Bạch Ngọc Đường theo Triển Chiêu đi vào cửa Đan phủ, lão quản gia đi trước, bước chân cũng không nhanh không chậm.
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một cái, hắn không hiểu Triển Chiêu đang chơi trò gì đây, Đan tướng quân cái gì.
Mà lúc này Triển Chiêu cũng có chút bất ngờ, thật là hắn lừa người mà, vấn đề là —– Hình như đã lừa thành công rồi!
Vì sao Triển Chiêu lại dùng một câu Đan tướng quân để gạt người …. Bởi vì sau khi hắn đối mặt với quản gia kia một cái, đột nhiên nhớ đến một người! Mặc dù quản gia kia lớn tuổi, thế nhưng cảm giác của hắn có chút tương tự với người đó. Mà nói tới người kia là người mà Triển Chiêu nhìn thấy trong mộng, chính là vị võ tướng quân bẩm báo với Ưng Vương việc đã áp giải giáo chủ Tà giáo lên hình đài.
Vì vậy, Triển Chiêu có một ý tưởng lớn mật! Dựa theo đầu mối Bao Đại nhân cùng Bàng Thái sư cung cấp trước kia, rất có thể Đan Nghĩa Nhân có quan hệ với Đan Thu năm đó. Nếu như Đan Thu chính là Đan gia, mà trong nhà này ngoại trừ Đan Nghĩa Nhân không còn có người nào khác …. Muốn che mắt người khác để không ai phát hiện, lại có thể đứng ngoài quan sát người khác, giả trang thành quản gia có vẻ là phương pháp tốt nhất.
Triển Chiêu nhanh chóng xâu chuỗi tất cả những đầu mối có trong tay, đột nhiên cảm thấy rất có thể mọi chuyện phát triển theo hướng như vậy, cho nên …. Triển Chiêu liền mạnh dạn đưa ra quyết định, muốn đánh cuộc một chút.
Quản gia kia dẫn Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến một gian thư phòng trong hậu viện, gõ cửa nhẹ một cái.
Bên trong cửa liền truyền đến giọng của một nam nhân: “Vào đi.”
Quản gia đẩy cửa phòng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đi vào.
Trong thư phòng tối mờ mờ, có một nam tử trung niên đang ngồi sau thư án, ngẩng đầu lên mà nhìn hai người đi tới, trên mặt cũng thoáng qua một tia kinh ngạc. Hắn theo bản năng nhìn quản gia bên cạnh Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường một chút.
Mặc dù bây giờ Bạch Ngọc Đường cũng chưa rõ Triển Chiêu có kế hoạch gì, nhưng mà, hắn cũng đã lưu ý đến ánh mắt người kia nhìn về phía quản gia. Đây không phải là ánh mắt của một chủ nhân …. Loại ánh mắt này, có chút thăm dò, nói đơn giản chút …. Lúc ảnh vệ có gì đó không hiểu đều nhìn Triệu Phổ kiểu này.
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày, đoán được một chút —– Nếu như người ngồi kia chính là Đan Nghĩa Nhân, như vậy quản gia này có thể chính là Đan Thu, cũng chính là người mà lang trung kia gọi là Đan gia, quả nhiên là thủ pháp che mắt rất cao minh.
Đồng thời, Bạch Ngọc Đường cũng đã ý thức được Triển Chiêu đang dõi theo ánh mắt của quản gia kia, hẳn là hắn biết chút gì đó. Bạch Ngọc Đường là người thông minh thế nào, hắn cùng Triển Chiêu gần như bóng với hình, không rời xa nhau, những gì Triển Chiêu gặp qua hầu hết hắn cũng đều đã gặp, chỉ trừ …. Những người trong mộng mà Triển Chiêu nhìn thấy.
Cho nên, Bạch Ngọc Đường bất động thanh sắc, yên lặng theo dõi tình hình tiếp theo.
