Tiệc lớn ở Hoàng cung, càng đông người càng nhộn nhịp, Công Tôn và Triển Chiêu đều chẳng thích tham gia vào đám đó chút nào, chỉ ngồi cạnh bàn uống rượu rồi bàn chuyện vụ án.
Về phía Đạt Đán cũng coi như là bữa tiệc gia đình. Thái Hoàng thái phi trò chuyện cùng Thái hậu. Còn sự chú ý của chúng quan viên lại là Trâu Nguyệt. Nói tóm lại, những nhân vật chính đều được vây quanh cả rồi, những người khác thích làm gì thì cứ làm.
Công Tôn bưng chén trà, thưởng thức bánh ngọt, có vẻ cũng khá thoải mái.
“Này.”.
Triển Chiêu cảm thấy có người chọc mình, vừa mới xoay mặt lại đã thấy Lâm Dạ Hỏa cầm cái ly ngồi xuống bên cạnh mình rồi, còn tò mò hỏi: “Chuột Bạch của nhà ngươi đâu rồi?”.
Triển Chiêu nói: “Hình như hắn có một số việc cần giải quyết.”.
“À…”. Lâm Dạ Hỏa cầm miếng bánh ngọt, vừa đút vào miệng Y Y chẳng khác nào một con sâu nhỏ theo đuôi hắn, vừa hỏi Triển Chiêu tiếp: “Chuyện có quỷ là thật à?”.
Triển Chiêu gật đầu, dù sao thì cũng nhàn rồi chẳng có việc gì làm, cho nên kể tỉ mỉ cho Lâm Dạ Hỏa nghe.
Trong lúc Triển Chiêu đang kể, Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương cũng đã tới.
Hai người họ đã nghe ảnh vệ kể lại chuyện quỷ hồn của Thất Ca lại tấn công Triệu Phổ, cho nên mới chạy tới hỏi thăm.
“Chuyện năm đó hồn phách của Thất Ca tấn công Triệu Phổ, các ngươi có biết không?”. Lâm Dạ Hỏa hỏi.
Trâu Lương và Âu Dương đều gật đầu, mấy người bọn họ đều lớn lên bên nhau, đương nhiên là có biết.
Âu Dương Thiếu Chinh bĩu môi: “Nhắc tới mới thấy nha đầu Thất Ca kia đùng là quá tà quái, mất đã nhiều năm thế rồi mà âm hồn vẫn chưa tiêu tan sao?”.
Công Tôn hình như hơi để ý một chút, hỏi nhỏ một câu: “Triệu Phổ đã làm cái gì mà khiến cho cô nương người ta nhớ mãi không quên thế…?.”
Trâu Lương và Âu Dương Thiếu Chinh nhìn nhau một cái.
“Đây cũng là một vấn đề!”. Âu Dương sờ cằm nói với Công Tôn: “Từ nhỏ đến lớn Vương gia đều thu hút mấy cái thứ kia.”.
Triển Chiêu ngớ người, hỏi Âu Dương: “Thứ kia gì?”.
Âu Dương há miệng tạo thành dáng chữ: “Thứ không sạch sẽ ấy.”.
Triển Chiêu vô thức muốn nhìn Bạch Ngọc Đường một cái, vừa mới quay sang đã thấy cái vẻ mặt đầy khiếp sợ của Lâm Dạ Hỏa thì mới nhớ ra là Bạch Ngọc Đường không có ở đây.
Lâm Dạ Hỏa thấy Triển Chiêu nhìn mình thì cũng nhìn thẳng vào mắt hắn luôn, tỏ vẻ – Oa! Thì ra từ nhỏ đến lớn Triệu Phổ đều hút quỷ nha?
Triển Chiêu nheo mắt lại – Lâm Dạ Hỏa trông cũng không tệ lắm đâu, nhưng mà, nhìn qua thì Chuột kia vẫn thuận mắt hơn nhiều thật là nhiều…. Đúng là không nhìn thấy cái là thấy cô đơn quá!
