Triệu Phổ
bất ngờ rời khỏi quân doanh mà đến Trấn Đao Phủ, đây chính là chuyện
lớn, theo lý mà nói, lấy quan giai cùng thân phận của Bao Chửng cùng
Bàng Cát cũng không tiện hỏi hắn nhiều, người ta dù sao cũng là Binh mã
Đại nguyên soái, vừa là Hoàng thân vừa nắm binh quyền, đến Triệu Trinh
cũng không có quản hắn. Có điều mặc kệ Triệu Phổ làm thế nào, thế nhưng
việc hắn bị ám sát là có thật, chuyện này Bao Chửng không thể không
quản, Bàng Cát cũng phải canh thật kỹ Tổ tôn bồ tát này, nếu như hắn mà
gặp chuyện gì thì giang sơn của nhi tế hắn chắc chắn không ổn.
Bao Chửng
sai người đem thi thể cùng thích khách được Công Tôn cứu sống kia về nha môn, thuận tiện cũng kéo cả Triệu Phổ đang rất tâm không cam tâm tình
nguyện về nha môn luôn.
Triển Chiêu
đi ở phía sau cùng, lúc chuẩn bị theo mọi người trở về nha môn, lại nhìn thấy Bạch Ngọc Đường đi theo hướng ngược lại.
Triển Chiêu đứng giữa đường lớn mà quay đầu lại nhìn.
Thân ảnh màu trắng kia cứ vậy mà đi ra xa dần, bóng lưng của Bạch Ngọc Đường cũng
đẹp không kém trực diện, tư thế đi của Hắn cũng không mang dáng vẻ của
công tử gia môn gì, mà mang dáng dấp của người giang hồ vô cùng tiêu sái cùng khoáng đạt.
Triển Chiêu hơi gãi cằm, không biết vì sao chỉ nhìn vào dáng lưng Hắn lại cứ cảm thấy Hắn có tâm sự gì đó.
Triển Chiêu
quay đầu lại nhìn đoàn người đang đi xa dần, nếu Hắc y nhân kia đúng là
Triệu Phổ, vậy chuyện Bạch Ngọc Đường cần giúp mình Hắn đã làm được, thế nhưng mình nhận lời giúp Hắn tìm Đàm Kim lại chưa có làm xong a.
Triển Chiêu khẽ nhíu mày, lại quay đầu lại.
Đồng thời
lúc đó, Bạch Ngọc Đường đứng ở đầu một ngõ nhỏ, có chút cảm thấy buồn
cười mà nhìn Y, cũng không biết Bạch Ngọc Đường đã nhìn như vậy bao lâu
rồi nữa.
Triển Chiêu gãi gãi đầu.
Bạch Ngọc
Đường bật cười, Hắn vừa mới quay đầu lại đã nhìn thấy Triển Chiêu đứng ở giữa đường lớn, lúc thì quay đầu nhìn mình, lúc lại ngoảnh đầu nhìn đại đội nhân mã, cứ đứng tại chỗ mà quay ngang ngó dọc, giống hệt một con
mèo phải đi hướng Đông nhưng lại muốn đi về hướng Tây vậy.
Hai người cách một con phố mà nhìn nhau một lát, Bạch Ngọc Đường sau đó liền đưa tay chỉ về hướng xa xa.
Triển Chiêu
nhìn theo hướng tay Hắn chỉ, nhìn thấy một nóc nhà rất cao —— Đó chính
là nóc nhà của khách điếm lớn nhất Trấn Đao Phủ, Triển Chiêu liền tự
mình giảng giải, có thể là Bạch Ngọc Đường lắm tiền cho nên ở tại nơi đó đi.
Chuyện về
Đàm Kim vừa rồi Bàng Thái sư còn chưa có nói, Triển Chiêu nghĩ liệu có
phải Bạch Ngọc Đường đã quên rồi không? Hay là gọi Hắn cùng về nha môn
hỏi thăm một chút, thuận tiện cùng ăn một bữa cơm với trêu chọc Tiểu Tứ
Tử một chút nữa.
Thế nhưng Bạch Ngọc Đường ở xa xa lại nâng tay hơi vẫy vẫy với Y, hình như là cáo biệt hắn.
