Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 30

Trầm hương thoang thoảng trong gian phòng nhỏ, gió xuân mơn man trên gương mặt trắng sứ, nắng hôn lên đôi mi dài của mỹ nhân trong phòng. Giống như đã ngủ rất lâu rồi, Hà Trọng Anh tỉnh dậy mà cảm thấy cả thân thể đều đau nhức, đầu choáng váng, nặng trịch.

Hà Kính thấy nàng tỉnh dậy liền vui mừng đến chảy nước mắt: “Nhi nữ bảo bối, con cuối cùng cũng tỉnh rồi, ta còn sợ con sẽ đi theo Lục Chi nữa chứ.”

“Phụ thân…”

Hà Trọng Anh đỡ cái đầu đau nhức của mình ngồi dậy, nàng nhìn quanh, cuống lên: “Phụ thân, Vân Phi đâu?”

“Ách… nó… nó…”

Hà Trọng Anh cảm thấy vô cùng bất an, nàng lắc mạnh vai Hà Kính: “Phụ thân sao người lại ấp úng, người nói đi, Vân Phi ở đâu?”

Vừa vặn lúc đó Nhạc Uyên đi vào, nàng nghe thấy, liền nở nụ cười trào phúng: “Tại sao phải cứu ả ta chứ? Anh Anh, nàng quên ả ta đi, ả ta cũng đã chết rồi.”

“Không… không thể nào…”

Hà Trọng Anh sợ hãi, siết lấy vai Hà Kính: “Phụ thân, người nói đi, rốt cuộc Vân Phi ở đâu rồi?”

“Ta… ta…” Hà Kính thở dài, nói: “Con nghe Nhạc Uyên nói rồi đó, Vân Phi chết rồi.”

“Không! Con không tin!”

Hà Trọng Anh vén chăn sang một bên, vội vã bước xuống giường: “Con phải đi tìm Vân Phi!”

“Muội đứng lại cho ta!”

Nhạc Uyên ấn Hà Trọng Anh lại xuống giường, gắt gỏng nói: “Tháng sau chúng ta sẽ thành thân rồi, muội không thể vì bất cứ ai mà làm chậm trễ hôn sự của hai chúng ta được.”

Hà Trọng Anh hất tay Nhạc Uyên ra, thống khổ nói: “Nhạc Uyên, ngươi còn có thể chuyện hôn sự với ta sao? nếu ngày đó ngươi không đe dọa, buộc Vân Phi rời đi thì bây giờ có lẽ ta đã gả cho nàng ấy rồi, ngươi lừa gạt ta đã đành, bây giờ còn muốn ta cùng người thành thân sao?”

“Anh Anh, muội có thể vì chuyện đó mà hận ta cũng được, nhưng muội phải biết rằng Bạch Vân Phi là sát thủ, ả ta chưa chắc đã bảo vệ mình được, làm sao có thể bảo vệ cho muội?”

“Ta không quan tâm!”

Hà Trọng Anh lạnh lùng nói: “Ta có võ công, nàng ấy không bảo vệ được ta, ta bảo vệ nàng ấy, dù có chuyện gì đi nữa ta cũng không bỏ rơi nàng ấy!”

Nói xong, Hà Trọng Anh liền dùng sức đẩy Nhạc Uyên ra, chạy nhanh ra khỏi phòng.

“Anh Anh!”

“Nhi nữ!”

Hà Trọng Anh che tai lại, nàng không nghe thấy, tất cả đều là lừa gạt nàng, nàng không muốn bị họ gạt thêm lần nào nữa. Làm sao Bạch Vân Phi của nàng có thể chết được? không thể nào, nàng chưa chết, nàng ấy cũng không được phép chết!

Chạy đến chân tê buốt, sưng tấy, chảy máu nhưng Hà Trọng Anh vẫn chạy, nàng đặt tay lên ngực, nàng tin nhất định mình sẽ tìm thấy Bạch Vân Phi. Chẳng hiểu vì lý do gì Hà Trọng Anh lại chạy đến ngục thất tối om lúc trước, mỗi bậc cầu thang đều ướt đẫm máu tươi.

Mặt Hà Trọng Anh tái hơn phân nửa, bước chân cũng run rẩy, nặng nề. Tay lần mò trên vách tường, Hà Trọng Anh bỗng muốn vứt bỏ đôi chân của mình, thứ phiền phức này cản trở nàng tìm Bạch Vân Phi, nhưng chỉ có nó nàng mới có thể đi tìm nàng ấy được.

Nơi ngục thất âm u chìm vào trong tĩnh lặng, Hà Trọng Anh có chút khó hiểu, thường ngày đều có người trực ở đây, sao hôm nay lại chẳng có ai ở đây hết vậy?