Lâm Dạ Hỏa trừng mắt lườm Triển Chiêu, từ trong mắt Triển Chiêu, cũng có thể thấy được một chút xíu khó chịu thì phải?
Lâm Dạ Hỏa quay đầu lại nhìn một chút… sau lưng làm gì có ai.
Triển Chiêu thở dài – Chuột không ở đây, không vui!
Còn đang thở ngắn than dài thì lại cảm thấy hình như dưới gầm bàn có cái gì đó đang động đậy, còn cọ cọ vào chân mình nữa.
Triển Chiêu vừa mới cúi đầu nhìn, thấy Tiểu Tứ Tử đang chui lên, bám lấy đầu gối Triển Chiêu và “xuỵt”.
Công Tôn cũng nhìn thấy, liếc nhìn xung quanh… thấy mấy cô khuê nữ nhà các đại thần trong Hoàng cung đang dáo dác tìm Tiểu Tứ Tử đây này.
Tiểu Lương Tử cũng chạy về đến nơi, che chở cho Tiểu Tứ Tử, chỉ về một khu nhà ở phía xa xa rồi nói là Tiểu Tứ Tử đã chạy đến đó rồi.
Mấy tiểu thư kia cũng chạy đến đó, Tiểu Tứ Tử mới có thể thở phào nhẹ nhõm, leo lên chân Triển Chiêu, ngồi hỏi: “Miêu Miêu, Bạch Bạch đâu rồi ạ?”.
Triển Chiêu tựa vào bàn, nói: “Hắn sợ ồn ào nên không tới, đến Bạch phủ rồi!”.
Tiểu Tứ Tử bĩu môi, sớm biết có nhiều người ồn ào thế này bé cũng không tới rồi. Gần đây bé phát hiện ra, ai thấy bé cũng muốn nhéo mấy cái, bé có béo chăng nữa thì cũng không phải ai thích nhéo thì cứ nhéo được! Béo núc ních cũng có tôn nghiêm chứ! Sau này không cho phép sờ nữa!
Lâm Dạ Hỏa cẩn thận nghe về tình huống của lầu Tứ Hải, Triển Chiêu còn nói cái “con nhện tinh” kia hình như còn nắm giữ được tuyệt học của cả mấy vị tôn giả nữa, cho nên… mọi người càng cảm thấy tò mò hơn.
Công Tôn liếc mắt nhìn về phía Triệu Phổ đang bị đám huynh đệ ngoại tộc cùng theo Đạt Đán vào cung của mình vây quanh mời rượu, trông có vẻ bận rộn không ngừng kia mà hỏi Âu Dương Thiếu Chinh: “Các ngươi nói Triệu Phổ có thể thu hút ma quỷ sao?”.
Âu Dương gật đầu một cái, quét qua một vòng, thấy Hoàng công công đang đứng bên cạnh Bát Vương gia, bèn vẫy tay với hắn.
Hoàng công công vui vẻ chạy đến.
Vị lão công công này vẫn luôn theo bên cạnh Bát Vương gia, tất cả mọi chuyện của Triệu Phổ khi nhỏ đều do hắn một tay chăm lo. Có những lúc Bát Vương gia không có ở nhà, trong nhà có đến năm tên Hỗn Thế Ma Vương lại thêm một tên tiểu Hoàng đế, tất cả đều do Hoàng công công trông nom cả, có thể nói là “chịu hết tất cả sự hành hạ”.
Hoàng công công đến ngồi xuống bên cạnh Âu Dương Thiếu Chinh, nhận lấy trái quýt Tiểu Lương Tử bóc cho mình, lại thấy trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Tiếc là Hạ Nhất Hàng và Long Kiều Quảng vẫn còn ở biên quan chưa có về…. Mấy tiểu ma tinh năm đó bây giờ đều trở thành các Đại tướng quân hết cả rồi, Hoàng công công cũng cảm thấy mình đã có được chút thành tựu.
