Long Đồ Án

Quyển 11 - Chương 281: Hữu kinh vô hiểm

“Vương gia, phế trạch kia còn dùng nữa không?” Giả Ảnh cùng Tử Ảnh hỏi Triệu Phổ: “Sắp nửa đêm rồi!”

Triệu Phổ gật đầu một cái, nhìn Bao Chửng: “Bao tướng, có muốn thử không?”

Lúc này Bao Đại nhân mới lấy lại tinh thần, suy nghĩ một chút, gật đầu: “Thử!”

Mọi người xoay người đi ra bên ngoài thử Âm Dương điện, đám người Bao Duyên hăng hái bừng bừng đi theo, Triệu Lan cũng vô cùng vui vẻ muốn đi theo, thế nhưng vừa mới đi tới cửa thì Ca Thanh đã ngăn nàng lại: “Hoàng thượng sai thần đến đón công chúa hồi cung.”

Triệu Lan bĩu môi: “Ta muốn xem xong đã ….”

Ca Thanh nhỏ giọng nói: “Công chúa vẫn còn phải chịu phạt đó ….”

“Ngươi đáng ghét!” Triệu Lan đạp Ca Thanh.

Ca Thanh cũng bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn phục vụ cô công chúa điêu ngoa này, có điều ngay cả Nam Cung Kỷ cũng sợ nàng, mấy đại nội thị vệ trong cung mỗi lần đều là kéo bao bố tìm người, ai thua sẽ phải chiếu cố nàng, không hiểu sao, lần nào thua cũng là hắn. Ca Thanh luôn cảm thấy, liệu có phải bọn Nam Cung đã bày mưa lừa hắn đây, nếu không tại sao lần nào cũng là hắn thua chứ, thế nhưng cũng không có biện pháp nào khác, dù sao thì Triệu Trinh cũng đã phân phó rồi, phải dẫn Triệu Lan về cung, đừng để cho nàng cứ lang thang bên ngoài, khiến người ta chê cười.

“Sao lại chậm chạp vậy hả?” Thấy Triệu Lan vẫn chưa có chịu trở về cung, Triệu Phổ ở bên cạnh liền nghiêm mặt: “Ngươi đường đường là công chúa lá ngọc cành vàng, hơn nửa đêm rồi lại lang thang bên ngoài còn ra thể thống gì nữa?”

Công Tôn đang ôm Triệu Phổ mở to mắt nhìn —– Ai da, Triệu Phổ lại có chút dáng vẻ Hoàng thúc a.

Bát Vương gia cũng vội nói: “Nhanh về cung đi, nương ngươi cũng lo lắng lắm rồi đó.”

Triệu Lan trưng ra vẻ mặt vô cùng ủy khuất, không thể làm gì khác là tâm bất cam tình bất nguyện đi theo Ca Thanh hồi cung.

“Ngươi cũng đi về đi.”

Lúc này, Bao Đại nhân lại nói với Bao Duyên, sau đó quay sang Ca Thanh: “Ca đại nhân, giúp Bổn phủ đưa Bao Duyên trở về.”

Ca Thanh ngẩn người, có điều vẫn lĩnh mệnh: “Vâng.” Thật ra thì Ca Thanh có chút khó hiểu, Khai Phong Phủ có nhiều cao thủ như vậy, tại sao còn muốn hắn đưa chứ? Có điều, hắn cũng không có hỏi nhiều, có thể là bọn Triển Chiêu có chuyện phải làm đi.

Bao Duyên há to miệng, nhìn phụ thân hắn, mở to hai mắt hết cỡ tỏ ý kháng nghị, ý là ——- Con cũng đâu phải là Lá ngọc cành vàng chứ! Vì sao cũng bắt con về nhà a?

“Mấy người các ngươi cũng đều về hết đi!” Bát Vương gia chỉ chỉ Vương Kỳ cùng Âu Dương Thuần Hoa: “Nửa đêm rồi, tiểu hài tử cần đi ngủ sớm một chút.”

