Long Đồ Án

Quyển 13 - Chương 367: Quan cùng mộng

Công Tôn nói cho mọi người biết về “Trú hồn trận” mà trước giờ họ chưa từng nghe qua.

“Chuyện là thế này.” Công Tôn kéo Tiểu Tứ Tử đang xoay ngang ngó dọc ngồi yên ổn lại trên đùi mình, vừa xoa tay bé vừa nhớ lại: “Ta nhớ rõ khi ta khoảng mười mấy tuổi, một lần khi đi khám bệnh tại gia về liền nhặt được một lão đầu sắp chết ở ven đường. Ta mang hắn về dược lư chữa bệnh, khi đó hắn phát sốt, luôn miệng nói mấy lời hồ ngôn loạn ngữ, cứ điên điên khùng khùng. Ta kiểm tra cho hắn một chút liền phát hiện đầu hắn bị cái gì đó tác động qua, không những bị thủng một lỗ mà còn có thể bị đụng choáng váng. Lúc ta chữa trị cho hắn, hắn đều luôn miệng nói cái gì mà “Cửu tiêu hồn đình, Đinh Qủy bách phách, thú hồn trận, vào ở cửa Đông, ra ở cửa Tây… Ừm…”

Công Tôn vuốt cằm, hình như đang sắp xếp lại những lời nói lung tung mà người điên kia nói trong trí nhớ của mình: “À, còn nữa, cuối cùng cũng tìm được… phải về nói cho chủ nhân.”

Mọi người nhìn nhau.

“Tìm được cái gì?” Triệu Phổ hỏi.

Công Tôn lắc đầu, ý là hắn cũng không rõ lắm.

“Chuyện cách đây rất lâu rồi.” Triển Chiêu nói: “Cũng vất vả cho ngươi còn nhớ rõ như vậy.”

Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Trí nhớ của phụ thân khá tốt.”

Công Tôn xoa mặt Tiểu Tứ Tử.

Bạch Ngọc Đường hỏi: “Người nọ trông thế nào, có … đặc điểm đặc biệt nào không?”

Công Tôn suy nghĩ một chút: “Ừm… Ngoại hình sao, chỉ là một lão đầu bình thường, tóc bạc, râu qua quai nón, mặc chiếc áo choàng màu xám thông thường… A!”

Vừa nói đến đây Công Tôn liền vỗ tay một cái: “Ngoại hình hắn kỳ thực không phải người Hán, mũi rất cao, hơn nữa phía sau tai còn có một hình săm.”

Công Tôn vừa dứt lời đột nhiên lại nghe thấy Táng Sinh Hoa hỏi hắn: “Màu đen hay màu đỏ?”

Công Tôn hơi sững sờ, nhìn Táng Sinh Hoa.

Mọi người cũng nhìn hắn.

Tuy rằng Táng Sinh Hoa vẫn còn chút cảm giác ngượng ngùng, thế nhưng ánh mắt vẫn rất chuyên chú, hắn nhìn nhìn Công Tôn, hỏi: “Hình săm ở sau tai ấy, có phải có hình ngọn lửa không?”

Công Tôn gật đầu: “Đúng vậy!”

“Màu đỏ hay là màu đen?” Táng Sinh Hoa hỏi lại lần nữa.

“Màu đen.” Công Tôn trả lời.

Táng Sinh Hoa hơi nhíu mày, liếc mắt nhìn Công Tôn: “Sau đó thế nào? Người đó đâu?”

Công Tôn bất đắc dĩ: “Ta khâu vết thương lại cho hắn xong hắn liền ngất đi, lúc đó ta lại phải đi hái dược, nhưng khi ta trở về thì hắn đã biến mất rồi.”

Táng Sinh Hoa lắc đầu, chỉ Công Tôn: “Phúc lớn mạng lớn, nếu như để hắn gặp phải, hắn sẽ giết ngươi.”

Công Tôn cả kinh.

Triệu Phổ cũng có chút bất mãn: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không phải ai cũng là người tốt, đặc biệt là có một số những người bị thương ven đường chẳng ai quan tâm, sao ngươi lại có thể nhặt bừa nhặt bãi về nhà thế chứ?”

Công Tôn liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi có thành kiến?”

Triệu Phổ mở to mắt nhìn, gãi gãi cằm mà lầm bầm một câu: “Không…”

Mọi người lại nhìn nhau một cái —- Ái chà? Bình thường những lúc thế này Triệu Phổ còn phải miệng thối mà chêm thêm mấy câu nữa mới đúng chứ? Sao lại có thể sửa đổi được rồi a?

