Thúy Nương hỏi vậy không chờ Vô Danh khách trả lời trở gót đi luôn. Mụ vừa đi vừa nói vọng lại: - Kẻ nào đuổi theo ta thì liệu đấy! Ta sẽ bóp vỡ đầu Phan Tịnh ngay tức khắc.
Hai thiếu nữ che mặt cùng Vô Danh khách trừng trừng nhìn Thúy Nương. Mấy trăm người trong toàn trường thủy chung không ai dám gia nhập vòng chiến vì những lão già bố trí khắp nơi. Bọn lão già lại toàn là tay võ công cao cường, nên ai cũng sợ chỉ xếnh một chút là mất mạng.
Phan Tịnh bị Thúy Nương bắt đem về chỗ Thánh mẫu bằng tượng gỗ.
Thiếu nữ che mặt cất tiếng bi ai hỏi: -Băng thư ơi! Bây giờ biết làm sao?
Thiếu nữ che mặt kia đột nhiên quát lên: -Nô muội! Cứ theo ta mà làm?
Tha Hương Vô Danh khách nhìn hai thiếu nữ che mặt bằng đôi mắt tò mò. Lão thấy "Băng thư" vừa dứt lời, người đã nhảy vèo tới bọn lão già thuộc hạ chúa phái Cờ máu. Mỗi lần nàng vung chưởng đánh ra lại thấy máu vọt lên và tiếng rú thê thảm nghe chói tai cực kỳ rùng rợn.
Ngọc Nô thét lên: -Băng thư! Nô muội đã đến đây!
Nàng lướt người nhảy ra xa mấy trượng, vung chưởng ra đánh tới tấp.
Bọn lão già này võ công không phải tầm thường mà không một ai chịu nổi ba chiêu của hai thiếu nữ che mặt và đều bị chết thảm.
Tha Hương Vô Danh khách thấy thủ pháp hai cô cùng một lối thì nghĩ thầm: - Té ra họ là đệ tử Vô Tình môn.
Hai thiếu nữ che mặt này chính là Ngọc Nô và Truyền Băng, đệ tử của Vô Tình phu nhân. Chỉ trong khoảnh khắc hai nàng đã giết mười mấy lão già.
Giữa lúc ấy ba lão già áo tía xẹt tới quát hỏi: -Hai đứa mi là ai?
- Đánh đi! Truyền Băng vọt lại như tên bắn đến trước ba lão già vung chưởng đánh ra.
Một lão áo tía phóng chưởng ra nghênh địch.
Sầm một tiếng! Lão áo tía loạng choạng người đi thét lên: -Giỏi thật!
Ngọc Nô cũng xẹt tới ra tay đánh lão áo tía khác. Lão này vung hai chưởng ra nghinh địch. Chưởng lực chạm nhau phát ra tiếng nổ rùng rợn. Công lực hai bên tỏ ra tương đương.
Truyền Băng cười lạt một tiếng. Nàng xoay mình đi đột nhiên xuất hiện vô số bóng người giống hệt Truyền Băng.
Ngọc Nô cũng thi triển thân tháp như vậy. Chóng mắt đã không thấy hai nàng đâu mà chỉ thấy bóng người trùng trùng điệp điệp không biết châu thân hai nàng ở chỗ nào.
Ba lão áo tía chân tay cuống quít. Tuy Huyết diệm chưởng ba lão đã đến mực cao tuyệt mà không phát huy ra được vì chẳng biết đâu là Ngọc Nô đâu là Truyền Băng cả.
Sầm sầm ba tiếng vang lên.
Bóng người dừng lại, Truyền Băng và Ngọc Nô đứng bình tỉnh ngay đương trường.
Ba lão áo tía vừa rú lên thân chúng đã bay tung đi.
Tha Hương Vô Danh khách biết làm thế này tuy chẳng bổ ích gì cho việc giải cứu Phan Tịnh liền hỏi: -Phải chăng hai cô là môn hạ Vô Tình phu nhân? Theo ý lão phu thì các cô hãy rời khỏi nơi này rồi sẽ tính.
