Qua nhiều lần cố gắng, Bao Đại Nhân vẫn không cách nào nằm mơ được, mà mỗi lần hắn ngủ xong, phát hiện mình không nằm mơ một cái là hắn lại qua đẩy Bàng Cát, vì vậy mỗi lần ấy hắn đều đánh thức Bàng Thái sư vừa mới chợp chờn ngủ được. Kết quả là Thái sư cũng không hề nằm mơ, nhảy dựng lên nói là tại Bao Chửng quấy rối.
Chính lúc này, đám Triển Chiêu vội vàng trở lại.
Vừa thấy Thái sư đang nhảy dựng, Triệu Phổ liền tiến lên kéo râu của Thái sư trước.“Ai nha, đau quá ….”
Thái sư nhanh chóng bảo vệ cằm.
Triệu Phổ gật đầu một cái: “Tỉnh đi?”
Bàng Cát có chút không hiểu được.
Triển Chiêu nhìn quanh bốn phía một vòng, lắc đầu: “Ở đây không có hoa!”
Đám ảnh vệ cũng đã đảo một vòng quanh nha môn, trở lại nói: “Không có hoa!”
Bao Đại Nhân không hiểu: “Hoa gì?”
Mọi người liền đưa bồn hoa Phạm Quỳnh cho Bao Đại Nhân nhìn, sau đó nói cho hắn biết chuyện vừa trải qua, dĩ nhiên ba người nằm mộng là Bạch Ngọc Đường, Lâm Dạ Hỏa cùng Công Tôn cũng chỉ tóm tắt qua loa nội dung. Chỉ có Tiểu Tứ Tử là rất tỉ mỉ mà kể lại bé nằm mơ thấy cùng mọi người chơi Bịp mắt bắt dê, sau đó bé bắt được ai cũng đoán trúng hết!Mọi người có chút bất lực, Công Tôn nhìn trời, thảo nào vừa ôm cái đã gọi tên, vẻ mặt còn rất hạnh phúc, thì ra là chơi bịp mắt bắt dê thắng.
Triển Chiêu liếc Bạch Ngọc Đường, có chút ngạc nhiên —– Chuột này mơ thấy cái gì rồi?Bạch Ngọc Đường cũng rất khó hiểu —— Tại sao mình lại mơ thấy Triển Chiêu biến thành mèo chứ? Nếu như nói Phạm Quỳnh hoa có thể khiến người ta nằm mơ thấy chuyện mà mình mong ước nhất, chẳng lẽ lại là muốn Triển Chiêu biến thành mèo? Hay là …. Mình rất mong đợi chính là quá trình thức tỉnh hắn đi?Mà Lâm Dạ Hỏa lại càng không hiểu, lúc nằm mơ rõ ràng là mình chiếm tiện nghi của Câm chết tiệt, nhưng thực tế tại sao Câm vẫn mặc y phục còn mình lại ở trần a?“Thư Ngốc.”
Triệu Phổ gọi Công Tôn một tiếng, liền thấy Công Tôn cau mày có vẻ rất khó hiểu, hình như lại thất thần.“Thư Ngốc!”
Triệu Phổ gọi tiếng nữa.“Ừm… Hử?”
Công Tôn lấy lại tinh thần, nhìn Triệu Phổ, sau đó lại vội vàng dời mắt đi, lúc này tim Công Tôn đập cực nhanh, cảm thấy Phạm Quỳnh hoa này đã bị người ta làm gì rồi đi! Nếu không sao mình lại mơ thấy Triệu Phổ táy máy tay chân chứ?Triệu Phổ thấy biểu tình của Công Tôn cực kỳ phức tạp, cũng không có cách …. Bạch Ngọc Đường cùng Lâm Dạ Hỏa nằm mơ thấy cái gì hắn không biết được, nhưng mà Công Tôn chắc chắn mơ thấy thứ chẳng tốt đẹp gì, nếu không sao lại nhào lên nhéo mình. Triệu Phổ không khỏi cảm thấy có chút bi thương a, Thư Ngốc kia không có thích mình sao? Mình lại rất thích …. Không đúng, hơi thích hắn đó!Triệu Phổ ngoáy tai, nói với Bao Chửng: “Hoa này quá nguy hiểm, không thể giữ lại được!”