Triển Chiêu quay mặt sang, nói với quản gia kia: “Đan đại nhân không cần đóng kịch nữa, ta biết hết rồi.”
Lúc này, nam tử trong thư phòng đứng lên.
Quản gia đưa tay ra chặn lại hắn, sau đó đi vào: “Triển đại nhân….”
Nhưng mà, không đợi quản gia nói xong, Triển Chiêu chợt nhìn hắn một cái: “Ngươi gọi ta là gì?”
Quản gia hơi sững sờ.
Triển Chiêu nói: “Cho đến giờ, ngoại trừ việc của Thanh Long kia, những chuyện khác các ngươi làm được, ta vốn rất hài lòng.”
Bạch Ngọc Đường không lên tiếng, đúng vậy …. Chỉ ngoại trừ việc của Thanh Long, những chuyện khác đều không nhắm vào người của Khai Phong phủ, cũng không có tạo thương tổn cho Ân Hậu, ngược lại đều rất có lợi cho Ân Hậu.
Đan Thu cùng Đan Nghĩa Nhân kinh ngạc nhìn Triển Chiêu.
“Chỉ tiếc, các ngươi dùng phương pháp sai rồi!” Triển Chiêu còn có vẻ rất bất mãn, nhìn hai người: “Thay vi đi cầu cạnh đám Phù Tang kia, sao các ngươi không đến cầu xin ta?”
……….
Bạch Ngọc Đường tâm khẽ động một cái, Triển Chiêu đánh cuộc thật lớn a, rốt cuộc thì lần này cược thắng hay sẽ lộng khéo thành vụng đây?
Mà nhìn lại vẻ mặt của phụ tử Đan gia lúc này, Bạch Ngọc Đường hiểu được —- Triển Chiêu thắng rồi!
Đan Thu thở dài một cái, kéo Đan Nghĩa Nhân cùng nhau quỳ rạp xuống dưới chân Triển Chiêu: “Thiếu chủ …. Chúng ta cứ nghĩ là ….”
Trong lòng Triển Chiêu lúc này cũng là ngũ vị tạp trần, mình lại đánh cuộc thắng rồi, như vậy đều chứng minh tất cả suy đoán của mình đều đúng, cho nên …. Hắn cũng đã biết được tất cả huyền cơ bên trong cùng với thân phận thực sự của ngoại công hắn. Sở dĩ ngoại công và Thiên Tôn cố ý xóa đi một đoạn ký ức kia, thì ra là có một đoạn truyền kỳ như thế, chuyện này so với chuyện hắn hào phóng nhận mình là Tiểu Cung chủ của Ma Cung còn rúng động hơn nhiều, nếu như quả thực nói ra, sợ rằng sẽ khiến cho long trời lở đất, thậm chí, có thể dẫn tới chiến hỏa nữa.
Triển Chiêu thở dài: “Hai ngươi thực sự nghĩ rằng ta không biết chuyện năm đó sao?”
Hai người cúi đầu.
“Hai ngươi lại tự tiện hành động, nó có thể khiến cho công sức bao năm của ta đổ sông đổ biển đó, các ngươi có biết không?” Triển Chiêu mặt giận: “Nếu như tin tức lộ ra, hoặc để cho Triệu Trinh phát giác huyền cơ trong đó, các ngươi chết đi rồi làm sao có thể đối mặt với tổ tiên mình đây?”
Triển Chiêu vừa nói xong, chỉ thấy Đan Thu cùng Đan Nghĩa Nhân bò lổm ngổm trên đất nhận lỗi: “Là bọn thuộc hạ tự mình làm bậy, bọn thuộc hạ không biết thì ra Thiếu chủ đã sớm có kế hoạch rồi …..”
Đan Thu ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ Thiếu chủ vào Khai Phong phủ làm hộ vệ, cũng là có mục đích sao?
“Nếu không ngươi nghĩ là ta sẽ đi làm hộ vệ?” Triển Chiêu hỏi ngược lại.
