Vụ án phát triển nhanh đến độ Triển Chiêu cũng không lường trước được, thi thể của một Lương Hữu Đạo vừa mới được phát hiện sáng nay, gần trưa thì Từ Tử Ngạn thiếu chút nữa bị người ta độc chết, lúc này lại chết thêm một Vương Nhạc Minh, mấy vị đồng song năm đó của Bao Đại nhân, cứ thế một mạch chết mất ba người, quả thật đúng là khiến cho người ta không cách nào không liên tưởng đến vụ án của Khuất Trọng Viễn năm đó.
Trước đó Triển Chiêu có hỏi Bao Đại nhân cùng Bát Vương gia, Vương Nhạc Minh này năm đó có thân với Khuất Trọng Viễn không?
Bao Đại nhân có chút khó xử: “Khuất huynh rất thích kết bạn, tính cách hắn rất thoải mái, năm đó ta lại tương đối hướng nội, hơn nữa ….”
“Hơn nữa là do thành tích của ngươi quá tốt, thường bị đám phu tử bắt đi sửa sang sổ sách hoặc viết gì đó.” Ở bên cạnh, Bát Vương gia không đợi Bao Đại nhân nói xong cũng sáp đến nói chen vào, còn bĩu môi: “Hi Nhân vào Thái học viện chưa đến một năm đó trở thành Đại tài tử nổi tiếng Khai Phong Phủ, ngay cả tiên hoàng cũng biết hắn. Bởi vì Tiên hoàng rất thích chữ của hắn, cho nên nhiều đại thần khi muốn dâng biểu hoặc là viết chiết tử quan trọng gì đó, đều muốn nhờ Hi Nhân chép lại, sau đó trình lên cho Hoàng thượng nhìn, Hoàng thượng lúc nhìn vào thấy chữ của hắn thì tâm tình cũng tốt hơn bình thường, thời gian chuẩn tấu cũng nhanh hơn bình thường nữa.”
Đám người Triển Chiêu nhịn không được mà thiêu mi —— Ái chà!
Triệu Phổ sờ cằm, thật ra thì rất nhiều người đã quên mất thân phận Đại tài tử của Bao Đại nhân, chủ yếu là do hắn quá đen, hình tượng rất khác so với đám thư sinh bạch diện như Công Tôn nhiều lắm.
“Ai …. Cho nên Bổn phủ cũng không có rõ quan hệ của những đồng song năm đó lắm.” Bao Đại nhân hình như còn có chút xấu hổ: “Thậm có một số bạn học ta cũng nhận không ra.”
“Vì vậy ….” Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ tờ danh sách trong tay Triển Chiêu kia, nói: “Giao tình của Khuất Trọng Viễn năm đó, đại nhân cũng không biết rõ sao?”
Bao Đại nhân bất đắc dĩ xua tay.
Mọi người lại nhìn sang Bát Vương gia.
Bát Vương gia càng bất đắc dĩ: “Ngay cả ở ta cũng đâu có ở trong học lieu, khi đó Cửu đệ cùng Hoàng thượng còn nhỏ, phần lớn thời gian của ta đều phải chăm trẻ đi.”
Mọi người có chút hết nói nổi mà nhìn Bát Vương gia, ngẫm lại cũng đúng, lúc Bát Vương gia đọc sách ở Thái học viện thì cũng chỉ có mười mấy tuổi, mà nhìn theo hình dạng của hắn bây giờ mà nói, hai mươi mấy năm trước còn không biết hắn đẹp trai đến trình độ nào nữa. Một Vương gia trẻ tuổi tuấn mỹ như vậy mà mỗi ngày đều phải chăm bẵm hai hài tử …. Hơn nữa, đoán chừng năm đó Triệu Phổ mới có hai, ba tuổi, còn Triệu Trinh thì vẫn còn quấn tã đi ….
…………
Mọi người cùng ngẩng mặt mà tưởng tượng ra tình cảnh lúc đó, đều không khỏi cảm thấy, thật vui mắt đi ….
