Rốt cuộc vẫn là Hạ Xuyên đưa cô về trường học, sau khi nhìn Dịch Thần Hi vào ký túc xá rồi Hạ Xuyên mới rời đi.
Mấy ngày kế tiếp, DịchThần Hi vừa học xong đều sẽ nhanh chóng chạy qua nhà Hạ Xuyên, cô không hề kêu than dù chỉ một câu. Mỗi ngày đều vui vẻ, ngay cả Noãn Noãn cũng nói trên người cô toát lên dáng vẻ đang chìm đắm trong tình yêu rất nồng đậm.
......
Khoảng thời gian ngọt ngào rồi cũng sẽ qua đi, ba ngày sau Hạ Xuyên phải về đơn vị. Tuy không phải huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng huấn luyện cơ bản vẫn cần tiếp tục duy trì, mỗi ngày đều phải làm, chỉ cần một ngày không luyện liền cảm thấy xuống sức rất nhiều, cảm thấy không quen lắm.
Sau khi về đơn vị, Hạ Xuyên và Dịch Thần Hi ít khi thấy mặt nhau, nhưng chỉ cần gặp nhau hai người liền sến súa không chịu nổi, Noãn Noãn nhìn thấy còn nổi da gà. Noãn Noãn từng đi ăn chung với Dịch Thần Hi và Hạ Xuyên một lần, nhưng sau lần ấy, cô không bao giờ muốn ra ngoài với hai người bọn họ nữa, bởi vì thứ cô ăn không phải là cơm, mà là cẩu lương của hai người đó!!!
Tháng sáu tới, thời tiết càng thêm nóng nực.
Thời điểm Hạ Xuyên tốt nghiệp Dịch Thần Hi cũng tới nhưng không dám lộ liễu quá nhiều, cô đứng nhìn từ xa, nhìn mọi người mặc áo quân nhân màu xanh oliu chỉnh tề, ngay ngắn, Dịch Thần Hi cũng cảm thấy xúc động.
Dáng đứng của bọn họ thẳng tắp, vững chãi như một cây tùng, sừng sững không bao giờ ngã. Khung cảnh ấy, thật khiến người khác rung động. Lúc tuyên bố tốt nghiệp, Dịch Thần Hi đứng ở một bên xem, cảm thấy cả người đều lâng lâng.
Rõ ràng cô không phải là quân nhân, cô cũng không phải là những người chuẩn bị tốt nghiệp ở bên kia, nhưng nhìn những khuôn mặt đó, nhìn sự kiên định trong ánh mắt bọn họ, cô cũng thấy nhiệt huyết sôi trào, nói không nên lời, chính sự cuốn hút mạnh mẽ ấy, cũng đủ lây động đến cô, đủ khiến cô khâm phục bọn họ hơn!
Tương lai, là thuộc về bọn họ. Quốc gia, nhân dân đều cần bọn họ bảo vệ.
——
Sau khi Hạ Xuyên tốt nghiệp liền phải bắt đầu tiến hành huấn luyện đặc thù. Tính cách Dịch Thần Hi tương đối đặc biệt, tuy cô không muốn Hạ Xuyên rời đi, nhưng sâu tận đáy lòng cô biết đây là trọng trách của anh, cho nên chưa từng giận dỗi anh vì những chuyện linh tinh.
Anh vừa đi, Dịch Thần Hi liền chui vào thế giới của chính mình, vùi đầu vào nghiên cứu chuyên ngành.
Giữa tháng sáu, Dịch Thần Hi cùng mọi người cùng nhau ra ngoài tác nghiệp, phong cách chụp hình của Dịch Thần Hi chụp rất tốt, được rất nhiều người công nhận. Mỗi ngày cô đều sẽ nhắn tin với Hạ Xuyên, nói một những chuyện xung quanh mình.
Hạ Xuyên đi tập huấn sẽ không được giao tiếp với bên ngoài, vài tháng thậm chí là nửa năm cũng không thể liên lạc. Dịch Thần Hi cũng đã quen rồi, tuy rằng nhớ anh, nhưng cô vẫn vô cùng hiểu chuyện, huống chi Dịch Thần Hi còn là một người vô cùng tự lập, không có bạn trai bên cạnh, cô cũng không hề sa sút, chỉ biết càng nỗ lực cải thiện bản thân hơn.
Chờ anh trở về.
