Sau một ngày phiêu lưu mệt mỏi, Thiện Hùng, Minh Ngọc và Hoa Khôi quay trở về kí túc xá ngủ nghỉ, riêng giáo sư Thanh Kiều thì nán lại trong văn phòng.
Lúc này, trời đã khuya, không khí im lặng tĩnh mịch bao phủ khắp khuôn viên học viện, chỉ có thể văng vẳng nghe bên tai gió thổi vi vu, cây lay xào xạc côn trùng kêu rỉ rả. Một đêm không trăng, một đêm đầy mây, những táng mây đen không thương tiếc đã cướp đi những tia sáng lẻ loi từ các vì sao, phủ lên một mảng đen ngòm trên bầu trời cao thăm thẳm.
Trong văng phòng, đèn vẫn còn sáng, giáo sư Thanh Kiều ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, ngắm cảnh đêm tối u buồn. Tay cô nâng niu chiếc ly thủy tinh đã uống cạn.
Thấy ly đã cạn, cô cầm lên chai rượu đỏ gần vơi trên bàn, tự rót thêm một ly rượu nữa.
Cửa phòng giáo sư bỗng khẽ mở ra, giáo sư Thanh Kiều cau mày, liếc mắt về phía cửa, thầm chửi đứa nào bất lịch sự, vào mà không gõ cửa.
Người bước vào là Hoa Khôi, trong tay cầm một ly nước chứa một loại chất lỏng ngâm ngâm vàng đục, cẩn thận đi đến bên vị giáo sư.
“Giáo sư,” Hoa Khôi mở miệng nói. “Em làm nước gừng pha mật ong cho cô, cô mau uống để giải rượu.”
Hoa Khôi vừa nói, vừa nhẹ nhàng lấy ly rượu trong tay giáo sư Thanh Kiều, thay vào ly nước gừng pha mật ong. Ly nước gừng thơm thơm ấm ấm, làm giáo sư cảm thấy dịu trong lòng.
“Em vào đây làm gì?” Giáo sư Thanh Kiều hơi đầy men say, hỏi. “Muốn học thêm à?”
Giáo sư nở một nụ cười kiều mị, cám dỗ Hoa Khôi.
Thật ra thì ban đầu, giáo sư Thanh Kiều chỉ muốn làm chuyện ấy với Hoa Khôi một lần thôi, không hề dự định sẽ giúp cậu ta thi đậu vào học viện. Cô nghĩ ăn xong quẹt mỏ, đường ai nấy đi. Nhưng không ngờ kỹ năng giường chiếu của cậu ta lại quá lợi hại, và cô đã mềm lòng. Thôi kệ, chuyện đã lỡ rồi, nhận cậu ta làm học trò, dạy dỗ cậu ta chắc cũng sẽ thú vị lắm.
Hoa Khôi liếc mắt nhìn thấy vẻ mặt đầy nham hiểm của giáo sư, cậu khẽ rùng mình, nổi da gà. "Ặc, bà giáo sư của mình chẳng khác gì rắn đã thành tinh."
“Em chỉ sợ giáo sư uống say quá,” Hoa Khôi ôn hòa, nói. “Mai lại ngủ đến trưa không vào lớp, cho tụi em leo cây nữa thì khổ!”
Giáo sư Thanh Kiều nhướng một bên chân mày khó tin. Hừ, thằng này ngụy biện để lừa bịp ai vậy trời! Đêm hôm khuya khoắt tìm tôi không để ăn vụn thì để làm gì?
Giáo sư Thanh Kiều uống một ngụm nước gừng thơm nồng ngọt ngào, dòng nước ấm áp chảy qua cổ họng rồi vào trong bao tử, làm cô cảm thấy đầu óc thanh tĩnh một chút.
Hai người không ai nói gì tiếp, trong văn phòng im ắng, chỉ có tiếng kim đồng hồ đều đều kêu tích tắc.
Hoa Khôi chậm rãi bước đến bên kệ sách, cầm lên một khung ảnh đã được cố tình đặt úp xuống, dường như để quên đi người trong ảnh. Bức ảnh chụp hai cô học sinh nữ trong chiếc áo dài trắng và một cậu học sinh nam đang tươi cười đứng trước cổng trường.
Một trong hai cô nữ sinh là giáo sư Thanh Kiều, có lẽ là thời cô ta còn học trung học phổ thông.
Giáo sư Thanh Kiều cau mày, quan sát hành động quá đỗi tự nhiên của Hoa Khôi, coi văn phòng cô ta như nhà của cậu, tự tiện cầm bức ảnh mà không hỏi ý kiến, làm cho cô có chút khó chịu.
Hoa Khôi đăm chiêu vừa nhìn bức ảnh, vừa nói: “Nếu em không lầm thì cô học sinh cạnh giáo sư là sử gia Bạch Yên Thanh Thảo.”
Giáo sư Thanh Kiều không đáp lại, trầm mặc một lát, đặt ly nước gừng xuống bàn.
“Năm ngoái,” Hoa Khôi tiếp tục nói. “Báo có đăng cô ta và người yêu, là sử gia Trương Thúy Việt Ái, gặp phải lốc xoáy thời gian, mất tích trong khi đang làm nhiệm vụ…”
“Không ai dạy em đừng nên nhiều chuyện hay sao?” Giáo sư Thanh Kiều bực mình nói.
Hoa Khôi cẩn thẩn đặt lại khung hình vào vị trí cũ, xoay mình, hướng giáo sư Thanh Kiều. “Hình như hôm nay giáo sư đi về quá khứ toàn là để trả nợ cho người chết… Bà Quý, ông Tư, bác Bình, theo như giáo sư kể, đều đã qua đời. Còn cô bạn học, em đoán không chắc mười phần thì chín phần là cô sử gia Thanh Thảo.”