Hà Trọng Anh càng cố tăng nhanh cước bộ, mặc kệ đá cắt rách chân mình, nàng cứ chạy về phía trước, nàng tin ở đó nàng sẽ gặp được Bạch Vân Phi.

Ở gian phòng cuối cùng, lóe lên thứ ánh sáng mờ mờ, Hà Trọng Anh như tìm thấy hy vọng, chạy nhanh về gian phòng cuối.

Thông qua ánh nến yếu ớt le lói trên bốn vách tường, Hà Trọng Anh nhìn thấy chính là người mà mình ngày đêm mong nhớ suốt bảy năm nay, xúc động đến mức khụy hẳn xuống.

“Vân Phi chưa chết… nàng ấy chưa chết…”

Hà Trọng Anh vội đi tìm chìa khóa mở cửa, may mắn chìa khóa đã nằm ở trên bàn, chỉ cần tra chìa vào ổ là có thể mở ra.

“Vân Phi!”

Khi Hà Trọng Anh chạm vào cơ thể Bạch Vân Phi, nàng không cảm nhận được độ ấm, tay, mặt, thân thể nàng ấy lạnh hơn cả băng tuyết.

Hà Trọng Anh hoảng sợ, nâng mặt Bạch Vân Phi lên, ngón tay run rẩy đặt trên cổ tay nàng ấy. Nhịp đập rất yếu, lúc có lúc không, nhưng cũng là có đập, còn có hy vọng.

Hà Trọng Anh đem tất cả bình dược mình mang theo trên người đổ ra đất, nàng phải tìm được thuốc giải, nếu không, Bạch Vân Phi thật sự sẽ chết. Bởi vì Sinh Tử cổ chỉ có ảnh hưởng với người uống phải, còn chủ nhân nuôi cổ, nếu được chữa khỏi bệnh thì không sao, chỉ có người uống là phải chịu chết.

Cuối cùng Hà Trọng Anh cũng đã tìm thấy trong đống chai lọ của mình, nàng uống cạn thuốc giải, sau đó hôn lên môi của Bạch Vân Phi. Nước thuốc màu đỏ chậm rãi theo khóe môi hai người chảy xuống, chảy dọc trên cái cổ trắng, rồi mất dạng sau lớp y phục.

Hà Trọng Anh rời khỏi nụ hôn, vỗ nhẹ lên mặt Bạch Vân Phi: “Vân Phi tỉnh lại đi, Vân Phi, mở mắt ra nhìn thiếp đi, Vân Phi.”

Tiếng gọi bên tai tha thiết, day dứt và thống khổ vô cùng, như đánh thẳng vào tâm trí và ý thức sống của Bạch Vân Phi, đôi mắt khép lại rất lâu cũng chầm chậm mở ra.

Hà Trọng Anh kích động đến bật khóc: “Người tỉnh rồi, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”

“Trọng Anh…” Bạch Vân Phi đưa mắt nhìn quanh, thì thào: “Ta đang ở đâu đây?”

“Trong ngục.” Hà Trọng Anh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, thiếp không biết phụ thân và sư tỷ lại đối xử với người như vậy.”

“Không sao.”

Bạch Vân Phi cảm thấy vai cũng đau, phát hiện tay và chân mình đều bị xích lại, thở dài: “Ta có vẻ rất có duyên với những vật dụng tra khảo ở Phù Lãng giáo của nàng nhỉ?”

Hà Trọng Anh vội dùng chìa khóa mở còng và xích ra cho Bạch Vân Phi, bối rối nói: “Thiếp xin lỗi, thiếp xin lỗi.”

“Ngốc, nàng có lỗi gì đâu.” Bạch Vân Phi hôn lên đỉnh đầu nàng: “Chỉ cần có thể được ở bên nàng, chịu khổ một chút thì có sao đâu.”

Hà Trọng Anh cảm thấy hốc mắt mình cay cay, ôm chầm lấy Bạch Vân Phi: “Vân Phi, thiếp cũng vậy, chỉ cần được ở bên người, chuyện gì thiếp cũng sẽ làm.”

Bạch Vân Phi nhéo cái mũi cao thẳng của nàng: “Thật không?”

“Ân.”

“Nhưng sao ta thấy nàng ở đây rất vui, giống như không còn nhớ đến ta vậy?” Bạch Vân Phi nhăn nhó mặt mũi: “Lúc thì Tư Âm, lúc thì Nhạc Uyên, có hai người yêu nàng như vậy, còn nhớ đến ta sao?”

“Ách… thiếp…”

Bạch Vân Phi chau mày, cắn mạnh cổ Hà Trọng Anh: “Lúc nào cũng ăn mặc như không có mặc vậy, hết ôm người này rồi ôm người khác, còn ở trước mặt ta thân mật, nàng nói đi, nàng có những tội nào?”

