Giây trước vừa rời khỏi Hữu thần cung, giây sau Gabriel đã thấy mình đang ở một nơi nào đó thật lạ lẫm, cứ như thể một bước chân của cậu đã đạp trúng cổng không gian mà anh Deneger lập ra vậy. Nơi cậu đang ở thậm chí có lẽ còn chẳng thuộc Đông cung, bởi Đông cung bây giờ đang là mùa Thu mà xung quanh cậu tuyết lại rơi dày đặc. Một toà lâu đài giữa đỉnh núi cheo leo, xa xa là khu rừng lá kim rậm rạp, Gabriel nheo mắt ngẫm nghĩ. Rốt cuộc đây là đâu nhỉ?
- Bảo bối!!!
Một tiếng gọi lớn làm Gabriel giật mình ngoái lại, không biết từ bao giờ đằng sau lưng cậu đã có một đứa trẻ đang đứng đó, bé trai ước tầm 3-4 tuổi, mặc trên mình chiếc áo lông trắng muốt, giữa màn tuyết rơi, vẻ đẹp của thằng bé khiến cậu phải ngơ ngẩn. Cái cảm giác choáng ngợp này đã từng tới một lần vào ngày đầu tiên cậu gặp Fleur Allen, điều đó thật dễ lý giải vì cô ấy là Nữ thần tình yêu. Còn đứa trẻ này… nó là ai thế?
Và cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian để Gabriel nhận ra vì cớ gì nó lại thấy đứa bé ấy có chút quen thuộc, một trận gió lớn thổi qua, cái mũ lông của thằng bé rơi xuống, từng lọn tóc tím xõa tung gợn bay trong gió, thằng bé quay sang chớp đôi mắt to tròn biêng biếc sắc hoa Tử Đằng, khuôn miệng non nớt của nó gọi vang một tiếng.
- Mẹ!
Từ sau Gabriel, một người phụ nữ đang chạy tới. Mái tóc đen của nàng vấn cao, gương mặt nàng chẳng hề lạ lẫm, bởi chỉ mới đây thôi, chẳng phải Gabriel vừa gặp nàng ở Hữu thần cung? Cậu nghiêng đầu nhìn theo, người phụ nữ nhào tới ôm chầm lấy đứa trẻ kia, gương mặt nàng hốt hoảng lo âu.
- Sao lại tự ý ra ngoài?
Nàng kéo cái mũ lông lên che kín gương mặt của thằng bé.
- Lạnh như vậy… Rất nguy hiểm!
- Mẹ. Nareicia không sao mà! – Thằng bé nhoẻn cười. Nó giờ tay lên, trong bàn tay nó là vài nhành hoa nhỏ xíu màu vàng nhạt. – Mẹ coi. Hoa này. Nareicia tặng mẹ!
- Đứa ngốc.
Than một câu, người phụ nữ bế đứa trẻ lên, nàng đưa nó trở lại lâu đài. Từ đầu tới cuối, Gabriel vẫn đứng đó chứng kiến tất thảy mọi chuyện nhưng hai người đó dường như lại chẳng hề biết tới sự có mặt của cậu. Cũng nhờ vậy cuối cùng Gabriel đã biết cậu đang ở đâu.
Đây không phải thế giới thật, đây là ảo cảnh mà cậu bị hút vào. Điều đáng sợ nhất là ảo cảnh thông thường chỉ có thể thực hiện trong những giấc mơ, vậy mà ngay cả khi cậu đang tỉnh táo, không hề mất cảnh giác, vẫn có kẻ đẩy cậu vào ảo cảnh một cách thật dễ dàng. Không những thế, ảo cảnh này còn được xây dựng tỷ mỉ, công phu và chi tiết tới độ, ngay cả cậu cũng không thể nhận ra. Giây phút vỡ lẽ, chính Gabriel cũng phải giật mình. Xét trên phương diện tâm thuật, quả thật năng lực của y đã tiến tới cảnh giới vô cùng đáng sợ!
- Nareicia?
