Hạ Xuyên cúi người nhìn cô, anh cười, cũng không hề so đo chút hành vi nhỏ này của cô.
Lấy được trà sữa, hai người tiếp tục đi về phía trước, Hạ Xuyên chuẩn bị dẫn Dịch Thần Hi đi xem hoàng hôn, ra khỏi đầu ngõ, có một bến cảng nhỏ, bên đó rất thích hợp để xem hoàng hôn.
"Hạ Xuyên." Mới vừa đi được một lúc, phía sau liền truyền đến một giọng nữ. Hạ Xuyên cùng Dịch Thần Hi theo bản năng quay lại nhìn, trên mặt của hai người có hai biểu cảm khác nhau.
- -----
Nhìn đến đám người cách đó không xe, Hạ Xuyên híp nửa mắt, nhìn Dịch Thần Hi nói một câu, sau đó đi qua bên kia: "Sao mấy cậu lại ở đây?"
Có người cười, trả lời vấn đề này của Hạ Xuyên: "Hôm nay là sinh nhật của Kỷ Tuyên nha, chúng mình tới tham dự sinh nhật, lúc trước có nhắn tin cho cậu, cậu nói cậu bận mà." Có người hất cằm về hướng Dịch Thần Hi hỏi: "Bận hẹn hò với cô bé kia sao?"
Vừa nói ra lời này, nam sinh xung quanh đều trở nên ồn ào hẳn. Chỉ mỗi Kỷ Tuyên và mấy chị em bên cạnh sắc mặt không hề thay đổi.
Hạ Xuyên bỏ một tay vào túi quần, cười, cũng không giải thích gì về thân phận của Dịch Thần Hi.
"Hạ Xuyên." Kỷ Tuyên nhìn anh, trong mắt tràn đầy hi vọng: "Cậu có muốn tham gia không? Dù sao cũng đã gặp nhau, bây giờ tụi mình định đi ăn."
"Đúng vậy, tối nay nhất định phải phạt cậu uống rượu, còn nói có việc bận nữa chứ."
"Đây chính là sinh nhật cuối cùng chúng ta có thể tham dự với nhau đấy, lần này đi rồi không biết bao giờ mới có thể gặp lại."
Nghe vậy, Hạ Xuyên trầm mặc một lát, mới nói: "Không được, mình đồng ý đi chơi với em ấy rồi."
Có bạn học cười xấu xa: "Vậy dẫn em ấy đi theo, dù sao cũng phải cùng nhau ăn một bữa chứ."
"Đúng vậy."
Mọi người đều đồng ý, ngay cả Kỷ Tuyên cũng nói: "Cậu cũng dắt bạn cậu theo đi, ăn một bữa thôi mà."
Hạ Xuyên nhấp môi, trầm ngâm một lát mới nói: "Để mình hỏi em ấy một chút."
- ----
Dịch Thần Hi vô cùng tò mò với đám người bên kia, nhưng trên mặt lại giả bộ bình tĩnh.
"Dịch Thần Hi."
"Dạ?"
"Bọn họ muốn cùng nhau đi ăn sinh nhật, em muốn đi cùng anh không?"
Dịch Thần Hi chớp mắt: "Đó là bạn học anh sao?"
"Ừ."
Dịch Thần Hi nga một tiếng, điểm chân nhỏ giọng hỏi: "Sinh nhật ai vậy? Là chị kia sao?"
Sắc mặt Hạ Xuyên không đổi, bình tĩnh gật đầu: "Muốn đi không, hay anh đưa em về nhà?"
Nghe vậy, Dịch Thần Hi dừng một chút, vội vàng lớn tiếng nói: "Em đi nha, anh không về nhà, vậy em cũng có thể không cần về, vừa hay em cũng rất tò mò với trường học của anh, nghe nói ở đó có rất nhiều soái ca mỹ nữ đúng không?"
"Vậy đi thôi."
Dẫn theo Dịch Thần Hi qua đó, mọi người liền như tre già măng mọc tiến lên bắt đầu chào hỏi cô, từ tên đến tuổi lại đến trường học, đều bị bọn họ tra khảo ra, Dịch Thần Hi cũng không giấu diếm chuyện gì, có thể nói được đều nói.
Đoàn người đi cùng nhau, trước tiên tìm một quán ăn lớn, khung cảnh lịch sự, có thể ăn nhậu chơi bời.
Dịch Thần Hi nhắn tin cho bà ngoại, liền an phận ngồi trên ghế, mà vị trí của cô... là bên cạnh Hạ Xuyên, phía bên Hạ Xuyên... Là vị thọ tinh kia.
Kỷ Tuyên đánh giá Dịch Thần Hi, đồng thời Dịch Thần Hi cũng đánh giá cô ấy, ánh mắt hai người đối diện nhau, không có ai ngại ngùng né tránh, mà Hạ Xuyên, ngoại trừ ăn cũng chỉ có ăn. Anh thờ ơ với bầu không khí xung quanh mình, có ai gọi anh, anh mới ngẫu nhiên đáp lại một hai câu.
Nhưng Dịch Thần Hi có thể nhìn ra, bạn học của Hạ Xuyên rất tôn trọng anh.
