Tại Yên Phong trấn, một thành trấn rộng lớn nằm gần lưu vực của sông Yên Nguyệt. Ban đầu, Yên Phong trấn chỉ là những vùng làng mạc nhỏ ở ven sông. Dân chúng sinh sống bằng việc cung cấp một số lượng nhỏ thủy sản cho thành Tiên Du gần đó. Trải qua nhiều năm, số lượng dùng thủy sản ngày càng tăng cao nên làng mạc ngày càng được mở rộng để đáp ứng nhu cầu đó.
Nhiều vùng làng mạc khác được tạo lập nên để dân chúng kéo về sinh sống. Rồi dần dần, giống như những vùng khác, Yên Phong trấn được thành lập, các đoàn thương hội cũng kéo đến nhiều hơn. Chẳng mấy chốc, từ những làng mạc nhỏ, Yên Phong trấn đã vươn lên như những một trong các thành trấn lớn nhất thời bấy giờ.
Yên Phong trấn, tên gọi được lấy dựa trên những điều kiện thời tiết của nơi đây, quanh năm bốn mùa ôn hòa. Người dân ở đây cũng rất hiền hậu, mặc dù dân tứ xứ kéo về ngày càng một nhiều. Nhiều bang phái cũng được tạo lập và càng ngày cạnh tranh càng khốc liệt hơn. Đã từng có lúc các bang phái phải tự chủ và tự quản lấy Yên Phong trấn thay cho quân binh trấn giữ, đó là thời kỳ quân binh bị điều động đi hết tới thành Tiên Du. Bang phái duy nhất và lớn nhất ở Yên Phong trấn mà người dân có thể trông cậy, đó chính là Yên Phong bang.
Đây là bang phái được thành lập vào những ngày đầu Yên Phong trấn bắt đầu được tạo lập. Bang chủ hiện giờ của Yên Phong bang là Nguyễn Phong Quý, người rất được dân chúng kính nể bởi sự uy nghi và trung nghị của mình. Tuy nhiên những năm gần đây ngài bị lâm bệnh và mọi việc giao lại cho trưởng tử là Nguyễn Phong Sơn, người được mệnh danh là “Yên Phong công tử”.
Ngay từ nhỏ, Nguyễn Phong Sơn đã thể hiện sự lém lỉnh, thông minh của mình. Nếu văn giỏi một thì Phong Sơn giỏi võ đến mười. Khi những đứa tiểu nam cùng tuổi đang bận phải đọc kinh thư, thì Phong Sơn đã luyện xong bộ cơ bản của Yên Phong kiếm pháp. Thời gian về sau, với niềm đam mê không ngừng nghỉ của mình, Nguyễn Phong Sơn đã lĩnh hội được toàn bộ kiếm pháp của bản bang. Chưa kể là việc thường xuyên đi giao đấu để tích lũy thêm kiến thức võ học. Tham gia vào các cuộc tiễu trừ sơn tặc, thổ phỉ cùng quân binh, khiến cho danh tiếng Yên Phong công tử lan rộng khắp Yên Phong trấn và khi đó y chưa đầy hai mươi tuổi.
Sớm đảm nhận mọi việc của phụ thân mình, Yên Phong công tử không ngừng phát triển Yên Phong bang rộng lớn hơn. Dám thay đổi y phục mà không cần xin ý kiến của Liên Đoàn.
Theo quy định của Liên Đoàn, mọi bang phái đều phải thêu danh xưng của mình trước ngực trái. Những ai không thêu thì phải trình bày với Liên Đoàn và phải được sự cho phép của Liên Đoàn thì mới được thiết kế y phục. Nguyễn Phong Sơn đã tự động thay đổi y phục của Yên Phong bang. Bộ y phục gồm hai lớp, lớp trong màu trắng, phủ bên ngoài là lớp vải màu xanh lam và tất nhiên không thêu bất kỳ kí hiệu gì trên đó.
Khi được Liên Đoàn hỏi tội, Nguyễn Phong Sơn chỉ viết lại một bức thư với một nội dung đơn giản, đó là Huyền Thương phái và Thánh Sơn phái có bộ y phục như vậy thì tại sao Yên Phong bang lại không được. Tất nhiên Liên Đoàn đành làm ngơ. Câu chuyện đó vẫn được lưu truyền đến bây giờ bởi sự lém lỉnh của công tử Nguyễn Phong Sơn.
Yên Phong công tử còn nổi tiếng với việc tiêu diệt hang ổ của bọn trộm cướp ngoài thành Gia Bình. Một mình y, cùng Thái Quang Huy và Đỗ Bá Phương, ba người hợp sức lại hạ thủ gần hơn hai mươi kẻ đang ở sào huyệt. Cũng qua chuyện này, ba người được người dân thành Gia Bình đặt một biệt hiệu mới, đó là “Bộ Ba Bất Thủ”, ý nói ba người không bị đánh bại.
