Long Đồ Án

Quyển 12 - Chương 325: Tư vị ngọt ngào

Diệp Tinh đến cũng coi như có tác dụng để ngăn cơn sóng dữ.

Cục diện vừa mới chớm loạn đã được ổn định lại, thi thể của Nhất Diệp phu nhân cũng được đưa đến phòng ngỗ tác trong nha môn.

Triển Chiêu chạy từ khách điếm ra, nói qua tình hình với Huyện lệnh Hứa quận.

Quan phẩm của Huyện lệnh Hứa quận không cao như Triển Chiêu, dĩ nhiên hắn nói gì liền nghe nấy rồi, chuẩn bị băng quan trong phòng ngỗ tác, cẩn thận cất giữ thi thể của Nhất Diệp phu nhân.

Toàn bộ quá trình này, Triển Chiêu đều làm ngay trước mặt Diệp Tinh, hai người cũng không nói tiếng nào, nhưng lại rất ăn ý.

Bạch Ngọc Đường cũng không hề giới thiệu hai người với nhau, nhưng hình như Diệp Tinh biết Triển Chiêu là ai.

Chờ mọi việc xong rồi, Diệp Tinh đứng bên cạnh quan tài, bất đắc dĩ mà nhìn Nhất Diệp phu nhân một cái.

Triển Chiêu đứng bên ngoài phòng ngỗ tác, nhìn vào trong.

Bạch Ngọc Đường đi lên bên cạnh Triển Chiêu.

Triển Chiêu nhìn hắn một chút.

Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn, ý bảo —— Không cần lo lắng.

Chẳng bao lâu, mã xa của Bao Chửng đã đến bên ngoài, Công Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử xuống xe, xách theo một hòm dược nhỏ, chuẩn bị nghiệm thi.

Bao Đại Nhân cùng Bàng Thái sư xuống xe, Triệu Phổ cũng xuống xe, trong một chiếc mã xa sau lưng, màn che nhấc lên, Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi cũng xuống xe.

Ngoài cửa, có rất nhiều người giang hồ cũng đến vây xem.

Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi tự nguyện đến phối hợp điều tra, hai nàng nói rõ, trước khi tra rõ nguyên nhân cái chết của Nhất Diệp phu nhân, hai nàng vẫn là đối tượng tình nghi quan trọng, có thể ở lại nha môn nhận giám sát, chờ sau khi rửa sạch hiềm nghi rồi đi cũng được.

Người giang hồ nhìn nhau, chuyện này xảy ra ngoài dự liệu của bọn họ, nói cách khác, đây chính là kết quả của việc nói đạo lý.

Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi này, ngoại trừ hai nàng tự nguyện thì không ai có cách nào có thể bắt hai nàng đến nha môn được, nhưng mà Diệp Tinh rất có đạo lý cho nên hai vị Tiền bối cũng nể mặt hắn. Vẫn có câu nói người đã kính ta một thước, ta đương nhiên sẽ nhường người một trượng, không phải cứ chém chém giết giết mới được gọi là giang hồ.

Công Tôn cùng mấy vị lang trung, ngỗ tác cùng tiến vào phòng, bắt đầu nghiệm thi.

Tất cả mọi người chờ ngoài cửa.

Bạch Ngọc Đường ở bên cạnh bàn uống trà, Triển Chiêu đứng ở cửa phòng ngỗ tác, mà người đứng bên cạnh hắn, chính là Diệp Tinh.

Đại khái qua khoảng nửa canh giờ, bọn Công Tôn đã đi ra.

Mấy ngỗ tác chắp tay với Bao Đại Nhân: “Nhất Diệp phu nhân bị trúng độc mà chết.”

Tất cả mọi người sửng sốt.

Bao Đại Nhân cau mày: “Có thể tra ra loại độc nào? Trúng thế nào? Chết khi nào không?”

Mấy lang trung, ngỗ tác cùng cả Công Tôn tiên sinh hiển nhiên là đều cho ra một loại kết quả.