Công Tôn cũng hồi phục tinh thần lại, sắp xếp lại tâm tình một chút, nói: “Phải đào hết! Sau đó đào hố chôn sâu.”
“Cho nha dịch làm được không?”
Bao Đại Nhân hỏi.
Công Tôn lắc đầu một cái: “Không phải là biện pháp tốt.”
Tất cả mọi người đều nhìn Công Tôn.“Là thế này.”
Công Tôn nói: “Độc tính của hoa Phạm Quỳnh rất nhỏ, chỉ có thể khiến người ta nằm mơ chứ không gây tử vong, hơn nữa tùy thể chất cùng huyết dịch mà có những phản ứng độc khác nhau. Trước đó mấy cư dân ở Hứa quận đã nói qua, những người sống lâu ở Hứa quận đều không nằm mơ, chỉ có người bên ngoài mới dễ trúng chiêu …. Cho nên, tốt nhất là để người không có phản ứng với hoa làm.”
“Ta không có nằm mơ.”
Triệu Phổ nói.“Đó là vì ngươi không ngủ.”
Công Tôn lắc đầu một cái.“Hoa này có tác dụng thôi miên sao?”
Bạch Ngọc Đường rất tò mò, hắn cũng không hiểu tại sao mình lại ngủ trong thùng nước được, còn ngủ thiếp đi nữa.
Công Tôn lắc đầu một cái: “Không có.”
Bạch Ngọc Đường cau mày, nhìn Triển Chiêu một chút.
Công Tôn cũng cau mày: “Ta hình như cũng không biết tại sao mà ngủ thiếp đi nữa.”
“Đúng nga!”
Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Cảm thấy rất mệt nên ngủ thiếp đi!”
Mọi người lặng lẽ nhìn Triển Chiêu một cái.
Triển Chiêu tự tỉnh bản thân —- Là ta có tội! Sáng nay ta lại đánh thức các ngươi.
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu hỏi: “Vậy sáng nay tại sao ta cũng nằm mơ rất kỳ quái, như lạc vào cảnh giới giấc mộng kỳ lạ vậy?”
“Đúng vậy!”
Bàng Dục cũng gật đầu: “Ta cũng nằm mơ nữa! Hơn nữa còn mơ thấy mình bị sách cắn! Ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình bị sách cắn đi!”
Công Tôn nhẹ nhàng sờ cằm: “Đúng là có chút kỳ quái!”
“Trước tiên không nên nóng vội.”
Bao Đại Nhân nói: “Trước khi biết rõ độc tính của hoa kia thế nào, chúng ta không nên manh động, dù sao thì hoa này hẳn đã nở một thời gian rồi nhưng Hứa quận cũng không xảy ra đại sự gì, hơn nữa cũng không có hại với thân thể người.”
Vừa nói hắn vừa vỗ vỗ bả vai Công Tôn: “Công Tôn tiên sinh có thể từ từ điều tra, không cần quá ép buộc bản thân như vậy.”
Công Tôn ngẩn người, theo bản năng gật đầu một cái.
