Lời Hứa Của Anh Là Biển Xanh Của Em

Chương 8: Người không thể nào quên

Ngày thứ năm ở Tây Tạng, khi vực Nam Tây Tạng lại bước vào một đợt lạnh mới, hơn nữa theo dự báo còn có trận tuyết lớn. Tranh thủ trước khi tuyết rơi nhiều, Cố Hoài Việt và Nghiêm Chân mau chóng trở về thành phố C.

Vừa xuống khỏi máy bay, sự ấm áp xa cách vài ngày qua ùa tới bao bọc lấy Nghiêm Chân. Vội vội vàng vàng lấy hành lý xong xuôi, Nghiêm Chân khoan khoái vươn vai, ra đến ngoài sân bay thì trông thấy Phùng Trạm vẫy tay đón họ. “Thế là đã về rồi, phu nhân cứ nhắc đi nhắc lại suốt bao ngày nay.”

Đi theo bà cụ, anh chàng Phùng Trạm trẻ con này cũng bị lây tính dông dài. Cố Hoài Việt mỉm cười, không tiếp thêm lời vào chủ đề này. Nghiêm Chân nhớ tới cậu nhóc nào kia, tóm lấy Phùng Trạm hỏi han: “Gia Minh có khỏe không?”

Nghe cô hỏi vậy, Phùng Trạm tức thì méo mặt, úp úp mở mở nhìn Nghiêm Chân và Cố Hoài Việt.

Nghiêm Chân nhận thấy có điều bất ổn, Cố Hoài Việt lại vẫn điềm tĩnh như thường. Oắt con Cố Gia Minh này giỏi gây chuyện đã có tiếng, anh cũng không mong đợi cu cậu có thể an phận được mấy ngày. Lúc đã ngồi yên vị trên xe, anh day day đầu mày, cất tiếng hỏi: “Gia Minh sao thế?”

Phùng Trạm vừa quan sát đường xá vừa trả lời: “Cũng không có gì to tát, hôm nay Gia Minh vừa về, bà ngoại đưa về ạ.”

Phút chốc, Nghiêm Chân cảm giác người Cố Hoài Việt cứng đờ. Qua chiếc gương chiếu hậu, Phùng Trạm hiển nhiên cũng có thể thấy sắc mặt của anh, không dám nói gì thêm, tăng tốc cho xe chạy thật nhanh về nhà.

Lúc xe dừng ở cổng Cố viên, Nghiêm Chân nhìn ngay thấy một chiếc ô tô màu xanh đậm. Nghiêm Chân chưa từng thấy chiếc xe này xuất hiện ở Cố viên. Cố Hoài Việt nhanh chóng đưa mắt nhìn chiếc xe, đỡ hành lý từ tay Phùng Trạm, đi thẳng vào trong.

Vừa bước tới cửa phòng khách đã nghe thấy tiếng nức nở sụt sùi vọng ra. Nghiêm Chân vội nhìn vào, liền thấy cậu bé nào kia đang đứng dựa sát bức tường phòng khách, khóc lóc sướt mướt. Nghiêm Chân không khỏi cau mày, còn Cố Hoài Việt ngập ngừng giây lát, quay đầu nhìn cô, rất nhanh lại xoay người đi vào phòng.

Một người phụ nữ dáng vẻ tao nhã đang ngồi trên ghế sofa phòng khách, cũng đã có tuổi, trên tóc bà không ít sợi bạc. Mái tóc ngắn ôm sát mang tai được chải chuốt gọn gàng. Khi Nghiêm Chân bước vào cửa, lập tức lọt vào tầm mắt của bà. Tay bà đang bưng tách trà, lúc thấy Nghiêm Chân còn lịch sự gật đầu với cô.

Nghiêm Chân chưa kịp trả lễ, cậu bé kia đã tức thì chạy vụt tới, ôm chặt lấy chân Cố Hoài Việt, khóc càng thống thiết hơn: “Bố! Bố ơi bố!” Tiếng khóc của cậu bé nghe rất thảm thương, dường như đã phải chịu nỗi oan ức vô cùng lớn. Nghiêm Chân không khỏi bồn chồn, sao lần nào từ nhà bà ngoại về cũng não nề như vậy?

Cố Hoài Việt nhìn cậu, mắt không chớp. Nhưng trong lòng thì biết rõ, chắc chắn nhóc con này đã gây chuyện lớn ở nhà bà ngoại, bằng không cũng không bị bà ngoại đích thân đưa về.

Anh nhìn sang Nghiêm Chân, nói: “Em đưa thằng bé lên lầu trước đi.” Làm vậy coi như bảo lãnh trước, xét xử sau. Cậu bé lại tức thì túm chặt lấy Nghiêm Chân, không chịu buông tay. Tư lệnh Hồng quân thua trận tan tác, nước mắt nhiều đến nỗi đê sông Trường Giang cũng sắp vỡ đến nơi. Nghiêm Chân bất đắc dĩ, chỉ có thể bế cậu về phòng, để lại Cố Hoài Việt và bà ngoại đối đầu nhau.