Gabriel lẩm nhẩm. Cái tên quen thuộc, người phụ nữ quen thuộc, nhưng bộ dáng đứa trẻ lại chẳng hề quen thuộc. Đứa trẻ ấy đẹp tới thế, còn y thì bình thường đến vậy…
Từ Nareicia trở thành Như Hà, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
Để trả lời câu hỏi ấy, Gabriel đi về phía lâu đài theo bóng hai mẹ con họ. Chủ nhân của ảo cảnh này có lẽ cũng rất muốn làm cho cậu hiểu rõ mọi chuyện, những khung cảnh liên tục lướt qua gián tiếp giới thiệu về nơi này.
Đây là một tòa lâu đài nằm chênh vênh trên vách núi, giáp rìa địa phận cai quản giữa Tây phương và Bắc điện, gió tuyết lạnh giá thổi quanh năm. Ở nơi này chỉ có ba người sinh sống, một là Như Dương thuở còn chưa trở thành Hữu thần, hai là Nareicia thuở còn chưa trở thành Như Hà và ba là Rinie, người anh hờ thứ hai của Gabriel thuở còn chưa trở thành thần Ký ức. Thỉnh thoảng nơi này sẽ đón thêm vị khách thứ tư là Thánh tối cao ghé thăm, nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng, đại đa phần tòa lâu đài rộng lớn này chỉ có ba mẹ con họ ở. Thậm chí một trong hai đứa con, Rinie Ivient còn hôn mê bất tỉnh quanh năm, cứ như thể đã rơi vào cuộc sống của người thực vật. Nhưng buồn cười thay là mẹ của họ lại chẳng hề quan tâm gì tới an nguy của đứa con thứ, việc mà Như Dương làm mỗi ngày từ khi tỉnh dậy tới lúc đi ngủ là tìm Nareicia, đi từng bước theo nó, âu yếm ôm ấp nó và dạy nó hàng tá những việc chẳng phù hợp gì với một đứa trẻ mới vài tuổi. Ban đầu, Gabriel vốn tưởng ở quá khứ, Như Dương đã là một bà mẹ đủ tiêu chuẩn, yêu thương con nàng một cách bình thường thay vì coi nó như kẻ thù, nhưng hình như tình cảm của nàng chỉ chuyển từ dạng bất thường này sang một dạng bất thường khác mà thôi.
Gabriel nhận ra đối tượng yêu của Như Dương vốn từ đầu đã chẳng hề thay đổi. Nàng ôm ấp Nareicia, thủ thỉ yêu thương với nó mà tâm trí nàng lại chỉ nhớ tới người đàn ông đã rời đi. Từng đêm dài, nàng ôm ảnh Esme và khóc, người dỗ dành nàng chẳng ai khác ngoài Nareicia, một thằng bé mới mấy tuổi, một tay vừa chăm lo cho cậu em trai sống như đã chết, một tay lại săn sóc cho người mẹ tâm thần chẳng ổn định, chỉ đứng ngoài nhìn thôi Gabriel cũng thấy phát mệt. Cậu thật tò mò, sức chịu đựng của đứa trẻ ấy có thể kéo dài tới đâu?
Nareicia cũng đủ thông minh để hiểu được mẹ chỉ muốn biến nó thành một kẻ thế thân để khỏa lấp bớt nỗi nhớ tuyệt vọng của nàng. Nhưng nó lại không thể đập vỡ niềm hy vọng mong manh của mẹ, nó chỉ đành kiên nhẫn từng chút từng chút một, dùng hành động của mình cố gắng chứng minh cho mẹ thấy, nó là một cá thể hoàn toàn độc lập.
Trái với những nỗ lực và lo nghĩ của Nareicia thì càng lúc mẹ nó càng tỏ ra rằng dẫu nó có làm gì thì nàng cũng sẽ không thay đổi, nàng không quan tâm tới Rinie, không chịu nhìn nhận Nareicia, nàng cứ sống mãi trong ảo tưởng nàng xây cho bản thân mình. Rinie thì càng ngày càng yếu, Nareicia vô cùng lo lắng, vốn ban đầu nó không thích học y thuật thì giờ, Gabriel thấy nó đã dành hằng đêm dài cố gắng đọc những cuốn y văn dày cộp và khó hiểu hòng để tìm xem em trai mình bị làm sao. Nhưng kết quả lại hoàn toàn vô vọng. Cho đến một ngày...