Âu Dương vươn tay vỗ bả vai lão đầu một cái, nháy mắt với hắn: “Lão gia tử, chuyện mắt âm dương của Triệu Phổ khi còn nhỏ…”.
“Ái da!”. Lão đầu vốn rất vui vẻ lại bị một câu nói của Âu Dương khiến cho giật mình nhảy dựng, nhanh chóng xua tay nói: “Đại cát đại lợi, không phải Vương gia lại thấy cái gì rồi đấy chứ?”.
“Hắn còn đụng phải quỷ nữa đấy.”. Âu Dương nhướng mày.
Hoàng công công cau mày, lắc đầu: “Không thể nào đâu… Chẳng phải qua tám tuổi, xương gáy dài ra rồi sẽ không gặp quỷ nữa sao?”.
Công Tôn buồn bực: “Gì mà xương gáy?”.
“Khi còn nhỏ, con mắt trái màu nhạt kia của Cửu Vương gia hình như là thiên nhãn nên có thể thấy quỷ!” Hoàng công công nói: “Ừm… Khi nhỏ thường thấy hắn cứ chào hỏi xung quanh một cách rất khó hiểu. Có một lần, khi Bát Vương gia dẫn hắn đi ngang qua một câu cầu, hắn lại kéo Bát Vương gia nói là cầu sắp sập rồi. Bát Vương gia hỏi tại sao hắn biết, hắn bảo là tỷ tỷ nói. Bát Vương gia hỏi hắn là tỷ tỷ nào, Cửu Vương gia bèn chỉ sang bên cạnh mình. Hắn vừa mới nói xong thì cầu sập…. Bát Vương gia bị dọa cho sợ hãi quá, ôm lấy Cửu Vương gia hỏi tỷ tỷ kia có hình dáng thế nào. Cửu Vương gia mô tả quả một chút, Bát Vương gia bèn sai người đi tìm hiểu, các ngươi đoán kết quả thế nào?”.
Tất cả mọi người đều nhìn Hoàng công công: “Thế nào?”.
“Trước kia, ở trên cây cầu này có một cô nương nhảy sông tự vẫn.”. Hoàng công công vừa nói vừa lắc đầu: “Ai da! Đúng là sợ chết người ta mà!”.
Mọi người xoay mặt nhìn nhau một cái, Công Tôn cau mày: “Có liên quan gì đến xương gáy?”.
Triển Chiêu cảm thấy – Liệu có tà quái thế không chứ? Cũng không có thêm người nào ngã từ cây cầu đó xuống mà, liệu có phải là khi nhỏ Triệu Phổ trêu Bát Vương gia không?”.
“À, ban đầu Cửu Vương gia thấy quỷ, dần dần sau đó lại bắt đầu bị quỷ tấn công.”. Hoàng công công nhíu mày nói: “Có một lần, ở trong cung, Vương gia vốn đang đứng cho cá ăn rất yên ổn bên cạnh ao, đột nhiên lại bị người ta đẩy một cái xuống ao. Nhưng mà lần nào cũng không thấy bên cạnh hắn có ai. Đây cũng là nguyên nhân tại sao mà Bát Vương gia phải nhiều ảnh vệ theo sát hắn từng thời từng khắc như vậy đấy.”.
Mọi người vừa gật đầu, đồng thời cũng vừa nhắc nhở Hoàng công công thêm một lần nữa: “Xương gáy…”.
“À!”. Hoàng công công nói: “Thái Hoàng thái phi có mời một vị Thiên sư trừ ma đến, vị đại sư kia có xem qua cho Vương gia, nói là xương gáy của hắn mềm hơn người thường rất nhiều, chờ hắn lớn thêm chút nữa, xương cốt cứng rắn hơn rồi sẽ không thấy quỷ nữa. Qủa nhiên, sau khi Cửu Vương gia được tám tuổi thì cũng không gặp phải ma quỷ, cũng không có nhìn thấy chuyện gì không sạch sẽ nữa.”.
