Lời nguyền chết chóc

Chương 4: Ngày hạ huyệt

Sau cái đám tang rợn người ấy thì bão ngày một lớn dần và hung bạo hơn. Các tàu không thể rời bến nên tôi củng không thể rời khỏi đảo. Đám tang ấy kéo dài suốt 3 ngày liền, chẳng ai dám bén mãng đến gần cái đám tang ấy.
Có lẽ ngày hôm qua mọi người đã thật sự sợ hãi. Khúc đường ngay đám tang nhà ấy củng trở nên lạnh hẳn. 3 ngày, không phải ngắn ngủi, mỗi ngày trôi qua càng nhận thấy người nhà của hai bên ngày một tiều tụy hơn. Tôi nghe những nhà gần đó bảo đêm nào củng nghe họ khóc và nói cái gì đó. Lâu lâu có nghe vài câu như “Tụi con dừng lại đi...”. Điều đó làm cho những hàng xóm sợ và bất an hơn. Sau ngày ấy, bầu không khí trở nên lạnh lẽo hơn cộng thêm cơn bão hung hăn đang cho mưa không ngừng. Tạo nên một khung cảnh hoang tàn, ma dại, vắng vẻ. Do mưa không ngừng nên đường xá củng vắng vẻ, mọi người củng ở nhà hầu như nguyên ngày.
Chính tôi củng đã trãi qua sự hoang tàn ấy. Nhưng có lẽ điều tôi cảm thấy sợ nhất là về đêm, gió thổi rất mạnh. Lâu lâu tôi còn nghe tiếng cười “the..thé..” khiến tôi sợ chẳng dám bước ra ngoài. Tôi tự trấn an bản thân là do mình tưởng tượng thôi nên cố gắng dẹp mớ hổn độn ấy mà nhắm mắt ngủ.
3 ngày qua mọi người ai củng mất tinh thần. Ngày thứ 4 củng đến, đến ngày hạ huyệt. Nghe có vẻ bình thường như bao đám tang khác nhưng không... Ngày hạ huyệt một lần nữa xuất hiện những sự việc kì lạ và đáng sợ...
Và đương nhiên, việc chọn vị trí hạ huyệt tất nhiên sẽ giao cho ông tư phong thủy. Nhưng theo lời ông trưởng làng kể lại với tôi thì có lẽ việc chọn vị trí lần này thật sự đã làm ông dụng tâm rất nhiều và kĩ. Tiếp đó, trưởng làng kể thêm cho tôi nghe:
-Ông củng thân với ông tư nên củng biết chút ít. Để chọn đươc vị trí hạ huyệt phải dựa vào ngày sinh bát tự của người chết, ngoài ra còn căn cứ vào ngày giờ mà hai đứa nó chết, sau cùng là nguyên nhân cái chết. Tổ hợp hết điều đó để chọn cho họ một chổ chôn hợp phong thủy, một là khiến họ an nghỉ tại nơi đó tốt sớm ngày đầu thai, hai là không ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của người thân của họ. Nhưng đợt này ông tư có tâm sự với ông về việc chọn huyệt lần này rất khó. Vì nó không chỉ ảnh hưởng đến gia đình tụi nó mà có thể ảnh hưởng đến vận mệnh của cả ngôi làng này. Nghe thế, ông củng lo. Hazz...”
Ông nói vừa hết câu rồi im lặng hẳn đi. Tôi có thể thấy được sự lo lắng hiện trên gương mặt. Một lúc sau, tôi mới hỏi ông trưởng làng rằng:
-Ông ơi vậy cho con hỏi ông tư phong thủy đã chọn vị trí nào để chôn bọn họ thế?
Ông trả lời tôi với giọng ôn tồn:
-Thầy tư đã chọn đi chọn lại không thể tìm chổ nào thích hợp hơn ngoài vị trí dưới gốc cây cổ thụ. Thầy tư đã tính toán chi li rốt cuộc lại rơi vào ngay cái chổ ấy. Ông thật không thể hiểu nổi. Trước đây, cái cây đại cổ thụ ấy là nơi dân làng rất tôn sùng bởi lẽ nó là thứ chứng kiến sự phát triển của cái làng này từ xa xưa. Vậy mà giờ đây nơi đó lại biến thành nơi ám khí khiến mọi người sợ và chẳng dám bén mảng lại đó. Thật khiến con người ta không thể ngờ.
Sau những lời nói của trưởng làng thì củng gần đến giờ chôn Thanh - Kiệt. Mọi người và tôi lại một lần nữa bậm bụng đi đến chổ chôn. Ngày chôn giữa ngày bão. Khung cảnh vô cùng ảm đạm và lạnh lẽo. Do là cổ quan tài đôi nên khá nặng do đó phải một chục người trai tráng khỏe trong làng khiên mới xuể. Khi đến nơi, tôi đã thấy một hố huyệt thật to đã đào sẵn từ bao giờ. Lúc ấy, mưa ngày một nặng hạt hơn, gió thổi củng ngày một nhiều hơn. Thầy tư đứng ra chỉ đạo trong việc hạ huyệt.
