[Hệ thống]: “Chúc mừng bạn thành công ấp trứng thần thú Cửu Thiên Thần Phượng ra đời, xin hãy đặt tên cho sủng vật của bạn.”
Thanh âm hệ thống nhắc nhở cứ thế mà đến nhưng Mộ Khinh Hàn tựa hồ hoàn toàn như không có nghe thấy thì phải.
Nương ngu ngốc….
Làm Mộ Khinh Hàn nghe được xưng hô thế này thời điểm khóe miệng nhỏ co quắp một chút, im lặng ánh mắt nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trong tay nàng này
lông mềm như nhung, trong lòng phát điên muốn reo hò: Nàng bị khinh bỉ ! Nàng cư nhiên bị một con hồ ly mà không phải con chim không ra chim
liếc khinh bỉ…
“Ngu điểu…” Nàng 2 tay đang cầm vỏ trứng khẽ phát run, hết sức bất khả tư nghị hỏi :
“Con… Con không phải là phượng hoàng sao? Làm sao biến thành hồ ly?”
“Nương quả nhiên là ngu ngốc, ngay cả đặt tên cũng không ra gì. Con anh tuấn
tiêu sái, là thần thú ngọc thụ lâm phong thế này mới sẽ không có cái tên là ‘Ngu điểu’ !” Tiểu hồ ly dùng ánh mắt hết sức khinh bỉ liếc Mộ Khinh Hàn một cái, mắt tròn như hòn bi chuyển động ánh mắt làm cho người ta
khó có thể cự tuyệt
“Con tên là Dạ Thần là được rồi.”
Đinh!
[Hệ thống]: sủng vật Cửu Thiên Thần Phượng đặt tên “Dạ Thần” thành công.”
Mộ Khinh Hàn hoàn toàn mộng ảo, sủng vật lại còn có thể tự đặt tên cho mình sao? !
Vân Ảnh Sanh Tiêu hiển nhiên bị giọng nói của con tiểu hồ ly này lôi cuốn, một hồi lâu nói không ra lời mới nói được một câu:
“Lạc Anh tỷ tỷ, con hồ ly này…”
Bạn đang đọc võng du: Loạn Thế giang hồ – Phong HIểu Anh Hàn. Chuyển ngữ :
Tuyết Liên. Chúc các bạn có những giây phút thu giãn vui vẻ!!!!!!! ╮
(╯▽╰ )╭
Băng Lam Thủy Mật Đào hồ hơi nói: “Kỹ năng tốt…”
Nhưng là cõi đời này luôn luôn có 1 đám người luôn khác biệt giống loài tồn tại thí dụ như…
“Hả? Sủng vật gọi “ Nương” ? Vậy sẽ gọi ‘cha’ sao? Kêu một tiếng ta nghe một chút.” Thệ Thủy Niên Hoa vui rạo rực đứng lên trước, dạy bảo tiểu hồ
ly.
Hắn lại bắt đầu có liên tưởng của mình, bất tri bất giác lộ
ra tưởng tượng ròi tự cười khúc khích, nếu như tiểu hồ ly này có thể gọi hắn “phụ thân” như vậy thì… hắc hắc…
Nào biết, tiểu hồ ly dùng ánh mắt rất khinh thường trừng mắt liếc hắn một cái, thanh âm non nớt tràn đầy châm chọc:
“Bệnh thần kinh! Người nào có gọi loại nam nhân ngu ngốc như ngươi làm ‘phụ thân’ !”
.Đáng thương Thệ Thủy Niên Hoa, tựa hồ ngay cả trong trò chơi đến 1 con sủng vật cũng cho là hắn “Bệnh thần kinh” a! ╮ (╯▽╰ )╭
Nghe vậy Thệ Thủy Niên Hoa khóe miệng nụ cười lấy lòng nhất thời cứng đờ,
sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch. Hắn trừng mắt nhìn con tiểu hồ ly, thái dương nổi gân xanh tựa hồ rất có khuynh hướng bạo lực. Nhưng hắn
ngại ấn tượng của mình ở trước mặt “Người yêu” cuối cùng là nhịn xuống.
Hắn ăn ngậm bồ hòn sau, cũng không dám nữa đi trêu chọc tiểu hồ ly kia
nữa không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ trong lòng.
“Mình… mình đi trước…” Đang cầm vỏ trứng của tiểu hồ ly Mộ Khinh Hàn trước tỉnh ngộ lại, run rẩy muốn lao ra khỏi Hạnh Hoa cư đã bị Băng Lam Thủy Mật Đào
một phen kéo lấy:
“Đừng nóng vội! Mình thiếu chút nữa đem chuyện trọng yếu quên mất… đi theo mình … “
“Đào Đào, cậu… cậu làm gì thế? Mình còn có việc…” Mộ Khinh Hàn trừng mắt,
bất đắc dĩ trong tay đang cầm một vỏ trứng, tay vưởng bận nên không thể
giãy dụa chỉ có thể bị động bị Băng Lam Thủy Mật Đào lôi kéo đi.