Suy nghĩ cẩn thận lại, mọi người đều cảm thấy không đúng lắm. Công Tôn dù có bác học thì cũng không phải cái gì cũng biết, dù sao cũng chỉ là một lang trung hai mươi mấy tuổi mà thôi. Bởi vì Công Tôn quá hiểu về dược vật cùng độc vật nên mọi người mới có thói quen cái gì cũng hỏi hắn, hơn nữa mỗi lần xuất hiện một loại độc dược là Công Tôn đều có thể chế ra giải dược, cho nên cứ có độc dược tìm Công Tôn lấy giải dược cũng đã trở thành chuyện rất hiển nhiên rồi. Nhưng mà bây giờ ngẫm lại, mỗi lần xuất hiện độc dược Công Tôn đều mất cả đêm không ngủ nghĩ cách chế giải dược, lại phải nghiệm thi, còn giúp chăm lo sổ sách, lúc rảnh rỗi nếu không phải hắn phơi thảo dược, nuôi cổ trùng thì cũng là đến xem bệnh cho bách tính Khai Phong, còn phải chăm sóc Tiểu Tứ Tử. Cũng may Tiểu Tứ Tử tương đối hiểu chuyện, còn có thể giúp Công Tôn một tay nữa.
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy …. Công Tôn thật bận rộn, thật khổ cực, vẫn là Bao Đại Nhân tỉ mỉ nhất!Triển Chiêu mở miệng: “Nếu không chúng ta đến Hồng Anh Trại đi?”
Tất cả mọi người nhìn Triển Chiêu.
Triển Chiêu nói: “Hồng Anh Trại mặc dù thoái ẩn giang hồ đã nhiều năm, nhưng bên cạnh nương ta vẫn còn không ít người rất có năng lực, hơn nữa, Ma Cung cũng ở rất gần, trong Ma cung không thiếu người hiểu về dược lý, có khi cũng giúp được một tay!”
“Ừ!”
Ân Hậu cũng gật đầu: “Hơn nữa ở Hồng Anh Trại khá an toàn.”
Bao Đại Nhân cũng cảm thấy như vậy rất tốt, vì vậy mọi người liền trở lại Ứng Thiên phủ, sau khi từ biệt Dịch Hiền, cùng đến Hồng Anh Trại.
Hồng Anh Trại ở trong sơn cốc, mặc dù không có bí mật như Ma cung nhưng nếu không có ai dẫn đường căn bản không tìm ra được, một ngọn sơn trại nằm trong dãy núi bạt ngàn, cũng không dễ tìm chút nào.
Triển Chiêu cưỡi Tảo Đa Đa đi trước dẫn đường, hiển nhiên là Tảo Đa Đa rất quen đường về Hồng Anh Trại, chạy rất mau.
Bạch Ngọc Đường đi bên cạnh, quan sát phong cảnh hai bên đường, thuận tiện nhớ đường một cái.
Sau lưng, đoàn nhân mã hùng tráng theo sát, tất cả mọi người đều có chút ngạc nhiên. Hai người Ân Lan Từ cùng Lục Tuyết Nhi, mặc dù thời gian xuất hiện trên giang hồ tương đối ngắn, nhưng mà danh tiếng lại vang dội như nhau. So với Lục Tuyết Nhi, Ân Lan Từ lại càng giống một nhân sĩ giang hồ hơn. Lục Tuyết Nhi ở Ánh Tuyết Cung tại Cực Bắc, không để ý chuyện giang hồ, mà Hồng Anh Trại lại ở Trung Nguyên, Ân Lan Từ lại rất thích xen vào chuyện của người khác, về điểm này Triển Chiêu tuyệt đối giống nương hắn.
Ân Lan Từ có thể coi là nhân tài trăm năm có một của giang hồ, là một Hiệp nữ nổi danh nhất. Nàng không giống với nhưng cô nương học võ khác, những cô nương thường luyện loại võ công phiêu dật nhẹ nhàng như ảo mộng! Nhưng võ công của Ân Lan Từ lại cực kỳ mạnh mẽ bá đạo, lực sát thương cực lớn. Thật ra thì đây cũng là thiên phú dị bẩm của nàng, giống như Lục Tuyết Nhi trời sinh đã là cột băng, Ân Lan Từ thì theo mô tả của Thiên Tôn, nội lực giống như cái động không đáy vậy. Nàng có thể lợi dụng ưu thế gân mạch của bản thân để tuần hoàn nội lực cuồn cuộn một vòng. Về điểm này tuyệt đối là kế thừa của Ân Hậu, có điều Ân Hậu có thể khống chế nội lực rất hoàn mỹ, tạo thành Ma Âm Quyết nổi danh khắp thiên hạ. Mà Ân Lan Từ lại vì sợ phiền toái mà trực tiếp biến nội lực này thành một loại khí lực vô cùng cường đại ….
