Tổng tiêu đầu Khánh Vân tiêu cục Đỗ Lương Luân, ngoại hiệu là Phi Thương Chấn Cửu Châu vừa xuất hiện thì các tiêu khách bình tĩnh lại. Lão nhìn Phan Tịnh hỏi: - Phải chăng khách quan đến mừng thọ lão phu?
Giọng nói gay gắt của lão khiến cho Phan Tịnh phải bực mình, chàng lạnh lùng đáp: - Cái đó dĩ nhiên, có gì là phải hỏi.
- Ai mời khách quan đến đây?
- Tự ý tại hạ muốn đến.
- Khách quan trước kia đã quen biết lão phu chưa?
- Chưa từng quen biết.
Mọi người trong sảnh đường đều cười rộ, buông lời châm biếm mỉa mai.
Phan Tịnh tức mình thét lớn: - Kẻ nào buông lời diễu cợt sao không dám ra đây nói với ta?
Đỗ lão tiêu đầu cũng lớn tiếng: - Câm miệng ngay! Người có phải là con Thiên Hiệp không?
Phan Tịnh lửa giận bốc lên ngùn ngụt, lớn tiếng đáp: - Trong nội thành Yên Minh, người ta đều ca tụng ơn đức Đỗ tổng tiêu đầu. Nhưng nghe tên không bằng thấy mặt. Té ra cũng chỉ là phường khả ố. Ta là ai, ngươi không đáng hỏi.
Nói xong chàng lấy ba trái ngọc đào trong bọc ra liệng xuống đất cho vỡ tan. Rồi mặt giận hầm hầm, chàng xoay mình toan đi ra.
Bọn tiêu khách nhốn nháo cả lên, chạy ra cản đường quát hỏi: - Thằng lỏi con! Mi tưởng chạy được ư?
Phan Tịnh giơ hai chưởng lên quát mắng: - Những quân khốn kiếp nào muốn ngăn trở ta là tự tìm lấy cái chết đừng có kêu oan.
Phan Tịnh phẫn khích buông lời kiêu ngạo chọc giận bọn tiêu đầu. Chúng toan xúm vào đánh chàng, nhưng Đỗ lão tiêu đầu đột nhiên lớn tiếng hô: - Các vị hãy dừng tay! Để cho gã đi!
Bọn tiêu khách đồng thanh la lên: - Thằng lỏi con dám đến làm huyên náo tiệc thọ, lại chẳng coi ai ra gì. Lẽ nào không cho gã một bài học mà buông tha gã ngay?
Đỗ tổng tiêu cục đều cười ha hả nói: - Gã là một đứa không cha, không mẹ, tình cảnh đáng thương. Thôi các vị tha cho gã một lần.
Phan Tịnh nghe lão nói vậy, thì lửa giận bốc lên đến cùng cực. Chàng quay lại trợn mắt nhìn Đỗ tổng tiêu đầu những muốn ra tay. Nhưng chàng nghĩ lại: “Ta chẳng nên vọng động là hơn, hãy lẳng lặng để xem diễn biến thế nào?” Nghĩ vậy chàng đằng hắng một tiếng. Tà áo xanh phất phới, chàng băng băng ra khỏi Khánh Vân tiêu cục, hiên ngang đi về phía đường phố lớn. Phía sau chàng còn nghe văng vẳng tiếng bọn tiêu đầu cười rộ chế diễu.
Lúc này Phan Tịnh trong lòng vô cùng bực dọc. Chàng tìm một nhà khách điếm khác vào phòng vùi đầu ngủ kỹ.
Sáng sớm hôm sau, lúc chàng tỉnh dậy. Một cảnh tượng ngoài ý nghĩ của chàng là giữa một kinh sư đô hội mà lại yên lặng như tờ.
Gã điếm tiểu nhị bưng nước lên cho chàng rửa mặt, mắt gã hãy còn ngấn lệ, vẻ mặt buồn rười rượi. Phan Tịnh không khỏi ngạc nhiên, ôn tồn hỏi: - Này chú tiểu nhị! Tại sao vừa sáng sớm mà chú đã khóc?
Điếm tiểu nhị nghe chàng hỏi dường như rất lấy làm khó chịu, gã buông thõng đáp: - Không biết! Ông đi mà hỏi người ta.
