Câu hỏi mang đầy tính triết lý nhân văn này, đã bao lâu rồi mới có người hỏi hắn? Trước giờ chỉ có hắn dùng câu này để mở màn cho một vụ lừa gạt.. khụ, là chiêu mộ nhân tài về cho tông môn.
Thích Trai trầm ngâm suy nghĩ. Không đúng, 18 năm trước, khi hắn và lão hòa thượng lần đầu gặp nhau, lão hòa thượng cũng đã nói với hắn câu này.
- Ước mơ của con là gì, cậu bé?
Lúc ấy, Thích Trai vẫn chỉ là một đứa trẻ lang thang đói khổ triền miên, nào có suy nghĩ sâu xa gì, thấy bộ dáng lão già hiền hòa thì đầy trông đợi mở miệng.
- Con muốn mỗi ngày đều được ăn thịt gà.
Lão hòa thượng quả nhiên không phụ lòng cậu bé, ánh mắt long lanh nhìn cậu như nhìn trân bảo, không cần suy nghĩ thuận miệng đáp ứng:
- Theo ta, ta sẽ giúp con hoàn thành ước mơ.
Cậu bé Thích Trai 7 tuổi ngây thơ hồn nhiên thiên chân vô tà, cứ thế bị lão hòa thượng mang về sơn môn.
Mỗi ngày đối mặt không phải cơm chay chính là bánh bao. Tốt xấu không còn phải nhịn đói, có mái nhà che mưa che nắng, còn có các sư huynh đệ cùng chơi đùa.
Về phần mỗi ngày thịt gà, chưa bao giờ nghe nói qua.
- Mộng tưởng của tiểu tăng là trở nên mạnh mẽ, có đủ sức lực cứu vớt chúng sinh..
Trần Gia Minh vui vẻ, người anh em trước mắt này đúng là thanh niên tiêu biểu cho thế hệ đệ tử phật môn.
- Đại sư, nếu thế, môn phái của ngài đã cho ngài đủ lực lượng để thực hiện được mơ ước chưa?
Thích Trai chau mày, mười mấy năm ẩn cư trong sơn môn tu luyện, thực lực của hắn lúc này vẫn chỉ là trúc cơ trung kỳ.
Mặc dù đủ để ngạo thị thiên tài cùng thế hệ, nhưng trong tàng thư các, bí văn viết về các tên quái vật, bọn ma đầu nhiều không kể xiết.
Đó còn là lúc thời đại linh khí suy kiệt, nhiều cao thủ lánh đời không ra. Nhưng lúc này thiên địa biến đổi, loạn thế nổi lên, khắp nơi đã có bóng dáng đại ác nhân hoạt động, chút thực lực của hắn không làm nên trò trống gì.
Mới tuần trước thôi, một làng chài bị đồ sát, sơn môn bọn hắn nhận lệnh tiến đến cứu trợ, nhưng lực bất tòng tâm. Nhìn mấy tên sư đệ lần lượt ngã xuống, lúc ấy, hắn mới chân thực thấu hiểu sự bất lực khi làm một kẻ vô năng là như thế nào.
Chuyến này đi Quảng Ninh làm nhiệm vụ xong, hắn đã ôm quyết tâm trở lại sơn môn, lợi dụng linh khí dày đặc, không tu luyện tới Kết đan không xuống núi.
Đối diện với vấn đề của Trần Gia Minh, Thích Trai nghiêm trang trả lời.
- Thế giới này quá lớn, sức lực mỗi người đều là có hạn, thí chủ...
Trần Gia Minh xua tay, chân thành nói với hắn:
- Ngài cũng đã biết mỗi người sức lực có hạn, vì sao không theo tôi. Tôi cũng có một mộng tưởng đó là duy trì chính nghĩa, trừng phạt ác nhân. Theo tôi, tôi có thể giúp ngài thăng tiến sức mạnh cực kỳ nhanh.
Thích Trai nghe nói, chỉ là khẽ cười.
- Thí chủ quá lời, môn phái bọn ta mặc dù không phải đỉnh cấp, nhưng tốt xấu gì một người thiếu niên như thí chủ há có thể so sánh được. Thí chủ vẫn là đi theo tiểu tăng về núi, có thể biết đến một thế giới rộng lớn hơn.
Trông bộ dáng của tên trọc trước mắt, Trần Gia Minh trong lòng bực mình.
Các cụ đã dạy, không nên khinh thường thiếu niên nghèo.
Được thôi!
Nội tâm khẽ động, hắn mua liền 5 viên tẩy tủy đan, bàn tay khẽ lật lấy ra một viên, tươi cười hỏi:
- Đại sư, ngài xem đây là gì?
Thích Trai lúc đầu không thèm để ý, ếch ngồi đáy giếng a, còn muốn mua chuộc mình.