Ngọc Nô xúc động lớn tiếng hỏi: - Nhưng còn tính mệnh Tịnh ca ca...
Nàng chưa dứt lời thì Truyền Băng đã nói tiếp –Tiền bối nói phải đó! Nô muội hãy dời khỏi nơi đây đi, hãy từ từ tìm cách cứu Phan Tịnh sau, bây giờ nóng nảy chỉ thêm hại cho chàng.
Ngọc Nô hỏi: - Nếu bọn chúng xử tử y thì sao?
-Không có lý như thế được? Nô muội nóng nảy cũng vô ích.
Tha Hương Vô Danh khách nói: -Phải đó! Nóng nảy thực chẳng ích gì. Hãy rời khỏi nơi đây rồi sẽ tính kế.
Tha Hương Vô Danh khách chưa dứt lời thì một mụ nạ giòng không biết hiện đến bên mình từ lúc nào. Mụ này toàn thân áo xiêm màu biếc, châu ngọc khắp mình. Mụ cười hỏi: -Bỏ đi ư? Sao lại vội thế, hãy vào nhà uống chén rượu đã được không?
Tha Hương Vô Danh khách giật mình lảng tránh sang bên rồi hỏi: -Ngươi là ai?
-Tiểu hầu nhi! Ngươi sợ gì?
Tha Hương Vô Danh khách lại càng kinh hãi hơn. Lão không hiểu sào mụ này lại biết đến cái tên tục của mình.
Đối với Vô Danh khách, ai nói tên tục mình là một điều tối kỵ. Lão quăng Hồ Anh uống đất đánh bịch một tiếng rồi toan nhảy xổ lại đánh mụ nạ giòng.
Truyền Băng lạng người ra đứng chắn trước lão nói: - Tiền bối đã bị thương không nên đánh nhau nữa để chúng tôi đối phó với mụ ta.
-Mụ dám kêu ta bằng Tiểu hầu nhi. Ta phải lột da mụ mới được.
Mụ nạ giòng chỉ cười mát không nói gì. Mụ quay lại ngắm nghía Truyền Băng một hồi rồi gật đầu nói: -Hay lắm! Bà ấy kén được một tên truyền nhân rất hay!
Mụ khẽ vẫy tay một cái Truyền Băng chưa kịp cảm giác chi hết thì tấm sa che mặt đã bị lột tung ra. Mụ lại cười nói: - úi chà! Thật là hay quá.
Mụ lại vung tay trái một cái. Tấm sa che mặt Ngọc Nô cũng lại lật tung. Đáng ghê hơn nữa là hai tấm sa che mặt đã nằm gọn trong tay mụ. Mụ cười hích hích nói: -Cô này cũng hay lắm.
Vẻ mặt mụ khiến cho Ngọc nô cùng Truyền Băng xịu mặt xuống hỏi: - Mụ là ai?
Mụ kia chỉ cười mà không đáp rồi hỏi lảng sang chuyện khác: -Sư phụ các ngươi mạnh giỏi chứ?
-Ta bất tất phải nói cho mụ hay. Mụ là ai hãy nói trước đi đã.
- Các ngươi thử đoán xem.
Tha Hương Vô Danh khách đến bên hai thiếu nữ khẽ nói: - Các cô phải cẩn thận! Mụ là chúa phái Lá cờ máu đó.
Mụ nạ giòng nhíu cặp lông mày đổi giọng lạnh như băng nói: -Tiểu hầu nhi! Đừng lắm miệng nữa!
Mụ vươn tay ra. Một chấm ánh sáng lờ mờ bắn tới Vô Danh khách.
Truyền Băng nhanh mắt vung tay đánh chưởng ra. Tuy chưởng phong không gạt hẳn được điểm ám quang này nhưng cũng làm cho hắn chếch đi một chút. Thế mà Vô Danh khách đã rú lên một tiếng vì một cánh tay lão bị thương máu chảy đầm đìa.
Mụ nạ giòng lạnh lùng nói: - Hừ! Đáng lẽ ngươi chết rồi. Phúc mạng ngươi còn to lắm đó.
