Lời Yêu Thương Ngọt Ngào

Chương 5: Lời thứ năm

Edit: Doãn Tử Du

Beta: Doãn Mộc

Lần gặp mặt này, giống như đã được khéo léo an bài sẵn.

Rất giống như câu nói kia "có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở. Vô tình cắm liễu, liễu lại xanh”. Trước kia tốn hết biết bao tâm tư muốn gặp người nọ, bỏ ra một cái giá rất lớn cũng không gặp được. Hiện tại không muốn gặp, anh lại giống như tùy thời tùy chỗ xuất hiện, mà Miểu Miểu... Một chút cũng chưa có chuẩn bị.

Cô xúc động muốn xoay người rời đi, nhưng chân giống như bị đóng đinh tại chỗ, toàn thân không thể động đậy, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào anh.

Hoắc Tư Diễn cười nói cái gì đó với giáo sư Hứa, chỉ thấy giáo sư Hứa cười thật to mà vỗ vỗ bờ vai của anh. Nói lại mấy câu, liền đi về bậc thang bên trái. 

Một đám sinh viên ở phía sau nhìn nhau, trao đổi ánh mắt...giáo sư Hứa khoa máy tính từ trước đến giờ đều nổi danh nghiêm cẩn* nghiêm túc, bình thường lên lớp mặt đều căng như đánh đổ lọ nước tiểu. Khi nào thấy thầy cười đến nỗi mặt nở hoa như thế.

*Nghiêm túc, cẩn thận.

Thật sự là một việc rất kỳ lạ...

Mọi người vừa cười nói, giải tán ngay lập tức.

Sau đó, Miểu Miểu thấy Hoắc Tư Diễn đang chậm rãi đi về phía cô, nhất thời tay chân luống cuống. Khi anh cách cô khoảng mười bước chân, cô nhanh tay lấy đồng hồ xuống ném vào trong túi. Động tác quá nhanh, trên tay liền đỏ lên một mảng, do da cô trắng nõn nên nhìn thấy rất rõ ràng.

"Học trưởng Hoắc, trùng hợp thật, tại sao anh lại ở đây?" Không có gì lớn, mỉm cười là được rồi.

Hoắc Tư Diễn chậm rãi đến trước mặt cô: "Anh tìm giáo sư Hứa có chút việc." 

Anh đứng ngược sáng nên Miểu Miểu không nhìn thấy rõ mặt của anh. Cô nhẹ nhàng "A" lên một tiếng, mắt liếc sang nơi khác. Dưới mặt đất in lên hai bóng dáng đứng song song.

Lúc Hoắc Tư Diễn đi tới đã thấy cô chắp tay sau lưng, không biết giấu thứ gì. Ánh mắt thờ ơ mà nhìn cổ tay trái của cô, chỗ đó bị đỏ một mảng, không thấy đồng hồ đâu nữa. Có lẽ lúc trước ánh mắt của anh còn có một chút ánh sáng, hôm nay lại trầm xuống, không chút gợn sóng.

Gió thổi khiến cây cối bên đường phát ra tiếng rì rào, im lặng mà xen giữa hai người.

Đột nhiên bầu không khí lại xấu hổ như thế?

Miểu Miểu lập tức tỉnh lại, đâu phải là kẻ thù gặp nhau là đỏ mắt. Nếu không là người yêu được, thì làm bạn bè cũng được mà...

Cô vắt hết ốc muốn tìm chủ đề, đột nhiên mắt sáng lên: "Đúng rồi, quyển sách kia em để ở ký túc xá. Anh có thể đợi em về lấy được không?"

Nơi này chỉ cách ký túc xá có mấy phút, chạy về lấy một chút cũng không mất bao lâu. Chẳng qua là để anh một mình ở nơi này đợi cô...Miểu Miểu đề nghị: "Nếu không, anh đi thăm trường học một chút được không?"

"Không cần." Hoắc Tư Diễn liếc nhìn cô một cái, khóe môi cong lên một độ cong như có như không:"Anh đi với em."

Như vậy cũng được.

Đi tới đi lui, Miểu Miểu phát hiện một việc, Hoắc Tư Diễn giống như rất quen thuộc đường đi của trường học, loại cảm giác này càng ngày càng rõ khi hai người đến trước cửa ký túc xá, anh như có điều gì không rõ mà lên tiếng hỏi: "Cây Ngọc Lan trăm năm không còn ở đây nữa sao?"

"Ừ, năm trước bão lớn bị thổi bay đi rồi."

Miểu Miểu nói xong, bước chân dừng lại: "Anh làm sao biết rõ..."