“Lạc Anh tỷ tỷ, 2 người đi đâu?”
“Ai, nữ thần MM! Chờ ta một chút, ta còn có lời gì chưa nói xong “
Cứ như vậy, Mộ Khinh Hàn bị Băng Lam Thủy Mật Đào một đường lôi đi, quẹo
trái rẽ phải kèm theo cái đuôi ở phía sau là Vân Ảnh Sanh Tiêu cùng Thệ
Thủy Niên Hoa đang chạy theo. Cho đến tới quảng trường trung tâm thành
Huyền Vũ, Băng Lam Thủy Mật Đào mới ngừng lại. Mộ Khinh Hàn đang muốn
tức giận, lại bị đám người cùng đồ vật trên quảng trường hoành tráng làm cho sợ hết hồn!
Giữa quảng trường vốn là nơi đặt biểu tượng
trưng cho Huyền Vũ thành giờ phút này bị một đôi đèn hoa kết đầy hình
uyên ương thay thế, bốn dải lụa đỏ phất phơ từ giữa không trung trải dọc theo hướng đông, nam, tây, bắc dài vô tận phảng phất nhìn không thấy
tới cuối. Tú cầu đổ, đè hoa treo đầy chung quanh mái hiên; dưới chân
thảm đỏ trải đầy, chỉ vàng thêu thành hình bỉ dực song phi trông rất
sống động. Huyền Vũ thành tràn đầy không khí của sự hoan hỉ.
“Xảy ra chuyện gì thế?” Mộ Khinh Hàn trợn mắt hốc mồm, không khỏi kinh ngạc
hỏi, lại nghe thấy bên cạnh Băng Lam Thủy Mật Đào hắc hắc nở nụ cười.
Đang muốn hỏi là có gì xảy ra bên cạnh vang đến tiếng nghị luận của 2 cô gái
“Nghe nói không? Bang chủ Thệ Thủy hôm nay muốn cầu hôn!
Bạn nhìn đi dĩ nhiên là hình thức cầu hôn cao cấp nhất… cuộc đời này
thật xa hoa! Hắn thật sự rất có tiền!”
“Thệ Thủy Vô Trần? Ai
nha, không biết là cô gái nào có vinh hạnh như vậy? Mặc dù bang Thệ Thủy danh tiếng không tốt lắm nhưng dù sao người ta cũng là đứng đầu một
bang !”
“Đúng vậy, hơn nữa hắn lớn lên rất tuấn tú… Nói thật, mình thật có chút hâm mộ cô gái kia…”
Nghe 2 người kia nói xong Mộ Khinh Hàn cuối cùng rõ suy nghĩ, có chút nghi ngờ địa nhìn về phía Băng Lam Thủy Mật Đào:
“Đây chính là Đào Đào… là đại sự cậu nói? Nhan học trưởng muốn cầu hôn? Bất quá …với ai?”
“Hắc hắc, cậu cũng biết mà!” Băng Lam Thủy Mật Đào thần bí hề hề cười một tiếng, lôi kéo bạn mình chạy giữa quảng trường
“Đi, chúng ta chọn 1 cái chỗ tốt từ từ quan sát.
“Nhưng Đào Đào…” Băng Lam Thủy Mật Đào này nụ cười quỷ dị khiến cho Mộ Khinh
Hàn tim bỗng dưng nhảy lên, trong lòng nàng đột nhiên có 1 loại dự cảm
xấu. Người Nhan học trưởng muốn cầu hôn kia… Không phải là nàng chứ? @@!
Phảng phất 1 cảm giác bất an; vừa phảng phất như mình bị bỡn cợt
Hạ Đào Đào đem nàng kéo đến giữa quảng trường đột nhiên 1 đám người bang
Thệ Thủy mặc áo đỏ từ bốn phương tám hướng, bọn họ tụ lại làm thành một
vòng tròn đem chung quanh xem lễ cách ở vòng ngoài.
Mà Hạ Đào Đào sau khi đem nàng dẫn vào cái chỗ này sau không biết lúc nào cũng lặng lẽ lui đi ra ngoài mất rồi…
Cho nên giữa quảng trường to như vậy chỉ còn lại có Mộ Khinh Hàn một người tay còn đang cầm tiểu hồ ly đứng 1 mình ở đó.
Bây giờ là chuyện gì đang xảy ra?
