Loạn Thế Hồng Nhan Chi Hồng Nhan Lệ

Chương 23

Sau lưng truyền đến tiếng chém gϊếŧ inh ỏi, ánh đuốc sáng lóe như lửa ma trơi thắp sáng cả một vùng trời đêm tịch mịch. Chân chạy mất hết cảm giác, không rõ bản thân còn thở hay không, chỉ biết rằng nếu mình ngừng chạy nhất định sẽ chết. Bạch Vân Phi đã quá quen với chuyện này, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ lại không nhịn được ghê tởm chính mình.

Bàn tay dính đầy máu tanh tưởi, vĩnh viễn cũng không thể quay đầu.

Lại một tràng âm thanh la hét vang dậy cả rừng núi, Bạch Vân Phi phát giác sắp bị đuổi kịp lập tức nấp sau một tảng đá lớn nhắm mắt ngưng thần chờ đợi. Tiếng bước chân xa dần rồi biến mất hẳn, lén lút rời khỏi chỗ nấp xoay người chạy về hướng ngược lại.

Trời về đêm càng lúc càng tối cũng càng lúc càng lạnh, vết thương trên ngực chảy máu đầm đìa thấm ướt vạt áo trắng. Bạch Vân Phi gắng trụ lê từng bước nặng nhọc mà chẳng biết mình đi về đâu. Hình ảnh trước mắt nhòe dần, trên mặt cảm nhận được sự ẩm ướt, hóa ra cả lão thiên cũng muốn lấy mạng nàng.

Rừng cây trước mắt nhòe dần nhòe dần rồi biến mất, chỉ còn một khoảng không tối đen vô định.

Trong mê man lại nghe tiếng người gọi: “Tỷ tỷ, tỷ tỷ, ngươi sao lại ngủ ở đây a? Tỷ tỷ!”

Rừng sâu chìm vào cơn mưa lạnh lẽo, tiếng người cũng yếu ớt dần, biến mất…



Choang!

Tiếng đổ vỡ vừa vặn đánh thức Bạch Vân Phi, từ trong mộng giật mình tỉnh dậy, không ngờ lại làm vết thương rách ra chảy máu đầm đìa. Gương mặt nháy mắt tái hơn phân nửa, nhìn xung quanh nơi đang ngồi nhưng chẳng có chút ấn tượng gì.

Lại nghe thấy tiếng đổ vỡ, Bạch Vân Phi quát lớn: “Ai!?”

Tiểu nữ anh* (bé gái nhỏ) đang bưng chén thuốc thứ mười bảy đi vào, nghe Bạch Vân Phi quát lên suýt chút làm rơi luôn chén trên tay. Nữ anh bé nhỏ nấp sau cánh cửa, mở to đôi mắt đong đầy nước ngước nhìn Bạch Vân Phi, dáng vẻ sợ sệt này khiến người khác không đành lòng trách mắng.

“Ngươi là ai?”

Tiểu nữ anh run lẩy bẩy đặt chén thuốc lên bàn, đột nhiên oa oa khóc lớn: “Từ Âm! Từ Âm!”

Nghe gọi Từ Âm từ ngoài chạy vào, là một tiểu nữ anh lớn hơn vài tuổi, tóc ngắn qua vai được cột gọn gàng: “Tiểu thư sao lại khóc vậy?”

“Đại tỷ tỷ mắng ta.”

“Tiểu thư đừng khóc.” Từ Âm hung hăng quay đầu trừng mắt với Bạch Vân Phi: “Nữ nhân xấu xa, ngươi sao dám dọa tiểu thư nhà ta?”

Bạch Vân Phi không có tâm tình chơi đùa với hài tử, định đi xuống giường nhưng vết thương ở chân khiến nàng không thể nào nhấc chân lên được. Bất quá vẫn cố sức đi xuống làm vết thương va vào cạnh giường đau điếng, máu theo vết thương chảy dọc trên thảm lót.

“Đừng cử động!”

Tiểu nữ anh vốn đang sợ sệt lại chạy đến bên chân Bạch Vân Phi quở trách: “Ta mất nửa ngày mới băng bó xong giờ lại chảy máu nữa rồi!”

“Là ngươi cứu ta?”

Ngốc nữ anh ngẩng đầu nhìn nàng: “Không phải ta thì là ai?”

“Ngươi là ai?”

Từ Âm bỗng nhiên xông đến kéo tiểu nữ anh ra sau lưng, hung hăng trừng to mắt với Bạch Vân Phi: “Ngươi là ai mà dám hỏi tên tiểu thư nhà ta?”

Đứa nhỏ đẩy Từ Anh đang chắn trước mặt qua một bên: “Ta là Trọng Anh, Hà Trọng Anh, ngươi là ai a?”

“Bạch Vân Phi.”

“Bạch? Bạch Vân Phi…” Hà Trọng Anh che miệng khúc khích cười: “Tên thật khả ái.”

