Lúc này, bên trong Hoàng cung cũng bận rộn vô cùng, Công Tôn nhanh chóng bắt tay vào kiểm tra đồ ăn Triển Chiêu đưa tới, đồng thời điều chế dược phấn, hai thị vệ bên cạnh kia, sau khi ói máu xong rồi thì hành động bắt đầu chậm chạp lại, cứ như biến thành người chết vậy, không hề nhúc nhích, cứ đần độn mà đứng ở đó, mà thân thể cũng bắt đầu có hiện tượng phù thũng, nhưng cũng may là không giống như những quả cầu thịt thây ma tấn công bọn Trâu Lương cùng Lâm Dạ Hỏa trong rừng kia, chưa bành trướng lợi hại như vậy.“Có thể là do lượng độc ăn vào tương đối ít đi.”
Công Tôn cau mày: “Thiếu một vị dược.”
“Thiếu cái gì?”
Triệu Trinh đang ở bên cạnh, nói: “Nhanh chóng cho người đi mua.”
“Không phải, vị dược này không thể mua được!”
Công Tôn cau mày: “Ta biết vì sao phải chờ đến hai mươi năm rồi! Là bởi vì cần phải nuôi cổ!”
“Nuôi cổ?”
Triệu Trinh cau mày.
Công Tôn gật đầu: “Triệu chứng của những người này hơi giống với trúng độc thi, sau đó còn gần giống với Dược nhân, bên trong dược vật dùng để chế tạo Dược nhân, chủ yếu nhất cần có một vị, đó chính là dược cổ. Bản thân dược cổ không có độc, loại trùng này rất hay được sử dụng, bình thường ta cũng thỉnh thoảng dùng. Nó chính là dạng, cho nó dùng dược gì là sẽ thành dược cổ đó. Nếu cho no ắn nhiều bổ dược, như vậy nó sẽ cực bổ cho thân thể con người. Ngược lại, nếu như cho nó ăn độc, nó liền trở thành kịch độc. Những người này trên người đã trúng gần trăm loại độc dược, người ta không thể nào cùng lúc hạ cần ấy loại độc được, chỉ có thể dùng cổ độc được cho ăn rất nhiều loại độc dược để hạ. Thời gian bây giờ rất cấp bách, hơn nữa cũng không biết được là dược cổ kia đã được nuôi bao nhiêu năm, lượng độc của mỗi loại thế nào, mà muốn thử từng cái thì cho dù ta có suốt đêm không ngủ cộng thêm mười mấy trợ thủ thì cho dù cần cả một năm rưỡi thử độc cũng thử không ra, phương pháp trực tiếp nhất bây giờ chính là dùng con trùng kia để làm giải dược, đùng độc trị độc mới được.”
Triệu Trinh cau mày: “Vì vậy, tiên sinh cần chính là con dược cổ kia?Công Tôn gật đầu một cái.
Triệu Trinh cau mày: “Sau khi những người này trúng độc rồi, sẽ cứ như vậy hay là có biến hóa khác? Có thể sống bao lâu?”
Công Tôn lắc đầu: “Không chịu nổi một ngày, trong mười hai canh giờ mà không lấy được con cổ trùng kia để chế giải dược, những người này sẽ chết, hơn nữa….”
“Hơn nữa cái gì?”
Triệu Trinh hỏi.“Hơn nữa có thể biến thành quái vật tập kích người như ở Cửu Phong Lĩnh kia, hơn nữa độc trên người họ có thể lây qua máu cùng nước bọt, chẳng bao lâu sau, bên trong thành Khai Phong, toàn bộ đều là quái vật.”
Triệu Trinh giơ tay, một chưởng đập xuống long án: “Vương Phong này muốn Trẫm vong quốc hay sao?”
Công Tôn nhìn long án đã nứt thành hai đường trên mặt đất, cũng âm thầm hít một hơi, bởi vì bình thường Triệu Trinh rất ôn hòa cho nên thiếu chút thì quên mất hắn cũng có công phu, có điều tức giận đến vậy thì đây cũng là lần đầu tiên được thấy. Mà lúc này Công Tôn cũng hiểu được, thật đúng rất đáng tức giận, cứ tiếp tục như vậy nhất định sẽ thực sự mất nước.
Triệu Trinh còn đang định sai Nam Cung Kỷ bắt Vương Phong tới đây, thì ngoài cửa, Trần công công lại đến truyền lời: “Hoàng thượng, Trữ công công đến.”
Ánh mắt Triệu Trinh run lên: “Hắn còn dám tới?”
“Hoàng thượng ….”