Hai tay
Triển Chiêu vẫn còn cầm lấy Cự Khuyết đặt sau lưng, còn chưa kịp phản
ứng lại thì Bạch Ngọc Đường đã đi vào trong ngõ nhỏ rồi.
Triển Chiêu
bước sang hai bước, nhìn nhìn vào trong ngõ nhỏ, hình như trong một khắc Bạch Ngọc Đường tiến vào trong ngõ nhỏ kia khoé miệng Hắn nhếch lên một độ cung rất khẽ … Cái tên mặt than đó đã cười thật sao?
Triển Chiêu
nheo mắt lại, sau đó quay đầu đuổi theo bọn Bao Chửng, dù sao thì cũng
biết được Chuột bạch kia ở chỗ nào rồi, mình cứ đi hỏi thăm chuyện Đàm
Kim trước đã, tìm hiểu xong rồi lát nữa đi tìm Hắn uống rượu.
Triển Chiêu
từ từ đi về nha môn, trên đường về lại đi qua một khách điếm nhỏ, liếc
mắt cái nhìn thấy ở cửa sổ lầu hai có một cái đầu tiểu oa nhi đang nhìn
mình, thấy mình ngẩng đầu lên liền vẫy vẫy tay.
Triển Chiêu nhìn thấy cũng thật vui a, trực tiếp nhảy một cái bay lên lầu hai, ngồi xổm trước cửa sổ: “Tiểu Tứ Tử!”
Tiểu Tứ Tử
đứng trên một băng ghế, bé chỉ có thể nhô một cái đầu ra ngoài để nhìn
mà thôi, trong phòng cũng không còn ai khác, không biết Công Tôn đi đâu
rồi.
“Triển
Triển.” Tiểu Tứ Tử ghé đầu vào cửa sổ liếc mắt nhìn phía dưới một cái,
sau đó lại ngẩng đầu lên nói chuyện với Triển Chiêu, nói một câu xong
lại tiếp tục nhìn dưới lầu một cái.
Triển Chiêu thấy thần sắc bé, biết bé đang chờ Công Tôn, liền hỏi: “Phụ thân cháu đâu rồi?”
“Phụ thân đi mua dược tài rồi, còn có một chút chưa có mua xong.” Tiểu Tứ Tử nâng
chân lên cho Triển Chiêu nhìn: “Trên chân mọc mụn, phụ thân không cho
cháu ra ngoài.”
Triển Chiêu
tiến đến gần xem, chỉ thấy bé đang để chân trần mà đi dép gỗ, trên bàn
chân nhỏ có quấn một lớp băng mỏng, còn đắp cả một loại thảo dược màu
vàng nữa, xem ra là đã được xử lý qua rồi.
“Có đau không a?” Triển Chiêu nhíu mày, có phải là hôm nay chạy bộ nhiều quá cho nên khiến cho đứa nhỏ này mệt rồi không?
“Không đau,
giày mới nên mới bị xước da thôi.” Ngón chân Tiểu Tứ Tử xỏ vào dép gỗ
lúc ẩn lúc hiện, bé hỏi Triển Chiêu: “Triển Triển nha, thúc ăn cơm
chưa?”
“Còn chưa có, cháu thì sao?”
“Cháu có ăn
một chút, phụ thân nói chờ người trở về thì đi ăn cơm.” Tiểu Tứ Tử nói
xong liền nhảy xuống khỏi băng ghế, chạy tới bên cạnh bàn lấy một tiểu
thực hạp đến, đưa cho Triển Chiêu: “Thúc ăn không?”
Triển Chiêu
tò mò mở thực hạp ra nhìn một cái, thấy bên trong có rất nhiều hoa kế
cao, hắn cầm lên một khối nếm thử, sau đó kinh ngạc: “Ăn ngon a! Mua ở
đâu vậy?”
“Phụ thân làm đó.” Tiểu Tứ Tử cười mị mị, còn rất hiếu khách nữa: “Chỗ khác không có để ăn đâu, thúc ăn nhiều một chút a.”