Ba người nhìn nhau một cái, sau đó lại nhìn Tiểu Tứ Tử đang ngủ gà ngủ gật trong ngực Triệu Phổ, còn có cả Tiêu Lương đang vô cùng hưng phấn nhảy tâng tâng muốn đi bắt quỷ bên cạnh Lâm Dạ Hỏa —— Hai đứa này mới là tiểu hài tử đi?!

Thái sư đạp Bàng Dục: “Ngươi cũng về cho ta!”

Bàng Dục nháy mắt mấy cái ——- Cảm thấy là lạ à nha!

Mấy người này đương nhiên là không muốn đi, nhất là lúc này lại là lúc vô cùng quan trọng nữa, có điều, cũng không còn cách nào khác, vẻ mặt Bao Đại nhân rất nghiêm nghị a, ai cũng không dám phản đối.

Ca Thanh phụ trách đưa cả đám người hồi phủ, cứ thế mà kéo cả một đám thư ngốc tâm không cam tình không nguyện đi về, dĩ nhiên, Bàng Dục lại rất phối hợp, mặc dù hắn cũng rất tò mò, có điều đời này, Tiểu Hầu gia sợ nhất là quỷ, hắn cảm thấy mình không cần thiết phải tự mình đi tìm kích thích đáng sợ làm gì.

Đám người đi rồi, Triển Chiêu khẽ cau mày, hỏi Bao Chửng: “Đại nhân, nhiều người như vậy, Ca Thanh lại chỉ có một mình ….”

“Để ta đi theo về đi?” Bạch Ngọc Đường cảm thấy Bao Đại nhân làm như vậy hẳn là có mục đích gì đi, liền muốn âm thầm bảo vệ mọi người.

“Ai” Bao Đại nhân xua tay, cản lại hắn: “Không cần, Bạch thiếu hiệp đi theo có thể người cũng không dám ra đâu.”

Bạch Ngọc Đường hơi sững sờ.

“Yên tâm.” Bàng Thái sư cười híp mắt với mọi người, còn nháy mắt mấy cái: “Không sao đâu.”

Tất cả mọi người có chút bất ngờ mà nhìn Bàng Thái sư, bình thường Thái sư nhát gan nhất mà, tuyệt đối sẽ không mang bảo bối nhi tử Bàng Dục nhà hắn đi thử lửa mà đẩy vào nguy hiểm đâu.

Vì vậy, Bát Vương gia, Bao Đại nhân còn có cả Bàng Thái sư nữa, ba con hồ ly già này lại làm ra vẻ rất thâm sâm như vậy, xem ra là có an bài gì đó rồi đi?

Lúc này, cũng đã vừa đúng lúc là nửa đêm.

Công Tôn cho người ta chuẩn bị một chút, chờ cho đúng giờ tốt, mọi người cùng nhau hát bài đồng dao kia, sau đó chạy vào xem thử, xem có con quỷ nào chạy ra không ….

Ca Thanh dẫn mọi người về, Hoàng cung gần nhất cho nên đưa Triệu Lan về Hoàng cung trước, sau đó là Khai Phong Phủ, Âu Dương thướng quân phủ, phủ Vương Thừa tướng, cuối cùng là phủ Thái sư.

Bàng Dục nói hắn ở Khai Phong Phủ cũng được, Thuần Hoa cùng Vương Kỳ cũng rất muốn biết kết quả thám thính Âm Dương điện thế nào cho nên cũng nói muốn đến Khai Phong Phủ ngủ nhờ. Triệu Lan quyệt má, rất hâm mộ mà nhìn mọi người.

Đến cửa Hoàng cung, Ca Thanh giao Triệu Lan cho Nam Cung Kỷ, nói mình còn phải đưa mọi người đến Khai Phong Phủ một chuyến, cho nên quay ra tiếp tục mang theo bốn người này đi tiếp: “Cũng là đúng nửa đêm rồi đi?” Bao Duyên vừa nhìn sắc trời vừa đi.

Lúc này, đường cái Khai Phong Phủ cực kỳ yên tĩnh, ban đêm còn có một tầng sương mù thật mỏng, gió mát vèo vèo.