Công Tôn nhìn Triệu Phổ.

Triệu Phổ nhìn hắn cười ha ha, nhìn thần sắc trong ánh mắt kia… cũng không khác mấy so với ngày thường Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử là bao. Công Tôn gãi gãi đầu, không hiểu sao lại có chút ngượng ngùng.

“Sau tai có hình săm ngọn lửa màu đen, là ai a?” Bạch Ngọc Đường hỏi Táng Sinh Hoa.

Táng Sinh Hoa cau mày, nói: “Mấy năm nay ta thường gặp phải hai nhóm người, công phu vô cùng tốt lại luôn vô ảnh vô tung đi lại khắp nơi, nhưng mà họ lại có chung mục đích, đó là tìm kiếm một món đồ nào đó trong huyệt mộ, mà nói đúng hơn là họ đang tìm một ngôi mộ nào đó.”

Tất cả mọi người nhìn hắn, Triển Chiêu hỏi: “Thúc cũng không rõ bọn họ từ đâu đến và tìm cái gì sao?”

Hình như Táng Sinh Hoa cũng không quen lắm với việc mọi người đều chú mục vào mình, cho nên có chút ngượng ngùng dùng tay áo che lại, nói tiếp: “Ta thường phát hiện trong một số huyệt mộ hiếm hoi có một số thi thể không thuộc niên đại này. Ban đầu ta còn nghĩ đó là những tên đạo mộ, nhưng sau đó lại phát hiện không giống lắm … Có rất nhiều mộ phần trong số đó đều không có vật bồi táng, hơn nữa, những trang bị bên cạnh những thi thể đó cũng không giống dùng để trộm đồ mà giống như vật dùng để dò đường. Hơn nữa, những thi thể này đều có một đặc điểm chung, phía sau tai đều có hình xăm, có cái màu đen, có cái lại màu đỏ, không giống nhau.”

Mọi người sờ cằm —- Còn có chuyện này?

“Sau đó ta còn phát hiện thêm mấy lần nữa, quả nhiên là bọn họ đi tìm đồ gì đó trong huyệt mộ, điểm khác nhau duy nhất của họ chính là tính cách. Những người có hình xăm màu đen vô cùng hung tàn, sẽ chủ động tấn công người khác, ta đã từng đánh chết mấy người. Mà những người có hình xăm màu đỏ lại chưa từng tấn công người, nếu bị phát hiện liền bỏ chạy. Ta có bắt lại một người có hình xăm màu đỏ, nhưng mà hắn lại bị câm.”

“Bị câm sao?” Công Tôn hỏi.

“Là dị dạng!” Táng Sinh Hoa chỉ vào miệng mình, nói: “Hình dạng đầu lưỡi của những người đó rất kỳ lạ, trong cổ có thể phát ra thanh âm nhưng lại không thể nói được, đầu lưỡi của bọn họ có chút giống với lưỡi chim.”

Mọi người nghe xong đều cảm thấy mới mẻ.

“Có người như thế sao?” Triển Chiêu cảm thấy rất khó tin.

“Ta đã từng bảo Ban Nguyệt Tiên xem qua.” Táng Sinh Hoa nói: “Hắn nói lưỡi những người này từ nhỏ đã bị hạ độc nên mới bị dị dạng, không thể nói nhưng lại có thể phát ra thanh âm, cho nên họ có thể sử dụng cách riêng của mình để trao đổi, vĩnh viễn cũng không sợ lộ bí mật.”

Mọi người nhịn không được mà há miệng, biện pháp này —– cũng có chút quá tàn nhẫn đi.

“Còn tưởng những người có hình xăm màu đỏ đó không giết người thì là người tốt.” Triệu Phổ bĩu môi: “Xem ra còn không bằng đám người có hình xăm màu đen kia … Ít nhất thì … hồ ngôn loạn ngữ cũng vẫn còn biết nói.”

Công Tôn vuốt cằm, suy nghĩ một chút liền hỏi Táng Sinh Hoa: “Có phải những người có hình xăm màu đen đều là những người tính tình lãnh khốc, không có chút tình cảm nào không? Dù bị bắt cũng không hề sợ hãi, vẫn chiến đấu cho tới chết?”

Táng Sinh Hoa gật đầu.

