Lời nguyền chết chóc

Chương 1: Cái chết của đôi nam nữ

Sau cái chết vì căn bệnh tim quái ác, ông của tôi đã ra đi trong niềm tiếc thương của gia đình. Tôi có thể nói là người thân nhất với ông lúc còn sống bởi lẽ tôi rất thích ông kể những điều thú vị mà ông đã trãi qua. Khi ông mất, tôi rất hay đến phòng của ông để tìm chút ký ức về ông. Và vô tình tôi đã tìm thấy một chiếc rương nhỏ ở dưới gầm giường của ông. Chiếc rương ấy chứa đựng toàn bộ những kỉ vật mà ông đã trân trọng lúc còn sống. Trong ấy, có lẽ điều khiến tôi thích thú nhất đó là một quyển nhật ký nhỏ ghi lại toàn bộ quá trình ông đi du ngoạn ở một hòn đảo ít người biết đến nhưng lại chứa cảnh vật rất đẹp cùng với sự trãi nghiệm đầy bổ ích với người dân của một ngôi làng nhỏ ở đó. Chính vì bị cuốn hút bởi những điều thú vị ấy mà tôi đã quyết định sẽ du lịch đến đó để thử trãi nghiệm những điều thú vị đấy.
Không do dự, ngay 2 ngày sau tôi đã nhanh chóng đặt vé tàu xuất phát. Đúng như lời ông của tôi viết do hòn đảo này ít ai biết đến nên chuyến tàu mà tôi đi có rất ít người tham quan như tôi đi. Khoảng tầm 15 người. Sau gần 1 tiếng đồng hồ ngồi tàu cuối cùng cũng tới hòn đảo ấy. Qủa thật như trong nhật ký viết hòn đảo thật sự rất đẹp và có một ngôi làng nhỏ đang sinh sống ở đó. Do ít người lưu đến tham quan nên trên đây hầu như không có loại hình khách sạn cho thuê mà thay vào đó là những du khách như tôi sẽ tá túc tại nhà người dân. Người dân ở đây rất thân thiện, họ không lấy tiền chổ ở mà chỉ nhận tiền ăn uống nên khiến những người du khách như tôi rất thích. Sau khi tôi được sự đồng ý tá túc tại nhà của trưởng làng Hai Tùng, tôi đã có một ngày vui chơi đầy niềm vui và cuối cùng tôi đã kết thúc ngày bằng một giấc ngủ thật ngon.
Ngày mới đón tôi không chỉ là những ánh tia nắng mặt trời mà còn có những tiếng nói ồn ào của nhiều người từ phía bên ngoài. Tôi nhanh chóng xếp mền gối và nhanh chống vệ sinh cá nhân để ra ngoài xem thử có chuyện gì mà người dân lại nháo nhào lên thế. Khi bước ra tới cửa tôi nhanh chóng hỏi thăm một cô bé gần đó, cô bé ấy bảo rằng:
- Em không biết rõ nữa anh? Em chỉ nghe mọi người nói có người chết ở cây đại cổ thụ ở cuối làng thôi!
Nghe xong, tôi cũng nhanh chóng đi đến cây đại cồ thụ ấy. Khi vừa tới nơi đã khiến tôi không khỏi giật mình bởi cảnh tượng trước mắt. Trên cây đại cồ thụ thật to ấy có một đôi nam nữ đang treo cổ, mắt thì đang trợn trắng lơ lững trên cây. Hai gia đình của đôi nam nữ ấy thì đang khóc thương cho con của mình mà không quan tâm đến ở đó có một tờ giấy. Ngay lúc ấy, có một người - được người dân gọi là thầy tư phong thủy, tiến lại và nhặt tờ giấy ấy lên và đọc. Ngay sau khi đọc xong, ông tư không khỏi ngạc nhiên và thốt lên rằng:
- Tai họa sắp ập đến đây rồi!! Hazz…
Mọi người không khỏi ngạc nhiên và tò mò không biết ông tư đã đọc gì mà lại nói câu đó. Họ giục ông tư đọc lớn cho mọi người cùng nghe thử trong tờ giấy viết gì? Ông tư hạ giọng và đọc một cách nghiêm trọng rằng:
- Các người hãy bình tĩnh mà nghe nhé! Trong đây viết là:
“NGÀY MÀ CHÚNG TÔI CHẾT CŨNG LÀ LÚC CÁC NGƯỜI BẮT ĐẦU CHO SỰ TRẢ GIÁ”
Vừa nghe xong ai củng lạnh người, cộng thêm khi ông tư giơ tờ giấy ra tất cả chữ ấy đều được viết bằng máu. Mọi người bắt đầu giải tán bớt vì ai củng cảm thấy sợ. Tôi củng đi ngay một lúc sau đó. Trước lúc đi, tôi có ngoái đầu lại thì thấy hai cái xác đã được người ta khiên về nhà.
Vừa đi tôi vừa đặt dấu chấm hỏi lớn trong đầu: “Họ còn trẻ, vì điều gì lại cùng nhau tự tử?". Tôi quyết định sau khi trưởng làng về sẽ hỏi nguyên nhân để giải đáp thắc mắc trong mình.
Ngay khi trưởng làng Hai Tùng về đến nhà, tôi đã nhanh chân chạy đến quấn lấy ông và gặn hỏi ông, tôi hỏi:
- Trưởng làng cho con hỏi tại sao cặp nam nữ đó lại treo cổ tự vẫn thế?
Hỏi xong ông trưởng làng đã cố ý né tránh và lơ tôi, nhưng tôi đã cương quyết hỏi đến cùng do tính tôi một khi đã tò mò thì không thể ngừng được. Thấy tôi như thế ông đã chịu nói tôi nghe nguyên nhân cùng với những lời nói mà ông tư phong thủy đã nói riêng với ông. Với giọng khàn khàn vô cùng nghiêm trọng của ông, sau khi nghe xong tôi vừa thương tiếc cho đôi trai gái vửa cảm thấy đáng sợ với những câu cuối của ông…