Một tiếng “Có” của Lâm phu tử cũng đủ giúp mọi người lên tinh thần, tất cả đều nhìn hắn chằm chằm, chờ hắn nói tiếp.
“Nói thế nào đây, ngoại trừ Khuất Trọng Viễn, Thạch Diệp cùng Qúy Trường Thiên, một số học sinh của những năm đó đều không phải dựa vào bản lĩnh thực sự của mình để vào Thái học viện, hơn nữa, thành tích học hành cũng không giỏi, thế nhưng mà, sau khi dời khỏi Thái học, bất luận là làm quan hay là kinh thương, phần lớn đều không tệ chút nào, có nhiều quý nhân phù trợ.
“Qúy nhân nào?” Mọi người nhìn hắn.
“Ân, có không ít quan viên được người ta đề cử, dĩ nhiên trong đó cũng có không ít người có nhiều tiền bạc hoặc là con em quan lại, đương nhiên là sẽ có người đề cử.”
Tất cả mọi người đều cau mày.
“Nói cách khác, khi đọc sách ở Thái học, đãi ngộ giữa các học sinh rất công bằng, thế nhưng sau khi dời khỏi, tiền đồ của mọi người lại rất khác nhau sao?” Công Tôn hỏi.
Lâm Tiêu cười nhạt: “Công Tôn tiên sinh đã có chút thành kiến trong lòng, đương nhiên là sẽ cảm nhận như vậy …. Thế nhưng, ở trên đời này, nơi đâu chân chính có được sự công bằng đây? Có một số việc, trừ cảm thông một chút ra, thực sự là không còn phương pháp giải quyết nào khác, làm phu tử như ta đây, quả thực cũng rất xấu hổ a, không còn cách nào ngoài việc hàng ngày dạy họ hành thiện nhiều một chút, đừng có hại người.”
Tất cả mọi người cau mày, đây chính là điểm giống nhau, mặc dù việc sau khi học sinh Thái học xuất sư có người đề cử là rất bình thường, cũng không có nhiều thông tin giúp ích cho vụ án.
“Đúng rồi!” Triển Chiêu hỏi: “Ngài nói ba năm trước đây, có một cao nhân nhốt quỷ hồn đó vào trong ngôi tiểu lâu này đúng không?”
Lâm Tiêu phu tử gật đầu.
“Bùa này cũng là do người kia dán lên sao?”
“Đúng vậy.”
“Người nọ là ai a? Bây giờ đang ở đâu?” Công Tôn vội hỏi, bởi vì trong điện của Huyền Trữ đại sư trước khi chết cũng dán đầy loại bùa thế này, nói cách khác, người đuổi quỷ hồn kia cũng chính là người cho hòa thượng đó bùa, không chừng người có còn biết chút gì nữa.
“Ách, cái này ….” Lâm Tiêu hình như có chút do dự.
Có điều tất cả mọi người đều nhìn hắn, ý là —– Nhất định phải nói.
“Hắn họ Trữ, tên cụ thể thì ta cũng không rõ lắm, tất cả mọi người đều gọi hắn là …. Trữ công công.”
Lâm Tiêu vừa mới nói xong, mọi người đều sửng sốt, Bàng Dục há to miệng: “Công công chính là …. Thái giám sao?!”
Lâm Tiêu gật đầu một cái: “Đúng vậy…”
“Là thái giám thân cận bên người Hoàng tỷ ta, cũng là người chăm sóc cho nàng từ nhỏ, năm này hẳn là đã bảy mươi tuổi rồi đi ….” Triệu Phổ vừa nói vừa cau mày: “Cũng là đại chưởng quỹ của Hạo Thiên Lâu.”
“Vậy chẳng phải hắn còn có thâm niên cao hơn cả Trần công công sao?” Công Tôn kinh ngạc.
“Ừ.” Triệu Phổ gật đầu một cái: “Trữ công công từng phục vụ cho Phụ hoàng ta, mà Trần công công chính là thái giám bên người Thái hậu bây giờ, cũng là Hoàng hậu của Hoàng huynh ta, kém một thế hệ.”