Đan Thu vừa mừng vừa sợ, nhưng đồng thời, hắn lại có chút nghi ngờ mà nhìn Bạch Ngọc Đường.
“Hắn là đồ đệ của Thiên Tôn, các ngươi nên hiểu ý này đi?” Triển Chiêu nói.
Trên mặt Đan Thu liền xuất hiện tia mừng rỡ: “Chẳng lẽ? Ngày vinh quanh sẽ lại xuất hiện không xa?”
Bạch Ngọc Đường âm thầm than thở —- Vinh quang lại xuất hiện a…
Triển Chiêu lại tiếp tục giả làm “Thiếu chủ” của Đan gia kia, hắn đến một bên ngồi xuống, nhướng mày với Bạch Ngọc Đường một cái.
Bạch Ngọc Đường hiểu được ám hiệu của Triển Chiêu —- Cũng muốn hắn phối hợp lừa người sao?
Vì vậy Ngũ gia cũng đến bên người Triển Chiêu ngồi xuống xem kịch hay.
Đan Thu cùng Đan Nghĩa Nhân vẫn quỳ không dám đứng lên, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói: “Đứng lên đi, đem những chuyện các ngươi làm mấy năm gần đây nói cho ta nghe.”
Hai phụ tử đứng lên, Đan Thu hình như đang nghĩ rằng mình gây họa rồi, cần phải khoe chút công lao, cho nên nhanh chóng nói: “Thiếu chủ …. Mặc dù bọn thuộc hạ không rõ tình hình nên thêm loạn cho người, nhưng mà mấy năm nay chúng ta cũng chuẩn bị được không ít, ít nhất …. Dự trữ được rất nhiều tiền!”
“Vậy sao?” Triển Chiêu tò mò: “Trữ được bao nhiêu?”
“Tất cả vàng của Tà Vũ lưu trữ cho Ưng Vương đều ở đây cả!” Mắt Đan Thu cũng sáng thêm mấy phần, lại gần nói nhỏ: “Chỉ cần Ân Hậu ra lệnh một tiếng, triệu đầu lâu vàng kia đều có thể trở thành chiến phí, đủ để lật đổ toàn bộ Triệu thị.”
Mặc dù trên mặt Triển Chiêu bất động thanh sắc, nhưng trong lòng có đến ngàn vạn con dương đà lớn nhỏ chạy qua, tâm nói —— Cái gì? Một triệu cái đầu lâu vàng thực sự có thật? Hơn nữa còn là giữ lại cho ngoại công là chiến phí lật đổ Đại Tống nữa? Triển hộ vệ thiếu chút là chửi bậy, nếu như chuyện này bố cáo ra bách tính, tòa bộ Ma Cung cứ gọi là chờ chết không chỗ chôn thân đi! Không chỉ như vậy, ngộ nhỡ xảy ra chiến hỏa, sinh linh lầm than, ngoại công hắn có mà tiếng xấu muôn đời …
Cũng khiếp sợ như vậy còn có Bạch Ngọc Đường, hơn nữa Ngũ gia còn cảm thấy có chỗ thật kỳ quái —— Năm đó Tà Vũ tích số vàng này, là vì Ưng Vương sao? Nhưng mà năm đó bảy đại tà giáo đều bị Ưng Vương thanh trừ hết cả mà, rốt cuộc là sai ở đâu?
Triển Chiêu đưa tay ra, vỗ mạnh bả vai Đan Thu.
Đan Thu hơi kinh hãi, nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu cũng nhìn hắn, ngay sau đó, trên mặt xuất hiện nụ cười: “Tốt lắm!”
Đan Thu cùng Đan Nghĩa Nhân đều thở phào nhẹ nhõm.
“Người Phù Tang đó thì sao?” Triển Chiêu hỏi tiếp.
“A.” Đan Thu nói: “Thật ra thì người này là hậu nhân của Dậu Tù.”