Cố Hoài Việt rót thêm một tách trà đặt trước bà ngoại Tống Phức Trân của Gia Minh.

Bà Tống Phức Trân uống trà rất tinh tế, tách trà trước mặt đã nguội nhưng vẫn còn quá nửa, nhìn là biết không hợp khẩu vị của bà. Có điều, bà Tống Phức Trân hiện giờ cũng không có tâm trạng để thưởng trà, nhìn Cố Hoài Việt, lạnh nhạt hỏi: “Nghe cậu Tiểu Phùng nói, con đi Tây Tạng à?”

“Vâng.” Cố Hoài Việt chỉ trả lời qua loa, ngồi xuống đối diện bà, không hề có ý định nhắc nhiều đến chuyến đi vừa qua, “Lần này Gia Minh gây ra chuyện gì thế ạ?”

Bà Tống Phức Trân nhướng mày, nhấp một ngụm trà, hắng giọng nói: “Cũng chẳng biết nhà con dạy dỗ thằng bé thế nào, không ra thể thống gì hết.” Bà Tống Phức Trân làm trong ngành giáo dục lâu năm, là giáo sư của một trường đại học lớn, hiển nhiên khi bàn đến vấn đề giáo dục càng yêu cầu nghiêm khắc, Cố Hoài Việt đối với chuyện thế này bình thường cũng chỉ cười trừ. “Chuyện lần này nói lớn cũng không phải là lớn. Năm kia đại thọ ông ngoại nó, có một hậu bối thích chơi đồ cổ tặng ông ấy cái bình hoa đời Tống. Rút cuộc, con trai chơi đùa với đứa nhỏ nhất trong nhà, làm vỡ cái bình hoa rồi.” Đứa nhỏ nhất trong nhà, là nhắc tới con của con út bà Tống Phức Trân, xấp xỉ tuổi Gia Minh, nhưng hai đứa trẻ hễ gặp mặt là đứa này thấy đứa kia chướng mắt, nhìn cái đầu tiên là muốn đánh lộn, nhìn đến cái thứ hai là muốn xông lên bóp chết đối phương. Mối hận thù sâu nặng này căn bản người lớn không sao lý giải được.

Cố Hoài Việt chỉ trầm ngâm giây lát: “Ông cụ nói sao ạ?”

“Ông ấy thì không nói gì. Mẹ đến chỉ để nhắc con chuyện này, con cái lớn rồi phải dạy dỗ tử tế, không thể cứ nuông chiều nó mãi được.”

Cố Hoài Việt gật đầu, vẻ rất tiếp thu. Đúng là phải dạy dỗ tử tế, không thì đến mình đây còn phải chịu quở mắng cùng!

Có lẽ thái độ của Cố Hoài Việt đã khiến bà Tống Phức Trân hài lòng, nói đến cốt lõi vấn đề rồi bà cũng không giáo huấn thêm nữa. Bầu không khí giữa hai người trầm xuống một lúc, bà Tống Phức Trân im lặng thưởng trà, bỗng chợt bà nhớ tới chuyện gì đó, lại đặt tách trà xuống.

“Phải rồi Hoài Việt, cô gái vừa nãy là ai thế?” Bà Tống Phức Trân dò hỏi, thấy Cố Hoài Việt ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào bà, bất giác đổi đề tài, “Mẹ thấy Gia Minh rất thân thiết với cô ấy.”

“Cô ấy là cô giáo của Gia Minh.” Cố Hoài Việt nói, sau đó lại bồi thêm một câu: “Cũng là vợ con.”

Đôi mắt giáo sư Tống tức thì mở lớn, nhìn Cố Hoài Việt không sao tin được. Cố Hoài Việt nhấc ấm trà lên, thong thả châm thêm nước vào tách trà đã cạn của bà: “Gần đây mới lấy giấy đăng ký kết hôn, thời gian gấp gáp, chưa kịp báo cho mẹ biết.”

Đôi mắt giáo sư Tống rõ ràng sắp bốc hỏa: “Chuyện lớn như thế mà không gọi được cuộc điện thoại để nói à?”

“Do mẹ con nghĩ là, chuyện lớn như vậy để gặp mặt trực tiếp rồi nói thì hơn. Giờ con đã về, được dịp sẽ dành thời gian đưa cô ấy sang bên nhà trò chuyện.”

Giáo sư Tống bị chính lời nói của mình bít miệng, nhất thời ngồi đó, cũng không biết nói gì cho phải. Hừ! Lại là cái bà Cố này!

