Mới vừa đi chưa được vài bước, Dịch Thần Hi đã nhìn thấy người đến đón cô.
Cũng may không để cô đợi quá lâu, nếu không ở nơi không an toàn này, chưa nói đến Hạ Xuyên không yên tâm, chính cô cũng thấy bất an. Hạ Xuyên nhờ người tới đón cô, là một người đàn ông làm tình nguyện ở Châu Phi, nghe nói cũng là người Trung Quốc, điều này làm cho Dịch Thần Hi có chút bất ngờ. Cô còn tưởng rằng, ở bên này sẽ không gặp được người đồng hương nào.
"Xin chào, anh là Trình Nguyên Phong, Hạ Xuyên có nhờ anh đến đón em." Trình Nguyên Phong nhìn cô gái trước mắt, mặt mày ôn hòa.
Dịch Thần Hi cười, bắt tay với người trước mặt: "Chào anh, em là Dịch Thần Hi."
Hai người nhìn nhau cười, đem hành lý Dịch Thần Hi để vào trong cốp xe xong, Trình Nguyên Phong mới bắt đầu nói với cô những chuyện liên quan đến tình nguyện viên bên này, cũng như những điều cần lưu ý trong sinh hoạt.
Dịch Thần Hi im lặng lắng nghe, có chút kinh ngạc nhìn người bên cạnh: "Anh là bác sĩ không biên giới(*) ạ?"
(*): Bác sĩ không biên giới là một tổ chức phi chính phủ quốc tế do một số bác sĩ người Pháp thành lập vào năm 1971 với mục đích nhân đạo. Tổ chức này đưa ra những cứu trợ y tế trong các trường hợp khẩn cấp như thiên tai, dịch bệnh, nạn đói hay chiến tranh... Bác sĩ không biên giới còn có những hoạt động dài hạn như cứu trợ sau các thiên tai, trong các cuộc xung đột kéo dài hay giúp đỡ những người lưu vong. Tổ chức này đã được trao giải Nobel Hòa bình vào năm 1999.
"Đúng vậy." Trình Nguyên Phong cười cười, nhìn cô nói: "Anh và Hạ Xuyên lớn lên trong đại viên, cho nên không cần khách sáo với anh."
"A?" Cái này đến phiên Dịch Thần Hi tò mò, lần trước cô có nghe Hạ Xuyên nhắc tới, nói nhờ người tới đón cô, là bạn anh, mối quan hệ khá tốt, nhưng không biết hai người lại là anh em lớn lên trong cùng đại viện.
Trình Nguyên Phong cong khóe miệng, liếc mắt nhìn cô một cái: "Tò mò sao?"
"Có một chút ạ." Dịch Thần Hi nói: "Em nghĩ rằng những người lớn lên trong đại viện sẽ không tới đây làm tình nguyện."
Trình Nguyên Phong cười: "Bất kể chuyện gì, công việc nào đều sẽ có người làm. Giống như quân nhân, bọn họ cứu người, bảo vệ đất nước, thật ra cũng không khác chúng ta là mấy, mọi người đều là vì tín ngưỡng của bản thân mà làm việc."
Nghe vậy, Dịch Thần Hi gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
"Đúng rồi, tạm thời, em chỉ có thể ở chung một chỗ với nhóm tình nguyện của chúng ta, Hạ Xuyên là bộ đội, tạm thời chưa ổn định, cho nên em sẽ theo bọn anh một khoảng thời gian."
"Không sao đâu ạ." Dịch Thần Hi nhìn phong cảnh bên ngoài, nhẹ giọng nói: "Em sao cũng được."
"Trong nhóm cũng có phụ nữ, là phóng viên trên chiến trường, đến lúc đó em có thể làm quen một chút."
"Thật ạ?"
"Đương nhiên, cũng là người Trung Quốc."
"Vâng ạ." Bỗng nhiên, Dịch Thần Hi có một chút mong chờ với nơi này.
Juba(*) thật sự nghèo. Trên đường xe chạy thưa thớt, mới đi không bao lâu đã tới đại sứ quán, nơi này khá nhỏ, trông hơi bần cùng, hai bên đường là nhà cửa, nhà tối đa không đến năm tầng. Phòng ở chỉ nhìn từ ngoài đã cảm thấy nhỏ bé chứ đừng nói bên trong.
(*): thủ đô của Nam Sudan.
Trên vỉa hè có không ít người đi lại, bọn họ đều trùm kín mít, làn da đen như mực, chỉ có một đôi mắt lộ ra ngoài.