“Thiếp… thiếp…” Hà Trọng Anh vội biện minh: “Không phải người cũng có Yên Thuyên quận chúa sao? người ta chỉ muốn… chỉ muốn…”

“Muốn gì?”

Bạch Vân Phi ấn Hạ Trọng Anh xuống đất, nheo mắt: “Có phải thân thể nàng bị hai người họ dạy đến dâʍ đãиɠ rồi không?”

“Không phải!”

“Không phải? làm sao ta có thể tin nàng được?” Bạch Vân Phi nhướn mày, khó chịu nói: “Hôm trước nàng ở trước mặt ta mà đòi hỏi Tư Âm, vậy nếu không có ta ở đó, nàng sẽ như thế nào nữa?”

“Vân… Vân Phi… thiếp…”

“Ta phải dạy dỗ lại nàng mới được.”

Bạch Vân Phi nói là làm, lập tức còng tay và xích chân Hà Trọng Anh lại.

Hà Trọng Anh hốt hoảng hét lên: “Không, thiếp không có a, Vân Phi đừng có làm như vậy mà.”

“Tại sao ta không được mà Tư Âm và Nhạc Uyên lại được?”

“Không phải, không phải mà.”

Bạch Vân Phi hung hăng hôn lên môi Hà Trọng Anh, rít lên trong nụ hôn: “Còn chối cãi?”

Hà Trọng Anh vừa sợ lại vừa lo, nàng vốn chưa từng cùng Tư Âm và Nhạc Uyên ân ái, chỉ là muốn làm cho Bạch Vân Phi ghen nên mới làm thế thôi, đâu có ngờ nàng ấy lại giận dữ như vậy.

Đang hôn nhau, Hà Trọng Anh lại suy nghĩ đến chuyện khác làm Bạch Vân Phi càng thêm giận dữ, nghĩ đến bảo bối của mình năm năm nay đều cùng kẻ khác ân ái liền tức điên lên. Bạch Vân Phi không hôn nữa, trực tiếp cởi bỏ y phục của Hà Trọng Anh ném sang một bên, ngay cả y phục mình cũng cởi xuống.

Trời còn đang sáng lại làm loại chuyện này khiến Hà Trọng Anh vừa ngượng vừa xấu hổ, phản đối: “Vân Phi đừng mà, thiếp không muốn đâu.”

“Nàng không muốn nhưng ta muốn.”

Bạch Vân Phi gằn giọng: “Phải trừng phạt cái tính dâʍ đãиɠ này của nàng, ta mới có thể yên tâm được.”

“Hả?”

Hà Trọng Anh xém chút khóc thét lên: “Thiếp không có mà.”

“Cái tội bao biện, tăng thêm gấp đôi.”

“Cái gì a?”

Hà Trọng Anh quả thật muốn khóc, tăng gấp đôi là ý gì đây?

Bạch Vân Phi nâng thắt lưng Hà Trọng Anh lên, dùng y phục của mình lót bên dưới, còn cẩn thận lấy ngoại bào để nàng ấy gối đầu lên.

Hà Trọng Anh dùng cả mười ngón tay bấu víu lấy vai của Bạch Vân Phi, mặt mày nhăn nhó: “Vân Phi đừng mà.”

Bạch Vân Phi điểm lên mũi nàng, chau mày: “Hiện tại là ta đang trừng phạt nàng, không phải đang cầu xin nàng.”

“Nhưng… nhưng…”

Hà Trọng Anh vẫn chưa nói hết câu thì thắt lưng đã bị nâng lên cao, theo phản xạ hai chân nàng liền quắp lấy thắt lưng của Bạch Vân Phi làm điểm tựa.

Không ngờ lại khiến hai vị trí tối mẫn cảm nhất va chạm vào nhau, Bạch Vân Phi cùng Hà Trọng Anh đồng loạt thở dốc, cảm giác như có một luồn điện chạy dọc khắp thân thể.

Đã rất lâu, rất lâu rồi mới có thể chạm vào được da thịt nhẵn nhụi mềm mại trước mặt này, Bạch Vân Phi si mê ngắm nhìn, bàn tay gầy gầy lướt qua từng tấc da thịt của Hà Trọng Anh. Ngón tay chợt dừng lại trước tiểu hồng đậu ở ngực trái, Bạch Vân Phi xấu xa dùng móng tay gảy nhẹ một cái, đáp lại nàng chính là tiếng thở dốc gợϊ ȶìиɦ của Hà Trọng Anh.