Phan Tịnh càng lấy làm lạ, lại hỏi: - Chú tiểu nhị! Ta lấy lời tử tế hỏi chú. Vậy chú cứ nói thật, người nào trách phạt chú?
Ngờ đâu gã điếm tiểu nhị lớn tiếng mắng luôn: - Quân chó đẻ! Mẹ kiếp! Thằng lỏi Phan Tịnh đê tiện! Tôi mà gặp nó thì phải lột da rút xương mới hả được lòng căm tức!
Phan Tịnh tức quá, mặt dỏ bừng lên. Chàng nắm lấy cổ tay gã quát hỏi: - Sao mi lại mắng người tàn tệ đến thế? Nếu mi không nói rõ thì ta quyết chẳng buông tha.
Gã điếm tiểu nhị bị Phan Tịnh nắm chặt tay đau quá trán toát mồ hôi, la rầm lên: - Khách quan! Buông tôi ra! Tôi thóa mạ quân khốn kiếp Phan Tịnh chứ có chửi mắng khách quan đâu?
Phan Tịnh lại càng tức, xiết chặt tay hơn. Gã điếm tiểu nhị lại càng kêu thét lên như lợn bị chọc tiết.
Điếm tiểu nhị thở hồng hộc nói: - Khách quan buông ra để cháu nói.
Phan Tịnh nghe lời buông tay ra. Gã điếm tiểu nhị căm hận nói: - Khách quan có biết đâu? Đồ lão gia là một nhà đại phúc đức trong thành Yên Minh này, bị thằng khốn kiếp Phan Tịnh giết chết cả nhà, con gà con chó cũng không còn. Bảy mươi hai tiêu cục khắp hai miền Nam Bắc sông Đại Giang phái người đến mừng thọ cũng bị quân khốn kiếp đó giết hết chẳng còn sót lại một ai. Đầu người treo lủng lẳng ngoài cổng thành. Khách quan thử nghĩ coi! Thằng khốn kiếp Phan Tịnh đó có đáng giận không?
Phan Tịnh nghe gã nói xong, đột nhiên sắc mặt xám ngắt, kêu to lên: - Có thật thế không?
Điếm tiểu nhị vội lùi lại mấy bước kinh hãi nhìn Phan Tịnh, ấp úng đáp: - Tiểu nhân đâu dám nói dối khách quan?
Phan Tịnh đứng ngây người ra, sắc mặt luôn luôn biến đổi, lúc xanh lè, lúc trắng bệch.
Điếm tiểu nhị sợ quá vội hỏi: - Nếu khách quan không có chuyện gì sai bảo tiểu nhân xin ra thôi.
Rồi gã không chờ Phan Tịnh trả lời chạy vụt ra cửa.
Phan Tịnh lặng lẽ suy nghĩ hồi lâu, rồi đột nhiên thét lên: - Ta trúng phải độc kế của hắn rồi! Hắn trút tội ác lên đầu mình không còn cách nào rửa sạch được nữa.
Đột nhiên chàng lại cười ha hả tự hỏi: “Đầu người treo trên tường thành mà sao lại bảo là ta giết được?” Nghĩ vậy chàng lớn tiếng gọi điếm tiểu nhị: - Tiểu nhị! Tiểu nhị! Vào đây mau!
Chàng muốn gọi gã vào để hỏi cho biết rõ. Nhưng gọi luôn mấy tiếng mà không thấy ai thưa. Chàng biết gã sợ quá mà không dám vào nữa. Chàng toan ra khỏi phòng đến hỏi chủ quán cho biết rõ đầu đuôi.
Bất thình lình trong phòng thoáng qua một bóng người. Một thiếu nữ áo đen che mặt xuất hiện trước Phan Tịnh, lên giọng the thé hỏi: - Phan Tịnh! Ngươi gây ra những việc tốt đẹp nhỉ? Ta không ngờ ngươi tàn ác đến thế!
Phan Tịnh sửng sốt hỏi:.
- Cô nương là ai? Tại sao dám sấn vào phòng người khác?
Nữ lang cười lạt đáp: - Ngươi bất tất cần biết ta là ai. Ta hỏi ngươi: Phi Thương Chấn Cửu Châu Đỗ Long Luân có mối thù gì chẳng đội trời chung với ngươi, mà ngươi giết toàn gia y lớn nhỏ mười tám mạng, lại giết luôn cả người bảy mươi hai tiêu cục đến mừng thọ?