Đến đại sứ quán làm xong thủ tục đăng ký, Trình Nguyên Phong tiếp tục chở Dịch Thần Hi đi về hướng bên kia, không lâu sau, nhựa đường đã không có, xe chạy trên đường đất, mặt đường gồ ghề lồi lõm, Trình Nguyên Phong nói mấy hôm trước mới mưa nên đường như thế. Juba thuộc đới khí hậu rừng mưa nhiệt đới, độ ẩm cao, thường xuyên sẽ có mưa, mà hiện tại là tháng chín, vừa đúng là mùa mưa.
Trình Nguyên Phong cười cười nói: "Chuẩn bị tâm lý thật tốt nhé, hoàn cảnh nơi này kém hơn mười lần so với nước mình."
Dịch Thần Hi nhìn bụi đất mịt mờ ngoài cửa sổ, gật đầu: "Vâng."
Nhưng cho dù có chuẩn bị tâm lý tốt đến đâu, nhìn đến nơi bọn họ ở, Dịch Thần Hi vốn bình tĩnh cũng chấn kinh một chút.
——
Phòng ở trước mắt không phải là nhà bằng xi măng, mà là dùng lều dựng lên, Dịch Thần Hi ở trên đường thấy được không ít, nhưng không nghĩ rằng chỗ mình ở cũng sẽ như vậy.
Trong ánh mắt cô có chút bất ngờ, bị Trình Nguyên Phong thấy được.
Anh cười hỏi: "Em có thể thích ứng được không?"
Dịch Thần Hi: "Có thể ạ." Cô nói: "Có chút bất ngờ, nhưng khi em tới cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi, có thể chấp nhận được ạ." Thật ra trước khi đến, cô đã tìm kiếm thông tin, nhưng nhìn trên tài liệu và nhìn bằng mắt thật, vẫn là có sự khác biệt rất lớn.
"Khá lắm." Trình Nguyên Phong cười nhẹ: "Thành phố ở đây được biết đến là nghèo khó nhất cũng không phải chỉ là danh tiếng." Anh trầm giọng nói: "Em ở cùng một chỗ với bạn phóng viên kia đi, dù gì cũng là hai cô gái Trung Quốc, cũng sẽ dễ dàng nói chuyện với nhau hơn những người khác."
"Dạ được." Dịch Thần Hi suy nghĩ hỏi: "Có nhiều phụ nữ không anh?"
"Không nhiều lắm, thêm em nữa thì tổng cộng là năm người, nhóm của chúng ta có mười mấy người."
Nghe vậy, Dịch Thần Hi gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ: "Cảm ơn anh."
Trình Nguyên Phong cười: "Bây giờ còn có tín hiệu, em có thể gọi điện cho Hạ Xuyên báo mình tới nơi an toàn rồi."
"Vâng."
......
Hạ Xuyên đến Juba ngoại ô Liên Hiệp Quốc, sau khi đóng quân cùng bộ đội, mọi người liền chỉnh đốn và nghỉ ngơi.
Mặc dù anh làm quân nhân đã từng đi qua không ít nơi cằn cỗi, nhưng vẫn khá kinh ngạc. Nam Sudan không thể dùng hai chữ bần cùng để hình dung, Ở đây rất loạn, nơi nơi đều có đạn dao..., trên người bọn họ còn mang theo vũ khí bí mật
Mục đích của nhóm người Hạ Xuyên khi tới đây cũng đã được cấp trên thông báo xuống.
Bên cạnh việc giữ gìn vật tư và tài sản của Liên Hiệp Quốc, bọn họ còn cần phối hợp với bên dân sự và cảnh sát để triển khai việc tuần tra theo tiến độ, nắm rõ được tình hình của nơi làm nhiệm vụ, tóm lại nhiệm vụ lần này không khó, nhưng cũng không hề đơn giản.
Bất kỳ lúc nào Nam Sudan cũng có thể xảy ra chiến tranh, tình hình quân sự ở quốc gia này thay đổi rất bất ngờ, vì vậy cần phải thật sự chú ý.
——
Khi Dịch Thần Hi nhận được điện thoại Hạ Xuyên đã là buổi tối, trên bầu trời, ánh sao lấp lánh, xa xa từng ngọn đèn dầu sáng lên, khiến cho một mảnh bình nguyên như có thêm hơi thở của con người.
Cũng may tín hiệu ở đây không tệ lắm, Dịch Thần Hi nhìn thông báo trên điện thoại, cũng yên tâm.
"Alo, anh thế nào rồi?" Giọng Dịch Thần Hi khẩn trương vang lên ở phía bên kia điện thoại.
Hạ Xuyên cười một tiếng: "Tiểu Bảo."
"Dạ?" Dịch Thần Hi đứng ở ngoài phòng, ngẩng đầu nhìn trời, tuy rằng Juba còn nghèo, nhưng ít ra bầu trời rất đẹp, nhìn bầu trời sao, khiến cô có cảm xúc lấy máy ảnh ra chụp hình.