Hà Trọng Anh dùng bàn tay bị xích lại của mình đẩy tay Bạch Vân Phi ra: “Đừng mà… Vân Phi…”

Bạch Vân Phi hơi cúi người xuống, vén mấy lọn tóc lòa xòa của Hà Trọng Anh qua một bên, khàn khàn nói: “Trọng Anh, nàng có biết khi ta nhìn thấy nàng cùng Tư Âm thân mật, ta đau lòng như thế nào hay không?”

Hà Trọng Anh ngẩn người, mấp máy môi: “Vân Phi… ta…”

Bạch Vân Phi cầm lấy tay Hà Trọng Anh đặt lên ngực trái của mình: “Nơi này của ta rất là đau, giống như bị ai đâm vào vậy.”

Hà Trọng Anh che miệng lại, nấc nghẹn: “Vân Phi, thiếp xin lỗi, thiếp không biết mình làm như vậy sẽ khiến người tổn thương, thiếp không có cố ý đâu.”

“Trọng Anh, bây giờ dù nàng có cố ý hay không cố ý, nàng cũng phải chịu phạt.” Bạch Vân Phi cắn lên cổ nàng: “Phải dạy dỗ lại nàng, để nàng không bao giờ dám thân mật với ai khác ngoài ta nữa.”

Hà Trọng Anh rên lên một tiếng, cảm giác vừa đau vừa ngứa khiến nàng khó chịu vặn vẹo thân thể: “Vân Phi…ưm… tha cho thiếp lần này đi…”

“Không thể.”

Hà Trọng Anh bỗng cảm thấy muốn khóc, nàng ấy sao có thể kiên quyết như vậy chứ a!?

Bạch Vân Phi đối với thân thể của Hà Trọng Anh chính là vô cùng si mê, từng tấc da thịt nhẵn nhụi, hương thơm quyến rũ trên người nàng ấy đều khiến nàng muốn phát điên lên. Đã bảy năm không được chạm đến, bảy năm nhung nhớ, bảy năm khắc khoải chờ đợi đã hóa thành du͙ƈ vọиɠ, hôm nay nhất định phải trút hết ra bên ngoài, nếu không sẽ ức chế mà chết.

Nghĩ là làm, Bạch Vân Phi liền hung hăng cắn lên cổ Hà Trọng Anh, rồi lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua từng vết cắn.

Cảm giác vừa nhột vừa đau khiến Hà Trọng Anh nửa muốn dừng lại, nửa muốn tiếp tục, giống như Bạch Vân Phi đang vừa đánh vừa xoa nàng.

Từng lọn tóc của Bạch Vân Phi lướt qua da thịt mềm mại của Hà Trọng Anh, trong không gian lan tỏa mùi trầm hương thơm ngát. Hà Trọng Anh vô cùng thích mùi hương trầm trên người Bạch Vân Phi, không quá nồng, thoang thoảng và lan tỏa trong không gian, chỉ cần được thưởng thức một lần thì sẽ không bao giờ quên được.

Trầm hương thoang thoảng trong gian phòng nhỏ, gió xuân mơn man trên gương mặt trắng sứ, nắng hôn lên đôi mi dài của mỹ nhân trong phòng. Giống như đã ngủ rất lâu rồi, Hà Trọng Anh tỉnh dậy mà cảm thấy cả thân thể đều đau nhức, đầu choáng váng, nặng trịch.

Hà Kính thấy nàng tỉnh dậy liền vui mừng đến chảy nước mắt: “Nhi nữ bảo bối, con cuối cùng cũng tỉnh rồi, ta còn sợ con sẽ đi theo Lục Chi nữa chứ.”

“Phụ thân…”

Hà Trọng Anh đỡ cái đầu đau nhức của mình ngồi dậy, nàng nhìn quanh, cuống lên: “Phụ thân, Vân Phi đâu?”

“Ách… nó… nó…”

Hà Trọng Anh cảm thấy vô cùng bất an, nàng lắc mạnh vai Hà Kính: “Phụ thân sao người lại ấp úng, người nói đi, Vân Phi ở đâu?”

Vừa vặn lúc đó Nhạc Uyên đi vào, nàng nghe thấy, liền nở nụ cười trào phúng: “Tại sao phải cứu ả ta chứ? Anh Anh, nàng quên ả ta đi, ả ta cũng đã chết rồi.”

“Không… không thể nào…”

Hà Trọng Anh sợ hãi, siết lấy vai Hà Kính: “Phụ thân, người nói đi, rốt cuộc Vân Phi ở đâu rồi?”

“Ta… ta…” Hà Kính thở dài, nói: “Con nghe Nhạc Uyên nói rồi đó, Vân Phi chết rồi.”

“Không! Con không tin!”

Hà Trọng Anh vén chăn sang một bên, vội vã bước xuống giường: “Con phải đi tìm Vân Phi!”