Phan Tịnh càng nghĩ tới vụ này càng căm tức. Chàng hằn hộc hỏi lại: - Cô nương lấy bằng cớ nào mà bảo ta giết họ?
- Chà! Trưa hôm qua ngươi đã đến đại náo Khánh Vân tiêu cục, dùng chưởng Lôi Ấn Vô Tình giết người. Rồi đến đêm lại gây tội ác ngập trời, còn nói chi nữa?
- Bọn này không phải ta giết đâu.
- Ngươi cãi được chăng? Bao nhiêu người bị nạn đều chết về Lôi Ấn Vô Tình Chưởng. Trước ngực còn vết bàn tay rành rành ra đó.
Phan Tịnh nghe nói tức run lên. Chàng gầm thét như người điên: - Nó làm thế này thì ta nhảy xuống sông Hồng Hà cũng không sao rửa sạch được tiếng oan.
Nữ lang che mặt lạnh lùng nói: - Kẻ nào gây sự thì phải chịu trách nhiệm. Thôi, ngươi đi theo ta.
Phan Tịnh tức giận, sắc mặt xám ngắt, quát hỏi: - Ngươi là ai? Sao ta lại phải theo ngươi đi đâu?
Nữ lang che mặt buông tiếng cười lạt nói: - Ngươi không đi cũng không được đâu!.
Phan Tịnh tức giận cười rộ đáp: - Đi hay không là tùy ở ta. Chẳng lẽ ngươi cưỡng ép được ta hay sao?
- Dĩ nhiên là thế.
Nữ lang nói xong cười lạt. Nàng bước gần lại, còn cách Phan Tịnh ba thước đã phóng chỉ điểm ra rất mau lẹ. Chỉ phong rít lên ba tiếng điểm vào ba chỗ yếu huyệt của chàng.
Thủ pháp của nàng kỳ bí tuyệt vời. Phan Tịnh cơ hồ không còn cách nào né tránh.
Bất đắc dĩ Phan Tịnh vung Lôi Đình Chưởng ra chống đỡ. Lòng bàn tay chàng đỏ tựa máu phóng ra nhanh như điện chớp. Chàng cũng quát lên: - Cô nương! Cô với ta chưa từng quen biết, chẳng nên bức bách ta phải ra tay.
Thiếu nữ che mặt dường như sợ hãi Lôi Đình Chưởng của Phan Tịnh. Nàng vội thu chỉ lực về, xoay người lui đến góc nhà đứng lại lạnh lùng hỏi: - Phan Tịnh! Ngươi không đi theo bản cô nương thật ư? Bữa nay hoặc giả ta chưa thể uy hiếp được ngươi, nhưng có ngày ngươi phải hối hận.
Phan Tịnh xem ra nữ lang này chỉ có chiêu thức kỳ bí mà thôi, còn về công lực lại rất tầm thường, chàng cười hỏi: - Cô nương bảo bao giờ thì Phan Tịnh này phải hối hận?
Nữ lang che mặt hắng giọng một tiếng, rồi hai vai rung động muốn lui ra khỏi phòng.
Phan Tịnh cười hỏi: - Cô nương đi đâu? Nếu Phan Tịnh này đâu thể để ai muốn vào nhà thì vào, muốn ra thì ra, thật cô nương đã coi thường tại hạ quá.
Nữ lang che mặt dừng bước quay lại hỏi: - Ngươi định làm gì?
- Cô nương nói rõ lai lịch, đồng thời cho tại hạ biết liên quan gì tới Khánh Vân tiêu cục?
- Chả có liên quan chi hết.
- Thế thì lạ thật! Cô không có liên quan gì tới Khánh Vân tiêu cục thì ra cô chuyên đi can thiệp vào việc người ngoài và không biết người biết của chút nào.
Nữ lang che mặt lạnh lùng đáp: - Có lẽ thế! Ta nói cho ngươi hay: Rồi đây còn có nhiều người rắc rối với ngươi, trừ khi ngươi chịu đi theo ta là yên.