Chưa nói hết lời, cô lập tức che miệng lại, mắt nháy hai cái. Làm sao cô lại quên Hoắc Tư Diễn học khoa chính quy ở đại học A chứ?

Đại khái Hoắc Tư Diễn biết cô muốn hỏi cái gì. Anh nhìn thấy hai mắt cô sáng lên, giống như ão não, anh cười khẽ một cái: "Anh từng học ở đại học A hai năm."

"Em biết rồi."

"Ừ?" Hoắc Tư Diễn có chút ngoài ý muốn.

Miểu Miểu cười giải thích: "Em từng nghe bạn học nói, anh là thủ khoa của trường. Nhưng em cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, anh thành tích rất tốt, đậu đại học A cũng là chuyện đương nhiên."

Cứu mạng! Đáy lòng cô kêu gào, cô tại sao lại nói những điều đó chứ?

Hoắc Tư Diễn cũng không phản ứng quá lớn, chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng, giống như có chút không yên lòng.

Anh còn tưởng rằng cô sẽ không quan tâm bất cứ chuyện gì liên quan đến anh.

Miểu Miểu thừa cơ hội kết thúc chủ đề: "Đến nơi rồi, để em lên lầu lấy sách."

"Được."

Miểu Miểu một hơi chạy lên tầng năm, không biết bao lâu, cầm sách chạy xuống. Lúc cô trở lại chỗ Hoắc Tư Diễn đứng, hơi thở đã rối loạn, trên mặt cũng đỏ ửng: "Của anh."

Hoắc Tư Diễn cầm sách: "Cảm ơn."

"Không cần cảm ơn."

Miểu Miểu thấy anh nâng tay trái xem đồng hồ, cô chuẩn bị tâm lý kết thúc cuộc gặp mặt này. Không ngờ lại nghe anh nói: "Giờ còn sớm, chúng ta đi ăn tối đi?"

Cô hào phóng đáp ứng: "Được. Đi chỗ nào?"

Hoắc Tư Diễn một lần nữa thể hiện phong độ: "Em chọn đi."

Gần trường học có nhiều chỗ bán cơm, nhưng đa số điều là tiệm cơm nhỏ không thể so sánh với quán ăn cao cấp và nhà hàng. Miểu Miểu thường xuyên bị Tiểu Kiều lôi đến đây ăn tối, ăn hết phố mỹ thực không dám nói, ăn hết bảy tám phần thì chắc chắn có, nhưng bây giờ cô nào dám đưa Hoắc Tư Diễn đi ăn bún cay thập cẩm đây?

Nghĩ lại, nếu cô đưa anh đến những nơi như thế là xem thường anh.

Miểu Miểu nhớ khẩu vị của Hoắc Tư Diễn khá thanh đạm, không có thể ăn cay, cho nên cố ý tránh nhà hàng Hồ Nam và quán cay Tứ Xuyên: "Chúng ta đi ăn món Quảng Đông được không?"

"Có thể."

Bây giờ là giờ cao điểm, hai người mất gần bốn mươi phút mới đến nhà hàng Quảng Đông ở trung tâm thành phố. Miểu Miểu thường xuyên cùng bố mẹ đi ăn ở chỗ này nên phục vụ nhà hàng cũng biết cô, Hoắc Tư Diễn cũng bị nhiều ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Miểu Miểu cùng người phục vụ nói chuyện vài câu, quay đầu nói với Hoắc Tư Diễn: "Chúng ta đến phòng ăn đi."

Phòng được bố trí rất lịch sự, tao nhã, cũng không được coi là nhỏ, nhất là lúc chỉ có hai người, không gian còn trống rất nhiều.

Thức ăn được đưa lên rất nhanh, súp trà hai cây nấm, một bàn dưa trộn rau xanh, tỏi cho bé ăn, gà cắt trắng, tôm cuộn trứng nướng chim bồ câu theo thứ tự được đặt lên bàn, đầy đủ tất cả hương vị.

"Mời chậm dùng." Nhân viên phục vụ đặt hết món ăn trên bàn, lại thay đổi một bình trà mới ngâm rồi đóng cửa lui ra ngoài.

Miểu Miểu cầm thìa bắt đầu ăn canh, từng ngụm từng ngụm uống. Thấm thoát liền thấy đáy, cô đành phải đem súp để qua một bên: "Súp này hương vị không tệ."

"Là rất không tệ." Hoắc Tư Diễn nói, "Rất nhiều năm chưa được uống."

"Mấy năm này..." không biết do bị anh nói mà xúc động hay tiếng lòng mình, Miểu Miểu nhẹ giọng hỏi: "Anh chưa từng quay trở lại sao?"