“Chúng ta đã kiểm tra thi thể của Nhất Diệp phu nhân một chút, phát hiện nàng không có bất cứ ngoại thương cũng như nội thương nào, nhìn rất giống như tự nhiên mà chết.” Công Tôn nói: “Nhưng mà, khi kiểm tra cẩn thận lại, liền phát hiện ở đầu ngón tay của Nhất Diệp phu nhân có một vết thương cực nhỏ, hình như là vết thương mới, giống như là lưỡi dao sắc cắt qua.”

Tất cả mọi người cau mày.

“Xung quanh vết thương còn lưu lại độc, cụ thể là loại độc gì thì còn cần phải tra tiếp.” Lão lang trung giỏi nhất ở Ứng Thiên Phủ nói với Bao Chửng: “Chúng ta cần làm một thí nghiệm.”

Tất cả mọi người đều chờ xem là thí nghiệm gì.

Lúc này, Công Tôn hỏi Diệp Tinh: “Thiếu bang chủ, có thể bắt một con chuột tới không?”

Diệp Tinh suy nghĩ một chút, sai thủ hạ đi bắt một con chuột tới.

Con chuột kia bị giam trong lồng, chạy tới chạy lui.

Một lang trung cầm một cây ngân châm tới, nói: “Ngân châm này có dính độc chất còn sót lại xung quanh vết thương trên tay của Nhất Diệp phu nhân.” Vừa nói, vừa dùng ngân châm châm lên con chuột một cái.

Mọi người chờ đợi, qua khoảng một nén nhang, con chuột kia đột nhiên ngủ yên bất động. Cảm giác ban đầu hình như nó chỉ ngủ thiếp đi mà thôi, nhưng kiểm tra lại lần nữa, phát hiện con chuột kia đã chết.

Lang trung đó chắp tay nói với Bao Đại Nhân: “Nhất Diệp phu nhân chết do trúng độc chứ không phải do ngoại thương, chúng ta cùng cho ra một kết quả —— Nhất Diệp phu nhân bị vật chứa kịch độc cắt qua đầu ngón tay cho nên trúng độc mà chết!”

Bao Đại Nhân nhìn Diệp Tinh một cái.

Diệp Tinh gật đầu, nói: “Như vậy là hôm qua sư phụ ta bị người ta ám toán tại khách điếm mà chết …. Người có hiềm nghi nhất chính là người có mặt trong khách điếm tối hôm qua.”

Bao Đại Nhân gật đầu.

Diệp Tinh thở dài: “Kính xin Bao Đại Nhân điều tra kỹ chuyện này, tra rõ hung thủ đã sát hại sư phụ ta, có ý đồ lợi dụng Nhất Diệp giáo chúng ta khơi mào phân tranh Chính Tà hai phái giang hồ.”

Bao Chửng gật đầu, thanh niên này mắt sáng mặt nghiêm rất hiểu đạo lý, hắn cũng rất thưởng thức, liền gật đầu đồng ý, nói với Triển Chiêu: “Nếu hiềm nghi của Triển phu nhân đã được loại trừ, kính nhờ Triển hộ vệ phụ trách điều tra chuyện này, bất luận thế nào cũng phải tra rõ hung thủ để trả lại công đạo cho người đã khuất.”

Triển Chiêu gật đầu, hiềm nghi của nương hắn cùng Bạch Ngọc Đường đã được giải bỏ, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Tinh nhìn chung quanh một chút, có chút ngạc nhiên hỏi Triển Chiêu: “Xin hỏi vị nào chính là Bệnh Thư sinh Ngô Nhất Họa?”

Hoàng Nguyệt Lâm xua tay: “Bệnh Thư sinh không tới!”

“Không tới a, có một số việc ta vẫn muốn hỏi hắn.” Diệp Tinh có chút tiếc nuối nói: “Năm đó tướng công của sư phụ ta có phải chết trong tay hắn hay không.”

Triển Chiêu lắc đầu một cái: “Không phải!”

Gia Cát Lữ Di nói rõ mọi chuyện năm đó cho Diệp Tinh biết.

Diệp Tinh có chút không hiểu: “Vậy tại sao qua nhiều năm như vậy rồi, hắn lại không có nói rõ, khiến cho sư phụ ta hận hắn tận xương tủy như vậy?”

