Lớn Nhanh Nhé! Tôi Cho Em Ba Năm

Chương 40: Anh ngủ ngon

Trời cũng đã tối mờ, Mẫn Huyên đứng dậy, khẽ mỉm cười nhìn chiếc móc khóa trên ngón tay, thầm mong đây sẽ là ước nguyện mĩ mãn mà ông trời ban tặng cho mình, An Khôi thấy vậy, nhíu mày nhìn Mẫn Huyên, cánh tay khẽ vươn lên kéo bàn tay nhỏ nhắn của Mẫn Huyên khiến Huyên giật mình. 

"Anh..."

" Anh không có ý gì, chỉ muốn đưa em về nhà thôi!"

"Trời cũng đã tối rồi, em về một mình cũng được, anh về nhà đi. "

An Khôi lại nhíu mày thêm lần nữa, trong lòng thầm nghĩ cô bé này thật khó hiểu. Chính vì trời đã tối mờ thế này, vì sợ cô bé nguy hiểm nên hắn mới nhiệt tình đưa cô về vậy mà... Mẫn Huyên không nói gì, tay cầm ly trà sữa bước lại gần thùng rác bỏ vào rồi khẽ bước đi chậm chạp. An Khôi hơi ngớ người một chút, chạy theo sau bóng dáng nhỏ bé ấy. 

"Này, chờ tôi với. "

Nhíu mày, lại là nhíu mày nhưng lần này là Mẫn Huyên chứ không phải An Khôi, Mẫn Huyên đã bảo tự về được mà, mình đâu còn nhỏ bé gì đâu sao lại như thế này?

" Tối rồi, để anh đưa em về. Nếu em gặp nguy hiểm anh sẽ không biết làm thế nào!"

Trái tim Mẫn Huyên khẽ nhộn nhịp, lại đánh rơi một nhịp, nụ cười và giọng nói ấm này khiến Mẫn Huyên không thể nào ấm lòng hơn nữa, Mẫn Huyên chỉ gật nhẹ rồi bước đi tiếp. Trên đường đi, bầu trời tĩnh lặng, đường phố vắng dần, Mẫn Huyên và An Khôi lặng lẽ đi, An Khôi đi theo bước chân nhỏ bé của Mẫn Huyên, cứ lặng lẽ đi, chỉ biết lặng lẽ lặng lẽ mà thôi... 

Trong lòng An Khôi chợt nhói đau, giá như cô ấy có thể như Mẫn Huyên thì tốt biết mấy? Là cô gái nhỏ để hắn che chở, được yêu thương thật khó lắm sao? 

Đường về càng gần, An Khôi mang theo bầu suy nghĩ của mình, Mẫn Huyên cũng vậy đôi mắt không ngừng chăm chú vào cái móc khóa hình trái tim trên tay, không khỏi suy nghĩ, không khỏi ước mong. 

"Cảm ơn anh, đến nhà em rồi!"

"Ừm."

" À, Huyên này, con gái luôn khó hiểu vậy sao?"

"Hửm..."

"Không có gì, em ngủ ngon anh về đây."

An Khôi bất giác nhận ra, đây là Mẫn Huyên, cô ấy chỉ là một đứa trẻ làm sao có thể hiểu tâm tư của mình... Thật điên rồ. An Khôi quay lưng bước đi, Mẫn Huyên vẫn đứng ngoài hàng rào, dõi theo bóng lưng đang khuất dần.

"An Khôi, anh ngủ ngon"

...

Trong căn phòng tĩnh mịch, bóng tối luôn tràn ngập vào căn phòng lạnh lẽo đó, hắn ngồi gần bệ cửa sổ, ngước nhìn xa xăm, trời hôm nay thật đẹp, những ánh sao lung linh nhỏ bé chiếu xuống. Nhưng vẫn không thể lắp đầy trái tim cô đơn của hắn. Mùi nước hoa phụ nữ bỗng nhiên loang vài phòng của hắn, khẽ khịt mũi hắn cảm nhận được thân thể mềm mại đang tựa vào người hắn.