Tay nghề của cô ngày một tốt hơn, trình độ quay chụp cũng ngày càng cao, thật ra giữa chụp phong cảnh và chụp người, Dịch Thần Hi chụp người tốt hơn, càng độc đáo hơn. Phong cách riêng vô cùng cá tính, học kỳ hai năm nhất, cũng đã có không ít tạp chí mời Dịch Thần Hi chụp bìa báo cho mình. Tuy rằng không phải là tạp chí nổi tiếng, nhưng Dịch Thần Hi dần dần cũng đã có chỗ đứng trong ngành.
Phong cách chụp người của Dịch Thần Hi vẫn luôn mang màu sắc ấm áp.
Cô muốn cho mọi người thấy thế giới này vô cùng ấm áp, vốn dĩ ban đầu là một concept khác, nhưng sau khi chụp xong ra hình, đều khiến người khác cảm thấy ngoài ý muốn. Thật sự rất ưa thích. Cuối tuần cô rất ít khi về nhà, hầu hết đều ở trong trường học, thỉnh thoảng sẽ nhận lịch chụp, liền ra ngoài.
Noãn Noãn cũng vô cùng khen thưởng tính cách này của cô, này tính cách...... Không ai thích mới là lạ.
"Thần Hi." Trương Bích Lam đột nhiên đẩy cửa ra.
Dịch Thần Hi ngước mắt, dời tầm mắt từ trong máy tính nhìn cô ấy: "Làm sao vậy?"
"Mình mới vừa nhận được thông báo."
"Chuyện gì?"
"Không phải sắp tới ngày kỷ niệm thành lập trường sao?" Trương Bích Lam thò qua tới, dựa trên vai cô xem nhìn ảnh chụp trong máy tính, Dịch Thần Hi đang chỉnh màu.
Dịch Thần Hi hàm hồ trả lời: "Mình biết nha, sau đó thì sao?."
Ánh mắt Trương Bích Lam sáng rực, nhìn chằm chằm Dịch Thần Hi: "Yêu cầu làm lễ đó."
"Cái gì?"
"Yêu cầu làm lễ nha." Trương Bích Lam lặp lại lần nữa, "Nghe nói đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tham dự, còn có không ít lãnh đạo với những đàn anh đàn chị từng tốt nghiệp ở trường."
"Ồ?."
Trương Bích Lam ho nhẹ: "Mỗi khoa đều phải có một người báo danh tham gia, cuối cùng sẽ sàng lọc lại."
Dịch Thần Hi vẫn bình tĩnh, tiếp tục trả lời: "Sau đó?"
"Khoa của chúng ta...... chọn cậu đấy."
Vừa dứt lời, Dịch Thần Hi cũng có chút phản ứng. Cô kinh ngạc nhìn Trương Bích Lam, hỏi lại: "Chọn mình đi làm lễ tân á?"
"Đúng vậy." Trương Bích Lam giải thích với cô: "Chủ yếu là do cậu khá cao, dáng người cũng tốt, thầy nói muốn tìm người từ 1m7 trở lên, cân nặng phù hợp......" Cô vừa nói xong một đống điều kiện Dịch Thần Hi liền sững sờ.
Chớp chớp mắt, Dịch Thần Hi cúi đầu nhìn máy ảnh trong tay: "Nhưng không phải lúc trước đã nói mình chụp ảnh sao?"
"Đổi người rồi, mình cũng không biết sao cậu lại bị sắp xếp đi làm lễ tân."
Nghe vậy, Dịch Thần Hi trầm mặc một lát, mới ừ một tiếng: "Còn phải đi tập dợt nữa đúng không?"
"Đúng vậy."
"Được rồi." Trường học đã sắp xếp như thế, cô cũng không có ý kiến gì...... Chỉ là kỷ niệm ngày thành lập trường là vào cuối thu, đến lúc đó có lẽ sẽ lạnh lắm.
"Phải mặc đồng phục rất xấu đúng không?"
Trương Bích Lam nghẹn lời, liếc cô một cái: "Cũng không xấu lắm, nghe nói năm nay làm đồ mới rồi, nhưng vẫn là sườn xám thì phải."
Dịch Thần Hi a một tiếng, không chút khách khí nói: "Trường học làm sao mà đẹp được, dù gì cũng cố gắng tiết kiệm chi phí mà thôi."
Trương Bích Lam: "......"
Dù bị chỉ định, Dịch Thần Hi vẫn nhớ kỹ nhiệm vụ của mình. Chỉ là cô không ngờ rằng...... Trong buổi kỷ niệm ngày thành lập trường, cô lại nhìn thấy người con trai mà mình vẫn luôn nhung nhớ.