Hoàng Nguyệt Lâm cười một tiếng: “Thư sinh kia sợ phiền toái đi!”

Diệp Tinh khẽ cau mày.

Triển Chiêu ở bên cạnh thì lại lầm bầm một câu: “Có lẽ là do người cảm thấy, để sư phụ ngươi hận người vẫn còn tốt hơn là để nàng hận tướng công mình đi.”

Diệp Tinh nhìn Triển Chiêu một chút, trầm mặc hồi lâu, gật đầu: “Ta hiểu!”

Bạch Ngọc Đường nhìn Diệp Tinh một cái, vừa đúng lúc bị Triển Chiêu thấy được, không khỏi có chút buồn bực —— Chuột bạch này có chút cổ quái a!

Diệp Tinh đứng lên, hỏi mấy hộ pháp dưới trướng: “Các ngươi thấy sao? Tiếp tục đấu sứt đầu mẻ trán với Hồng Anh Trại hay là tìm hung thủ thực sự?”

Mấy đại hộ pháp này còn lớn tuổi hơn cả Diệp Tinh, cũng không phải kẻ ngu ngốc, đều nói: “Tất cả nghe theo quyết định của Thiếu chủ.”

Diệp Tinh gật đầu: “Để lại mấy người canh giữ linh vị là được rồi, những người khác toàn bộ trở về giáo, trấn an giáo chúng, nói rõ tình hình, không nên bị người ta thừa cơ lợi dụng, sư phụ không còn, nhưng cơ nghiệp người lưu lại chúng ta cần phải bảo vệ!”

“Tuân lệnh!” Người của Nhất Diệp giáo đều đồng loạt rút lui.

Tất cả mọi người đều âm thầm gật đầu, Diệp Tinh cho toàn bộ người của Nhất Diệp giáo rút lui, đồng nghĩa với việc không cho hung thủ có cơ hội lợi dụng bọn họ, có thể nói là đoạn hẳn đường tiếp tục ý đồ của hung thủ, quả nhiên là có chủ kiến!

Công Tôn nói: “Hay là chúng ta đến khách điếm điều tra một chút, xem rốt cuộc là Nhất Diệp phu nhân trúng độc ở đâu.”

Triển Chiêu gật đầu: “Ta đi với ngươi.”

Bạch Ngọc Đường cũng muốn đi, nhưng mà Diệp Tinh lại phất tay với hắn: “Bạch huynh đừng đi thì hơn!”

Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn Triển Chiêu.

Lục Tuyết Nhi bên cạnh cũng gật đầu: “Triển Chiêu đến tra án là quan phủ đến điều tra, đám người giang hồ kia cũng không nói được gì, nhưng ngươi đi thì mọi chuyện sẽ phức tạp.”

Bạch Ngọc Đường hữu tâm vô lực, vì không muốn để những người khác có cơ hội thêm dầu vào lửa, không cách nào khác là phải giữ vững trung lập.

“Không phải ngươi không giúp được gì.” Gia Cát Lữ Di nhẹ nhàng kéo Bạch Ngọc Đường: “Chiêu quang minh chính đại điều tra, chúng ta đi ngấm ngầm điều tra.”

Bạch Ngọc Đường nhìn Gia Cát Lữ Di: “Ngấm ngầm điều tra thế nào ạ?”

Gia Cát Lữ Di cười một tiếng, vẫy vẫy hắn: “Đi theo ta!”

Nói xong mang theo Bạch Ngọc Đường đi.

Lâm Dạ Hỏa cùng Trâu Lương nhìn nhau một cái, thân phận của Lâm Dạ Hỏa cũng rất nhạy cảm, hắn là đại biểu cho võ lâm Tây Vực, nếu như xen vào có khi còn phức tạp hơn, hơn nữa còn là đồ đệ của Vô Sa nữa, vì vậy liền chạy theo bọn Bạch Ngọc Đường đi điều tra âm thầm.

Triệu Phổ thì muốn đi theo Công Tôn, cho nên ôm lấy Tiểu Tứ Tử, theo bọn Triển Chiêu cùng Diệp Tinh đến khách điếm.

