Loan Phượng Minh

Chương 1: Nữ phạm nhân Diệp Tư

Vào khoảnh khắc đôi mắt khép lại, thế giới của Diệp Tư trở thành một mảng tối đen.

Một cây kim lạnh lẽo đâm vào cánh tay trái của cô, cô muốn phản kháng lại song cả người vô lực, chỉ cảm nhận được có dòng chất lỏng đang từ từ tiêm vào, đau đớn ê ẩm. Sau khi kim tiêm rút ra, có người bắt lấy tay cô xoay cổ tay vài cái, lại nhấc lên, hình như đang quan sát gì đó. Cô bị vây trong một mảnh hỗn độn, nội tâm sợ hãi như bị rắn độc quấn quanh từng vòng. Chốc lát sau, người kia lại xoa bóp nơi cô vừa bị tiêm một chút, Diệp Tư đau đến độ bật ra tiếng.

Người nọ buông tay, sải một bước lớn rời khỏi cạnh cô. Cô nghe được cửa sắt phát ra tiếng vang nặng nề, liền đó là âm thanh dòng điện tích tích một lần nữa văng vẳng trong không gian.

“Đã tiêm thành công…” Xa xa có người tụ tập thảo luận gì đó. Diệp Tư sờ soạng núp vào góc tường, chạm nhẹ chỗ cánh tay trái vừa bị tiêm, da thịt có hơi sưng lên, cô đau đớn vội rút tay lại.

Tiếng nói đằng xa dần biến mất, xung quanh chỉ còn lại âm thanh khe khẽ của dòng điện. Qua một lúc lâu, tiếng cửa sắt lại vang lên, sau đó, có tiếng bước chân đan xen không đồng đều từ xa tiến lại gần, vang dội trong không gian lạnh như băng. Trái tim Diệp Tư theo những âm thanh đó mà đập thình thịch, bọn họ đang đi về phía này, không ai mở miệng.

“Tách” một tiếng, có người ấn chốt mở. Song sắt nhốt Diệp Tư từ từ nâng lên, tiếng dòng điện vẫn luôn vờn quanh cũng theo đó ngưng lại. Cô vẫn lùi trong góc, như một con mèo sợ hãi cảnh giác.

“M967 theo lệnh chấp hành nhiệm vụ áp giải.” Người đàn ông giọng trầm thấp nói một câu, sau đó, hai tay Diệp Tư đã bị người ta tóm chặt. Cô muốn giãy giụa, lại bị lực lượng mạnh mẽ khống chế chặt chẽ. Thậm chí cô có thể nghe được tiếng khớp vai của mình kêu “răng rắc”, cảm giác đau đớn kịch liệt khiến cô cảm thấy cánh tay dường như đã muốn hoàn toàn không còn là của mình.

Có một tiếng vang nhẹ, hai tay cô bị khóa ngược phía sau, người sau lưng lập tức đẩy cô rời khỏi song sắt. “Các người muốn làm gì?!” Diệp Tư khủng hoảng hét, nhưng lập tức có người khác tiến đến chặn miệng cô lại. Cô cứ như vậy nơi đất lạ bị người đàn ông không rõ lai lịch đẩy về phía trước, trong màn đen, cô không biết bản thân đã đi được bao xa, chỉ nghe thấy một tiếng trượt khẽ vang lên, giống như cửa lớn đang từ từ mở ra.

Tuy rằng trước mắt vẫn tối đen một màu, nhưng thân thể cảm nhận được độ ấm của ánh mặt trời.

Có chiếc xe đang nhanh chóng lái đến gần, người đằng sau thô lỗ đẩy cô một cái, ý bảo cô bước lên phía trước. Bởi vì không nhìn thấy xung quanh, lúc Diệp Tư trèo lên xe, còn đụng vào nóc xe lạnh lẽo. Đầu cô đau nhức, dưới chân lảo đảo, nhưng người kia lập tức trèo lên sát phía sau, đè bả vai cô lại, ấn cô ngồi xuống.

Chỗ ngồi vẫn băng lạnh như cũ, không biết do kim loại gì cấu thành. Cửa xe nặng nề đóng lại, người phía sau nhanh chóng lần lượt ngồi xuống, ước chừng 1 phút sau, Diệp Tư nghe được giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng.

