Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 41

Âm thanh bén nhọn xé tan không gian tĩnh mịch, khoảng khắc thời gian như ngưng đọng lại, chỉ có tiếng gió va mạnh vào cửa sổ. Cơ thể bao trùm bởi mệt mỏi, Mộ Dung Ly Tranh chậm chạp mở mắt, bên ngoài không gì khác ngoài bầu trời đen kịt.

Đã là lúc nào rồi?

Mộ Dung Ly Tranh tự hỏi mình, yếu ớt đưa mắt nhìn quanh phát hiện Chu Bình đang nằm ngủ bên cạnh. Hoảng hốt kéo chăn ngồi dậy, rốt cuộc phát sinh chuyện gì liễu?

Chiếc giường vang lên tiếng kẽo kẹt nho nhỏ khiến Chu Bình khó chịu trở mình nhưng vẫn không tỉnh. Cảm thấy đầu có chút choáng váng, Mộ Dung Ly Tranh đưa mắt nhìn quanh, nơi này có vẻ giống phòng nghỉ tại Nguyệt Hỷ, nhưng sao nàng lại ngủ ở đây?

Bên cạnh xuất hiện một chén thuốc đã cạn sạch, Mộ Dung Ly Tranh thử áp tay lên trán mình, có hơi nóng. Chậm chạp vén chăn xuống giường đóng kín cửa sổ, sợ tiếng cửa sổ va đập sẽ làm Chu Bình thức giấc. Tiểu đông tây vẫn như cũ yên lặng mà ngủ, đôi mi dài rung động khi cơn gió vô tình lướt qua, đôi môi hồng nhuận mềm mại hơi bĩu ra giống như đang bất mãn cũng giống như làm nũng.

Mộ Dung Ly Tranh ngồi xuống giường, dùng tay áo lau sạch vết tro than trên mặt nàng.

“Ưm… Ly Tranh…”

“Ta đây.”

“Ngươi đừng thành thân…” Chu Bình mơ màng trong giấc ngủ, chẳng biết mơ thấy những gì nhưng giọng nói uất nghẹn chứa đầy bi thương: “Ta không muốn, Ly Tranh.”

Từng giọt nước mắt không kiềm nén được mà rơi xuống, nhẹ rơi trên mu bàn tay vỡ tan thành trăm mảnh vụn.

Làm sao nàng có thể thành thân với một người khác khi tâm trí tràn ngập hình ảnh của Chu Bình? Làm sao nàng cam tâm nhìn Chu Bình thuộc về người khác?

Hơn mười năm bầu bạn quấn quít, sự tồn tại của đối phương với nàng trở thành lẽ dĩ nhiên không thể tách rời, càng không muốn mất đi. Trên thế gian này Mộ Dung Ly Tranh trân trọng nhất chính là Chu Bình, hận không thể cường đại hơn nữa dang tay che chở nàng thoát khỏi vòng vây của định kiến.

Yêu chính là một loại tội lỗi đày ải đến những nỗi đau vô bờ, phiêu lạc đến nơi cùng cực của thống khổ đánh mất còn đáng sợ hơn không được yêu. Đáng tiếc nàng bước một bước, Chu Bình lại lùi về một bước, giữa các nàng cứ như vậy hình thành khoảng cách.

Làm sao có thể cam tâm thừa nhận Chu Bình là người nàng không thể yêu?

Nhân sinh tránh không khỏi hai chữ ‘thiên ý’, dù có yêu nhiều đến mức nào cũng đành rời xa nhau. Nếu có thể Mộ Dung Ly Tranh tình nguyện hủy đi tất cả ái tình trên thế gian này, hủy đi tất cả thiên ý, giữ trọn một phân chân thành của kiếp này.