Phòng trên lầu hai, cậu bé vừa gạt nước mắt vừa kể hết ngọn ngành câu chuyện. Chuyện là thế này, lúc cậu bé được đưa sang nhà bà ngoại thì phát hiện cháu nội của nhà họ Lâm cũng ở đó. Kẻ thù gặp nhau không kìm được đỏ mặt tía tai. Qua hai ngày đại chiến tranh giành ti vi, tiểu Tư lệnh Cố cảm nhận sâu sắc được rằng tình trạng này không ổn, do đó hai bên đã ký một bản hiệp định hòa bình. Hai, tư, sáu tôi xem; ba, năm, bảy cậu xem. Chủ nhật oẳn tù tì quyết định! Sau mấy ngày chấp hành theo hiệp định một cách thuận lợi, cháu nội nhà họ Lâm bỗng thấy có điều gì không đúng. Cậu ta dường như đột nhiên nhớ ra, mình chơi oẳn tù tì trước giờ chưa từng thắng được cháu nội nhà họ Cố kia, không ổn không ổn! Do vậy, bản hiệp định đã bị xé bỏ, nội chiến lại bắt đầu bùng nổ, kết quả cuộc nội chiến chính là chiếc bình hoa đời Tống của ông cụ nhà bên đó bị vỡ. Cháu nội nhà họ Lâm tức khắc trở thành cháu đích tôn, chỉ còn lại mình cậu khảng khái hy sinh!

Cậu bé lộ vẻ rất khinh thường: “Cô nói xem, loại người đó, làm sao con có thể không coi khinh nó được! Con ghét nhất loại người trên chiến trường lâm trận bỏ trốn như thế đấy, hèn hạ! Hừ!” Cậu bé kể chuyện xong xuôi không quệt nước mắt nữa, nét mặt cũng trở nên kiên cường hơn, trông hệt như một chiến sĩ.

Nghiêm Chân nghe xong chuyện, trầm tư một lúc, vẫn không sao nhịn được, phì cười. Cậu bé liền không vừa ý: “Cô, cô cười cái gì?”

Nghiêm Chân hít vào một hơi, phục hồi lại trạng thái: “Cô đang nghĩ đến bộ dạng con khi nãy khóc ầm cả làng lên.” Lau nước mắt do vừa cười gây ra, Nghiêm Chân hỏi cậu: “Bây giờ con nói lý lẽ như thế, lúc nãy việc gì mà phải khóc?”

Cậu bé Cố Gia Minh chợt buồn bã, đầu cúi gằm: “Đấy là tại bị bà ngoại mắng. Bà chỉ mắng con, không mắng cháu nội nhà họ Lâm, con biết ngay là bà không thương con.”

Nghiêm Chân ngừng cười, xoa xoa đầu cậu bé.

Chốc lát sau cửa phòng mở ra, Cố Hoài Việt từ ngoài đi vào. Nghiêm Chân tức thì cảm nhận được cậu bé sợ rúm lại, dụi sát vào cô.

“Cố Gia Minh.” Cố Hoài Việt ép thấp giọng xuống gọi cậu, nét mặt rất nghiêm nghị.

Cậu bé càng bấu chặt lấy áo Nghiêm Chân hơn. Nghiêm Chân cố nhịn cười, quay sang Cố Hoài Việt lắc đầu. Chỉ thấy anh nhướng mày, nói: “Cố Gia Minh, thu dọn đồ của con đi!”

“Làm gì ạ?” Cậu bé phụng phịu hỏi.

“Con nói xem làm gì?” Anh hỏi lại bằng giọng không vui.

Cậu bé Cố Gia Minh liền túm chặt lấy áo: “Bố, bố đừng đem con sang đấy nữa.” Hai đầu mày chừng như đã nhíu sát vào nhau, trông cậu bé rất tội nghiệp.

Đặt trong hoàn cảnh bình thường, trò này của cậu sẽ không ăn nhằm gì với Cố Hoài Việt, tên nhóc này từ nhỏ đã biết làm bộ ngoan ngoãn để lấy lòng người. Nhưng hôm nay anh chỉ nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt, hừ một tiếng: “Không đưa con về nhà bà ngoại.” Cho dù có muốn sang thì chưa chắc người ta đã nhận đâu.

Cậu bé Cố Gia Minh lập tức nới lỏng phòng bị: “Thế đi đâu ạ?”

“Về nhà, gây ra chuyện lớn như thế, muốn đợi ông nội về xử lý con nữa à?”

Quả nhiên, dứt lời, cậu bé vội ôm chặt lấy chân anh, hét lên: “Thủ trưởng, cứu con!”

Bộ dáng hài hước của cậu đã thành công chọc cười Nghiêm Chân, cô sắp xếp gọn gàng hành lý của Gia Minh, đặt lên cốp dự phòng của chiếc xe Liebao, lúc mở cửa lên xe mới nhận ra, anh muốn về, là về nhà nào thế?

***

Chính là căn hộ hai phòng ngủ ở khu Tây thành phố.

Sau khi xuống xe, Nghiêm Chân nhìn lên căn hộ, thở dài. Không lẽ tối nay lại phải ba người ngủ chung một giường?

Tham mưu trưởng Cố Hoài Việt cũng có chung một nỗi lo lắng, thế nên việc đầu tiên khi về đến nhà là kiểm tra bộ tỏa nhiệt, thấy hơi nóng mới yên tâm trở lại.