Phan Tịnh cười ha hả nói: - Đi theo cô nương không được đâu. Dù bao nhiêu người ưa can thiệp vào việc người ngoài như cô nương, tại hạ cũng không sợ. Nếu cô nương không chịu cho biết tên tuổi, thì tại hạ đành coi mặt cô nương vậy.
Nữ lang áo đen kinh hãi, lùi lại một bước quát mắng: - Ngươi dám nói thế ư?
Phan Tịnh đáp: - Sao tại hạ lại không dám?
Nói xong chàng thi triển Tuyệt Tình Chưởng, vung tay lên nhảy xổ lại.
Tuyệt Tình Chưởng Pháp vừa phóng ra, nữ lang che mặt nhìn thấy quanh mình bóng chưởng mịt mờ, không khỏi kinh hãi la lên: - Phan Tịnh! Ta phải cáo tố sư phụ xem người có dung tha ngươi không?
Phan Tịnh cười mát đáp: - Bất luận cô nương đi cáo tố với ai. Tại hạ cũng xem cho bằng được mặt cô nương.
Bóng chưởng dồn dập tiến vào, chỉ còn cách nữ lang không đầy năm tấc, Phan Tịnh biến thế chưởng ra thế trảo toan móc tấm khăn che mặt nàng ra, thì đột nhiên ngoài cửa sổ có tiếng quát vang...
Phan Tịnh bị phân tâm vừa ngừng lại một chút, đã thấy một giây chỉ phong rít lên, xuyên thủng tấm giấy che cửa phòng vào rất lẹ. Đồng thời đánh "sầm" một tiếng, cửa sổ gãy tan.
Lại một thiếu nữ che mặt khác nhảy sổ vào. Nàng liệng người đi một cái đã tới đứng bên nữ lang kia. Thiếu nữ mới đến khẽ hỏi: - Muội muội! Ngươi không việc gì chứ?
Thiếu nữ che mặt đến trước lắc đầu đáp: - Gã không chịu đi theo!
- Chúng ta về cáo tố sư phụ, lo gì gã chẳng chịu đi theo?
Lúc này Phan Tịnh nhìn hai thiếu nữ bằng cặp mắt lạnh lùng. Chàng thấy cả hai cô ăn mặc giống nhau như hệt và cùng che mặt bằng một tấm khăn đen, thật khó mà phân biệt được ra hai người. Chàng đành nhận định phương vị để phân biệt một cô đến trước, một cô đến sau.
Phan Tịnh vẫn lặng lẽ nhìn hai thiếu nữ bằng cặp mắt lạnh lùng, chẳng nói năng gì.
Thiếu nữ đến sau đột nhiên lên tiếng: - Phan Tịnh! Ta bảo thật ngươi, ngươi đừng có bảo nhẹ không ưa lại ưa nặng. Lúc này bọn ta không có ác ý gì với ngươi cả. Ngươi có chịu đi theo chúng ta không?
Phan Tịnh thản nhiên hỏi lại: - Các cô có liên quan gì đến Khánh Vân tiêu cục không?
- Chẳng có liên quan chi hết.
- Nếu hai cô đã không có liên quan gì với tiêu cục kia, thì tại hạ xin cáo từ. Hiện Phan Tịnh này đang mắc phải tiếng oan không tài nào biện bạch được, cần hành động gấp rút để thanh toán ngay cho xong.
Thiếu nữ cười lạt nói: - Hừ! Ngươi nói dễ nghe thật! Oan hay không chỉ có trời biết?
Phan Tịnh thấy hai cô này yêu cầu mình đi theo một cách vô lý, nên nhất định không chịu đi theo.
Thiếu nữ đến sau thấy Phan Tịnh ra chiều kiên quyết, liền hỏi: - Ngươi không đi cũng được, nhưng tới hôm thứ ba vào quãng nửa đêm có đến miếu Thành Hoàng trong thành này được không?
Phan Tịnh ngạo nghễ đáp: - Các cô chỉ là bọn đàn bà con gái quần tam tụ ngũ, tại hạ chẳng cần đến làm chi?
Hai thiếu nữ dậm chân tức giận nói: - Được rồi! Theo hay không là tùy ở ngươi. Chúng ta đi đây!
Hai thiếu nữ xẹt mình ra ngoài cửa phòng đi luôn.