Trong lúc đang đàm đạo với bang chúng Yên Phong bang thì y nhận được thư mời tham đại hội. Nguyễn Phong Sơn cấp tốc ra lệnh cho mọi người chuẩn bị lên đường. Vì sợ phải bị tấn công như đợt thanh trừng hỗn loạn mới xảy ra, Nguyễn Phong Sơn chỉ dẫn những thuộc hạ mới gia nhập bổn bang và các hương chủ đi tới thành Đại La, tổng cộng là bốn mươi người.
Đang rảo ngựa tiến vào cổng thành, Nguyễn Phong Sơn chợt nhận thấy tiếng động lạ ở phía trước. Họ Nguyễn liền giơ tay lên bảo đoàn người dừng lại. Bên phải y, một nam nhân cùng một nữ nhân cưỡi trên một con ngựa đang rảo tới.
“Tội cho chú ngựa khi phải cõng hai người to lớn trên mình.” Nguyễn Phong Sơn khẽ cười. “Đỗ huynh ơi, tội đày đọa động vật cũng là một tội lớn lắm đấy.” Họ Nguyễn lắc đầu.
“Yên Phong công tử. Lâu ngày không gặp, vẫn miệng lưỡi như ngày nào.” Đỗ Bá Phương đáp lại.
Thế là hai người cùng phá lên cười rồi họ Đỗ cùng với Yên Phong công tử tiến vào thành. Yên Phong bang thuê một ngôi gia trang nhỏ nằm ở cổng thành phía nam nên Nguyễn Phong Sơn muốn ngỏ ý họ Đỗ về ngụ cùng. Tuy nhiên Đỗ Bá Phương từ chối và nói rằng mình đã thuê một căn khác cũng nằm ở phía nam thành Đại La.
Biết không thể khiên cưỡng nên Nguyễn Phong Sơn đành cáo biệt. Sau đó họ Nguyễn hẹn gặp Đỗ Bá Phương ở một tửu lầu nhỏ nằm ở phía tây thành. Đang rảo bước bộ lên thì thấy trên lầu có tiếng cãi nhau. Tò mò nên họ Nguyễn bước lên. Lúc này trên lầu, một đám Võ Lâm Quân đang uy hiếp một nữ nhân, đám người định bắt nữ nhân đưa đi.
Nghe ngóng một hồi thì Nguyễn Phong Sơn lên tiếng.“Võ Lâm Quân sao lại đi uy hiếp một nữ nhân chân yếu tay mềm?”
“Ngươi là ai mà dám xen vào chuyện của Võ Lâm Quân?” Một tên trong đám trợn mắt.
“Ta là ai thì sao.” Nguyễn Phong Sơn đáp lại.
“Ngươi là ai. Không biết tụi ta là Võ Lâm Quân ư.”
“Thì ta là ai. Ngươi hỏi hoài vậy.” Họ Nguyễn chống chân phải lên ghế rồi đưa tay lên ngoái mũi.
“Tiểu tử dám xấc xược với bọn tao ư.” Một tên tức giận quát lớn.
“Ngươi hỏi tên, thì ta đáp lại. Thế sao lại nổi nóng như vậy. Định bắt ta ư?” Nguyễn Phong Sơn thu chân xuống lại rồi đưa tay lên nắn khớp. “Trước giờ chưa biết cảm giác giết một Võ Lâm Quân ra sao? Giờ thì có vẻ cơ hội đến rồi.” Nguyễn Phong Sơn lắc đầu qua lại.
“Tiểu tử ngươi không sợ bị đánh tên vào Tử Lệnh ư?” Tên Võ Lâm Quân nhếch môi cười.
“Tiểu tử hắn thì ta không biết nhưng tiểu tử đi bên cạnh ta thì đếch sợ đâu.” Một nam nhân mang y phục trắng bước tới nói lớn.
Nguyễn Phong Sơn quay lại thì thấy người nói là Thái Quang Huy. “Thái huynh tới rồi sao?”
“Các ngươi dám ăn hiếp hiền thê của ta.” Đỗ Bá Phương lên tiếng quát. Kình lực phát ra khiến mọi người chói tai.
Thấy thân hình hắn ta to con lực lưỡng, đám Võ Lâm Quân biết rằng mình không phải là đối thủ nên liền bảo nhau rút.
Thì ra lúc nãy Đỗ Bá Phương đang ngồi với Vương Ngọc Lan chờ Nguyễn Phong Sơn tới. Đang ở trên lầu thì họ Đỗ thấy Thái Quang Huy đang rảo bộ bên dưới. Họ Đỗ liền chạy xuống tìm Thái Quang Huy. Lúc đó đám Võ Lâm Quân đang ngồi bàn bên liền xòa tới chọc ghẹo Vương cô nương. Bị phản ứng lại, bọn chúng liền ra vẻ thị uy rồi đòi bắt cô về trụ sở. Vô tình Nguyễn Phong Sơn bước lên chứng kiến rồi sự việc xảy ra như vậy.