Cậu bé về đến nhà mình, cũng hoàn toàn dỡ bỏ hết cảnh giác, không bao lâu lại xụ mặt ra kêu đói. Ngồi nghiêng ngả trên sofa, bụng bắt đầu réo lên. “Đói.” Cậu bé kêu lên đáng thương.

Nghiêm Chân đặt hành lý xuống, nhìn Cố Hoài Việt: “Trong nhà có gì để nấy không nhỉ?”

Vừa mới về chưa đầy mười phút, có thể có được hay sao? Nhìn ánh mắt tội nghiệp của cậu bé Cố Gia Minh, Tham mưu trưởng Cố đành cam chịu cầm lên chiếc chìa khóa xe vừa đặt xuống. Bị con trẻ hành hạ đúng là khốn khổ.

Đã gần cuối năm, siêu thị đương nhiên cũng tấp nập khác hẳn ngày thường.

Trước kia, mỗi năm Tết đến, Nghiêm Chân đều dự trữ đồ Tết từ trước đó rất lâu, chưa từng đợi sát Tết mới đi siêu thị, người quá đông, gần như không còn chỗ đặt chân. Ba người họ lại đi hàng ngang, bị đám đông tách ra mấy lần liền, thế là buộc lòng phải đi thành hàng dọc. Nghiêm Chân đi phía trước Cố Hoài Việt, thường xuyên sượt vào vai người ta, thỉnh thoảng còn bị đụng trúng. Thế nhưng luôn có một đôi tay đỡ lấy cô rất nhanh, mặt mũi Nghiêm Chân nóng bừng đến mức có thể nấu chín cả trứng gà.

Cậu bé đứng ở quầy hoa quả, chỉ vào quả táo đỏ lớn hỏi: “Cô ơi, sao mặt cô giống màu quả này thế?”

Nghiêm Chân vội trừng mắt với cậu, không dám quay đầu. Còn Cố Hoài Việt lại cong cong khóe môi, quẹt mũi cậu nhóc, đi lên trước mở đường, cậu nhóc hớn hở đi theo anh. Nghiêm Chân nhìn theo bóng lưng hai người, cắn cắn môi, đỏ mặt tiếp tục theo sau.

Khu đồ tươi sống. Cậu bé chỉ nọ ngó kia rồi gom lấy một đống tôm càng, cô bán hàng rất nhiệt tình hỏi: “Bạn nhỏ, mua nhiều thế này ăn hết được không?”

Cậu bé hồn nhiên chỉ vào hai người lớn đứng bên cạnh: “Nhà cháu có ba người!”

Người bán hàng nhìn Nghiêm Chân và Cố Hoài Việt, tuấn nam mỹ nữ, quả thực xứng đôi, vậy nên càng nhiệt tình giới thiệu con cá trắm đang đựng trong chậu lớn: “Vậy à? Thế mua thêm con cá nữa nhé?”

Cậu bé lại thích thú nhào tới xem cá.

Nghiêm Chân vui vẻ nhìn cậu bé, Cố Hoài Việt điềm tĩnh rời tầm mắt: “Chọn thêm thứ khác nữa đi. Bà nội bảo em bị dị ứng với hải sản.”

Nghiêm Chân hơi bất ngờ, Cố Hoài Việt liếc nhìn Gia Minh: “Em ở đây với thằng bé, anh đi chọn thêm cái gì khác, đồ thanh đạm là được đúng không?”

Nghiêm Chân vô thức gật đầu, cho đến khi bóng anh đã biến mất giữa đám đông chen chúc mới hoàn hồn, tháo găng tay, dùng bàn tay lạnh ngắt ôm lấy mặt. Đúng là nóng đến phát sợ.

Đợi chọn xong đồ đi ra ngoài, Nghiêm Chân bỗng thấy bụng dưới nổi cơn đau quặn, cô nhắm mắt, đợi cơn đau qua đi, hiểu ra rằng lại phải mua thêm thứ gì nữa rồi, cô dừng bước chân: “Hai bố con đứng đây đợi em một lát, em chợt nhớ ra còn một thứ phải mua.”

Một lớn một nhỏ tức thì xoay người lại, Cố Hoài Việt hỏi: “Để anh đi lấy cho.”

Nghiêm Chân lắc đầu, “Không cần đâu, em tự đi lấy cũng được.”

“Không sao đâu, đông người lắm, em đi lại không tiện.”

Nói rồi anh bỏ tay khỏi xe đẩy định đi vào trong, Nghiêm Chân vội kéo anh lại, ngượng ngùng nói: “Không, không cần, thứ đó anh đi lấy không tiện đâu.”

Thông minh như Cố Hoài Việt, nháy mắt đã hiểu đó là thứ gì, bối rối im lặng một lúc, Cố Hoài Việt quay người, đặt tay trở lại xe đẩy. Nghiêm Chân cúi gằm, cũng chỉ nghe thấy mấy câu đối thoại như sau. “Cố Gia Minh, bước đều bước.”

“Làm gì ạ?”

“Đi xếp hàng chờ thanh toán!”

