Anh hướng mắt nhìn cô, đôi mắt màu nâu sáng của anh thật đẹp, huyền ảo, anh nói câu đó làm cô không dám mở lời, cô chỉ mỉm cười, cố gắng giải thích.
"Em với Lâm Phúc chỉ là anh em..."
"Suỵt! Đừng giải thích, tôi tin em"
Ngón tay trỏ của anh đưa lên làn môi mềm mại của cô, ngăn chặn những lời giải thích từ cô, anh mỉm cười ôn nhu, lúc nào nụ cười đó cũng xuất hiện khi cô nhìn thấy anh. Đèn xanh bật lên, anh bắt đầu khởi động xe. Anh nhìn về phía trước, tập trung lái xe, vẫn không hề có ý định ngoái đầu nhìn cô. Cô tập trung quan sát anh, anh thật sự rất giống người hôm đó...
...
Bà Lục hướng mắt nhìn về cửa sổ, bầu trời đã dần dần tối đen tĩnh mịch, bà rất mong hai người có thể sớm ngày thoát khỏi nơi quái quỷ này. Tiếng bước chân ngày càng gần đến, một tên thuộc hạ lạnh lùng bước đến, đưa điện thoại cho bà.
"Đến giờ rồi, thực hiện nhiệm vụ đi!"
Giọng nói lạnh như băng của tên đó cất lên, hắn tập trung quan sát bà ngoài cửa, chỉ cần bà thực hiện nhiệm vụ mỗi ngày hắn sẽ để bà và Văn Khước yên ổn ở cùng nhau. Còn không... Không ai có thể nói trước được điều gì xảy ra nếu bà không làm theo lệnh! Bà gật đầu, cầm lấy điện thoại mở màn hình.
"A Chung, mày hãy đến giúp tao, tao không lấy được cái này!"
Tiếng nói của tên khác vang lên, hắn gật đầu trả lời, vội vàng quay sang bà và Văn Khước.
" Bà xong chưa?"
"Chưa... Tôi đang nhắn"
"Mau lên đấy! Tôi đi một xíu quay về ngay, bà không được phép giở trò!"
A Chung hung dữ lên tiếng, vội vã chạy đến giúp đồng bọn. Bà Lục thở phào nhẹ nhõm nhìn Văn Khước, ôm chằm lấy ông.
"Em đã nhắn xong, tại sao lại nói dối với hắn?"
Giọng Văn Khước khàn đặc vang lên, ông vuốt ve mái tóc của bà nuông chiều.
" Em sẽ nhắn tin cho Nghi Hạ, Cô ấy sẽ nghĩ cách giúp chúng ta!"
Nói xong, bà vội vàng bấm dòng tin gửi vào một số lạ, nhanh chóng xoá tin nhắn ấy, bước đến đặt điện thoại lên bàn. Văn Khước gật đầu, ông hoàn toàn có thể hiệu kế hoạch của vợ mình, nếu báo cảnh sát trực tiếp, nhất định sẽ nguy hiểm đến Lục Khê! Nghi Hạ là một người phụ nữ thông minh, bà tin nhất định sẽ có cách giúp bà, vì Nghi Hạ chính là người bà tin tưởng nhất!
A Chung sau khi giúp tên kia xong, liền nhanh chóng chạy đến lấy điện thoại, hắn ta lướt lướt kiểm tra một lượt, liếc xéo Bà Lục cùng Văn Khước, đóng cửa thật mạnh bước đi.
...
Hai ngày sau,
Suốt bao nhiêu ngày chuẩn bị, bao nhiêu ngày mong đợi, cũng đã đến ngày cưới của cặp đôi An Khôi và Tử Dung.
Tử Dung hiện đang diện cho mình bộ váy cưới cúp ngực đính đầy hạt cườm, chất liệu ren cao cấp làm tôn lên dáng vẻ trắng ngọc của Tử Dung, mái tóc xoăn màu nâu hạt dẻ của Tử Dung hôm nay được búi cao, để xoã vài cọng tóc xoăn trước mặt theo phong cách Hàn Quốc cực trông giống như một nàng công chúa bước ra từ cổ tích. Khuôn mặt hài hoà, kết hợp với tone hồng đất, Tử Dung lúc này không khác gì một đoá hoa Phù Dung đang khoe sắc trong ngày đặc biệt nhất trong cuộc đời. An Khôi trong bộ vest đen lịch lãm, mái tóc được chải chuốt kĩ càng, quần áo tươm tất khiến An Khôi càng tôn lên nét điển trai của mình.
"Em sao vậy?"
Thấy Phù Tử Dung trầm tư suy nghĩ, An Khôi bước đến tựa cằm vào vai của Tử Dung dịu dàng nói. Tử Dung thu lại vẻ trầm tư, chỉ mỉm cười dịu dàng đối
diện cùng người đàn ông trước mặt.
"Không sao, em chỉ đang hồi hợp!"
"Đừng lo, hôm nay em rất đẹp"
An Khôi mỉm cười tươi, cúi xuống hôn lên chóp mũi của Tử Dung, Tử Dung không hề né tranh, mọi chuyện đã được sắp đặt, Tử Dung chỉ biết mỉm cười đón nhận mà thôi!
"À Hem... Chưa gì đã nóng vội rồi hả chú rễ của hôn lễ"
Tiếng nói lảnh lót tinh nghịch vủa Sumi Quỳnh vang lên, hôm nay cô ta được giao cho chức vụ quan trọng là phù dâu, cô đang vận cho chính bản thân mình chiếc váy đuôi cá màu trắng tinh khiết, mái tóc dài được buộc kiểu, đính nơ rất dịu dàng, chẳng giống với vẻ tinh nghịch của Sumi ngày nào cả.
"Anh đã đưa người đón ba, anh ra đó xem sao"
An Khôi quyến luyến buông Tử Dung, bước đến gần Sumi Quỳnh khẽ nháy mắt.
"Cô dâu của anh, cho em mượn một tí đó!"
"Xờ..."
Sumi Quỳnh bĩu môi với An Khôi, ai bảo là cô dâu của An Khôi, là bạn thân của Quỳnh này mới đúng! Sumi mỉm cười tươi như hoa, chỉnh chu lại vương miện nhỏ xinh trên đầu của Tử Dung khẽ than thở.
" Biết cậu mời anh ấy làm phù rễ tớ sẽ không nhận lời làm phù dâu đâu"
Sumi khẽ trách mắng, tên giám đốc này quả thật như cái đuôi, đi đâu hắn cũng dính đến cô cả khiến cô muốn tránh cũng không được.
"Tớ thấy anh ta là người tốt mà! Nếu được tiến tới luôn đi, tớ đang tạo cơ hội cho cậu đó!"
Tử Dung mỉm cười, cù lét Sumi Quỳnh khiến cô cười phá lên.
" Quỳnh Quỳnh, hôm nay em thật đẹp!"
Tiếng nói quen thuộc đối với Sumi vang lên, Sumi Quỳnh ngại ửng đỏ cả mặt khi nhìn thấy hắn ta, Tử Dung khều khều tay Sumi, Sumi nhanh chóng trở lại bình tĩnh, không nhìn vào hắn chăm chú nữa, hôm nay hắn ta thật đẹp trai...
"Này, đã nói rồi! Tôi là Sumi Quỳnh không phải Quỳnh Quỳnh"