Triển Chiêu
lại cầm thêm một khối nữa, hắn cảm thấy được Tiểu Tứ Tử ngoại trừ hơi
ngốc, phản ứng hơi chậm một chút thì cũng không có nghịch ngợm như các
tiểu nam hài cùng tuổi khác, mà rất văn tĩnh, rất hiểu chuyện, Công Tôn
quả nhiên dạy dỗ không tồi.
Nghĩ đến đây, Triển Chiêu lại tò mò mà hỏi một câu: “Tiểu Tứ Tử, nương cháu đâu?”
Tiểu Tứ Tử chớp chớp mắt: “Còn đang tìm mà.”
Triển Chiêu cả kinh: “Tìm cái gì?”
“Tìm nương cháu a.” Tiểu Tứ Tử trả lời còn rất hợp tình hợp lý nữa.
“Nương cháu mất tích sao?” Triển Chiêu kinh ngạc.
Tiểu Tứ Tử một mực lắc đầu: “Không nha, còn chưa có mà.”
Triển Chiêu
là người rất hiểu chuyện, nghĩ nghĩ —– Tuổi này của Công Tôn hẳn là sẽ
không có được hài nhi lớn như vậy đi, Tiểu Tứ Tử chắc là do hắn nhận
nuôi, như vậy hợp tình hợp lý hơn.
Lập tức thu
lại chủ đề này không hỏi nữa, Triển Chiêu liền cùng Tiểu Tứ Tử tiếp tục
trò chuyện về điểm tâm, cái gì hoa quế cao, cái gì bánh đậu xanh, khẩu
vị hai người này cũng không khác nhau là mấy.
…………………………
Hai người đang trò chuyện đến là vui vẻ thì đột nhiên từ bên ngoài cửa sổ có một cái bóng đen bay vào.
Tiểu Tứ Tử giật mình, một đám mây màu đen thật lớn a!
Triển Chiêu chỉ thấy người tiến vào là một Hắc y nhân, nhìn cái tay xoay lại đóng cửa sổ kia thật quá liền mạch lưu loát rồi.
Vừa quay mặt lại nhìn nhau một cái, Hắc ảnh kia liền dựng một ngón tay thật dài ra mà “Xuỵt” một tiếng.
Triển Chiêu nhíu mày, đây không phải là Triệu Phổ sao?
Triệu Phổ
nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên dưới, cảm thấy được dưới lầu hình
như cũng không có ai đuổi theo liền nhẹ nhàng thở ra, đến bên cạnh bàn
ngồi xuống uống ngụm trà.
Triển Chiêu hỏi hắn: “Ngươi lại trốn ra ngoài?”
Triệu Phổ
quẹt miệng lắc đầu: “Bao Tướng cùng Bàng Cát rất dài dòng, cứ nhất định
bắt ta quay về Khai Phong Phủ, nếu không thì cũng phải về Hắc Phong
Thành, ta còn chuyện chưa làm xong mà.”
“Có người
muốn ám sát ngươi, đương nhiên là hai người bọn họ phải lo lắng rồi.”
Triển Chiêu cũng tới cạnh bàn, thấy Tiểu Tứ Tử vẫn còn đang đứng bên cửa sổ mà mở to mắt, tò mò nhìn Triệu Phổ.
Triển Chiêu cười vẫy vẫy tay với bé: “Tiểu Tứ Tử, lại đây ngồi đi!”
Tiểu Tứ Tử liền chạy nhanh đến trốn phía sau Triển Chiêu, lại tiếp tục thò cái đầu ra nhìn Triệu Phổ.
Triệu Phổ
uống miếng nước, thấy tiểu oa nhi này vừa bụ bẫm lại vừa mịn màng trắng
trẻo chẳng khác nào một trái đào, vô cùng đáng yêu cho nên liền hỏi bé:
“Phòng này của cháu?”
Tiểu Tứ Tử gật đầu.
“Thúc tránh một chút rồi đi nhé.” Triệu Phổ nháy mắt với bé mấy cái: “Có sói đuổi theo thúc a.”
Triệu Phổ
thấy Tiểu Tứ Tử có vẻ ngốc ngốc, liền đưa tay ra đút cho bé một khối hoa quế cao vào miệng, thuận tiện mình cũng ăn một khối, sau đó gật đầu
khen ngợi: “Ân! Không tệ a!” Vừa nói lại vừa ăn thêm khối nữa.