Mộ Khinh Hàn đột nhiên cảm giác được thấy cảm giác lạnh từ sống lưng đang
chậm rãi bò lên, cả người nàng giống như lọt vào 1 cái hố rất lạnh nhưng không cách nào leo ra. Ánh mắt thăm dò từ bốn phương tám hướng không
ngừng hướng nàng nhìn chăm chú, làm cho nàng muốn khủng hoảng rất bất an phảng phất có cái gì siết chặt lấy nàng, khiến nàng không thở nổi.
Giữa bầu trời xanh lam bao la đột nhiên rơi xuống những cánh hoa màu đỏ, bay lả tả tựa như mưa hoa tuyết khiến cảnh sắc chung quanh tựa như 1 hình
ảnh ảo mộng.
Ngay sau đó một nam tử mặc áo màu đỏ tựa như hoàng
tử từ cảnh trong đẹp trong tranh đi ra, khóe miệng của hắn hàm chứa 1 nụ cười nhu hòa như gió xuân, nụ cười kia phảng phất có thể đem đất trời
cùng hòa tan thành tuyết, ôn nhuận làm cho người ta say mê.Nụ cười rạng
rỡ, cặp mắt trong suốt kia ẩn chứa tình cảm chôn dấu mà phá lệ sáng
ngời. Mà hắn đang hướng phía nàng chậm rãi đi tới.
Giờ khắc này Mộ Khinh Hàn không khỏi sợ hãi, tay đang cầm tiểu hồ ly cũng cảm thấy run rẩy .
“Á! Nương ngu ngốc, ôm con cho chặt! Không con sẽ bị ngã nhào bây giờ!”
Tiểu hồ ly vội vàng kêu la nhưng Mộ Khinh Hàn giống như không nghe thấy, ánh mắt ngây ngốc nhìn phía trước.
Cánh hoa màu đỏ giống như
những nàng tiên giữa không trung nhảy múa xoay tròn, đua nhau rơi xuống. Hết thảy mộng ảo như trong câu chuyện cổ tích xưa.
Chàng hoàng
tử trong truyện cổ tích đang mỉm cười đi tới trước mặt nàng, ánh mắt
thâm tình nhìn nàng sau đó 1 chân quỳ xuống, nhẹ nhàng cười một tiếng,
mọi âm thanh dường như yên tĩnh lại:
“Khinh Hàn, em hãy gả cho anh đi.”
“Cái này…” Mộ Khinh Hàn con ngươi bỗng dưng cứng đờ, cả kinh liên tiếp lui
về phía sau mấy bước! Trái tim của nàng giống như là không chịu nổi ở
lồng ngực loạn cả lên! Nàng nàng nàng… thế nhưng đoán đúng! Thì ra là
Nhan học trưởng cầu hôn rất chính là nàng… A a a! Không được…. Nàng bây
giờ nên làm gì cho phải đây? !
“Nương ngu ngốc, ngài bị bán còn
không biết!” Trong ngực tiểu hồ ly bâng quơ một câu sau đó đầu rút vào
vỏ trứng, nhắm mắt làm ngơ.
“Khinh Hàn?” Thệ Thủy Vô Trần thấy Mộ Khinh Hàn vẫn không có trả lời, không khỏi nhẹ chau lại mày.
Quẫn bách, Mộ Khinh Hàn chỉ có sử dựng 36 kế chuồn là thượng sách: nàng luôn luôn có 1 phương thức chạy trốn là logout! … Nhưng là tại sao lần này
ngay cả hệ thống đại thần cũng không giúp nàng rồi? !
Đinh!
[Hệ thống]: Bạn đang ở trong trạng thái cầu hôn, bạn không thể đăng xuất.”
A a a! Bây giờ nên làm thế nào?
Đứng thẳng bất động tại chỗ Mộ Khinh Hàn lăng lăng nhìn Thệ Thủy Vô Trần,
không biết làm sao; chung quanh tiếng người chơi nghị luận không ngừng ở bên tai vọng vào càng làm nàng thấp thỏm bất an
“Cái cô gái kia không phải là tân thủ sao? Thệ Thủy Vô Trần làm sao có thể hướng cô ta cầu hôn nhỉ?”
“Có lẽ bọn họ chính là bạn trai bạn gái trên thực tế !”
“Cũng đúng…”
“Mình cảm thấy như vậy rất lãng mạn!”
“Đúng thế…”
Băng Lam Thủy Mật Đào tính tình vốn nôn nóng, đứng giữa mọi người thấy Mộ
Khinh Hàn hồi lâu cũng chưa có động tĩnh gì, trong lòng khẩn trương, vội vàng nhích người ra hướng bạn mình la hét:
“Cậu đáp ứng học trưởng đi! Đáp ứng anh ấy đi…gả cho anh ấy!”