Đúng là khổ ghê, Nghiêm Chân than thở, lách vào đám người đông đúc tìm kiếm thứ cô cần.

Vì chuyện này mà về đến nhà là Nghiêm Chân tự giác trốn ngay vào bếp: “Em đi nấu cơm!”

Hai cha con họ Cố giương mắt nhìn nhau, Tham mưu trưởng Cố xách cổ áo cậu bé lôi thẳng vào phòng dạy dỗ lại. Nghe tiếng cửa đóng sập, động tác của Nghiêm Chân mới từ từ chậm lại, thở ra một hơi. Quay đầu nhìn đống tôm cá trước mặt, lại không khỏi thấy buồn cười.

Chốc lát sau, Cố Hoài Việt từ trong phòng đi ra, bước thẳng vào bếp, anh đỡ lấy con cá trắm trong tay Nghiêm Chân: “Để anh.”

Cởi áo khoác quân phục bên ngoài, anh mặc một chiếc sơ mi xanh thẫm lót trong lớp áo dệt màu đen. Có lẽ bởi tác động của ánh sáng nên Nghiêm Chân trông anh hiền hòa hơn nhiều. Trong mắt cô, khi anh mặc quân phục, vô hình trung toát ra một thứ áp lực nặng nề trấn áp người khác, vì thế mà mỗi lần nhìn anh đều cố gắng không để tầm mắt mình thấp hơn đôi quân hàm trên vai áo. Nghiêm Chân lùi về sau một bước, nhìn anh đang bận rộn trước mặt. Động tác khéo léo, chính xác, tựa hồ như trong tay anh không phải con cá mà là một cây súng.

“Gia Minh đâu rồi anh?” Cô vờ như lơ đãng hỏi.

“Đang tự kiểm điểm trong phòng.” Cố Hoài Việt nói.

Nghiêm Chân ngập ngừng, hỏi: “Anh mắng thằng bé à?”

“Phạt cảnh cáo.” Anh bỏ con cá trắm đã làm sạch vào bồn rửa, “Không thì lần sau sẽ lại bị bà ngoại dắt về nữa.”

“Em vào xem thằng bé.” Nói rồi Nghiêm Chân xoay người đi vào phòng cậu bé.

Cậu bé ngậm cây bút chì ngồi thừ người trên bàn học, nét mặt nghiêm túc lạ thường. Nghiêm Chân lại gần, giơ ngón tay búng lên đầu cậu. Cây bút chì rơi lạch cạch, cậu bé ôm đầu ngẩng nhìn tức tối, trông thấy khuôn mặt đang tủm tỉm của Nghiêm Chân.

“Gì nữa?” Lần này đến lượt anh bạn nhỏ cáu.

Nghiêm Chân ngồi xuống bên cạnh cậu, thuận tay kéo quyển vở trước mặt lại xem. Từng chữ từng chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc xếp vào trong những ô vuông chữ điền, đọc kĩ, hóa ra là một bài thơ – Trường hận ca của Bạch Cư Dị. Hoàn toàn nằm ngoài khả năng nghe đọc của học sinh lớp một. “Chép bài này làm gì thế?”

Anh bạn nhỏ giọng ỉu xìu: “Lần nào phạm lỗi, thủ trưởng cũng phạt con chép thơ cổ.” Vậy nên, giờ đã lên tới trình độ của Trường hận ca rồi sao? Oắt con này thường ngày phạm biết bao nhiêu lỗi vậy?

Nghiêm Chân líu lưỡi không nói nên lời: “Thế con nói xem, lần này con có sai hay không?”

“Đâu phải chỉ mình con, cháu nội nhà họ Lâm cũng sai mà, nhưng bố nó có bắt nó chép thơ cổ đâu!” Anh bạn nhỏ bực bội đáp.

Nghiêm Chân bật cười, xoa đầu cậu: “Khác nhau chứ, bố con là vì tốt cho con.”

Nhưng anh bạn nhỏ đâu có cảm kích: “Thà phạt đứng còn hơn! Có thể dùng võ sao lại phải dùng văn chứ? Chép thơ cổ có làm cho cháu nội nhà họ Lâm bị hạ gục hay không?”

Cô giáo Nghiêm cứng họng rồi, hóa ra trong đầu cậu nhóc này đong đầy chủ nghĩa phát xít!

“Với cả, thủ trưởng còn nói, tháng sau vẫn phải sang bà ngoại.” Đây mới là chuyện khiến cậu rầu rĩ nhất.

“Tại sao?”

“Thủ trưởng nói, bà ngoại nhớ mẹ, nhìn thấy con tức là nhìn thấy mẹ.” Nói xong cậu bé còn dẩu môi lên, “Thế thì chắc chắn là bà ngoại không thích mẹ chút nào!” Cậu bé giận lắm, hậu quả rất nghiêm trọng.

Nghiêm Chân nhìn cậu bé đang cúi gằm, “Thủ trưởng nói đúng rồi, mẹ là con gái của bà ngoại, bà ngoại sẽ nhớ mẹ chứ.”