Nói đến võ công của khuê nữ mình, Ân Hậu cũng chỉ có thể bất lực lắc đầu, chưa từng thấy qua nha đầu nào khó dạy bảo đến vậy.
Mà theo hình dung của Triển Chiêu thì, nương hắn chính là tiêu chuẩn của giẫm một cước là mặt đất ba tầng rung chuyển ….. nứt toác!Mọi người vì vậy mà trực tiếp tưởng tượng hình ảnh Ân Lan Từ thành một đại anh hùng khí thế có thể dời sơn lấp biển, nhưng mà, vừa nhìn qua Triển Chiêu một chút, lại nghĩ không thể nào a! Người ta thường nói con trai giống mẹ nha! Triển Chiêu cao ráo thon gọn, lại nhẹ nhàng như một con mèo, còn lanh lợi nhanh nhẹn nữa, không có lý nào nương hắn lại mang đến cảm giác nặng nề thế a.
Đi đại khái khoảng nửa ngày đường, lúc đến chợp tối, Triển Chiêu liền nhắc nhở mọi người: “Trước mặt có dốc núi dựng đứng, không được cưỡi ngựa, cẩn thận khỏi ngã.”
Quả nhiên vòng qua sườn núi liền phát hiện phía trước có một dốc núi dựng đứng.
Bên dưới dốc núi, có rất nhiều những bụi cây vô cùng tươi tốt, gần như che hết tầm nhìn.
Mọi người không thấy được cảnh tượng phía trước, nhưng nghe được tiếng nước chảy rào rào —— Là thác nước sao?Đi xuống dốc, qua hai tầng cây bụi nối tiếp, đột nhiên …. Trước mắt mọi người xuất hiện một thông đạo sáng sủa. Một sườn núi thoai thoải khổng lồ nhẹ nhàng thu vào tầm mắt, kéo dài bất tận.
Mà mọi người mở to mắt nhìn, đó lại là một biển hoa màu đỏ rực rỡ đẹp vô cùng ….
Lúc này, đúng lúc mặt trời dần ngả về Tây, toàn bộ đầm nước bên dưới đều mang một màu dát vàng lấp lánh, giống hệt một chiếc cầu vồng vắt ngang qua một tòa sơn trại đồ sộ. Bốn phía xung quanh đầm nước, cây cối dày đặc, dưới đáy hồ có có thủy tảo sinh sôi, tất cả đều mang một màu đỏ rực, giữa không trung, một thác nước thả mình bay xuống từ đỉnh núi như lững lờ che phủ từng mảng lớn mảng lớn hoa đỏ kéo dài bất tận phía sau, không biết đâu là điểm dừng. Bọt nước nổi lên từ thác nước cũng lấp lánh ánh đỏ, nhìn chẳng khác nào có hàng ngàn hàng vạn cánh hoa đỏ mịn màng đang rơi xuống vậy.
Mọi người được chiêm ngưỡng cảnh này, phảng phất cảm thấy màu đỏ giống như cũng có sinh mạng làm chấn nhiếp nhân tâm, khó trách sao lại được gọi là Hồng Anh Trại …. Không có nơi nào thích hợp với cái tên Hồng Anh Trại hơn nơi này.
Xuống khỏi dốc, đường đi phía dưới cũng rộng rãi hơn, bốn phía trống trải, bãi cát gần đầm nước cũng đủ cho mấy vạn binh mã đóng quân. Hơn nữa, hẳn là Hồng Anh Trại cũng đã sớm có chuẩn bị, đã xây dựng rất nhiều nhà mái tránh mưa, hai bên còn có thể chăn ngựa, kho cỏ cũng được chuẩn bị rất đầy đủ, ở giữa còn có lều cỏ được xây dựng rất ngay ngắn chỉnh tề, bên trong còn có chăn màn, xem ra chúng tướng sĩ có thể trực tiếp vào ở rồi.“Oa!”