Nguyệt quang chiếu rọi tia sáng yếu ớt xuống nhân gian, vượt qua trùng trùng mây ảo ảnh, xuyên qua vạn dặm bi ai đến mặt sông ôn hòa. Dòng lưu giang dang rộng vòng tay dung chứa bóng nguyệt vào lòng, tuy méo mó xấu xí nhưng vẫn giữ nguyên hình ảnh minh nguyệt trong tiềm thức nhất tâm nhất dạ ngẩng đầu dõi theo.

Vẫn là không đủ dũng khí, một ngày nào đó trên con đường của Chu Bình sẽ không có nàng, nhưng nàng vẫn sẽ mãi dõi theo bảo hộ dù có bất cứ chuyện gì xảy ra.

----------------------------------------------

Cánh cửa trước mặt biến nặng nề hơn, Mộ Dung Ly Tranh dùng rất nhiều sức mới đẩy ra được, chậm chạp bước vào chính ngôi nhà của mình. Thân thể bị một lực rất lớn đẩy mạnh va vào cửa vang lên âm thanh chói tai, bụi dưới đất bay mù mịt bám lên bộ y phục nguyệt nha bạch.

“Vô Song, dừng lại đi!”

Mộ Dung Vô Song giận đến hai mắt biến đỏ, rống thẳng vào mặt thân muội muội: “Ngươi cả ngày hôm nay rốt cuộc đã ở đâu? Ngươi có biết Như Nguyệt cô linh linh chờ ngươi cả ngày hay không hả?”

Mộ Dung Ly Tranh cắn chặt môi dưới không trả lời.

“Có phải tiểu cô* trong lòng bất mãn với Như Nguyệt nên mới làm như vậy hay không?” Mai Chân nén tiếng nức nở nhỏ nhất có thể, luống cuống lau nước mắt trên mặt mình: “Nếu miễn cưỡng tiểu cô chi bằng ta nói Như Nguyệt không cần để tâm đến hôn sự này nữa.” 

(Gọi em chồng: tiểu cô, gọi chị chồng: Đại cô)

Dứt câu Mai Chân liền xoay người bỏ đi, có vẻ như muốn đi tìm Mai Như Nguyệt nói chuyện. Mộ Dung Vô Song không cách nào khác vội vã đuổi theo, tránh hai gia đình Mộ Dung thị và Mai thị xảy ra bất hòa.

“Đúng là gia môn bất hạnh a!” Lý thị tức giận thế nào cũng không nỡ lòng đánh Mộ Dung Ly Tranh, chuyển qua tự đánh vào ngực mình thùm thụp: “Ngươi cái nha đầu này, ngươi ban đầu nói muốn thú Như Nguyệt sau lại đổi ý, ngươi có nghĩ đến Mai gia nhìn chúng ta ra sao hay không? Bây giờ ta lấy mặt mũi gì mà nhìn mặt người ở Mai gia đây hả?”

“Rốt cuộc ta phải làm sao mới được đây?”

“Hài tử ngốc nghếch của ta, tại sao ngươi lại biến thành như vậy?”

Mộ Dung Ly Tranh suy sụp trượt dài xuống cửa, đem đầu vùi vào cánh tay: “Nương thân, ta không cam tâm… nương…”

“Ngươi a, còn muốn Mộ Dung gia này sống thế nào nữa?”

Trong một đêm Lý thị dường như già đi chục tuổi, gương mặt tràn đầy nếp nhăn chất chứa hai tầng khổ sở. Mộ Dung Ly Tranh hiểu rõ đi đến bước đường này không thể quay đầu được nữa, có trách thì trách các nàng hữu duyên vô phận.

“Ta sẽ đi tìm Như Nguyệt nói chuyện, nhập thu… thành thân…”

“Ngươi làm như vậy là vì tỷ tỷ ngươi sao?”

Mộ Dung Ly Tranh yếu ớt lắc đầu: “Ta làm là vì bản thân cũng là vì Bình nhi. Nếu ta cùng người khác thành thân, nàng mới có thể tìm được ngươi tốt hơn.”