“Nhưng con lại không nhớ mẹ.” Anh bạn nhỏ chợt nói, nét mặt nhìn cô rất nghiêm túc, “Như vậy có đúng không?”

“Sao lại không nhớ?”

“Vì con chẳng biết trông mẹ như thế nào nữa cả!” Anh bạn nhỏ nhìn cô, rồi cất tiếng thở dài: “Nhưng mà bố nói, con như vậy là không đúng, không được quên mẹ.”

Điệu bộ thở dài hệt như người lớn. Nghiêm Chân cười dịu dàng, xoa giãn đôi lông mày đang chau lại của cậu bé, nhưng dòng suy nghĩ đã trôi đi rất xa, rất xa. Cho đến khi cậu bé kêu lên thất thanh, cô mới hoàn hồn lại, phát hiện ra mình vừa giật đứt một cọng lông mày của cậu. Mắt cậu bé ngấn lệ, Nghiêm Chân chột dạ vuốt ve cậu, rồi đứng dậy ra khỏi phòng.

Cố Hoài Việt vẫn đang bận bịu trong bếp, nhìn bóng lưng anh, Nghiêm Chân bỗng thấy mù mịt. Gia thế anh hiển hách, tướng mạo tuấn tú, lại là cán bộ sĩ quan có tiền đồ nhất của Tập đoàn quân thuộc Quân khu B. Làm thế nào mà cô lại chung sống với một người ưu tú như thế? Nghiêm Chân chợt có cảm giác mình vô duyên vô cớ nhặt được món hời. Suy nghĩ ấy khiến cô đứng đờ tại chỗ, cho tới lúc Cố Hoài Việt bưng món cá đã hầm xong từ trong bếp đi ra, thấy cô đứng ngây người nhìn mình chằm chằm, khẽ hỏi: “Sao thế?”

Nghiêm Chân cuống quýt hoàn hồn lại, lắc đầu đưa tay ra đỡ đĩa cá, lại bất cẩn làm bỏng tay.

“Cẩn thận! Không sao chứ?” Cố Hoài Việt nói rồi giơ tay cầm lấy tay cô, lại thấy cô né tránh anh giấu tay ra sau lưng.

“Không sao đâu!” Nghiêm Chân nói, dứt lời mới phát hiện phản ứng của mình hơi quá, nhất thời vô cùng bối rối.

Còn Cố Hoài Việt chỉ ngẩn ra một thoáng rồi rút bàn tay cứng ngắc giữa khoảng không lại, nhìn cô, mỉm cười: “Không bỏng là được rồi.”

Nói xong liền quay người vào bếp, để mình Nghiêm Chân ở lại, phiền muộn không thôi.

***

Sau ngày từ Tây Tạng trở về là đến hai mươi ba tháng Chạp, hiếm có khi nào Cố Hoài Việt và Cố Hoài Ninh đều về nhà như năm nay, dẫu cho chỉ là bữa cơm nho nhỏ ngày Tết ông Táo, cũng phải làm theo tiêu chuẩn cao. Bà Cố đã hạ lệnh xuống, người trong nhà ai cũng bận rộn hẳn lên.

Nghiêm Chân đến Cố viên vào buổi chiều, hôm nay tiết trời ấm áp, bà Cố đang ngồi dưới nắng làm thêm áo bông cho hai bé cưng của cậu con út, hễ nhìn hai bảo bối này là bà mềm lòng, nhưng cứ nghĩ tới việc chỉ có lúc Tết nhất mới được gặp cháu là bà không kìm được trách oán: “Theo mẹ ấy, thì chuyển cả cái nhà này đến thành phố B luôn đi, để hai ông bà già này mỗi năm đỡ phải hối thúc các con trở về, trước đấy lại còn phải chuẩn bị sẵn cả rổ lời ngon tiếng ngọt!”

Lương Hòa lè lưỡi, tiếp tục ép chặt mép viền chiếc quần bông xuống cho mẹ chồng, để bà khâu được dễ dàng. Nghiêm Chân mỉm cười, ngồi phía bên này chăm chú ngắm nhìn.

“Nói cho cùng, thủ phạm đầu sỏ vẫn là ông già này, nếu không tại ông ấy, hai đứa con trai cũng không đi lính, lại còn ở tít tận xa!”

Chuyện cũ nhắc lại, ông cụ ở bên cạnh hừ một tiếng, tiếp tục đánh cờ với cậu con út Cố Hoài Ninh.

Một đại gia đình như vậy, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới tổng cộng có ba đôi, nhưng riêng cô giờ phút này lại đơn độc một mình. Sáng sớm Cố Hoài Việt đã ra ngoài, nói là cậu lính lần trước Sư đoàn đưa tới vẫn đang dưỡng thương ở bệnh viện thành phố, anh phải đến thăm. Xem ra là một thương binh hạng nặng, Nghiêm Chân cũng không cản anh. Nghiêm Chân đảo mắt, đứng dậy phủi phủi quần áo, đi ra phía phòng khách.