Sau khi đối tửu không thấy đường về. Nguyễn Phong Sơn tới tham dự đại hội mà đầu đau như búa bổ. Người y vẫn còn toát ra mùi men tửu. Ngáp lên ngáp xuống nghe những lời tranh cãi, y lắc đầu tỏ vẻ không thích. Ngồi sau Thái Quang Huy cùng với Hùng Quang Hưng trưởng môn, họ Nguyễn tranh thủ đàm luận về những chủ đề khác, trong đó có cuộc thanh trừng vừa rồi. Y biết được Phục Ma phái đứng sau mọi chuyện, bất ngờ nhìn qua Đinh Hiếu Văn, y thấy họ Đinh nhìn lại mình với ánh mắt nghi hoặc. Y mỉm cười.
Chuyện đến lúc vui rồi đây, Nguyễn Phong Sơn nghĩ.
Những ngày đại hội tiếp theo đối với Nguyễn Phong Sơn diễn ra vô cùng buồn chán. Hết những cuộc tranh cãi vô vị ở đại hội thì đến những cuộc tranh tài chả kém phần chán ngắt. Mọi chuyện trở nên hào hứng đối với y kể từ khi Võ Quang Tuấn lần đầu tiên hạ sát đối thủ. Chứng kiến Trác Nghiêm Hồng liên tục hạ sát đối phương, Nguyễn Phong Sơn cảm thấy mình cần phải dạy cho tên này bài học.
Đồng tình với y, Thái Quang Huy cũng có thái độ tương tự, vô tình lỡ chiêu nó khác với việc cố tình hạ sát đối phương. Nhìn rõ thái độ khiêu khích của họ Trác, Thái Quang Huy nhiều lần không kìm nén được cảm xúc. Họ Thái định lao lên sàn đấu mấy lần nhưng bị Nguyễn Phong Sơn giơ tay cản lại.
Vào đêm xảy ra chuyện thảm sát ở trong thành, Nguyễn Phong Sơn đang cùng ngồi với Thái Quang Huy tại tửu lầu Vạn Gia.
“Tại sao Phong Sơn nhà ngươi lại cản ta giết tên họ Trác?” Thái Quang Huy tức giận.
“Ta làm gì có cản nhà ngươi.” Nguyễn Phong Sơn đáp lại tỉnh queo.
“Ngươi còn bảo không nữa. Chả phải lúc đó ta định chạy lên thì ngươi giơ tay cản lại.”
“Thì đúng rồi.” Thấy nét mặt của họ Thái trừng mắt nhìn mình, Nguyễn Phong Sơn liền nói. “Ý của ta là không nên giết hắn ta vào thời điểm đấy, chứ ta đâu có cản ngươi giết hắn. Đợi khi cuộc ứng thí kết thúc, lúc đó ta và ngươi tìm hắn cũng chưa muộn.” Nhấp ngụm tửu xong, họ Nguyễn nói tiếp. “Mà tại sao tên họ Võ đó cũng hạ sát người thì ngươi không tức. Còn tên họ Trác thì ngươi lại nổi giận đùng đùng. Có khi nào là do ngươi tức Việt Quang phái không?”
“Tiểu tử họ Võ đó hạ sát tên Tiêu Bang phái vì thái độ xấc xược của hắn ta. Còn tên họ Trác đó giết người vì sở thích, hắn muốn trêu ngươi mọi người. Còn việc ta ghét Việt Quang phái ư. Ta ghét cả Hưng Quân phái, Quan Yên phái, Linh Vương phái, ghét cả Tiên Tử phái và Thánh Sơn phái.” Thái Quang Huy quơ tay nói lớn.
“Mấy phái kia thì ta hiểu được nhưng còn Tiên Tử và Thánh Sơn. Ta hơi ngạc nhiên đấy.” Nguyễn Phong Sơn nhếch môi thắc mắc.
“Ngươi nghĩ xem, suốt những sự việc xảy ra đến giờ, Tiên Tử và Thánh Sơn ở đâu và làm gì. Họ chỉ ngồi nghe rồi đưa mắt nhìn quanh. Họ chẳng có một hành động nhỏ nàogọi là quan tâm đến thế sự hoặc đến võ lâm.”
“Xưa nay Tiên Thanh Tử và Kim Thanh Đạo Nhân đã quy ẩn giang hồ rồi. Mấy kỳ đại hội gần đây họ chỉ phái đệ tử xuống tham dự. Ngươi cũng biết là sau khởi quốc có nhiều chuyện xảy ra lắm mà.” Nguyễn Phong Sơn mỉm cười.