Truyền Băng cùng Ngọc Nô bặt vía kinh hồn biết mình đã gặp phải đại địch. Cả hai đồng thanh cất tiếng hỏi: -Chính mụ là chúa phái Cờ máu phải không?
Mụ quay lại nhìn hai cô vẻ mặt tươi cười đáp: -Phải rồi!
Truyền Băng ngẫm nghĩ một chút roi cười lạt hỏi: - Hay lắm chuyến này ta đến đây không đến nổi vô ích. Mụ muốn tự phong mình làm Thánh mẫu mà sao lại đẩy tượng gỗ ra?
-Cái đó để thay cho thân giá của ta.
Chúa phái Cờ máu tiến về phía trước một bước cười hỏi: - Phải chăng các ngươi vâng lệnh sư phụ đến đây?
Truyền Băng hững hờ đáp: - Ta đại diện cho sư phụ ta.
Chúa phái Cờ máu nghe nói vậy thì vẻ mặt thâm trầm, mụ gật đầu luôn mấy cái nói: -Hay lắm! Ta muốn gặp sư phụ ngươi để thanh toán món nợ ở Tình Thiên Bảo năm xưa. Ngươi đã đại diện cho sự phụ thì ngươi hãy tiếp ta một chưởng cũng được.
Truyền Băng tức giận nói: - Mụ muốn động thủ ư?
-Nhưng ngươi là kẻ hậu bối ta không thể ăn hiếp trẻ con, vậy cho cả hai ngươi đồng hiệp lực lại chống đỡ.
Tha Hương Vô Danh khách nhìn nàng, ra hiệu cho nàng nhập cuộc đi để hợp lực với Truyền Băng chống lại phát chưởng của chúa phái Lá cờ máu.
Ngọc Nô liền lướt mình đến đứng bên Truyền Băng nói: -Được rồi! Ta cùng Băng thư liên hợp tiếp chưởng lực của mụ.
Truyền Băng nguýt Ngọc Nô nói: - Nô muội! Ngươi đừng làm mất thanh danh của sư phụ.
Ngọc Nô cười đáp: - Băng thư! Cái đó chẳng có quan hệ gì vì chính mụ tự nguyện như vậy cơ mà.
Chúa phái Cờ máu cười nói: -Phải rồi! Chính ta tự nguyện như vậy. Có thế thì mới khỏi mang tiếng là cậy lớn hiếp nhỏ, bọn ngươi yên tâm động thủ đi. Các ngươi chuẩn bị xong chưa? Ta sắp ra tay đây!
Giữa lúc ấy thình lình một góc Tiếp Thiên Bình nhốn nháo cả lên và những tiếng rú thê thảm vọng lại.
Chúa phái Cờ máu biến sắc ra lệnh cho hai lão già: - Các ngươi lại đó xem có chuyện chi vậy?
Hai lão già vâng lệnh chạy vọt đi.
Chúa phái Cờ máu quay lại nhìn hai thiếu nữ hỏi: - Các ngươi đến Tiếp Thiên Bình có tính đến chuyện quay về ra mắt sư phụ nữa không?
Truyền Băng hững hờ đáp: -Cái đó không liên quan gì đến mụ. Muốn đánh thì cứ động thủ đi đừng rườm lời vô ích.
Chúa phái Cờ máu đầy mình châu ngọc chạm nhau leng keng. Mụ cười nói: - Hay lắm! Đã thế thì ta không còn bận tâm chi nữa!
Mụ quay lại quát bảo thuộc hạ: -Các ngươi hoạch định vòng sinh tử đi!
Truyền Băng cùng Ngọc Nô trong lòng kinh hãi tự hỏi: - Vòng sinh tử là cái gì? Tác dụng của nó thế nào.
Bỗng thấy bọn lão già vung tay lên liệng những Lá cờ máu hình đuôi nheo ra véo véo. Những lá cờ này cắm phập xuống đất thành một vòng tròn chừng ba trượng vuông vây quanh Truyền Băng, Ngọc Nô cùng chúa phái Cờ máu.
Chúa phái Cờ máu liếc nhìn Tha Hương Vô Danh khách rồi quát tả hữu: -Cho cả lão kia vào trong vòng sinh tử!