Lần này nha môn quang minh chính đại đến điều tra, cho nên Vương Triều Mã Hán Trương Long Triệu Hổ liền đi trước dẫn đường, bên cạnh Triệu Phổ đương nhiên cũng có nhiều người bảo vệ, có hắn ở đây, người giang hồ cũng không tiện gây sự.

Mà đi ở sau cùng đội ngũ, chính là Triển Chiêu song song cùng đi với Diệp Tinh.

Bên cạnh hai người không có ai khác, không khí hình như có chút lúng túng.

Triển Chiêu đi được một lát, đột nhiên quay đầu lại, đôi hàng lông mày cũng nhíu chặt —– Cảm giác đó lại tới nữa! Cảm giác có người âm thầm theo dõi! Cặp mắt kia hoàn toàn không có hảo ý chút nào, theo từ Khai Phong đến Hứa quận, rốt cuộc là vì sao? Điều khiến Triển Chiêu nghi ngờ nhất chính là, hôm nay Ngọc Đường không có ở đây, mấy lần trước đều phát hiện ra khi có Bạch Ngọc Đường bên cạnh, mà hôm nay bên cạnh mình chỉ có Diệp Tinh mới gặp lần đầu …. Như vậy có thể thấy được, ánh mắt kia chỉ đơn thuần nhắm vào mình mà thôi!

Bốn phía xung quanh có rất nhiều người, căn bản không thể nào phân biệt được. Triển Chiêu cảm thấy ánh mắt kia vô cùng cẩn thận, mỗi lần xuất hiện thì xung quanh mình đều có rất nhiều người.

“Sao vậy?” Diệp Tinh hỏi Triển Chiêu.

Triển Chiêu lấy lại tinh thần, hỏi Diệp Tinh: “Ngươi không cảm thấy gì sao?”

Diệp Tinh không hiểu: “Cảm thấy gì?”

“A….” Triển Chiêu vừa định nói, nhưng mà ánh mắt kia đã biến mất rồi, cảm giác bị theo dõi đó cũng biến mất rất nhanh.

Triển Chiêu cau mày, lắc đầu một cái.

Diệp Tinh lại nói tiếp: “Thật ra thì ta vẫn muốn được gặp ngươi một chút.”

Triển Chiêu hơi sững sờ, cũng đã lấy lại tinh thần rồi, có chút khó hiểu nhìn Diệp Tinh.

Diệp Tinh quay mặt sang, nhìn Triển Chiêu thật kỹ, nói: “Trước kia, mỗi khi rảnh rỗi Bạch huynh sẽ đến chỗ ta ôn chuyện, uống rượu dùng bữa chẳng hạn, nhưng mà từ khi quen ngươi, hắn không tới nữa.”

Triển Chiêu sửng sốt.

Diệp Tinh thấy Triển Chiêu có chút ngượng nghịu, cười: “Lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi đã cảm thấy ngươi chính là Triển Chiêu.”

Triển Chiêu không hiểu: “Tại sao?”

“Ừm…..” Diệp Tinh khoanh tay, suy nghĩ một chút: “Cũng như lần đầu tiên ta thấy Bạch Ngọc Đường, cảm giác đây chính là Bạch Ngọc Đường, về một mức độ nào đó, hai ngươi rất giống nhau.”

Triển Chiêu gật đầu một cái, hỏi: “Bạch Ngọc Đường rất lâu rồi chưa đi tìm ngươi sao?”

Diệp Tinh nhìn Triển Chiêu một chút: “Bạch Ngọc Đường …. Ba chữ này ngươi nói ra hình như không được tự nhiên lắm, bình thường ngươi không gọi như vậy đi?”

Triển Chiêu lúng túng, bình thường sao …. Toàn gọi Ngọc Đường hoặc Chuột …

“Trước kia Bạch Ngọc Đường thường xuyên chạy khắp nơi, ta nói hắn không đàng hoàng chút nào.” Diệp Tinh nói: “Hắn lại nói chờ đến khi hắn tìm được “nhà” của mình rồi, hắn sẽ không đi nữa.”

