Lời Khó Diễn Ý - Mị Dã

Chương 8: Đừng đối xử với em như vậy

Thời gian kéo dài lê thê, chuyện ân ái như thể không cách nào dừng lại khiến Từ Duyên thường xuyên rơi vào trạng thái mê mẩn, hỗn loạn.

Trời mọc trăng rơi cũng không liên quan gì đến cậu, Từ Duyên như biến thành một công cụ để hứng chịu dục vọng của Hạ Đình, dần dần đánh mất khái niệm thời gian.

Trong cơn hốt hoảng vòng eo bị ai đó siết chặt, Từ Duyên buồn ngủ mơ màng rên rỉ hai tiếng như muốn khóc, cậu theo bản năng lẩm bẩm: “Không làm nữa… Xin anh đó… Chồng ơi…”

Mấy ngày này Hạ Đình cố chấp một cách đáng sợ, Từ Duyên không gọi hắn là chồng hắn liền tức giận đòi khóc, lúc làm cũng càng thêm hung ác tàn nhẫn. Từ Duyên thật sự rất sợ, tuy nhiên cậu cũng tìm ra quy luật mới có thể khiến Hạ Đình vui vẻ mềm lòng, bởi vậy dù Hạ Đình có làm gì thì cậu cũng đều vô thức tỏ ra yếu ớt cầu xin hắn trước.

Sau một giấc ngủ bình yên, cảm giác eo đau chân mỏi vẫn còn rõ rệt, mí mắt Từ Duyên lười mở, ậm ừ ôm lấy cổ Alpha.

Cảm nhận được đối phương kéo eo cậu ôm vào lòng ngực Từ Duyên cũng nhõng nhẽo dựa sát vào, dựa đầu vào ngực Hạ Đình, hỏi như nói mớ: “Đỡ hơn chút nào chưa?”

Hồi lâu không thấy Hạ Đình trả lời, Từ Duyên tuy còn hơi rã rời nhưng lại sợ hắn cáu kỉnh, đành gượng dậy tinh thần mở mắt. Từ Duyên đỏ tai cúi đầu ăn mì, quản gia Trình hỏi cậu có hợp khẩu vị không, sau khi Từ Duyên gật đầu ông giống như tranh công giúp Hạ Đình mà nói, đây là mì hoành thánh tôm tươi Hạ Đình dặn đầu bếp làm riêng cho cậu, vì Từ Duyên thích ăn.

“Sao rồi…” Từ Duyên quan tâm hỏi, sau khi tầm mắt cậu giao nhau với Hạ Đình bàn tay đang giơ lên muốn vuốt ve khuôn mặt hắn đột nhiên khựng lại trong không trung, vài giây sau mới nhớ thu tay lại. Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt nhân lúc cậu nghẹn ngào chen vào hai cánh môi khẽ nhếch, phóng túng liếm láp quấn quyện, Từ Duyên càng lúc càng không thể xem nhẹ mùi hoa hồng thơm nức.

Hạ Đình thuận thế nắm lấy cổ tay cậu kéo lại trước ngực, ánh mắt trong veo, giọng nói trầm thấp của hắn toát lên một sự dịu dàng khó hiểu trong tia sáng tờ mờ.

Từ Duyên cầm lấy khăn ăn xoa xoa miệng, cậu bị Hạ Đình nhốt cả ngày ở đây, gần như chưa gặp được người nào khác, suy nghĩ một hồi thật sự cũng nhớ không nổi vị Triệu tiểu thư nào, thế là hỏi: “Là ai thế?”

“Ngủ đi.”

Mấy ngày này Từ Duyên thật sự rất mệt, dù hiện tại cậu thấy bất an hay bí bách đi nữa thì cũng không thắng nổi cơn buồn ngủ, nhanh chóng choáng váng chìm vào trong mộng. Abdul xuống lầu chưa bao lâu ngoài cửa phòng đã vang đến tiếng gõ. Từ Duyên nhẹ giọng nói câu “Mời vào”, quản gia Trình vẻ mặt hiền hòa xuất hiện trước mắt cậu.