Phan Tịnh trông sau lưng hai nàng tự hỏi: “Các cô này ở đâu đến đây?” Đột nhiên chàng động tâm, cũng tung mình nhảy ra để theo. Nhưng chàng vừa ra khỏi cửa quán thì hai thiếu nữ chia hai ngã, một người đi về mé đông một người đi về hướng tây. Phan Tịnh do dự tự hỏi: “Bây giờ mình nên theo ai đây?” Chàng còn đang ngần ngừ thì hai cô gái đã lẩn vào đám đông rồi ngoắt vào ngõ hẻm. Chàng liền đuổi theo thiếu nữ đi về phía đông. Nhưng lúc tới ngõ hẻm thì đã chẳng thấy bóng nàng đâu nữa. Chàng đành bỏ cuộc theo dõi trở gót đi về phía Khánh Vân tiêu cục.
Chẳng mấy chốc Phan Tịnh đến nơi. Chàng nhìn qua cửa vào phía trong thì thấy đèn hoa tơi tả, cổng đóng kín mít. Ngoài cổng là một con đường lớn vào thành, nhưng sau khi xảy ra cuộc chém giết tại đây, đường xá vắng hẳn đi. Thỉnh thoảng mới có người đi qua, nhưng đều phải bưng mũi vì mùi máu tanh sặc sụa từ trong Khánh Vân tiêu cục xông ra.
Phan Tịnh đảo mắt nhìn bốn phía không thấy ai, liền phóng mình lên bức tường xây quanh nhà, rồi nhẹ nhàng nhảy vào trong tiêu cục.
Bên trong bốn bề tịch mịch tuyệt không một tiếng động, chỉ có mùi tanh nồng nặc khiến người ta phải nôn mửa.
Phan Tịnh bịt mũi rảo bước đi vào. Chàng chỉ nhìn thấy nhiều xác chết không đầu thì còn biết là ai nữa? Trước ngực mỗi xác chết đều có in vết bàn tay đen sì.
Phan Tịnh nhìn kỹ lại những vết tay, thì đúng là vết Lôi Ấn Vô Tình Chưởng không sai chút nào. Chàng chau mày lẩm bẩm: - Lôi Đình Chưởng Lực là môn tuyệt học của sư môn. Ngoài bản Vô Tình Kinh của Vô Tình phu nhân biên chép lại, không còn ai biết nữa, mà sao những phát chưởng này lại giống in như hệt.
Chàng tiến vào nội thất, thì thấy xác đàn bà trẻ con vẫn còn nằm ngổn ngang ra đó, chàng nghĩ thầm: “Bọn đàn bà con nít này không biết võ công, kể ra không phải dùng đến môn Lôi Ấn Vô Tình Chưởng cũng hạ sát được, mà sao trên thi thể những người này cũng có vết chưởng?” Phan Tịnh quyết tâm tìm cho ra chút manh mối để biết đường truy tầm hung phạm, nên chàng kiên tâm xem xét từng xác chết một, mà tuyệt nhiên không thấy một vết tích gì khả nghi.
Phan Tịnh buông một tiếng thở dài. Chàng toan ra khỏi tiêu cục, đột nhiên cánh cổng mở ra, một đoàn người hò hét đi vào, mỗi người trong tay cầm hai chiếc bao tải.
Phan Tịnh vội lạng người đi nấp vào phía sau một cánh cửa. Bốn người này vốn là thân sĩ địa phương, cùng những người các tiêu cục gần thành Yên Minh. Họ mở bao tải, dốc đầu người ra như trái dưa. Họ thở dài sườn sượt nói: - Trời ơi! Bây giờ biết những đầu nào lấp vào xác nào?
Bọn này đứng ngần ngừ tỏ vẻ khó nghĩ.
Phan Tịnh vẫn yên lặng đứng sau cánh cửa. Chàng nhìn qua khe cửa coi đống đầu người, chợt trông thấy một chiếc đầu lâu nát bét không khỏi kinh hãi, ngấm ngầm nghiến răng lẩm bẩm: - Mình phải tìm cho ra hung phạm. Nếu không phân thây hắn làm muôn đoạn được thì thề chẳng làm người.