"Em ổn không?" Hạ Xuyên ôn nhu hỏi, anh dựa dưới tàng cây, nghe âm thanh huấn luyện cách đó không xa, giọng to lớn, trầm ổn hữu lực.
Dịch Thần Hi trả lời: "Vẫn tốt ạ, bên em có thể làm quen được, bên anh thì sao, em nghe bạn anh nói, các anh còn phải đi tuần tra xung quanh nữa sao? Đến lúc đó nếu cần còn phải đi làm nhiệm vụ, bên đó có phải rất loạn không ạ, anh nhớ phải chú ý an toàn."
Hạ Xuyên cười khẽ, thấp giọng dỗ dành cô: "Yên tâm đi, bên này anh sẽ không có việc gì."
"Vậy được, anh không được xảy ra chuyện gì đâu đó." Dịch Thần Hi gằn từng chữ: "Em chỉ còn mỗi anh thôi."
Nghe vậy, Hạ Xuyên ngực căng thẳng, vội vàng an ủi cô: "Được rồi, anh đảm bảo sẽ không xảy ra chuyện gì, đừng lo lắng cho anh, ở đây có chút loạn, buổi tối đừng ra khỏi cửa, em hãy cố gắng thích ứng với nhóm của Trình Nguyên Phong. Kinh nghiệm cậu ấy khá phong phú, có thời gian em cũng có thể tìm hiểu nói chuyện một chút."
Dịch Thần Hi nhỏ giọng đáp: "Yên tâm đi, em biết mà, em biết bản thân mình có bệnh."
Hai người nói chuyện một hồi lâu, cho đến di động hết pin tắt nguồn, Dịch Thần Hi mới quay về phòng ở, cô mới vừa đi tới cửa, liền thấy Trình Nguyên Phong đi cùng một người phụ nữ lại đây.
"Thần Hi, lại đây cho giới thiệu với em một chút, đây chính là Chu Ảnh, phóng viên chiến trường."
Ánh mắt Dịch Thần Hi sáng lên, nhìn người trước mặt, mỉm cười gật đầu: "Xin chào, tôi là Dịch Thần Hi."
"Chào cô." Chu Ảnh đánh giá cô một chút, trêu chọc nói: "Đã dám đến nơi này thì đều là dũng sĩ, khá lắm khá lắm."
"Hai người nói chuyện đi, anh qua bên kia."
"Được ạ."
Trình Nguyên Phong đi rồi, Dịch Thần Hi và Chu Ảnh cùng nhau vào phòng, có lẽ là đã lâu rồi không gặp phụ nữ cùng quê hương, Chu Ảnh nói với Dịch Thần Hi rất nhiều, hai người cũng nhắc đến ấn tượng lần đầu tiên khi đến Juba, so với Chu Ảnh thì ấn tượng đầu tiên của Dịch Thần Hi với Juba tốt hơn nhiều so với tưởng tượng.
Ít ra còn có người cùng quốc tịch, sẽ an tâm không ít.
Nửa tháng tiếp theo, Dịch Thần Hi cũng coi như là hơi thích ứng với khí hậu nơi này, quen với việc bất chợt sẽ xuất hiện mưa to, còn quen với việc khi mưa to sẽ làm dột nhà. Ban ngày, cô đi theo nhóm Trình Nguyên Phong cùng nhau ra ngoài, bọn họ đi đến khu dân tị nạn, giúp đỡ những đứa trẻ khó khăn.
Mỗi lần Dịch Thần Hi nhìn thấy những đứa bé lang thang khắp nơi, hốc mắt liền cảm thấy ê ẩm. Ánh mắt những đứa trẻ lớn lên ở đây đều rất ngây thơ, ngơ ngác nhìn bạn, bạn sẽ cảm thấy rất đau lòng, các em ấy không nên chịu đựng những đau khổ kia. Ai cũng không muốn sinh sống ở đất nước này, ai ai cũng khát vọng về một thế giới hoà bình, nhưng không phải quốc qua nào cũng vậy.
Cô đột nhiên nhớ tới một câu nói trước đây.
—— chúng ta không phải sống trong thời đại hòa bình, chúng ta chỉ là may mắn sống ở một đất nước hoà bình.
Đúng vậy, cô là may mắn, sinh sống ở một đất nước hoà bình. Mà những đứa trẻ này, lại bị chiến tranh hủy hoại. Những đau khổ này, không thể kiện bất cứ ai, chiến tranh giết hại những người dân vô tội, bởi vì phe chính phủ và phe phản đối phát sinh xung đột, thế nhưng nhân dân lại bị ảnh hưởng bởi những hậu quả gây ra.