Triển Chiêu mở to hai mắt —– Nhà? Nghe xong tiếng này không khỏi cảm thấy tim đập lỗi mất mấy nhịp.

Diệp Tinh chắp tay sau lưng: “Nhưng mà hai ngươi đúng là rất hợp!”

Triển Chiêu gãi đầu: “Chỗ … nào chứ?”

Diệp Tinh bất lực lắc đầu: “Hai ngươi đều là những người chiêu tai họa a, phiền toái ập đến không ngừng.”

Triển Chiêu có chút đồng cảm gật đầu, căn bản không cách nào phản bác.

Cứ như vậy, Triển Chiêu cùng Diệp Tinh trò chuyện về Bạch Ngọc Đường cả một đường đi, dần dần cũng không còn lúng túng nữa.

Đến cửa khách điếm, Triển Chiêu đột nhiên hỏi Diệp Tinh: “Ngươi thích Chuột Bạch kia sao?”

Diệp Tinh hơi sững sờ, vỗ vỗ bả vai Triển Chiêu: “Vừa rồi ta còn có chút lo lắng thay cho Bạch huynh a, thì ra ngươi cũng không có ngây ngô lắm, rất tốt!”

Triển Chiêu đi theo vào trong.

Đột nhiên Diệp Tinh quay đầu lại hỏi hắn: “Ngươi có chú ý đến ánh mắt Bạch Ngọc Đường nhìn ngươi không a?”

Triển Chiêu sửng sốt.

Diệp Tinh hỏi tiếp: “Vậy ngươi đã từng xem qua ánh mắt ngươi nhìn hắn chưa?”

Triển Chiêu không lên tiếng.

“Tìm một tấm gương nhìn thử xem đi.” Diệp Tinh nói: “Còn nữa, có phải từ trước đến giờ Bạch Ngọc Đường chưa từng nhắc qua ta với ngươi không?”

Triển Chiêu gật đầu một cái.

“Ta cùng hắn sở dĩ hợp nhau là vì khẩu vị của chúng ta hoàn toàn tương tự, sở thích cũng không khác nhau là bao.” Diệp Tinh sờ sờ cằm: “Vì vậy, lần đầu tiên ta nhìn thấy ngươi liền nghĩ …. Tên Bạch Ngũ đó quá được lợi rồi!”

Triển Chiêu sửng sốt.

Diệp Tinh nhíu mày: “Ta mà nói nữa con Chuột kia nhất định đuổi theo chém chết ta đó!” Nói xong đi vào khách điếm.

Triển Chiêu theo vào, liền phát hiện mình vẫn còn đang khiếp sợ a.

“Đúng rồi.” Diệp Tinh hỏi Triển Chiêu: “Tại sao Tiếu Trường Khanh lại hận Ân Hậu như vậy?”

Triển Chiêu liền đem chuyện của Tây Hải Thánh nữ năm đó lại qua một lượt.

Diệp Tinh cau mày: “Chỉ có chút chuyện như vậy? Ta còn tưởng là ngoại công ngươi giết cả nhà hắn chứ?”

“Qủa thực rất bất thường.” Triển Chiêu cũng đồng ý chuyện phản ứng của Tiếu Trường Khanh như vậy rất không bình thường.

Còn đang nói chuyện, mọi người đã lên đến lầu.

Trên lầu, Tiếu Trường Khanh vắng mặt, nhưng những người giang hồ khác đều ở đây, người nào người nấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, hình như cũng không quá muốn nói chuyện với Diệp Tinh.

Triển Chiêu hiểu, Diệp Tinh cũng phải chịu áp lực không nhỏ, chưa chắc tất cả người giang hồ đã có thể hiểu cho hắn, bây giờ bọn họ nói hắn còn khó nghe hơn.

Triển Chiêu hỏi qua những người hôm qua đã từng tiếp xúc với Nhất Diệp phu nhân, bọn họ đều nói không phát hiện ra phu nhân có bất thường gì, cũng không ai biết trên tay nàng bị thương lúc nào.