Lương Hòa ngẩng đầu, thấy Nghiêm Chân đã đi xa xa, mới khẽ giọng hỏi bà Lý Uyển: “Mẹ, năm nay anh hai có về thành phố B đón Tết nữa không?”

Lời vừa nói ra đã bị bà Lý Uyển trừng mắt: “Nói bé thôi, con sợ chị dâu con không nghe thấy à?” Thì ra bà cụ còn định giấu diếm? Nhưng mấu chốt là có thể giấu được hay sao? Lương Hòa cười mếu, chỉ đành trật tự tiếp tục ép chặt mép viền chiếc quần bông xuống cho bà cụ.

Cố Hoài Việt đến chập tối gần vào giờ cơm mới trở về. Vừa bước chân vào đến cửa, đã bị bà cụ túm lấy quở trách: “Mẹ thấy đợt phép này con còn bận hơn cả lúc không nghỉ đấy nhỉ, Sư đoàn các con thiếu một người thì không hoạt động nữa à?”

Cố Hoài Việt không nói gì, mà ông cụ mới là người thấy không vui, vừa thong thả bước xuống lầu vừa bảo: “Đi lính lấy đâu ra ngày nghỉ, mệnh lệnh đến là lập tức lên đường!”

Dứt lời liền bị bà Lý Uyển liếc xéo một cái, hai người ông một câu tôi một câu, cuối cùng lại thành ra to tiếng.

Cố Hoài Việt xem xét tình hình, cũng nhàn nhã vui vẻ, bước vòng qua hai người đi vào phía bên trong.

Trong phòng khách, Nghiêm Chân đang ngồi vẽ tranh cùng Gia Minh. Cố Hoài Việt lẳng lặng vòng ra sau cậu bé, nhìn chăm chú một hồi, ánh mắt lại chuyển sang Nghiêm Chân. Trong nhà lắp hệ thống sưởi sàn, nhiệt độ rất cao, nên lúc này cô chỉ mặc một chiếc áo dệt mỏng, gương mặt phớt hồng. Mái tóc buông dài gài sau vành tai, lại có mấy sợi nghịch ngợm trượt hẳn ra ngoài, theo động tác của cô đung đưa qua lại. Bỗng nhiên Cố Hoài Việt có một thứ cảm giác kì lạ, giống như là mấy sợi tóc đung đưa kia đang sượt qua trái tim mình. Lòng anh xao xuyến, bàn tay đã không kiềm chế được đưa lên phía trước vén lại tóc ra sau tai cho cô. Nghiêm Chân sửng sốt mở to mắt, nhìn thấy anh.

Đúng là bị ma xui quỷ khiến, thế nhưng ngoài mặt Cố Hoài Việt vẫn gắng duy trì vẻ trấn tĩnh: “Thế nào rồi, có còn đau không?”

Tối qua bụng dưới đau dữ gội khiến cô ngủ không ngon giấc, trằn trọc trên giường rất lâu. Mơ mơ màng màng chỉ nhớ có người đưa cho cô một chiếc túi sưởi ấm nóng, cô nhận lấy, xoay người lại rồi ngủ thiếp đi. Sáng sớm thức dậy, nhìn chiếc túi sưởi đã lạnh ngắt, còn ngây ngẩn hồi lâu.

Chuyện này anh không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến, mặt Nghiêm Chân đã đỏ bừng: “Đỡ nhiều rồi ạ.”

“Thế thì tốt.” Anh ho nhẹ một tiếng, cúi đầu tiếp tục nhìn cậu bé vẽ tranh. Nghiêm Chân lại không nhịn được thầm mắng mình phản ứng quá khích, ôm cũng đã ôm rồi, cô còn để bụng chuyện này sao?

Những ngày lễ Tết, trên bàn ăn nhà họ Cố luôn có mấy chai rượu. Cộng thêm đây là bữa cơm ngày Tết ông Táo nên ông cụ bắt mỗi người cho dù tửu lượng kém cũng phải uống một chén. Tửu lượng của Nghiêm Chân không ổn, tuy chỉ nhấp môi vài ngụm, nhưng sau bữa cơm chẳng bao lâu đã ngà ngà say. Hơi men bốc lên, dựa người vào sofa nhắm mắt bất động, trong lúc mơ màng nghe thấy cuộc trò chuyện của ông cụ và Cố Hoài Việt.

“Mấy hôm trước bố mới gặp chú út con, nghe chú út nói, đón Tết xong sẽ tổ chức một đợt diễn tập. Đây là phát súng đầu tiên của năm mới, không biết Quân khu con cử Sư đoàn nào đi.”

“Lệnh còn chưa truyền xuống. Tin tức phần nhiều cũng chỉ là tin đồn, nhưng mà có diễn tập hay không cũng chẳng hề gì, cần luyện tập thì vẫn phải luyện tập thôi.” Đây là giọng nói của Cố Hoài Việt.

“Con xác định thế là được rồi”. Ông cụ gật đầu, nhìn anh hỏi: “Thế lần này con định khi nào thì về?”