Cảnh chuyển rất nhanh báo cho Gabriel biết sắp có một việc gì đó quan trong diễn ra. Một ngày kia, Rinie lên cơn khó thở, Nareicia đã phải tốn rất nhiều công sức mới có thể giữ cho em trai mình vượt qua được nguy hiểm. Mẹ của nó chẳng hề giúp được gì cho nó ngoài việc nhìn nó với con mắt thật ngưỡng mộ, nàng hạnh phúc vì nàng cảm thấy nó ngày càng giống với người mà nàng yêu thương. Sau một ngày dài mệt mỏi, dù đêm đã về khuya, Nareicia vẫn không sao ngủ nổi, thằng bé trằn trọc xoay người. Nó nằm giữa mẹ và em trai, cả hai người với nó giờ đây đều như gánh nặng, cuối cùng nó ngồi dậy. Có lẽ nó chỉ muốn ra ngoài hít thở không khí, chẳng ngờ lần ấy nó đã gặp được một người thay đổi hoàn toàn vận mệnh của mình.
https://www.facebook.com/95ivient/
Đó là một kẻ hoàn toàn lạ mặt, một vị khách không mời xuất hiện ở lâu đài Tuyết. Giữa hành lang tối tăm, hắn đứng đó như hòa bản thân với đêm đen kỳ diệu, một kẻ mà ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, linh cảm đã mách bảo Gabriel về điều chẳng lành. Nhưng Nareicia khi ấy mới chỉ là một đứa trẻ bốn tuổi đơn thuần, nó chưa hiểu chuyện, cũng chẳng biết sợ. Cất giọng non nớt nó hỏi:
- Ngài là ai?
Có lẽ vì chính Như Hà cũng chẳng còn nhớ bộ dạng thực sự của kẻ này, vậy nên trong ảo cảnh Như Hà tạo ra, dù Gabriel có cố gắng nhìn, cậu cũng không thấy rõ gương mặt thật của hắn. Chỉ có tiếng cười trầm thấp của hắn là vọng lại.
- Bé con.
- Ngài là ai?
Nareicia hỏi lại một lần nữa. Dẫu chưa cảm nhận được nguy hiểm thì có lẽ nó cũng đã thấy kỳ lạ.
Hắn cười ngâm nga rồi tiến lại gần, bàn tay hắn vươn ra chạm lên vai đứa trẻ.
- Có hay không?
- Có.
Nareicia lập tức gật đầu, sự gan dạ của thằng bé có vẻ khiến kẻ kia thấy thật thú vị, hắn lần từng ngón tay lên để nắm lấy cằm đứa trẻ.
- Vậy chúng ta trao đổi một chút nhé bé con. Ta sẽ cứu em trai ngươi tỉnh lại, để nó sống như một kẻ bình thường, đổi lại...
- Ngài muốn gì!
- Gương mặt này. - Giọng kẻ ấy ngân cao thích thú. – Không phải ngươi vẫn luôn buồn phiền vì mẹ ngươi không chịu nhìn nhận ngươi sao? Nếu bỏ đi ngoại hình này, ngươi không tò mò mẹ ngươi sẽ phản ứng thế nào à, bé cưng?
Nareicia lưỡng lự quay đầu, nó nhìn về phía căn phòng nơi mẹ và em trai còn đang say giấc, rồi lại nhìn kẻ lạ mặt kia. Hắn vẫn nhìn nó chờ đợi, không thúc giục, thậm chí còn mỉm cười. Hắn biết chắc rồi đứa trẻ sẽ gật đầu.
https://www.facebook.com/95ivient/
Vậy nhưng trái với chờ đợi của Nareicia, sáng hôm sau khi nó tỉnh dậy, gương mặt đẹp đẽ của nó vẫn còn nguyên vẹn. Mẹ nó vẫn ôm nó trong vòng tay, nhẹ nhàng chải tóc cho nó bằng chiếc lược ngà của nàng. Thằng bé quay lại nhìn mẹ nó, nàng mỉm cười dịu dàng.
- Mẹ... Nếu con không còn trông như thế này mẹ có thương con không?
Nó hỏi khẽ. Như Dương bật cười.
- Đứa ngốc. Con lại nói linh tinh gì thế?