Triệu Phổ nhịn không được mà than thở: “Thật quá chu đáo!”
Triển Chiêu gãi gãi đầu, khó trách hôm đó Bạch Ngọc Đường lại hỏi cặn kẽ Triệu Phổ cùng Bao Đại Nhân số lượng nhân mã dẫn theo đến vậy, thì ra là báo cho phụ thân hắn để chuẩn bị lều cỏ a.
Mà con đường cát trắng này lại thông thẳng đến Hồng Anh Trại.
Mọi người tới gần rồi mới có thể nhìn thấy rõ ràng, thì ra là Hồng Anh Trại thực chất nằm ở lưng chừng núi a, thác nước là đổ từ trên đỉnh núi qua Hồng Anh Trại, vì vách đá giống hệt một tấm gương cho nên mới tạo ra cảm giác bất tận rung động tâm can, cảm giác như sơn trại bay ra từ trong đầm nước vậy.
Bọn Triển Chiêu đã báo trước cho Ân Lan Từ là mấy ngày nữa mới tới, cho nên hôm nay chính là đến bất ngờ.
Vì vậy sơn môn vẫn còn đang đóng.
Nhưng mà ngay khi có đại đội nhân mã đi vào, đương nhiên là đã có người phát hiện ra, cửa nhỏ bên cạnh đã được mở ra rồi.
Mọi người chỉ thấy có một nha đầu béo tròn xoe như tương tự như Thần Tinh Nhi, mặc một bộ váy đỏ , khoảng mười bốn mười lăm tuổi đang thò đầu liếc mắt nhìn ra ngoài đây.
Lúc này, Triển Chiêu cũng đã cưỡi Tảo Đa Đa chạy như bay đến trước cửa sơn trại rồi, vừa thấy nàng liền gọi một tiếng: “Hỉ Nhi!”
“A A A A A!”
Nha đầu kia nhảy cao ba thước, thét một tiếng khiến tất cả mọi người giật mình hoảng hốt —— Đừng nhìn tuổi còn nhỏ như vậy, nội lực lại không thấp chút nào.“Lão gia, phu nhân! Thiếu gia về rồi!”
Nha đầu kêu một tiếng toàn bộ sơn trại đều nghe thấy hết, sau đó nàng giống hệt một con sơn tước béo nhào ra, giúp Triển Chiêu giữ dây cương của Tảo Đa Đa.
Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng đã tới trước cửa sơn trại, đoàn mã xa của Bao Chửng cũng đã lục tục tới phía sau rồi.
Bạch Ngọc Đường ngồi trên lưng ngựa, ngước mặt cẩn thận quan sát Hồng Anh Trại trong truyền thuyết này một cái, quả nhiên là một thiên hạ thịnh cảnh, đẹp không sánh được!Hắn vừa cúi đầu một cái, lại thấy tiểu nha đầu vừa nãy chạy ra dắt người cho Triển Chiêu đang ngẩng mặt, há to miệng mà nhìn mình đây.
Triển Chiêu ở bên cạnh chọc chọc búi tóc của tiểu nha đầu kia: “Hắn là Bạch Ngọc Đường.”
Nha đầu phồng mặt: “Xứng đôi a!”
“Cái gì?”
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đều không nghe rõ.
Nha đầu kia le lưỡi một cái, nhào đến ôm chân Bạch Vân Phàm: “Oa! Chiếu Dạ Ngọc Sư Tử a!”
Bạch Vân Phàm bị nàng ta dọa sợ hết hồn.
Bạch Ngọc Đường tung người xuống ngựa, nhìn Triển Chiêu.“Nàng là đồ đệ của nương ta, tên là Hỉ Nhi.”