“Ai nha!” Lúc này Bàng Dục liền vỗ Bao Duyên một cái: “Chờ ta một lát.”

Tất cả mọi người thấy hắn kéo quần lên chui vào một góc đường.

“Làm gì vậy?” Vương Kỳ tò mò.

Bao Duyên bất đắc dĩ: “Người ta có ba cái gấp đi.”

“Ta cũng muốn đi giải quyết.” Thuần Hoa cũng chạy theo vào, lại bị Ca Thanh đột nhiên lôi trở lại, chặn phái sau lưng, đồng thời, liền nghe thấy tiếng Bàng Dục thét: “Nương nha!” Sau đó liền vừa kéo quần vừa chạy quay lại, Bao Duyên cùng Vương Kỳ là hai thư sinh, lúc này tóc gáy cũng dựng cả lên rồi. Âu Dương Thuần Hoa cũng là hài tử bình thường, nửa đêm canh ba lại xảy ra chuyện như vậy cũng có chút gai người, lúc này lại thấy Bàng Dục vừa chạy vừa kêu: “Qủy …. Quỷ a!”

Cùng lúc đó, một bóng người chui ra. Bàng Dục nhanh chân chạy như điên, sau lưng còn có một thân ảnh màu trắng, một bàn tay đưa ra phía trước lộ ra móng nhọn, nhìn bộ dáng này, giống như muốn bóp cổ Bàng Dục vậy. Mà ánh mắt mọi người lúc này cũng bị chiếc mặt nạ của Bạch ảnh thu hút.

“Chính là hắn a!” Vương Kỳ hô lên, Âu Dương Thuần Hoa cũng nhận ra, chính là quỷ diện nhân buổi tối ngày hôm đó.

Ca Thanh liền rút đao xông tới.

Chính lúc Qủy diện nhân định bắt lấy mặt của Bàng Dục, Ca Thanh liền một đao bổ xuống, cản lại quỷ diện nhân kia, mới phát hiện ra, binh khí trên tay của đối phương không thể gãy, cho nên cũng biết binh khí này cũng là bảo bối, hơn nữa nội lực của đối phương cũng không có thấp! Qủy diện nhân hình như cũng không có thèm để ý đến Ca Thanh, sau khi né tránh một đao của hắn thì lại tiếp tục bổ về phía Bàng Dục.

Ca Thanh cau mày —– Muốn giết Bàng Dục sao?

Bàng Dục cũng phát hiện, vừa chạy vừa kêu: “Tại sao lại là ta a? Lão tử đã trêu chọc ai chứ!”

Móng vuốt thứ hai của Qủy diện nhân lại phóng tới, Thuần Hoa dù sao cũng là hậu nhân danh môn, liền tuốt kiếm quét về phía cổ tay hắn, Qủy diện nhân thu tay lại, nghiêng người bỏ không đuổi theo Bàng Dục nữa mà liền đánh sang Vương Kỳ phía sau Thuần Hoa.

Bàng Dục ôm đầu cảm thấy tò mò —— Muốn giết mình cùng Vương Kỳ sao? Chuyện này là thế nào a?

Phản ứng của Bao Duyên cũng rất nhanh, liền kéo Vương Kỳ đang ngây ngốc kia bỏ chạy, Qủy diện nhân đuổi theo rất chặt, thế nhưng vừa mới bắt lại được cổ áo Vương Kỳ thì đã nghe “Xoạt” một tiếng, đao của Ca Thanh đã tới rồi, đao vừa xuống đến nơi quỷ diện nhân cũng chỉ có thể xé rách một mảng cổ áo của Vương Kỳ mà tránh thoát.

Ca Thanh ngăn lại bốn thiếu niên ở phía sau, quát một tiếng: “Chạy nhanh về phía Hoàng cung mau!”