Mọi người cau mày gật đầu một cái, cùng nhìn về phía Công Tôn, ý bảo – Chuyện vừa kể thấy sao?
Công Tôn im lặng, nhẹ nhàng sờ cằm, hình như đang suy nghĩ cái gì đó.
Hoàng công công trò chuyện với mọi người thêm mấy câu nữa rồi cũng đến bên cạnh giúp đỡ Bát Vương gia.
Mọi người rời đi.
Triển Chiêu hỏi Âu Dương Thiếu Chinh và Trâu Lương: “Triệu Phổ thực sự có thể nhìn thấy quỷ hả? Chưa từng nghe hắn nhắc qua.”.
Âu Dương nhún vai một cái: “Chuyện bao nhiêu năm trước rồi, hơn nữa hắn cũng rất ít khi nhắc đến chuyện này.”.
Trâu Lương đột nhiên nói: “Thật ra thì khi đó chúng ta còn quá nhỏ nên cũng không rõ ràng cho lắm…. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy hình như Vương gia bị các loại công phu kiểu như Cách Không Chưởng tấn công vậy.”.
Tất cả mọi người đều nhìn Trâu Lương.
Âu Dương suy nghĩ một chút, bĩu môi: “Ngược lại cũng đúng. Việc có tiểu quỷ đẩy hắn xuống hồ đúng là rất kỳ quái. Các ngươi có nhớ Đa Khải không?”.
Tất cả mọi người đều gật đầu. Đa Khải chính là thị vệ trước đây của Bát Vương gia, cũng là cha của Đa La. Sau khi Đa Khải cởi giáp quy điền, Đa La tiếp tục bảo vệ an toàn cho Bát Vương gia. Chuyện an toàn của bọn Triệu Phổ khi nhỏ ở phủ Khai Phong đều do Đa Khải phụ trách.
“Lần đó, lúc Triệu Phổ bị đẩy xuống sông.”. Âu Dương miết môi: “Lão Hạ đã nói có gì đó không đúng lắm, hắn tìm cẩn thận một vòng quanh bờ sông, sau đó kéo Đa Khải đến trước một gốc cây nói gì đó. Sau đó Đa Khải bèn phái rất nhiều người canh chừng Triệu Phổ…. Hơn nữa, khoảng không bao lâu sau đó, Thái Hoàng thái phi sai người mời thầy tướng đến xem bói cho Triệu Phổ, mới có lời giải thích kiểu đợi khi nào xương gáy mọc dài ra rồi sẽ không thu hút thứ bẩn thỉu nữa.”.
Triển Chiêu đột nhiên nói: “Triệu Phổ lúc nào cũng bị tấn công, hay là chỉ bị tấn công trong cung thôi vậy?”.
Mọi người sửng sốt.
Trâu Lương suy nghĩ một chút: “Hình như đúng là có chút quy luật.”.
“Chẳng hạn như?”. Công Tôn cẩn thận hỏi.
“Khi chúng ta còn nhỏ thích chạy chơi khắp nơi, Triệu Phổ lại càng loạn hơn. Hắn ra đời ở Hoàng cung nhưng mà trước năm ba tuổi vẫn luôn ở đại mạc cùng với Thái Hoàng thái phi. Sau ba tuổi mới trở về lại đến Bát vương phủ sống cùng với Hoàng thượng, lúc đó chúng ta lần lượt biết nhau.”. Vừa nói Âu Dương vừa vỗ vỗ đầu Trâu Lương, kể tiếp: “Lúc đó chỉ chưa gặp nó thôi.”.
Tất cả mọi người cùng gật đầu, Hạ Nhất Hàng, Long Kiều Quảng đều được vị nghĩa phụ là Âu Dương lão tướng quân nuôi lớn. Bốn người bọn họ từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa, Hạ Nhất Hàng lớn tuổi nhất, rất chững chạc nhưng Triệu Phổ mới là đại ca đứng đầu.