Triển Chiêu giải thích: “Nàng là mã si, từ nhỏ đã thích ngựa rồi!”
Triển Chiêu vừa mới nói xong, lại thấy từ bên trong một đoàn soàn soạt chạy ra …. Chính xác mà nói chính là một đám nha đầu béo y phục đỏ rọi chạy ra.
Mọi người nhìn cũng có chút vui vẻ, tâm nói nhóm hài tử này chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi thôi, tất cả đều hơi béo, mặt tròn xoe, mặc y phục đỏ giống hệt nhau, trên đầu đều buộc hai búi tóc, cộng cả nha đầu đang ôm chân Bạch Vân Phàm mà cọ kia thì tổng cộng có tám người, giống như tám tỷ muội, ngoại hình cũng coi như phúc hậu.“Thiếu gia!”
Cả đám nha đầu nhao nhao gọi Triển Chiêu.
Triển Chiêu giới thiệu: “Đồ đệ của nương ta, Bình An Hỉ Nhạc Phúc Trạch Miên Diên.”
Vừa nói lại vừa chỉ cho mọi người biết ai là Bình Nhi, ai là An Nhi …. Mọi người cũng dở khóc dở cười với cách đặt tên này.
Đám người Triệu Phổ cũng xuống ngựa, Công Tôn ôm Tiểu Tứ Tử xuống khỏi mã xa, vừa nhìn thấy tám nha đầu là đã cảm thấy vui vẻ.
Nhưng mà tám nha đầu kia thấy Tiểu Tứ Tử lại càng vui vẻ hơn.
Bàng Dục ở sau lưng góp tới: “Mấy cô nương này nhất định là bị Triển Chiêu làm hại.”
Tất cả mọi người sửng sốt, nhìn Bàng Dục.
Bàng Dục nói: “Các ngươi thử nghĩ a, nhân sinh hứng thú vui mừng nhất của Triển Chiêu chính là tự mình ăn xong rồi thì giới thiệu món ăn ngon cho người khác, trên đời này có mấy người ăn với hắn mà không béo chứ.”
Lúc này, Ân Hậu cũng vừa mới tới, xuống ngựa nghe được Bàng Dục nói vậy liền gật đầu: “Đúng vậy, mấy oa nhi này khi nhỏ còn béo hơn nữa a, cũng may là mấy năm nay Chiêu không ở Hồng Anh Trại cho nên mới gầy đi đấy.”
Tiểu Tứ Tử nghe nói thế, theo bản năng mà xoa xoa cái má tròn xoe của mình, có cảm giác khó khăn chưa từng có từ trước đến giờ.
Mấy nha đầu kia vừa liếc mắt cái nhìn thấy Ân Hậu, cùng nhau lao tới: “Thái lão gia!”
Ân Hậu nhìn trời.
Lúc này, mọi người chỉ thấy từ bên trong sơn trại có một cô nương mặc trường sam đỏ đang chạy ra.
Mọi người mở to mắt quan sát một cái, tâm nói —– Oa! Người này không béo! Mỹ nhân a!Còn chưa cảm khái xong đã nghe Triển Chiêu kêu lên: “Nương!”
Mọi người giật mình! Dáng người này không khác gì Lục Tuyết Nhi a, kiểu mỹ nhân liễu yếu đào tơ gió thổi liền bay chuẩn mực a, làm gì thấy khí thế dời núi lấp bể đâu chứ?Bạch Ngọc Đường cũng quan sát Ân Lan Từ thật kỹ chút.
Khó trách sao năm đó có thể nổi danh cùng nương hắn Lục Tuyết Nhi, Ân Lan Từ tuyệt đối đủ tiêu chuẩn được gọi là mỹ nhân.
Mọi người ở đây cũng đang quan sát, nếu như nói Lục Tuyết Nhi đẹp chói mắt nghiêng nước nghiêng thành thì Ân Lan Từ lại đẹp kiểu thanh tú tuyệt bích lại mang theo anh khí, một gương mặt vô cùng hiền lương nhu thuận.