Một lát sau, cô duỗi tay kéo góc áo của Hạ Xuyên, cho anh một ánh mắt, Dịch Thần Hi liếm liếm môi, ghé vào tai anh nhỏ giọng hỏi: "Người ngồi cạnh anh có phải thích anh không?"
Hạ Xuyên liếc nhìn cô: "Im lặng."
"Có im lặng cũng không thể ngăn cản được trí tưởng tượng của em nha." Dịch Thần Hi lôi kéo quần áo anh, kéo anh về hướng mình: "Nãy giờ chị ấy vẫn luôn trừng mắt nhìn anh, có phải đang hiểu rằng em là bạn gái anh không?"
Hạ Xuyên cười như không cười, nói: "Em cảm thấy thế nào?"
Dịch Thần Hi bình tĩnh đối diện với ánh mắt của Hạ Xuyên, khụ một tiếng, nói lời trái lương tâm: "Chuyện này, em không nhận ra được nha."
"Không cảm thấy được em là bạn gái anh sao?"
"Đúng vậy." Dịch Thần Hi đặc biệt thẳng thắn thành khẩn, chỉ là thời điểm nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Hạ Xuyên có chút né tránh.
Hạ Xuyên rũ mắt nhìn cô, khi thấy được lỗ tai đỏ bừng cùng hai má ửng hồng của cô, anh liền vui vẻ. Trầm mặc một lát, Hạ Xuyên ghé sát tai cô, thanh âm trầm thấp, chọc cô hỏi: "Nếu em không cảm thấy, vậy tại sao mặt em đỏ vậy?"
Dịch Thần Hi sửng sốt, trong bầu không khí ồn ào, theo bản năng duỗi tay sờ lỗ tai của chính mình. Liền nghe được tiếng cười của người bên cạnh, cô mới biết mình đang bị lừa. Trừng mắt nhìn Hạ Xuyên một cái, Dịch Thần Hi cắn môi phản bác: "Ai đỏ mặt chứ!"
Hạ Xuyên nhướng mày, nhìn mặt cô càng ngày càng đỏ, giọng điệu gian manh trêu chọc thêm hai câu: "Em nhìn mắt anh xem."
"A?"
"Nhìn xem có thấy mặt em đang đỏ không?"
Dịch Thần Hi: "..." Cô theo bản năng nhìn Hạ Xuyên, đối diện với cặp mắt đào hoa thon dài của anh. Dịch Thần Hi như bị cuốn vào đôi mắt ấy, cứ như vậy mà bị hấp dẫn. Đôi mắt của Hạ Xuyên thật sự đẹp, ánh mắt mạnh mẽ, chỉ cần nhìn bạn liền khiến bạn không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn, Dịch Thần Hi đúng là "Không biết che giấu chút tâm tư này thế nào", có chút chật vật, cũng có chút xấu hỏi.
Cô nhấp môi, yên lặng dời tầm mắt: "Em phải im lặng ăn cơm đây."
Hạ Xuyên nhướng mày, cười nhìn cô, cũng không tiếp tục trêu chọc nữa.
Kỷ Tuyên vẫn luôn quan sát tình huống bên này, nhìn hành động của hai người, tim chùng xuống, muốn trầm xuống đáy cốc. Sắc mặt cô càng ngày càng khó coi, thậm chí còn không thèm che giấu.
Bạn học bên cạnh nhắc nhở một chút, Kỷ Tuyên mới lấy lại tinh thần, thu hồi tầm mắt tiếp tục thất thần ăn bữa ăn.
Ăn nhậu xong, có người muốn đi ca hát, Dịch Thần Hi cũng không quen thuộc với người bên cạnh, cho nên liền tự giác tìm một vị trí ngồi xống, quan sát đôi "cẩu nam nữ" cách đó không xa.
"Hạ Xuyên." Kỷ Tuyên có chút thấp thỏm ngồi nhìn người đàn ông ngồi cạnh mình, hàm dưới anh căng chặt, sườn mặt vô cùng rõ ràng, dáng vẻ lười biếng, nhìn qua tưởng vô tâm nhưng thật sự vẫn đang để ý mọi thứ xung quanh. Bất luận là lúc nào, trong mắt người khác Hạ Xuyên luôn ở trong trạng thái lười biếng, nhưng trên thực tế, anh còn nghiêm túc hơn bất cứ một ai.
Hạ Xuyên liếc nhìn cô một cái: "Có gì sao?"
Kỷ Tuyên dừng một chút, lấy hết can đảm nhìn anh: "Có thể ra ngoài nói chuyện với mình chút không?"
Hạ Xuyên híp híp mắt, nhìn chằm chằm khuôn mặt căng thẳng của bạn học hỏi: "Không thể nói ở đây sao?"
"Ừm."
Khóe môi nâng lên một chút, Hạ Xuyên cũng không từ chối: "Đi thôi."
Hai người một trước một sau đi ra khỏi chỗ ngồi, những bạn học xung quanh đó nháo nhào lên hỏi: "Nha nha, hai người định đi đâu làm gì đấy?"