“Báo cáo tình hình, phía trước đã tra soát xong, 30 giây sau chuẩn bị khởi hành.” Giọng nói này hình như phát ra từ chỗ ngồi phía sau cô, mang theo chút tiếng dòng điện.

Người bên cạnh cũng dùng giọng vô cảm trả lời: “M967 đã hồi phục, tất cả bình thường, có thể khởi hành.”

Giọng gã vang lên ngay bên phải Diệp Tư, theo bản năng Diệp Tư khẽ co người, nhưng trong khoảnh khắc cổ tay đụng vào còng tay, cảm giác ê ẩm giống như kim tiêm đâm vào tận xương. Cô không thể nói chuyện, hơi thở dồn dập nặng nề. Người bên cạnh lại không có chút động tĩnh nào, Diệp Tư thậm chí không rõ gã có còn ở đó hay không.

Lát sau, thân xe có chút rung lắc, xe chở tù toàn thân xám bạc nhẹ nhàng lao nhanh về phía trước.

***

Không giống với sự ồn ào náo nhiệt trong đô thị, suốt quá trình xe chạy, Diệp Tư không nghe được bất kỳ âm thanh nào. Cô thậm chí hoài nghi có phải bản thân bị đưa đến hoang mạc vắng lặng không người rồi hay không, hoặc là lại rơi vào trạng thái chân không hoàn toàn.

Căn cứ theo suy đoán, chỗ cô ở thân sau của xe, mà nửa thân xe trước là buồng điều khiển, người điều khiển và người áp giải liên lạc với nhau phải cần bộ đàm… Trong màn đen Diệp Tư lặng lẽ suy tính, người bên cạnh cứ cách một khoảng thời gian sẽ lên phía trước thông báo, lời nói mỗi lần đều giống nhau, chỉ có một lần người đằng trước bỗng nói: “Nhận được lệnh của cấp trên, nhất định phải bảo đảm bản trí năng hoàn hảo, không thể để tư liệu bên trong bị hủy.”

“M967 đã rõ.”

Diệp Tư lòng cả kinh, nhất thời nghĩ đến tối hôm trước ngày gặp chuyện không may, trong bưu kiện cha gửi có nhắc đến bản trí năng. Lúc đó cô còn không biết vì sao, giờ nghĩ đến, việc này nhất định rất quan trọng.

Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, đột ngột cua gấp, làm cô suýt té. Cùng lúc đó, cuối dây còng tay dài đến ngực cô phát ra tiếng “lách cách”, giống như nhắc nhở người khác, cảm xúc của cô đã xảy ra biến hóa.

M967 quả nhiên tiến lại gần, “Ưm ưm…” Diệp Tư cố ý ra vẻ rất khổ sở, xoay người ngã xuống chỗ ngồi. Gã túm được bả vai cô, Diệp Tư lùi lại chuyển mình, nhấc chân đá về phía đối phương. Cô đã luyện tập tán thủ* nhiều năm, một cước này hướng vào giữa bụng đối phương, khiến gã đau đớn khó nhịn. Nhưng bất ngờ là, trong nháy mắt mũi chân đá trúng gã, lại có một luồng điện truyền thẳng đến, khiến từ mũi chân đến nửa người cô đều hoàn toàn chết lặng.

[*Tán thủ: là võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa (còn gọi là kungfu). Bản thân môn tán thủ lại được phân chia ra 3 dạng: tán thủ Thể thao, tán thủ Dân sự, tán thủ Quân sự. Theo Wikipedia.]

“Oành” một tiếng, Diệp Tư bị dội ngược về một bên toa, xô vào nền xe gồ ghề ngổn ngang.

“M967, đã xảy ra chuyện gì?” Giọng nói phía trước lại vang lên lần nữa.

“Tù nhân có ý đồ tập kích, đã bị tôi chế ngự.” M967 bình tĩnh đáp lời, bước đến trước người Diệp Tư, túm tóc dài trên đỉnh đầu cô kéo lên. Hô hấp của Diệp Tư nặng nề vô lực, món cảnh báo trước ngực nhấp nháy ánh đỏ.

Thình lình chiếc xe vẫn luôn lướt nhanh rung lắc một cái, phía trước lập tức truyền đến âm thanh máy móc chói tai. Âm thanh kêu to này không giống với âm thanh phát ra trên người Diệp Tư, tần suất khi nhanh khi chậm, giống như bị mất khống chế.