“Trong khoảng thời gian từ ba tuổi đến năm tuổi, Triệu Phổ lúc bị quỷ hại, khi lại được quỷ cứu.”. Âu Dương kể: “Sau khi mời thầy tướng đến xem mệnh ki năm tuổi thì từ năm tuổi đến tám tuổi chúng ta lại thường xuyên qua lại giữa Tây Bắc và Trung Nguyên. Hồi đó cũng bắt đầu dẫn theo Trâu Lương rồi…. Sau năm tuổi thì võ công của Tiểu Lương Tử cũng đã rất khá, khoảng đến tám tuổi thì gần như không còn gặp quỷ nữa, nghe nói là xương đã phát triển tốt lắm rồi.”.
Triển Chiêu khẽ cau mày, hỏi: “Sau tám tuổi thì thời gian hắn ở Hắc Phong Thành nhiều hơn ở Trung Nguyên đúng không?”.
Âu Dương gật đầu.
Triển Chiêu nhìn Công Tôn một chút, Công Tôn hình như cũng đã hiểu được ý hắn rồi, không nói gì thêm nữa.
Sau khi quan sát xung quanh không có ai chú ý, Công Tôn bèn một mình đi tìm Thái Hoàng thái phi.
Lúc này Thái phi cũng không ở tiền viện. Bởi vì Đạt Đán khá thích yên tĩnh cho nen hai cha con bà cực kỳ trân trọng khoảng thời gian quý báu được đoàn viên này.
Thái Hoàng thái phi và Đạt Đán cũng rất thích Công Tôn, không hề coi hắn như người ngoài, bảo hắn cùng ngồi xuống uống trà.
Công Tôn đem những thắc mắc trong lòng về chuyện mắt âm dương của Triệu Phổ ra hỏi Thái Hoàng thái phi, Thái phi lại rất vui vẻ mà xua tay một cái, nói: “Ta đây tìm người giả thành thuật sĩ giang hồ để tùy cơ ứng biến, để bảo vệ tính mạng cho Trạch Lam.”.
Công Tôn cau mày: “Qủa nhiên… lúc đó có người muốn giết hại Triệu Phổ sao?”.
“Đúng là có người nghĩ đủ mọi cách giết con ta, may mà nhờ có cao nhân bảo vệ con ta, còn dạy võ công cho nó nữa.”. Thái Hoàng thái phi thở dài: “Nếu không có cao nhân đó, con ta đã sớm không còn nữa rồi.”.
Công Tôn cũng có thể đoán được người bảo vệ Triệu Phổ là ai – Chắc phải là sư phụ Triệu Phổ, chính là vị võ lâm tôn giả thần bí trong truyền thuyết kia. Trước đây Công Tôn cũng đã từng được nghe Triển Chiêu và Ân Hậu nhắc đến rồi, theo lời của hai vị lão nhân gia thì người đó hắn có chút điên khùng, lôi thôi lếch thếch.
“Vậy thì rốt cuộc thì Triệu Phổ có thể nhìn thấy quỷ không ạ?”. Công Tôn hỏi lại lần nữa.
Thái phi lắc đầu: “Đó là mấy lời nói vu vơ mà thôi, có người muốn giết Trạch Lam, mà sư phụ nó lại ở bên cạnh giúp đỡ. Nhưng mà lại không thể để cho người khác biết sự hiện diện của hắn. Trạch Lam mới hỏi ta phải làm thế nào bây giờ, ta bèn giúp nó nghĩ ra biện pháp này.”.
Công Tôn hiểu rồi, thì ra là có chuyện như vậy.