Bạch Vân Phi dở khóc dở cười, chỉ cần nói ra ba chữ Bạch Vân Phi người trong giang hồ đều phải khiếp sợ, vậy mà tiểu nha đầu này lại thản nhiên nói tên nàng khả ái?

“Vân Phi tỷ tỷ ngươi bao nhiêu tuổi a?” Hà Trọng Anh không giống đứa nhỏ sợ sệt lúc này nữa, cố gắng bắt chuyện làm quen bạn mới: “Ta mười lăm.”

“Hai mươi.”

“Hai mươi, oa, ngươi bằng đại sư tỷ của ta rồi.” Hà Trọng Anh nhảy lên giường quấn lấy Bạch Vân Phi hỏi tới hỏi lui “Vân Phi ngươi sao lại ở giữa rừng mà ngủ thế, ta mà đến không kịp ngươi đã bị dã lang ăn rồi.”

“Tiểu thư!”

Từ Âm hoảng thủ hoảng cước kéo Hà Trọng Anh xuống giường: “Đại sư tỷ nói ngươi không được nói chuyện với người lạ, nàng lai lịch không rõ ràng lại còn bị thương nhất định là phường bất hảo.”

“Ngươi yên lặng chút đi.”

Hà Trọng Anh vẫn dây dưa: “Vân Phi tỷ tỷ sao ngươi không trả lời.”

Bạch Vân Phi không trả lời câu hỏi của Hà Trọng Anh mà hỏi sang chuyện khác: “Vết thương này bao giờ mới khỏi?”

“Chắc hơn nửa năm đấy.” Hà Trọng Anh chỉ vào vết thương trên ngực trái của Bạch Vân Phi: “Kiếm đâm sắp thủng tim ngươi.”

“Ta phải trở về.”

“Không được!” Hà Trọng Anh dùng đôi tay nhỏ bé ngăn cản Bạch Vân Phi đang muốn đứng dậy: “Ngươi bị thương rất nặng không nên cử động.”

Bạch Vân Phi bế Hà Trọng Anh đặt sang một bên, cố gắng đi xuống giường.

“Này, này, ngươi nghe ta nói không vậy?”

Hà Trọng Anh còn chưa dứt lời thì Bạch Vân Phi đã ngã xuống, vết thương chảy máu ướt cả băng vải trắng.

“Đồ ngốc, ta lại phải đắp thuốc lại cho ngươi rồi!” Hà Trọng Anh nhỏ giọng phàn nàn: “Từ Âm ngươi giúp ta dìu Vân Phi lên giường đi.”

Từ Âm bất đắc dĩ dìu Bạch Vân Phi lên giường, nhịn không được lẩm bẩm: “Đồ xấu xa nhà ngươi nhất định đã tu mười kiếp rồi mới được tiểu thư nhà ta giúp đỡ!”

Mặc dù nghe hết nhưng Bạch Vân Phi vẫn không nói gì, trong lòng nghi hoặc, rốt cuộc Hà Trọng Anh là tiểu thư nhà nào?

Hà Trọng Anh tháo băng vải trên chân Bạch Vân Phi xuống, nhìn rõ vết thương liền hít một hơi thật sâu: “A, rách rộng ra rồi, ngươi đúng là làm khổ ta mà. Từ Âm lấy kim chỉ cho ta đi.”

“Ách, vâng…”

Hà Trọng Anh chuẩn bị xong thảo dược thì Từ Âm cũng mang kim chỉ đến, đem kim hơ qua lửa nóng rồi luồn sợi chỉ đặc biệt vào bên trong lỗ kim.

“Tiểu thư ta không ở lại đâu nha, ta đi trước đây!”

“Này, ngươi đi đâu!?”

Từ Âm ôm đầu chạy ra khỏi cửa phòng: “Ta sợ máu, ta không muốn coi tiểu thư may chân người đâu!”

“Bữa sau ta may dính hai chân ngươi cho ngươi khỏi chạy!!”

Lẩm bẩm mắng chửi Từ Âm xong, Hà Trọng Anh liền quay lại nâng chân Bạch Vân Phi đặt lên ghế: “Hơi đau một chút, tỷ tỷ ngươi ráng chịu nha.”

Bạch Vân Phi hoài nghi mở miệng: “Ngươi biết làm?”

“Ngươi xem thường ta?” Hà Trọng Anh hừ hừ hai tiếng: “Ta là thiên kim của Phù Lãng giáo chủ Hà Kính, làm sao không biết chữa thương.”

“Phù Lãng giáo? Ta đang ở Phù Lãng tộc sao?”

“Ân.”

Hà Trọng Anh quan sát vết thương vẫn chảy máu đầm đìa, hai chân mày thoáng chau lại: “Bây giờ đừng nói gì cả, ta khâu xong cho người thì muốn hỏi gì thì hỏi.”

