Lời Giải T - Cửu Thập Hạ

Chương 8

❝một vòng tay mà Úc Thu quá ư quen thuộc, thậm chí còn luôn nhớ.
STRANGER
Hồi 8
*
Lục Trì Phong nhanh chóng lên xe: "Liên hệ với đội cảnh sát giao thông, trích xuất toàn bộ dữ liệu tình hình xe cộ trên tuyến đường này ngày hôm đó, quan sát xem có phương tiện nào khả nghi để lại vết xước trên thân xe không, sau đó triệu hết về Cục."
"Sếp bảo họ xem? Xem bằng mắt thường hả? Làm khó người ta dữ vậy!" Tống Ký Nhiên buột miệng.
Hà Miểu lườm cậu, với ý bảo chú lại nghĩ cái quỷ gì đấy: "Nhóc con, chị nói này, rảnh rỗi thì chịu khó xem thời sự. Mấy hôm trước có một cảnh sát giao thông thông qua camera hướng dẫn người dân báo công an... Rồi việc này có khó hay không, thì cưng cứ chống mắt lên xem đội người ta làm ăn nhé!"
Lục Trì Phong: "Phong toả con đường này, mở rộng phạm vi, bắt đầu tái điều tra; liên hệ với tất cả đại lý 4S và công ty bảo hiểm trong thành phố, xem có hồ sơ bảo dưỡng và bảo hiểm nào gần đây không."
"Yes, sir!"
Và ngoài dự kiến của mọi người, ngay đêm hôm đó, đội cảnh sát giao thông đã gửi sang tệp hồ sơ về một phương tiện khả nghi. Theo họ, buổi tối ngày xảy ra vụ việc, cảnh sát trực gần trường Lâm Giang số một đã bắt gặp một chiếc Mercedes-Benz màu trắng có cửa ghế phụ bị biến dạng, người lái đã hạ kính xuống hỏi đường.
"Theo lời khai của viên cảnh sát đó, người lái rất đẹp... Hừm, trọng điểm không phải nằm đây. Người nọ thoạt nhìn bình thường, cửa sổ xe mở ra không ngửi thấy mùi máu; trông cũng chẳng giống hung thủ, xem ra là thực sự hỏi đường."
"Hỏi đường đi đâu?"
"Hình như là hỏi đường đi đến cửa sau trường Lâm Giang số một."
Bảy giờ tối.
Văn phòng đội điều tra hình sự trực thuộc Cục Cảnh sát Lâm Giang.
Toàn đội năm người có mặt, và ngoại trừ Lục Trì Phong thì bốn người còn lại xếp thành hàng cúi đầu... ăn mì.
"Mì chỗ này chưa ngon, mùi chưa nồng." Tống Ký Nhiên nói. "Lần sau chúng ta thử quán khác đi, chọn quán nào có bản nâng cấp đó, thêm vừng thêm cay thêm mùi..."
"Được rồi, im đi." Hà Miểu nói, lạnh lùng. "Cậu không thấy đội phó bị mùi này làm cho nghẹt thở đến mức rúc vào góc ngủ à?" Trên chiếc ghế trong góc, Lục Trì Phong đắp một tấm chăn mỏng kín từ đầu xuống chân; ngay cả trong tư thế này, sếp họ cũng ngủ ngon lành và yên ổn.
"Ơ," Tống Ký Nhiên nghiêng đầu. "Em còn tưởng đội phó bị thế là do cốc trà sữa cơ."
Hà Miểu nhìn cái cốc trống không trên bàn: "..."
Lý Tân: "Gì, sếp Lục có bao giờ uống mấy thứ ngọt này đâu?"
Từ Trạch: "Gì, đội phó thà uống thuốc đắng còn hơn ăn món ngọt mà?"
Lý Tân: "Ừ, đúng rồi. Đừng nhìn lần trước sếp nốc một hơi hết cốc thuốc cảm mà lầm, có lần em mời sếp uống trà trái cây không đường không calo, trời ạ, trán của anh ấy nhăn đến độ kẹp chết cả đàn ruồi được cơ. Em thấy..."
Hà Miểu: "Nhỏ tiếng chút, coi chừng đánh thức..."
Đang thảo luận về chủ đề "Lục Trì Phong rốt cục có thích đồ ngọt không" thì chợt, một viên cảnh sát mở tung cửa văn phòng ra, reo lên: "Tìm được chủ xe... Voãi đạn, mùi quái gì vậy?! Ống cống bị rỉ hả?"