Tiểu Tứ Tử nhai hoa quế cao, vẫn nhìn chằm chằm Triệu Phổ.
Triển Chiêu
cảm thấy buồn bực, tâm nói có phải là Tiểu Tứ Tử cảm thấy mắt Triệu Phổ
kỳ quái cho nên mới nhìn chằm chằm như vậy sao?
Dù sao thì
Triển Chiêu cũng không có quen thuộc lắm với Triệu Phổ, cũng không biết
tính cách hắn thế nào. Người này không được nhắc đến nhiều lắm trên
giang hồ, thế nhưng lại được nói đến không ít trong triều đình, cái này
danh tiếng còn đáng sợ hơn cả Bạch Ngọc Đường nữa, là một Tu La nhấc tay là có thể chém người.
“ Tiểu ….”
Triển Chiêu vừa định bảo Tiểu Tứ Tử đừng có nhìn chằm chằm Triệu Phổ nữa thì lại nghe thấy Tiểu Tứ Tử đột nhiên hỏi Triệu Phổ: “Thế nhưng thúc
là gấu nha, gấu làm sao mà lại sợ sói chứ?”
“Phốc ….” Triệu Phổ đang ngậm một miệng hoa quế cao liền văng hết lên bàn.
Triển Chiêu tay nhanh mắt lẹ nhanh chóng cầm lấy thực hạp hoa quế cao kia, cứu lại toàn bộ số hoa quế cao còn chưa ăn.
Triệu Phổ vừa ho vừa nhìn Tiểu Tứ Tử, đưa tay chỉ cái mũi mình: “Gấu …”
Tiểu Tứ Tử liền trốn đến sau lưng Triển Chiêu, rất nghiêm túc nói: “Phụ thân nói thúc là cẩu hùng mà.”
Triệu Phổ há to miệng, nhìn chằm chằm Tiểu Tứ Tử mà phát ngốc, hình như đang bị đả kích nghiêm trọng.
Triển Chiêu có chút lo lắng Tiểu Tứ Tử làm Triệu Phổ tức giận, liền cười nói: “Đồng ngôn vô kỵ.”
“Khoan đã!” Triệu Phổ đột nhiên giơ tay chặn lại, biểu tình rất nghiêm túc mà nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử lại trốn đến phía sau Triển Chiêu một chút nữa.
Triển Chiêu nhanh chóng bảo vệ bé, chỉ thấy Triệu Phổ híp mắt mà ngoắc ngoắc Tiểu Tứ Tử, ý là đi ra, đi ra đây.
Tiểu Tứ Tử đi ra ngoài xem xét một chút, phụng phịu nhìn Triệu Phổ.
“Cháu nói thư sinh vừa rồi chính là phụ thân cháu?” Triệu Phổ hỏi một câu khiến Triển Chiêu bất ngờ: “Cháu mấy tuổi?”
Tiểu Tứ Tử nghiêng nghiêng cái đầu: “Bốn tuổi.”
Triệu Phổ bĩu môi: “Thật bốn tuổi không a, bốn tuổi mà lùn vậy a?”
Tiểu Tứ Tử có vẻ rất không vui, quẹt miệng nói: “Bốn tuổi rưỡi rồi!”
“Ba tuổi rưỡi đi.” Triệu Phổ lắc đầu không tin.
“Sắp bốn tuổi rưỡi rồi!” Tiểu Tứ Tử nóng nảy.
Triển Chiêu
cảm thấy buồn cười, Triệu Phổ này chú ý trọng điểm quả nhiên khác người
thường. Có điều Triển Chiêu cảm thấy, lấy thân phận của Triệu Phổ cùng
khí độ và cách làm người của hắn hẳn là sẽ không so đo với tiểu hài tử
đi, quả nhiên là không thể tin lời đồn đại a.
“Phụ thân
cháu nhìn qua cùng lắm cũng chỉ có hai mươi mấy tuổi, đã thành thân sớm
như vậy, lại có có nhi tử lớn như cháu nữa a?” Triệu Phổ nhanh chóng lấy ống tay áo lau mặt bàn, sau đó còn phẩy phẩy tay áo, động tác vô cùng
liền mạch tự nhiên, lôi thôi đến độ Triển Chiêu chỉ biết lắc đầu, cái vị Vương gia này ….