“Trạch Lam không nói cho ai biết hết, kể cả mấy đứa huynh đệ của nó.” Thái phi vội vàng giải thích: “Không phải vì nó không có nghĩa khí hoặc muốn lừa gạt bạn bè, đó là ta dặn nó, lúc đó nguy hiểm trùng trùng, bọn chúng lại đều là trẻ con cả, ngộ nhỡ lại liên lụy đến mấy đứa nhỏ, khiến chúng cũng trở thành mục tiêu thì hỏng bét. Chuyện lớn như vậy, sư phụ nó lại là cao thủ như thế mà cũng không thể chăm lo hết được, có nhiều lần Trạch Lam suýt nữa thì mất mạng rồi. Cũng may là bọn Đa Khải khá khôn khéo, còn có cả thằng bé Hạ Nhất Hàng là người khá tinh tế, đã cứu sống Trạch Lam hai lần, ài…”. Vừa nói, Thái phi vừa cảm thán: “Nếu không phải con ta có thiện duyên thì nhất định là khó mà thoát được kiếp nạn này rồi.”.
Công Tôn hiểu rõ nguyên nhân rồi, cho nên mới tò mò mà hỏi Thái phi: “Thái phi biết ai muốn giết hại Triệu Phổ không?”.
Chân mày Thái phi nhíu lại, một lúc lâu sau mới lắc đầu với Công Tôn một cái.
Công Tôn sửng sốt: “Chuyện đã nhiều năm như vậy rồi mà Thái phi vẫn chưa biết sao?”.
Thái phi nói: “Công Tôn tiên sinh có ý tưởng gì sao?”.
Công Tôn nói: “Vừa rồi vãn bối vừa mới trò chuyện với Triển Chiêu, hai bọn vãn bối đều cảm thấy, liệu có phải là Lưu hậu năm đó không ạ?”.
Thái phi cười, nói: “Không dối gạt tiên sinh, mãi cho đến tận khi Lưu hậu chết, ta và Trạch Lam vẫn cho rằng đó là do Lưu hậu làm. Ngay cả Hoàng thượng, Bát vương và mấy vị thần tử biết chuyện, tất cả đều nghĩ là do Lưu hậu!”.
Công Tôn gật đầu: “Vậy khi nào thì việc tấn công mới dừng lại ạ?”.
“Sau khi Trạch Lam được tám tuổi.”. Thái phi nói: “Năm đó ta vẫn nghĩ người đứng đằng sau chính là Lưu hậu. Lúc đó mọi người vẫn chưa biết chuyện ly miêu hoán thái tử kia, vẫn nghĩ rằng Lưu hậu không yên tâm về Trạch Lam, sợ nó cướp ngai vị Hoàng đế. Nhưng mọi chuyện đều phải có hướng giải quyết, ta viện lý do xương gáy đã phát triển rồi, không còn mắt âm dương nữa làm bậc thang là vì muốn đưa ra một cái kết thúc cho chuyện này. Khi đó chỉ lo Lưu hậu không phái người giết con ta nữa, nhưng lại có những người khác tiếp tục điều tra về chuyện này, đến lúc đó có khi lại ép Trạch Lam và Lưu hậu ở vào thế đối đầu như nước với lửa, vậy thì lại càng không ổn…. Ai ngờ sau đó lại điều tra rõ chuyện ly miêu hoán Thái tử, trước khi chết, Lưu hậu có tìm ta.”.
Công Tôn kinh ngạc: “Bà ta có di ngôn muốn nói cho Thái phi sao?”.
Thái phi gật đầu: “Không biết có phải đột nhiên nổi lên lòng tốt hay không, hoặc là do có nguyên nhân nào khác mà ba ta mời ta đến, nói cho ta biết người muốn lấy mạng Trạch Lam năm đó không phải bà ta. Nhưng chuyện đó đều không phải bà ta làm, nhưng mà bà ta cũng không biết là ai làm cả. Bà ta còn nhắc nhở, người này hẳn cũng là người hoặc là cùng một nhóm người đã giết chết Thất Ca.”.
Công Tôn giật mình: “Cùng phe?”.