"Không có." Lục Trì Phong vén chăn lên dưới ánh nhìn kinh ngạc của mọi người. Đôi mắt mà họ tưởng phải nhập nhèm vì ngái ngủ nay lại lạnh lùng sáng tỏ, hắn liếc nhẹ qua bốn người còn lại.
Bốn người lập tức lau mồm, lau bàn, cất bát đũa; và chưa đầy một phút sau, Hà Miểu đã bật dậy tự giác đi theo Lục Trì Phong đến phòng thẩm vấn.
Nhưng thay vì dẫn họ tới đó, viên cảnh sát đưa hai người đến thẳng một phòng trống khác.
Hà Miểu: "?"
Lục Trì Phong gõ cửa.
Một giọng nam trầm trầm đôn hậu cất lên, "Mời vào."
Hà Miểu sửng sốt, giọng nói này... "Cục trưởng Tần?! Là sao, chúng tôi đến gặp chủ xe khả nghi..."
"Là tôi."
Cửa phòng mở ra, bên trong là một bàn họp đơn giản cùng vài chiếc ghế dựa được xếp ngay ngắn. Ngồi ghế chủ toạ là một người đàn ông trung niên độ chừng tứ tuần, hàng mày rậm, hốc mắt sâu, đang nở nụ cười hào sảng nhìn mọi người – chính là Tần Tiêu, cục trưởng Cục Cảnh sát Lâm Giang. Bên cạnh ông là một thanh niên cao to, khí chất nhã nhặn dịu dàng, có vẻ ngoài ưa nhìn.
Hà Miểu nhìn sao cũng thấy người nọ trông quen quen.
Lục Trì Phong đến chào hỏi trước, "Tô Tuyết Sơn."
Hà Miểu sực nhớ, đúng là cô đã từng nghe đến cái tên này.
"Cậu là cảnh sát Lục?" Người như tên, phong thái của Tô Tuyết Sơn luôn khiến người đối diện cảm thấy thoải mái. Y cười nhẹ, "Không ngờ cậu cũng biết tên tôi. Mời ngồi." Vừa nói, Tô Tuyết Sơn vừa đưa tay lên làm động tác "mời".
Lục Trì Phong ngồi xuống đối diện y, Hà Miểu thì tần ngần ngồi cạnh sếp mình.
"Tiểu Lục, lần sau lễ phép hơn nhé." Tần Tiêu tuy nói vậy nhưng giọng điệu không có ý gay gắt. "Cháu biết Tuyết Sơn à?"
"Biết." Lục Trì Phong không tỏ vẻ gì nhưng, hắn tự giác sửa lại xưng hô trước khi đi thẳng vào vấn đề. "Cảnh sát Tô hình như là đội trưởng đội đặc nhiệm nhỉ? Tại sao vào thời điểm xảy ra vụ việc, anh lại xuất hiện ở gần trường số một?"
Hà Miểu đổ mồ hôi hột, sao đội phó chẳng kiêng nể gì vậy, dám ngó lơ câu hỏi của cục trưởng mà đi thẳng đến khâu thẩm vấn? Nhưng cục trưởng Tần... ánh mắt ông nhìn Lục Trì Phong lại đầy tán thưởng.
... Thôi vậy.
Tô Tuyết Sơn nói, ôn hoà: "Tôi định đi đón em ở cửa sau trường Lâm Giang số một, nhưng khốn nỗi đó cũng là lần đầu tiên tôi ghé tới đây. Tìm không ra đường, tôi đã đi nhầm vào tuyến khác; sau này mới biết, hoá ra vụ án xảy ra ở con hẻm bên phải tuyến đường tôi đi."
Như loài đại bàng "chúa tể bầu trời", Lục Trì Phong nheo mắt nhìn Tô Tuyết Sơn hòng bắt được từng biến hoá nhỏ nhất.
"Rồi, được rồi," Tần Tiêu chợt cười. "Thả lỏng đi nào, Tiểu Lục. Đừng dùng ánh mắt tra hỏi tội phạm mà nhìn chằm chằm Tuyết Sơn. Những gì Tuyết Sơn nói là thật cả."
