Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 8: Võ Lâm Nữ Tử


Xe ngựa ra khỏi cửa thành không lâu sau thì trời tản sáng. Hà Doanh vén màn xe lên trông thấy nơi chân trời, vầng thái dương dần trồi lên, nhưng khắp núi rừng vẫn còn tràn ngập sương mù. Cảnh vật lung linh mờ ảo làm cho Hà Doanh ngây người, giờ phút này, nàng cảm thấy vạn phần may mắn đã không phải che vải đỏ làm một tân nương mà lại có thể tự do thưởng thức cảnh đẹp này.
Ánh mắt Nàng long lanh nhìn ra bên ngoài, nét mặt hiện rõ vẻ hứng thú. Lê Thanh thấy được biểu hiện của nàng, không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: "Nữ nhân này, thật sự là người vô tâm!"
Hà Doanh cũng không hề nhìn hắn, tự nhiên cũng sẽ không biết những nghĩ suy trong lòng hắn. Đúng lúc này, cách đó không xa lại truyền đến tiếng vó ngựa khẩn trương dồn dập, ước chừng có ba hay bốn mã nhân, từ rất xa đang hướng chỗ bọn hắn mà đến.
Chỉ chốc lát, trong tầm nhìn của mọi người, đã hiện ra ba bốn người cưỡi ngựa chạy đến. Vừa nhìn thấy bọn hắn, Lê Thanh không giơ tay, chỉ quát khẽ: "Dừng lại!" Đám người liền níu dây cương dừng vó.

Lúc này, trong đám người mới đến truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng thốt lên: " Lê đại ca, là các ngươi sao?" Lê Thanh sang sảng cười nói: "Hoá ra là Vân muội? Thực là trùng hợp." Hắn mới vừa nói xong, một đại hán mặc áo xanh cười nói: " Đúng là Lê huynh đệ? Nghe Vân tiên tử nói, ta còn tưởng là nhầm người chứ."
"Vân tiên tử?" Hà Doanh tâm vừa động. Không khỏi ánh mắt mở thật to nhìn lại. Chính nàng là một mỹ nhân, tự nhiên đối với mỹ nhân khác sẽ rất có hứng thú tò mò một chút, trong lòng nổi lên ý nghĩ so sánh.
Đến lúc này, bốn con ngựa đã chạy tới trước mặt bọn Hà Doanh. Hà Doanh ngước mắt nhìn lại, thấy ở giữa bốn người là một cô gái trẻ tuổi, mặc trên người một cái áo bằng lụa mỏng, nàng ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt rạng rỡ, xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan phi thường tinh xảo. Dáng người cũng rất đẹp, bộ ngực đầy đặn nhô ra, chiếc eo nhỏ xinh, hai đùi thon dài cân đối.
Mà ba người bên cạnh nàng, ngoại trừ một đại hán bên trái có râu ria xồm xàm, còn lại hai người kia mặc áo trắng đều là những nam tử khôi ngô tuấn tú. Nhìn thấy bọn hắn, trong đầu Hà Doanh không biết vì sao chợt nhớ tới một câu: Những đại hiệp giang hồ, ai cũng thích mặc y phục trắng.
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt nàng hiện lên một chút hứng thú.
Bốn người thúc ngựa đến trước mặt Lê Thanh, liền nhảy xuống ngựa, lúc này Lê Thanh cũng đã sớm rời yên. Đại hán áo xanh không ngừng vỗ vỗ vai Lê Thanh, cười nói: "Hảo huynh đệ, ngươi muốn đi đường này hồi kinh, sao lại không nói cho ta biết, nếu thế, đại ca đã có thể tiễn ngươi một đoạn đường."
Vân nhi cũng đã đi đến trước mặt Lê Thanh, đang nhìn hắn đắm đuối, nàng thấy đại hán áo xanh nói không ngừng với hắn, không khỏi bĩu môi nói: "Đại ca cũng thiệt là, mỗi lần vừa thấy mặt cũng đều như thế." Giọng nàng có vẻ giận dỗi, làm cho mọi người không khỏi cười vang lên. Đại hán áo xanh liền nói: "Tốt lắm, Thanh đệ, ngươi hãy cùng Vân muội tán gẫu một chút đi. Nếu không lại có người trách ta già cả không hiểu chuyện." Hắn vừa nói như thế, ngay cả Lê Thanh cùng mấy kỵ sĩ cũng không khỏi bật cười.
Vân nhi có hình dáng là một nữ hiệp, y phục gọn gàng bó sát người, càng làm nổi bật dáng người vốn đã gợi cảm vô cùng, rung động lòng người, thậm chí còn khiến Hà Doanh có một chút ghen tị, điều này làm cho Tiểu hoàn ở bên cạnh đang cẩn thận quan sát tiểu thư, như là sợ nàng vì chuyện này mà sinh ra tức giận.