Trần công công thấy vẻ mặt giận dữ của Triệu Trinh, vừa định khuyên hắn một câu “Nhỏ không nhẫn sẽ hỏng việc lớn”
thì lại thấy hắn phất tay: “Vương Phong này muốn bàn điều kiện với Trẫm đây mà, cho tên cẩu nô tài kia vào.”
Trần công công gật đầu, Công Tôn lui sang một bên, nhìn Nam Cung Kỷ một chút, Nam Cung Kỷ cũng cau mày lắc đầu.
Công Tôn nhìn ánh mắt của Triệu Trinh, có chút cảm thấy may mắn mình đã để Tiểu Tứ Tử ở hậu cung, nếu không, để Tiểu Tứ Tử thấy được một màn này, sau này Tiểu Tứ Tử sẽ không dám đến gần Triệu Trinh nữa rồi.“Lão…. Lão nô tham kiến Hoàng thượng….”
Trữ công công vừa vào đến cửa đã trực tiếp quỳ xuống, sắc mặt tái nhợt, hắn cũng cảm thấy sợ, dù sao thì …. Bất luận thế nào thì sau này Triệu Trinh cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ. Vương Phong còn có một chỗ dựa lớn là Đại công chúa, nhưng mà hắn thì chẳng qua cũng chỉ là một nô tài, Triệu Trinh cũng chẳng cần thèm quản hắn là ai đâu.
Triệu Trinh chắp tay sau lưng đứng bên cạnh long án, không nhìn lão thái giám đang quỳ gối dưới bậc thang.
Công Tôn tưởng tượng một chút cảm giác của Trữ công công lúc này, hẳn là cảm giác như đang chuẩn bị đến thiên lao đi….
Nam Cung Kỷ thay Triệu Trinh hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
“Lão, Lão nô đến truyền lời của phò mã gia…”
Nam Cung Kỷ nhìn Triệu Trinh vẫn bất động bên cạnh một chút.
Nam Cung hỏi: “Nói cái gì?”
“Phò, Phò mã gia nói, lát nữa có tổ chức dạ tiệc, những người lúc trước được mời không thể thiếu, còn muốn mời cả Thiên Tôn cùng Ân Hậu đại giá quang lâm.”
Trữ công công lắp bắp mở miệng.
Nói xong rồi, Triệu Trinh hơi nhíu mày, xoay mặt nhìn Công Tôn một cái.
Công Tôn cũng cảm thấy khó hiểu —— Tại sao Vương Phong lại muốn mời Ân Hậu cùng Thiên Tôn? Chẳng lẽ mục đích hắn làm như vậy chính là vì muốn mời Ân Hậu cùng Thiên Tôn dự tiệc sao?Trữ công công nói xong lời của mình rồi, liền cảm thấy một mảnh trầm mặc thật lâu.
Công Tôn cảm thấy có chút áp bách, là một Hoàng đế, lúc nào là đáng sợ nhất? Không phải lúc hắn nổi giận, mà chính là lúc hắn không nói tiếng nào.
Triệu Trinh chậm rãi đi xuống bậc thang, đi qua bên cạnh Trữ công công, hỏi Nam Cung Kỷ: “Hắn có bao nhiêu thân nhân?”
Công Tôn cũng không quá hiểu được.
Nam Cung Kỷ lại nói: “Trữ công công sớm mồ côi phụ mẫu, có một thân tỷ tỷ cùng một thân đệ đệ, họ hàng còn có mười hai người. Tỷ tỷ được gả đến Giang Âm, sinh được ba nhi nữ một nhi tử, nhi nữ đều đã thành gia lập thất, nhi tử cũng đã thú thê tử, sau khi thành gia lập thất, người nào cũng có nhi tử, tổng cộng là bảy người, cộng toàn bộ gia tộc của Tỷ tỷ hắn là mười chín người. Đệ đệ hắn sinh được một nhi tử hai nhi nữ, tính gộp toàn bộ quan hệ tổng cộng mười bốn người, thêm cả bà con họ hàng gần xa có đến ba mươi người, tính cả cửu tộc tổng cộng là sáu mươi ba người.”
Công Tôn hơi há to miệng, cảm giác ngay từ trong xương cốt cũng dâng lên khí lạnh, thậm chí còn có thể nghe được tiếng nuốt nước bọt của chính mình. Cái gì gọi là nắm giữ quyền sinh quyền sát đây? Bất luận là người nào, dù có tội hay vô tội, chỉ cần Triệu Trinh ra lệnh một tiếng thì hơn sáu mươi ba người này đều phải chết không có chỗ chôn thân, đây chính là Hoàng quyền.