Triển Chiêu hơi sững sờ, Dậu Tù chính là thị vệ nổi tiếng theo bên cạnh Ưng Vương khi đó, vì bảo vệ Ưng Vương mà lấy một địch ngàn quân trên chiến trường, ngăn cản đại binh, cuối cùng lại bị vạn mã đạp chết, đến hài cốt cũng không còn. Mặc dù Dậu Tù không phải là danh tướng gì, nhưng hắn tuyệt đối là đại biểu cho lòng trung thành hộ chủ, cả đời hắn đều lấy việc bảo vệ Ưng Vương làm lý tưởng. Có thể nói, mỗi đời Hoàng đế đều mong có được một thị vệ trung thành như vậy bên cạnh.
“Hậu nhân của Dậu Tù lưu lạc nhiều nơi, cuối cùng đến Phù Tang, nhưng mà trong huyết mạch vẫn còn lưu giữ dòng máu của người bảo vệ Ưng Vương!” Đan Thu nói: “Ngộ Tâm chính là hậu nhân của Dậu Tù, có những lúc đúng là thiên mệnh, lúc hắn gặp nguy ngoài biển, người cứu hắn lại chính là Ân Hậu.”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường nhìn nhau một chút, chuyện này —– Đúng là có chút tà môn đi? Là thật hay giả cũng chưa biết được.
“Vậy Ngộ Tâm đó có biết tung tích của số đầu lâu vàng không?” Triển Chiêu hỏi.
Đan Thu lắc đầu: “Hắn không biết, thuộc hạ cũng không nói cho hắn biết, dù sao cũng cần phòng bị với hắn một chút.”
Triển Chiêu gật đầu một cái, cuối cùng hỏi: “Vậy tại sao các ngươi lại muốn lợi dụng Thanh Long tập kích bọn ta?”
Đan Thu hình như có chút khó xử: “A…. thật ra thì, năm đó cả Ưng Vương và Ân Hậu đều có thời cơ thật tốt để đoạt thiên hạ, nhưng mà bọn họ lại vì chút nhi nữ tư tình mà chủ động buông tha, Ân Hậu còn vì một nữ nhân mà thoái ẩn giang hồ …. Ai! Năm đó Yêu Vương từng tiên đoán, Ân Hậu sẽ phải cô độc một đời …. Thật ra thì nhiều người không biết, đó chỉ là một nửa tiên đoán mà thôi, vẫn còn có nửa câu nữa!”
Triển Chiêu cau này: “Nửa câu sau?”
Đan Thu gật đầu: “Chính là nhuệ khí của Ân Hậu, cùng với huyết thống của Ưng Vương, chỉ khi nào hắn trở thành cô độc không nơi nương tựa mới có thể thức tỉnh! Nói cách khác, nhất định phải khiến cho tất cả những người thân bên cạnh hắn đều tống táng ….”
Bạch Ngọc Đường theo bản năng mà đụng một cái vào ngón tay Triển Chiêu, Triển Chiêu mới tỉnh lại, đem sát khí vừa mới lóe lên trong mắt giấu đi. Chỉ chút động chạm như vậy cũng có thể khiến Triển Chiêu đem hỏa giận đã bốc lên đến đỉnh đầu kìm nén lại, toàn bộ cảm giác đều cố nén xuống.
“Điều này là ai nói cho các ngươi biết?” Bạch Ngọc Đường chen miệng hỏi một câu, lúc này có lẽ Triển Chiêu vẫn đang đấu tranh với lửa giận bừng bừng trong lòng, vì để tránh bại lộ, Bạch Ngọc Đường giúp hắn dời chú ý của phụ tử kia một chút.
“Ách, là Ngộ Tâm nói.” Đan Thu nói.