Vân nhi giương mắt nhìn Lê Thanh một chút, liền cúi đầu xuống, gương mặt ửng đỏ, lúng ta lúng túng kêu lên một tiếng: "Lê đại ca!" Lê Thanh cười, ôn nhu nói: " Lần này có phải Vân nhi đang đến Yến thành chúc thọ?"
Vân nhi gật gật đầu, cắn cắn môi đỏ mọng, bỗng nhiên cố lấy dũng khí nói: "Đại ca, đợi Vân nhi chúc đại thọ sáu mươi của Lý lão gia tử xong, có thể đến trong phủ thăm chàng được không?"
Nàng nói xong câu đó sau, mặt chợt đỏ bừng, biểu tình tràn đầy khẩn trương. Hà Doanh thấy thế cảm thấy rất ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: "Nữ hiệp giang hồ này thật là khác người a. Lời thể hiện tình cảm như vậy, cũng dám nói ra ở trước nhiều người như thế. Nếu là mình, chắc lấy dũng khí cả một năm, cũng không dám nói thẳng ra như thế, giỏi lắm thì cũng chỉ dám ở nhìn lén vài lần mà thôi."
Nghĩ đến đây, nàng hơi cảm thấy có chút xấu hổ, mà Hoàn nhi ở bên cạnh cũng giống nàng, đang nhìn rất chăm chú, còn thì thào nói thầm: "Thật không biết xấu hổ!" Nàng nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Doanh, thấy thái độ của nàng rất ung dung, không khỏi cảm thấy rất là bội phục: "Tiểu thư nhà ta cũng không giống người thường, chuyện như vậy, nhìn cũng thấy rất bình thường."
Tuy nhiên, Lê Thanh nghe thấy thế lại cảm thấy sửng sốt, giật mình ngẩn ra một hồi lâu. Hắn ngơ ngác nhìn Vân nhi, nửa ngày cũng không có lên tiếng. Thấy thế, khuôn mặt cười của Vân nhi dần dần chuyển sang tái nhợt, hai mắt đã rớm nước - chực khóc. Lê Thanh lập tức nói: " Đương nhiên, đương nhiên hoan nghênh. Được Vân tiên tử tới chơi, đương nhiên Lê Thanh mong còn không được."
Vân nhi nghe xong những lời này của hắn, trong lòng vừa thấy vui vẻ, lại có chút đau xót. Vui vẻ chính là, trước mắt mọi người hắn không có từ chối mình, mà còn tỏ vẻ hoan nghênh. Đau xót chính là, hắn lại kêu mình là Vân tiên tử và tự xưng là Lê Thanh? Đâu có giống như trước kia, kêu mình Vân nhi và tự xưng đại ca đâu? Như thế, liệu có phải hắn đã có ý xa cách?
Lúc này, thiếu niên áo trắng cao gầy đã đi tới, nói:" Đã được nghe đại danh của Lê tướng quân từ lâu! Khi chúng ta đến kinh thành, mong được tướng quân tận tình chiếu cố a." Hắn ôm quyền, khách khí nói. Lê Thanh hiện đang phân vân không biết nói với Vân nhi như thế nào. Nghe hắn thế, lập tức tiếp lời nói: "Giang thiếu hiệp khách khí rồi. Nếu được các ngươi tới chơi, thì Lê mỗ rất vinh hạnh và may mắn."

Lúc này, thiếu niên được gọi là Giang thiếu hiệp vừa cười nói : "Tốt lắm, lộ trình của mọi người đều còn rất xa. Nếu có chuyện gì, chúng ta hãy cưỡi ngựa, vừa đi vừa nói chuyện đi." Lê Thanh ha ha cười, nhảy lên ngựa của mình. Vân nhi bất đắc dĩ cũng phải nhảy lên lưng ngựa.
Lúc này, nàng chớp mắt, chợt nhìn thấy Hà Doanh. Trong nháy mắt, ngạc nhiên, đố kỵ, chán ghét, đủ các loại cảm xúc, đều được thể hiện trong ánh mắt nàng. Tiếp theo, nàng liền hướng Lê Thanh hỏi: "Lê đại ca, vị tiểu thư kia là ai thế?"
Lê Thanh lạnh lùng nhìn Hà Doanh liếc mắt một cái, thản nhiên nói: "Đó là hôn thê cuối cùng của ta!"
"Hôn thê cuối cùng... cuối cùng của Lê đại ca sao?" Vân nhi tựa hồ cố lấy dũng khí, mới nói được hết câu. Trong hai mắt đã chứa đầy nước mắt trong suốt ướt át. Lê Thanh giả vờ như không nhìn thấy gì, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hà Doanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào nàng.
Hà Doanh biết là hắn đã trách mình đem màn xe kéo ra. Lập tức cúi đầu, né tránh ánh mắt của hắn, lại hạ màn xe xuống.
Nàng kéo màn xe xuống, nhưng vẫn là lặng lẽ thông qua một khe nhỏ nhìn ra bên ngoài. Hoàn nhi chú ý đánh giá tiểu thư nhà nàng cả nửa ngày, thấy nàng vẫn chăm chú nhìn ra bên ngoài, không khỏi cực kỳ thất vọng, cực kỳ khó chịu liền thở dài một hơi. Nàng liên tiếp thở dài đến ba bốn lần nhưng tựa hồ tiểu thư nhà nàng một chút cũng không hề chú ý tới cái cảm xúc nho nhỏ của nàng, mà còn rất hứng thú, chăm chú nhìn ra bên ngoài.