Đôi khi... Cố lên nào, chính xác là bao nhiêu lần, Bert nhỉ? Cậu có thể nhớ lại bốn, năm, nhiều hơn những dịp như thế không? Hay là không có trái tim người nào chịu đựng nổi hai hoặc ba lần? Đôi khi (tôi không có gì nói để trả lời câu hỏi của ông đâu), trong lúc Lolita đang cẩu thả làm bài tập ở nhà, mút bút chì, uể oải tựa người nghiêng qua một bên trên ghế bành với đôi chân gác lên trên tay ghế, tôi tung hê mọi câu thúc mô phạm, gạt phăng mọi bất hòa của chúng tôi, quên hết mọi kiêu hãnh đàn ông của tôi — và theo đúng nghĩa đen lết trên đầu gối đến ghế em, Lolita của anh! Em nhìn anh — nhìn anh bằng ánh mắt dấu hỏi xù lông xám: "Ôi không, đừng nữa mà" (hoài nghi, tức giận); bởi lẽ em chẳng bao giờ chịu tin rằng anh có thể, không cần bất cứ chủ định rõ rệt nào, nài xin được vùi mặt anh vào trong chiếc váy kẻ ô của em bất cứ lúc nào, em yêu của anh! Ôi đôi tay trần mảnh mai ấy — anh đã ao ước được ôm lấy chúng xiết bao, tất cả tứ chi đáng yêu trong ngần của em, một con ngựa non cuộn mình, và giữ đầu em giữa hai bàn tay đáng khinh của anh, miết làn da hai bên thái dương em về phía sau, hôn lên đôi mắt Trung Hoa của em, và — "Xiin anh, hãy để cho tôi yên," em nói, "vì Chúa, hãy để cho tôi yên." Còn anh đứng dậy từ trên sàn trong lúc em nhìn, mặt em cố tình rúm ró bắt chước tic nerveux[1] của anh. Nhưng đừng bận tâm, tôi chỉ là một con thú mà thôi, đừng bận tâm, nào ta hãy tiếp tục với câu chuyện khốn khổ của tôi.