"Tử Dung? Lại là em?"

" Phong... Em thật sự rất nhớ anh."

Hắn không trả lời, ánh mắt nghiêm nghị đang hướng về phía cửa sổ. Một chút quan tâm đến Tử Dung cũng không. Tử Dung rốt cuộc có gì không tốt? Gia thế rất tốt, ngoại hình cũng ổn định, lại có một trái tim mãi thuộc về hắn, nhưng rất tiếc hắn không hề cảm nhận và đáp trả. 

Tử Dung thấy hắn không trả lời, tim Dung lại đập mạnh hơn khi đối diện với người đàn ông này, Tử Dung rút ra một chiếc khăn, khẽ lau đi những giọt mồ hôi của hắn, bàn tay mềm mại rãi dần trên khuôn mặt mệt mỏi ấy. 

"Tử Dung "

"Dạ?"

Đôi mắt tròn xoe của Tử Dung nhìn hắn trong bóng đêm, bất giác Dung đưa tay lên ngực, nhịp tim của Tử Dung khá bất ổn. 

"Cảm ơn em. Từ nay, đừng vì tôi mà tốn công sức nữa."

Giọt nước mắt không biết từ lúc nào mà rơi, Tử Dung mím môi, lặng lẽ bước ra khỏi cửa. Hắn vẫn không quan tâm, thâm chí không muốn. Vì hắn vốn dĩ, đã quen rồi...

Tử Dung lập tức về nhà với tâm trạng không ổn định, lần nào đến nhà hắn cũng phải nghe những lời đầy tàn nhẫn đó. Một lần nhìn Tử Dung, hắn vẫn tiết kiệm vậy sao? Nước mắt một lúc càng rơi nhiều hơn trên đôi gò má nhỏ ấy...

"Tử Dung, con lại đi đâu mới về vậy?"

"Ba...con chỉ mới...vừa qua nhà Quỳnh mà thôi."

"Nói dối! Con gái ơi con gái, tại sao con không đồng ý với người ta lời tỏ tình kia? Lại vì thằng đó mà si tình. Ba cũng muốn nó làm con rễ nhưng quả thật không thể rồi con à."

Giọng nói bất lực của một người đàn ông trung niên. Nhìn con gái đau khổ, hẳn là ông cũng rất đau lòng, con gái là do một tay ông nuôi nấng, vợ ông đã đoản mệnh từ hồi trẻ, bỏ ông cùng đứa con gái, Tử Dung sướt mẻ chỗ nào chắc ông thật sự không thể chịu nổi.

Tử Dung không trả lời, vội vã chạy lên lầu đóng sầm cửa lại, trong lòng như có hàng ngàn cây kim đân thẳng vào trái tim...

...

Lục Khê đã chìm vào giấc ngủ sớm từ lúc anh cúp máy, đôi môi khẽ mấp máy mơ về một giấc mơ đẹp, trong mơ cô mơ thấy cô và một cậu con trai nào đó đang chơi rất vui vẻ...

"Anh... Anh...anh ơi!!!"

Cô hét lên trong vô thức, tỉnh dậy, trên vầng trán đẫm mồ hôi, cô vội xua tan giấc mơ đó, nó thật là ác mộng đối với cô, bất giác đưa tay vớ điện thoại bấm dãy số quen thuộc rồi lại xóa đi.

Giờ này đã khuya, ai lại bắt máy vì mình cơ chứ?

Gió thoảng lùa qua ô cửa sổ, cái rèm phảng phất bay trong gió, làm trán cô mát lạnh, cô đứng dậy uống một ly nước, ngồi xuống bàn nhìn ngắm cây xương rồng bên cạnh, loài xương rồng tượng trưng cho sự mạnh mẽ, tượng trưng cho tình yêu vững chắc, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, rồi lại lắc đầu chìm vào giấc ngủ... Chậu xương rồng này thật quen thuộc.