“Ai…” Bát Vương gia tựa hồ cũng nhớ lại chuyện xưa, khoanh tay lắc đầu: “Lại nhắc tới, Cửu đệ khi nhỏ đúng là rất khó chăm a! Hoàng thượng thì từ nhỏ đã rất ngoan, lúc nào cũng ngoan ngoãn ngồi nghe tẩu tẩu hắn kể chuyện cổ tích, còn ngươi thì ….” Vừa nói Bát Vương gia vừa cốc đầu Triệu Phổ một cái: “Ba tuổi rưỡi ngay cả gia đinh cũng không trông nom được ngươi, cả ngày không nhảy lên mái nhà gỡ ngói thì cũng là nhảy xuống đất đào hầm, đặc biệt là không thể thả ngươi ra ngoài, nếu không có khi trời long đất lở, không thể dời mắt một giây.”
Khóe miệng Triệu Phổ co giật, tâm nói ——- Bát ca đang nói ta sao? Tại sao nghe cứ như đang tả một con vật nào đó vậy.
Mà Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh lại che miệng cười hắn.
“Nhưng mà giận nhất chính là có một lần trèo lên cây rồi ngủ quên mất, chúng ta tưởng rằng nó bị mất tích rồi, toàn bộ người trong Vương phủ đều tìm hết cả một ngày cũng không thấy đâu. Sau đó, Âu Dương lão tướng quân còn phải phái năm ngàn tinh binh lục soát toàn bộ Khai Phong Phủ một lần. Cuối cùng vẫn là Thiếu Chinh tìm thấy hắn, hắn trèo lên cây ngủ đến rãi chảy ròng ròng, lúc đó mới biết được hai đứa chúng ta đấu dế mèn cả đêm hôm trước không có ngủ, cho nên …..”
Triệu Phổ vội vàng kéo ống tay áo của Bát Vương gia, dáng vẻ lúc này chỉ còn thiếu bước chạy lên bịp miệng Bát Vương gia lại thôi, ý là —— Ca a, ngươi chừa cho ta chút mặt mũi đi!
Bát Vương gia cứ nói về chuyện khi còn nhỏ là ngừng không được, hớn hở nói tiếp: “Lúc nó qua bốn tuổi càng khó quản hơn! Hoàng thượng vừa mới biết đi đã bị hắn dậy hư, cũng cùng nhau phá …”
“Khụ khụ.” Triệu Phổ vội vàng chuyển đề tài: “Hai người xem ra cũng không quá thân thiết với bạn học của mình đi, vậy còn cái đó thì sao?”
Lúc này, Từ Tử Ngạn vừa mới được giải độc xong, đang cùng mấy người đồng hành của mình bàn chuyện đi đường.
“Đại nhân.” Triển Chiêu thấp giọng hỏi: “Quan hệ của Từ Tử Ngạn cùng Khuất Trọng Viễn thế nào? Nếu không phải do Thiên Tôn vô tình gặp hắn trên đường, hẳn là lúc này hắn cũng đã chết rồi!”
Bao Đại nhân gật đầu, liền gọi Từ Tử Ngạn đến đây.
“Tử Ngạn, đến Khai Phong Phủ chủ yếu là do đi làm ăn sao?” Bao Đại nhân hỏi: “Có thường xuyên đến không?”
Từ Tử Ngạn lắc đầu một cái, nói: “Cũng không có thường xuyên lắm, mỗi năm chỉ đi một chuyến đổi trà mà thôi, thời điểm cũng khoảng này hàng năm.”
“Nga ….” Bao Đại nhân gật đầu.
Bát Vương gia hỏi: “Có còn liên lạc với những bạn học năm đó không?”
Từ Tử Ngạn ngẩn người, sau đó cười cười lắc đầu: “Ai …. Năm đó thành tích của ta không có tốt, vẫn luôn bị phu tử mắng, sau đó lại thi rớt mới về nhà làm kinh thương, đâu còn mặt mũi nào là liên hệ với đồng học đi.”
Mọi người sờ sờ cằm, những lời này của Từ Tử Ngạn có chút gượng gạo, thi cử hàng năm có mấy người được ghi danh bảng vàng đâu, số người bị rớt mới gọi là nhiều đi, chỉ cần đã vào Thái học viện, tham gia điện thí, cho dù có thi rớt cũng không hề ảnh hưởng đến sĩ đồ. Hắn về quê kế thừa tổ nghiệp, chỉ cần nhìn qua cách ăn mặc của hắn cũng biết được gia thế không tệ lắm …. Vậy mà cũng “không còn mặt mũi” gặp người sao?
“Vậy Tử Ngạn có biết, ai muốn hại ngươi hay không?” Bao Đại nhân hỏi.
