Lòng Bàn Tay Sủng Ái

Chương 12

Nha Trang, 29/03/20

Editor: Xiao He (Wattpad: He_Lazy_lazier)

"Chúng ta ra ngoài đi dạo phố đi."

Noãn Noãn nghẹn lời, nhìn cô hỏi: "Sao lại muốn đi dạo phố rồi?"

Dịch Thần Hi a một tiếng, cũng không giấu diếm gì với cô: "Hạ Xuyên nói muốn đến trường tìm mình."

Noãn Noãn cả kinh, kinh ngạc nhìn cô: "Thật sự? Khi nào anh ấy tới?"

"Anh ấy nói hôm nay sẽ về trường học, nhưng khi nào tới nơi thì chưa nói, chắc là ngày mai sẽ tới."

"Được rồi!" Noãn Noãn vội vàng trả lời: "Mua quần áo mua quần áo, lát nữa cậu ngủ một giấc, mình lên lớp xong sẽ về liền, sau đó chúng ta đi ra ngoài dạo phố."

"Được!" Hai người đồng lòng với cuộc hẹn chiều nay.

Buổi trưa hai người ở ký túc xá nói chuyện một hồi lâu, cho đến khi Noãn Noãn phải đi học, Dịch Thần Hi cũng chợp mắt nghỉ trưa một lúc.

Chạng vạng tối, hai người chuẩn bị xong để đi dạo tối thì mặt trời cũng đã lặn.



Hoàng hôn nhuộm cả bầu trời thành một mảng lớn màu cam đỏ lộng lẫy bắt mắt. Ban ngày trời rất nóng, cho nên buổi tối cũng không quá lạnh. Gió không lớn, Dịch Thần Hi cũng thích ứng được với thời tiết này.

"Ăn cơm trước hay đi dạo phố trước?"

"Đi dạo trước đi, khi nào muốn ăn thì ăn."

"Được."

Phía bên trái cổng trường học có một khu mua sắm, nơi đó có rất nhiều cửa hàng, bán quần áo, phụ kiện, còn có rất nhiều thứ nhỏ xinh khác đều tập trung ở nơi đó. Diện tích không nhỏ, có năm sáu nhóm người đang đi dạo, cũng có hai sinh viên đang đi dạo trong này.

Tuy rằng Dịch Thần Hi và Noãn Noãn không thường xuyên tới đây, nhưng cũng khá quen thuộc. Buổi chiều có rất nhiều bạn học tới đây mua sắm, đều là bạn trong trường, từ lúc hai người mới đi đến đầu phố, cũng đã gặp không ít người quen.

"Bắt đầu từ gian đầu tiên đi."

"Được."

Hai người tùy ý đi dạo, đi cả nửa ngày Dịch Thần Hi cũng không chọn được quần áo thích hợp.

"Mình cảm thấy không chọn được món nào cả."

Noãn Noãn nghẹn cười, vỗ vỗ bả vai cô nói: "Phía trước còn vài cửa hàng quần áo, tụi mình tới đó xem thử, mình nghe nói cửa hàng đó đồ khá đẹp." Hai người vừa nói, vừa đi vào.

Cửa hàng này có đa dạng trang phục, nhưng phần lớn đều thiên về phong cách thiếu nữ nhẹ nhàng. Noãn Noãn đi dạo một vòng, đột nhiên mắt sáng lên chỉ vào một cái váy ngắn màu cam ca rô, váy có họa tiết ca rô lớn, đuôi váy được thiết kế theo hình đuôi cá, nhìn qua vô cùng nữ tính.



"Thần Hi cậu thử cái này đi."

Dịch Thần Hi nhìn váy, mắt sáng rỡ, cô có đôi mắt của nhiếp ảnh gia, chiếc váy này rất đẹp, nhưng là... Cũng có thể không thật sự phù hợp với cô.

"Mình không thích mặc kiểu váy này, sẽ lạnh lắm."

Noãn Noãn nhỏ giọng nói bên tai cô: "Người cậu sẽ gặp là Hạ Xuyên đó, nam giới đều thích nhìn phái nữ mặc váy, thời tiết này cũng tốt, không lạnh đến vậy đâu."

"Thật sao?"

"Đương nhiên." Noãn Noãn không nói hai lời, nhanh chóng lấy váy đưa vào tay cô, thúc giục cô mau đi thử. Kết quả có thể nghĩ tới, vô cùng phù hợp với Dịch Thần Hi. Ngoại trừ mua một cái váy, Dịch Thần Hi còn cố ý mua thêm một cái áo lông và một đôi giày để phối hợp với cái váy.