“Vậy a…” Công Tôn rốt cuộc cũng hiểu, nói: “Lúc ta trị thương cho lão đầu kia, phát hiện sau gáy của hắn có bị đống một chiếc đinh sắt, cắm thẳng vào não. Lúc đó ta còn cảm thấy kỳ quái, tưởng là lúc hắn bị thương thì bị như vậy, nhưng mà bây giờ suy nghĩ lại một chút, có thể là do con người tạo ra.”

Mọi người nhịn không được mà nhướng cao hai hàng lông mày, mắt cũng mở lớn hơn.

“Hạ độc dược vào đầu lưỡi người ta đã tàn nhẫn lắm rồi.” Triển Chiêu nhịn không được nói: “Lại còn đóng cả đinh vào đầu người ta nữa sao?”

Công Tôn gật đầu: “Điều này đúng là tàn nhẫn nhưng lại là phương pháp khống chế người khác rất hữu hiệu. Cấu trúc đầu của con người rất phức tạp, có một số nơi khi bị tác động vào sẽ làm biến đổi tính cách thật lớn! Khi đóng đinh vào vị trí này có thể trở thành nguyên nhân cho loại tính cách đó. Lão đầu ta cứu kia cũng coi như trong họa mà có phúc, bởi vì vị trí đinh đóng trong đầu hắn bị lệch cho nên mới không chiến đấu đến chết giống như người khác.”

Tất cả mọi người gật đầu, thì ra là thế.

“Ai mà dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để khống chế bọn họ chứ?”. Triển Chiêu cân nhắc: “Người được cứu sống kia nói lẩm bẩm cái gì đó về trú hồn trận, lại còn nói cho chủ nhân nữa…. Liệu có phải là thứ mà chủ nhân hắn đang tìm chính là dị tượng trong sơn cốc này không?”

“Có khả năng này.” Công Tôn gật đầu: “Trước đây ta ở Thiệu Hưng phủ, lúc hắn bị thương, thần chí không tỉnh táo nên mới lưu lạc đến đó cũng rất dễ hiểu.”

Bạch Ngọc Đường đột nhiên hỏi Triển Chiêu: “Người đã tự sát mà Cửu Đầu Nãi Nãi chôn cất kia… sau tai hắn có hình xăm không?”

Triển Chiêu hơi sững sờ.

“Hắn có thể nói, như vậy nếu có hình xăm thì chắc sẽ là màu đen phải không?” Triển Chiêu hỏi.

Tất cả mọi người cùng gật đầu.

“Ngoáp ~~”

Lúc này, Tiểu Tứ Tử đột nhiên ngáp một cái, khiến mọi người đang trầm tư cũng hồi phục lại.

Triển Chiêu nhìn sắc trời một chút, nói: “Tất cả hãy quay về ngủ đi, hay là để ngay mai hãy nói.”

Mọi người cũng đều mệt mỏi, cùng tản đi.



Trở về phòng rồi, Công Tôn múc nước rửa mặt cho Tiểu Tứ Tử.

Không biết có phải do Tiểu Tứ Tử đã tỉnh ngủ hẳn rồi hay không mà rất có tinh thần, vừa rửa mặt vừa hỏi Công Tôn: “Phụ thân, tại sao lại dùng xích sắt khóa quan tài lại vậy?”

Công Tôn ngáp: “À… chắc là bên trong có thứ gì quan trọng đi.”

“Chẳng phải quan tài dùng để chôn người chết sao? Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp: “Người chết sẽ bò ra ngoài sao?”

Công Tôn dùng khăn mặt ấm vừa lau mặt cho bé vừa nói: “Chắc là nghi thức nào đó, hoặc là tục lệ mai táng nào đó.”

“Chẳng phải là đã chôn trong đất rồi thì có muốn ra cũng không ra được sao?” Tiểu Tứ Tử giống hệt một cái đuôi mà chạy theo sau Công Tôn thắc mắc.

Công Tôn dở khóc dở cười: “Đúng vậy…”

“Vậy có phải dùng chìa khóa là mở được xiềng xích ạ?” Tiểu Tứ Tử hỏi tiếp.

Công Tôn nghĩ một chút: “Chỉ nhắc tới khó xích chứ không nhắc tới chìa, hẳn là muốn để yên vậy đi.” Công Tôn ra ngoài súc miệng, xoay người về phòng, Tiểu Tứ Tử tiếp tục làm đuôi: “Phụ thân, trước kia con đã từng nhìn thấy quan tài bị xích rồi.”.