“Ai.” Từ Tử Ngạn than thở: “Vừa rồi chúng ta cũng thảo luận vấn đề này đây, cũng không biết có phải có ai đó vì tiền tài mà muốn sát hại chúng ta nữa không?!”
Bát Vương gia cau mày: “Tử Ngạn, từ trước đến giờ trị an của Khai Phong Phủ đều rất tốt, hẳn là sẽ không có chuyện như vậy đâu, ngươi thử nghĩ kỹ lại xem.”
“Ân …” Từ Tử Ngạn ngước mặt nghĩ, sau đó lắc đầu: “Thật sự là nhớ không ra cừu gia nào.”
Bao Đại nhân nhìn hắn một chút.
Dù sao thì cũng là Phủ doãn Khai Phong Phủ, bình thường khi Bao Đại nhân nghiêm mặt quả thực rất giống mặt Phán quan, người bình thường cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, người trong lòng có quỷ thì càng không dám.
Từ Tử Ngạn thấy Bao Đại nhân nhìn mình, lúng túng cười, cũng không biết cố ý hay vô tình mà tránh đi ánh nhìn của hắn.
Chỉ cần một chi tiết nhỏ này thôi, mọi người cũng đều bắt được chính xác, đều cảm thấy —— Từ Tử Ngạn này chắc chắn giấu giếm gì đó.
“Tử Ngạn, có từng nghe qua về Âm Dương điện không?” Bao Đại nhân mở miệng nói.
Từ Tử Ngạn vừa mới nghe được ba chữ “Âm Dương Điện thân thể rõ ràng có cứng đờ đôi chút, nhưng ngay sau đó lại lắc đầu: “Là cái gì vậy?”
Bao Chửng đương nhiên không phải người thường, hắn xử án nhiều năm như vậy, ai nói thật ai nói dối đương nhiên là liếc mắt cái đã có thể nhìn ra rồi!
Bát Vương gia ở bên cạnh cũng biết Bao Đại nhân sắp nổi bão rồi, có điều lúc này có ép hỏi cũng không được, không bằng cứ thử dò xét thêm xem! Hiệu quả có khi sẽ tốt hơn là cứ hỏi thẳng như vậy.
Bao Đại nhân tiếp nhận được ý tứ qua ánh mắt Bát Vương gia, thoáng đè ép lại lửa giận trong lòng, hỏi: “Tử Ngạn, ngươi có thể đến phòng ngỗ tác xem qua chút không?”
Từ Tử Ngạn dở khóc dở cười, nói: “Hi Nhân chớ có dọa ta, ta đến phòng Ngỗ tác làm gì? Ngươi cũng biết, từ nhỏ ta đã rất nhát gan.”
Bao Đại nhân gật đầu một cái, nói tiếp: “Tử Ngạn còn nhớ Lương Hữu Đạo chứ?”
“Ách ….” Từ Tử Ngạn ngẩn người, sau đó sờ cằm: “Ân …. Hữu Đạo a! Có chút ấn tượng!”
“Lúc này, hắn đang nằm trong ngỗ tác phòng.” Bao Đại nhân chỉ phòng ngỗ tác một cái.
Từ Tử Ngạn cả kinh, sắc mặt liền biến đổi, sau đó xua tay: “Hi Nhân chớ có dọa ta.”
“Không phải dọa ngươi.” Bát Vương gia nói: “Tử Ngạn có muốn đi xem một chút không? Còn có cả Vương Nhạc Minh nữa ….”
“Vương Nhạc Minh?!” Từ Tử Ngạn há to miệng, sau đó lại phát hiện hình như mình phản ứng có hơi quá, chỉ lắc đầu một chút: “Nga …. Làm sao sẽ ….”
Tất cả mọi người có chút nóng nảy, thật sự muốn gọi người đến đánh cho hắn hai mươi gậy để tra hỏi, cái tên này cứ ấp a ấp úng.
Chính lúc ấy thì Bạch Ngọc Đường vẫn đang ngồi xem náo nhiệt đột nhiên mở miệng, nói: “Trà ở Duyệt Lai khách điếm đều là nước trà Long Tỉnh trước mưa thượng hạng, Vương chưởng quỹ đều nói rằng, lá trà này là do đồng học năm xưa của hắn ở Hàng Châu đưa tới, ngay cả nước dùng để pha trà cũng là nước suối tinh khiết ngàn dặm đưa tới, chính là độc nhất vô nhị ở Khai Phong Phủ.”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Từ Tử Ngạn —– Chẳng lẽ, ngươi bán lá trà cho hắn sao?