-------------------------------------------------

Chu Bình tỉnh dậy đã chẳng thấy Mộ Dung Ly Tranh, vội vã chạy khắp thành tây tìm kiếm, chạy đến hai chân đau nhức nhưng vẫn không từ bỏ. Đêm về thành tây vừa lạnh vừa tối, từng cơn gió lạnh lẽo quật vào thân thể ngăn cản bước chân yếu ớt. Gió lạnh thổi tung tay áo, Chu Bình chỉ biết mình phải chạy, phải tìm bằng được Mộ Dung Ly Tranh. Đôi chân nhỏ nhắn trong giày thêu siết đau nhức nhói, bất quá nỗi đau da thịt bị cứa rách cũng không bằng nỗi sợ hãi đang không ngừng dâng lên.

“Ly Tranh! Ly Tranh!”

Chẳng biết đã gọi bao nhiêu lần, gọi đến cổ họng cũng khàn nhưng chẳng có hồi âm.

“Ly Tranh! Ly Tranh!”

Chạm đến giới hạn cuối cùng mà đổ gục xuống bên đường, sương tuyết bủa vây lấy thân thể nhỏ bé.

“Ly Tranh…”

Bàn tay buông thõng bên thân, mưa lạnh lùng trút xuống như oán giận, như trách móc. Xa xa xuất hiện những vệt sáng lấp lánh, tiếng hô hoán, tiếng gọi, vang dậy khắp cả thành tây.

Chu Phẫn tìm kiếm xung quanh chẳng có lấy nửa điểm tung tích của Chu Bình, chẳng biết nha đầu ngốc này lại chạy đi đâu rồi!?

Chu Diệu Cơ vừa đi vừa hô to, mặc kệ mưa lạnh thấm ướt bộ trường sam hạnh bạch trên người: “Bình nhi tỷ tỷ! Bình nhi tỷ tỷ! Ngươi đang ở đâu?”

“Bình nhi! Bình nhi!”

Phát hiện thân thể yếu ớt của Sư Viên suy sụp muốn ngã, Chu Tĩnh vội vã bước đến đỡ lấy hai vai nàng: “Nhất định chúng ta sẽ tìm được Bình nhi mà.”

Buổi sáng Chu Bình tự động rời nhà không nói một tiếng, hai người đều cho rằng nàng như mọi ngày đi chơi đâu đó rồi quay về trước giờ dùng thiện. Nào ngờ đến tối cũng chẳng thấy người, nhịp gõ canh ba vang lên đánh thẳng vào lồng ngực tê buốt.

Thành đông của Chu Cửu, thành nam của Chu Nhật, ngay cả thành bắc của Chu Điềm, Chu Tĩnh đều đã tìm nhưng không có tin tức gì. Cho người đến các tiểu quận tìm kiếm cũng không gặp Chu Bình.

“Bình nhi tỷ tỷ! Bình nhi tỷ tỷ!!”

Vô tình phát hiện một người đang ngất xỉu trên đường, Chu Diệu Cơ nhấc váy chạy đến xem thử, quả nhiên đúng là Chu Bình.

“Mẫu vương! Hoàng cô! Bình nhi tỷ tỷ ở đây này!”

Chu Tĩnh nhanh nhẹn chạy đến kiểm tra thân thể nàng, vừa chạm da thịt trắng tuyệt liền rụt tay lại: “Sao lại nóng thế này?”

Sư Viên áp tay lên trán nàng kiểm tra nhiệt độ: “Phát sốt rồi?!”

“Trước đưa hài nhi về đã.”

Chu Tĩnh phân phó mã phu đưa Chu Bình và Sư Viên quay về Tĩnh vương phủ trước.

“Sao Bình nhi lại đến tận thành tây thế?”

“Ta cũng không rõ, đợi nha đầu hồi phục rồi tính tiếp.” Chu Tĩnh khẩn trương tìm kiếm xung quanh: “Ta phải tìm lang trung nữa, cáo từ.”