“Ta có một vấn đề.” Triển Chiêu đúng là đã khắc chế được hỏa giận rồi, sắc mặt cũng hòa hoãn hơn mà hỏi Đan Thu: “Hai ngươi vì sao lại biết chuyện năm đó?”
Đan Thu lấy từ thư án một cuốn sách ra: “Đây là ghi chép của tổ tiên Đan gia, chính là chuyện năm đó về Ưng Vương. Không dối gạt Thiếu chủ, thật ra thì tổ tiên thuộc hạ cũng không có gia huấn chúng thuộc hạ phải theo Ân Hậu, nhưng mà từ nhỏ thuộc hạ đã xem qua cuốn sách này, tâm nguyện lớn nhất của cả đời thuộc hạ chính là có thể khôi phục lại vương triều của Ưng Vương năm đó! Cho nên …”
Triển Chiêu nhận lấy cuốn sách kia nói: “Ta có thể cầm đi xem một chút không?”
“Đương nhiên!” Đan Thu gật đầu: “Thiếu chủ cứ việc cầm đi, chúng thuộc hạ đã sớm ghi lòng tạc dạ rồi.”
Triển Chiêu nhận lấy cuốn sách kia, hỏi lại: “Chúng ta đã tìm kiếm Tà Vũ nhiều năm như vậy rồi mà không có đầu mối, các ngươi làm sao mà có thể tìm được?”
“Hồi bẩm Thiếu chủ, năm đó ta có phân phó Lưu Thiên thu thập tiền tài xung quanh đây, trong lúc vỗ tình lại tìm được một phân nhánh của Tà Vũ giáo còn sót lại, vì vậy mới tìm được bản đồ mà Tà Vũ để lại.” Đan Thu vừa nói, vừa lấy ra một hộp gấm, bên trong có một cuốn da dê cũ: “Chính là cái này.”
Triển Chiêu cầm lấy tấm da dê, có chút khó hiểu nhìn Đan Thu: “Ngươi cái gì cũng nói cho ta, không sợ ta lừa các ngươi?”
Đan Thu đột nhiên cười, lắc đầu một cái: “Thiếu chủ, tâm cùng mệnh của chúng ta đều thuộc về Ưng Vương triều, chỉ cần Ưng Vương triều có thể phục hưng, có thể nhìn lại được vinh quang thuở đó, ta chết cũng không tiếc. Tiền tài, địa vị, tất cả những thứ này chỉ là vật ngoài thân mà thôi, thiên hạ này không phải là để cho Triệu Trinh không chút bản lĩnh kia ngồi được! Chúng ta chỉ muốn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại kia thôi.”
Triển Chiêu cầm bản đồ cùng số ghi chép kia, hỏi: “Ngươi đã từng gặp đám đầu lâu vàng kia chưa?”
Đan Thu gật đầu: “Đúng là có thật! Trừ phi có bản đồ này chỉ dẫn, nếu không bất kể ai cũng không tìm ra được!”
Triển Chiêu thấy cũng tạm ổn rồi, liền nói: “Ta sẽ mang những thứ này về thương lượng cùng ngoại công một chút, các ngươi ….”
“Thuộc hạ biết, nhất định chúng thuộc hạ sẽ án binh bất động chờ nghe Ân Hậu sai bảo.” Đan Thu cùng Đan Nghĩa Nhân vội vàng hành lễ.
“Còn nữa.” Triển Chiêu nói: “Cần phòng bị với Ngộ Tâm kia một chút.”
Triển Chiêu hơi gật đầu một cái: “Lời hắn nói về câu tiên đoán số mệnh ngoại công ta là giả, tất cả những chuyện này đều không liên quan đến thân nhân, mặt khác, rốt cuộc hắn có phải là hậu nhân của Dậu Tù thật không, chúng ta cũng cần kiểm chứng một chút …. Ngươi có biết hắn ở đâu không?”