“Muội đứng lại cho ta!”

Nhạc Uyên ấn Hà Trọng Anh lại xuống giường, gắt gỏng nói: “Tháng sau chúng ta sẽ thành thân rồi, muội không thể vì bất cứ ai mà làm chậm trễ hôn sự của hai chúng ta được.”

Hà Trọng Anh hất tay Nhạc Uyên ra, thống khổ nói: “Nhạc Uyên, ngươi còn có thể chuyện hôn sự với ta sao? nếu ngày đó ngươi không đe dọa, buộc Vân Phi rời đi thì bây giờ có lẽ ta đã gả cho nàng ấy rồi, ngươi lừa gạt ta đã đành, bây giờ còn muốn ta cùng người thành thân sao?”

“Anh Anh, muội có thể vì chuyện đó mà hận ta cũng được, nhưng muội phải biết rằng Bạch Vân Phi là sát thủ, ả ta chưa chắc đã bảo vệ mình được, làm sao có thể bảo vệ cho muội?”

“Ta không quan tâm!”

Hà Trọng Anh lạnh lùng nói: “Ta có võ công, nàng ấy không bảo vệ được ta, ta bảo vệ nàng ấy, dù có chuyện gì đi nữa ta cũng không bỏ rơi nàng ấy!”

Nói xong, Hà Trọng Anh liền dùng sức đẩy Nhạc Uyên ra, chạy nhanh ra khỏi phòng.

“Anh Anh!”

“Nhi nữ!”

Hà Trọng Anh che tai lại, nàng không nghe thấy, tất cả đều là lừa gạt nàng, nàng không muốn bị họ gạt thêm lần nào nữa. Làm sao Bạch Vân Phi của nàng có thể chết được? không thể nào, nàng chưa chết, nàng ấy cũng không được phép chết!

Chạy đến chân tê buốt, sưng tấy, chảy máu nhưng Hà Trọng Anh vẫn chạy, nàng đặt tay lên ngực, nàng tin nhất định mình sẽ tìm thấy Bạch Vân Phi. Chẳng hiểu vì lý do gì Hà Trọng Anh lại chạy đến ngục thất tối om lúc trước, mỗi bậc cầu thang đều ướt đẫm máu tươi.

Mặt Hà Trọng Anh tái hơn phân nửa, bước chân cũng run rẩy, nặng nề. Tay lần mò trên vách tường, Hà Trọng Anh bỗng muốn vứt bỏ đôi chân của mình, thứ phiền phức này cản trở nàng tìm Bạch Vân Phi, nhưng chỉ có nó nàng mới có thể đi tìm nàng ấy được.

Nơi ngục thất âm u chìm vào trong tĩnh lặng, Hà Trọng Anh có chút khó hiểu, thường ngày đều có người trực ở đây, sao hôm nay lại chẳng có ai ở đây hết vậy?

Hà Trọng Anh càng cố tăng nhanh cước bộ, mặc kệ đá cắt rách chân mình, nàng cứ chạy về phía trước, nàng tin ở đó nàng sẽ gặp được Bạch Vân Phi.

Ở gian phòng cuối cùng, lóe lên thứ ánh sáng mờ mờ, Hà Trọng Anh như tìm thấy hy vọng, chạy nhanh về gian phòng cuối.

Thông qua ánh nến yếu ớt le lói trên bốn vách tường, Hà Trọng Anh nhìn thấy chính là người mà mình ngày đêm mong nhớ suốt bảy năm nay, xúc động đến mức khụy hẳn xuống.

“Vân Phi chưa chết… nàng ấy chưa chết…”

Hà Trọng Anh vội đi tìm chìa khóa mở cửa, may mắn chìa khóa đã nằm ở trên bàn, chỉ cần tra chìa vào ổ là có thể mở ra.

“Vân Phi!”

Khi Hà Trọng Anh chạm vào cơ thể Bạch Vân Phi, nàng không cảm nhận được độ ấm, tay, mặt, thân thể nàng ấy lạnh hơn cả băng tuyết.

Hà Trọng Anh hoảng sợ, nâng mặt Bạch Vân Phi lên, ngón tay run rẩy đặt trên cổ tay nàng ấy. Nhịp đập rất yếu, lúc có lúc không, nhưng cũng là có đập, còn có hy vọng.

Hà Trọng Anh đem tất cả bình dược mình mang theo trên người đổ ra đất, nàng phải tìm được thuốc giải, nếu không, Bạch Vân Phi thật sự sẽ chết. Bởi vì Sinh Tử cổ chỉ có ảnh hưởng với người uống phải, còn chủ nhân nuôi cổ, nếu được chữa khỏi bệnh thì không sao, chỉ có người uống là phải chịu chết.