Mà ngươi mới vừa len vào giữa đám người Thệ Thủy Niên Hoa phát hiện 1 màn
này đột nhiên nghe được 1 câu của Băng Lam Thủy Mật Đào như vậy, phản
bác lập tức bật thốt lên:
“Ta kháng nghị!”
Hắn tức giận địa rống kêu lên:
“Vô Trần ca anh là ăn quịt! Rõ ràng nói cạnh tranh công bằng ! Phản đối! Phản đối!”
Nhưng Thệ Thủy Niên Hoa tức giận rất nhanh bị dìm ngập trong lời chỉ trích của mọi người…
“Người ta 2 bên tâm hợp ý đồng, mi kháng nghị cái gì! Không nên phá hư chuyện tốt, mau cút sang một bên!”
“Đúng thế! Phá hư chuyện tốt của người khác sẽ vô phúc!”
Không biết là tiếng nói của Băng Lam Thủy Mật Đào hay là sự tức giận của Thệ
Thủy Niên Hoa làm khơi dậy hưng phấn của quần chúng, mọi người đều không hẹn mà cùng hô lên, ồn ào kêu Mộ Khinh Hàn đáp ứng lời cầu hôn của Thệ
Thủy Vô Trần:
“Đồng ý đi!”
“Đồng ý đi…Đồng ý đi!”
Ở trước mắt bao người Mộ Khinh Hàn không biết nên làm thế nào. Chỉ có thể chân tay luống cuống đứng nguyên tại chỗ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng ở
trong lòng không ngừng kêu than.
“Khinh Hàn, em hãy gả cho anh
đi?” Thệ Thủy Vô Trần mở miệng lần nữa, mắt ôn hòa thâm thúy như ánh
dương xẹt qua một tia giảo hoạt che dấu, khóe môi cũng bất tri bất giác
có 1 nụ cười.Em đã… bị buộc đến không có thể trốn, em có thể không đồng ý sao?
Nhưng là cuộc sống thường có 1 cái gọi là ngoài ý muốn xảy ra… Thường cso câu vui quá hóa buồn. Mà “bi kịch” cầu hôn của Thệ Thủy
Vô Trần chính là từ lúc này bắt đầu… = =
“Ba ba!” Một tiếng bén
nhọn bỗng dưng náo loạn bầu trời, tiểu hồ ly mà Mộ Khinh Hàn đang cầm
trên tay đột nhiên từ trong vỏ trứng vươn đầu ra, phút chốc mọc ra 1 đôi cánh tự như lửa diễm lệ hướng bên kia bầu trời nhào tới!
Mộ Khinh Hàn lúc này mới phát hiện chỗ mình đang đứng bị 1 bóng tối khổng lồ che phủ…
Tiếng ồn ào từ bốn phía tựa hồ… từ từ nhỏ xuống, cuối cùng đạt tới một cảnh giới “ yên lặng như tờ” !
Nàng tựa hồ cảm giác được chung quanh không khí tựa hồ như giảm đi vài độ,
còn giống như có chút cảm giác có gió lạnh? Là ảo giác sao? Trong trò
chơi tại sao có thể có cảm giác như vậy…
Nàng có chút kỳ quái
nhìn về Thệ Thủy Vô Trần, nhưng nhìn thấy hắn đang dùng ánh mắt rất cảnh giác rất đề phòng nhìn chằm chằm phía tiểu hồ ly đột nhiên bay tới!
Tiểu hồ ly mà nàng kêu là Ngu điểu đột nhiên rất kích động la một tiếng
“cha”, trong đầu Mộ Khinh Hàn đột nhiên linh quang chợt lóe, nàng thật
giống như… hiểu chuyện gì xảy ra …
Tầm mắt của nàng theo hướng
tiểu hồ ly bay từ từ dời đi. Sau đó, cả người nang run lên, đáy lòng một loại tâm tình phức tạp không cách nào dùng ngôn ngữ có thể biểu đạt
được… Kích động ư? Mừng rỡ? Sợ hãi hay lo lắng? Cảm giác gì tựa hồ cũng
có…
Bởi vì…Nàng thấy được phu quân đại nhân nhà mình… ( □ )
Trên lưng Chu Tước nóng bỏng như lửa, Dạ Thanh Hàn tròng mắt đen phát ra cái lạnh khiến người ta run sợ, cái loại ánh mắt này giống như băng tuyết
ngàn năm ngưng tụ tựa hồ muốn chung quanh tất cả đều bị đóng băng, để
cho những người ở chỗ này không rét mà run.
Chu Tước tựa hồ biết được mệnh lệnh của hắn phi thấp xuống một chút, Dạ Thanh Hàn hướng chỗ
nàng đứng vươn tay, hai hàng lông mày nhíu nhẹ, mở miệng lạnh nhạt nói: