Loạn Thế Hồng Nhan Mộng

Chương 43: Đả Động


Bởi vậy, Hà Doanh cũng không đợi nàng ta nói, liền bước ra. Khi nàng đứng ra, càng làm toát ra vẻ đẹp trong sáng như ngọc, khí chất như quỳnh hoa, ngọc thụ. Hà Doanh hướng về phía Trần công chúa cười, lợi dụng lúc tâm trí nàng ta đang tập trung về mình, lập tức lên tiếng dịu dàng ca lên:
Cúc hoa cổ kiếm hòa tửu bị già phê phao nhập mâu hiêu đích đình viện
Dị tộc tại nhật đàn mô bái cổ nhân đích nguyệt lượng khai nguyên thịnh sự lệnh nhân thần vãng*
Thanh âm của nàng vừa trong trẻo vừa khàn khàn, giọng ca vừa thể hiện sự hào hùng lúc thì buồn bã, ca từ cảm động. Tuy rằng không có nhạc cụ nào làm nhạc đệm, đồng thời tại một số âm tiết có tính biến hóa, nàng lại tự động tăng giảm một chút, để cho hợp với khẩu vị người nghe ở thời đại này.
Bất quá, điệu hát và phong cách mới lạ kỳ dị này lại làm cho toàn bộ người nghe đều cảm thấy si mê. Trong thời đại này, gần giống với thời đại Chiến Quốc của Trung Quốc thời cổ. Bất luận là ca từ hay cách hát đều chưa hình thành hệ thống. Hầu hết các bài ca đều mang nét ngâm nga của dân gian.
Trong hoàn cảnh hiện tại, nghe được giọng hát đến từ dị giới, toàn bộ những người này đều như nửa say nửa tỉnh. Đây mới là Hà Doanh tùy tiện ca hai câu đã làm cho những người ở đây nghe đến si mê.
Gió thổi không tan trường hận
Hoa nhiễm không ra nỗi nhớ quê
Tuyết ánh không ra núi sông
Trăng tròn không dứt cổ mộng
(Dịch nghĩa:

Gió thổi nỗi hận không tan
Hoa cũng nhuốm nỗi nhớ quê hương da diết
Tuyết không phản chiếu được núi sông
Trăng tròn không làm dứt được giấc mộng cũ )
Hà Doanh ca đến đoạn này, không chỉ là thương xuân sầu thu. Không hiểu tại sao bị đưa vào thế giới này, những khổ sở cùng nuối tiếc đối với dĩ vãng và khát vọng đều được thể hiện vào trong tiếng ca. Mà trong tiếng ca còn có lẫn âm hưởng hào hùng do đó khi nghe giọng ca của nàng làm cho những người tràn đầy nhiệt huyết ở đây nhất thời tâm trạng cũng thay đổi theo, tinh thần như bị kích thích vốn dĩ là yếu đuối, an phận lại tràn đầy cảm xúc mãnh liệt, hận không thể biến thành gươm báu, uống cạn máu tươi của cừu nhân!
Nghĩ đến cuộc đời phiêu bạt, đêm nay mộng tỉnh không say
Nương theo số mệnh mơ về Đường triều
Đêm nay chén rượu ánh trăng
Trai cày gái dệt công việc bận rộn
Đêm nay chén rượu ánh trăng, báu vật chất chồng nhân kiệt địa linh
Đêm nay chén rượu ánh trăng, giấy thơm mực tốt thơ phú tuôn trào
Đêm nay chén rượu ánh trăng, hào kiệt anh khí rực rỡ gấm hoa
Đêm nay chén rượu ánh trăng, múa điệu Nghê Thường ca thời thịnh trị
Chỉ vì ngũ âm chẳng đủ, xướng ca chẳng mất mát gì
Nghĩ đến cuộc đời phiêu bạt, đêm nay mộng tỉnh không say
Nương theo số mệnh mơ về Đường triều
Nhớ xưa Khai Nguyên thịnh thế, bằng hữu thiên hạ quảng giao
Tầm mắt vô cùng rộng lớn, nhà cao cửa rộng ngàn vạn gian
Nghĩ đến cuộc đời phiêu bạt, đêm nay mộng tỉnh không say
Nương theo số mệnh mơ về Đường triều
Nàng lẳng lặng ca, từ trên xuống dưới không một tiếng động. Có không ít người nhẹ nhàng, rón rén đi tới, cẩn thận đánh giá Hà Doanh. Hà Doanh khí chất cao quý, trong đó còn thể hiện sự từng trải, kết hợp với tiếng ca của nàng làm cho không người nào dám coi thường nàng. Một khúc hát xong, tiếng hoan hô như sấm liên tục vang lên.