“Này cũng có thể a!” Triệu Phổ lầm bầm lầu bầu: “Thư sinh này nhìn còn thật đứng đắn nghiêm nghị, quả nhiên nhìn người không thể xem tướng mạo a!”
“Phụ thân chưa có thành thân a!” Tiểu Tứ Tử nói.
“Sao?” Miệng Triệu Phổ há còn to hơn nữa: “Nhìn không ra a, chưa thành thân mà đã có nhi tử lớn như vậy a? Qúa giỏi!”
“Phụ thân
thực sự rất giỏi đó!” Tiểu Tứ Tử thấy Triệu Phổ khen Công Tôn cho nên
cũng rất thích Triệu Phổ, liền đi từ phía sau Triển Chiêu ra.
“Ách, cháu
cũng biết phụ thân cháu rất giỏi sao!” Triệu Phổ lại tấm tắc hai tiếng
mà cười xấu xa với Tiểu Tứ Tử: “Phụ thân cháu bao nhiêu tuổi a?”
“Hai mươi bốn tuổi!” Tiểu Tứ Tử trả lời.
“Cháu bốn
tuổi rưỡi, vậy chẳng phải là mười chín tuổi đã …..” Triệu Phổ tấm tắc
lắc đầu: “Có điều mười chín tuổi cũng không tính là quá sớm, bình
thường.”
“Ai nói mười chín tuổi a.” Tiểu Tứ Tử còn rất đắc ý: “Mười bốn tuổi đó.”
“Đúng vậy.” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Tiểu Tứ Tử cũng muốn mười bốn tuổi thì ….”
“Có chí khí!” Triệu Phổ không chờ cho Tiểu Tứ Tử nói hết liền vỗ vỗ tay lại còn giơ ngón cái với Tiểu Tứ Tử nữa.
“Thúc không cười cháu sao?” Tiểu Tứ Tử kinh ngạc mà nhìn Triệu Phổ: “Lúc trước mỗi lần cháu nói ra mọi người đều cười hết a.”
“Không
cười.” Triệu Phổ đưa tay xoa đầu Tiểu Tứ Tử: “Nam tử hán đại trượng phu, có chí khí là chuyện rất tốt, làm người nhất định phải có mục tiêu vĩ
đại.”
“Hùng Hùng thật tốt quá!” Tiểu Tứ Tử bám lấy đầu gối Triệu Phổ, bắt đầu rất thích hắn rồi.
Triệu Phổ nhếch khoé miệng: “Hùng hùng cũng không tệ a, có điều không phải là Cẩu hùng mà là Anh hùng!”
“Vâng!” Tiểu Tứ Tử gật đầu: “Anh hùng!”
Triệu Phổ liền nhe răng cười với Triển Chiêu —– Lợi hại không? Đổi cách gọi rồi đấy!
Triển Chiêu chỉ biết đỡ trán …. hai người này có phải nói cũng một chuyện không a?
Triệu Phổ ăn hoa quế cao xong lại ăn thêm mấy viên đậu phộng, sau đó liền đi đến bên cửa sổ, mở ra nhìn bên ngoài.
Triển Chiêu tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử: “Tiểu Tứ Tử, cháu muốn mười bốn tuổi làm gì?”
“Làm thần y a.” Tiểu Tứ Tử trả lời: “Phụ thân mười bốn tuổi đã trở thành thần y rồi!”
Khoé miệng Triển Chiêu liền co rút ——- Qủa nhiên ông nói gà bé nói vịt đi!
Triệu Phổ thấy phía dưới toàn là người qua người lại, cũng không có bất ổn gì, cho nên định rời đi.
“Khoan đã!” Triển Chiêu một tay túm lấy hắn: “Ngươi cứ vậy mà đi sao?”
Triệu Phổ
còn chưa kịp nói thì bên cửa sổ đã có một người rơi xuống, một cái đầu
đỏ rực dưới ánh nắng mặt trời lại càng chói mắt.
“Sách.”