“Ngay cả cuốn truyện của thư viện, em cảm thấy nó không phải là của giáo sư, mà là của vị sử gia Thanh Thảo kia.” Hoa Khôi chợt nhớ lại, trên bìa cuốn truyện có ghi dòng chữ cuốn sách này là của T.T. T.T. không phải là là viết tắt cho Thanh Thảo hay sao?
“Cho nên…” Giáo sư Thanh Kiều ngụ ý muốn Hoa Khôi đi thẳng vào vấn đề chính, đừng vòng vo Tam Quốc nữa.
“Chả có cho nên gì cả.” Hoa Khôi mỉm cười đầy thiện ý, ngồi xuống trên chiếc ghế bành kế bên bàn làm việc. “Nếu giáo sư có tâm sự thì hãy nói ra cho đỡ nặng lòng. Em sẽ lắng nghe.”
“Đúng như những gì em nói.” Giáo sư Thanh Thảo mở miệng. Có lẽ là bây giờ rượu ra thay lời, cũng có lẽ là Hoa Khôi làm cho cô có cảm giác an tâm, muốn hồi tưởng lại chuyện cũ, trút bớt một chút nỗi lòng nặng nề.
“Thanh Thảo và bạn trai của cô ấy, cũng là cậu học sinh nam trong tấm hình, là hai người bạn học từ thuở nhỏ của cô. Bọn cô mơ ước làm sử gia, nên có thói quen hay mượn đồ, dự định khi trở thành sử gia, sẽ dùng thuyền xuyên thời gian quay về quá khứ trả lại.”
“Đây là trò chơi của bọn cô, lấy lý do trả đồ, quay về quá khứ, thăm lại người xưa, nhớ lại chuyện cũ. Có điều bây giờ, chỉ còn mình cô chơi. Bọn họ lưu lạc phương nào, sống chết ra sao cô cũng không biết.”
“Năm ngoái, sau khi nhận được tin bọn họ gặp lốc xoáy thời gian rồi mất tích, cô đã xin tham gia nhóm tìm kiếm bọn họ. Nhưng cô đã lục tung rất nhiều nơi suốt một năm trời ròng rã cũng không thấy gì.”
Nói đến đây, khóe mắt giáo sư Thanh Kiều dường như hơi rơm rớm nước mắt, cô đang cố gắng kiềm nén chúng lại.
“Sau khi trở về,” giáo sư Thanh Kiều tiếp tục câu chuyện. “Cô cũng không còn tâm trí làm nhiệm vụ nữa, nên đã xin chuyển sang nhóm chuyên gia nghiên cứu về lốc xoáy thời gian.”
“Hiện giờ, mặc dù khoa học tiên tiến nhưng chúng ta vẫn không có cách dự báo trước khi nào lốc xoáy sẽ xuất hiện. Hi vọng trong tương lai, cô có thể tìm ra phương thức tiên đoán lốc xoáy, giúp cho việc di chuyển xuyên thời gian an toàn hơn.”
Nghe xong câu chuyện của giáo sư Thanh Kiều, Hoa Khôi giữ im lặng, bước chân nhẹ nhàng đến bên cô, nâng niu xoa đôi bàn tay của cô, an ủi: “Nếu em có thể giúp được gì, thì giáo sư cứ nói cho em biết.”
Một câu nói chân thành, không một tia gian ý, lòng giáo sư Thanh Kiều nao nao, cô ta nhợt nhạt mỉm cười.
Hoa Khôi nhìn thấy vẻ đẹp u sầu thùy mị của giáo sư Thanh Kiều, không kiềm được sự xúc động, âu yếm nâng cằm cô lên, rồi cúi đầu cậu xuống.
Mềm mại. Dịu dàng. Êm ái.
Như những gợn sóng lăn tăn trên mặt biển hiền hòa. Hành động từ tốn, chậm rãi thưởng thức vị ngọt của nhau, như một ly rượu ngon, sợ rằng uống nhanh sẽ mau cạn. Cả người như đang bay lên trời cao rồi chìm vào trong một tán mây êm dịu. Thời gian như vô tận, đọng lại mãi không trôi. Trong căn phòng yên tĩnh, giờ đây chỉ có thể nghe thấy nhịp tim đập rộn ràng của nhau.
Đến khi đã cạn kiệt hơi thể, cả hai đành quyến luyến tách ra. Đôi môi ươn ướt, hồng hào như đóa hoa anh đào, hai cặp mắt đen, sâu thăm thẳm, đục ngầu thèm khát, say đắm nhìn nhau.
Hoa Khôi cắn mạnh môi dưới, thở dài một hồi rồi lại cúi đầu xuống. Lần này, cậu chỉ đặt một nụ hôn nhẹ lên trán giáo sư Thanh Kiều, khẽ siết bàn tay cô rồi nói: “Em đưa giáo sư về.”
Nghe vậy, giáo sư Thanh Kiều cũng nhướng mày, hơi bất ngờ. Bọn họ vừa triền miên như vậy mà Hoa Khôi dừng lại được sao? Chẳng lẽ cậu muốn cô năn nỉ?
Hoa Khôi quan sát thấy giáo sư Thanh Kiều đang nhìn cậu lạ lùng, đầy nghi ngờ, cậu chợt hiểu ra, bèn nhanh nhảu giải thích: “Quy tắc của em là không thân mật, lợi dụng người say rượu.”
Giáo sư Thanh Kiều nhìn Hoa Khôi thật lâu, nực cười một tiếng. Cậu Hoa Khôi này thật thú vị.
Giáo sư Thanh Kiều để Hoa Khôi đỡ cô đứng dậy, quàng tay cô qua vai cậu rồi khập khiễng bước đi.