M967 lôi Diệp Tư lên chỗ ngồi, cất cao giọng hỏi: “Đội trưởng, có phải xuất hiện tín hiệu quấy nhiễu không?”

Người phía trước không trả lời ngay, thân xe lại chấn động, tựa như đang dồn hết sức lao về phía trước, nhưng có một khối lực lượng kỳ dị vây quanh xe, khiến nó như đâm vào gió lốc cuồn cuộn, không thể thoát ra.

Tiếng cảnh báo sắc nhọn chợt vang lên, chiếc xe không ngừng lắc lư, Diệp Tư dường như không thể ngồi được yên ổn.

“Thiết bị xuất hiện dị thường, đằng trước có luồng ánh sáng mạnh… M967, bảo hộ tù nhân an toàn…” Âm thanh phía trước nổi lên dồn dập. Trong trận xóc nảy kịch liệt, Diệp Tư cảm giác bản thân như một chiếc lá khô giữa sóng to gió lớn, M967 cũng bị lực đánh xô đến chỗ cửa xe, kêu “phanh” một tiếng.

Chỗ ngồi của Diệp Tư theo đó dồn về phía trước, thứ che hai mắt cô bị rách ra. Cô thở dốc ra sức ngẩng đầu, nhưng chỉ thấy ánh sáng bạc chói mắt xuyên qua kính xe, đôi mắt vốn ẩn lâu trong bóng đêm lập tức bị luồng sáng mạnh này chiếu rọi cho không thể mở ra. Chiếc xe nảy lên đạn súng ngổn ngang, Diệp Tư một lần nữa lăn đến đáy ghế, hai tay cô bị khóa sau lưng, trong khoảng thời gian ngắn không thể đứng dậy.

Lúc này sau lưng bỗng trũng xuống, M967 đã theo cửa xe từ hướng khác xộc qua đây, gắt gao bắt lấy hai tay cô. Nhưng gã còn chưa kịp túm Diệp Tư về chỗ ngồi, bộ đàm trên vách cách ly trong suốt đã rơi xuống, từ loa phát ra giọng nói thảm thiết: “M967, chiếc xe đã không thể khống chế được nữa, chúng ta đang bị hút vào một khối khí kỳ lạ…”

Ghế ngồi kim loại trong toa xe dần dần trở nên nóng rực, Diệp Tư thậm chí cảm giác được còng tay cũng trở nên siết chặt, dường như muốn khảm vào da thịt.

“Xin hãy dừng xe, đội trưởng!” M967 lớn tiếng đáp lại, lời còn chưa dứt, bề mặt lốp xe phát ra tiếng ma sát sắc nhọn, hình như xe muốn dứt khoát dừng lại, nhưng lập tức truyền đến trận xóc nảy kịch liệt hơn.

“Oành” một tiếng, xe lật mạnh xuống, cửa xe chở tù nhân vốn đóng chặt đột nhiên mở toang. Diệp Tư bị lực lượng cực lớn hút ra ngoài, rơi vào trong không gian vặn vẹo, tứ chi như bị xé rách, nặng nề rơi vào đại dương bao la.

***

Lạnh.

Rét lạnh thấu xương.

Cảm giác này, tựa như bị vô số kim nhọn ghim vào da thịt, kim châm không chút độ ấm dọc theo mạch máu uốn lượn trôi về phía trước, chạy khắp toàn thân. Không làm tan đi cái rét lạnh đang gặm nhắm chút ấm áp còn sót lại trong máu, mang theo sương tuyết băng giá khoan vào xương tủy, cho đến khi cả người đông cứng lại, từ trong ra ngoài, không thừa không thiếu.

Tư duy của Diệp Tư tựa hồ cũng bị rét lạnh cực độ đóng băng, ý thức còn sót lại của cô chỉ là hình ảnh loang lỗ phai màu.

—— Cảnh tượng đan xen trong hộp đêm, mỗi người đều điên cuồng uốn éo thân thể, vẻ mặt bọn họ mang nét si mê. Cô đứng dưới chùm đèn laser cực lớn, không gian bốn phía ngược lại trống trải. Cô nhìn về phía sàn nhảy chật chội đằng kia, Thẩm Dư Huy đang cùng một cô gái mái tóc nâu dài ôm chặt lấy nhau, thân thể bọn họ mềm mại triền miên, phảng phất như dây leo, không tiếng động quấn quýt cùng một chỗ.