Cuối cùng Hà Trọng Anh cũng đã tìm thấy trong đống chai lọ của mình, nàng uống cạn thuốc giải, sau đó hôn lên môi của Bạch Vân Phi. Nước thuốc màu đỏ chậm rãi theo khóe môi hai người chảy xuống, chảy dọc trên cái cổ trắng, rồi mất dạng sau lớp y phục.

Hà Trọng Anh rời khỏi nụ hôn, vỗ nhẹ lên mặt Bạch Vân Phi: “Vân Phi tỉnh lại đi, Vân Phi, mở mắt ra nhìn thiếp đi, Vân Phi.”

Tiếng gọi bên tai tha thiết, day dứt và thống khổ vô cùng, như đánh thẳng vào tâm trí và ý thức sống của Bạch Vân Phi, đôi mắt khép lại rất lâu cũng chầm chậm mở ra.

Hà Trọng Anh kích động đến bật khóc: “Người tỉnh rồi, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi.”

“Trọng Anh…” Bạch Vân Phi đưa mắt nhìn quanh, thì thào: “Ta đang ở đâu đây?”

“Trong ngục.” Hà Trọng Anh nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, thiếp không biết phụ thân và sư tỷ lại đối xử với người như vậy.”

“Không sao.”

Bạch Vân Phi cảm thấy vai cũng đau, phát hiện tay và chân mình đều bị xích lại, thở dài: “Ta có vẻ rất có duyên với những vật dụng tra khảo ở Phù Lãng giáo của nàng nhỉ?”

Hà Trọng Anh vội dùng chìa khóa mở còng và xích ra cho Bạch Vân Phi, bối rối nói: “Thiếp xin lỗi, thiếp xin lỗi.”

“Ngốc, nàng có lỗi gì đâu.” Bạch Vân Phi hôn lên đỉnh đầu nàng: “Chỉ cần có thể được ở bên nàng, chịu khổ một chút thì có sao đâu.”

Hà Trọng Anh cảm thấy hốc mắt mình cay cay, ôm chầm lấy Bạch Vân Phi: “Vân Phi, thiếp cũng vậy, chỉ cần được ở bên người, chuyện gì thiếp cũng sẽ làm.”

Bạch Vân Phi nhéo cái mũi cao thẳng của nàng: “Thật không?”

“Ân.”

“Nhưng sao ta thấy nàng ở đây rất vui, giống như không còn nhớ đến ta vậy?” Bạch Vân Phi nhăn nhó mặt mũi: “Lúc thì Tư Âm, lúc thì Nhạc Uyên, có hai người yêu nàng như vậy, còn nhớ đến ta sao?”

“Ách… thiếp…”

Bạch Vân Phi chau mày, cắn mạnh cổ Hà Trọng Anh: “Lúc nào cũng ăn mặc như không có mặc vậy, hết ôm người này rồi ôm người khác, còn ở trước mặt ta thân mật, nàng nói đi, nàng có những tội nào?”

“Thiếp… thiếp…” Hà Trọng Anh vội biện minh: “Không phải người cũng có Yên Thuyên quận chúa sao? người ta chỉ muốn… chỉ muốn…”

“Muốn gì?”

Bạch Vân Phi ấn Hạ Trọng Anh xuống đất, nheo mắt: “Có phải thân thể nàng bị hai người họ dạy đến dâʍ đãиɠ rồi không?”

“Không phải!”

“Không phải? làm sao ta có thể tin nàng được?” Bạch Vân Phi nhướn mày, khó chịu nói: “Hôm trước nàng ở trước mặt ta mà đòi hỏi Tư Âm, vậy nếu không có ta ở đó, nàng sẽ như thế nào nữa?”

“Vân… Vân Phi… thiếp…”

“Ta phải dạy dỗ lại nàng mới được.”

Bạch Vân Phi nói là làm, lập tức còng tay và xích chân Hà Trọng Anh lại.

Hà Trọng Anh hốt hoảng hét lên: “Không, thiếp không có a, Vân Phi đừng có làm như vậy mà.”

“Tại sao ta không được mà Tư Âm và Nhạc Uyên lại được?”

“Không phải, không phải mà.”

Bạch Vân Phi hung hăng hôn lên môi Hà Trọng Anh, rít lên trong nụ hôn: “Còn chối cãi?”

Hà Trọng Anh vừa sợ lại vừa lo, nàng vốn chưa từng cùng Tư Âm và Nhạc Uyên ân ái, chỉ là muốn làm cho Bạch Vân Phi ghen nên mới làm thế thôi, đâu có ngờ nàng ấy lại giận dữ như vậy.