"Ừ," Tô Tuyết Sơn bình tĩnh đối mặt với ánh mắt thăm dò của Lục Trì Phong. "Camera hành trình trong xe của tôi có thể chứng minh." Vừa nói, y vừa lấy máy tính bảng từ trong túi ra. "Để tiện cho cậu, tôi đã sao chép đoạn video ngày hôm đó vào iPad."
Đúng như Tô Tuyết Sơn nói, camera hành trình đã ghi lại toàn bộ chuyến đi của y vào đêm hôm ấy, bao gồm thời gian, tuyến đường, v.v. Chiếc xe chưa từng dừng lại, thời gian cũng rất vừa khớp.
"Hôm đó trời mưa to lắm." Tô Tuyết Sơn than nhẹ.
Mọi người nhìn vào iPad – thoạt đầu, xe chạy rất êm nhưng dần dà, khung cảnh xung quanh bắt đầu tối đi, không còn đèn đường và sau đó là tiếng rít chói óc kèm với âm thanh rung lên của sắt, xe đã va chạm với cột tiêu giao thông. Rồi đến đoạn Tô Tuyết Sơn tìm được đúng đường và gặp viên cảnh sát đang làm nhiệm vụ, cả hai còn chào hỏi một lúc. Cuối cùng, y lái xe đến điểm đón, cửa sau trường Lâm Giang số một.
Lục Trì Phong nín thở, khi nhìn thấy biển hiệu màu cam quen thuộc nhấp nháy hai bên bảng điều khiển.
Và chưa kịp nghĩ thêm gì, hắn đã nghe được tiếng mở cửa vang lên.
Có một người ngồi vào ghế lái phụ, nói: "Lần sau anh đừng đến đón nữa, em có thể bắt taxi về."
Lục Trì Phong như chết đứng tại chỗ.
Hắn quá quen với giọng nói này. Từng cái trầm bổng, từng cái âm hơi ngân ra mang ý trìu mến – bên nhau ba năm trung học, Lục Trì Phong đã khắc sâu thói quen nói chuyện và giọng điệu của người con trai này vào lòng.
Tô Tuyết Sơn trên video cười nhẹ: "Ừ. Tiểu Thu thắt dây an toàn vào đi."
Màn hình tối đen, đoạn video đến đây là hết.
Tiểu Thu?
Lục Trì Phong như bị thứ gì kích thích, đột ngột bật dậy: "Ai lên xe của anh?!"
Tô Tuyết Sơn lấy làm ngạc nhiên, không biết vì sao một Lục Trì Phong lạnh lùng lại bất chợt sừng sộ: "... Em tôi, sao vậy?"
Tần Tiêu cũng bảo: "Thả lỏng, thả lỏng đi nào, Tiểu Lục. Đừng có đột ngột rống lên như thế, người già như chú đây không chịu nổi đâu... Cháu phát hiện manh mối gì à, nhưng nếu chú nhớ không lầm thì vẫn còn cách địa điểm xảy ra án mạng vài phút đi xe?"
"... Không. Không có." Lục Trì Phong hít sâu, dằn hết cảm xúc cá nhân xuống.
Vuốt ngược tóc ra sau đầu, hắn lại trở về với đội phó Lục khó gần của ngày nào. Hắn nhíu mày nhìn màn hình, giọng lạnh tanh: "Phát lại. Nhưng không cần phát đoạn cuối. Đoạn trên đường đến gần ngõ hẻm có thể tua chậm lại được không?"
Hắn thoạt trông rất đỗi bình thường, thể như câu buột miệng vừa rồi chỉ là một thoáng hớ hênh không đáng nói. Và chẳng những vậy, hắn còn có thể tiếp tục duy trì phong độ vận động đầu óc. Chỉ là, ừ, chỉ là, có mỗi Lục Trì Phong biết rằng "vại giấm" đã vỡ, rằng nó có thể nhấn chìm hắn bất cứ lúc nào.
"Em" chứ gì? Hắn và Úc Thu bên nhau trong ba năm, sao lại không biết Úc Thu còn có một người anh nhỉ?
Chín giờ ba mươi phút tối.
Như thường lệ, Úc Thu là người cuối cùng rời khỏi quán. Anh khoá cửa, đi về phía trạm xe buýt.
Đèn đường lờ mờ, lượng phương tiện xung quanh bắt đầu giảm dần.
Chợt.