Công Tôn hơi sững sờ, cơn buồn ngủ bay đi phân nửa, đặt chậu rửa xuống nhìn Tiểu Tứ Tử, không hiểu: “Con nhìn thấy khi nào? Tại sao cha không nhớ?”

“Phụ thân, chẳng phải chúng ta thường xuyên nhìn thấy sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Công Tôn cũng có chút ngờ ngợ, kéo ghế ngồi xuống, kéo Tiểu Tứ Tử đến trước mặt, chải đầu cho bé, hỏi: “Cha cũng gặp rồi sao?”

“Lúc mọi người thả lưới bắt cá mỗi năm, mọi người thường ném rất nhiều quan tài bị xích xuống sông mà.”

Công Tôn sửng sốt rất lâu, buồn cười: “Đó không phải là quan tài.”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu.

“Thứ đó không rất nặng, giống như một quả cân.”. Công Tôn giải thích: “Lúc bọn họ đánh cá, một khi lưới được kéo lên thì cá cũng sẽ rất nhanh chết, cho nên bọn họ mới thả một vật nặng xuống lưới để cho cá bơi sẽ không bị chết, như vậy họ sẽ có thể chọn ra cá lớn mà thả cá nhỏ đi!”

Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu.

“Mấy thứ nhìn giống như quan tài đó cũng không phải quan tài, là cục sắt mà thôi.” Công Tôn giải thích: “Trên khóa còn có móc mà, móc vào lưới…”.

Nói đến đây, Công Tôn đột nhiên sờ cằm: “Ừm…”.

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ mái tóc dài còn chưa được chải của mình, hỏi Công Tôn: “Phụ thân, con không thể chải tóc giống Cửu Cửu sao?”.

Công Tôn lấy lại tinh thần, nhìn Tiểu Tứ Tử, vẻ mặt có chút chán ghét: “Cửu Cửu có chải đầu à? Không phải là hắn chỉ buộc túm một đống lông đầu lại sao? Khác gì với cái chổi hả?”



“Hắt xì…”

Trong căn phòng cách vách Triệu Phổ đột nhiên ngẩng đầu lên hắt xì một tiếng.

Tiếng hắt hơi này rất lớn, Công Tôn và Tiểu Tứ Tử đều nghe thấy, nhìn nhau che miệng cười.



Sau khi Triển Chiêu rửa mặt rồi liền bò lên giường, ôm lấy Tiểu Ngũ mềm mại đang nằm trên giường mà cọ.

Lúc sáng Tiểu Ngũ đã tắm rồi, lại còn phơi nắng nữa cho nên toàn thân đều vừa bông vừa mịn, còn có mùi dầu thơm nữa.

Triển Chiêu cứ thế chôn mặt trong đám lông xù của Tiểu Ngũ, cọ tới cọ lui.

Tiểu Ngũ khó hiểu nhìn Triển Chiêu vần đang cọ cọ ở bụng mình, nghiêng đầu nghĩ – Tâm trạng tốt thật.

Triển Chiêu chọn một góc độ thoải mái nằm ngắm ánh trăng bên ngoài cửa sổ.

Mà ở đầu giường đối diện bên kia, Bạch Ngọc Đường cũng đang nằm ngắm trăng.

Lúc này, Ngũ gia đang gối đầu lên cánh tay xuất thần, lúc này hắn vẫn còn đang nằm suy nghĩ chuyện xưa của Huyền Thị và La Thị mà Triển Chiêu đã kể cho hắn nghe ban nãy, thì ra lịch sử lại khác xa với thực tế như vậy.

Đêm khuyên thanh vắng, Bạch Ngọc Đường dần cảm thấy buồn ngủ, liền nhắm mắt lại…. Nhưng chính lúc hắn đang nửa tỉnh nửa mơ, trước mắt hắn lại thoáng qua một hình ảnh kỳ quái.

Hình ảnh này chính là chuyện hắn trải qua khi nhỏ, xảy ra từ rất lâu về trước, hắn nhớ rõ ngày đó trời đổ tuyết lớn, hắn đang ngồi ngoài cửa viện ở đỉnh núi Thiên Sơn mà nhìn từng mảng tuyết lớn rơi xuống.

Hôm đó Thiên Tôn xuống núi đến tối mới về, Bạch Phúc thì nấu cơm trong viện, trong ký ức của Bạch Ngọc Đường, lúc đó hắn có ngửi được một mùi hoa quế.

Tiểu Bạch Ngọc Đường đang ngồi ngoài cửa thì thấy có người lên núi, mặc một thân y phục màu đen, tay che dù đứng trong màn tuyết xa xa, hắn cũng không nhớ rõ mặt người kia, chỉ nhớ người đó hỏi: “Cháu hộ gì?”