Lúc vừa đặt cổ quan tài to đùng đó xuống huyệt bỗng sét đánh liên hồi. Ánh sáng của tia sét cứ chớp tắt như muốn xé cả bầu trời. Gió thổi khiến lá cây của cây đại cổ thụ kia cứ xào xạt phát ra âm thanh ghê rợn. Mọi người cầm một nắm đất rải xuống huyệt với một ý nghĩ mong hai người họ sớm siêu thoát kèm theo là sự sợ hãi vì họ biết đôi nam nữ kia dường như đang ngự trị trong cái ngôi làng này. Sau cùng là nắm đất từ người thân cùng những bông hoa rải xuống hố huyệt đó. Điều khiến người dân bàn hoàng ở đây là khi người mẹ của cô gái thốt lên cùng tiếng nấc:
-Khi sống.. ba mẹ ngăn cản.. các con.. giờ các con được.. bên nhau rồi.. thì.. thì.. hãy an nghỉ đi.. những ngày qua các con đã làm.. nhà sợ lắm rồi.. Các con dừng lại đi.. Hãy ra đi mà.. trút hết oán giận.. tha cho mọi người.. đi các con..
Sau lời nói trong tiếng khóc nức nở khiến cho tôi và dân làng không khỏi ngạc nhiên và trầm trồ. Ngay lúc ấy, tôi vô cùng thắc mắc là 3 ngày qua đã xảy ra chuyện gì đối với người nhà của họ. Đang đặt dấu chấm hỏi trong đầu thì tôi và mọi người giật mình bởi bên trong cổ quan tài phát ra tiếng động như.. có ai đang gõ vào nắp quan tài. Chính lúc đó, tiếng sét một lần nữa vang lên, gió thổi lên, cuối cùng là tiếng khóc của lũ trẻ trong làng. Chúng cứ bảo có tiếng cười của ai đó rất ghê, chúng nó cứ òa lên đòi về. Thầy tư thấy vậy mới thúc mau lấp hố huyệt lại. Sau khi lấp xong, mọi người vì sợ nên đã bỏ về hết chỉ còn tôi, trưởng làng, thầy tư và gia đình ở lại đó. Thầy tư đột nhiên lên tiếng:
-Con các người thật sự không ra đi thanh thản được đâu. Thật không dám tưởng tưởng chúng nó sẽ làm gì nữa. Chỉ biết đó là điều chẳng lành. Chúng nó đang ngự trị nơi đây. Tôi chỉ có thể làm được điều này. Còn thành hay bại phải do ý trời rồi.
Nói xong thầy tư đã niệm trong miệng cái gì đó rồi dán lên tấm bia mộ một lá bùa màu vàng với những dòng chằng chịt màu đỏ tươi. Sau đó, thầy tư tiếp tục để một sợi dây màu đỏ đã tẩm máu gà tươi xung quanh nắm mồ thành hình vòng tròn. Mọi người dường như đã hiểu dụng ý của thầy tư. Chỉ biết im lặng và nhìn thầy ấy làm. Khi làm xong, thầy tư mới nói với trưởng làng rằng:
-Nãy giờ tôi làm gì chắc ông củng hiểu rồi nhỉ! Ngày mai ông nên tập hợp làng lại và thông báo mọi người không ai được lại gần đây. Nếu như may mắn sợi dây đỏ và lá bùa đủ mạnh thì có thể cầm chân chúng tại đây. Không được để bất cứ ai lại đây và động vào lá bùa củng như sợi dây này bằng không hậu quả khôn lường.
Nghe xong, trưởng làng gật đầu. Rồi thầy tư quay sang gia đình của Thanh - Kiệt nói rằng:
-Con cái các người đã không còn như trước nữa. Theo như sự hiểu biết của tôi thì chúng nó đã trở thành quỷ hết rồi. Và lời nguyền ngày ngày chúng nó chết đã xảy ra. Các người củng đã rõ hơn ai hết trong 3 ngày vừa rồi đúng không?
Người nhà của chúng bỗng im lặng hẳn và dường như đúng như những gì thầy tư nói. Thấy họ im lặng thầy tư tiếp lời:
- Về phần tôi chỉ có thể làm được bấy nhiêu. Đạo hạnh của tôi không cho phép tôi làm được điều lớn lao. Chỉ biết bây giờ tôi cố hết sức để giúp dân làng vượt qua tai ương. Cả tôi thật sự củng cảm thấy sợ và lo lắng huống chi các người. Thôi... về thôi. Chuyện đành theo ý trời vậy. Phần ông trưởng làng vào ngày mai nhớ làm nhé! Bây giờ, chúng ta về thôi!
Nói xong, tôi cùng mọi người đi về. Vừa đi tôi vừa ngoái đầu lại, nhìm nắm mồ kia mà tôi cảm thấy rùng mình. Thật đáng sợ nếu điều kinh khủng ấy xuất hiện. Lúc ấy, trên bầu trời chỉ có ánh sáng nhá lên rồi tối dần lại. Mọi thứ đều trở nên mờ ảo một cách đáng sợ.