Triệu Phổ liền lập tức đem hắn kéo vào: “Đã bảo ngươi khiêm tốn chút
rồi! Cái đầu chẳng khác gì lòng đỏ trứng gà, vậy mà ngươi vẫn còn mặt
mũi mà đứng dưới ánh nắng mặt trời sao?”
Người bị túm vào chính là Âu Dương Thiếu Chinh.
Âu Dương có
chút bất mãn, đưa tay sờ sờ đầu: “Cả đời đại gia ta đây hiếm lạ nhất
chính là cái đầu này a, mà ngươi cũng đừng có trốn nữa!” Âu Dương xua
tay với Triệu Phổ: “Bao Đại nhân nói, ngươi hoặc là trở về nha môn, hoặc là hắn trở về Khai Phong Phủ ngay bây giờ.”
“Quay về Khai Phong Phủ làm gì?” Triệu Phổ bĩu môi.
“Hắn nói hắn đi cáo trạng với Hoàng Thái phi.”
Cái mặt Triệu Phổ lúc này như ăn phải ruồi bọ, cau mày nói: “Lão Bao này, một chút nhân tình cũng không nói.”
“Có người
muốn lấy mạng ngươi, đương nhiên là phải cẩn thận làm đầu rồi.” Âu Dương cùng Triệu Phổ chinh chiến nhiều năm, bình thường có vẻ không đáng tin
cậy thế nhưng lúc cấp bách hắn cũng rất thanh tỉnh: “Có điều, nói đi
cũng phải nói lại, chúng ta cả một đường đều vô cùng cẩn thận, cũng
không phát hiện có người theo dõi, tại sao đến đây lại gặp sát thủ?”
“Có lẽ là
nhất thời ra tay đi.” Triệu Phổ thấy mình không đi được cho nên đến cạnh bàn tiếp tục ngồi xuống, cầm cái chén lại tiếp tục uống trà.
Triển Chiêu nghĩ nghĩ: “Trấn Đao Phủ này có người muốn giết ngươi sao?”
Triệu Phổ
ngẩng mặt nghĩ: “Trừ phi nơi này có ngoại tộc nào đó, nếu không hẳn là
sẽ không có ai đi, đã lâu ta không về Trung Nguyên rồi, cũng không có kẻ thù.”
“Ngoại tộc
sao ….” Triển Chiêu trong lòng hơi động một cái, nhớ đến Nghiêu Tử Lăng, có điều cũng cảm thấy hắn không có tà môn như vậy ….
Triển Chiêu
chưa xác định được chứng cứ đương nhiên Y cũng không nói lung tung, thế
nhưng ban nãy nhìn thần sắc của Bạch Ngọc Đường vẫn khiến Y có chút để
tâm.
Hình như
Triệu Phổ cũng không có cách nào chống lại Bao Chửng, liền ngoắc ngoắc
Âu Dương Thiếu Chinh, nói: “Đi thôi, về rồi nói sau.”
Triển Chiêu
thấy cũng không còn sớm nữa, mình cũng muốn về hỏi Bàng Thái sư chút
chuyện của Đàm Kim, liền vừa đứng dậy vừa hỏi Triệu Phổ: “Lại nhắc tới,
tại sao ngươi lại chạy đến Trấn Đao Phủ này?”
Triệu Phổ hơi ngẩn người, nhìn Triển Chiêu, hình như có chút suy nghĩ.
Âu Dương
Thiếu Chinh đi lên, thấp giọng nhắc nhở bên tai Triệu Phổ: “Hiện tại
ngươi đang bị kèm chặt như vậy, cũng không tiện làm việc, chi bằng tìm
người giúp đỡ a? Triển Chiêu nhìn rất có thực lực đó.”
Triển Chiêu mỉm cười: “Có thực lực hay không còn phải xem tình huống nữa.”
Triệu Phổ khoanh tay nghĩ nghĩ: “Ân …..”
Hắn vừa định mở miệng thì đột nhiên cửa chính lại mở ra.
Mọi người đều ngẩng đầu lên, đối diện với Công Tôn đang cầm hai cái bao thật lớn.
“Phụ thân!” Tiểu Tứ Tử gọi một tiếng, như thường lệ chạy tới ôm chân hắn.