Mấy lão già lại liệng Cờ máu ra cắm xuống đất thành hình một cái vòng tròn nhỏ vây quanh Vô Danh khách.
Truyền Băng, Ngọc Nô và Vô Danh khách đều ngấm ngầm kinh hãi và rất băn khoăn không hiểu chúng giở trò gì.
Chúa Phái Cờ máu cười mát nói: - Người nào đã bị vây vào trong vòng sinh tử là nhất định phải chết.
Vô Danh khách dằn giọng quát mắng: -Mụ mặt dầy kia! Lão phu chết thì chẳng tiếc gì. Nhưng hai cô bé này thì mi đã thuận tình cho họ hợp lực đón tiếp chưởng của mi. Nói một cách khác tức là tiếp xong phát chưởng, họ có thể rời khỏi Tiếp Thiên Bình, sao bây giò mi lại giở trò lưu manh tráo trở ra?
Chúa phái Cờ máu cười lạt hỏi lại: - Lão già ngu xuẩn kia! Ai bảo tiếp một chưởng của ta rồi có thể xuống núi?
-Lời mi vừa nói quá rõ ràng có ý như vậy.
Chúa phái Cờ máu dằn giọng quát: - Câm miệng ngay! Chúng chỉ tiếp ta một chưởng là mất mạng rồi. Ta đã hỏi chúng có muốn quay về ra mắt sư phụ không là có ý tha cho chúng về, thế mà chúng lại bảo là việc ấy không liên quan gì đến ta nên không chịu trả lời. Thế là chính chúng đã tìm lấy cái chết rồi còn nói chi nữa.
Đột nhiên mụ vừa vung tay, vừa quát lớn: - Hai con nhãi đề phòng đi, ta động thủ đây!
Đằng xa những tiếng la ó cùng tiếng rên xiết mỗi lúc một gần lại. Quần hùng trên Tiếp Thiên đài nhốn nháo cả lên, tỏ ra bọn đại địch chúa Phái Cờ máu đã tấn công lên đến Tiếp Thiên đài rồi.
Chúa phái Cờ máu thét lên: - Tiếp chưởng đây.
Một tay mụ vung lên. Một luồng chưởng phong đỏ tươi từ bàn tay hất ra. Chưởng phong có mùi tanh đến buồn nôn, uy thế mãnh liệt kinh hồn.
Tha Hương Vô Danh khách thấy thế gầm lên: -Các ngươi phải hợp sức đem toàn lực ra nghinh địch, chớ có sợ mất thanh danh sư môn mà chết cả bây giờ.
Truyền Băng và Ngọc Nô dù không được Vô Danh khách nhắc nhỏ cũng đã đem toàn lực ra để đối phó với chưởng lực của đối phương, khi nào còn dám coi thường.
Hai nàng đồng thời lạng người đi trong phạm vi cái vòng tròn và phóng ra Tuyệt Tình chưởng mà Vô Tình phu nhân đã nghiên cứu mấy chục năm trời truyền thụ cho.
Những ảo ảnh chập chùng để chống ngăn chưởng lực đối phương.
Huyết quang phóng ra. Hai tiếng thét lên lanh lảnh. Truyền Băng cùng Ngọc Nô đứng vững được lại thì sắc mặt lợt lạt, miệng phun máu tươi, lảo đảo xuýt ngã, có vẻ đã bị trọng thương vì chưởng lực của đối phương.
Chúa phái Cờ máu lạng người đi mấy cái, sắc mặt mụ cũng hơi biến đổi, những châu ngọc đeo trên người mụ vang lên những tiếng leng keng, mụ cười rộ nói: -Đúng rồi! Đúng rồi!
Tha Hương Vô Danh khách nhìn thấy tình trạng Truyền Băng và Ngọc Nô như vây liền hoảng hốt hỏi: -Thương thế hai ngươi ra sao? Liệu còn đi được không?
Truyền Băng và Ngọc Nô chỉ nhăn nhó cười mà không đáp.
Chúa phái Cờ máu lại nói: -Đi được thì đi đâu? Người nào đứng trong vòng sinh tử thì có chắp cánh cũng không trốn thoát.