Mọi người giờ mới hiểu Triển Chiêu có một gương mặt thuần lương đến vậy là giống ai. Tất cả mọi người theo bản năng mà nhìn Ân Hậu một chút, có chút khó hiểu …. Gương mặt Ân Hậu là đặc trưng của vẻ đẹp cực kỳ anh tuấn cùng lãnh khốc cộng với khí phách bức nhân, thế nhưng tại sao khuê nữ cùng ngoại tôn lại có dáng vẻ ôn hòa chính khí lẫm liệt đến vậy …. Cho nên, ngoại mẫu của Triển Chiêu chắc chắn là một người rất thần kỳ.
Ân Hậu đỡ trán.
Ân Lan Từ vọt ra rồi liền kéo Triển Chiêu đến kiểm tra một cái, sờ sờ chỗ này, xoa xoa chỗ kia, cuối cùng giậm chân: “Ngươi nói sao ngươi không béo chút nào a!”
Mọi người nhớ kỹ Triển Chiêu từng nói, Ân Lan Từ giẫm chân một cái mặt đất ba tầng rung chuyển, cho nên rất nghiêm trang đợi, nhưng mà ….
Bốn phía hoàn toàn không chút động tĩnh a, nước dưới hồ cũng rất bình lặng a.
Bạch Ngọc Đường thấy dáng vẻ của mọi người như vậy, bất đắc dĩ mà lắc đầu, tiến lên thi lễ với Ân Lan Từ: “Bá mẫu.”
“Ai da!”
Ân Lan Từ kéo Bạch Ngọc Đường qua quan sát cẩn thận một cái, nói: “Ngọc Đường a!”
Vừa nói vừa cười: “Chiêu viết thư về khen ngươi vô cùng vô cùng đẹp trai, ta còn tưởng nó khoa trương chứ, xem ra thật sự rất đẹp trai nha!”
Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu một chút, Triển Chiêu thì lại ngẩng mặt nhìn trời, nương lại khoa trương, mình rõ ràng viết thư chỉ nói là “hơi đẹp trai”
mà thôi.
Lúc này, từ trong cửa lớn lại có người chạy ra, người đầu tiên chạy đến là Lục Tuyết Nhi: “Ngọc Đường, Chiêu Nhi, sao hai đứa không nói là về sớm chứ!”
Lục Thiên Hàn cùng Vô Sa cũng ở đây, sau lưng còn có Bệnh thư sinh Ngô Nhất Họa.
Cuối cùng Bạch Hạ chạy ra, sau lưng Bạch Hạ có một nam tử trẻ tuổi, dáng người không khác Bạch Hạ là bao, mặc một thân trường bào xanh nhạt, cũng chạy ra.
Triển Chiêu chạy đến: “Cha!”
Vì vậy cho nên, mọi người cũng “soạt”
cái mà quay mặt sang.
Đây chính là Triển Thiên Hành trong truyền thuyết sao?Phụ thân Triển Chiêu cũng rất trẻ, tư văn nhã nhặn, hắn cũng không biết võ công. Mặt khác, quả nhiên Triển bá phụ mang đến cho người ta cảm giác cực kỳ chính khí, mặt mày tuấn tú, nho nhã phi phàm.
Triển Thiên Hành vỗ vỗ vai Triển Chiêu một cái, gật đầu tới một câu: “Vẫn không béo!”
Triển Chiêu nhìn trời.
Hiển nhiên là Ân Lan Từ cùng Triển Thiên Hành đã vô cùng quen thuộc với Bạch Ngọc Đường rồi, đều khen hắn đẹp hơn so với mô tả nhiều, còn nói Nhị vị Lão nhân gia thật là hòa thuận bất ngờ khiến cho mọi người lại nhìn Ân Hậu thêm lần nữa.
Ân Hậu than thở.
Ân Lan Từ cùng Triển Thiên Hành lần lượt hành lễ ra mắt với mọi người.