Đám người Công Tôn tìm được tiểu nhị, cặn kẽ hỏi thăm một vòng, cuối cùng Công Tôn chạy ra phía sau tửu lâu, đem toàn bộ rác quét dọn ngày hôm qua đổ cả ra sân, Công Tôn dùng một cái kẹp lửa thật dài chọn cẩn thận, cuối cùng, gắp ra một bình trà vỡ, dùng ngân châm thử một cái, ngân châm biến sắc.

Tất cả mọi người tiến đến hỏi: “Chính là cái này sao?”

Công Tôn gật đầu một cái, cầm lại bình trà ngửi một cái, sau đó cau mày hỏi tiểu nhị, bình trà này lấy từ phòng nào đến.

Tiểu nhị trả lời, là dọn từ phòng Tiếu Trường Khanh ra ngoài.

Công Tôn cau mày: “Bất ổn?”

“Tiếu Trường Khanh là người hạ độc sao?” Diệp Tinh hỏi.

Công Tôn lắc đầu một cái: “Chỉ sợ, Nhất Diệp phu nhân bất hạnh, làm người thế mạng cho Tiếu Trường Khanh mà thôi.”

Tất cả mọi người cùng cau mày.

Triển Chiêu phân phó nha dịch: “Lập tức đi tìm Tiếu Trường Khanh.”

Vậy mà …. Mọi người tìm cả buổi chiều cũng không thấy bóng dáng Tiếu Trường Khanh đâu.

Trời tối rồi mọi người mới trở lại Hồng Anh Trại, Triển Chiêu duỗi eo trở lại trong phòng đã thấy Bạch Ngọc Đường ở đó rồi, vừa thấy hắn vào cửa liền hỏi: “Đói bụng không?”

Triển Chiêu đột nhiên cảm thấy thú vị, hình như mỗi lần Bạch Ngọc Đường nhìn thấy mình đều chỉ hỏi có đói không, có lạnh không, có nóng không gì đó, rất ít khi hỏi mình xem vụ án thế nào rồi.

Triển Chiêu bưng chén trà sâm Hỉ Nhi bưng đến, vừa uống vừa nói lại cho Bạch Ngọc Đường nghe qua kết quả tra án buổi chiều nay.

Lúc đang nói chuyện, Triển Chiêu nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc gương.

Triển Chiêu không hiểu sao lại nhớ tới lời của Diệp Tinh nói —— Nhìn vào gương quan sát một chút xem ánh mắt mình nhìn Bạch Ngọc Đường thế nào, rồi ánh mắt Bạch Ngọc Đường nhìn mình thế nào a.

Vì vậy, Triển Chiêu đến trước gương ngồi xuống, vẫy vẫy Bạch Ngọc Đường.

Bạch Ngọc Đường có chút khó hiểu đi tới, đứng sau lưng hắn, nhìn hắn, hỏi: “Sao vậy?”

Triển Chiêu nhìn chằm chằm vào gương, nhìn thấy rất rõ ràng ánh mắt Bạch Ngọc Đường đang nhìn mình.

Nhìn một lúc lâu rồi, Triển Chiêu cúi đầu uống trà, khóe miệng nhịn không được cười rất tươi.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu, không hiểu mà nhìn hắn: “Trà sâm uống rất ngon sao?”

“Ừ!” Triển Chiêu đưa chén trà sâm đến bên miệng hắn: “Hình như cho quá nhiều đường mật thì phải, cảm giác cực ngọt ngào nha!”

Bạch Ngọc Đường uống một ngụm, không có cảm thấy mật đường gì mà, khó hiểu nhìn Triển Chiêu: “Có ngọt sao?”

Triển Chiêu cười gật đầu: “Ừ, rất ngọt.”

Bạch Ngọc Đường cũng không hiểu Triển Chiêu đang định nháo gì đây, quay mặt sang định đứng lên, lại rất tình cờ thấy được dáng vẻ Triển Chiêu đang nhìn mình trong gương.

…….

Một lát sau, Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Triển Chiêu, thấp giọng nỉ non: “Cho ta thêm một ngụm nữa đi!”

Triển Chiêu đưa cái ly đến bên mép hắn, Bạch Ngọc Đường uống một ngụm, gật đầu một cái, thủ thỉ: “Ừ! Ngọt! Thật sự rất ngọt!”