Như Dương chỉ nghĩ đó là lời nói ngây ngô của một đứa trẻ, Nareicia có lẽ cũng chỉ nghĩ, chuyện đêm qua là một giấc mơ, duy mình Gabriel là hiểu chuyện gì sắp tới sẽ diễn ra. Nhưng ngay cả khi đã gặp Như Hà ở tương lai, đã chuẩn bị sẵn tinh thần đón nhận thì lúc nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của đứa trẻ bất ngờ rách đôi, mắt mũi miệng đều nứt ra để mọc ra một gương mặt mới, Gabriel vẫn phải sợ. Cậu nhìn thằng bé quằn quại trong đau đớn khi mẹ của nó đã rời khỏi lâu đài, nhìn sắc tím thơ mộng từ từ bị máu rửa trôi để lại một màu bạc xác xơ và tang tóc, nhìn thằng bé run rẩy bò dậy cố gắng lết mình đến trước gương rồi giật mình khi ngó thấy cặp mắt bạc xếch cao lạnh lùng, nhìn thằng bé vừa sợ hãi vừa trông mong khi mẹ nó trở lại, nhìn nó gọi mẹ đầy hy vọng, lại nhìn mẹ nó gào lên kinh hoàng, Gabriel cũng chẳng biết làm gì ngoài thở dài tiếc nuối. Nếu giờ quay lại gặp Như Hà, chắc cậu sẽ phải nói một câu.
“Anh trai, tuổi thơ của anh thật dữ dội!”
Nếu chưa từng nhìn thấy bộ dáng ban đầu của Nareicia, có lẽ Gabriel còn thấy vẻ ngoài Như Hà tạm dừng ở mức bình thường, nhưng khi đã quen nhìn thấy vẻ đẹp chạm ngưỡng hoàn mỹ kia thì cậu mới thấy, cái gì gọi là cách biệt một trời một vực. Cũng chẳng lạ khi Như Dương lại kinh hoàng khi quay về và nhìn thấy con mình như vậy, nhưng phản ứng của nàng còn trầm trọng hơn những gì cả Gabriel lẫn Nareicia có thể tưởng tượng ra. Nàng liên tục gào thét, con quỷ kia, hãy trả lại “Thầy” cho nàng! Chẳng hiểu bởi vì nàng đã thực sự coi Nareicia là bản sao của Esme hay vì lý do gì khác mà nàng dường như đang khẳng định chính đứa trẻ ấy đã giết chết người đàn ông nàng thương yêu. Nếu không phải vừa vặn lúc đó Rinie tỉnh dậy, vừa vặn lúc đó thánh Fly tới thăm, Gabriel sẽ chẳng ngạc nhiên gì nếu Nareicia sẽ bị người mẹ tâm thần của mình chôn sống.
Thoát chết một lần nhưng cuộc sống sau đó với Nareicia mới thực sự là địa ngục. Người mẹ dịu dàng hết mực yêu chiều nó trước kia giờ nhìn nó như một con quái vật, nàng đốt hết sách vở của nó, đốt hết những món đồ chơi chính nàng mua tặng, hắt hủi và tàn nhẫn đánh đập nó. Nareicia thực sự không hiểu nó đã làm sai điều gì, nó nói với mẹ, nó chỉ đổi ngoại hình của mình để lấy sự bình an cho em trai, nó nói với mẹ, dù trông nó thế nào nó vẫn là Nareicia của mẹ, vẫn là đứa con mẹ đã sinh ra. Nhưng nói càng giải thích mẹ nó lại càng giận dữ, nàng gào lên vào mặt nó.
- Sai lầm lớn nhất của ta là sinh ngươi ra trên đời! Vì ngươi thầy mới ra đi… Tất cả là vì ngươi! Đồ quỷ dữ!