Công Tôn trừng mắt nhìn Triệu Phổ, có chút cảnh giác: “Ngươi tới làm gì?”
Triệu Phổ há miệng nửa ngày: “Ta đi ngang qua …”
Âu Dương trừng hắn một cái —— Ngươi nói hươu nói vượn cũng cần có thành ý chút được không a?
Triển Chiêu
sờ sờ cái mũi —— Không khí này thật vi diệu a, Công Tôn Sách thường ngày vẫn luôn ôn tồn lễ độ, ngoại trừ trong một số trường hợp tính cách
không được tốt lắm ra thì hầu như đều tư văn nhã nhặn, thế nhưng tại sao cứ nhìn thấy Triệu Phổ là xù lông như con nhím, hay là thực sự có thù
xưa oán cũ gì?
Công Tôn thuận tay đem hai bao dược lớn ném sang một bên, không hề lệch chút nào mà rơi trúng ngay trên chân Triệu Phổ.
“A ….” Triệu Phổ nhanh chóng lùi về sau từng bước một, may mà hắn phản ứng nhanh a,
tại sao thư sinh này lại lỗ mãng như vậy chứ?
Công Tôn tôn đưa tay bế Tiểu Tứ Tử lên, nhìn thấy Triển Chiêu cũng ở đó sắc mặt hắn
liền tốt lên hẳn, ôm Tiểu Tứ Tử đến bên cạnh bàn ngồi xuống, hỏi Triển
Chiêu: “Triển huynh ăn cơm chưa?”
Triển Chiêu lắc đầu: “Còn chưa có ăn.”
“Triển Triển cùng đi ăn cơm đi?” Tiểu Tứ Tử thực sự vô cùng thích Triển Chiêu.
“Được a,
thúc về chỗ nha môn một chút, hỏi chút chuyện xong rồi lát nữa chúng ta
đi tìm Bạch Ngọc Đường cùng ăn được không?” Triển Chiêu chỉ chỉ toà
khách điếm vô cùng sang trọng xa xa: “Nơi đó không tồi a.”
Triển Chiêu
vừa nói xong, không đợi Công Tôn cùng Tiểu Tứ Tử gật đầu, Triệu Phổ đã
nhanh chóng tiến đến hỏi: “Người ban nãy chính là Bạch Ngọc Đường?”
Triển Chiêu gật đầu: “Đúng vậy!”
Triệu Phổ hình như có chút vui mừng: “Bạch Ngọc Đường có phải là đồ đệ của Thiên Tôn không?”
Triển Chiêu gật đầu: “Đúng vậy.”
Triệu Phổ liền vỗ bả vai Triển Chiêu một cái: “Tương thỉnh không bằng ngẫu ngộ, lát nữa chúng ta cùng đi đi, ta mời.”
Triển Chiêu mỉm cười: “Khách khí như vậy sao?”
“Cũng không
giấu giếm ngươi, ta có chút chuyện muốn hỏi thăm Bạch Ngọc Đường, mời
cơm là phải đạo đi.” Triệu Phổ vừa nói, vừa bảo Âu Dương đi đặt chỗ
trước.
Triển Chiêu giơ tay ngăn lại, nói: “Các ngươi đi trước đi, ta quay về nha môn một chuyến, sẽ trở lại rất nhanh.”
Triệu Phổ gật đầu, cùng Âu Dương Thiếu Chinh quay lại nhìn Công Tôn.
Tiểu Tứ Tử thấy có nhiều người cùng ăn như vậy đương nhiên rất vui vẻ.
Có điều Công Tôn vừa liếc mắt nhìn Triệu Phổ một cái, nhíu mày nói: “Ta không đi.”
Mí mắt Triệu Phổ hơi nhướng lên —— Hắn lại nghiêm túc mà quan sát Công Tôn trên dưới một hồi nữa, sau đó xác định, mình không biết Thư sinh này a!
Công Tôn
thấy Tiểu Tứ Tử có vẻ rất muốn đi, liền nói: “Phụ thân muốn đến nha môn
xem bệnh cho đại thúc ban nãy bị bỏng lưỡi đó, lát nữa con hãy cùng với
Triển Chiêu đi ăn cơm đi, ăn xong thì cùng thúc ấy quay về nha môn.”