“Hắn ở trên thuyền, một con thuyền lớn màu đen, thường ngày đều ra vào gần bến tàu, vừa có phong thanh lập tức rời đi.” Đan Thu nói: “Cần có tín hiệu hắn mới vào bờ.”
Triển Chiêu gật đầu, khó trách trong Ứng Thiên phủ không có chút tin tức nào của hắn, thì ra trốn kỹ như vậy.
Triển Chiêu đứng lên, vỗ vỗ vai Đan Thu: “Ngươi cực khổ rồi!”
Đan Thu có vẻ rất kích động, đưa Triển Chiêu ra ngoài, lúc đến cửa, hắn hỏi: “A…. Thiếu chủ!”
Triển Chiêu quay đầu lại nhìn hắn.
Đan Thu do dự một chút, hỏi: “Bây giờ, Ân Hậu ….”
Triển Chiêu khẽ mỉm cười, nhìn hắn một cái: “Hậu nhân của Ưng Vương, vĩnh viễn không thay đổi, bởi vì huyết mạch là không thể đổi được!”
Đan Thu cùng Đan Nghĩa Nhân có chút kích động, cùng tiễn hai người ra ngoài.
Rời khỏi Đan phủ rồi, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cứ thế đi thẳng, cho đến khi cả hai quẹo vào một ngõ hẻm rồi, mới thở dài một hơi.
Triển Chiêu vỗ vỗ ngực, nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cảm thấy nghi ngờ: “Cứ thế lừa gạt mà cũng qua….”
Triển Chiêu hơi suyễn khí, xoa bụng: “Hình như ta đói bụng.”
Bạch Ngọc Đường dở khóc dở cười: “Đúng vậy, vừa rồi khẩn trương quá mà ….”
“Đi!” Triển Chiêu lôi Bạch Ngọc Đường, chui vào một gian tửu lâu, chọn một gian phòng, gọi một chút đồ ăn. Hai người chui vào phòng, ngồi chung một chỗ, cùng nhau đọc cuốn sách kia.
Quyển sách này là do thủ hạ của Ưng Vương năm đó, Đan Lạc viết ra, giống như chút bút ký viết lúc hành quân đánh giặc. Bản ghi chép rất tỷ mỉ, nhìn qua những dòng chữ ngả nghiêng, Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường có thể biết được Ưng Vương triều đầy thần bí, sau đó lại bị sử sách cố ý xóa đi năm đó, cường đại cỡ nào.
Đan Lạc sùng bái cùng ái mộ Ưng Vương đến điên cuồng, khi hắn hạ bút viết ra, Ưng Vương giống như sự tồn tại của Thần vậy.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường xem xong, cũng nhịn không được mà cau mày.
“Đan Lạc này đang viết sách sao?” Triển Chiêu hết nói nổi: “Thật sao ….”
“Ưng Vương đúng là người xưng đáng để người ta theo đuổi, đám người Đan Thu đó xem ra là hoài tưởng tới cái thời chính chiến kiêu hùng năm đó đi.” Bạch Ngọc Đường sờ cằm: “Miêu Nhi….”
Triển Chiêu nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường cũng nhìn hắn một lúc, nhỏ giọng nói: “Lúc đó ta vẫn nghĩ Ân Hậu là cháu của Ưng Vương ….”
Triển Chiêu không có lên tiếng.
“Nhưng mà bây giờ, xem ra người chắc hẳn là nhi tử của Ưng Vương.” Bạch Ngọc Đường nói.
Triển Chiêu vẫn không lên tiếng.
“Sở dĩ muốn nói khai sai một đời, là vì muốn giấu giếm thân phận thực sự của Ân Hậu.” Bạch Ngọc Đường cau mày: “Miêu Nhi.”
Triển Chiêu nhìn hắn.
Bạch Ngọc Đường vô cùng nghiêm túc: “Nhất định phải bảo vệ bí mật này, tuyệt đối! Tuyệt đối không để thế nhân biết được thân phận thực sự của Ân Hậu!”