Lúc cậu ngủ dậy đã là tám giờ tối, Hạ Đình không ở trong phòng, Từ Duyên trở dậy ngồi một hồi, mãi đến khi tỉnh táo lại mới nhìn thấy Abdul đứng cạnh tủ.Nhưng trước mặt quản gia Trình thì không sao—— có lẽ là biểu lộ chân tình trước mặt bất luận kẻ nào đều không sao cả, chỉ cần gạt Hạ Đình là được.

Từ Duyên hơi đói, cậu cầm lấy điều khiển từ xa đầu giường ấn nút nguồn. Ba giây sau đèn điện trên đầu Abdul sáng lên màu xanh lục, hai mắt cũng mở, đôi mắt nhỏ nhìn thẳng vào Từ Duyên đang uể oải, câu nói đầu tiên sau khi khởi động máy chính là: “Oh my god!”

Từ Duyên đứng ở lầu ba quan sát cũng có thể nhìn thấy rõ ràng ý cười trên gương mặt của Triệu Khinh Lộ. Cô quả thật rất xinh đẹp, vừa hút thuốc vừa đưa điếu thuốc cho Hạ Đình biết bao phong tình vạn chủng, so với lúc nhìn thấy trên TV còn ý vị nhiều hơn.

Ngữ điệu của Abdul cực kỳ khoa trương, lại là âm thanh điện tử nên nghe vào tai càng thêm quái đản, Từ Duyên mở to hai mắt nhìn nó hỏi: “Gì vậy?”

Từ Duyên nức nở dựa vào cần cổ ấm áp hơi mướt mồ hôi của Hạ Đình, thất thần nghĩ đi nghĩ lại: Rốt cuộc đây gọi là gì?

“Cái mùi này quả thật ngay cả người máy cũng thấy sợ!” Abdul nghiêng cái đầu vuông vức cồng kềnh, “Hiện giờ ngài y như quả đào chín vậy.” Những giọt nước mắt nóng bỏng nhục nhã cuồn cuộn chảy xuống từ khóe mắt Từ Duyên, cậu không chịu nổi khoái cảm tràn ngập mà kêu khóc, lên đỉnh trong cơn sướng tột độ, oằn mình co giật khi xương hông cứng rắn của Hạ Đình dán chặt chẽ vào bờ mông cậu, ôm chặt lấy cậu.

Tiếng nói vừa dứt mặt Từ Duyên cũng ửng đỏ lên như màu đào, cậu túm gối ôm ném qua, không chút khí thế ra lệnh cho Abdul “Câm miệng”, một lúc sau mới nói: “Em giúp ta mang chút đồ ăn đến đây đi”. Thế là Từ Duyên muộn màng bắt đầu thở dốc, dương v*t Hạ Đình còn cắm trong cơ thể cậu, hơi di chuyển một chút là tiếng thở dốc của Từ Duyên đã biến thành rên rỉ.

Abdul xuống lầu chưa bao lâu ngoài cửa phòng đã vang đến tiếng gõ. Từ Duyên nhẹ giọng nói câu “Mời vào”, quản gia Trình vẻ mặt hiền hòa xuất hiện trước mắt cậu. Từ Duyên chỉnh đốn cảm xúc rất nhanh, cậu ngảng mặt nhìn quản gia Trình cười cười, “Con no rồi, phiền chú giúp con dọn dẹp một chút.”

Mùi tình dục tràn ngập trong căn phòng đã lâu chưa tan hết, ngay cả Abdul cũng có thể ngửi được mà quản gia Trình quản lại mặt không đổi sắc, thần thái tự nhiên bưng mâm đồ ăn đi vào.