“Phụ thân không ăn cơm sao?” Tiểu Tứ Tử có vẻ rất thất vọng.
“Buổi tối xong việc rồi sẽ ăn, người kia bị bệnh nặng không thể trì hoãn được.” Công Tôn véo má bé.
“Vậy Tiểu Tứ Tử cũng không ăn, sẽ giúp đỡ phụ thân.”
“Con có thể hỗ trợ cái gì, đi ăn cơm đi, không ăn là không cao được đâu.” Công Tôn vừa nói vừa thu dọn hòm thuốc.
Âu Dương tò mò hỏi Công Tôn: “Đầu lưỡi của người kia đã bị bỏng như vậy mà cũng có thể chữa khỏi sao?”
Công Tôn gật đầu một cái, cũng không có trả lời, rất lãnh đạm.
Tiểu Tứ Tử nói giúp hắn: “Phụ thân có thể chữa khỏi bất cứ bệnh gì.”
Công Tôn cầm theo hòm thuốc, kéo tay Tiểu Tứ Tử đi đến nha môn, đi ngang qua người
Triệu Phổ mà ngay cả liếc mắt cũng không có liếc đến một cái, coi như
hắn không hề tồn tại vậy.
Triển Chiêu ở bên cạnh nhìn trời, giả bộ không nhìn thấy, sau đó nhìn thấy Công Tôn
đi ra ngoài cửa cho nên chạy nhanh qua bế Tiểu Tứ Tử giúp hắn, Tiểu Tứ
Tử lúc này đi đường không tiện, mà Y cũng cần chạy đi tìm Bàng Thái sư
nữa.
Triệu Phổ
đứng ở trước cửa, hai tay chống eo, hai hàng lông mày nhíu chặt, có gắng nghĩ mà cũng nghĩ không ra mình đắc tội Công Tôn khi nào.
Âu Dương vỗ vỗ hắn: “Hẳn là không phải ngươi sai đâu.”
Triệu Phổ liền đưa tay chỉ mặt Âu Dương: “Chẳng lẽ ngươi đắc tội hắn sao …”
Âu Dương Thiếu Chinh trừng hắn một cái: “Ngươi không thấy hắn ghét cả hai chúng ta sao?”
Triệu Phổ nóng nảy: “Vậy rốt cuộc là làm sao? Chúng ta đều từng đắc tội hắn sao?”
Âu Dương nghĩ nghĩ: “Ta cảm thấy, có thể là hắn ghét quân nhân đi.”
Triệu Phổ hơi ngây người một cái, hình như còn cảm thấy khó hiểu.
“Ai, quên
đi, cứ mặc kệ hắn đi, đi ăn cơm.” Âu Dương đá Triệu Phổ một cái: “Lần
này coi như vận khí tốt gặp được Bạch Ngọc Đường, nói không chừng có thể điều tra ra chút manh mối rồi.”
Triệu Phổ
phủi dấu giày to tướng trên ống quần mình, cũng trừng hắn: “Lúc ngươi
đạp lão tử, ngươi có nghĩ tới ta là chủ của ngươi không hả?”
Âu Dương nhếch miệng gật đầu: “Đúng vậy, ta sợ quá a. Ngươi sẽ chém đầu ta a!”
Hai người
tiếp tục vô tâm vô phế mà cãi nhau vài câu, hai ảnh vệ Tử Ảnh cùng Giả
Ảnh đã đợi sẵn dưới lầu, bốn người cùng nhau tới khách điếm mà tìm Bạch
Ngọc Đường.
………………………..
Triển Chiêu nhanh chóng trở lại nha môn, túm lấy Bàng Thái sư hỏi về chuyện của Đàm Kim.
Bàng Thái sư nói tỉ mỉ cho Y nghe, Triển Chiêu nghe xong cũng không biết phải nói
thế nào về chuyện này nữa, Y đành cứ thế mang theo bao nhiêu nghi hoặc
trong đầu, ôm lấy Tiểu Tứ Tử đi tìm Bạch Ngọc Đường.
Mà cho đến khi Y cùng Tiểu Tứ Tử vừa mới đến cửa khách điếm, lại cảm thấy được …. Không khí này, hình như có gì không đúng a!