Nói xong liền giơ đao lên cản lại Qủy diện nhân kia, cùng hắn giao đấu, Ca Thanh phán đoán tình hình một chút, cảm thấy mình chưa chắc đã đánh lại được Qủy diện nhân này, thế nhưng bọn họ cũng chỉ mới rời khỏi cửa Hoàng cung không xa, nếu như bốn người kia cố chạy hết sức, hẳn là cũng có thể thoát được …. Có điều, chính lúc Ca Thanh đang tính toán làm sao để cản lại Qủy diện nhân này, lại nghe thấy Bàng Dục ở phía sau hét thảm một tiếng: “Còn nữa a! Con mẹ nó chứ!”

Ca Thanh cau mày, liếc mắt về phía bốn người đang chạy lại kia, chỉ thấy sau lưng bọn họ, có một Qủy diện nhân khác đang đuổi theo, Ca Thanh sửng sốt —— Tại sao lại có đến hai quỷ diện nhân?

Trong nháy mắt thất thần ấy, hắn đã bị Qủy diện nhân kia đánh một chưởng. May nhờ phản ứng của Ca Thanh cũng rất mau, cho nên chỉ bị thương một chút, thế nhưng, vẫn là câu nói cũ, hình như Qủy diện nhân vẫn còn muốn dây dưa cùng hắn, lại xẹt qua bên cạnh hắn, tiếp tục lướt đến tập kích đám người Bàng Dục.

………….

Nửa đêm, Công Tôn ý bảo mọi người —– Có thể rồi!

Triển Chiêu mở miệng, hát một lần bai Phệ nhân dao kia. Sau khi hát xong, thấy được chẳng có chút biến hóa nào. Triển Chiêu đi vào từ cửa phía nam, Bạch Ngọc Đường cũng theo hắn đi vào. Bởi vì phòng bị thiêu hủy gần hết cho nên cũng dễ dàng hơn, có thể thấy rõ được mọi thứ bên trong. Mọi người bên ngoài này chỉ thấy hai người này đủng đỉnh đi và từ cửa nam, sau đó lại lắc lư đi ra từ cửa bắc. Hai người này không có biến mất, cũng chẳng thấy quỷ diện nhân nào xuất hiện, bốn phía xung quanh vẫn rất bình thường. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường trở lại chỗ mọi người. Triệu Phổ hỏi: “Có thấy Âm Dương điện không?”

Hai ngươi dở khóc dở cười: “Đơn giản chính là bịp bợm!”

Công Tôn còn có chút mất hứng: “Ai nha, quả nhiên là lừa gạt mà.”

“Đã có người muốn thiêu hủy tòa nhà này, chứng tỏ ở đây có cái gì đó cần phải che giấu, cẩn thận tìm chút nữa xem!”

Mọi người gật đầu, trở lại tòa nhà, cẩn thận tìm kiếm một lần nữa.

…………………

Đám người Bàng Dục ban nãy vừa mới chạy đến cuối đường, chuẩn bị chạy về phía Hoàng cung cầu cứu, lại không nghĩ đến trước mắt lại nhảy ra một quỷ diện nhân, bốn người bị dọa cho hoảng sợ xoay người bỏ chạy. Thuần Hoa vừa ngẩng đầu lên, chỉ thấy mấy Qủy diện nhân phía trước cũng đến, trước sau công giáp, bọn họ cũng không còn đường chạy nữa! Hắn liền một tay túm chặt Bao Duyên, Bao Duyên túm Bàng Dục, Bàng Dục kéo Vương Kỳ, bốn người cứ thế chạy vào trong ngõ hẻm, đáng tiếc Thuần Hoa không có thạo đường, cho nên dẫn mọi người chạy vào ngõ cụt.

Đúng lúc bốn người không còn đường chạy nữa, một quỷ diện nhân cũng đã đuổi vào đến nơi, nhưng đúng lúc này, Ca Thanh từ phía trên đã đuổi tới …. Ca Thanh rơi xuống đất, vung ngang đao chắn trước bốn người, giằng co cùng hai quỷ diện nhân kia.