Một câu hỏi ra khiến anh trầm mặc hẳn, rõ ràng hiện giờ anh vẫn chưa muốn nhắc đến chuyện sẽ rời đi. Còn Nghiêm Chân cũng hiểu, anh đang do dự càng chúng tỏ anh muốn sớm trở về. Cô không nhịn được mở mắt ra, vừa hay đúng lúc anh quay đầu lại, bốn mắt nhìn nhau, cô không hề tránh né.

Ngược lại Cố Hoài Việt cố gắng ép bản thân dời tầm mắt: “Càng sớm càng tốt ạ.”

Sư trưởng Lưu Hướng Đông đã trực đêm Giao thừa hai năm liền, năm nay, cũng đã tới lượt anh. Tuy rằng, cho dù không trực thì anh cũng không đón Tết ở thành phố C mấy năm rồi. Có những lời anh nén lại không nói ra nhưng hiểu con không ai bằng cha, tâm tư của anh, đại để ông cụ cũng thấu hiểu. Ông cụ cân nhắc một lúc, nhìn sang Nghiêm Chân: “Con định thế nào?”

Nhìn ông cụ, rồi lại nhìn Cố Hoài Việt. Bất kể là quân hàm hay cấp hiệu ba sao của anh đều sáng tới chói mắt. Dường như cô còn chưa hoàn hồn lại, trong ánh mắt vẫn phảng phất mơ màng. Cố Hoài Việt cũng biết mình không thể bắt ép cô, hơn nữa anh cũng không có tư cách để yêu cầu cô, dù gì bản thân cô còn rất nhiều điều phải lo lắng.

Nghiêm Chân chớp chớp mắt, như thể đột nhiên hoàn hồn lại, hỏi: “Nếu chúng ta cùng tới đó, có được không?”

Câu hỏi của cô khiến hai người trước mặt đều thoáng im lặng, Cố Hoài Việt gần như buột miệng nói mà không cần suy nghĩ: “Đương nhiên.”

Nghiêm Chân cũng không ngờ anh lại phản ứng thần tốc như vậy, giống như đang đợi một câu nói này của cô, mặt lại tức thì ửng đỏ.

Giữa lúc hai người còn đang lúng túng, ông cụ chợt cười lớn: “Được rồi, thế để Hoài Việt dắt hai đứa tới thành phố B đón Tết.”

“Vâng.”

Nghiêm Chân mỉm cười, nhưng trong mắt Cố Hoài Việt, nụ cười ấy lại không trọn vẹn. Nghĩ vậy, bàn tay anh âm thầm siết chặt đầu gối.

Trò chuyện thêm một lúc nữa, ông cụ thấy hơi men đã bốc lên, liền đi lên lầu nghỉ ngơi. Cố Hoài Việt nghe bà cụ càm ràm mấy câu rồi đưa Nghiêm Chân và Gia Minh về nhà.

Mười một giờ đêm, thành phố C lặng yên trong tuyết, Nghiêm Chân ngồi ở ghế sau, cậu bé gối đầu lên đùi cô ngủ ngon lành. Nghiêm Chân cúi xuống, ngón tay vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của cậu, khóe môi vô thức nhếch lên thành một nụ cười.

Qua kính chiếu hậu, Cố Hoài Việt nhìn không rõ nụ cười của cô, chỉ thấy được hình bóng mờ nhạt: “Nghiêm Chân.”

“Dạ?”

“Chuyện đến thành phố B đón Tết, anh nghĩ…”

“Không sao.” Chẳng đợi anh kịp nói thêm điều gì, Nghiêm Chân đã chặn lại. Cô nhìn anh qua lớp kính, cười dịu dàng, “Em không muốn đêm Giao thừa lại bị nhóc con này bắt đưa đi tìm bố đâu, thế thì lôi thôi to.”

Cô cố làm ra vẻ thoải mái khiến Cố Hoài Việt trầm mặc thoáng chốc, đến lúc xe tới gần cổng khu nhà, anh nghiêng đầu lại, nhìn Nghiêm Chân rồi nói: “Nghiêm Chân, những điều anh nói trước khi kết hôn, bây giờ vẫn tính.”

Nghiêm Chân sững sờ, không bởi điều gì khác, mà chính bởi ánh mắt anh đang nhìn mình ở thời khắc này đã không còn vẻ điềm tĩnh lúc trước, thậm chí mang theo cả sự áy náy, dù chỉ lóe lên rồi vụt tắt, nhưng giây phút đó cô cảm giác tim mình đau thắt lại: “Sao bỗng dưng, anh lại nhắc tới chuyện này?”

“Không có gì.” Cố Hoài Việt nói, bàn tay cầm lái bất giác siết chặt, “Anh chỉ sợ em phải chịu khổ.”

Nghiêm Chân nín lặng, lúc lâu sau, cô cười, nụ cười nhợt nhạt có phần miễn cưỡng: “Thế thì anh phải cố gắng mà đối tốt với em.”

“Anh sẽ như thế.” Sau một thoáng trầm mặc, Cố Hoài Việt khẽ trả lời.