mang theo một luồng nội lực, rất chính xác mà đâm trúng một bên mắt của con chim dẫn đầu.
Cây giáo đó xuyên thẳng qua bên trái con chim to kia khiến nó không kịp kêu lất một tiếng, ngã thẳng xuống đất.
Mấy con chim đằng sau kêu lên, không dám đuổi theo Yêu Yêu nữa, xoay người bỏ chạy.
Nhưng mà Yêu Yêu lúc này, thấy mấy con chim sau lưng không đuổi nó thì nó cũng không thèm chạy nữa mà đột nhiên xoay người một cái, bay lên, há mỏ cắn vào đuôi con chim bay chậm nhất một cái, vung thẳng ra phía sau cổ mình…
Hai tiếng “bành bành” vang lên, hai con chim to đều song song rơi xuống đất. Hai con chim khác hoảng hốt bay thẳng lên tầng mây chạy ra xa.
Mọi người đi tới xem, cũng không nhịn được mà phải nhíu mày nhìn hai con chim to đùng đang nằm chết ngất trên đất – Chuyện gì xảy ra vậy.
Triển Chiêu cũng nhảy từ lưng Yêu Yêu xuống. Ban nãy cũng nguy hiểm thật, Yêu Yêu bay lên trời đã đụng ngã một con chim, ba con còn lại lập tức hợp lực tấn công, may mà Yêu Yêu khá thông minh, lập tức xoay người bỏ chạy.
Nhìn từ bên ngoài thì mấy con chim này hơi giống con kền kền nhưng đầu lớn hơn một chút, mặt gầy không thịt, cái mỏ dài có răng sắc nhọn, lông vũ trên người có màu xám trắng, nếu như bay trên tầng mây đúng là rất khó phát hiện, hai móng cực sắc, trên móng có gai thịt sần sùi, đuôi rất dài.
Điều đặc biệt nhất chính là trên cổ loài chim này cũng có đến mấy cái bướu thịt, cứ như đang mang đến mấy cái đầu vậy.
Triển Chiêu híp mắt nhìn hai con chim này rất lâu, sờ cằm: “Chắc là ăn không ngon…”
Bạch Ngọc Đường và Âu Dương Thiếu Chinh cũng bị y chọc cười. Không ít các quân lính xung quanh cũng đã phì cười rồi. Qủa nhiên, đi theo Triển Chiêu sẽ chẳng bao giờ khẩn trương nổi.
Âu Dương sai người trói hai con chim còn sống kia lại, kể cả một con đã chết kia nữa, kéo hết về phủ Khai Phong.
Trên đường đi, có rất nhiều người đến vây xem.
Mấy ông lão còn nói với Triển Chiêu: “Triển đại nhân, thứ này chẳng lẽ lại là con chim chín đầu trong truyền thuyết sao?”
Có mấy nhà buôn chim cũng chạy đến xem, một số người khá thân quen với Triển Chiêu còn trêu ghẹo y, hỏi y có bán hai con chim sống kia không.
Triển Chiêu chỉ quan tâm mỗi một việc: “Thứ này có ăn được không?”
Mấy ông lão kia đều lắc đầu nguây nguẩy: “Đừng có ăn uống lung tung! Biết đâu lại có độc!”
Triển Chiêu sờ cằm: “Qủa nhiên.”
***
Đến khi mấy con chim kia được kéo đến trước cửa phủ Khai Phong, Công Tôn đã nhận được tin cứ thế mà hét “A A A A” rồi lao ra ngoài. Vừa liếc mắt nhìn hai con chim kia thì kích động đến độ lắc cho Triệu Phổ vừa mới đến góp vui cũng phải chóng mặt: “Cái bướu đó có thể làm thuốc! Thuốc dẫn cực phẩm a a a a! Thú Tường Vân trong truyền thuyết nha!”
Mọi người nghiêng đầu – thì ra không phải chim chín đầu à. Cái tên thú Tường Vân này cũng khí phách thật, chỉ là hình dáng cực kỳ tởm.
Lúc Công Tôn đang nghiên cứu thú Tường Vân, Triệu Phổ nháy mắt với Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Hai người cùng vào phủ nha với hắn.
Triệu Phổ ra vẻ thần bí mà nhướng mày: “Ta biết hung thủ là ai rồi! Người đó ở trong cung!”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhìn nhau – Ái chà?!
“Chờ làm xong Bàn xoay Cửu Long, ta có cách để dẫn hắn xuất hiện.”
Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường hớn hở gật đầu. Ba người hợp sức bày mưu tính kế một chút, lập ra kế hoạch dẫn rắn khỏi hang.