"Có trở lại một lần, vào sáu năm trước."

Lần đó trở về để đưa tro cốt của mẹ anh về quê hương.

Tay Miểu Miểu run lên, cái thìa rơi xuống mặt bàn. Cô lập tức cầm lên, tay dùng sức cầm chặt thìa.

Thì ra, sáu năm trước lúc cô học năm hai, anh thật sự trở về...

Hoắc Tư Diễn thấy sắc mặt cô khác thường: "Làm sao vậy?"

Miểu Miểu lắc đầu, nén lại nước mắt: "Không có gì."

Chóp mũi cô đau xót, lại cười nói: "Thì ra nước Mỹ tốt như thế, nếu có cơ hội tương lại em cũng muốn đến một lần."

Hoắc Tư Diễn từ chối cho ý kiến, bàn tay cầm chặt chén trà. Lòng bàn tay của anh rất lạnh, không bao lâu nước trà đã không còn độ ấm.

Không khí của bữa cơm vẫn tính là rất tốt. Miểu Miểu có thói quen ăn cơm tối bảy phần đã no, là người trước tiên bỏ đũa xuống, Hoắc Tư Diễn cũng ăn không nhiều. Bữa ăn kết thúc, hai người nói chuyện với nhau cũng nhiều hơn. Hoắc Tư Diễn hỏi cô đã viết luận án xong chưa.

"Chưa." Nói đến luận án Miểu Miểu thở dài, "Khó viết quá." Cô không thể nào ghi thao thao bất tuyệt được không?

"Viết về vấn đề gì?"

"Lợi ích của kỹ thuật máy vi tính trong y học."

Trước đó Hoắc Tư Diễn cũng đại khái đoán được: "Có thể cho anh xem chút được không?"

Đương nhiên...có thể.

Chẳng qua là, đột nhiên cảm thấy lời nói này có chút quen thuộc?

"Lần này kiểm tra hàng tháng môn vật lý bao nhiêu điểm."

"...56."

"Lấy bài thi ra để anh xem một chút."

"Không được!"

Thành tích của cô tuy không được tốt nhưng cô rất sĩ diện đó. Huống chi là ở trước mặt anh.

Sự thật là, cho dù miệng cô nói không được nhưng dưới ánh mắt nhìn chăm chú của anh, cô vẫn ngoan ngoãn lấy một sấp bài thi đầy vết nhăn trong túi ra. Đương nhiên vẫn không quên uy hiếp anh: "Không cho phép anh cười!"

Anh đương nhiên không cười, anh chưa từng giễu cợt cô vì cô học không giỏi, ngược lại vô cùng kiên nhẫn giúp cô giải đề.

Hoài niệm khi đó quá đi...

Sau một chút thầt thần, Miểu Miểu lấy máy tính ra, mở trang web luận văn. Hoắc Tư Diễn kéo ghế ngồi bên cạnh cô, chăm chú nhìn.

Học bá ở bên cạnh, khí thế bức người.

Miểu Miểu thẳng lưng, tâm tình so với lúc giáo sư kiểm tra còn khẩn trương hơn. Có lẽ mình viết chắc sẽ không quá kém đâu? Dù gì cô cũng trở thành nguyên cứu sinh rồi, nếu còn bị anh bắt lỗi sai như hồi cấp ba thì cái mặt này đem đi đâu bây giờ?

Hoắc Tư Diễn nhìn chầm chầm vào máy tính nửa giờ, ngón tay thon dài liên tục di chuyển con chuột, trang web luận văn liên tục thay đổi. Về tới trang mục lục, anh dùng mũi tên con chuột chỉ vào một hàng chữ: "Số liệu liên quan đến chắt lọc bệnh viện còn chưa đủ hoàn thiện, cũng không có sức thuyết phục."

Miểu Miểu nhìn qua, túng quẫn nói: "Em trực tiếp tìm số liệu trên mạng."

Hoắc Tư Diễn đề nghị: "Em có thể đi tìm một bệnh viện với tư cách người điều tra hàng mẫu."

Miểu Miểu lúc trước cũng tính toán như thế, nhưng bởi vì vội vàng làm hạng mục nên không có nhiều thời gian rảnh. Trong lòng của cô cũng rõ ràng, chính mình đối với kiến thức về nguyên cứu không có để tâm, cô chẳng qua cho nó là nhiệm vụ đầu tiên cần phải hoàn thành thôi.