Khi cậu dùng bữa quản gia Trình vẫn ở ngay bên cạnh, ngày tháng trôi qua ông ở chung với Từ Duyên đã tự nhiên rất nhiều so với những ngày đầu. Từ Duyên đưa lưng về phía hắn từ lúc hắn bước vào cửa hóa ra vẫn chưa ngủ, lúc được hắn ôm cả người cậu cứng đờ, sau đó bắt đầu kháng cự, sức lực không lớn nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Từ Duyên đỏ tai cúi đầu ăn mì, quản gia Trình hỏi cậu có hợp khẩu vị không, sau khi Từ Duyên gật đầu ông giống như tranh công giúp Hạ Đình mà nói, đây là mì hoành thánh tôm tươi Hạ Đình dặn đầu bếp làm riêng cho cậu, vì Từ Duyên thích ăn. Từ Duyên hơi đói, cậu cầm lấy điều khiển từ xa đầu giường ấn nút nguồn. Ba giây sau đèn điện trên đầu Abdul sáng lên màu xanh lục.

Từ Duyên thích nghe quản gia Trình kể những chuyện liên quan đến Hạ Đình, bởi vì Hạ Đình hiếm khi nào bộc lộ bản thân trước mặt cậu, mà cậu cũng không có dám thể hiện tình cảm của mình trước mặt Hạ Đình. “Mấy ngày trước nghe thấy tôi nói cậu ở hậu viện hái hai đóa hoa nhài thì đêm đó tiên sinh liền dặn dò nhà cũ đưa thêm mấy bồn hoa qua đây.” Quản gia Trình nói, “Tiên sinh rất quan tâm đến cậu.”

Nhưng trước mặt quản gia Trình thì không sao—— có lẽ là biểu lộ chân tình trước mặt bất luận kẻ nào đều không sao cả, chỉ cần gạt Hạ Đình là được.

“Mấy ngày trước nghe thấy tôi nói cậu ở hậu viện hái hai đóa hoa nhài thì đêm đó tiên sinh liền dặn dò nhà cũ đưa thêm mấy bồn hoa qua đây.” Quản gia Trình nói, “Tiên sinh rất quan tâm đến cậu.” Mãi đến khi cơn buồn ngủ dữ dội ập đến, Từ Duyên không còn sức lực mở mắt cậu mới nhớ ra lời mình muốn nói với Hạ Đình trong cơn hỗn loạn.

Từ Duyên cảm thấy mình không có cách nào phân biệt rõ mấy phần thật giả trong lời quản gia Trình, nhưng cho dù có là hư ảo cũng có thể dễ dàng dỗ cậu vui vẻ. Cậu thẹn thùng cười cười hỏi ông: “Anh ấy thì sao? Đã ăn chưa?”

Khi cậu dùng bữa quản gia Trình vẫn ở ngay bên cạnh, ngày tháng trôi qua ông ở chung với Từ Duyên đã tự nhiên rất nhiều so với những ngày đầu.

“Vẫn chưa.” Quản gia Trình trả lời rất nhanh, “Triệu tiểu thư đến nhà, đang nói chuyện với tiên sinh.”

Từ Duyên cầm lấy khăn ăn xoa xoa miệng, cậu bị Hạ Đình nhốt cả ngày ở đây, gần như chưa gặp được người nào khác, suy nghĩ một hồi thật sự cũng nhớ không nổi vị Triệu tiểu thư nào, thế là hỏi: “Là ai thế?” Hạ Đình mới vừa xử lý xong một đống chuyện phiền lòng, kiên nhẫn ít ỏi vốn đã khô cằn, hắn dùng sức đè chặt Từ Duyên không an phận, dán môi vào tai cậu, giọng điệu có chút hung dữ: “Em quậy cái gì?”

“Tiểu thư Triệu Khinh Lộ.” Quản gia Trình đáp: “Là bạn bè của tiên sinh.” Ngữ điệu của Abdul cực kỳ khoa trương, lại là âm thanh điện tử nên nghe vào tai càng thêm quái đản, Từ Duyên mở to hai mắt nhìn nó hỏi: “Gì vậy?”

Từ Duyên nghe vậy dừng một chốc, rủ mi che lại thất thố nhất thời, nhẹ nhàng à một tiếng.