“Lão đầu kia ta chỉ mới gặp qua mấy lần, hắn gần như sống ẩn dật rồi, có điều, so số tuổi như vậy mà vẫn có thể liên quan đến loại hỗn loạn này thì căn bản chính là lão yêu quái, hắn mà biết đuổi quỷ sao? Chưa từng nghe qua a. Nếu thật sự có khả năng này thì tại sao năm đó xảy ra chuyện Qủy diện nhân như vậy mà cũng không thấy hắn ra mặt.”
“Hắn không có ngăn cản được quỷ diện nhân, nhưng mà hắn đoán được chắc chắn thời gian quỷ diện nhân sẽ đi.” Lâm Tiêu nghe thấy Triệu Phổ nói như vậy, liền nói tiếp một câu.
Tất cả mọi người ngẩn người, sau đó cùng nhìn hắn, ý là —— Có tà môn như vậy không a?
“Năm đó, Trữ công công cũng là Vương đại nhân đề cử, ta lại không thể cứ thế mà làm mất mặt vị phò mã gia này, cho nên để hắn tới thử một lần, không ngờ lại thật sự có thể đem nhốt quỷ hồn kia ở bên trong tiểu lâu, từ đó về sau Thái học viện thực sự đã được yên bình một thời gian, cho đến khi Thạch Diệp thả hắn ra.”
“Hay là cứ gọi hắn đến hỏi một chút đi?” Triển Chiêu đề nghị.
Triệu Phổ lại “A A” một tiếng, nói: “Ta mặc dù không thân quen với hắn, thế nhưng cũng từng gặp hai lần, Thái giám trong cung chính là bộ mặt của chủ tử, truyền hắn tới cũng tức là truyền Hoàng tỷ ta tới, mà hắn còn quy củ hơn cả Hoàng tỷ ta đây, chịu tới mới lạ.”
“Địa vị lớn vậy?” Triển Chiêu cau mày: “Đáng tiệc không có bằng chứng cụ thể nào, cứ như vậy có thể đả thảo kinh xà, không có ai quen biết hắn sao?”
Triệu Phổ xoa cằm: “Những Thái giám phục vụ Hoàng đế trước đây …..”
“Vị Thái giám vẫn luôn đi theo bên cạnh Bát Vương gia, Huy công công kia thì sao?” Bạch Ngọc Đường thường thấy lão thái giám luôn đi theo bên cạnh Bát Vương gia, ít nói mà rất có vẻ được việc, hơn nữa, nhìn qua cũng thấy được công phu không tệ, hình như cũng rất có địa vị.
Triệu Phổ lắc đầu: “Lão Huy thái giám kia, mặc dù địa vị cao nhất, tuổi cũng lớn nhất trong đám Thái giám, có điều, đã xuất cung theo Bát vương gia từ rất sớm, các ngươi cũng biết đó, vì tránh phiền phức, ta cùng Bát ca đều không ở trong cung.”
Tất cả mọi người cùng gật đầu.
“Thật ra thì …. Còn có một người, có thể hiểu rõ.” Triệu Phổ hình như nghĩ tới điều gì đó, liền gọi Giả Ảnh tới, rỉ tai hắn mấy câu.
Giả Ảnh nghe xong liền ngẩn người, có chút ranh mãnh mà nhìn Triệu Phổ: “Vương gia, ngài xác định?”
Triệu Phổ hình như có chút lúng túng: “Không còn biện pháp, trước hết cứ mời đến rồi hãy nói.”
“Nga.” Giả Ảnh gật đầu đi ra ngoài, nhìn bộ dáng kia hình như đang nhẫn cười thì phải.
Mọi người nhìn nhau —– Này là sao?
“Cửu Cửu.”
Lúc này, Tiểu Tứ Tứ vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe đột nhiên kéo tay áo Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhìn bé.
“Không phải mỗi thân thích của Trinh Trinh đều có công công sao? Người có không?” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt hỏi điều mà bé rất muốn biết.