“Tên lệnh liên lạc!” Bao Duyên nhắc nhở Bàng Dục, Bàng Dục cũng đã nhớ ra, lấy tên lệnh ra ném lên trời, có điều tên lệnh còn chưa kịp bay lên cao thì một quỷ diện nhân đã bắn ra tụ tiễn …. Đánh rơi tên lệnh xuống.

Ca Thanh khẽ cau mày, quỷ diện nhân đến sau này hình như công phu còn tốt hơn quỷ diện nhân trước đó, mà hắn, hình như …. Bả chân.

Ca Thanh dù sao cũng là người luyện võ, cũng không có giống bốn thư sinh phía sau, hơn nữa, kinh nghiệm giao chiến của hắn cũng khá phong phú. Theo cảm giác của hắn, người đến sau kia chính là quỷ diện nhân hôm đó, sát khí của người này rất nặng, người đến trước kia võ công cũng hơi non nớt hơn. Qủy diện nhân kia mặc dù đều mang mặt nạ, nhưng hình như là phát giác ra tầm mắt Ca Thanh đang theo dõi hắn, lúc này, liền nghe thấy hắn nói một câu, thanh âm truyền qua mặt nạ có chút khó nghe: “Không chừa một ai!”

Quỷ diện nhân đến trước kia liền giơ thiết trảo, thu lại, từ bên hông rút ra một thanh trường đao, hàn quang sáng loáng khiến khóe miệng Bàng Dục cũng co giật, giữ chặt sợi dây bùa bình an kia, không ngờ nó một chút tác dụng cũng không có nha …. Giận chết!

Ca Thanh cản lại trước mặt bốn người, giao chiến với Qủy diện nhân đó trong ngõ hẻm, song phương đánh nhau đến chẳng phân ra được cao thấp.

Bao Duyên lặng lẽ lấy ra một khỏa tên lệnh, định ném lên trời, không ngờ rằng quỷ diện nhân vốn đứng lặng lẽ kia đột nhiên lách người, tiến lên …. Hình như muốn lướt qua Ca Thanh đến giết bọn họ.

Ca Thanh đâu chịu để yên, một đao bổ tới chặn lại, thế nhưng, người kia hình như đoán trước được đao của hắn, dễ dàng tránh ra, thì ra chỉ là hư chiêu.

Ca Thanh sửng sốt, thầm mắng tiếng không ổn ….. Thế nhưng chờ cho hắn phản ứng kịp, đã bị quỷ diện nhân phía sau đánh lén thành công, hắn bật lùi lại phía sau mấy bước, đưa tay ôm ngực, thế nhưng trước ngực vẫn bị đao phong quét qua, cũng cảm giác được trước ngực lạnh buốt, Thuần Hoa ở sau lưng liền hô lên: “Cẩn thận a!”

Thế nhưng Ca Thanh đã bị Qủy diện nhân kia đạp một cước …..

Vương Kỳ cùng Bàng Dục hợp lực đón lấy hắn, Bao Duyên giận đến nhảy dựng lên: “Các ngươi lấy nhiều đánh ít lại còn sử dụng tiện chiêu, hèn hạ vô sỉ!”

Thuần Hoa kiểm tra vết thương của Ca Thanh một chút, khi thấy vết đao trên ngực rồi cũng thầm cảm thấy may mắn là vết thương không sâu. Tuy nhiên cũng có thể đả thương nội kình, Ca Thanh há miệng ho ra một búng máu. Bao Duyên tiến lên một bước, ngăn trước bốn người, vỗ ngực một cái: “Muốn giết cứ giết ta trước đi! Cha ta là Bao Thanh Thiên, hai người các ngươi cứ giả thần giả quỷ thì cứ chờ ăn cẩu đầu đao đi, Tiểu gia ta đến điện Diêm vương chờ các ngươi!”

Bàng Dục nhìn trời —— Tiểu Màn thầu này lại nữa.

Qủy diện nhân đến trước kia giơ đao định chém hắn, Thuần Hoa liền giơ kiếm ngăn cản giúp Bao Duyên, đồng thời, chính lúc này lại nghe thấy Qủy diện nhân ở phía sau đột nhiên kêu lên một tiếng: “Chậm đã!”