Hà Doanh sau khi ca xong mới phát hiện thấy chủ quán đã mang theo nữ ca kỹ, đang chờ ở trên lầu. Nàng mỉm cười, hướng Trần công chúa ôm quyền hành lễ nói:
- ông chúa thấy tiểu tử ca có được không?
Đôi mắt đẹp của Trần công chúa nhìn nàng không chớp, trong lòng âm thầm than tiếc: "Đáng tiếc là còn quá nhỏ, hiện tại còn chưa ăn được. Nhưng nếu sau này khoảng hai, ba năm thì mấy tên gọi là Tứ đại công tử chỉ sợ ngay cả làm người hầu của hắn cũng còn chưa được."
Nghĩ đến đây, nàng ôn nhu vô cùng nói:
- Tiểu công tử nói gì thế? Công tử ca hay như vậy, thật sự đã làm cho tiểu nữ tử mở rộng tầm mắt.
Hà Doanh thấy nàng nói vậy, lập tức thi lễ, mỉm cười nói:
- Rất cám ơn công chúa đã khích lệ.
Dứt lời, nàng cất bước đi trở về chỗ ngồi của mình. Sau khi nàng quay trở về chỗ ngồi, đôi mắt đẹp của Trần công chúa vẫn còn chưa rời đi mà nhìn chăm chăm vào người nàng. Tay Hà Doanh vẫn còn đang run rẩy, trong lòng nàng thầm nghĩ: "Ngàn vạn lần mong rằng nữ nhân không nên nhìn trúng ta. Nếu thế, khi biết thân phận thật của ta, thẹn quá hoá giận thì Lưu Thù càng thêm thảm a."
May mắn là Trần công chúa chỉ nhìn nàng một hồi, nhưng cũng không nói gì. Có thể là do còn có ba vị công tử ngồi bên kia, hay cũng có thể Hà Doanh còn nhỏ.
Lúc này Hà Doanh đang lo lắng phản ứng Trần công chúa nên cũng không để mắt đến thái độ của ba vị công tử kia. Bọn họ khóe miệng đang mỉm cười nhìn chăm chú vào nàng. Giang Đô công tử nhẹ giọng nói:
- Thiếu niên này là ai? Tuy tuổi nhỏ nhưng đã có phong cách phong lưu lịch sự, tao nhã như thế, như thế nào mà cho tới bây giờ ta vẫn chưa từng nghe qua?
Tứ hoàng tử nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói:
- Lời này của ngươi nếu để cho người khác nghe được, sẽ nghi ngờ đức hạnh của người cùng đại ca ngươi.
Hai người chuyển hướng Chu Kỳ, thấy hắn như si mê vẫn đang nhìn Hà Doanh, ánh mắt say đắm, nước miếng đều đã chảy ra.
Thấy thế, trên mặt Giang Đô công tử không khỏi hiện ra một chút chán ghét. Ngược lại Tứ hoàng tử lại cảm thấy thú vị, hung hăng đẩy hắn vài cái, hắn mới tỉnh lại. Chu Kỳ vừa tỉnh lại, vừa lau nước miếng vừa liên tục nói:
- Cực phẩm, là cực phẩm hiếm thấy! Mỹ thiếu niên như vậy, như thế nào mà từ trước đến giờ ta chưa gặp qua nhỉ?
Chu Kỳ thể hiện ra như thế vô tình đã làm xấu mặt Giang Đô công tử. Hắn nhìn thoáng qua Hà Doanh, sau đó lai lại nhìn qua nét mặt của đại ca. Hắn có thể cảm thấy được, thái độ này của đại ca thật sự là do phong thái xuất trần thoát tục, cốt cách đặc biệt của mỹ thiếu niên kia mà ra. Hắn lạnh lùng nói:
- Đừng nghĩ nữa, không lẽ thiếu niên này chính là Ngọc công tử đã được đồn đại trước kia.
Nghe hắn vừa nói như thế, hai người kia đều sửng sốt, quay đầu nhìn về phía hắn. Giang Đô công tử nói:
- Các ngươi không biết là khúc nhạc vừa rồi hắn ca có chút tương tự với khúc kia sao?

Hai người nghĩ một chút, Tứ hoàng tử lại gật gật đầu, nhìn về phía của Hà Doanh, mặt tỏ ra rất hứng thú.
Ngược lại, Chu Kỳ thì lại mặt mày ủ rũ nằm úp sấp ở trên bàn, thì thào nói:
- Đáng tiếc, một thiếu niên như thế. Thật sự là đáng tiếc mà.
Từ đáng tiếc theo như lời của hắn, tự nhiên là đáng tiếc hắn không thể sở hữu được Hà Doanh.
Câu nói này của hắn, hai người Giang Đô công tử và Tứ hoàng tử đương nhiên sẽ không để ý đến. Tứ hoàng tử liền bưng một chén rượu, đứng lên, hướng chỗ mấy người Hà Doanh đi đến.
Lưu Thù nhìn thấy Tứ hoàng tử đang đi tới, nhẹ nhàng chạm vào Hà Doanh, nhẹ giọng nói:
- Tứ hoàng tử đã tới.
Nguyên do Hà Doanh đang run sợ, nghe thấy thế, lập tức ngẩng đầu lên. Nhìn về phía này cười hì hì, khuôn mặt thiếu niên tỏ rõ vẻ ngây thơ.
Đối với Tứ hoàng tử thì thật ra nàng không có ý sợ hãi. Dựa vào những gì hắn vừa thể hiện thì tất nhiên hắn không thể là người nhiều mưu mô. Cũng có thể là do tuổi hắn không lớn hay cũng không có vẻ mặt dâm đãng nên làm cho Hà Doanh cảm thấy được thả lỏng.
Tứ hoàng tử đi đến trước mặt của nàng, nâng chén nói:
- Tại hạ thấy công tử tài nghệ kinh người, có lòng muốn kết bạn. Không biết công tử có bằng lòng hay không?
Hà Doanh vội đứng lên, mỉm cười nói:
- Phong thái của công tử như rồng như phượng, có thể được công tử xem trọng thì tiểu đệ rất vinh hạnh và may mắn, mời công tử ngồi.
Đây là lần đầu tiên Lưu Thù phát hiện ra rằng Hà Doanh chẳng những có thể nói chuyện mà còn là rất giỏi giao tiếp.
*Dịch nghĩa:
Cây hoa cúc, cổ kiếm, rượu cùng với bọt cà phê đã làm chấn động sân đình
Người ngoại tộc cúng bái người xưa dưới ánh trăng, Mọi người hướng về triều đại của Khai Nguyên - niên hiệu của vua Đường Huyền Tông tức con vua Lý Long Cơ 713-741