Mụ liếc nhìn Truyền Băng và Ngọc Nô rồi bước đi.
Hai nàng lộ vẻ kinh hãi vô cùng.
Tha Hương Vô Danh khách căm giận quát mắng: -Con tiện nhân mặt dầy kia, những lời mụ nói ra thúi lắm!
Chúa phái Cờ máu tức giận gầm lên: -Vả vào miệng nó ba chục cái!
Ba lão già dưới trướng chúa phái Cờ máu lướt tới bên Vô Danh khách vung tay lên tát.
Tha Hương Vô Danh khách tức giận gầm lên: - Kẻ nào muốn động thủ với lão phu thì ra tay thử đi.
Tha Hương Vô Danh khách phấn khởi dự oai, phóng chưởng ra đánh sầm một tiếng, lão kia bị chưởng lực đánh lùi lại luôn mấy bước. Vô Danh khách vì trọng thương nên lão kia chỉ bị thương nhẹ, nếu Vô Danh khách như lúc bình thường thì lão đã uổng mạng rồi! Chúa phái Cờ máu bật lên tiếng cười nham hiểm, mụ vòng tay ra đánh véo một tiếng! Tha Hương Vô Danh khách rên lên một tiếng nhỏ. Lão bị đối phương điểm trúng huyệt đứng trơ ra đấy không nhúc nhích được. Mụ lớn tiếng quát: -Tát đi!
Nhưng giữa lúc ấy, hai lão ban nãy được phái đi xem tình hình chạy về lớn tiếng nói: - Bẩm chủ nhân! Lại có mặt thiếu nữ che mặt đến náo loạn.
Chúa phái Cờ máu nhìn Truyền Băng và Ngọc Nô hỏi: -Thị là ai vậy?
Truyền Băng và Ngọc Nô đứng yên không trả lời.
Hai lão già đứng bên kia tựa hồ bị lão về báo tin làm cho hoang mang đứng ngẩn người ra quên cả việc phải tát Vô Danh khách.
Chúa Phái Cờ máu lại thét lên: - Tát đi!
Hai lão kinh hãi vội chạy lại nhìn vào mặt Tha Hương Vô Danh khách tát một hồi như kẻ điên cuồng. Tha Hương Vô Danh Khách cặp mắt lồi ra miệng chảy máu tươi không ngớt.
Truyền Băng cùng Ngọc Nô không nhịn được nghiến răng ken két. Chúa phái Cờ máu nhìn hai nàng cười gằn nói: -Bây giờ đến lượt bọn mi.
Mụ tiến lên một bước. Thình lình một bóng trắng xẹt tới khẽ giơ cánh tay ngọc lên.
Hai lão già rú lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất.
Chúa phái Cờ máu tức giận, quát hỏi: -Con tiện nhân mày ở đâu đến đây?
Mụ giơ tay lên. Chưởng lực đỏ như máu chụp xuống Truyền Băng cùng Ngọc Nô.
Đại địch đã đến nơi mà mụ còn nghĩ đến chuyện giết hại người thì đủ biết tâm địa mụ độc ác và ghê gớm đến chừng nào.
Thiếu nữ bóng trắng quát mắng: -Con yêu phụ kia! Ta đến giết mi đây.
Nàng phóng chưởng ra, một làn chưởng phong ngăn cản Huyết Diệm chưởng của chúa Phái Cờ máu. Đồng thời nàng lạng người đi một cái đến đứng trước chắn mặt Truyền Băng cùng Ngọc Nô.
Chúa Phái Cờ máu vừa thấy chưởng lực biết ngay mình chưa từng gặp phải tay địch thủ như nàng bao giờ thì cũng giật mình kinh hãi quát hỏi: -Mi là ai?
Thiếu nữ áo trắng che mặt lạnh lùng đáp: -Mi bắt Phan Tịnh làm gì rồi? Nói mau!
-Mi muốn biết y thì phải xưng tên họ trước đã.
-Yêu phụ mi không đáng hỏi tên họ ta!
-Vậy mi đừng hòng hỏi tới số phận gã Phan Tịnh.