Bao Đại Nhân cùng Bao phu nhân cũng đi ra, Triển Thiên Hành mời mọi người vào đại sảnh ngồi nói chuyện.
Tám nha đầu giúp Âu Dương Thiếu Chinh an bài binh mã vào ở trong lều trại.
Triển Chiêu lặng lẽ chọc chọc nương mình, dảu môi hướng về phía Ân Hậu phía sau.
Ân Lan Từ biết Ân Hậu vẫn còn không vui vì chuyện bị đuổi đi lần trước, liền cười híp mắt chạy qua, kéo phụ thân mình nói xin người tha thứ a.
Ân Hậu đương nhiên biết khuê nữ hắn đuổi hắn đi là vì muốn tốt cho hắn, nên sau khi được dỗ dành mấy câu liền hết giận rồi.
Bạch Ngọc Đường theo bản năng nhìn Thiên Tôn đang cười hì hì nói chuyện nhàn rỗi thường ngày cùng Bạch Hạ, không khỏi có chút cảm khái, người ta có thể sống đến một trăm tuổi đúng là không dễ dàng gì, tính cách Ân Hậu cô tịch như vậy, thân thế phức tạp như vậy, vẫn còn có thể có tôn tử phụng bồi dưới gối, nhưng mà Thiên Tôn lại vẫn một thân một mình.“Ngọc Đường a.”
Lúc này, Triển Thiên Hành đã đi ngang hàng cùng Bạch Ngọc Đường, vỗ vỗ bả vai hắn, nói: “Chiêu luôn nói ngươi giúp đỡ nó rất nhiều, cũng cho hắn rất nhiều thứ, ta cùng nương nó phải nói tiếng đa tạ ngươi.”
Bạch Ngọc Đường ngẩn người, Triển Chiêu ở bên cạnh tiếp tục nhìn trời.
Mọi người yên lặng gật đầu, quả nhiên phụ mẫu tiêu chuẩn, rất có cảm giác trưởng bối trong nhà …..
Bạch Ngọc Đường có chút ngẩn người, hình như không biết phải trả lời thế nào cho phải.“Tôn Tôn, người nhìn bên kia xem!”
Lúc này, Tiểu Tứ Tử đang nắm ngón tay Thiên Tôn chỉ cho hắn xem một giàn hoa đỏ rực bên trong Hồng Anh Trại, hỏi: “Đó có phải là hoa Tường Vi không nha?”
“Đúng không.”
Thiên Tôn bị Tiểu Tứ Tử kéo về phía trước, Tiêu Lương cũng chạy theo bên cạnh: “Là Cây Thường Xuân đi?”
“Cây Thường Xuân hẳn là không nở hoa đi?”
Lâm Dạ Hỏa cũng khoanh tay chạy sang xem.
Tiểu Tứ Tử lại bị một tiếng hạc kêu hấp dẫn, bé ngẩng mặt lên liền nhìn thấy mấy con tiên hạc màu trắng bay qua, liền nói với Thiên Tôn: “Tôn Tôn nhìn nha! Là Hạc!”
“Một con thằn lằn thật lớn!”
Tiêu Lương chỉ vào bụi hoa Tường Vi nói, Thiên Tôn cứ thế bị hai tiểu hài nhi kéo đi, cũng không thể rảnh rỗi được.
Bạch Ngọc Đường nhìn đám người xung quanh một chút, đột nhiên cười cười, lắc đầu với Triển Thiên Hành một cái, nói: “Con còn nhận được nhiều hơn, cho nên không cần cảm ơn con!”
Triển Thiên Hành nhìn Bạch Ngọc Đường, cười gật đầu, Triển Chiêu ở bên cạnh nhìn thần sắc phụ thân mình một chút, tiếp tục nhìn trời —— Phụ thân mình trước giờ đếu vô cùng soi mói a! Nhưng mà nhìn ánh mắt kia lại rất hài lòng nha! Giỏi lắm, Chuột!