Hai người đi dạo phố đại thắng trở về.

- -------------

Thời gian nhanh chóng trôi qua, buổi chiều tiếp theo Dịch Thần Hi liền nhận được tin nhắn của Hạ Xuyên, nói khoảng tầm 5 giờ sẽ đến trước cửa trường học của cô.

Sau khi kết thúc lớp học buổi chiều, cũng đã đến 5 giờ. Vừa tan học, Dịch Thần Hi liền vội vàng trở về ký túc xá, bộ dáng sốt ruột khiến một người bạn trong ký túc xá cũng phải hoảng sợ.

"Cậu làm gì vậy Thần Hi?"

Noãn Noãn bật cười giải thích cho cô ấy: "Hôm nay Thần Hi nhà chúng ta đi hẹn hò đấy." Cô ấy chỉ vào bộ quần áo: "Cậu thay đồ trước đi."

"Ừ."

Dương Ca - một người bạn cùng phòng khác vui mừng nhìn cô: "Cậu có trang điểm không?"

"Hả?"



"Sao cậu đi hẹn hò mà lại không trang điểm chứ, tới mình giúp cho!" Dương Ca là cô gái duy nhất trong phòng ký túc thích trang điểm, ngày nào đi học cũng sẽ cố gắng trang điểm rồi mới ra khỏi cửa, cho nên khi Dịch Thần Hi còn chưa kịp phản ứng, đã nhanh chóng trang điểm cho cô.

"Không có thời gian đâu." Dịch Thần Hi nhíu mày, cô sợ Hạ Xuyên phải chờ mình.

"Không sao đâu." Dương Ca chỉ bảo cô: "Mình làm nhanh lắm, đừng gấp mà, đây là lần đầu tiên hẹn hò sao?"

Dịch Thần Hi trầm mặc, nhỏ giọng nói: "Cũng không hẳn là hẹn hò."

Dương Ca hiểu ra: "Là crush của cậu sao?"

"Ừm."

Dương Ca cười khẽ, mí mắt cong cong dặn dò Dịch Thần Hi: "Vậy càng phải trang điểm đẹp một chút, phải nhanh tay cướp người về trong tay!"

Dịch Thần Hi: "..." Khả năng này có vẻ khó.

Khoảng hai mươi phút sau, Dương Ca đã trang điểm xong cho cô. Lông mi Dịch Thần Hi run rẩy, mở mắt ra nhìn chính mình trong gương, cô bất ngờ, nhìn người xa lạ trong ấy. Cô định mặc một bộ quần áo đơn giản, nhưng lại chọn cái váy này, thêm vẻ mặt khi trang điểm nữa, trông có vẻ hơi long trọng.

Cô nhìn gương mặt trong gương, đôi mắt hơi rũ, nhìn lên làn môi đỏ thắm, vô cùng quyến rũ.

"Đẹp lắm!" Noãn Noãn đứng bên cạnh kinh ngạc cất lời khen: "Thần Hi, cậu mặc cái váy này rất hợp, tôn lên dáng người cao gầy nhưng ba vòng đầy đủ."

Dương Ca đứng một bên cũng đánh giá: "Đúng là rất đẹp." Cô ấy nhíu mày nhìn Dịch Thần Hi hỏi: "Vì sao cậu gầy như vậy mà vẫn có ngực?"

Dịch Thần Hi: "...." Cô chớp mắt, suy nghĩ một chút mới trả lời: "Có thể là do di truyền?"



Di động vang lên, Dịch Thần Hi cũng không nói chuyện với bọn họ nữa. Thả tóc xuống, liền cầm lấy túi và món quà vội vội vàng vàng chạy xuống cổng. Từ ký túc xá tới cổng trường học, khoảng cách không xa, vốn dĩ chỉ cần mười lăm phút, nhưng bởi vì mặc váy, Dịch Thần Hi tới đó cũng đã hơn mười lăm phút.

Dọc theo đường đi, cô cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại, nói rằng đây chỉ là một lần gặp mặt đơn giản, không cần phải khẩn trương như vậy. Nhưng cho dù lặp đi lặp lại rất nhiều lần, cô vẫn không thể nào thuyết phục được bản thân, kiềm hãm được trái tim đang đập rất nhanh của mình.

Vừa đến cổng, Dịch Thần Hi liền nhìn thấy Hạ Xuyên cách đó không xa. Anh vô cùng thu hút sự chú ý của người khác, cho dù chỉ đứng trong một góc, cũng khiến người khác nhìn tới anh đầu tiên.