Triệu Trinh quay đầu lại, chỉ thấy Trữ công công đang quỳ ở đó, sắc mặt tái nhợt, quả thật chẳng khác mấy so với thị vệ bị trúng độc ở bên ngoài.
Triệu Trinh đi đến trước mặt hắn, hỏi: “Trưởng công chúa đâu?”
Trữ công công sửng sốt, há miệng: “Công…. Công chúa ở Từ đường.”
Ánh mắt Triệu Trinh đột nhiên lạnh băng: “Công chúa đối với ngươi không tốt?”
Trữ công công vội vàng lắc đầu: “Không phải….”
“Ngươi là do Tiên Hoàng cử đến bên cạnh công chúa, ngươi còn mặt mũi xuống gặp Phụ hoàng ta?”
Triệu Trinh vừa nói vừa quay sang ra lệnh cho Nam Cung Kỷ: “Xé mặt của hắn xuống để Trẫm nhìn xem hắn có phải là đồ thật hay không?”
Nam Cung tiến lên, đưa tay kéo một cái mảng da mặt của Trữ công công, Trữ công công kêu chẳng khác nào heo bị chọc tiết, Nam Cung Kỷ đưa ra một ngọn chủy thủ, hình như muốn dọc da mặt của hắn xuống.
Công Tôn đứng im tại chỗ trợn mắt mà nhìn một màn này, mặc dù Trữ công công đó có chết cũng không hết tội, nhưng mà ….“Hoàng thượng tha mạng a! Lão nô làm như vậy là vì muốn giữ an toàn cho Công chúa a!”
Trữ công công cầu xin tha thứ.
Triệu Trinh nhìn hắn: “Công chúa làm sao?”
“Công chúa …. Công chúa bị phò mã gia hạ độc, nếu như không có giải dược thì công chúa sẽ chết, những năm này, lão nô …. Ai nha!”
Lời còn chưa dứt, Triệu Trinh đã một cước đạp bay hắn trên mặt đất: “Những năm này? Những năm này ngươi đều chết rồi sao? Công chúa bị trúng độc sao ngươi không sớm báo lại?”
“Nô…”
Không đợi hắn nói hết, Nam Cung Kỷ đã túm lại tóc hắn bắt hắn ngẩng mặt lên, nhìn về phía Triệu Trinh.
Mắt đối mắt, Trữ công công bị dọa sợ đến mặt cắt không còn giọt máu nào.
Trữ công công gật đầu một cái, nói: “Phò mã gia chế dược ở Hạo Thiên Lâu, dùng tử tù đến thử dược, hắn dựa theo một phương thuốc để làm, đó chính là do Qúy Trường Thiên để lại, hắn muốn hồi sinh Qúy Trường Thiên!”
Công Tôn có chút khó hiểu: “Qúy Trường Thiên có quan hệ gì với Vương Phong sao? Tại sao phải muốn hắn sống lại?”
Trữ công công lắc đầu: “Cái này thì nô tài không biết …. Nhưng mà Qúy Trường Thiên cứ như là thần minh của Phò mã gia vậy, Phò mã nói, chỉ cần Qúy Trường Thiên có thể sống lại, thiên hạ này sẽ thú vị hơn nhiều lắm!”
“Qúy Trường Thiên đã chết, ngay cả hài cốt cũng đã vụn rồi mà.”
Công Tôn không hiểu: “Muốn làm thế nào để cho hắn sống lại chứ?”
“Theo ta được biết, có thể dùng phương pháp của Âm Dương Điện.”
Trữ công công nói.“Hoang đường!”
Công Tôn cảm thấy giải thích này không hợp lý chút nào.“Thật a, nhưng mà hồn phách của người đó sau khi ra ngoài thì phải sống nhờ trên thân thể của một người khác.”
Trữ công công nói: “Đây là Qúy Trường Thiên cùng tổ tiên hắn phải dùng đến mấy đời mới nghiên cứu ra được biện pháp này.”
Công Tôn cau mày, không nói gì nữa.
