Long Châu

Chương 127: Đại chiến bắt đầu

Giọng nói vang lên khiến cả hai nhanh chóng dừng lại, đồng loạt từng ánh mắt lại nhìn về phía đó.

Từ trong rừng cây, lại một nhóm người nữa bước ra, vừa nhìn thấy những kẻ này sắc mặt của Long Tín trở nên không mấy dễ coi.

Nhóm này được dẫn đầu bởi một nam tử mặc huyết phục, lưng cõng đại đao, chính là Võ Tuấn Kiệt.

Đi phía sau hắn còn có một nữ tử mặc thanh y chính là Hồ Yến Điệp và những người khác, như Thúy An, Lam Linh, Thanh Trì.

- Lâu rồi không gặp, Long Tín!

Võ Tuấn Kiệt nhìn vào Long Tín nói, ánh mắt như bắn ra tia điện.

- Võ Tuấn Kiệt, ngươi đến đây là để đối đầu với ta sao? - Long Tín nói.

- Việc đó là đương nhiên rồi, chỉ là ta thấy ngươi đang ức hiếp kẻ khác nên muốn xen vào, vậy có được không? - Võ Tuấn Kiệt tự tin nói.

Cả hai tên đều là thủ lĩnh của hai phe, ngạo khí cả hai đều không kém gì nhau.

- Ha ha, Bách Linh Trận còn chưa tìm thấy vậy mà ngươi lại muốn đối đầu với ta sao? Nên nhớ hành trình ở trong Hạ Thế này vẫn chưa kết thúc, cho dù ngươi có thắng ta thì liệu ngươi có còn đủ sức để tìm Bách Linh Trận chăng? - Long Tín cười lạnh nói.

- Việc này ngươi không cần phải lo, nếu Bách Linh Trận dễ dàng phát hiện như vậy thì chỉ sợ những thế hệ trước đã cướp lấy từ lâu rồi. Hiện tại ta nghĩ việc ngăn cản các ngươi gia tăng thêm lực lượng mới là điều nên làm.

Võ Tuấn Kiệt nói rồi lúc này quay ánh mắt sang nhìn về phía bốn người Long Tiêu, Hồng Quan, Hồ Sơn, Tịnh Hải, tứ của hắn rất rõ ràng chính là muốn bốn người này gia nhập Kim Nhật liên minh.

Nếu như có thêm bốn kẻ mạnh mẽ như vậy chắc chắn lực lượng của Kim Nhật trong tương lai sẽ vượt qua Huyết Nguyệt.

- Hồng Quan, ngươi là người của Hồng gia, của Hoàng Vũ đại lục, ta nghĩ ngươi nên gia nhập Kim Nhật liên minh - Võ Tuấn Kiệt nhìn vào Hồng Quan nói, tiếp sau đó ánh mắt hắn chuyển sang nhìn Long Tiêu.

- Long Tiêu, chỉ cần ngươi đồng ý gia nhập Kim Nhật thì từ nay về sau ngươi không cần phải sợ sự truy sát Long tộc nữa, ta có thể bảo đảm an toàn cho ngươi, thậm chí sau này chúng ta còn có thể hiện cùng nhau chiến với bọn hắn một trận.

- Hồ Sơn, ta không biết ngươi thuộc thế lực nào nhưng theo ta điều tra được thì ngươi cũng là người của Hoàng Vũ đại lục, hi vọng ngươi sẽ tham gia cùng bọn ta.

- Còn Tịnh Hải, mặc dù ngươi là người của Bảo Thế Thành nhưng ta cũng luôn sẵn sàng chào đón nếu ngươi muốn chọn phe cho mình.

Võ Tuấn Kiệt lần lượt ngỏ lời mời từng người, thiện chí bày tỏ rất rõ ràng.

Ánh mắt của bốn tên đều liếc nhìn nhau, bọn hắn đều muốn xem xem có kẻ nào muốn tham gia không.

Đương nhiên cả bốn kẻ này đều là những kẻ có ngạo khí cuồng vọng, bọn hắn đâu có thể dễ dàng bó buộc cho một tổ chức mà chỉ muốn tự do tự tại cánh chim.

Hồng Quan ánh mắt nhìn Lam Linh, hắn có thể thấy rõ ràng từ trong ánh mắt nàng có một tia chờ đợi hắn.

Hồng Quan cũng muốn giành nhiều thời gian hơn ở bên nàng, trong lòng hắn hiện tại đang phân vân liệu có nên gia nhập vào Kim Nhật liên minh.

- Ha ha, cho dù các ngươi có chiêu mộ được thêm kẻ nào hay không thì hôm nay ta nhất định phải thanh lý tạp chủng này.

Long Tín cười lạnh một tiếng, hắn không quan tâm đến bọn t chúng nghĩ gì, tu vi lập tức bộc phát trở lại thành Vũ Đế lục trọng, một chưởng ầm ầm đánh đến khi phía Long Tiêu.