Chúa phái Cờ máu từ từ lún người xuống. Thiếu nữ áo trắng cũng đứng thủ thế.
Hai bên vận toàn thần công lực để quyết đấu một đòn chí tử.
Truyền Băng cùng Ngọc Nô đưa mắt nhìn nhau. Hai nàng khòng biết nàng mới đến là ai. Truyền Băng cất tiếng hỏi trước: -Nô muội thử nghĩ xem y là ai?
Ngọc Nô lắc đầu. Truyền Băng lạnh lùng nói: -Phan Tịnh là gã phong lưu lãng mạn, đây chắc lại là một tình nhân của gã.
-Y đã có vợ rồi mà.
Truyền Băng đăm đăm nhìn Ngọc Nô hỏi: -Trước khi gã cùng ngươi thành hôn thì gã cũng chẳng có vợ rồi là gì?
Ngọc Nô sực nhớ ra vội hỏi: -Băng thư! Có khi nàng là công chúa phu nhân cũng nên.
Truyền Băng la lên: - Phải rồi! Thế mà ta không nghĩ ra.
Hai nàng nói chuyện với nhau, chúa Phái Cờ máu đều nghe rõ đột nhiên mụ vận Huyết Diệm công quát hỏi: -Mi có phải là Tĩnh Hoa công chúa không?
-Đừng rườm lời! Hãy tiếp chiêu của ta đây!
Thiếu nữ áo trắng vừa nói vừa phóng cả hai chưởng ra. Chưởng lực của nàng nhẹ nhàng tưởng chừng như không có gì là mãnh liệt.
Không ai hiểu nàng thi triển thứ võ công gì. Nhưng chúa phái Cờ máu không dám coi thường. Mụ phóng Huyết Diệm chưởng ra.
Cả hai người cùng khẽ rú lên một tiếng lùi lại ba bước.
Chúa phái Cờ máu lại lớn tiếng nói: - Mi tiếp thêm một chưởng nữa của ta.
Chưa dứt lời mụ đã nhảy vọt lên không phóng chưởng ra đánh.
Thiếu nữ áo trắng lún người xuống, chiêu thức Bá Vương cử đỉnh. Bốn chưởng giao nhau đánh sầm một tiếng. Luồng chưởng phong của chúa phái Cờ máu sực mùi tanh tưởi tung ra bốn phía như gió bão.
Chân thiếu nữ áo trắng đứng lún sâu xuống năm tấc.
Chúa phái Cờ máu đang lơ lửng trên không hất ra xa ba trượng. Mụ lăn người đi hạ mình xuống đất thở lên hồng hộc.
Mụ trừng mắt nhìn thiếu nữ áo trắng một nói: - Con tiện nhân này ghê gớm thật, mi cho ta coi chân tướng của mi!
Thiếu nữ áo trắng che mặt nên không trông rõ rằng nàng có biến đổi sắc mặt không? Nàng cất tiếng hỏi: - Phan Tịnh hiện tình ra sao?
Chúa phái Cờ máu dằn giọng đáp: -Vì mi, ta hãy tạm thời chưa hạ sát gã.
-Hừ! Mi có đòi điều kiện gì không?
-Sau ba ngày, ta chờ mi ở đây để quyết một trận sống mái. Mi có ưng chịu như vậy không?
Thiếu nữ áo trắng từ từ cởi tấm khăn che mặt, để lộ bộ mặt xinh đẹp tuyệt luân.
Mắt nàng đăm đăm nhìn chúa phái Cờ máu.
Truyền Băng cùng Ngọc Nô lẩm bẩm: - Thực là một mỹ nhân hiếm có!
Thực ra Truyền Băng cùng Ngọc Nô cũng kiều diễm chẳng kém gì thiếu nữ áo trắng này.
Chúa Phái Cờ máu lộ ra một nụ cười rất tươi, nói: - Quả nhiên là Tĩnh Hoa công chúa. Võ công của ngươi vừa rồi đúng là ở trong Bối diệp chân kinh. Thảo nào mà mãnh liệt đến thế.