“Chuyện họ quy ẩn thì ta biết. Vấn đề ta muốn nói là họ phải truyền lệnh xuống cho đệ tử, đồ tôn của mình tham gia giải quyết chứ. Chẳng lẽ họ đợi bọn tà ma ngoại đạo đó tới gõ cửa như Thần Vương phái sao.” Thái Quang Huy chau mày.
“Dù sao họ cũng là tam đại danh môn chính phái, họ chắc có lý lẽ riêng gì đó mà ta và ngươi chưa biết thì sao. Tiên Tử thì ta không rõ, còn Thánh Sơn thì đã từ lâu, ta đã thấy họ không muốn dính đến ân oán võ lâm nữa rồi. Họ chỉ muốn tập trung vào việc tu đạo của mình thôi.”
Đang mải mê đối tửu đàm luận thì bên dưới bắt đầu nhốn nháo cả lên. Võ Lâm Quân chạy khắp nơi, người người la hét bảo tới chỗ này hay chỗ kia. Hai người ngồi trên lầu nhìn xuống liền biết rằng chuyện không hay đã xảy ra. Tò mò muốn biết chuyện gì đang xảy ra, hai người vội phi nhanh ra khỏi tửu lầu, men theo Võ Lâm Quân, họ được dẫn tới một ngôi gia trang, bản doanh của Minh Long phái.
Bị Võ Lâm Quân cản lại, hai ngươi liền đưa thẻ bài của mình ra. Thẻ bài được Liên Đoàn phát cho những đại diện của các bang phái đến tham dự hội nghị. Tên Võ Lâm Quân nhìn thẻ bài thì biết họ đến từ Thuận Thiên phái và Yên Phong bang, gã liền quay sau bảo thuộc hạ cho họ vào. Hai người bước vào trong, trên sân là hàng loạt thi thể của Minh Long phái, trong đó có Hồ Bảo Phong, trưởng môn của Minh Long phái. Họ Hồ tử vong do vết chém ngay cổ làm đứt động mạch.
“Kẻ nào gây ra những chuyện này?” Thái Quang Huy nhìn thi thể của Hồ Bảo Phong.
Nguyễn Phong Sơn lau máu trên tay lên y phục của Hồ Bảo Phong rồi đứng dậy. “Cùng những kẻ gây ra những vụ thảm sát vừa rồi.”
Thái Quang Huy liền quay sang một tên Võ Lâm Quân đang đứng gần đó. “Huynh đài có thể cho tại hạ biết, có dấu vết gì từ bọn sát thủ không?”
“Hiện tại bộ phận kiểm tra hiện trường chưa tới nên tại hạ cũng chưa biết được gì. Theo tại hạ nghĩ thì các vị nên quay về bản doanh cho an toàn. Rất nhiều bang phái đã bị tấn công đêm nay.” Tên Võ Lâm Quân đáp lại.
“Rất nhiều bang phái sao. Ý huynh đài là không những Minh Long phái mà còn nhiều bang phái khác nữa?” Thái Quang Huy ngạc nhiên.
“Đúng là như vậy. Hiện tại khắp nơi trong thành đều bị tấn công. Võ Lâm Quân đang lùng sục khắp nơi để tìm bọn sát thủ.”
Nghe xong thì Thái Quang Huy liền quay lại định nói gì đó với Nguyễn Phong Sơn nhưng không thấy gã nữa. Đảo mắt nhìn quanh thì thấy gã đang quan sát những thi thể khác nằm trên sân. Nghĩ rằng gã đang tìm manh mối nên Thái Quang Huy cũng không kêu. Họ Thái từ từ tiến tới thì thấy Nguyễn Phong Sơn đang mở y phục ra xem các vết thương trên thi thể.
“Ủa, chứ không phải nhà ngươi đang tìm hiểu các vết thương để truy hung thủ sao?”
“Ai nói là ta đang tìm hung thủ.”
“Thế nhà ngươi đang làm gì vậy?” Thái Quang Huy nói lớn.
“Nhìn vết thương.” Thấy họ Thái trợn mắt nhìn mình nên Nguyễn Phong Sơn liền nói. “Các vết thương này hầu hết đều ở trước ngực, có nghĩa là bọn hung thủ phải giao chiến trực diện. Một vài tên còn đang mang y phục lót, có nghĩa là đang ngủ thì nghe thấy tiếng báo động nên liền chạy ra. Dám đường đường xông vào chứ không phải lén lút. Rốt cuộc bọn này là ai mới được?”
“Chắc gì suy luận của nhà ngươi đã đúng.” Thái Quang Huy mỉa mai.
Nguyễn Phong Sơn ừm một tiếng rồi nói. “Thế nhà ngươi hỏi ta làm gì?”