- Hừ, ngươi cho rằng ta là không khí sao?

Võ Tuấn Kiệt đâu thể để Long Tín đạt được ý đồ, thời khắc này chính là lúc hắn chứng minh lời nói của mình giành cho Long Tiêu là có cơ sở.

Hắn lao đến chỗ Long Tín, tốc độ mặc dù không nhanh bằng nhưng vẫn kịp lúc, đại huyết đao trên lưng rút ra vung một trảm về phía tên này.

Hoả đao chém ra rực lên một ngọn lửa màu xanh, ngọn lửa này cực kì nóng, độ nóng vượt qua cả hai loại dị hoả của Đinh Dũng, nó sẵn sàng thiêu cháy bất cứ thứ gì chạm vào ngay tức khắc.

- Hừ, đáng chết!

Đứng trước một trảm đang tới Long Tín không thể nào làm ngơ, Võ Tuấn Kiệt cũng là Vũ Đế lục trọng nên hắn buộc phải đáp trả tử tế.

Long Tín thu lại chưởng đang đánh tới Long Tiêu rồi quay sang phía hoả trảm đang đến.

Trên cánh tay hắn, hình xăm rồng bỗng nhiên toả ra ánh sáng màu vàng kim, sau đó lôi thuộc tính xung quanh hắn bộc phát.

Trên bàn tay hắn hình thành một quả cầu lôi điện màu vàng kim, kim lôi cầu ầm ầm hình thành mang theo uy thế kinh khủng.

Long Tín vung tay, quả cầu lập tức bay xoẹt qua không gian trực tiếp va chạm với hoả trảm của Võ Tuấn Kiệt.

Hai loại lực lượng xanh vàng nổ tung, hoả diễm và lôi điện bay ngợp trời trông như pháo hoa, những kẻ xung quanh không đủ thực lực đều buộc phải tránh ra xa khỏi vụ nổ.

Qua một chiêu vừa rồi có thể thấy cả hai tên đều cân sức với nhau, nếu muốn phân thắng bại e rằng cần chút thời gian và cái giá phải trả của mỗi bên cũng không rẻ.

- Tất cả lên!

Long Tín phất tay, đám người Mỹ Ngọc Linh cùng Lục Chí lập tức lao lên, cả hai chọn cho mình đối thủ.

Lục Chí đánh với Hồ Yến Điệp, Mỹ Ngọc Linh một thân đã đạt đến Vũ Đế tam trọng khiến cả ba người Thúy An, Lam Linh và Tịnh Hải liên thủ cùng nhau để chống lại, những người khác cũng nhanh chóng tìm đối thủ cho mình.

Long Tín trong khoảnh khắc này chớp nhoáng lao đến khi chỗ Long Tiêu, một cái hoàng kim lôi chương cuồng bạo mà đánh ra.

Long tộc vốn luôn nổi danh về tốc độ, là đệ nhất thiên tài của Long tộc đương nhiên tốc độ của Long Tín không phải những kẻ trong Long tộc khác có thể so sánh, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một vệt sáng màu vàng lướt qua.

- Hừ, đừng khinh thường tốc độ của ta! Hoả Ảnh Vạn Lý!

Võ Tuấn Kiệt nói rồi hoá cơ thể thành một làn lửa xanh rực, ngọn lửa nóng khủng bố như có phản lực phía sau mà lao đến công kích phía bên mạn sườn của Long Tín.

Phía trước người hắn long đao chĩa thẳng về Long Tín mà liên tục xoáy tít tạo thành một mũi khoan.

- Khốn kiếp!

Long Tín một lần nữa bị ngăn cản, trước thực lực của Võ Tuấn Kiệt hắn không thể không đề phòng, lôi chưởng trên tay buộc phải chuyển hướng về phía sau Võ Tuấn Kiệt đang đánh tới.

Hai chiêu thức vàng đỏ lại nổ tung, tia lửa và tia điện văng tung toé, mũi đao đang xoáy tròn của Tuấn Kiệt cũng bị đánh bật ra.

Long Tín trên mặt đầy vẻ tức giận, trong lòng hắn thật sự đang muốn lấy mạng Long Tiêu nhưng lúc này lại bị Võ Tuấn Kiệt ngăn cản khiến hắn không thể nào hành động.

- Võ Tuấn Kiệt nếu còn không tránh ra thì đừng trách ta không nương tay - Long Tín gằn giọng.

- Ha ha, ta lại đang muốn xem ngươi làm sao có thể động vào hắn - Võ Tuấn Kiệt cười tự tin.

- Hừ, đây là ngươi ép ta!

Long Tín nói rồi lấy ra một cái ngọc bài sau đó bóp nát.

Võ Tuấn Kiệt lúc này sắc mặt liền có chút căng thẳng, hắn biết thứ Long Tín vừa sử dụng có mục đích gì.

- Ngươi chạy mau, ta ngăn cản hắn.

Tuấn Kiệt hướng Long Tiêu hô to, sau đó bản thân hắn cũng tiếp tục lao đến ngăn cản Long Tín.