Nói thật, Công Tôn mặc dù vừa mới nghe người khác hoài nghi y thuật của mình liền nổi trận lôi đình, thế nhưng hắn cũng không phải loại người không biết trời cao đất rộng coi trời bằng vung, hắn tin tưởng trên đời này còn có rất nhiều người có y thuật còn cao tay hơn cả mình, hơn nữa trí tuệ của cổ nhân càng không thể coi thường, nhưng mà …. Mọi việc đều phải có đạo lý của nó, thế gian vạn vật có sinh tất cả diệt, truyện trường sinh bất lão chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Coi như Ân Hậu cùng Thiên Tôn kia đích xác chính là kỳ tích, nhưng mà Công Tôn biết chắc rằng, hai người ấy không phải là không già, mà chẳng qua là vì nội công quá cao nên tuổi thọ đặc biệt kéo dài mà thôi. Chuyện trường sinh bất lão là không thể tin được, chuyện tá thi hoàn hồn lại càng là hồ ngôn lỗng ngữ mà thôi!“Tại sao lại đặc biệt muốn mời Ân Hậu cùng Thiên Tôn đi dự tiệc?”
Công Tôn hỏi.
Trữ công công nhìn Công Tôn một chút, hình như có chút do dự, nhưng mà …..“A!”
Mọi người lại nghe đến “rắc”
một tiếng, Nam Cung Kỷ cũng không có khách khí với hắn, dùng lực trên tay một cái, cổ tay của Trữ công công liền vỡ nát.“Bởi vì ….”
Trữ công công không thể làm gì khác hơn là phó mặc cho số phận: “Bởi vì Phò mã nói, có được máu của Ân Hậu cùng Thiên Tôn là coi như đã thành công một nửa.”
Ánh mắt Triệu Trinh lãnh lẽo vạn phần, Công Tôn cũng phải hít vào một ngụm khí lạnh, muốn lấy máu của Thiên Tôn cùng Ân Hậu sao? Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sẽ trực tiếp lột da các ngươi đi!“Dược cổ ở đâu?”
Công Tôn hỏi.“Phò mã gia cất giấu.”
Trữ công công nói: “Tổng cộng chỉ có ba con, sáng nay thấy hắn mài thành phấn một con, pha vào trong đồ ăn, cho dân chúng thành Khai Phong ăn. Một con khác được dùng làm thuốc dẫn, hắn vẫn luôn dùng để chế tạo dược. Còn một con khác hắn đã giấu đi, đây cũng chính là con cuối cùng còn lại, có thể dùng làm giải dược.”
Triệu Trinh nhìn hắn một cái.
Trữ công công nói: “Phò mã gia nói, chỉ cần …. Chỉ cần có thể lấy được máu của Ân Hậu cùng Thiên Tôn, lại để cho Công Tôn thần y dựa vào phương thuốc mà Qúy Trường Thiên để lại chế dược xong, sau đó dùng một người sử dụng phương pháp Âm Dương điện …. Đánh thức Qủy Trường Thiên, để hắn nhập lên người người đó, vậy coi như đại công cáo thành, lúc đó sẽ giao giải dược ra.”
Triệu Trinh nhìn Trữ công công một chút, hỏi: “Hắn muốn dùng ai mở Âm Dương điện?”
Trữ công công nhìn Triệu Trinh một chút, thấp giọng nói: “Dùng ….. Bát…. Bát Vương gia!”
“Cái gì?”
Công Tôn cả kinh.“Bởi vì …..”
Trữ công công nói: “Phò mã gia nói, nếu như Bát Vương gia bị Qúy Trường Thiên nhập thể, như vậy thì bất luận thế nào Hoàng thượng cũng sẽ không gây thương tổn đến hắn.”
Công Tôn cũng hít một ngụm lãnh khí, nhìn lại Triệu Trinh lúc này, đầy mắt đều là sát ý nồng đượm.
Công Tôn cũng âm thầm lắc đầu, Vương Phong này bị điên rồi sao, cho đến trước mắt này, Công Tôn cũng chưa từng gặp qua Vương Phong, bây giờ hắn lại đột nhiên muốn gặp vị Phò mã gia Vương Phong đang cùng cực điên loạn này một chút, để xem rốt cuộc hắn là loại người gì.…………….
Bên ngoài Hoàng cung, Triệu Phổ dẫn theo Âu Dương Thiếu Chinh đi trên đường lớn Khai Phong phủ, liền phát hiện trên đường vô cùng loạn, số đông dân chúng ăn phải đồ ăn có độc của Hạo Thiên Lâu đều xuất hiện trạng thái thật chẳng khác nào cương thi, số người ăn ít hơn một chút thì bắt đầu nôn mửa, còn số người ăn nhiều thì mặt không còn chút máu. Mà đáng thương hơn nữa chính là có một số tiểu hài nhi còn bất tỉnh nhân sự.
Mà số dân chúng không hiểu có chuyện gì xảy ra lại nhiều hơn nữa, họ nhìn những những thân nhân bằng hữu cùng láng giềng của mình bị trúng độc như vậy, cũng không biết phải làm sao. Bên ngoài Hạo Thiên Lâu, số người tập trung cực đông, tất cả đều muốn Hạo Thiên Lâu ra nói cho rõ ràng.