Từ Tử Ngạn mặt trắng bệch: “Ách, cái này ……”
“Bạc trong hành lý của ngươi ban nãy.” Bạch Ngọc Đường thấy hắn còn muốn giấu giếm liền cười nhạt: “Trên đỉnh nguyên bảo có con dấu của Duyệt Lai khách điếm.”
Mọi người cùng nhau nhìn Từ Tử Ngạn lần nữa, ý là —— Ngươi còn muốn gạt người?
“Ai….” Từ Tử Ngạn thấy không gạt được nữa, cũng không thể làm gì khác hơn là thàn thật mà nói: “Không dối gạt các ngươi nữa, hôm qua ta vừa mới gặp Nhạc Minh, không sai, lá trà trong điếm của hắn đều là ta bán cho hắn.”
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chịu nói rồi.
“Hôm qua hắn vẫn còn rất tốt, sao lại đột nhiên chết chứ?” Từ Tử Ngạn cau mày: “Kỳ quái a!” Từ Tử Ngạn cảm khái, có điều, hắn cũng chỉ là bày tỏ thương tiếc vô cùng chứ không có nói nhiều hơn.
Bao Đại nhân cũng không hỏi nữa, bảo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường đến Duyệt Lai khách điếm xem một chút, lúc trở về thì thuận tiện đến bến tàu gần Thành Tây điều tra chuyện mực ống kia một chút. Công Tôn cũng đi theo để tiện điều tra chuyện độc dược kia một chút.
…………………
Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời Khai Phong Phủ, đến Duyệt Lai khách điếm. Đồng hành cùng họ còn có Công Tôn đi điều tra độc dược, cả Triệu Phổ đi theo ôm giúp Tiểu Tứ Tử nữa, lại thêm Tiêu Lương lúc nào cũng kè kè bên Tiểu Tứ Tử. Ngoài ra, Bàng Dục biết quán trà đó nên cũng đi theo, Bao Duyên vốn có thói quen đi cùng Bàng Dục cho nên cũng cùng đi luôn.
Vừa đi, Triển Chiêu vừa hỏi Bạch Ngọc Đường: “Khách điếm Duyệt Lai ở gần bến tàu thành Tây đi?”
Bạch Ngọc Đường nhún vai một cái: “Có thể đi.”
“Ngươi chưa từng đến đó?” Công Tôn cùng Triệu Phổ đều buồn bực.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu: “Bến tàu ở Thành Tây đều là nơi vận chuyển hàng hóa, nếu như không phải môi cầu cũng là cá tôm, tanh muốn chết, ta rất ít khi đi.”
“Vậy sao ngươi biết trà của Duyệt Lai khách điếm đều là trà Long Tỉnh…” Bàng Dục tâm nói Bạch Ngọc Đường cũng thật giỏi nha, mình cũng không biết.
Bạch Ngọc Đường thờ ơ nói: “Ta không có đi, lừa hắn thôi.”
Khóe miệng mọi người có chút co quắp.
Triển Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Nga …. Ngươi thấy trên bạc có dấu ấn cho nên mới lừa hắn a?”
Bạch Ngọc Đường lắc đầu một cái, nói: “Trên bạc không có dấu ấn, ta chỉ lừa hắn mà thôi.”
Mọi người vẻ mặt bội phục mà nhìn Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường cũng không nói nổi: “Đâu phải là tiễn trang, tửu lâu thì làm gì có chuyện khắc dấu ấn lên nguyên bảo?!”
Mọi người suy nghĩ một chút —— Ngược lại cũng đúng.
Có điều, bất kể thế nào, Từ Tử Ngạn kia vốn ngậm miệng rất kín, cuối cùng cũng bị Bạch Ngọc Đường cạy ra một chút rồi.
“Từ Tử Ngạn đó cứ ấp a ấp úng, nhất định có chuyện gì đó giấu giếm.” Triệu Phổ cau mày: “Chắc không phải đám học sinh năm đó đã làm chuyện gì không được quang minh chính đại đi?”