Quỷ diện nhân kia vừa thu lại chiêu, đao cũng bị Thuần Hoa đỡ, liền thối lui mấy bước về phía sau, lại có chút không hiểu mà nhìn Qủy diện nhân phía sau.

Quỷ diện nhân kia nhìn Bao Duyên một chút, hình như có do dự, sau đó mở miệng: “Giết ba người kia!”

Bao Duyên hơi sững sờ —— Chỉ không giết mình? Tại sao quỷ diện nhân phía sau kia nói gì là quỷ diện nhân trước đó đều nghe nấy, hắn vừa nghe xong liền quay đầu lại vung đao, Thuần Hoa bị Ca Thanh ở phía sau kéo lại sau lưng, thế nhưng nội kình đã sắp nhịn không được rồi, cảm thấy đao thứ hai sắp chém tới rồi….

Bàng Dục cùng Vương Kỳ sau lưng ra sức kéo hắn, Bao Duyên cũng nhào đến ngăn cản, vẻ mặt chính là —— Muốn chém thì chém ta trước đi!

Thuần Hoa vung kiếm cản lại giúp Bao Duyên, hắn dù sao cũng là hậu nhân võ tướng, chết sau thư sinh thì thật là mất mặt! Có điều …. Đúng lúc bốn người lộn thành một đống định cản đao cho Ca Thanh thì một đao kia lại không hề chém xuống, trong lúc hỗn loạn, hai quỷ diện nhân đang định đánh về phía mọi người, lại thấy một trận gió thổi qua …. Chỉ trong nháy mắt …. Cảm giác như mọi thứ đều ngưng đọng lại.

Mọi người nhắm chặt mắt lại, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn ….

Chỉ thấy thân thể của quỷ diện nhân kia cứng ngắc, muốn động cũng không thể động …. Trước mắt quỷ diện nhân, chẳng biết từ bao giờ có thêm một người đứng đó, một tay đang nắm mặt nạ của hắn, cản lại hắn ra tay sát hại mấy thiếu niên. Lúc này, Ca Thanh mơ mơ màng màng, liên thấy có một bộ bạch y trắng toát, lại thấy một mái tóc màu ngân bạc nhẹ nhàng phiêu tán theo dạ phong, đung đưa khe khẽ, lại mơ màng nghe thấy tiếng Bàng Dục gào lên: “Thiên Tôn!”

Đại khái là do tiếng gào này quá chấn động khiến cho tai hắn cứ ong ong, hoặc là do hắn bị mất máu quá nhiều khiến cho đầu hoa mắt choáng. Thiên Tôn lúc này cũng quay đầu lại, nhìn một đám người ngã lăn chung một chỗ chuẩn bị ngăn đao, cười nói: “Còn rất có nghĩa khí đi!”

Lúc này, quỷ diện nhân đứng ở đầu hẻm kia, đột nhiên lóe thân một cái …. Chạy mất.

“Thiên Tôn!” Bàng Dục nhảy dựng lên: “Đừng để cho hắn chạy a.”

Nghe Bàng Dục nói, Thiên Tôn liền buông tay ra, cũng không có để ý đến quỷ diện nhân không thể động đậy được kia nữa, đi tới đầu hẻm nhìn một chút, sau đó lại quay về, lắc đầu: “Đã chạy rồi!”

Mọi người thở dài.

“Ai a, sát khí lại nặng như vậy.” Thiên Tôn có chút nghi ngờ, võ công của người kia không tệ, điều quan trọng là sát khí của hắn rất nặng.

“Các ngươi có cừu oán với hắn sao?”

Bao Duyên liếc mắt nhìn Bàng Dục: “Hình như người ta muốn giết ngươi, có phải lúc trước khi ngươi là một tên bất lương đã đắc tội người ta không?”

Bàng Dục cảm thấy thật oan uổng, suy nghĩ một chút, kéo ngay Vương Kỳ lại: “Hình hắn cũng bị người ta đuổi giết a.”