Lúc đó Bạch Ngọc Đường còn rất nhỏ, nhưng giọng nói rất dễ nghe, trả lời: “Họ Bạch.”

Hình như người nọ gật đầu một cái, hỏi lại hắn: “Tiểu Du vẫn khỏe chứ?”

Bạch Ngọc Đường không biết, hỏi hắn: “Tiểu Du là ai?”

Người nọ im lặng một chút, nói: “Ta đến để tạm biệt.”

Bạch Ngọc Đường nhìn hắn đứng trong tuyết trắng xa xa, đọt nhiên đứng lên, vỗ vỗ tuyết đọng trên áo, hỏi: “Có muốn vào nhà không? Phải đến tối sư phụ ta mới về.”

“Vậy a…” Người nọ đột nhiên gật đầu: “Sư phụ a…. Tưởng là cháu hoặc chắt chứ.”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Sư phụ không có con cháu.”

“À…” Người nọ lại mơ hồ đáp lại một tiếng, hình như còn thở dài một chút: “Hắn ở một mình đã bao lâu?”

Bạch Ngọc Đường trả lời: “Hơn một trăm năm rồi.”

“Qủa nhiên.” Hắc y nhân lặng lẽ gật đầu: “Ta đi đây, giúp ta nói tiếng từ biệt với sư phụ ngươi…”

Nói xong hắn liền xoay người đi.

Bạch Ngọc Đường đi ra ngoài cửa, nhìn thấy người kia dần khuất xa từ trong gió tuyết.

Bạch Ngọc Đường liền chạy ra bên ngoài, hỏi với theo bóng lưng người kia: “Ngươi là ai a?”

Người nọ quay đầu nhìn hắn một chút, lúc này gió tuyết lại hơi dừng lại một chút… Bạch Ngọc Đường nhìn xuyên qua gió tuyết thấy được một bên mặt người kia, chỉ nháy mắt thoáng qua gió tuyết lại nổi lên che khuất thân ảnh ấy, nhưng mà Bạch Ngọc Đường vẫn nhớ kỹ gương tướng mạo người đó, là một người trẻ tuổi mặc y phục đen, cảm giác có chút gầy yếu.

Người nọ đứng yên suy nghĩ một chút, nói: “Đến nơi nên đến, ta sẽ chờ ở đó, sau này còn có thể đoàn tụ…” Nói rồi lại thấy hắn có chút do dự, cuối cùng vẫn nói tiếp: “Quên đi, đừng nói với sư phụ ngươi là ta đã tới, ngươi hãy ở bên hắn.”

Nói xong rồi quay người đi, chẳng bao lâu, thân ảnh cũng biến mất vào trong gió tuyết.

Bạch Ngọc Đường định đuổi theo tiếp nhưng mà hình như hắn vừa đạp phải thứ gì dưới chân, đưa tay gạt tuyết ra một cái liền nhặt được một sợi dây chuyền bằng bạc, trên dây chuyền có treo một mặt dây màu đen diệu thạch hoặc bằng gỗ mun gì đó, cũng không phá quý giá hay đắt đỏ, hình dáng cũng không điều nhau, nhìn như một món trang sức bình thường.

Cả ngày hôm đó Bạch Ngọc Đường đều thất thần, luôn cảm thấy cảnh này không thật lắm.

Tối đến, Thiên Tôn trở về liền thấy Bạch Ngọc Đường đang ngây ngẩn, liền hỏi hắn làm sao.

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, nói với Thiên Tôn: “Người đó…”

Thiên Tôn không hiểu: “Người nào?”

Bạch Ngọc Đường im lặng hồi lâu, cuối cùng xua tay với Thiên Tôn.

Thiên Tôn nghiêng đầu, xua tay là có ý gì?

Bạch Ngọc Đường xoay người về phòng ngủ.

Thiên Tôn ngây ngẩn hồi lâu, cuối cùng ở ngoài trời đổ tuyết rơi mà giậm chân: “Trẻ con bây giờ thật khó hiểu! Vì sao một đứa nít ranh năm tuổi rưỡi còn âm trầm hơn cả ta chứ…”

Còn chưa dứt lời đã nhận ngay một quả cầu tuyết Bạch Ngọc Đường ném trúng mặt: “Sáu tuổi.”

