Lợi Dụng Cô Hầu Nhỏ

Chương 2

Lam đi học về thấy dinh thự được trang trí khác lạ, thi thoảng lại thấy vài chùm bóng bay màu hồng màu tím. Cô hiếu kì đứng im tại chỗ nhìn dáo dác xung quanh. Bà chủ đang định đi ra ngoài nhìn thấy Lam đang thẫn thờ liền vỗ vai cô một cái. Sau khi nhận được cái cúi chào cung kính từ Lam, bà cười thật tươi:

-Hôm nay là sinh nhật cậu chủ, con mau vào phòng sửa soạn tắm rửa một chút. Nhanh lên, giờ là 6h, 7h tiệc sẽ bắt đầu.

Lam vâng vâng dạ dạ phi nhanh vào phòng. Đúng 7h, Lam trong trang phục hầu gái bước ra, tóc cô để xoã thoang thoảng mùi dầu gội, gương mặt không trang điểm mà vẫn trẻ trung tươi mát.

Khách khứa bắt đầu đến, trong đó có cả bạn bè và cả cô người yêu xinh đẹp của cậu chủ. Vì là người hầu riêng nên Lam không cần phải tiếp khách, cô nhanh chân phi ra ngoài đường mua cái gì đó.

Tiệc đã bắt đầu, cậu chủ ở trên bàn ăn ngóng mãi chẳng thấy bóng dáng cô hầu đâu. Cậu tức giận nổi cơn tanh bành, nói quản gia cho cô hầu tối nay nhịn cơm.

Lam trên tay xách túi bóng lớn nhỏ đi về. Vừa bước đến cổng cô liền bị quản gia chặn lại nói câu gì đó. Cô hầu cụp mắt xuống, lặng lẽ về phòng của mình.

Cậu chủ ở bàn ăn cao nhất nhìn thấy cô hầu thui thủi về phòng chả hiểu sao rấm rứt khó chịu. Tay cậu đặt ở eo cô người yêu siết mạnh khiến cô ta kêu la oai oái. Cả đại sảnh cho là cậu véo trêu người yêu, cười ầm lên, chỉ có cô người yêu tóc vàng mới biết cậu véo đau đến thế nào.

Giờ là 9h tối. Vì trời mùa hè nên trăng lên cao, sáng tròn. Tiệc chưa tàn nhưng cậu chủ có vẻ như đã chịu nết nổi, cậu khéo léo cùng với người yêu trốn vào phòng riêng. Ai cũng hiểu đôi trẻ muốn làm gì, bà chủ cũng mắt nhắm mắt mở coi như không biết, chỉ có người tinh ý mới nhận ra phòng mà cậu chủ cùng cô người yêu bước vào tuy cũng có giường, nhưng lại không phải phòng ngủ của cậu chủ.

10h tối, Lam ở trong phòng điều hoà mát lạnh đang mặc đồ ngủ cắn bút làm bài. Cô hầu đột nhiên đặt bút xuống, len lén đi về phía phòng bếp. Đại sảnh dinh thự lớn giờ chống trơn, khách khứa bị đuổi về hết, bao gồm cả cô người yêu của cậu chủ. Lam giở túi giấy bóng cô mua từ siêu thị, hì hụi lạch cạch làm cái gì đó.

11h đêm, cậu chủ ở phòng riêng đang chuẩn bị muốn đập phá đồ lung tung thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cửa vừa mở, thân ảnh đáng yêu của cô hầu nhỏ đập vào mắt khiến cơn giận của cậu chủ từ tối đến giờ đều tiêu tan hết.

Lam để tóc xoã dài, chân đi dép bông trong nhà cúi gằm mặt xuống. Cơ thể bé nhỏ của cô gái 16 tuổi lại càng bé hơn trong bộ đồ ngủ màu hồng. Tay cô hầu run run, nâng niu chiếc bánh gato thật nhỏ trên tay. Cô hầu quay mặt đi, khe khẽ nói:

-Chúc mừng sinh nhật, cậu chủ!

Cậu chủ đứng chết lặng ở cửa một lúc lâu. Lam thấy cậu không nhận, tưởng cậu chê liền lẳng lặng thu tay lại, xin lỗi:

-Chắc là cậu chủ vẫn còn giận. Thôi, để em cất đi vậy.

Lam lạnh nhạt định bước đi thì bị cậu chủ nắm cổ áo kéo lại. Cậu hẩy Lam ngồi vào ghế gần bàn trà, đóng cửa lại rồi ngồi đối diện cô. Đến lúc ngồi xuống rồi tim cậu vẫn còn đập thình thịch, chân tay còn hơi run, phải cố gắng lắm cậu mới kìm chế được ý muốn ôm thân ảnh nhỏ bé vào lòng.

-Là... là em làm... à?

Cậu chủ tay ôm miệng, mặt hơi đỏ trước ánh mắt mở to đầy mong chờ của cô hầu. Lam gật gật đầu khẳng định:

-Vâng!

-Ng... ngon...

Cậu chủ quay mặt đi, cậu không hề nói dối. Trong suốt 18 năm trên cuộc đời, bánh gato vị chocolate cậu ăn không biết bao nhiêu lần, nhưng đây, là lần cậu cảm thấy ngon nhất. Nhớ lại cảm giác khi nhận được mấy món quà xa xỉ của người khác, quả thật được nhận bánh gato của cô hầu cậu còn thấy có ý nghĩa hơn.

Lam hơi bất ngờ, sau đó cô khẽ híp mắt lại cười đắc chí. Cô liếm liếm môi khiến cậu chủ run lên, đòi hỏi:

-Em cũng muốn ăn!

Cậu chủ lập tức ngoạm một miếng gần hết chiếc bánh rồi nhường một phần nhỏ lại cho cô hầu. Lam không dám có ý kiến gì, lẳng lặng thưởng thức thành quả của mình.

Cậu chủ nhồm nhoàm nhai bánh ngắm cô hầu ăn. Trong thâm tâm cậu dường như vị trí của cô hầu đã tăng lên một chút.

Bất chợt thấy vụn bánh trên mép cô hầu nhỏ, cậu chủ không nhịn được nhoài người lên hôn vào môi cô hầu, đồng thời liếm sạch vụn bánh xung quanh.