Nói đoạn, Hà Trọng Anh liền hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, chậm rãi dùng kim xuyên qua da thịt Bạch Vân Phi khâu lại vết thương. Mặt Bạch Vân Phi nhất thời trắng bệch, cái cảm giác này còn đau hơn bị kiếm đâm một nhát vào tâm phế.

Hà Trọng Anh vừa khâu vết thương cho Bạch Vân Phi vừa xem nàng như hài tử mà dỗ dành: “Vân Phi tỷ tỷ ngoan nhé, không đau nữa đâu, giống như bị kiến cắn vậy đó.”

Bạch Vân Phi dở khóc dở cười, nàng cũng không phải ấu hài cần dỗ dành.

Hạ Trọng Anh khâu rất khéo lại còn nhanh, chẳng mấy chốc thì khâu xong, dùng kéo cắt đứt sợi chỉ. Cảm thấy đường khâu chắc chắn rồi, Hà Trọng Anh liền nhanh tay lấy thảo dược đã chuẩn bị sẵn đắp lên, còn cẩn thận băng bó thật kỹ vết thương cho Bạch Vân Phi.

“Xong rồi!” Hà Trọng Anh lau mồ hôi đọng trên trán, hướng nàng mỉm cười: “Nhớ đừng cẩn động mạnh không lại rách ra đấy.”

“Đa tạ.”

Hà Trọng Anh xua tay cười nói: “Đa tạ gì chứ, lương tâm của thầy thuốc thôi.”

“Nếu có dịp ngươi đến thành Hàm Luân, tìm phủ Tĩnh quận vương hỏi Bạch Vân Phi họ sẽ chỉ ngươi đến chỗ của ta, nhất định ta sẽ hậu tạ cho ngươi.”

“Không cần đâu.”

Hà Trọng Anh ngồi xếp bằng trên giường, thử vươn tay bẹo mặt Bạch Vân Phi: “Ngươi phải cố gắng khỏe lại, sau đó thì đi nhanh nếu để phụ thân ta biết ta giấu ngươi trong phòng phụ thân sẽ mắng ta đó.”

“Ta sẽ cố gắng mau chóng khỏe lại.”

Hà Trọng Anh đột nhiên nhớ đến một chuyện, chạy đến bàn cầm chén thuốc lên, không ngờ thuốc đã nguội phát ra mùi tanh nồng khó ngửi. Hà Trọng Anh nhấp thử một ngụm, lập tức lè lưỡi, thuốc nguội vừa tanh vừa khó uống không thể đưa Bạch Vân Phi được.

Bạch Vân Phi quan sát biểu cảm đa dạng trên mặt Hà Trọng Anh nhịn không được phì cười, nữ anh này ngốc thật hay ngốc giả vậy!?

Hà Trọng Anh cầm chén thuốc lên: “Ta đi nấu chén khác, ngươi chờ ở đây nhé.”

Vừa nói xong thì xoay người đi, không ngờ lại giẫm phải váy của mình ngã lăn xuống đất, cả chén thuốc được dịp ụp lên đầu nàng.

Hà Trọng Anh oa oa gào thét: “Từ Âm!!!”

Tư Âm vắt giò lên cổ chạy đến: “Tiểu thư sao lại ngã rồi?”

“Ngươi nói với sư tỷ ta không mặt váy dài nữa đâu, ngã đau muốn chết!”

“Ách, vâng…” Từ Âm đỡ Hà Trọng Anh đứng dậy, lấy cái chén trên đầu nàng xuống: “Tiểu thư để ta làm cho.”

“Không cần.” Hà Trọng Anh xoa mông ê ẩm của mình: “Ngươi ở lại chăm sóc Vân Phi tỷ tỷ, ta đi nấu thuốc.”

Nói xong Hà Trọng Anh vừa đi vừa xoa mông, hai mắt đong đầy nước vô cùng đáng thương. Bạch Vân Phi có chút đau lòng, đứa nhỏ này cũng vì nàng mà té ngã, lại không thể đứng dậy đỡ mà đành đưa mắt nhìn theo.

Từ Âm xua tay trước mặt Bạch Vân Phi, chống hông quát khẽ: “Ai cho ngươi nhìn tiểu thư nhà ta, thật là không có lễ phép gì cả!”

Bạch Vân Phi liếc nhìn Từ Âm, chẳng buồn trả lời, trực tiếp nằm xuống giường đi ngủ.

Tư Âm giận đến run lên: “N-Ngươi…cái đồ! Cái đồ, hứ!”

Choang~

Bạch Vân Phi lẩm bẩm: “Một.”

Choang~ choang~ choang~

“Hai, ba, bốn…”

Choang~

“Năm…”

Bịch bịch!

“Ô, Từ Âm, hết chén rồi a~”

Từ Âm ôm đầu chạy vào bếp: “Tiểu thư đừng khóc, để ta mang chén ở nhà đến cho tiểu thư!!!”

Bạch Vân Phi nhịn không được bật cười, đúng là ngốc!