Đang hôn nhau, Hà Trọng Anh lại suy nghĩ đến chuyện khác làm Bạch Vân Phi càng thêm giận dữ, nghĩ đến bảo bối của mình năm năm nay đều cùng kẻ khác ân ái liền tức điên lên. Bạch Vân Phi không hôn nữa, trực tiếp cởi bỏ y phục của Hà Trọng Anh ném sang một bên, ngay cả y phục mình cũng cởi xuống.

Trời còn đang sáng lại làm loại chuyện này khiến Hà Trọng Anh vừa ngượng vừa xấu hổ, phản đối: “Vân Phi đừng mà, thiếp không muốn đâu.”

“Nàng không muốn nhưng ta muốn.”

Bạch Vân Phi gằn giọng: “Phải trừng phạt cái tính dâʍ đãиɠ này của nàng, ta mới có thể yên tâm được.”

“Hả?”

Hà Trọng Anh xém chút khóc thét lên: “Thiếp không có mà.”

“Cái tội bao biện, tăng thêm gấp đôi.”

“Cái gì a?”

Hà Trọng Anh quả thật muốn khóc, tăng gấp đôi là ý gì đây?

Bạch Vân Phi nâng thắt lưng Hà Trọng Anh lên, dùng y phục của mình lót bên dưới, còn cẩn thận lấy ngoại bào để nàng ấy gối đầu lên.

Hà Trọng Anh dùng cả mười ngón tay bấu víu lấy vai của Bạch Vân Phi, mặt mày nhăn nhó: “Vân Phi đừng mà.”

Bạch Vân Phi điểm lên mũi nàng, chau mày: “Hiện tại là ta đang trừng phạt nàng, không phải đang cầu xin nàng.”

“Nhưng… nhưng…”

Hà Trọng Anh vẫn chưa nói hết câu thì thắt lưng đã bị nâng lên cao, theo phản xạ hai chân nàng liền quắp lấy thắt lưng của Bạch Vân Phi làm điểm tựa.

Không ngờ lại khiến hai vị trí tối mẫn cảm nhất va chạm vào nhau, Bạch Vân Phi cùng Hà Trọng Anh đồng loạt thở dốc, cảm giác như có một luồn điện chạy dọc khắp thân thể.

Đã rất lâu, rất lâu rồi mới có thể chạm vào được da thịt nhẵn nhụi mềm mại trước mặt này, Bạch Vân Phi si mê ngắm nhìn, bàn tay gầy gầy lướt qua từng tấc da thịt của Hà Trọng Anh. Ngón tay chợt dừng lại trước tiểu hồng đậu ở ngực trái, Bạch Vân Phi xấu xa dùng móng tay gảy nhẹ một cái, đáp lại nàng chính là tiếng thở dốc gợϊ ȶìиɦ của Hà Trọng Anh.

Hà Trọng Anh dùng bàn tay bị xích lại của mình đẩy tay Bạch Vân Phi ra: “Đừng mà… Vân Phi…”

Bạch Vân Phi hơi cúi người xuống, vén mấy lọn tóc lòa xòa của Hà Trọng Anh qua một bên, khàn khàn nói: “Trọng Anh, nàng có biết khi ta nhìn thấy nàng cùng Tư Âm thân mật, ta đau lòng như thế nào hay không?”

Hà Trọng Anh ngẩn người, mấp máy môi: “Vân Phi… ta…”

Bạch Vân Phi cầm lấy tay Hà Trọng Anh đặt lên ngực trái của mình: “Nơi này của ta rất là đau, giống như bị ai đâm vào vậy.”

Hà Trọng Anh che miệng lại, nấc nghẹn: “Vân Phi, thiếp xin lỗi, thiếp không biết mình làm như vậy sẽ khiến người tổn thương, thiếp không có cố ý đâu.”

“Trọng Anh, bây giờ dù nàng có cố ý hay không cố ý, nàng cũng phải chịu phạt.” Bạch Vân Phi cắn lên cổ nàng: “Phải dạy dỗ lại nàng, để nàng không bao giờ dám thân mật với ai khác ngoài ta nữa.”

Hà Trọng Anh rên lên một tiếng, cảm giác vừa đau vừa ngứa khiến nàng khó chịu vặn vẹo thân thể: “Vân Phi…ưm… tha cho thiếp lần này đi…”

“Không thể.”

Hà Trọng Anh bỗng cảm thấy muốn khóc, nàng ấy sao có thể kiên quyết như vậy chứ a!?

Bạch Vân Phi đối với thân thể của Hà Trọng Anh chính là vô cùng si mê, từng tấc da thịt nhẵn nhụi, hương thơm quyến rũ trên người nàng ấy đều khiến nàng muốn phát điên lên. Đã bảy năm không được chạm đến, bảy năm nhung nhớ, bảy năm khắc khoải chờ đợi đã hóa thành du͙ƈ vọиɠ, hôm nay nhất định phải trút hết ra bên ngoài, nếu không sẽ ức chế mà chết.