“Sao rồi…” Từ Duyên quan tâm hỏi, sau khi tầm mắt cậu giao nhau với Hạ Đình bàn tay đang giơ lên muốn vuốt ve khuôn mặt hắn đột nhiên khựng lại trong không trung, vài giây sau mới nhớ thu tay lại.

“Chú Trình.” Từ Duyên chỉnh đốn cảm xúc rất nhanh, cậu ngẩng mặt nhìn quản gia Trình cười cười, “Con no rồi, phiền chú giúp con dọn dẹp một chút.”

Hạ Đình lên lầu khi trời đã về khuya, hắn tắm xong lên giường, vươn một tay ôm Từ Duyên quay cái ót cho hắn vào trong lồng ngực.

Từ Duyên đưa lưng về phía hắn từ lúc hắn bước vào cửa hóa ra vẫn chưa ngủ, lúc được hắn ôm cả người cậu cứng đờ, sau đó bắt đầu kháng cự, sức lực không lớn nhưng ý tứ rất rõ ràng.

Hạ Đình mới vừa xử lý xong một đống chuyện phiền lòng, kiên nhẫn ít ỏi vốn đã khô cằn, hắn dùng sức đè chặt Từ Duyên không an phận, dán môi vào tai cậu, giọng điệu có chút hung dữ: “Em quậy cái gì?”

Từ Duyên như bị dọa sợ hơi run rẩy, không dám giãy giụa nữa, nhưng cũng không tỏ thái độ gì, ngoan ngoãn để Hạ Đình ôm. Một hồi sau mới có âm thanh khụt khịt đè nén rất nhỏ phát ra, Hạ Đình than nhẹ một tiếng, xoay người đang co rụt vai lại, lạnh mặt lau đi nước mắt vỡ đê của Từ Duyên, vừa bất đắc dĩ vừa khó hiểu hỏi: “Khóc gì chứ? Em bị sao vậy?”

Lông mi ướt át của Từ Duyên run rẩy, cậu nhướng mắt lên, lấy hết can đảm trừng Hạ Đình: “Đáng ghét!”

Gần đây hay khóc nên đôi mắt hơi sưng, giả vờ hung dữ cũng mang theo giọng mũi mềm yếu không chịu được, Hạ Đình muốn giận cũng giận không nổi, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất, tiếp tục bắt nạt Từ Duyên.

Lúc bị Hạ Đình tách ra hai chăn cắm vào Từ Duyên vẫn còn khóc. Hạ Đình có lẽ cảm thấy cực kỳ phiền vì cậu quá dễ khóc nên mới hung hăng hôn cậu mãnh liệt như vậy. Bởi vậy cậu chuyển xe lăn điều chỉnh góc độ, nhanh chóng trốn vào phòng mình.

Đầu lưỡi mềm mại linh hoạt nhân lúc cậu nghẹn ngào chen vào hai cánh môi khẽ nhếch, phóng túng liếm láp quấn quyện, Từ Duyên càng lúc càng không thể xem nhẹ mùi hoa hồng thơm nức.

Cậu nhớ tới cảnh lúc quản gia Trình xuống lầu không lâu, cậu nhờ Abdul hỗ trợ nấp sau lan can có hoa văn cổ điển ở bên hành lang nhìn xuống, Triệu Khinh lộ và Hạ Đình đang ngồi sát bên nhau trong phòng khách.

Từ Duyên đứng ở lầu ba quan sát cũng có thể nhìn thấy rõ ràng ý cười trên gương mặt của Triệu Khinh Lộ. Cô quả thật rất xinh đẹp, vừa hút thuốc vừa đưa điếu thuốc cho Hạ Đình biết bao phong tình vạn chủng, so với lúc nhìn thấy trên TV còn ý vị nhiều hơn. Quản gia Trình trả lời rất nhanh, “Triệu tiểu thư đến nhà, đang nói chuyện với tiên sinh.” Nhưng Từ Duyên không dám nhìn nhiều thêm, cậu sợ mình còn xem nữa sẽ nhìn thấy cảnh tượng mình không muốn nhìn.