Đột nhiên chàng nhìn đống đầu người nghĩ thầm: “Đúng ra những người này đều bị chết khủng khiếp vậy lúc lâm tử bộ mặt họ tất nhiên phải kinh hãi tột độ, nghiến răng trợn mắt mới phải. Sao vẻ mặt họ vẫn bình thản lạ thật?” Phan Tịnh chú ý nhìn lúc nữa mà vẫn không thấy chiếc đầu có cặp mắt trợn ngược lên. Trước hiện trạng này, chàng lặng lẽ ngẫm nghĩ mãi không ra.
Hồi lâu toàn thân chàng run bắn lên vì tức giận, buộc miệng la: - Phải rồi! Nhất định là bọn chúng!
Những người bên ngoài đang nghiên cứu về việc lắp đầu người vàn xác chết, chưa sao tìm ra được bỗng nghe tiếng la đều giật mình kinh hãi.
Phan Tịnh đương trường xuất hiện. Trong đám người này có mấy gã hôm qua đã được gặp chàng.
Chúng run lên bần bật la hoảng: - Chính hắn rồi! Chính là Ma Vương giết người đó! Trốn cho mau.
Bọn người này đa số không hiểu võ công. Số ít do các tiêu cục lân cận phái đến, bản lãnh cũng tầm thường. Bọn họ nghe tiếng la hoảng cũng lật đật chạy ra ngoài Khánh Vân tiêu cục trốn luôn.
Phan Tịnh không làm sao được trước cảnh dở khóc dở cười này. Một mình chàng chạy ra sau nhà đào một cái huyệt lớn. Mất chừng hai giờ mới đào xong. Chàng nhặt xác cả thảy đến hơn trăm người bỏ chung xuống đó lấp đất đi.
Phan Tịnh mai táng xong, đứng trước ngôi mả khổng lồ chôn hơn trăm người này lâm râm khấn khứa: - Các ngươi tuy không phải bị ta giết, nhưng cũng vì ta mà oan thác. Dù ta còn một hơi thở cũng phải báo mối thù sâu tựa bể này cho các ngươi...
Chàng đang khấn, bỗng bất thình lình có tiếng cười lạt.
Phan Tịnh nghe rất rõ, nhưng chàng vẫn không nhúc nhích, tựa hồ như không nghe thấy, để âm thầm nhận định phương vị, nơi phát ra tiếng cười đó. Chàng tính rằng mình chỉ nhảy một cái là tới nơi liền ngấm ngầm vận động chân khí để chờ tiếng cười phát ra lần thứ hai, là nhảy phốc đến tìm gặp đối phương.
Quả nhiên lát sau người kia cất tiếng nói: - Thằng lỏi con! Mi đã là một tội nhân của võ lâm, ai gặp cũng có quyền giết ngươi.
Phan Tịnh vẫn không nhúc nhích, nhưng đột nhiên chàng chí đầu ngón chân xuống rồi nhảy vọt về phía có người ẩn nấp. Đồng thời chàng la lên: - Mi đừng hòng chạy thoát!
Chuyến này chàng nhảy lẹ quá, nên trông rõ bóng người nấp ở phía sau một cây hoa. Đối với việc tàn sát này rồi đổ tiếng cho mình, chàng căm hận hung thủ thấu xương, quyết tâm bắt cho kỳ được. Người chàng chưa đến nơi đã phóng chưởng ra. Một luồng chưởng phong như gió bão chụp xuống bóng người kia. Rồi người chàng cũng nhảy phốc tới nơi.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, lại một trận cười lạnh lẽo vọng lên.
Phan Tịnh vừa hạ mình xuống, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, chàng quát lớn: - Ngươi đừng hòng chạy thoát! Phan Tịnh này mà không bắt được ngươi thì từ đây quyết không len lỏi vào chốn giang hồ nữa.
Phan Tịnh lại nhảy vào chỗ không. Thật là một điều sỉ nhục lớn cho chàng. Chàng căm tức không biết đến đâu mà nói.
Người ấy trong bóng tối kia đã đổi phương vị ra chỗ khác, cười khẩy nói: - Tiểu tử! Mi không làm nổi đâu!
Phan Tịnh đưa cặp mắt nhìn chòng chọc về phía phát ra tiếng nói. Chàng tức giận hỏi: - Ngươi là ai? Cả nhà Tổng tiêu đầu trong Khánh Vân tiêu cục, cùng tất cả những người trong bảy mươi hai tiêu cục đến đây có phải do ngươi hạ thủ không?