Hạ Xuyên dựa lưng vào vách tường, đứng lười biếng, trong tay còn đang chơi với cái bật lửa, một lát sau, anh cảm nhận được tầm mắt của Dịch Thần hi, bỗng ngước nhìn lại đây. Tầm mắt hai người vô tình giao nhau, ánh mắt Hạ Xuyên lấp lánh nhìn cô, đột nhiên khóe miệng cong lên.

Dịch Thần Hi đỏ mặt cúi đầu, chờ Hạ Xuyên đi tới.

"Xin lỗi, em đến muộn." Cô nhỏ giọng nói, hai mắt nhìn chằm chằm Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên ừ một tiếng, cười đánh giá cô, nhân lúc Dịch Thần Hi không kịp phòng bị, anh đột nhiên khom lưng tới gần, hô hấp hai người dây dưa bên nhau, cổng trường là nơi tụ tập rất nhiều người, điều này khiến Dịch Thần Hi không khỏi khẩn trương lên.

Lông mi cô run rẩy, vừa định lui về phía sau, một bàn tay Hạ Xuyên liền giữ cằm cô lại, khiến cô hơi ngửa đầu nhìn anh. Ánh mắt anh sáng như đuốc nhìn làn da trắng nõn, hơi ửng hồng của cô, nhìn xuống chút nữa liền thấy làn môi đỏ đang hé mở của cô, Hạ Xuyên híp mắt, nhẹ nhướng mày hỏi:"Em cố ý trang điểm sao?"

Giọng anh trầm thấp, có thể nghe được ý cười rõ ràng trong đó, trong mắt hiện lên sự xấu xa.

Lông mi Dịch Thần Hi run rẩy, trước kia cô chưa bao giờ cảm thấy mình là thanh khống, cho tới khi gặp được Hạ Xuyên, thậm chí cô còn cảm thấy mỗi một câu mà anh nói ra đều dễ nghe đến không chịu được, trước đây Dịch Thần Hi luôn khinh bỉ Noãn Noãn, sao lại có thể đam mê giọng của một người đến như vậy. Cho tới bây giờ, cô mới hiểu được... Hóa ra âm thanh của một người, thật sự có thể khiến người khác mê muội đến vậy.

Thậm chí cô có chút trầm luân trong đó.

Đỏ mặt, Dịch Thần Hi trừng mắt nhìn Hạ Xuyên, ở cùng nhau trong doanh trại đã ba tháng, tựa hồ không cần dùng nhiều thời gian và sức lực để suy đoán, Hạ Xuyên cũng có thể biết được Dịch Thần Hi đang suy nghĩ cái gì.

"Anh buông em ra." Xung quanh đều là âm thanh ồn ào, Dịch Thần Hi cảm thấy xấu hổ, vẫn đang ở cổng trường mà.

Hạ Xuyên cười một tiếng, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của cô, đầu lưỡi chạm nhẹ vào môi mình, híp mắt tiến tới gần cô: "Mặc như vậy em không lạnh sao?"

Dịch Thần Hi đẩy cánh tay Hạ Xuyên ra, hừ lạnh: "Không lạnh." Cô ngước mắt nhìn chàng trai trước mặt: "Anh đen hơn rồi."

Hạ Xuyên: "...Ừ."

Dịch Thần Hi đánh giá anh từ trên xuống dưới, thật ra Hạ Xuyên cũng không đen lắm, nhưng so với thời điểm trước kia, Dịch Thần Hi cảm thấy đen hơn, điều này khiến anh càng có mùi vị đàn ông hơn. Trước đây cô chỉ cảm thấy anh kiên cường hơn những người con trai khác thôi, nhưng cảm giác cũng không hề mãnh liệt, cho tới bây giờ, cô mới cảm thấy Hạ Xuyên thật sự mạnh mẽ hơn rất nhiều.

"Đen liền xấu một chút rồi." Cô bổ sung một câu.

Hạ Xuyên trầm giọng, liếc nhìn cô: "Ai xấu?"

Dịch Thần Hi cười giảo hoạt, nghịch ngợm chỉ tay vào chính mình: "Em em em, là em xấu."

Hạ Xuyên hừ cười nhìn cô: "Nói thật sao?" Nói xong, cũng không đợi Dịch Thần Hi trả lời, anh liền đổi đề tài: "Muốn ăn cái gì?"



Nghe vậy, tròng mắt Dịch Thần Hi xoay chuyển, mỉm cười hỏi: "Anh có bận gì không?"