Mọi người cũng nhìn Triệu Phổ, đúng vậy —— Hoàng tử hoàng tôn đều có thái giám thân cận, Nương của Triệu Phổ còn là Hoàng phi nữa, không có lý nào lại không có một thái giám bên mình đi.
Khóe miệng Triệu Phổ co giật, lắc đầu không nói.
Ở bên cạnh, Âu Dương khoanh tay cười: “Đương nhiên là có a, không phải vừa mới đi gọi rồi đấy sao! Có điều, lão đầu biết quá nhiều bí mật của Triệu Phổ khi còn nhỏ, cho nên Vương gia sợ hắn nói ra những chuyện mất mặt năm đó đi.”
“Nga ….” Mọi người hiểu, đồng thời cũng rất hiếu kỳ —— Chẳng lẽ vị Thái giám quen biết Trữ công công mà Triệu Phổ đề cử này chính là thiếp thân thái giám của hắn?
Đại khái mọi người đợi khoảng một nén nhang liền nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng cười, sau đó, một lão công công đầu tóc đã hoa râm, ăn mặt rất lịch sự theo Giả Ảnh chạy vào. Hai người hình như vừa đi vừa cười nói rất vui vẻ, mà lão đầu kia từ mi thiện mục, dù sao thì ngoại trừ việc lão không có râu ra thì không thể nào nhìn ra lão chính là công công.
“Ai nha!”
Vị công công kia vừa bước vào viện của Công Tôn, liếc mắt nhì quanh một vòng rồi lập tức đưa tay ôm mặt, phồng miệng: “Oa! Vương gia càng ngày càng đẹp trai a!”
Khóe miệng Triệu Phổ co giật: “Không phải vừa mới gặp hai ngày trước sao ….”
“Hôm nay càng đẹp trai hơn hôm qua!” Vị công công kia chợt lóe thân bay đến bên người Triệu Phổ.
Tất cả mọi người cùng thiêu mi —- Nội lực thật cao!
Thiên Tôn ngoẹo đầu nhìn hắn, hình như cảm thấy rất quen mắt.
“Thiên Tôn!” Vị Lão công công kia vừa nhìn một cái đã thấy Thiên Tôn, sợ hãi kêu một tiếng: “Ai nha! Người chẳng thay đổi chút nào!”
Thiên Tôn nhìn hắn một cái, sờ sờ cằm, hồi lâu sau nói: “Nga …. Là ngươi a!”
Tất cả mọi người cùng nghi ngờ.
Triệu Phổ giới thiệu cho mọi người: “Vị này là Hoàng công công, là người luôn chăm sóc ta cùng nương ta.”
Hoàng công công hành lễ ra mắt với mọi người: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, đa tạ các vị đã chiếu cố cho Vương gia nhà ta.”
Tất cả mọi người đều gật đầu hoàn lễ, vị công công này quả nhiên rất gần gũi a.
Bạch Ngọc Đường nhỏ giọng hỏi Thiên Tôn: “Người biết à?”
“Biết a, chẳng phải ban đầu chính là thái giám bên cạnh Tiểu hoàng đế Triệu Hoàn sao.” Thiên Tôn khoanh tay gật đầu.
Tất cả mọi người có chút vô lực —— Tiểu hoàng đế Triệu Hoàn a …..
Lâm Tiêu phu tử đã lớn tuổi, Triển Chiêu bảo người đưa hắn về nghỉ ngơi trước, những người còn lại cùng Hoàng công công đến thư phòng của Công Tôn ngồi nói chuyện.
“Vương gia, tìm Lão nô tới là có chuyện gì a?” Hoàng công công mở miệng hỏi, mắt lại nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử trên đùi Triệu Phổ, hỏi: “Đây chính là nghĩa tử Vương gia nhận sao?”
Triệu Phổ gật đầu, nói với Tiểu Tứ Tử: “Vị này là Hoàng công công.”
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, thật ra bé cũng không rõ công công là gì, chỉ biết là mỗi người nếu như là Hoàng tộc đều có một người không có râu ở bên cạnh, luôn chăm sóc cho toàn thể người thân của họ, vì vậy liền lễ phép chào: “Gia gia hảo.”