Dường như đến khi ấy Như Dương mới nhớ ra nàng cỏn một đứa con khác. Nàng dồn hết tâm sức chăm sóc Rinie như để quên đi sự tồn tại của Nareicia. Nàng coi như nó không có mặt, phó mặc nó tự sinh tự diệt. Nếu như trước kia nàng tìm mọi cách để giáo dục nó trở thành một bản sao hoàn mỹ của người đàn ông nàng yêu thì giờ nàng lại tìm mọi cách cấm cản, không để nó nhúng bẩn ký ức đẹp đẽ của nàng về “thầy”. Nareicia đương nhiên không chịu, nó vẫn cố gắng chứng tỏ cho mẹ thấy mình vẫn ở đây, tiếc thay, đánh đổi cho nỗ lực của nó chỉ là những trận đòn roi ngày càng tàn bạo hơn và những lời nhiếc mắng nguyền rủa không ngơi từ mẹ nó. Còn Rinie, người em trai mà nó đánh đổi bản thân để cứu sống lại chẳng hề nhận ra Nareicia là anh trai mình. Trong mắt Rinie, có lẽ Nareicia chỉ là một thứ gì đó ghê tởm mà mẹ căm ghét.
Tuổi thơ của Nareicia trôi qua trong sự bạo hành của mẹ và sự thờ ơ của người em trai ruột. Ban đầu nó còn sức phản kháng và chống trả, nhưng lâu càng lâu, ánh sáng trong mắt nó dần tắt đi. Nó buộc phải chấp nhận một sự thật, ngay từ đầu nó đã chẳng là gì trong trái tim mẹ nó cả!
Từ một đứa trẻ ngây thơ và thiện lương, năm tháng đã mài giũa Nareicia trở nên lầm lì trầm mặc. Trong tòa lâu đài ấy, nó chỉ là một kẻ thừa thãi, không được xuất hiện cùng lúc với mẹ và em trai, phải chuyển tới ở trên căn phòng gác xép xa xôi và lộng gió, chỉ được ăn những thức ăn đã thừa lại và nếu chẳng còn gì thừa nó sẽ bị bỏ đói tới lả người. Vẻ ngoài vốn đã xấu xí của nó càng lúc lại càng trở nên dị hợm hơn. Trong hàng loạt ký ức tua nhanh, Gabriel cũng chẳng biết lần cuối cùng cậu còn nhìn thấy nó cười là khi nào. Những đêm lạnh lẽo một mình nó thức, tự ôm lấy mình trong cơn run, đôi mắt bạc nhìn xa xôi vào một khoảng đêm vô tận, Gabriel tự hỏi, những lúc như thế liệu Nareicia có từng hối hận vì quyết định của mình năm xưa? Dù ngay từ đầu, người mẹ nó yêu cũng chẳng phải nó nhưng chút yêu thương vay mượn trước kia có lẽ vẫn sẽ tốt hơn sự căm ghét trần trụi hiện tại.
Một ngày nắng ấm hiếm hoi chiếu rọi lên lâu đài Tuyết, nơi này chào đón thêm một vị khách lần đầu tiên ghé thăm - chủ nhân Bắc điện.
Chủ nhân Bắc điện tới và đem theo rất nhiều những món quà từ phương Bắc dành tặng cho Như Dương và những đứa con của nàng. Như Dương cũng đã chuẩn bị một bàn tiệc để cảm ơn lòng tốt của ngài, trước mặt chủ nhân Bắc điện, phong thái tài nữ năm xưa của nàng đã trở lại, nàng vừa khéo léo đón khách, lại vừa yêu chiều đứa con trai bé bỏng trong lòng.
- Quả là một đứa trẻ đáng yêu.
Chủ nhân Bắc điện cười vui vẻ, xoa đầu Rinie. Trong một thoáng nhớ ra gì đó, ngài chợt thấy tò mò.
- Ta cứ nghĩ nàng có hai đứa con cơ. Ra là chỉ có mình Rinie thôi à?
- Đúng vậy.
Như Dương điềm nhiên gật đầu. Bữa tiệc tiếp tục vui vẻ, không ai trong căn phòng ấy quan tâm tới một đứa trẻ gầy yếu lạc lõng đứng ngoài khung cửa. Nó chậm rãi cúi đầu quay đi.