Gió kêu phều phào, tiếng lá cây xào xạc – nó không lớn nhưng trong đêm vắng, đủ sức khiến toàn bộ giác quan và cơ thể anh lập tức căng ra. Úc Thu giật mình đến độ suýt nhảy dựng lên, lông tơ khắp người cũng theo đó dựng đứng.
Anh dừng bước và lấy hết can đảm, ngoái đầu nhìn lại.
Úc Thu thở hắt ra sau khi nhìn rõ cái bóng nọ, một con mèo mun. Nhưng dẫu chỉ là mèo mun nhỏ thó, Úc Thu cũng chẳng dám nán lại mà chạy thẳng đến trạm xe buýt.
Anh bắt kịp chuyến cuối cùng.
Xe tuy vãng khách nhưng nó mang đến cho Úc Thu một cảm giác an toàn.
Anh yên tâm chọn một vị trí bên cửa sổ sau khi đã chắc rằng không ai đi theo mình.
Trăng sao thưa thớt, cửa sổ hơi hé đón làn gió mát mẻ.
Đêm rất tối, Úc Thu hốt nhiên bồn chồn trước cảnh vật không ngừng lướt qua.
Anh leo thang bộ về nhà.
Nhưng hôm nay rất khác, anh có thể cảm nhận được một ai đang dõi theo mình – người nọ đi theo phía sau, cách anh một khoảng không xa cũng chẳng gần.
Trong đầu như có sợi chỉ mỏng tang, Úc Thu chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần. Vô số ký ức đáng sợ ùa về nhưng anh không thể dừng lại, Úc Thu vừa rảo bước vừa mở khoá điện thoại bấm số liên lạc khẩn cấp.
Và sau cùng, mọi sự bình tĩnh của anh loáng cái sụp đổ ngay khi nhìn thấy chữ T cỡ lòng bàn tay được vẽ trên bức tường trắng cạnh cửa nhà mình từ xa. Song, dẫu vậy, tay đút túi quần của Úc Thu vẫn không nhấn vào nút Quay số dù trang Liên hệ khẩn cấp đã hiển thị trên màn hình điện thoại.
Anh bỗng dưng mệt mỏi quá. Trò mèo đuổi chuột diễn ra trong bảy năm, và Úc Thu anh cũng phải trốn chui trốn nhủi suốt bảy năm! Úc Thu thầm thì: "Rốt cục..." Rốt cục là ai hả?! Anh đã phát ngán với vòng lặp vô tận này, nếu đêm nay có thể chấm dứt và dẫu cái giá phải trả chính là mạng sống của mình, thì anh cũng sẵn lòng.
Bởi vì, anh quá mệt rồi.
Nhưng lời chưa trọn môi đã bịt kín, ai đó lao lên đè anh lên bức tường phía sau. Cơn đau cứ tưởng sẽ lan từ sống lưng đến thẳng óc chẳng hề xuất hiện như đã nghĩ, thay vì gọi là "đè", Úc Thu ngỡ rằng mình đang ngã vào vòng tay hắn – một vòng tay mà Úc Thu quá ư quen thuộc, thậm chí còn luôn nhớ.
Trong bóng tối, Úc Thu nhận ra người đang ôm mình.
Và đúng như những gì anh nghĩ.
Lục Trì Phong nghiến răng, từng câu từng chữ như bị rút ra khỏi cổ họng.
"Giỏi lắm, Úc Thu," Giam anh trong vòng tay rộng, Lục Trì Phong nghe thấy giọng mình nức nở đến lạ thường. "Anh ta là ai hả? Sao em dám ngồi vào ghế phụ của anh ta!"
Mẹ kiếp, lần trước em còn chưa ngồi vào ghế phụ của anh đó!
Lời tác giả:
Là vầy, hiện tại, trạng thái giữa Úc Thu và Lục Trì Phong đại khái như sau:
Lục Trì Phong: Ai là cảnh khuyển hả, cho nói lại đó. Đột nhiên mất tích bảy năm rồi trở lại, tôi cũng biết giận được chứ?
Úc Thu: (Lên xe người khác).
Lục Trì Phong: (Lao tới) (Chạy vèo vèo) (Vẫy đuôi) (Đánh giáp lá cà những con chó khác trước khi kéo Úc Thu xuống xe) Ai cho phép em đi xe người khác, hả! Tại sao em ngồi ghế phụ của thằng khác mà không ngồi của anh, hả!