“Phốc ….” Hoàng công công đang uống trà phun ngay một ngụm ra ngoài, Triệu Phổ cũng phun trà ra ngoài.
Hoàng công công một mực xua tay: “Ai nha, Tiểu Vương gia muốn giết lão nô sao! Ai nha, đồng ngôn vô kỵ a!”
Tiểu Tứ Tử nghiêng đầu, Tiêu Lương ở bên cạnh đang bóc quýt cũng góp tới: “Cận nhi, gọi Công công là được rồi.”
Tiểu Tứ Tử hí mắt: “Tại sao a? Tiểu Lương Tử, ngươi cũng là Hoàng tộc, ngươi có công công hay không a?”
“Phụ mẫu ta có mấy người, bởi vì đều không có “đệ đệ” cho nên mới gọi là công công.” Tiểu Lương Tử toét miệng cười, Lâm Dạ Hỏa liền cho bé một cái cốc đầu: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó!”
Ở bên cạnh, Hoàng công công uống trà nhẫn cười.
“Không có đệ đệ liền gọi là công công sao?” Tiểu Tứ Tử theo bản năng mà quét mắt nhìn mọi người tại chỗ một cái, hình như là đại đa số đều là con một thì phải, vì vậy …..
Chẳng qua là, còn chưa kịp để cho Tiểu Tứ Tử hiểu được chuyện gì xảy ra thì mọi người đã cùng nhau trừng bé rồi.
Tiểu Tứ Tử thức thời ngoan ngoãn đem vấn đề thắc mắc này nuốt lại vào bụng, cũng không có hỏi đi, vẫn là câu nói kia, nói thế nào nhỉ —- Đúng rồi! Kẻ thức thời mới là Tuấn kiệt a!
Công Tôn có chút lo lắng mà nhìn vị Hoàng công công kia, tuy nói đồng ngôn vô kỵ, thế nhưng có thể là do hắn chịu chút ảnh hưởng của mấy vở tuồng hát cùng những lời đồn đại về hoàng cung, mà trong mắt hắn, ấn tượng về công công, nhất là những vị đại thái giám trong cung đều phần lớn có lòng dạ hẹp hòi, có thù tất trả ….. Vị này hẳn là sẽ không ghi hận Tiểu Tứ Tử đi?
Chẳng qua là vừa nhìn, Công Tôn đã cảm thấy yên lòng, vị Hoàng công công này đang cùng Tiêu Lương bóc quýt cho Tiểu Tứ Tử, vừa nháy mắt với hai đứa nhỏ: “Lát nữa nói rõ cho các cháu nghe!”
Hoàng công công che miệng: “A da! Chẳng phải khi nhỏ Vương gia cũng là do Lão nô dạy ra ….”
“Khụ khụ.” Triệu Phổ xua tay chặn lại, vội vàng cắt lời hắn: “Nghiêm túc nói, ngươi có thân quen với Trữ công công không?”
Hoàng công công sửng sốt: “Trữ công công nào? Là người bên cạnh Đại công chúa sao?”
Tất cả mọi người liền gật đầu.
Hoàng công công đưa trái quýt đã bóc xong vỏ cho Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương, nhíu mày một cái: “Cái này sao …. Nói không rõ lắm!”
“Có gì khó nói?” Triệu Phổ buồn bực.
Hoàng công công nói: “Là thế này …. Trữ công công là cùng thời với chúng ta, lúc vào cung vô cùng thành thật, Tiên hoàng chính vì thấy hắn có điểm đặc biệt này cho nên để hắn phục vụ Đại công chúa. Nhưng mà ….”
Mọi người cau mày —— Người mà Hoàng công công nhận thức cùng người mà Triệu Phổ nhận thức, có phải là cùng một người không a?
“Kể từ khi Đại công chúa được gả đi, ta đã không thấy Trữ công công một thời gian.” Hoàng công công vừa nói, vẻ mặt lại vừa tràn đầy nghi hoặc: “Chẳng qua là, sau này khi gặp lại ta lại đột nhiên không nhận ra hắn nữa.”