Thái phi châm biếm cười: “Câu cuối cùng Lưu hậu nói với ta chính là: ‘Trong cung này cất giấu điều gì, âm mưu tìm kiếm thứ gì, nhất định là phải đề phòng! Nếu không, có thể sẽ đến một ngày, cả tộc Triệu thị sẽ bị tống táng bởi chuyện này.’.”
Đôi hàng lông mày của Công Tôn nhíu chặt, sau đó nhỏ giọng hỏi Thái hậu: “Nếu quả thực có người cản trở từ bên trong thì đó cũng chỉ nhằm vào một mình Triệu Phổ mà thôi, vậy thì tại sao…. Lưu hậu lại nói là sẽ nguy hiểm đến toàn bộ Hoàng tộc?”.
Thái phi lắc đầu một cái: “Ta cũng không biết, lúc đó ta chỉ nghĩ rằng Lưu hậu oán hận trong lòng nên mới nói lời ngoan độc mà thôi. Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại một chút, có thể là bà ta đã biết gì đó, nhưng mà lại không có nói rõ ràng.”.
***
Trở lại tiền viện, yến tiệc cũng sắp kết thúc rồi.
Công Tôn tìm được Triển Chiêu, kể cho hắn nghe chuyện vừa nãy.
Triển Chiêu cau mày.
Công Tôn hỏi Triển Chiêu: “Ngươi có ý kiến gì không?”.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Điều ta cảm thấy kỳ quái nhất, cũng là điều khả nghi nhất, chính là thời gian.”.
Công Tôn ý bảo Triển Chiêu giải thích kỹ xem.
“Thứ nhất, khi Triệu Phổ được tám tuổi thì việc tấn công đột nhiên ngừng lại, tại sao chứ?”. Triển Chiêu nói: “Thứ hai chính là cái chết của Thất Ca…. Liệu có phải Thất Ca đã phát hiện ra được đầu mối quan trọng nào nên mới định kể cho Triệu Trinh biết, kết quả là đánh mất mạng mình. Còn thời điểm kỳ quái cuối cùng chính là lúc này!”.
Công Tôn cũng gật đầu: “Chuyện này đã qua nhiều năm như vậy rồi, tại sao hết lần này đến lần khác lại là bây giờ? Thời điểm này có gì đặc biệt sao?”.
Công Tôn và Triển Chiêu cùng nhìn về phía hai thúc chất Triệu Phổ và Triệu Trinh đang cùng nhau uống rượu tán gẫu cách đó không xa…”.
Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh đi tới, nói với hai người: “Tương vây quanh điện Tứ Hải đã phá xong rồi.”.
Triển Chiêu và Công Tôn trao đổi ánh mắt một cái – Mọi bí mật, có lẽ được cất giấu trong điện Tứ Hải.
***
Trong phủ Khai Phong.
Thiên Tôn và Ân Hậu vừa mới bước vào cửa chính đã thấy mấy khối băng lớn bị nhét vào trong sân, cũng sắp tan hết rồi.
Ân Hậu sờ cằm: “Nghĩ ra được thật à? Đứa nào nghĩ ra vậy?”.
Thiên Tôn mang theo Yêu Yêu đi vào viện của Triển Chiêu, thấy trước mặt Bạch Ngọc Đường bày một đống đồ, bận rộn đến độ cởi cả áo ngoài ra, dáng vẻ như đang đảo qua đảo lại đồ vậy.
Thiên Tôn liếc mắt nhìn thấy, liền cười.
Ân Hậu khoanh tay gật đầu một cái: “Nó không cần chút gợi ý nào đã nghĩ ra à?”.
Vừa mới hỏi xong, lại nghe thấy Bạch Ngọc Đường còn đang bận rộn trả lời: “Một câu Trăng ***g trong gương của Bạch Phúc đã nhắc nhở con.”.
“À…”. Thiên Tôn và Ân Hậu đều gật đầu – Thì ra là thế.
Bạch Ngọc Đường quay đầu lại nhìn hai người: “Sao hai người biết mà lại không chịu nói?”.