Anh ngày càng trưởng thành mạnh mẽ hơn rồi. Lúc nhìn thấy bóng lưng thẳng tắp của anh, tầm mắt cô liền bị hấp dẫn theo.
Cho dù đã rất lâu không gặp nhau, Dịch Thần Hi vẫn có thể dễ dàng tìm thấy anh trong dòng người.
Kỷ niệm ngày thành lập trường vẫn luôn là chuyện mà trường học vô cùng quan tâm đến, mà năm nay lại kỷ niệm 90 năm ngày thành lập trường, vì thế trường học càng muốn làm náo nhiệt hơn một chút.
Những danh nhân nổi tiếng và các lãnh đạo đều được mời tới, thậm chí trường học còn mời không ít đàn anh đàn chị khóa trước về biểu diễn, nói chung là quy mô rất lớn, cho nên có thể nói, lần kỷ niệm thành lập trường này rất đáng để mong chờ.
Hơn nửa tháng trước, Dịch Thần Hi cùng mọi người vẫn luôn cố gắng luyện tập các loại tư thế và dáng vẻ. Buổi lễ có rất nhiều yêu cầu đặt ra, cần khoảng hai mươi người, mà nhiệm vụ của mỗi người đều không hề giống nhau.
Ngoài trừ việc làm lễ tân cho buổi lễ, kỷ niệm ngày thành lập trường còn cần rất nhiều bạn học khác hỗ trợ, tóm lại cuối mùa thu này, rất nhiều bạn học đều bận rộn bù đầu bù cổ.
Dịch Thần Hi chung nhóm với 5 bạn học nữa, nhiệm vụ của bọn họ là phải đứng chờ các vị lãnh đạo cùng mấy danh nhân tới để chỉ đúng chỗ ngồi của mỗi người, sau đó còn phải tặng quà, mà ở phía trước còn có vài người nữa đứng chào đón.
Sáng ngày kỉ niệm thành lập trường, mọi người đều tới sớm, tới phòng chờ bắt đầu trang điểm, tổng duyệt lần cuối thật kỹ càng, không được để xuất sai lầm, cho dù chỉ là một lỗi nhỏ.
Lần đầu nhìn trang phục diễu hành, dưới đáy lòng Dịch Thần Hi yên lặng thở dài. Thật quá khó coi rồi.
Cô biết trường sẽ thiết kế lại trang phục, nhưng nhất định không chịu chi nhiều tiền, mắt thẩm mỹ của cán bộ nhà trường lại khác với người trẻ bây giờ, sự thật chứng minh, đúng là như vậy. Bộ sườn xám này không khác mấy với những bộ trước đây, đều là màu đỏ, điểm khác biệt duy nhất chính là mấy hoa văn trên vải miễn cưỡng có thể xem là đẹp.
Cũng may những người được chọn làm lễ tân đều eo thon chân dài, dáng người cao gầy, mặc vẫn tôn dáng.
Lúc mọi người nhìn thấy đồng phục, không hẹn mà đồng lòng: "Thật khó coi."
"Sao trường học có thể cho tụi mình mặc đồng phục xấu như thế chứ!."
Dịch Thần Hi cong khóe môi cười một cái, đuôi lông mày cũng mang theo một chút ý cười. Chê thì cứ chê, sau khi chê xong mọi người vẫn thay đồ, vì chuẩn bị tổng duyệt lần cuối.
Buổi sáng và buổi chiều đều có mấy anh chị khóa trên xuống dạo một vòng để kiểm tra, buổi tối mới chính thức bắt đầu.
Lúc Dịch Thần Hi thay xong sườn xám bước ra, ngay lập tức đôi mắt của mấy bạn học đều dồn về phía cô.
"Sao mình lại cảm thấy Thần Hi mặc khá đẹp nhỉ?." Người bạn ấy cũng đang mặc sườn xám, nhịn không được mà khen cô.
Dịch Thần Hi cười, lắc lắc đầu nói: "Tụi mình giống nhau thôi mà."
"Hâm mộ đôi chân của cậu thật, thẳng ghê."
Dịch Thần Hi cười nhẹ, không trả lời. Thật ra mọi người mặc cũng tương đương nhau, nhưng vì Dịch Thần Hi tương đối trắng, gương mặt lại xinh đẹp, ở giữa một đám người mặc đồng phục giống nhau như thế, lại thấy nổi bật hẳn.