Tất cả mọi người đều sửng sốt: “Không nhận ra?”
“Ân…. Cảm giác, cả người đều thay đổi, ngoại hình cũng có chút biến đổi, có thể là do cách ăn mặc, hơn nữa hắn còn thích dính cho mình một ít râu cho nên luôn cảm thấy cả người biến đổi. Mà quan trọng nhất là tính cách có chút ngang tàng, cũng không biết là do làm ăn lớn nên có tiền mà quá tự tin hay ngạo mạn nữa, hơn nữa, hắn còn bụng đầy tâm cơ, nói chung, ta cũng không biết phải hình dung thế nào nữa. Cũng không thấy hắn theo bên cạnh Đại công chúa, ngược lại luôn ở chung với Phò mã gia ….”
Mọi người nghe xong đều cảm thấy có chút khả nghi.
“Không chỉ Lão nô cảm thấy có gì đó không đúng lắm.” Hoàng công công nói tiếp: “Năm đó vào cung ẩm yến, Hoàng phi đột nhiên hỏi ta, vị công công bên cạnh hoàng nữ chất nhi của người là ai a, người cũng nói không có nhận ra. Ta nói đó là Tiểu Trữ Tử, Hoàng phi cũng sửng sốt, nói tại sao không hề giống trước đây? Này có thể thấy rõ không phải chỉ có mình ta bị ảo giác.”
Mọi người nghe Hoàng công công nói xong cũng cau mày.
Hoàng công công còn lắc đầu: “Không có lý nào a, ở trong cung vốn chẳng có mấy tâm cơ, chẳng lẽ ra ngoài cung rồi lại có thể nhiễm nhiều như vậy a?”
“Người này có thể bắt quỷ sao?” Triển Chiêu lại hỏi một câu.
Hoàng công công ngẩn người, sau đó cười đến giậm chân: “Làm sao có thể a! Hắn mà có thể bắt quỷ cái gì? Hắn là tên nhát gan nhất đó, ngay cả đi nhà xí cũng không dám đi một mình nữa mà! Các ngươi cũng biết, ngày xưa trong Hoàng cung từng có chuyện quỷ hồn, vừa mới nhắc đến chuyện này là hắn bị dọa sợ đến độ không dám ra khỏi chăn luôn, đi tuần đêm đều phải kéo người đi cùng.”
Tất cả mọi người cùng cau mày —– Vậy thì kỳ quái a, chẳng lẽ sau khi rời cung rồi tính tình đại biến? Hay nên nói là, đó vốn dĩ không phải là Trữ công công?
“Vậy xem phong thủy cùng niệm chú thì sao?” Triển Chiêu toàn hỏi trọng điểm.
Hoàng công công vẫn xua tay: “Cũng không thể.”
Tất cả mọi người nghi ngờ —- Vậy thì có chuyện gì xảy ra?
“Công công hình như công phu cũng không tệ.” Bạch Ngọc Đường hỏi hắn.
“A A , nói tốt thì cũng tốt.” Hoàng công công cười rất tươi với Bạch Ngọc Đường, tâm nói, nhìn ngoài hình đứa nhỏ này xem …. Sách sách! Thật đúng là đại mỹ nam mà!
Võ công của Trữ công công thế nào?” Bạch Ngọc Đường hỏi.
“Tiểu Trữ không biết võ công.” Hoàng công công lắc đầu một cái: “Năm đó ta cùng Huy công công xuất ngoại để chiếu cố hai vị Vương gia nên đã học võ công, hơn nữa, bản thân Hoàng phi cũng rất thích cưỡi ngựa múa kiếm, ở Cửu Vương phủ, ngay cả một nha hoàn cũng biết võ công.”
Triệu Phổ gật đầu, tỏ ý hắn nói không sai.
“Chắc chắn là hắn không biết võ công?” Triển Chiêu hỏi lại một lần nữa.
Hoàng công công khẳng đinh gật đầu.
Mọi người nhìn nhau một cái —– Nói như vậy, Trữ công công đó, là giả!