Thuốc lá Triệu Khinh Lộ hút là loại thuốc lá dành cho phụ nữ, Từ Duyên thấy Hạ Đình quen thuộc tự nhiên rút ra một điếu trong hộp thuốc, cắn bên miệng, châm lửa rồi thong thả thở ra một vòng khói, dáng vẻ tùy ý lại gợi cảm.

Nhưng Từ Duyên không dám nhìn nhiều thêm, cậu sợ mình còn xem nữa sẽ nhìn thấy cảnh tượng mình không muốn nhìn. Lúc cậu ngủ dậy đã là tám giờ tối, Hạ Đình không ở trong phòng, Từ Duyên trở dậy ngồi một hồi, mãi đến khi tỉnh táo lại mới nhìn thấy Abdul đứng cạnh tủ.

Bởi vậy cậu chuyển xe lăn điều chỉnh góc độ, nhanh chóng trốn vào phòng mình.

“Thở.”

Từ Duyên bị Hạ Đình hôn đến xây xẩm đầu óc, mặt nghẹn đỏ bừng cũng không biết phải hít thở. Hạ Đình giống như không hiểu vì sao cậu có thể khờ đến thế, lúc hắn thối lui nhắc nhở cậu sắc mặt cực kỳ đáng sợ.

Thế là Từ Duyên muộn màng bắt đầu thở dốc, dương v*t Hạ Đình còn cắm trong cơ thể cậu, hơi di chuyển một chút là tiếng thở dốc của Từ Duyên đã biến thành rên rỉ.

Ngoại trừ kỳ mẫn cảm đặc thù, các thời điểm còn lại làm tình Hạ Đình rất lạnh lùng. Mùi đào vẫn tràn ngập trong không gian, tiếng động lớn nhất là âm thanh da thịt va chạm khi kịch liệt khi chậm rãi và tiếng thút thít rên rỉ không thể che lấp của Từ Duyên, Hạ Đình ngẫu nhiên phát ra vài tiếng thở trầm thấp gấp gáp là sự tồn tại lão luyện nhất, đường hoàng nhất trong không gian này.

Từ Duyên bị Hạ Đình chơi đến oằn cả người, lúc tiến tới bờ vực cao trào thậm chí cậu còn rỉ ra một ít nước tiểu lên bụng. Cậu nghe thấy âm thanh rên rỉ dâm loạn đến khó nghe của mình, cũng nghe thấy Hạ Đình hung ác làm cậu lạnh giọng hỏi cậu: “Anh đáng ghét? Anh đáng ghét sao mẹ nó em còn dâm thành bộ dáng như thế này?”

Những giọt nước mắt nóng bỏng nhục nhã cuồn cuộn chảy xuống từ khóe mắt Từ Duyên, cậu không chịu nổi khoái cảm tràn ngập mà kêu khóc, lên đỉnh trong cơn sướng tột độ, oằn mình co giật khi xương hông cứng rắn của Hạ Đình dán chặt chẽ vào bờ mông cậu, ôm chặt lấy cậu.

Từ Duyên nức nở dựa vào cần cổ ấm áp hơi mướt mồ hôi của Hạ Đình, thất thần nghĩ đi nghĩ lại: Rốt cuộc đây gọi là gì?

Nhưng suy nghĩ thật lâu vẫn không tìm được đáp án chính xác, Từ Duyên thật sự rất mệt, mơ màng mệt mỏi dựa vào Hạ Đình cũng đang im lặng không kém.

Mãi đến khi cơn buồn ngủ dữ dội ập đến, Từ Duyên không còn sức lực mở mắt cậu mới nhớ ra lời mình muốn nói với Hạ Đình trong cơn hỗn loạn.

“Anh không thể đối xử với em như thế.” Từ Duyên dùng giọng mũi nghèn nghẹn lẩm bẩm, hơi thở ấm ấp phả lên lồng ngực phập phồng của Hạ Đình, tạm dừng vài giây lại tiếp tục như nói mê: “Đừng đối xử với em như vậy.”

—Hết 8—