Triển Chiêu gật đầu: “Ta hiểu …. Nhưng mà người Phù Tang kia là sao? Còn cả vế sau lời tiên đoán đó nữa.”
Bạch Ngọc Đường khẽ cau mày: “Ta chưa từng nghe qua sư phụ nói còn có vế sau lời tiên đoán nào.”
“Ta cũng chưa từng nghe.” Triển Chiêu nói.
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Năm đó, lúc Ân Hậu còn trẻ đã có chuyện gì xảy ra, chúng ta nên làm rõ chút, lát nữa ngươi kéo ngoại công ngươi đi, ta cũng lừa sư phụ ra ngoài, chúng ta hỏi riêng một chút.”
Triển Chiêu cảm thấy biện pháp này rất tốt, vì không có ai hiểu rõ Ân Hậu hơn Thiên Tôn được.
Hai người còn đang bàn bạc, đột nhiên, lại nghe thấy từ lầu dưới có tiếng ồn vang lên.
Hai người nhìn nhau một cái, đi ra mở cửa sổ, chỉ thấy bên dưới có một đám người đang vội vã chạy về một phía, hình như đã xảy ra chuyện gì đó.
Triển Chiêu liếc mắt đã nhìn thấy Âu Dương Thiếu Chinh mang người chạy về bên này, phía sau hắn còn có bọn Lâm Dạ Hỏa, Thiên Tôn cũng chạy theo xem náo nhiệt.
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trực tiếp chạy đến cướp Thiên Tôn qua, vào cùng ngồi trong khách điếm.
Triển Chiêu nhảy một cái xuống, đến bên cạnh Lâm Dạ Hỏa.
“Oa, hai ngươi đi đâu vậy a?” Lâm Dạ Hỏa thấy Triển Chiêu còn nói: “Tìm ngươi khắp nơi không được.”
“Có chuyện gì xảy ra à?” Triển Chiêu tò mò.
Lâm Dạ Hỏa nhún vai: “Không rõ lắm, vừa rồi nghe người ta nói, đại trạch của Đan Nghĩa Nhân bốc cháy!”
“Cái gì?” Triển Chiêu giật mình, làm sao có thể, hắn và Bạch Ngọc Đường vừa mới đi đã bốc cháy sao?
Vừa chạy ra ngoài nhìn, chỉ thấy ánh lửa ngút trờ từ Đan gia xa xa.
Triển Chiêu cau mày.
Lúc này, Âu Dương Thiếu Chinh đang hỏi người chứng kiến.
Triển Chiêu chạy tới, hỏi Âu Dương: “Tại sao lại cháy?”
Âu Dương cũng rất khó hiểu, kéo Triển Chiêu sang một bên, thấp giọng nói: “Ta hỏi mấy người đi đường, tất cả đều nói là nhìn thấy người phóng hỏa, hơn nữa, người phóng hỏa còn chạy mất ….”
“Bọn họ nhìn thấy ai phóng hỏa?” Triển Chiêu hỏi tiếp.
Âu Dương cau mày: “Bọn họ nói, một người đầy lông vũ.”
Triển Chiêu sửng sốt: “Cái gì?”
Âu Dương nhún vai một cái: “Có đến mấy người đều nói như vậy.”
Triển Chiêu cảm thấy rất khó tin: “Ý ngươi là …. Tà Vũ?”
Âu Dương phất tay: “Nghe miêu tả thì có vẻ giống a …”
Triển Chiêu cau mày —— Chuyện gì xảy ra?
Mà lúc này, ở trong khách điếm.
Thiên Tôn đang rất khó hiểu mà nhìn Bạch Ngọc Đường vừa kéo mình vào đã khóa cửa phòng.
Bạch Ngọc Đường đóng cửa chính, lại đóng cửa sổ, kéo Thiên Tôn sang một bên, nghiêm mặt nhìn hắn.