Gabriel biết rồi thằng bé sẽ sớm trở lại, đơn giản vì nó đói. Nếu nó không tự lo lấp đầy cái bụng mình thì dẫu nó có chết lả ở đâu đó chắc cũng không ai quan tâm. Chiều muộn, nắng còn chưa tắt nhưng tiệc đã tàn, chủ nhân Bắc điện tạm biệt mẹ con Như Dương để tiếp tục chuyến du ngoạn của mình, căn phòng giờ chẳng còn ai, bàn tiệc vẫn chưa dọn, những món ngon còn thừa lại rất nhiều. Nhưng có vẻ Nareicia lại không chú ý đến chúng, đôi mắt đứa trẻ bị hấp dẫn bởi một con thỏ bông nằm rơi dưới đất, đây là một trong vô số những món quà chủ nhân Bắc điện đem tới tặng Rinie và bởi vì số lượng quá nhiều nên dẫu rơi lại cũng không ai hay.
Nareicia chậm rãi bước từng bước tới cạnh con thỏ kia, nó khuỵu chân ngồi xuống chạm vào chú thỏ ấy, gương mặt xấu xí của nó hơi bần thần. Gabriel chẳng biết khi ấy nó đã nghĩ gì, và cũng có khi Nareicia còn chưa kịp nghĩ gì cả, bởi ngay sau đó chỉ vài giây, Rinie đã bước vào.
- Thích con thỏ ấy à?
Giọng nói của Rinie rất non nớt, Nareicia giật mình quay lại.
- Thích thì lấy đi.
- Không.
Nareicia lắc đầu.
- Nó là của em mà.
- Bẩn rồi.
Rinie thản nhiên buông câu. So với Nareicia gầy guộc và xấu xí đang ngồi đó, thân hình trắng trẻo của Rinie có vẻ cao lớn hơn không ít. Rinie cúi xuống nhìn vào Nareicia như nhìn một thứ gì đó thật hạ đẳng.
- Chạm vào ngươi là nó bẩn rồi. Ta không cần nữa.
Một câu nói thật nhẹ nhàng, Rinie quay người rời đi.
- Rinie, anh là anh trai em.
Nareicia nói thật khẽ, câu nói ấy không rõ nó nói cho Rinie hay cho chính bản thân nó nghe, Rinie cũng chẳng dừng bước, còn nó thì cứ ngồi đó cho tới khi nắng tắt hoàn toàn mang bóng đêm phủ kín nơi này.
Gió vẫn thổi buốt tới tận xương tủy.
Ảo cảnh này rõ ràng là thứ Như Hà đã vẽ ra nhưng Gabriel có một niềm tin rằng những gì diễn ra ở đây cũng chính là ký ức y đã chôn giấu. Điều khiến cậu còn thắc mắc là cậu vẫn chưa tìm được sự đồng điệu giữa quá khứ y kể cậu nghe với tương lai cậu từng chứng kiến. Cậu chưa quên, trong đám cưới của Aides và Nessy, cậu cũng đã gặp Rinie, ngài ta lúc ấy trông chỉ như một đứa trẻ chín, mười tuổi, chẳng biết điều gì đã khiến thời gian ngừng lại trên cơ thể Rinie? Và quan trọng hơn là thái độ của ngài ta với người anh trai mà ngài ta từng khinh thường, rõ ràng ở tương lai Rinie đã khóc vì lo lắng cho Nareicia, những giọt nước mắt chảy xuống khi ấy rất chân thật, tình cảm ngài ta biểu lộ cũng không hề giả dối, vậy bước ngoặt gì đã khiến ngài ta thay đổi như vậy? Và cả lời buộc tội đang đồn đại khắp chốn Đông cung, Thủy thần đã từng ra tay sát hại hai chín mạng người từ khi y chỉ là một đứa trẻ tám tuổi. Thậm chí Mộc thần Diên Họa còn nói y đã đánh trọng thương Rinie khiến ngài ta hôn mê ba ngàn năm không tỉnh. Có vẻ tất cả những chuyện này đều có chung một nút thắt còn cái mốc tám tuổi ấy đang mỗi lúc một gần…
Năm ấy, chuyện gì đã diễn ra?
Chú giải:
1. Ảo cảnh Như Hà dựng ra chỉ hút tâm trí người ta vào đó còn thân xác thật sự của Gabriel vẫn đang ở Đông cung (đương nhiên là trong tình trạng ngất xỉu).
2. Người lạ mặt đã gặp Như Hà đêm ấy có coi như là trùm cuối của câu chuyện này.