Tất cả mọi người đều gật đầu, cảm thấy có lý, cho nên quyết định tăng nhanh cước bộ, có điều chỉ vừa mới đi qua cửa Thái Bạch Cư, đã thấy Tiểu Lục Tử vọt ra, nói: “Ngũ gia.”
Bạch Ngọc Đường thấy Tiểu Lục Tử đi đến trước mắt mình, đưa cho mình một tờ hóa đơn.
Bạch Ngọc Đường nhận lấy hóa đơn nhìn qua một chút, sau đó thiêu mi nhìn Tiểu Lục Tử.
Triển Chiêu cùng Công Tôn cũng hiếu kỳ ghé vào nhìn một cái, sau đó cùng le lưỡi —— Con số thật lớn!
Tiểu Lục Tử lúng túng gãi đầu, chỉ chỉ lầu hai Thái Bạch Cư nói với Bạch Ngọc Đường: “Này là, vừa rồi Thiên Tôn có tới, ngài nói là tâm tình không tốt, muốn uống rượu tốt nhất của Thái Bạch Cư để giải buồn, vừa đúng lúc lão bản của chúng ta cũng ở đây, vừa nghe thấy liền đào ra mấy vò Trần Nhưỡng tốt nhất chôn dưới đất đã lâu, sau đó ….”
Mọi người đều ngẩng mặt lên nhìn lầu hai, chỉ thấy bên lan can, Thiên Tôn cầm một vò rượu bạch ngọc, vẫy vẫy bọn họ. Nhìn sắc mặt đỏ thẫm của hắn chẳng khác nào thiếu niên mười mấy tuổi, nhìn thoáng qua cũng thấy được hình như tâm trạng của hắn không được tốt lắm.
Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm hắn một hồi, hào phóng xuất bạc.
Triển Chiêu nhẹ giọng nói: “Ngươi thật hào sảng a.”
Bạch Ngọc Đường thờ ơ xua tay: “Dù sao thì ta cũng không phải kiếm tiền.”
Mọi người vẻ mặt chán ghét mà nhìn hắn —– Tên phá của.
Thiên Tôn thấy Bạch Ngọc Đường cho bạc, liền nhảy từ trên lầu xuống, đưa tay khoác lên vai Triển Chiêu, đưa nửa bầu rượu đến bên mép hắn, nói: “Bé Tiểu Miêu, nếm thử chút đi!”
Mọi người kinh hãi mà nhìn Thiên Tôn.
Bạch Ngọc Đường kéo lại cổ áo hắn: “Không phải người uống say đó chứ?”
“Làm gì có?!”
Thiên Tôn sưng mặt: “Sư phụ ngươi tửu lượng rất tốt đó!”
Bạch Ngọc Đường đưa hai ngón tay ra trước mắt hắn, hỏi: “Này là mấy?”
“Ba!” Thiên Tôn cười híp mắt.
Mọi người cũng hít một ngụm khí lạnh.
Bạch Ngọc Đường đoạt lại bầu rượu của hắn, kín đáo đưa cho Triển Chiêu, hỏi Thiên Tôn: “Người uống bao nhiêu vậy?”
“Chỉ một chút xíu.” Thiên Tôn xoay mặt, nói xong rồi định chạy đến cửa hàng thư họa dạo quanh một chút, Bạch Ngọc Đường làm gì có chuyện thả hắn đi như vậy, kéo tay áo hắn giao cho Tiểu Tứ Tử cùng Tiêu Lương, ý nói: “Trông chừng thật kỹ! Gia gia này bị say rượu rồi!”
Tiểu Tứ Tử ngồi trên tay Triệu Phổ, một tay cầm hoa quế cao, một tay nắm lấy tay Thiên Tôn, Tiêu Lương cầm lấy tay bên kia của Thiên Tôn, hỏi: “Thiên Tôn, rượu kia có mùi vị thế nào a?”
Thiên Tôn chỉ chỉ phía trước, ý là —— Đến hỏi Triển Chiêu a, uống rất ngon đó!
Mọi ngươi cùng nhau ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Triển Chiêu đang uống “ừng ực” đây.
“Hắc~~~” Triển Chiêu sau khi uống một ngụm lớn rồi liền thoải mái mà thở một hơi dài: “Rượu ngon!”
Bạch Ngọc Đường chỉ biết đỡ trán.
Công Tôn cùng Triệu Phổ bên cạnh cũng tiến lên nếm thử hương vị rượu ngon.