Truyền Băng cùng Ngọc Nô nghe nói nàng là Tĩnh Hoa công chúa nguyên phối của Phan Tịnh, thì vô cùng mừng rỡ. Ngọc Nô bản tính thuần hậu buột miệng lớn tiếng hô: - Chu thư thư!
Tĩnh Hoa công chúa nhìn Ngọc Nô bằng con mắt ngạc nhiên.
Truyền Băng biết công chúa không quen biết Ngọc Nô liền nói: -Công chúa! Chắc công chúa chưa nhận ra y. Y là Ngọc Nô đó, hẳn Phan Tịnh đã nói chuyện với công chúa rồi.
Công chúa nghe nói chợt nhớ ra "ủa" lên một tiếng rồi nói: - Thảo nào y...
Công chúa chưa dứt lời, Ngọc Nô đã hiểu ý nàng liền nói tiếp: -Chu thư thư! Xin thư thư đừng trách Tịnh ca. Mọi việc nhất thiết là tại tiểu muội không phải mà ra hết. Thư thư muốn trách mắng tiểu muội thế nào cũng được và bảo sao tiểu muội xin nghe làm vậy.
Tĩnh Hoa công chúa bằng lặng một lúc rồi lẩm bẩm: - Thảo nào mà gã...
Nàng lẩm bẩm lại câu nói trước nhưng Ngọc Nô nghe không rõ. Tịnh Hoa công chúa thấy Ngọc Nô thuần hậu hòa ái thì sinh lòng mến phục và cảm thấy mình là người nhỏ nhen.
Tĩnh Hoa công chúa quay lại dõng dạc bảo chúa phái Cờ máu: -Được rồi! Ba ngày nữa ta lại tới đây gặp ngươi.
Nàng bước lại bên cạnh Ngọc Nô cảm động nói: -Nô muội đừng nói vậy, đúng ra là tại ta...
Nàng ấp úng không nói hết câu được. Truyền Băng là tay lão luyện, đỡ lời: - Thôi hai vị nên kêu nhau bằng thư muội là xong.
Tĩnh Hoa công chúa lại đến giải huyệt cho Vô Danh Khách.
Tha Hương Vô Danh khách được giải khai huyệt đạo rồi và mặt đầm đìa máu me, nhưng vẫn trầm giọng nói: -Nơi đây không nên nói chuyện. Chúng ta hãy đi ngay đã!
Tĩnh Hoa công chúa thấy Truyền Băng cùng Ngọc Nô đều đã bị thương liền nghe lời Vô Danh khách. Nàng đỡ cho ba người xuống núi Thái Sơn.
Bọn họ vừa đi vừa lo đám thuộc hạ chúa phái Cờ máu ngăn trở, nhưng mụ đã hạ lệnh cho họ để bốn người tự xuống núi không được gây trở ngại.
Chúa phái Cờ máu chờ cho bốn người đi xa rồi mới phi thân nhảy lên Tiếp Thiên bình. Mụ đứng trên bình đài dõng dạc tuyên bố tự phong mình danh hiệu "Võ lâm thánh mẫu".
Bọn người võ lâm tại không trường chẳng ai dám nói lên lời phản đối.
Chúa phái Cờ máu đưa mắt nhìn mọi người một lượt rồi hỏi: - Các người còn đợi gì nữa mà chưa sụp lạy làm lễ bái kiến bản Thánh mẫu?
Mấy trăm người vội vàng sụp xuống đất lạy. Chúa phái Cờ máu nổi lên một tràng cười khanh khách. Tiếng cười vòng vọng lên không gian rồi tan vào không khí.
Mấy trăm nhân vật võ lâm kinh hãi ngẩng đầu lên thì trên bình đài chỉ thấy còn đặt pho tượng gỗ điêu khắc hình thánh mẫu. Bọn tùy thuộc đã làm nam nữ hai đội sắp hàng tề chỉnh hộ vệ võ lâm thánh mẫu. Hiệu đồng la nổi lên, đoàn người đi theo con đường trên núi một lúc rồi mất hút.
Mấy trăm người võ lâm vừa sợ hãi vừa tủi nhục lục tục giải tán ra về.