Thiên Tôn “phụt” một tiếng vui vẻ: “Làm gì đó? Chuẩn bị khi sư diệt tổ à?”
Bạch Ngọc Đường vô lực, lấy ra cuốn sách cùng tấm da dê lấy được từ chỗ Đan Thu cho Thiên Tôn.
Thiên Tôn mở sách xem, sau đó nhanh chóng giấu đi, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, mở cửa sổ ra kiểm tra một chút. Đến khi xác định đã không có ai nữa rồi liền chạy về. Thiên Tôn nhét cuốn sách kia vào tay Bạch Ngọc Đường: “Thiêu hủy nó! Sau đó lấy tro cho chó ăn! Hủy thi diệt tích!”
Bạch Ngọc Đường đỡ trán: “Hai người chẳng lẽ là ….”
Lời còn chưa dứt, Thiên Tôn đã chạy đến che miệng Bạch Ngọc Đường: “Không được nói ra!”
Bạch Ngọc Đường khó khăn lắm mới có thể đẩy tay Thiên Tôn ra, thiếu chút thì ngạt chết, thở hổn hến mấy cái: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Thiên Tôn suy nghĩ một chút, tiếp tục cầm sách: “Hủy thi diệt tích!”
Bạch Ngọc Đường cấm ngữ, hỏi sư phụ hắn đúng là không thể cho ra được ý kiến gì hay: “Vậy mệnh số của Ân Hậu thì sao?”
Thiên Tôn mở to mắt nhìn, nghiêng đầu: “Mệnh số cái gì a?”
Bạch Ngọc Đường nói cho Thiên Tôn nghe về những gì Đan Thu nói, Thiên Tôn bĩu môi một cái: “Vớ vẩn, làm gì có!”
“Người chắc chắn?” Bạch Ngọc Đường có vẻ không tín nhiệm hắn: “Người cũng biết trí nhớ người không có tốt lắm ….”
Đợi đến khi Triển Chiêu quay lại khách điếm, đẩy cửa vào, đã thấy Thiên Tôn đang bóp cổ Bạch Ngọc Đường a.
Triển Chiêu mở to mắt nhìn, sau khi đóng cửa lại liền chạy tới, lặng lẽ đem Bạch Ngọc Đường đoạt lại, kéo đến bên cạnh mình, đau lòng mà xoa cổ cho hắn.
Thiên Tôn híp mắt nhìn hai người, lúc này, chỉ thấy cửa phòng bị đẩy ra, lại có một người tiến vào: “Các ngươi đang làm gì thế?”
Mọi người chớp mắt, liền thấy người vừa vào là Ân Hậu, còn ôm cả Tiểu Tứ Tử theo.
Thì ra là Ân Hậu không yên tâm lắm, nghĩ muốn ra ngoài tìm Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường. Tiểu Tứ Tử cũng muốn đi cùng, hai người vừa tới gần đây thì đúng lúc nhìn thấy Triển Chiêu thần thần bí bí chạy vào khách điếm, vì vậy mới tò mò đi theo.
“Không có!” Cả ba người đồng thanh kêu lên.
Ân Hậu cùng Tiểu Tứ Tử nhìn nhau một cái —– nhìn dáng vẻ hình như không giống như “Không có” a, làm gì mà thần thần bí bí …..
Ân Hậu thấy Thiên Tôn đang cầm cuốn sách trên tay, liền hỏi: “Ngươi cầm cái gì?”
Thiên Tôn giật mình, nhanh chóng giấu ra sau lưng: “Không có! Không có bí mật gì hết!”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường chỉ biết bất lực đỡ trán.
Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử tựa vào bên cửa, nhìn ba người kia, vẻ mặt như muốn nói ——- Các ngươi nghĩ ta là Tiểu Tứ Tử, dễ bị lừa như vậy?
Mà Tiểu Tứ Tử cũng nghiêng đầu —– Rõ ràng là đang lừa người ta mà!