“Thái Bạch Cư cũng giữ được mấy bình rượu ngon a.” Triệu Phổ bắt đầu khen ngợi: “Sau đợt này đi uống thử một bữa đi.”
Tiểu Tứ Tử tiếp tục gặm hoa quế cao, từ trước đến giờ bé vẫn không biết được rượu có hương vị ngon thế nào, vừa cay vừa đắng, chỉ có rượu cất thì khá hơn chút.
Vì vậy, mọi người liền mang một thân đầy mùi rượu mà xuất hiện ở Duyệt Lai khách điếm.
Bọn nha dịch tới trước cũng phải lắc đầu, cảm thấy khi Triển Chiêu hỏi câu: “Vương Nhạc Minh chết thế nào” thì bọn nha dịch đều cảm thấy một luồng hơi rượu phả vào mặt, tất cả đều rối rít cảm khái: “Ai …. Triển đại nhân đã bị Bạch Ngũ gia phong lưu thiên hạ dạy hư a!”
Bạch Ngọc Đường chỉ biết khoanh tay đứng bên cạnh mà canh chừng Thiên Tôn đang tâm tình cực tốt cứ động tay động chân không ngừng, hắn lúc này luôn cảm thấy mình thật thiệt thòi.
Thi thể của Vương Nhạc Minh cũng không có ở phía trước của Duyệt Lai khách điếm mà là ở hậu viện, bên cạnh hồ sen trong nhà hắn.
Nương tử của Vương Nhạc Minh là Đậu thị khóc đến hai mắt sưng đỏ, nói, sáng nay rất muộn rồi lão gia mới dậy, tối qua hắn còn trằn trọc một hồi cũng chưa ngủ được, lúc ngủ rồi còn gặp ác mộng nữa.
Đến sáng hắn nói đi ra ngoài một chút …. Lại không nghĩ đến lúc tiểu nhị phát hiện ra thì hắn đã chết đuối trong hồ sen rồi.
“Tối hôm qua hắn gặp ác mộng sao?” Trọng điểm mà Triển Chiêu chú ý có vẻ khác người một chút.
Đậu thị gật đầu một cái: “Hôm kia hắn còn tốt lắm, thế nhưng hôm qua sau khi ra ngoài một chuyến, nói là đi gặp mấy bằng hữu cùng lên cửa hàng một chút, lúc trở về thì tâm sự nặng nề, ta liền hỏi hắn chẳng lẽ là do lá trà quá đắt nên không mua được hay sao mà tâm tình lại tệ đến vậy …. Hắn chê ta phiền phức, bảo ta nữ nhân thì bớt dài dòng. Thế nhưng, tối hôm qua, lúc nửa đêm hắn lại đột nhiên gặp ác mộng, trong lúc nằm mơ, hắn còn hô cái gì mà “Chuyện không liên quan đến ta”…. Sau đó hắn còn toát cả mồ hôi lạnh, nhìn rất đáng sợ! Từ lúc đó đến tận khi trời sáng ta đều nghe thấy tiếng than thở của hắn, thế nhưng ta cũng không dám hỏi.”
Đậu thị nói xong lại tiếp tục khóc.
Công Tôn sau khi kiểm tra thi thể Vương Nhạc Minh một chút, cũng cau mày, thấp giọng nói: “Qủa thực đúng là chết đuối.”
“Không có lý nào!” Đậu thị vẫn lầm bầm: “Lão gia bơi rất giỏi!”
Mọi người lại nhìn hồ sen chỉ sâu đến thắt lưng, cũng nhịn không được mà cau mày —– Chết thật kỳ quặc!
Công Tôn cho người mang thi thể về, lát nữa hắn cần nghiệm thi cẩn thận.
Bạch Ngọc Đường liền hỏi Đậu thị: “Ngươi nói hôm qua hắn đến cửa hàng, là đi mua lá trà sao?”
“Đúng vậy.” Đậu thị gật đầu: “Lá trà dùng trong khách điếm đều là do đồng học của hắn ở Hàng Châu đưa đến, bọn họ thường gặp nhau, người nọ họ Từ, tên là Tử Ngạn.”
“Hôm qua chỉ có hắn gặp Vương Nhạc Minh sao?” Triển Chiêu hỏi: “Còn có người nào khác không?”