Hoắc Tư Diễn dựa vào luận văn đại cương của cô chỉnh sửa một số thứ: "Bệnh viện Nhân Sông là một lựa chọn tốt, hơn nữa anh họ em làm việc ở đó, chương trình bên trên sẽ đơn giản hơn nhiều."

Miểu Miểu ngây dại, cô không nghĩ tới anh lại xem xét toàn diện đến thế, đồng thời lại cảm thấy xấu hổ không thôi.

Hoắc Tư Diễn lại tìm ra mấy lỗi sai cần phải chỉnh sửa, Miểu Miểu khiêm tốn nghe giảng dạy, sửa lỗi từng cái.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, hai người đến tám giờ mới ra khỏi phòng.

Hoắc Tư Diễn đi tính tiền, Miểu Miểu không muốn đi cùng anh nên đừng một bên đứng chờ. Nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, đèn rực rỡ khắp nơi, dòng xe cộ qua lại tấp nập.

Cửa sổ phản chiếu lấy cầu thang cùng bóng cây ngoài cửa sổ.

Có một ông cụ chống gậy xuống lầu, lúc cách mặt đất còn sáu bảy bậc thang, ông bỗng nhiên giẫm vào khoảng không, lập tức lăn xuống bậc thang. Miểu Miểu kinh hô một tiếng, lập tức quay đầu nhìn, người con trai bên cạnh đã nhanh chóng chạy tới, cô cũng gấp gáp đuổi theo.

Hoắc Tư Diễn để cho cơ thể ông cụ nằm ngang, cởi bỏ nút áo bắt đầu kiểm tra, sau đó bắt đầu làm biện pháp cấp cứu cơ bản 

Mấy người xung quanh lập tức vây xem, mọi người nghị luận huyên náo rất lớn. Rất nhanh con trai của ông cụ cũng từ trên lầu đi xuống, mặt mũi tràn đầy lo lắng đẩy đám người ra: "Cha"

Người đàn ông trung niên thấy ba mình lúc trước còn rất tốt, bây giờ lại nằm bất tỉnh trên mặt đất, tâm trạng đột nhiên căng lên. Hắn đỏ mắt lấy điện thoại gọi cho cấp cứu, có người nhắc nhở hắn có người đã gọi rồi, hắn vẫn mắc điếc tai ngơ.

Hắn không ôm hy vọng gì đối với người con trai trẻ tuổi đang quỳ trên mặt đất giúp cha mình, thậm chí còn hoài nghi lên tiếng chất vấn đối phương có làm sai thao tác hay không.

Hoắc Tư Diễn tiếp tục động tác trên tay, không ngẩng đầu mà trầm giọng nói:" Tôi là bác sĩ."

Nói xong bốn chữ này, anh giống như không quan tâm mọi thứ xung quanh, hai tay đặt trước ngực ông cụ.

Người xung quanh cũng tự giác không lên tiếng, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người Hoắc Tư Diễn. Miểu Miểu nhìn vẻ mặt anh trầm tĩnh như khắc, phần khí chất bình tĩnh làm cho nội tâm cô tràn đầy an tâm.

Anh nhất định làm được.

Thời gian phảng phất như trôi qua rất dài, nhưng thật ra chỉ có mười phút. Khuôn mặt Hoắc Tư Diễn căng thẳng, sắc mặt lạnh thấu xương, trên mặt đổ đầy mồ hôi, lưng áo sơmi cũng ướt một mảng lớn.

Lúc này có người cao giọng hô lên: "Xe cấp cứu đến."

Cùng lúc đó, anh cảm thấy lồng ngực ông lão bắt đầu đập trở lại...

Xe cứu thương đưa ông cụ đi, Hoắc Tư Diễn và Miểu Miểu lấy giấy bút ghi tình trạng cùng biện pháp cấp cứu cho ông cụ. Thuận tiện kêu bác sĩ tiến hành thêm bước khám và chữa bệnh, anh đem tờ giấy đưa cho con trai của ông, sau đó đi vào toilet.

Anh đứng trước gương, mở vòi nước, rửa mặt, rửa tay bằng xà bông một lần.

Sợ Miểu Miểu đợi lâu, anh hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đi ra ngoài.

"Học trưởng Hoắc." Miểu Miểu cười, lúm đồng tiền như hoa, "Anh vừa rồi rất lợi hại nha." Cô không chút keo kiệt mà ca ngợi: "Vừa nhìn là biết kỹ thuật của một bác sĩ giỏi."

Trong lòng Hoắc Tư Diễn hiện lên vài phần chua chát. Anh nhẹ cong khóe miệng, có chút ý tự giễu: "Vậy sao?"

Thế nhưng bây giờ anh đã không còn tư cách trở thành một bác sĩ.