Một tên ăn mặc quần áo cũ, bộ dáng nghèo khó như hắn có thể đưa ra thứ tốt gì. Từ lâu Thích Trai hắn đã không quan tâm tiền tài thế tục, chỉ một lòng truy vấn thực lực, tu tiên trường sinh.
Dù vậy, hắn vẫn lịch sự tiếp nhận viên đan dược, cẩn thận xem xét..
Càng xem, trong mắt của hắn vẻ nghi hoặc càng đậm.
Thích Trai cố gắng lục lọi trong trí óc, so sánh những màu sắc, hương vị, đường vân.. cho đến khi hình ảnh càng ngày càng rõ rệt, trùng khớp với một thứ mà hắn đã thấy trong sách cổ, hắn không tự chủ được thốt lên.
- Tẩy tủy đan!
Bàn tay nắm chặt viên đan dược khẽ run run, sợ không cẩn thận bóp nát, Thích Trai nhìn về Trần Gia Minh lúc này, ánh mắt đã tràn đầy lửa nóng.
- Thí chủ... Ngài.. Viên đan.. này lấy từ đâu?
Trần Gia Minh khinh khỉnh, cho ngươi giả trang cao thâm. Hắn giả vờ ngớ ngẩn, tò mò hỏi:
- Cái này là sư phụ ta cho tôi, gọi là cái gì "thuốc lắc", có thể làm người ta thoát thai hoán cốt. Sao vậy đại sư?
Quỷ con mẹ nó "thuốc lắc", đan dược trân quý như vậy, là ai đặt cho nó cái tên đó.
"Đến từ Thích Trai điểm tiêu cực -555"
- Thí chủ không biết, viên đan dược này tên gọi tẩy tủy đan, phương pháp luyện chế nó thất truyền đã lâu. Tiểu tăng cũng chỉ nghe qua trong sách cổ, không biết sư phụ thí chủ là từ đâu tìm đến.
Thích Trai vội vã nói, âm thanh gấp gáp.
Trần Gia Minh vui vẻ, haha, hiếm lạ là tốt rồi, ta còn tưởng môn phái nhà các ngươi cũng có, nếu thế khó làm.
- Cái gì tẩy tủy đan tôi không biết, tôi chỉ biết đây là "thuốc lắc" sư phụ luyện chế ra. Sư phụ ngày ấy mỗi ngày nhai nó như nhai kẹo vậy, không ngờ trong mắt đại sư lại có giá thế, haha!
Nhai như nhai kẹo?
Con mẹ nó, nếu là môn phái bọn ta cũng có tẩy tủy đan như vậy, cần gì vất vả cho môn đệ đi tìm kiếm người có tư chất khắp nơi. Tùy tiện đi xuống núi kiếm vài đứa bé tư chất khá một chút, cho bọn nó phục dụng, vài ba tháng thiên tài chạy đầy đường..
"Đến từ Thích Trai điểm tiêu cực -999"
Thích Trai cảm giác gần đây tâm tình của hắn rất hay bị xao động, không đúng, phải nói là từ khi gặp tên thí chủ trước mắt này.
Khẽ điều chỉnh tâm tình, ánh mắt hắn sáng ngời nhìn Trần Gia Minh, ôn hòa hỏi.
- Thí chủ, đan dược này.. bán không?
Trần Gia Minh hắn cũng từng nghĩ qua đem đan dược bán, nhưng thứ đồ thần kỳ như thế này không thể tùy tiện để lộ được, nếu không bị người hữu tâm để ý, ắt sẽ có đại nạn.
Nghĩ vậy, hắn vẫn thử dò hỏi.
- Đại sư, ngài nếu mua nó sẽ trả bao nhiêu?
- Loại vật này rất khó định giá, tuy nhiên tiểu tăng có thể thay mặt môn phái làm chủ, trả cho ngài 100 triệu một viên.
Khục khục.
100 triệu, chỉ để mua một viên thuốc nhỏ xíu cỡ viên bi.
Trần Gia Minh âm thầm cảm thán, ai nói hòa thượng nghèo khó, đều là phim ảnh lừa người.
- Tôi chỉ hỏi thế thôi, sư phụ đã có lệnh, không thể cho người ngoài. Đại sư, ngài nếu muốn, vẫn là đi theo tôi đi. Đồ chơi như này, chỉ là cấp thấp thôi.
Anh trăng đêm mờ ảo, gió thổi xào xạc qua những tán cây tùng, gương mặt anh tuấn của Thích Trai lâm vào trầm tư.
Một hồi lâu, khi Trần Gia Minh đã nhàm chán ngáp ngáp, muốn dắt xe đạp về nhà ngủ, trong ánh mắt của hắn hiện lên một tia kiên quyết.
Đôi mắt trong trẻo nhìn lấy Trần Gia Minh, chậm rãi nói.