Cô muốn rời khỏi nơi khiến người ta hít thở không thông này, nhưng ánh sáng chói mắt bỗng dưng lụi tắt, cô rơi vào màn đêm sâu thẳm.

Khi ánh sáng một lần nữa xuất hiện, cô giống như đặt mình trong một thế giới xanh biếc. Trên ban công gần biển, cha trên ghế nằm đưa lưng về phía cô. Ánh mặt trời dìu dịu, xuyên qua tấm kính hữu cơ màu xanh nhạt trên ban công, tà tà chiếu rọi trên người ông, giống như đắp lên cho ông một lớp biển xanh.

Tất cả những điều này thoạt như gần trong gang tấc, lại khó có thể với được.

Diệp Tư cảm giác bản thân hình như đứng ở sau cửa sổ thủy tinh, muốn đẩy mở cửa kéo chạy về phía ban công, nhưng rét lạnh quanh thân khiến hai tay cô đều không thể nhấc lên được. Độ ấm của ánh mặt trời ngoài cửa sổ kêu gọi cô, lần đầu tiên cô cảm thấy thứ ánh sáng vàng kim đơn điệu kia mê người như thế, song thân thể cô giống như bị đóng băng, cứng đờ không có lấy chút ấm áp. Sóng lớn đại dương khi cao khi thấp, bỗng có cơn sóng to che trời dâng lên, hướng về ban công cuồn cuộn xô đến. Cha trên ghế nằm vẫn lẳng lặng đọc sách vở, dường như không phát hiện cảnh tượng trước mắt.

Diệp Tư liều mạng đập tấm kính cứng rắn, nơi bả vai truyền đến cảm giác đau đớn. Cô muốn nhằm về phía ban công đã bị sóng biển nuốt chửng, nhưng hô hấp của cô càng trở nên khó khăn, thân người dường như cũng bị cái gì mạnh mẽ vây chặn.

Sau một hồi ra sức giãy giụa, cô rốt cuộc nhấc cánh tay lên, sau đó, đụng đến một thứ gì đó lạnh lẽo.



Ý thức dần dần khôi phục, Diệp Tư cố hết sức mở to mắt. Trước mặt là một vùng trắng noãn, mảnh tuyết vụn trên trán cô lất phất rơi xuống, trên mặt đau đớn dị thường. Cô hơi ngẩng đầu, phát hiện tay mình đang đặt trên mặt một người khác.

Người kia cách cô quá gần, gần như có thể nói là cùng cô mặt đối mặt nằm trên băng tuyết.

Diệp Tư lập tức rút tay về, thân mình vốn cũng đã bị đóng băng rét buốt lúc này lại càng trở nên chật vật.

Nằm đối diện với cô là một cô gái trẻ tuổi, trên mái tóc dài đọng chút vụn tuyết, hai mắt nhắm nghiền, môi tái nhợt, trên gương mặt còn vệt máu khô. Cô gái này mặc khôi giáp nặng nề, cánh tay che phía trên, vẫn duy trì tư thế leo về trước, nhưng xét độ đông cứng trên người, nàng ta, hiển nhiên đã chết đi được một lúc lâu.

Chỉ mới như vậy, còn chưa đủ làm Diệp Tư hoảng sợ, càng khủng bố hơn là, cô gái này, bộ dạng vậy mà lại giống cô như đúc!

Đồng tử Diệp Tư co rút, lúc này cô quả thật như nằm trước ma kính. Ngoài kính là chính cô, mà trong kính, lại là một Diệp Tư đã chết.

Cô mở miệng thở hổn hển ngồi dậy, liều mạng lùi về sau, muốn tránh xa cái xác nữ quỷ dị này, nhưng tay cô rất nhanh lại chạm phải một vật thể lạnh lẽo khác. Run rẩy nhìn sang, không ngờ là một cỗ thi thể vận khôi giáp, nằm ngang ngay đằng sau mình. Diệp Tư hét lên sợ hãi bò nhổm dậy, lúc này mới phát hiện bản thân vậy mà đang ở trong một cánh đồng tuyết bất tận, cách không xa phía sau chính là dãy núi tuyết trùng trùng điệp điệp, đỉnh núi cao nhất ẩn trong tầng mây trắng xám. Xung quanh trống trải rét lạnh, chỉ có gió bấc gào thét thổi qua, cùng một cỗ tử thi mặc khôi giáp.