"Không có." Hôm nay lớp Hạ Xuyên vừa trở về nghỉ ngơi, cũng không vội trở về trường học.

Dịch Thần Hi ừm một tiếng: "Vậy đi ăn lẩu đi, thời tiết lạnh như vậy rất thích hợp ăn lẩu." Nói xong, cô rất cẩn thận nhìn Hạ Xuyên: "Được không?"

"Ăn ở đâu?" Lời ít ý nhiều.

Dịch Thần Hi cố ý chọn một quán lẩu cách trường học rất xa, bởi vì muốn ở cùng Hạ Xuyên lâu một chút.

"Em muốn ăn ở đó sao?"

"Đúng vậy." Sắc mặt Dịch Thần Hi bình tĩnh trả lời: "Quán lẩu ấy có hương vị truyền thống, ăn cũng khá ngon, bây giờ qua đó chắc không cần phải xếp hàng đứng chờ."

Tầm mắt Hạ Xuyên như có như không nhìn cô, trong mắt mang theo ý cười: "Được, tới đó ăn thôi." Anh thu hồi tầm mắt, duỗi tay muốn đón xe, bị Dịch Thần Hi ngăn lại.

"Chúng ta ngồi tàu điện ngầm qua đó đi, đi taxi rất lãng phí." Mặt cô không đỏ tâm không nhảy mà nói lời này, hoàn toàn quên mất trước giờ bản thân không bao giờ ngồi tàu điện ngầm hay phương tiện công cộng nào.

Hạ Xuyên cười nhìn cô, cũng không chọc thủng chút ý đồ này của cô, cúi đầu sảng khoái đáp: "Vậy thì đi tàu điện ngầm vậy."



Thời điểm 5 giờ chiều, vừa đúng lúc là thời gian tan học của học sinh, cũng là giờ tan tầm. Trên tàu điện ngầm có rất nhiều người, Dịch Thần Hi có một thẻ tàu điện ngầm, nhưng đã lâu rồi không dùng, lần này cũng không mang theo, cho nên chỉ có thể xếp hàng mua vé.

Hạ Xuyên cũng không để ý, hai người bình thản chờ lấy vé tiến vào tàu điện ngầm.

Một trước một sau, bên trong tàu điện ngầm cũng có điều hòa, Dịch Thần Hi cũng không cảm thấy lạnh, chỉ có tay có chút lạnh.

Hai người đợi một chút, mới nhẹ nhàng vào tàu điện ngầm. Trong tàu rất đông người, ngay cả chỗ nắm tay cũng không còn, Dịch Thần Hi bị người bên cạnh vô tình đụng vào, chuẩn bị té ngã, Hạ Xuyên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy eo cô, sau đó vô cùng tự nhiên nắm lấy tay cô, kéo vào một góc.

Toàn bộ quá trình Dịch Thần Hi đều ngốc lăng nhìn bàn tay đang nắm lấy mình, lòng bàn tay Hạ Xuyên có vết chai, là do lúc huấn luyện để lại dấu vết. Ngón tay mạnh mẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt của cô, tựa như có một phản ứng hóa học xảy ra.

Cho đến khi dựa vào một góc, Hạ Xuyên buông tay cô ra, cúi đầu nhìn cô, đột nhiên cười nói: "Sao em lại dễ đỏ mặt như vậy?"

Dịch Thần Hi: "..." Cô trừng mắt nhìn Hạ Xuyên: "Là do em nóng thôi."

Hạ Xuyên nhìn áo lông mỏng manh của cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười: "Vậy sao?"

"Vốn dĩ chính là vậy!"

Hạ Xuyên cũng không so đo với cô, không để ý đứng trước mặt cô, khoảng cách không xa không gần, hai người đứng đối diện nhau. Dáng người Hạ Xuyên rất đẹp, lại cao như vậy, khóe miệng như có như không luôn mang theo nét cười, mặt mày đẹp trai, làm nữ sinh bên cạnh không khống chế được mà nhìn anh, nhỏ giọng nói thầm.

"Anh ấy đẹp trai quá đi!"

"Cảm giác là một người rất mạnh mẽ, sống lưng thật thẳng, có chút giống quân nhân."



----------------

Lời của editor:

Xin lỗi đã để mọi người chờ cả một tuần nhé, do trong tuần mình bận quá chỉ có thể edit trước, chứ không beta kịp.

Nên mình quyết định sẽ thay đổi lịch đăng truyện: Chủ nhật hàng tuần (tối thiểu 4 chương <3)

Mong mọi người sẽ thông cảm cho mình nha ( ˘ ³˘)♥