——
Khi Dịch Thần Hi nhìn thấy Hạ Xuyên, đã là nửa tháng sau
Bom đạn từ trên trời giáng xuống, tập kích Juba, lúc ấy Dịch Thần Hi cùng Chu Ảnh mới vừa đi ngủ, đột nhiên một tiếng nổ mạnh vang lên, Dịch Thần Hi cũng không nghĩ rằng đã xảy ra chiến tranh, mà Chu Ảnh lại ngồi dậy trước tiên, vội vàng nói với Dịch Thần Hi: "Mau đứng lên, chúng ta đi ra ngoài."
"A?"
"Chiến tranh bắt đầu xảy ra rồi."
Dịch Thần Hi cả kinh, nhanh chóng chạy theo Chu Ảnh ra ngoài. Trên bầu trời khói lửa mù mịt, tất cả đều biểu hiện cho việc chiến tranh đang diễn ra. Trong lúc nhất thời, người dân khủng hoảng, rối loạn hết lên. Mọi người đều tỉnh giấc, Trình Nguyên Phong dẫn theo bọn họ, tìm nơi an toàn để ẩn núp.
Trên đường lớn có rất nhiều gia đình và trẻ em, tiếng khóc tiếng thét đau đớn vang liên tục, hỗn loạn trong tiếng đạn, đặc biệt chói tai. Tiếng nổ quá lớn, khiến tất cả mọi người đều bừng tỉnh.
Nửa tiếng sau, tiếng nổ mạnh kết thúc. Nhưng đập vào mắt, là khung cảnh hoang tàn sau trận chiến, tất cả mọi người đều hoảng loạn, qua một hồi lâu, Trình Nguyên Phong mới cho mọi người ra ngoài, nhìn những người bị thương trước mắt liền thở dài.
"Cứu người thôi."
Dịch Thần Hi cũng gia nhập đội cứu thương, vốn dĩ cô không biết nhiều lắm, nhưng băng bó vết thương cơ bản vẫn được, ở đây cũng không phải là nơi bị tập kích nghiêm trọng, cho nên nhiệm vụ tối nay cũng khá nhẹ nhàng, ngày thứ hai, Trình Nguyên Phong dẫn theo đội ngũ, đi về hướng khu vực chịu ảnh hưởng nặng nề hơn.
Mà Dịch Thần Hi, cũng thấy được Hạ Xuyên ở chỗ này. Cô vừa băng bó cho một đứa trẻ bị thương, đột nhiên nghe được âm thanh quen thuộc, tay run lên, cô theo bản năng quên mất người bên cạnh.
Nhìn thấy Hạ Xuyên mặc quân trang màu xanh đi vào, hốc mắt cô đều nóng lên. Đã nửa tháng cô không gặp anh, mỗi ngày sinh hoạt đều lo sợ bất an lo lắng cho anh, cho đến khi nhìn thấy người lúc này, Dịch Thần Hi mới chân chính cảm thấy an tâm.
"Hạ Xuyên." Cô băng bó xong cho đứa trẻ ấy, nhanh chóng chạy về phía anh.
Hạ Xuyên vội vàng đi tới, ôm cô, duỗi tay vỗ lưng cô trấn an, nhìn cô từ trên xuống dưới, nhẹ nhàng hỏi: "Em có sao không?"
"Em không sao." Dịch Thần Hi nắm chặt quần áo anh, vội vàng hỏi: "Vậy anh có bị thương không?" Cô nắm cánh tay Hạ Xuyên, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng.
"Anh không có chuyện gì." Hạ Xuyên duỗi tay vỗ vỗ đầu cô: "Khi chuyện xảy ra bọn anh liền đến đây, bên này tương đối nghiêm trọng, anh nghĩ bọn em chắc sẽ đến." Chuyện xảy ra tối hôm qua, nhóm Hạ Xuyên liền tiến vào trạng thái đề phòng khẩn cấp, nhưng bất đắc dĩ, vẫn tạo thành tình huống hỗn loạn như bây giờ
Dịch Thần Hi ừ một tiếng, nghĩ đến mình khi nhìn thấy tình hình hôm qua, nhớ tới những người đã chết, những người bị thương, tối hôm qua nổ rất lớn, thời điểm sáng sớm nhìn thấy bọn họ, bị thương còn phải bảo vệ vết thương của mình. Cô liền khóc, run rẩy nắm chặt áo Hạ Xuyên, ngửa đầu nhìn anh, thở hổn hển nói: "Hạ Xuyên, anh hứa với em."
Hạ Xuyên nhìn chăm chú vào mắt cô, nghe cô nói.
"Anh nhất định phải bảo vệ chính mình thật tốt, không được để bản thân bị thương." Cô nhẹ giọng hỏi: "Được không?"
"Ừ." Anh đồng ý cô.
Nhất định sẽ bảo vệ bản thân thật tốt, bảo vệ Dịch Thần Hi thật tốt, bảo vệ người anh cần phải bảo vệ. Đây là lời thề của anh, anh sẽ dốc hết sức hoàn thành.