Tóc mọi người đều được búi lên, lộ ra đường cong cổ đẹp như thiên nga.
Sau khi trang điểm xong, Dịch Thần Hi nhờ người chụp giùm mình vài tấm hình, rồi gửi hai tấm cho Noãn Noãn, còn lại thì gửi cho Hạ Xuyên, dù sao thì còn lâu lắm Hạ Xuyên mới nhìn thấy được.
Noãn Noãn trả lời tin nhắn rất nhanh:【 oa oa oa oa oa Tiểu Bảo của mình là đẹp nhất!! Xuất sắc! 】
Dịch Thần Hi xì cười:【 Cậu khen giả quá đấy. 】
Noãn Noãn:【Hừ, miễn cậu đẹp nhất là được rồi, cậu rất hợp với sườn xám đấy, cậu không cảm thấy vậy sao? Vô cùng thần thái, mình mà là nam, nhất định sẽ muốn tán đổ cậu. 】
Dịch Thần Hi: 【...... May mà cậu không phải là nam, nếu không mình không thể nào đáp lại tình cảm của cậu rồi, vậy thì đáng thương lắm. 】
Noãn Noãn: 【Cậu im đi, cậu nói xem nếu Hạ Xuyên thấy cậu mặc bộ đồ này, có khi nào bộc phát thú tính không? 】
Dịch Thần Hi: 【Không đâu, anh ấy không phải là loại người như thế. 】
Cho đến buổi tối, Dịch Thần Hi nhìn thấy Hạ Xuyên, trải nghiệm được một chút chuyện giống như những gì Noãn Noãn nói, cô mới biết được mấy câu nói của mình tự vả như thế nào.
Nói vài câu với Noãn Noãn xong, Dịch Thần Hi liền cùng mọi người ra ngoài tập luyện, thời gian thoáng chốc trôi qua, nháy mắt liền đến buổi tối, mấy vị lãnh đạo và danh nhân cũng sôi nổi tới rồi.
——
Từng cơn gió lạnh cuối thu thổi tới, đứng trong vườn trường đúng là có chút lạnh. Huống chi bọn họ còn mặc một bộ sườn xám mỏng manh, chân váy sườn xám xẻ tà khá cao, lúc gió thổi qua, trực tiếp chạm tới phần da thịt lộ ra ngoài lạnh thấu xương.
Dịch Thần Hi đứng thẳng tắp, cảm thấy có chút lạnh. Nhưng vẫn cố gắng kiên trì, phải đứng cả đêm, cho dù không thích cũng phải cố gắng chịu đựng.
Cô vừa định xoa xoa cánh tay, bây giờ bên cạnh không có người, liền nghe thấy giọng nói từ ngoài cửa truyền tới. Bên cạnh còn có bạn học nhỏ giọng nói thầm: "Ai vậy?"
"Không rõ lắm, lần này mời nhiều người lắm, không ngờ rằng mọi người đều tới."
Dịch Thần Hi nghe xong cũng yên lặng gật đầu.
Đúng thật là, khách mời của lần kỷ niệm thành lập trường này có rất người người lạ, tóm lại cũng không biết vì sao họ được mời tới đây, dù sao tới là được rồi.
Dịch Thần Hi đang xuất thần nghĩ, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng xao động, cô nâng mí mắt, trên mặt nở nụ cười nhìn về hướng cửa, bởi vì hầu hết tiếng xao động đều là do có khách mời bước tới.
Vừa nhấc đầu, cô liền ngây ngẩn cả người.
Bóng dáng đứng trong đoàn người...... Từ cái nhìn đầu tiên cô đã nhận ra rồi. Giống như có ma lực vậy, cô vậy mà có thể nhận ra anh trong đám đông ấy, còn chú ý anh hơn những người khác.
Anh ốm đi rồi, nhưng cũng rắn rỏi hơn, vẻ mặt tự nhiên, khóe miệng nâng lên một nụ cười ứng phó. Dáng người anh tuấn đĩnh bạt, nhanh chóng hấp dẫn không ít ánh mặt bạn học xung quanh.
"Ơ kìa, đây không phải là năm huấn luyện hồi trước sao?"
"Cậu nhìn xem có phải huấn luyện viên của Dịch Thần Hi không?."
"Phải không phải không?"
Bạn học bên cạnh cọ cọ cánh tay Dịch Thần Hi, lôi kéo cô hoàn hồn.