“Có a, hàng năm mấy người đồng học bọn họ đều thường tụ tập với nhau, hẳn là còn có Lý đại nhân nữa.” Huyền Thị suy nghĩ một chút: “Có lẽ Huyền Trữ đại sư cũng đi nữa.”
“Lý đại nhân nào?” Triển Chiêu tò mò.
“Đại nhân cai quản toàn bộ vận chuyển đường thủy, Lý Hưng, Lý đại nhân.” Đậu thị trả lời.
“Lý Hưng sao?” Triển Chiêu cau mày mở tờ ghi chép kia ra xem —— Qủa nhiên, tên của Lý Hưng cũng có trong này, thì ra bây giờ hắn nhậm chức Tào vận đô quản, hơn nữa vẫn còn liên lạc với đám người Vương Nhạc Minh, Từ Tử Ngạn.
Triệu Phổ cũng cảm thấy buồn bực: “Tại sao vừa rồi Từ Tử Ngạn lại nói là không có liên hệ gì với đồng học chứ?”
Tất cả mọi người đều cảm thấy Từ Tử Ngạn này có chút vấn đề.
“Huyền Trữ đại sư là ai?” Triển Chiêu suy nghĩ một chút, hòa thượng ở Khai Phong Phủ không ít, có điều cũng chưa từng nghe qua Huyền Trữ đại sư, hơn nữa đồng song của hội họp lại còn có một hòa thượng nữa sao?”
“Huyền Trữ đại sư là hòa thượng của Khổ Bi tự.”
“Khổ Bi tự?” Triệu Phổ suy nghĩ một chút: “Ngôi miếu nhỏ bên cạnh bến tàu Thành Tây kia sao?”
“Đúng vậy!” Đậu thị gật đầu.
“Mấy người bọn họ bằng hữu hội hợp với nhau, còn mang theo một hòa thượng?” Bạch Ngọc Đường có chút nghi ngờ giống Triển Chiêu.
“Huyền Trữ là pháp danh, trước khi đại sư xuất gia, cũng là đồng học với bọn họ.” Đậu thị nói một câu cũng đủ khiến bọn người Triển Chiêu sửng sốt.
“Tên thật của hắn là gì?” Triển Chiêu cau mày hỏi, theo bản năng mà nhìn tờ danh sách kia.
“Ân, hình như là họ Vạn ….” Đậu thị suy nghĩ.
Mà lúc này, đám người Triển Chiêu đã tìm được trong danh sách một người họ Vạn, đồng thanh hỏi Đậu thị: “Vạn Phương An sao?”
“Ân, đúng vậy!” Đậu thị gật đầu: “Hình như chính là cái tên này!”
Mọi người lại nhìn nhau.
“Còn có ai nữa không?” Triệu Phổ lại hỏi một câu: “Những đồng học năm đó thường lui tới cùng tướng công ngươi ấy?”
“Còn!” Đậu thị gật đầu: “Còn có chưởng quỹ Hồi Xuân đường ở thành Tây, Lưu chưởng quỹ.”
“Hồi Xuân đường ….” Công Tôn suy nghĩ một chút, Khai Phong Phủ có đến mấy Hồi xuân đường đây, hình như mỗi một hiệu thuốc đều được gọi là Hồi Xuân đường hết, liền hỏi: “Lưu chưởng quỹ nào?”
“Lưu Khôn Lưu chưởng quỹ.” Đậu thị trả lời: “Năm đó cũng là người cùng đi học ở Thái học viện cùng tướng công …. Tướng quân ta luôn nói, năm đó học cùng bọn họ còn có Bát Vương gia nữa và Bao Đại nhân nữa ….”
Vừa nói Đậu thị lại vừa bắt đầu khóc.
Mọi người nghe nàng khóc mà phát hoảng, Triển Chiêu liền bảo người dẫn nàng đến Khai Phong Phủ, để Bao Đại nhân hỏi thăm cặn kẽ một chút.
Sau đó, mọi người khám xét hiện trường một chút, cũng không có tìm thấy bất cứ dấu vết khả nghi nào, cũng không còn cách nào khác là lưu lại Vương Triều Mã Hán ở lại lục soát tiếp, bọn họ tạm thời đến Thành Tây tra án một chút.
……………
“Tào Vận đô quản là chức quan gì?” Vừa ra khỏi khách điếm, Bạch Ngọc Đường liền hỏi Triển Chiêu.