Thiên Tôn xoa mũi, ngoắc tay với Tiểu Bạch Ngọc Đường: “Vừa mới tối thôi chơi lúc nữa đi, chúng ta đắp người tuyết nhé!”

Bạch Ngọc Đường nhìn một sân đầy tuyết, đột nhiên chạy ra bắt đầu đắp người tuyết.

Thiên Tôn lại có chút buồn bực, trước đây bảo nó đắp người tuyết, vẻ mặt của đứa nhỏ xấu xa đó luôn là ghét bỏ, còn nó hắn quá ngây thơ, sao hôm nay lại phối hợp như vậy? Chẳng lẽ tính trẻ con đã thức tỉnh rồi?!

Nhưng mà, qua thời gian khoảng một chung trà, Bạch Ngọc Đường lại đứng bên cạnh phủi tuyết trên tay, Thiên Tôn há to miệng mà đau đớn nhìn “người tuyết” trước mắt, chỉ thấy Bạch Ngọc Đường dùng tuyết đặp một ngôi mội, trước mộ còn có cả bia.

Thiên Tôn giậm chân: “Phương pháp giáo dục của lão tử rốt cuộc là sai ở đâu đây…. Đứa trẻ năm tuổi rưỡi nhà ngươi mà cũng đi đắp mộ sao?!”

Bạch Ngọc Đường liếc hắn một cái: “Sáu tuổi!”

Nói xong liền lấy ra sợi dây chuyền kia đặt trên tấm bia mộ.

Bạch Ngọc Đường làm xong liền trở về phòng, lúc đóng cửa lại thấy Thiên Tôn ngẩn ngơ đứng bên cạnh bia mộ đó, nhìn sợi dây chuyền kia.

Bạch Ngọc Đường còn nhỏ, không đoán ra được tâm tình Thiên Tôn lúc này, cho nên bám vào khe cửa, ghé mắt nhìn chằm chằm sư phụ hắn.

Một lúc lâu sau lại thấy sư phụ hắn nhặt sợi dây chuyền kia lên, ngẩng mặt cười hì, lúc đầu giọng cười còn nhỏ, càng về sau lại càng lớn hơn.

Bạch Ngọc Đường ngoẹo đầu, đột nhiên lại nghe thấy Thiên Tôn vừa cười vừa lầm bầm: “Lại là màu đen…. Lại là màu đen.”

Bạch Ngọc Đường quan sát một lúc, chỉ thấy sư phụ hắn cầm lấy sợi dây chuyền kia, vui tươi hớn hở chạy vào phòng, tâm tình tốt chưa từng có, thật kỳ lạ.

Chỉ lát sau lại thấy Thiên Tôn cầm một phong thư chạy ra, vừa gọi Bạch Phúc ra ngoài liền đưa thư cho hắn: “Sáng mai tìm người giúp ta gửi bức thư này đi.”

“Dạ.” Bạch Phúc cầm thư đi, Thiên Tôn lại vui tươi hớn hở nhào đến phòng của Bạch Ngọc Đường, ghé vào khe cửa gọi bé con: “Trời lạnh quá à, cho sư phụ ngủ với nhé!”

Bạch Ngọc Đường nhấc chân đạp bay cái mặt đang muốn chen vào cửa của Thiên Tôn, đóng cửa lại, phủi phủi tay, trèo lên giường ngủ.



Chờ khi Bạch Ngọc Đường mở mắt ra thì đã là sáng ngày hôm sau rồi.

Triển Chiêu đang đứng bên giưỡng duỗi người, vừa thấy hắn tỉnh liền chạy sang chào buổi sáng với hắn.

Bạch Ngọc Đường vừa mới ngồi dậy liền nghe thấy có tiếng gõ cửa, tiếp đó cửa bị đẩy ra, Tiểu Tứ Tử vừa ngáp vừa mơ màng chào hai người: “Miêu Miêu sớm, Bạch Bạch sớm.”

“Tiểu Tứ Tử dậy sớm vậy sao?” Triển Chiêu đi tới, lại thấy ngoài cửa viện đang rất ồn ào.

“Đang làm gì đây?” Triển Chiêu có chút khó hiểu.

Tiểu Tứ Tử ngáp tiếp: “Sáng sớm nay phụ thân đã bảo ảnh vệ đào quan tài kia ra rồi…. nhưng mà cha có nói đó không phải là quan tài.”

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường liền thấy trong viện bày mấy hàng quan tà xích sắt, có chút hoang mang – Đây không phải quan tài sao? Vậy đó là cái gì?