Vương Kỳ gãi gãi đầu, cũng cảm thấy rất không hiểu được, hắn chính là dạng Thư ngốc tiêu chuẩn chỉ biết giam mình trong thư phòng chẳng mấy khi bước ra khỏi cửa a, đã từng đắc tội ai chứ?

Thiên Tôn còn vỗ vỗ Thuần Hoa cùng Bao Duyên đang đè lên Ca Thanh, nói: “Hắn sắp bị đè chết rồi!”

Hai người cả kinh, vội vàng bò dậy.

Thiên Tôn điểm huyệt đạo cầm máu cho Ca Thanh.

Ca Thanh chỉ thấy Thiên Tôn ngồi xổm xuống cạnh mình, khuôn mặt xuất hiện trước mắt mình, đã nhiều năm rồi không có gặp …. Thế nhưng người một chút cũng không có đổi a! Vẫn giống hệt Trích tiên vậy ….

Lúc này chỉ thấy Thiên Tôn đang quan sát hắn một chút, sau đó lại hơi cười, vỗ vỗ đầu hắn: “Lớn như vậy rồi a.”

Ca Thanh há miệng, ngoẹo đầu, vẻ mặt vô cùng hạnh phúc mà hôn mê.

“Ai nha!” Đám người Bao Duyên cả kinh, Thiên Tôn nhanh chóng xua tay một cái, nói: “Không sao, không chết được đâu!”

Bao Duyên thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lão thần tiên, người đến chậm chút nữa là chúng con chết chắc rồi! Vừa nói lại vừa ném tên lệnh lên trời.

Bàng Dục khoanh tay nhìn nhìn Thiên Tôn, híp mắt hỏi: “Lão thần tiên, có phải người đã thương lượng cùng mấy người phụ thân con rồi không?”

Thiên Tôn gật đầu: “Ừ, vừa rồi mới đụng phải bọn họ ở cửa Hoàng cung.”

“Người đến Hoàng cung sao?” Bàng Dục kinh ngạc.

“Ta vừa mới tới Khai Phong Phủ, Thần Tinh Nhi nói các ngươi vào cung dự tiệc a.” Thiên Tôn trả lời: “Cho nên ta tới tìm Triệu Trinh Tiểu bằng hữu cùng uống rượu a.”

Khóe miệng mọi người co giật —— Triệu Trinh tiểu bằng hữu nữa!

“Vậy sao người không ra sớm chút a, dọa chết người luôn!” Bao Duyên không hiểu: “Như vậy thì Ca Thanh cũng không cần bị thương nữa.”

“Ách ….” Thiên Tôn sờ sờ cằm, nhìn trời, khóe miệng Bàng Dục co giật: “Có phải người lại bị lạc đường nữa không đó?”

“Ách ….” Thiên Tôn tiếp tục nhìn trời.

Tất cả mọi người đều hết nói, quả nhiên, Thiên Tôn đúng là không phải lựa chọn đáng tin!

Rất nhanh sau đó, đám người Triển Chiêu đã chạy tới, Công Tôn xử lý vết thương cho Ca Thanh, đám người Bao Chửng sau khi nghe được chuyện đã xảy ra, cũng cả kinh đến toát cả mồ hôi lạnh, có chút sợ run. Cũng cảm thấy mình quá chủ quan, không nghĩ tới lại làm liên lụy khiến Ca Thanh bị thương.

Bạch Ngọc Đường nhìn Thiên Tôn, nhỏ giọng thầm thì: “Người thật hay a, từ Hoàng cung đến đây chỉ cần đi thẳng rồi rẽ một cái thôi mà cũng có thể lạc đường!”

Thiên Tôn liếc hắn một cái, lầm bầm: “Ngã rẽ rất lớn a!”

Bạch Ngọc Đường đỡ trán.

Triển Chiêu lại đi lấy xuống mặt nạ của quỷ diện nhân bị Thiên Tôn điểm huyệt, mọi người đều nhìn kỹ dung mạo hắn …..

Vương Kỳ cùng Thuần Hoa vừa nhìn xong đã nhảy dựng lên: “Tại sao lại là ngươi a?!”