Tình trạng ở thành Khai Phong bây giờ hỗn loạn đến không cách nào có thể khống chế, Triệu Phổ bảo Âu Dương Thiếu Chinh một mặt trấn an dân chúng, mặt khác đem tất cả những người trúng độc đều tập trung lại một chỗ, hắn cho ảnh vệ vào cung hỏi Công Tôn một chút xem có giải dược hay không.………..
Mà ở một nơi khác, Triển Chiêu đưa đồ ăn có độc cho Công Tôn cùng nói xong tình hình rồi cũng chạy đến, lúc này đang đứng trên đỉnh nóc nhà.
Thấy được ở Khai Phong phủ loạn thành một đoàn, Triển Chiêu chỉ muốn tìm đến một người —– Vương Phong!Cởi chuông phải cần đến người buộc chuông, Triển Chiêu đến gần Hạo Thiên Lâu rồi, vừa mới hạ xuống thì đã thấy một thân ảnh màu trắng cũng hạ xuống cạnh mình.
Triển Chiêu quay đầu sang: “Ngọc Đường.”
Bạch Ngọc Đường hiển nhiên cũng có cùng ý tưởng với Triển Chiêu, cũng muốn hạ thủ từ chỗ Vương Phong này, mặc dù …. Bọn họ cũng không có biết ý đồ thực sự của Vương Phong là gì.
Triển Chiêu nhìn phía sau hắn một chút, hỏi: “Thiên Tôn đâu rồi?”
“Đi cứu người rồi, Triệu Phổ đang dẫn binh đi tìm người trúng độc khắp nơi.”
Bạch Ngọc Đường nói hỏi Triển Chiêu: “Ân Hậu đâu rồi?”
“Ngoại công vào cung tìm Bao Đại Nhân rồi.”
Triển Chiêu chỉ chỉ Hạo Thiên Lâu bị dân chúng vây cho một con ruồi không lọt ở cách đó không xa, nói: “Ta muốn vào xem một chút.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu một cái, thấp giọng nói: “Miêu nhi, có cảm giác hành động lần này của Vương Phong rất quái dị không?”
“Ta cũng cảm thấy vậy.”
Triển Chiêu cũng nghĩ không ra: “Hắn tính toán như vậy chẳng lã là không muốn sống nữa sao? Làm sao Triệu Trinh có thể bỏ qua cho hắn được? Bao Đại Nhân cũng sẽ không bỏ qua cho hắn, mà dân chúng Khai Phong phủ cũng muốn cắn từng miếng từng miếng, cho hắn đến chết mới thôi đi?!”
“Ngươi có cảm giác thấy.”
Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút: “Tiểu tử này đang dùng những người này làm trù mã để trao đổi gì đó với Triệu Trinh?”
“Không phải muốn Vương vị đấy chứ?”
Triển Chiêu cau mày: “Hắn cứ thế mà ngồi lên Vương vị này cũng sẽ bị dân chúng đẩy xuống đi?”
“Tiểu tử này đã điên như vậy rồi, nhất định là có lý do gì đó.”
Bạch Ngọc Đường cùng Triển Chiêu nói qua những gì mà quỷ diện nhân vừa mới nói.
Triển Chiêu cười lạnh một cái: “Người này, quả thực là Khuất Trọng Viễn năm đó sao? Ta thấy hắn thực sự mới là quỷ từ Âm Dương điện đi ra đi.”
“Ta cũng cảm thấy vậy.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu.“Hắn ở đâu?”
Triển Chiêu hỏi.“Trốn rồi.”
Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ: “Ta vốn định bắt hắn về Khai Phong phủ nhưng mà trên đường lại bị cảnh tượng này làm cho có chút ngây người, ngay cả sư phụ ta cũng ngây người, mà hắn hình như đã có chuẩn bị cho nên trốn mất.”
“Bắt lại cũng không có tác dụng gì.”
Triển Chiêu lạnh lùng nói: “Hắn chẳng qua chỉ là một người đã chết mà thôi, tìm được phương pháp đối phó với Vương Phong rồi, tự nhiên hắn sẽ xuất hiện, bây giờ việc cấp bách chính là giải quyết những người trúng độc kia.”
Hai người nhìn xung quanh một cái, quyết định trước tiên cùng nhau lẻn vào Hạo Thiên Lâu đã, nhìn xem Vương Phong này rốt cuộc là tính toán làm những gì, thuận tiện tìm một chút xem có phương pháp nào giải độc cứu người được không.