Nghĩ là làm, Bạch Vân Phi liền hung hăng cắn lên cổ Hà Trọng Anh, rồi lại dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm qua từng vết cắn.

Cảm giác vừa nhột vừa đau khiến Hà Trọng Anh nửa muốn dừng lại, nửa muốn tiếp tục, giống như Bạch Vân Phi đang vừa đánh vừa xoa nàng.

Từng lọn tóc của Bạch Vân Phi lướt qua da thịt mềm mại của Hà Trọng Anh, trong không gian lan tỏa mùi trầm hương thơm ngát. Hà Trọng Anh vô cùng thích mùi hương trầm trên người Bạch Vân Phi, không quá nồng, thoang thoảng và lan tỏa trong không gian, chỉ cần được thưởng thức một lần thì sẽ không bao giờ quên được.

Bạch Vân Phi cảm thấy có chút phiền, nàng đem tóc dùng dây cột lên hết, sau đó mới tiếp tục công việc của mình.

Khắp cổ Hà Trọng Anh đều bị Bạch Vân Phi hôn cắn đến đỏ lên, những vết hồng ngân lần lượt hiện ra, như là nàng ấy đang đánh dấu chủ quyền. Bạch Vân Phi chậm rãi dời nụ hôn xuống, ngậm lấy tiểu hồng đậu đang kiêu ngạo vểnh lên chờ đợi nàng sủng ái nó, bàn tay cũng bận rộn dày vò tiểu hồng đậu còn lại.

Trong ngục giam âm u lại vang lên âm thanh mút mát ngày một lớn dần, và không có dấu hiệu dừng lại.

Hà Trọng Anh rên lên, vặn vẹo thân thể, tay siết lấy cánh tay của Bạch Vân Phi, tiếng xích sắt va vào nhau vang lên âm thanh leng keng hối hả.

“Vân Phi… không…ưm…”

Bạch Vân Phi ôm ghì lấy thân thể của Hà Trọng Anh vào lòng, nàng mút mạnh tiểu hồng đậu một cái nữa, sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đặt lên môi Hà Trọng Anh một nụ hôn.

Hà Trọng Anh run lên, tay vòng qua cổ Bạch Vân Phi, phát ra tiếng nức nở nho nhỏ: “Vân Phi…xin lỗi…”

Bạch Vân Phi nhíu mày, rời khỏi nụ hôn, vỗ mạnh vào mông Hà Trọng Anh: “Nàng nghĩ chỉ cần nói xin lỗi ta sẽ tha cho nàng sao?”

“Nhưng…”

Bạch Vân Phi lật người Hạ Trọng Anh lại, kéo mạnh dây xích lên, trói nàng vào sát tường.

Hà Trọng Anh cả người đều tiếp xúc với mặt tường lại ẩm thấp, liền rùng mình một cái, cảm giác ẩm lạnh như xuyên qua từng tấc da thịt của nàng.

Bạch Vân Phi ghì mạnh Hà Trọng Anh vào tường, tay vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của nàng: “Trọng Anh, lần trước nàng nói muốn thử cảm giác mới, vậy ta cùng thử với nàng, được không?”

“Vân… Vân Phi…” Hà Trọng Anh suýt chút đã khóc thét lên: “Không muốn đâu, Vân Phi tha cho thiếp đi mà.”

Bạch Vân Phi hôn lên cái gáy duyên dáng của nàng, thở ra một hơi nặng nhọc: “Nhưng ta lại muốn thấy nàng đáng yêu như thế nào…”

Hà Trọng Anh mở to mắt, nàng cố gắng suy nghĩ, vẫn không hiểu Bạch Vân Phi đang nói cái gì.

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì thắt lưng Hà Trọng Anh bị nâng lên, ngực bị Bạch Vân Phi dùng sức ấn hạ xuống, tư thế vô cùng mờ ám.

Lúc này Hà Trọng Anh đã biết Bạch Vân Phi muốn làm gì rồi, lập tức giãy dụa, tiếng xích sắt va vào tường chua chát: “Không! Vân Phi đừng làm như vậy!”

Bạch Vân Phi hạ xuống thêm một tầng dây xích, thở ra một hơi bên tai Hà Trọng Anh: “Sao thế?”

“Thiếp không muốn! Vân Phi! Thiếp không muốn!”

“Rồi nàng sẽ muốn…”

Bạch Vân Phi vuốt ve làn da bụng nhẵn nhụi của Hà Trọng Anh, không báo trước trực tiếp ấn ngón tay vào sâu trong thân thể nàng ấy.