“Đô quản hẳn là một chức quan nhỏ đi?” Triển Chiêu cũng không có hiểu rõ lắm, liền quay sang hỏi Triệu Phổ.
Triệu Phổ gật đầu, nói: “Đại khái là quản lý tàu bè ở bến tàu cùng một số công văn đi.”
Mọi người cũng gật đầu.
“Có cảm thấy kỳ quái không?” Công Tôn hỏi: “Duyệt Lai khách điếm, Khổ Bi tự, Bến tàu, lại cả Hồi Xuân đường, tất cả đều ở thành Tây!”
Tất cả mọi người cùng cau mày —– Là trùng hợp, hay là còn có nguyên nhân khác nữa?
Triệu Phổ bảo Triển Chiêu đưa tờ danh sách kia cho ảnh vệ, để bọn họ đi điều tra cặn kẽ chút, có lẽ người ở Khai Phong Phủ cũng không nhiều, mà cứ theo khuynh hướng này thì cũng chỉ còn lại mấy người mà thôi, nói không chừng mấy người này có thể cũng sẽ bị mất mạng đi?
Triệu Phổ còn đang phân phó người, Bạch Ngọc Đường đã đưa tay nhận tờ danh sách kia, khụ khụ hai tiếng rồi nói: “Để ta đi cho, các ngươi đến thành Tây đi ….”
“Từ từ đã!” Triển Chiêu cùng Thiên Tôn mỗi người một bên kéo tay hắn lại, vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn Bạch Ngọc Đường —— Muốn chạy sao?
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nghiêm túc: “Chia nhau hành động tốt hơn!”
Triển Chiêu híp mắt lại, bên cạnh, Thiên Tôn cũng nhỏ giọng hỏi Triển Chiêu: “Thành Tây có thứ gì mà nó sợ vậy?”
Triển Chiêu nhỏ giọng trả lời: “Có lá tỏi cùng mực ống.”
“Lại nhắc tới.” Bàng Dục nói: “Hôm qua ta quả thực cũng ngửi thấy mùi đó, mặc dù cảm thấy là lạ nhưng đúng là rất thơm! Hay là hôm nay đi thử chút đi?”
“Được a.” Triển Chiêu liền gật đầu, những người khác cũng cảm thấy có thể đi thử một chút, Từ Tử Ngạn cũng nói mặc dù mùi rất lạ nhưng hương vị lại ngon vô cùng. Có điều vừa liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường một cái thì…. Lúc này Thiên Tôn thấy hắn sắp chạy liền cùng Triển Chiêu mỗi người một bên kéo hắn lại, không cho hắn chạy.
Tất cả mọi người đều có chút đồng tình mà nhìn Bạch Ngọc Đường, lúc này liền nghe thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên phồng mặt: “Phụ thân, hôm đó con nghe họ nói, hình như mực ống còn có thể ăn sống đó.”
Mọi người cùng ngẩn người, chỉ thấy Triển Chiêu cùng Thiên Tôn đều híp mắt, là híp mắt cười nhìn Bạch Ngọc Đường.
Mặt Bạch Ngọc Đường trắng bệch, vốn dĩ, chỉ có một mình Triển Chiêu giữ hắn, hắn còn cách có thể chạy. Thế nhưng, ngay cả Thiên Tôn cũng nhúng một tay vào, lần này hắn hết cách thoát, không thể làm gì khác hơn là bị lôi về phía thành Tây.
Bao Duyên cùng Bàng Dục đi theo phía sau Công Tôn cùng Triệu Phổ lại ngoẹo đầu cùng nhìn Tiểu Tứ Tử, ý là —— Ngươi đang giúp hay đang dọa người chứ?
Tiểu Tứ Tử cười ngọt ngào, nhẹ nhẹ nói: “Thật sự rất muốn ăn chùa đó …. Nghe nói mực ống sống bỏ vào miệng còn động đậy nữa.”
Mọi người không khỏi cảm giác thấy Bạch Ngọc Đường đã cả kinh rồi, tóc gáy cũng dựng cả lên nữa.
Tiêu Lương ở bên cạnh tiếp một câu: “Nghe nói, đầy đường thành Tây đều là đậu hũ thối.”
Triển Chiêu cùng Thiên Tôn nhìn biểu lộ của Bạch Ngọc Đường lúc này, cùng nhau cảm khái —— Thật thú vị a!