"Chắc Kỷ Tuyên định tỏ tình với anh Xuyên."
"Mình cũng cảm thấy như vậy, giờ không tỏ tình thì không còn cơ hội nữa."
"Mình cảm thấy anh Xuyên sẽ từ chối thôi."
"Cậu cảm thấy cái rắm, Kỷ Tuyên đẹp như vậy, tại sao Hạ Xuyên lại từ chối chứ."
- ---
Dịch Thần Hi không hề thoải mái khi nghe những lời này, cho nên muốn ra ngoài hít thở không khí một chút. Thời tiết cuối tháng chín vô cùng tốt, bóng đêm tĩnh lặng, ánh trăng như nước, cô đi dạo bên ngoài một lúc, đang chuẩn bị đi qua ghế dài ngồi một lúc, chờ Hạ Xuyên rồi cùng nhau trở về.
Cô không muốn vào trong đó nữa, một là sợ nghe những điều mình không muốn, một nguyên nhân khác là cô không thoải mái. Cô đi về phía bên kia, chưa kịp tới ghế dài, liền bắt gặp hai người Hạ Xuyên.
Nhìn hình bóng hai người cách đó không xa, Dịch Thần Hi trốn ra sau một thân cây, cách không xa nơi đó, cô âm thầm đánh giá bọn họ... Thật ra chiều cao của hai người rất thích hợp, chênh lệch không quá lớn, bên nữ để tóc ngắn, khuôn mặt xinh đẹp, vô cùng xứng đôi với Hạ Xuyên.
Không biết hai người bên kia nói gì, một lúc sau Dịch Thần Hi liền phát hiện Hạ Xuyên nhíu mày, sắc mặt thay đổi... Chờ cô lấy lại tinh thần, cô gái đã chạy khỏi nơi đó rồi.
Hạ Xuyên liếc mắt nhìn, nhưng cũng không đuổi theo. Anh đi về hướng cô bé đang trốn sau thân cây, giọng điệu lãnh đạm: "Còn chưa ra sao?"
Dịch Thần Hi bĩu môi, nhìn về hướng nhà hàng hỏi: "Anh nói gì với chị kia vậy? Sao lại bị anh chọc tức mà chạy rồi?"
Đôi tay Hạ Xuyên đút trong túi quần, tư thái tùy ý. Đột nhiên, anh khom lưng nhích gần lại với Dịch Thần Hi, nhìn chằm chằm đôi mắt cô cười: "Sao giọng điệu em lại chua lòm như vậy?"
"Ai chua lòm?" Dịch Thần Hi ngửa đầu nhìn Hạ Xuyên, nhíu mày: "Vì sao anh lại cao vậy chứ?"
"Đừng nói sang chuyện khác."
Tròng mắt Dịch Thần Hi xoay chuyển, né tránh ánh mắt của Hạ Xuyên: "Có phải chị ấy vừa mới tỏ tình với anh không?"
"Ừm."
"Oa!" Dịch Thần Hi nhìn biểu cảm bình tĩnh của Hạ Xuyên, suy nghĩ hỏi: "Vậy anh trả lời thế nào?"
"Tò mò sao?"
"Có một chút."
Hạ Xuyên duỗi tay, vỗ vỗ đầu cô, cười lớn nói: "Em vẫn còn nhỏ, không nên tò mò như vậy."
"Chậc. Ai còn nhỏ chứ?"
"Em đó."
Dịch Thần Hi hất bàn tay đang đặt trên đỉnh đầu mình của Hạ Xuyên, không phục chỉ vào ngực mình: "Em không phải trẻ con."
Hạ Xuyên nhìn hành động ấu trĩ của cô, bị chọc cười. Anh vỗ đầu Dịch Thần Hi, nhưng cũng không giấu diếm cô nữa: "Từ chối rồi."
"Vì sao nha?"
"Không vì cái gì cả."
Dịch Thần Hi bĩu môi: "Chị ấy lớn lên xinh đẹp như vậy, vì sao anh lại từ chối?"
Nghe vậy, Hạ Xuyên dừng bước chân nhìn cô, nhướng mày hỏi: "Em lớn lên cũng khá xinh đẹp, nếu có người tỏ tình với em thì em sẽ đồng ý sao?"
Dịch Thần Hi a một tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào Hạ Xuyên, không hề né tránh, "Vậy phải xem đối tượng là ai nha."
Hạ Xuyên ngẩn ra, bị đôi mắt trong vắt của cô nhìn thẳng, theo bản năng né tránh. Tạm dừng một lát, Hạ Xuyên mới dùng giọng điệu giáo dục nói với cô: "Cô gái nhỏ muốn yêu đương rồi sao?"
"Gần giống vậy, cũng không hẳn là muốn, có đối tượng thì có thể rồi." Cô chớp đôi mắt, hỏi anh: "Anh từng có bạn gái chưa?"
Hạ Xuyên nhướng mày, cười nhìn cô: "Em không nhớ những lời anh nói sao?"
Dịch Thần Hi: "Không có nha, em chỉ là thuận miệng hỏi một chút, chuyện này cũng không thể hỏi sao?"