- Ngươi đã biết rồi sao còn hỏi lại?
Phan Tịnh mặt đầy sát khí hỏi lại: - Ta với ngươi vốn không quen biết, sao ngươi lại vu oan giá họa cho ta?
- Ngươi chưa nhìn thấy ta sao dám bảo là chưa từng quen biết?
Phan Tịnh cứng lưỡi không biết nói sao. Chàng nghĩ thầm: “Thằng cha này kinh công đã đến mực siêu phàm, mình làm thế nào để coi mặt hắn được?” Rồi chàng hỏi bằng giọng khinh miệt: - Nếu ngươi phải là người can đảm thì sao lại không đám xưng tên họ?
- Lúc ngươi sắp chết ta sẽ cho ngươi được như ý.
Bóng đen xẹt qua! Lần này Phan Tịnh nhìn rõ y nhảy ra bức tường vây phía sau hậu viện nhanh như chớp. Loáng cái hắn đã ra khỏi bức tường.
Phan Tịnh vừa phóng chưởng vừa nhảy qua tường quát lên: - Loài ác ôn! Mi chạy đâu cho thoát?
Người chàng còn lơ lửng trên không, chưa hạ xuống đến mặt tường chàng đã điểm chân xuống để nhảy tiếp luôn.
Ngờ đâu Phan Tịnh vừa ra khỏi tường vây, đột nhiên lại nghe thấy một tràng cười khẩy. Chàng giật mình vội nhìn xem ai, thì thấy bảy người ngồi xếp bằng thành hình bán nguyệt. Người nào cũng đeo mặt nạ, mặt xanh răng lồi, đầu bù tóc xõa, mình mặc áo đen. Chúng ngồi chờ cho Phan Tịnh nhảy vào cạm bẫy.
Bảy người này vừa thấy Phan Tịnh nhảy tới nơi liền sẵn sàng ra tay động thủ ngay.
Hai tay họ đều để trước ngực.
Phan Tịnh biết là trúng kế dụ địch của đối phương, nhưng lúc này cũng không còn cách nào tránh được. Chàng vận hết công lực. Trên đỉnh đầu và trong lòng bàn tay chàng phát hiện một luồng hồng quang mờ mịt. Đó là hiện tượng của Lôi Đình Chưởng đã phát huy đến tột độ.
Đột nhiên chàng thét lớn: - Loài ác ôn! Đón chiêu của ta đây.
Một luồng chưởng phong mãnh liệt cơ hồ chuyển núi lay non phát ra như sấm sét ầm ầm xô tới.
Bọn người mặt quỉ ngồi dưới đất thét lên những tiếng quái gở, đồng thời phóng chưởng ra nghênh địch.
Những tiếng "đùng đùng" vang lên, khiến người nghe phải kinh tâm động phách.
Luồng gió mãnh liệt ào ào như bão táp làm đá chạy cát bay! Những tiếng nổ rền như trời long đất lở vẫn còn tiếp tục.
Bảy người ngồi dưới đất, thì ba người trúng chưởng rú lên khủng khiếp, miệng hộc máu tươi.
Phan Tịnh cũng rên lên một tiếng. Người chàng còn đang lơ lửng hạ xuống, thì lại bị đánh hất lên cao ba trượng. Mắt chàng hoa lên. Miệng ọc một tiếng rồi cũng phun máu tươi ra, xuýt nữa ngất đi.
Nhưng chàng biết rằng đại dịch ở trước mặt, nên phải gắng gượng phấn khởi tinh thần miễn cưỡng vận động chân khí hạ mình xuống thủ thế.
Bảy gã mặt quỉ cũng hét lên: - Gã tiểu tử này công lực kinh người. Chúng ta chạy đi thôi.
Bốn gã chưa bị thương và ba gã bị thương nặng cùng tung mình nhảy ra xa ngoài mấy trượng rồi chạy đi.
Phan Tịnh đứng nhìn bọn họ chạy rồi nổi lên một tràng cười rộ khủng khiếp mà không rượt theo. Nhưng chàng chưa dứt tiếng cười, sắc mặt đã xám ngắt, miệng phun ra hai bụm máu tươi rồi ngồi phệt xuống đất.