Long Tiêu mặc dù cũng xem Long Tín là kẻ thù không đội trời chung nhưng cũng biết hiện tại với tu vi của hắn vẫn chưa đủ để gây tổn thương cho hắn, tốt nhất là nên chạy trước sau này đối đầu với hắn sau, Long Tiêu cũng không phải là kẻ vì hận thù mà mất lí trí, hắn lập tức quay lưng muốn rời đi.

- Không để hắn thoát! - Long Tín hướng những thành viên Long tộc ra lệnh.

Sau mệnh lệnh của hắn Long Tương lập tức lao lên chặn đường Long Tiêu, tên này hiện tại đã là Vũ Đế nhị trọng nên hắn tự tin mình đủ sức chống chọi.

- Lần trước để ngươi chạy thoát, lần này thì đừng hòng - Long Tương nói.

- Ngươi nghĩ ngươi cản được ta?

Long Tiêu nói rồi lấy ra hắc thương đâm về phía, tử lôi trên mũi thương lập tức bùng phát mạnh mẽ, hiện tại hắn cần phải nhanh chóng rời khỏi đây nên vừa ra tay đã nặng tay.

Long Tương cũng không dám có chút coi thường, hắn lập tức khôi phục nguyên hình trở thành rồng.

Toàn trường lúc này đồng loạt nổ ra chiến đấu kịch liệt.

...

Ở một nơi khác, Hắc Vũ mở mắt thở mắt thở ra một hơi, thương thế của hắn cuối cùng cũng có chút tiến triển.

Hắn đứng dậy bước ra ngoài thì phát hiện đám người kia lúc này vẫn chưa rời đi mà đều đang ngồi tĩnh dưỡng ở mép hang động.

- Đạ ta các vị!

Hắc Vũ chắp tay nói, những người này trong những ngày qua không nhân lúc hắn bị thương mà tấn công, điều này làm hắn rất cảm kích.

Tuy miệng nói nhưng ánh mắt hắn không thể tránh được mà liếc nhìn sang nữ nhân ngồi ở giữa, hắn lập tức bị ấn tượng bởi nhan sắc của nàng.

Nữ nhân này mang một vẻ đẹp tuyệt mĩ, nàng một thân mang cung trang màu vàng, mái tóc đen tuyền tuồn dài sau lưng, mắt phượng, mày ngài, lông mày lá liễu mềm mại, thân hình cân đối không chút khuyết điểm, môi hồng chúm chím, thanh lịch trang nhã.

So với những nữ nhân khác còn xinh đẹp hơn một bậc, so với Ánh Dương, Thanh Giang còn nhỉnh hơn một chút.

Đặc biệt nàng toả ra một khí chất cao quý mà chỉ có Ánh Dương mới sánh được, vừa nhìn đã biết nàng có thân thế không tầm thường.

Hắc Vũ lúc này nhận ra rằng mình có chút thất thố nên vội tránh ánh mắt sang hai người bên cạnh.

- Không cần đa tạ, bọn ta chỉ làm theo lệnh của Uyên tỷ - Một nam tử nói.

Hắc Vũ nhìn sang nữ nhân kia, ánh mắt có chút cảm kích nhìn nàng.

- Ngươi lại nợ ta!

Nữ nhân bất ngờ lên tiếng khiến Hắc Vũ ngạc nhiên, giọng của nàng lúc này vang lên khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc nhưng không biết đã gặp được ở đâu.

- Nàng là...

- Một túi linh thạch!

Hắc Vũ lúc này kinh ngạc nhớ ra, hoá ra nàng chính là nữ nhân bị hắn cướp linh thạch lúc còn ở Hoàng Sa, lúc đó nàng đeo khăn che mặt cho nên hắn không nhận ra.

- Hoá ra là nàng!

Hắc Vũ ngại ngùng lấy ra một túi linh thạch tướng ứng đưa cho nàng, nữ nhân cũng không từ chối mà nhận lấy.

- Được rồi, chúng ta lên đường!

Nữ nhân đứng dậy định rời đi cùng với hai nam tử.

- Khoan đã, tên nàng...

Hai nam tử đi theo lúc này có chút không thoải mái liếc mắt nhìn Hắc Vũ báo hiệu cho hắn biết mình đang đi quá giới hạn.

- Có duyên gặp lại.

Nữ nhân cũng không trả lời mà chỉ để lại một câu rồi rời đi.

Ầm ầm ầm

Đúng lúc này những âm thanh nổ liên tục vang lên, tuy không lớn nhưng bọn hắn có thể nghe thấy.

Đặc biệt âm thanh này không phải giống như những cuộc chiến đấu bình thường, âm thanh nổ ra liên tục thể hiện đây là một cuộc chiến với quy mô lớn.

- Mau tới xem!

Cả đám người nữ nhân và Hắc Vũ nhanh chóng kéo nhau tới vị trí âm thanh.