Đầu cô đau đớn kịch liệt, ký ức giống như trải qua sự kiện ly kỳ, cả chiếc xe bị thổi bay trong không trung. Sau đó, bản thân rơi khỏi xe. Nhưng tất cả những thứ trước mắt, lại là chuyện gì xảy ra?!

Gió lạnh thấu xương, thổi những bông tuyết rét buốt khiến cô run rẩy. Diệp Tư thầm nghĩ phải mau rời khỏi nơi khủng bố này, song cô chỉ mặc một bộ áo tù đơn bạc, ở trong gió rét thấu xương gian nan bước từng bước, phóng mắt nhìn lại, vũ khí ngổn ngang trong gió tuyết mịt mù, cũng có vết máu loang lỗ. Cô nghiêng ngả lảo đảo đi một hồi, nhìn thấy trên tuyết có một tấm áo choàng màu đen. Diệp Tư mặc kệ tất thảy lo lắng, loạng choạng tiến lên nhặt áo choàng khoác lên người, lại tiếp tục cất bước về mịt mờ phía trước.

Đi chưa được mấy bước, phía sau bỗng truyền đến tiếng ầm ầm, cánh đồng tuyết vốn yên tĩnh cũng không kiềm được chấn động. Diệp Tư nín thở xoay đầu nhìn, chỉ thấy trên núi tuyết trắng kia rơi xuống vô số khối tuyết tựa như thủy triều, trong phút chốc trút xuống núi.

Cô sững sờ, liều mạng xoay người bỏ chạy. Nhưng thế băng tuyết mãnh liệt nhanh chóng vùi lấp những thi thể kia, hướng đến chỗ cô cuồn cuộn ập tới.

***

Tầng mây phía chân trời càng thêm trầm thấp, gió thổi qua vùng đất trắng lóa, cuộn lên những hạt tuyết dày đặc. Đằng chân trời xa xa xuất hiện vài chấm đen mờ mờ ảo ảo, dần dần, chấm đen càng ngày càng gần, cùng tiếng gót sắt lộc cộc, một đoàn ngựa phi như bay đến trên đồng tuyết.

Ngay lập tức các tướng sĩ mặc khôi giáp, cờ hiệu kim văn đen tuyền phấp phới trong gió bấc. Tướng lĩnh vóc người cao lớn trông ra xa phát hiện trên bãi tuyết phía trước hình như có dị thường, lập tức mang mọi người giục ngựa vọt qua. Tiến lại gần, chỉ thấy tuyết trên núi trút xuống, băng tuyết ngổn ngang, có một người nằm giữa cánh đồng tuyết, trên lưng đã bị vụn tuyết che lấp, chỉ lộ ra mái tóc đen dài cùng một góc áo choàng.

“Đi xem đó là người nào!” Tướng lĩnh nhíu mày vung tay, phó tướng xuống ngựa đi đến trước người nọ, khuỵu một gối, lấy tay phủi tuyết xuống, đem người lật lại. Nữ tử trong tuyết đôi mày chạm tóc mai, hai mắt nhắm nghiền, môi đã trắng bệch, nhưng vẫn không mất đi nét anh khí.

“Quận chúa?!” Phó tướng sau khi thấy rõ bộ dáng của nữ tử kia thì kinh hãi. Tướng lĩnh nhanh chóng xuống ngựa đi đến, dò tìm hơi thở, lập tức cao giọng nói: “Quận chúa còn sống! Mau mang rượu tới!”

Lập tức có người cởi bình rượu treo bên hông xuống, tướng lĩnh cắn mở nắp bình, nâng gáy cô lên, đem rượu nồng rót vào kẽ môi cô. Hai hàng mày của cô liên tục nhíu chặt, giãy giụa ho khan ngồi nhổm dậy, đôi gò má vốn xanh xao đông cứng dần dần phiếm hồng.

Xa xa lại có người cưỡi tuấn mã phi như bay tới, từ khá xa đã hô to: “Tướng quân, người Sóc Phương đã đuổi đến đây!”

Tướng lĩnh ôm lấy cô gái thần trí không rõ ràng, đem cô giao cho phó tướng. “Mang quận chúa theo, cùng đến thành Ô Mộc!” Hắn xoay người lên ngựa, trầm giọng phát lệnh.

Tiếng gót sắt như mưa trút, nghiền nát vùng tuyết đọng, quanh co khúc khuỷu hướng về phía Tây mà đi.