Ân Hậu cười: “Không phải đã nghĩ ra rồi à, Chiêu nhi về thấy sẽ khen ngươi thông minh cho xem.”.
Bạch Ngọc Đường mở to mắt nhìn, gãi gãi đầu một cái, quay lại tiếp tục công việc như đang đảo đồ qua lại kia.
Thiên Tôn chạy đến góp vui, Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi: “Đúng rồi… Hai người có nhìn thấy người nào có làn da màu xanh lam chưa ạ?”.
Thiên Tôn và Ân Hậu cùng sửng sốt: “Cái gì?”.
Bạch Ngọc Đường thấy sắc mặt hai người rất khác thường, bèn nghiêm túc đứng lên nói: “Lan da màu xám xanh, có cảm giác hơi trong suốt….”.
Bạch Ngọc Đường còn chưa dứt lời đã thấy toàn bộ sắc mặt của Thiên Tôn và Ân Hậu thay đổi.
Lúc này, bên ngoài lại truyền đến một tiếng thiền trượng.
Đại sư Vô Sa chậm rãi đi vào, thở dài: “A di đà phật.”.
Bạch Ngọc Đường không hiểu mà nhìn ba lão đầu: “Làm sao vậy ạ?”.
Ân Hậu lắc đầu một cai, hỏi Bạch Ngọc Đường: “Ngươi có nhìn rõ tướng mạo mặt mũi người kia không? Hắn có nói gì với ngươi không?”.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Con chỉ thấy cái tay, hắn lướt ngang qua con… rốt cuộc thì đó là ai vậy?”.
Ân Hậu lắc đầu, Thiên Tôn thì liên tục xua tay.
“Hai người nói rõ ràng coi.”. Bạch Ngọc Đường không nhịn được.
Vô Sa tới một câu: “Đó không phải là người.”.
Bạch Ngọc Đường ngây ngẩn cả người, sau đó nhìn mọi người: “Hắn lướt qua ngang người con, nếu không phải là người thì là cái gì?”.
“Đó là điểm báo có dị tượng.”.
Bạch Ngọc Đường nhướng mày, ý tứ rất rõ ràng – Muốn gạt người sao?
“Thật đấy.”. Hiếm khi Thiên Tôn nghiêm túc thế: “Có phải là người khác không hề chú ý đến, chỉ có mình ngươi thấy đúng không?”.
Bạch Ngọc Đường gật đầu: “Đúng thế, tại sao ạ?”.
“Bởi vì chỉ có mình ngươi thấy được mà thôi, tiểu tử ngốc.”. Ân Hậu dở khóc dở cười.
Bạch Ngọc Đường sửng sốt: “Con….”.
“Tiểu Tứ Tử có thể nhìn thấy tương lai, Triển Chiêu có thể nhìn thấy quá khứ.”. Thiên Tôn bình tâm lại nói cho Bạch Ngọc Đường biết: “Ngươi thì có thể nhìn thấy được điềm báo lạ!”.
Ân Hậu vỗ bả vai Bạch Ngọc Đường còn đang hóa đá: “Sắp có loạn rồi! Còn là đại loạn nữa đó!”.
Bạch Ngọc Đường nhìn hai người một chút, đột nhiên hỏi: “Cái thứ đông cứng ở hồ băng trước cửa nhà ngoại công con kia, rốt cuộc là cá hay người ạ?”.
Ân Hậu và Thiên Tôn mở to mắt nhìn, đồng thời cùng nghiên đầu một cái, đồng thanh trả lời “Cá mà!”.
Vẻ mặt Bạch Ngọc Đường rất không tin tưởng mà nhìn hai người, sau dó xoay mặt nhìn sang chỗ đại sư Vô Sa – Người xuất gia không được phép nói dối đâu!
Đại sư Vô Sa há to miệng, nhanh chân chạy ra bên ngoài: “Ái dà, Tiểu Lâm Tử vẫn chưa về sao, vi sư đói bùng rồi.”.